Cánh cửa màu trắng vẫn như trước, tới hôm nay lại mở ra. Ánh sáng màu trắng lưu chuyển trên vầng sáng. Ở hai bên, hai lão nhân vẫn nhắm mắt ngồi xếp bằng, chẳng khác gì hai pho tượng đá.
Trước vầng sáng, Lạc Thiên Phong và bốn vị phong chủ đang đứng im. Vào lúc này, mặc dù nét mặt của họ vẫn bình tình nhưng trong lòng vẫn có một chút gì đó mong đợi. Ngay cả sắc mặt vốn lạnh như băng của Minh Tịnh Nguyệt cũng không ngoại lệ.
Cả năm người cứ đứng như vậy chờ ở bên ngoài. Đương nhiên, cho dù với tâm trạng của năm người thì cũng đều hy vọng đệ tử của mình có thể vượt hơn so với những nơi khác. Bọn họ biết rằng, nửa năm tu luyện trong Kiếm Trì thời gian tu luyện rút ngắn so với bình thường nên khó tránh khỏi căn cơ không ổn định hoặc có gì đó sai lầm. Vì vậy mà chăc chắn đệ tử của các nơi ra khỏi Kiếm Trì chắc chắn sẽ có sự tổn hại.
– Người thứ nhất… – Huyền Minh đứng ở bên trái Lạc Thiên Phong trầm giọng nói.
Từ cánh cửa, vầng ánh sáng màu trắng chợt có chút rung động rồi một bóng người mặc một bộ võ phục màu trắng bước ra. Người đó đúng là Lạc Tâm Vũ. Lúc này, trên người Lạc Tâm Vũ có một ngọn lửa màu vàng nhạt đang bốc cháy. Mỗi bước chân của hắn để lại một vết đen trên mặt đất. Tuy nhiên, hơi nóng của nó lại không hề tản ra xung quanh.
– Kiếm Sư đại thiên vị đỉnh. – Lạc Thiên Phong không mở miệng nhưng Huyền Minh lại nói lên tu vi của Lạc Tâm Vũ.
– Mới bước vào Kiếm Sư trung thiên vị, sau nửa năm tăng lên gần hai thiên vị. Vượt qua kiểm tra.
– Trở về nghỉ ngơi. Hai năm tiếp theo xuống núi lịch lãm. Kiếm trận để luyện tâm không cần nữa. – Lạc Thiên Phong mở miệng nói. Nhưng bốn người còn lại cũng đều biết rằng từ khi còn nhỏ, Lạc Thiên Phong đã yêu cầu rất nghiêm khắc đối với Lạc Tâm Vũ. Cho dù có được thành tích cao thì cũng chỉ khích lệ một, hai câu mà thôi. Ngược lại, sắc mặt lão vẫn luôn bình tĩnh, giọng nói lạnh nhạt.
– Vâng… – Lạc Tâm Vũ vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh. Sau đó thi lễ với bốn người Huyền Minh rồi rời đi.
– Nhiếp Thanh Thiên! Kiếm Sư đại thiên vị. Nửa năm tăng hai thiên vị. Vượt qua kiểm tra. – Người thứ hai đi ra chính là Nhiếp Thanh Thiên. Đối với cao thủ trẻ tuổi nhanh chóng nổi lên của Triêu Dương phong, bọn họ cũng đều biết đến. Đồng thời, đối với tư chất của hắn cũng phải than thở. Vào lúc này, đột phá hai thiên vị đối với bọn họ cũng không kinh ngạc nhiều lắm. Dù sao, nếu như Lạc Tâm Vũ không gặp phải sự hạn chế, chạm phải kiếp nạn đầu tiên của kiếm giả là Nguyên Khí kiếp thì chắc chắn mức độ tăng lên cũng không kém hơn Nhiếp Thanh Thiên.
Cũng thi lễ với năm người xong, Nhiếp Thanh Thiên liền rời đi giống như Lạc Tâm Vũ.
– Diệp Cô Hàn! Kiếm Sư đại thiên vị. – Nửa năm tăng lên hai thiên vị. Vượt qua kiểm tra. – Vào lúc này, Huyền Minh đảm nhiệm vài trò giám sát. Mỗi một người đi ra, đều được hắn thông báo. Tất nhiên là vượt qua hay không thì bốn người khác cũng đều nhận ra được.
Tất cả mọi người đều nhanh chóng rời khỏi. Diệp Cô Hàn cũng mặc một bộ võ phục màu trắng, khuôn mặt tuấn tú nhưng ánh mắt lại có một sự lạnh nhạt, giống như chẳng hề để tâm đến thứ gì khác. Sau khi thi lễ với Tầm Thiên Kính, hắn liền khom người vấn an bốn người Lạc Thiên Phong rồi theo bước chân của Lạc Tâm Vũ và Nhiếp Thanh Thiên mà đi ra.
– Long Tuyết! Kiếm Sư tiểu thiên vị. Nửa năm tăng lên ba thiên vị. – Nếu như Lục Thanh ở đây chắc chắn sẽ nhận ra người này chính là nữ kiếm giả xinh đẹp vẫn đi theo đám người Nhược Tâm Vũ trong lần tới Lang Khẩu thôn.
Mà vào lúc này, đối mặt với bốn người Lạc Thiên Phong, nàng chỉ mỉm cười rồi hơi thi lễ với bọn họ. Mà cả năm người Lạc Thiên Phong cũng vội vàng trả lễ, không dám chậm trễ
Nét mặt hơi có chút nhợt nhạt, điểm một nụ cười rồi nàng xoay người đi ra khỏi Kiếm Trì.
– Tư Đồ Tư Dư! Kiếm Sư trung thiên vị. Nửa năm tăng lên gần hai thiên vị, vượt qua kiểm tra.
– Dịch Nhược Vũ! Kiếm Sư tiểu thiên vị. Nửa năm tăng lên một thiên vị. Đột phá đẳng cấp, vượt qua kiểm tra.
– Triệu Thiên Diệp! Kiếm Khách đại thiên vị đỉnh. Nửa năm tăng lên một thiên vị, vượt qua kiểm tra.
– Tây Môn Vô Ngân! Kiếm Khách đại thiên vị. Nửa năm tăng lên một thiên vị, vượt qua kiểm tra.
Tiếp đó, đám đệ tử cứ lần lượt đi ra khỏi Kiếm Trì. Rất nhanh, một ngày trôi qua. Trong ngày đầu tiên khi Kiếm Trì mở lại, có hơn ba mươi đệ tử đi ra. Tất cả mọi người ít nhất cũng đạt được yêu cầu mà Lạc Thiên Phong đưa ra.
Ngày thứ hai, lại có hơn ba mươi người đi ra. Nhưng trong số ba mươi người đó lại có gần mười người không đạt được yêu cầu. Ngoại trừ một gã Kiếm Khách tiểu thiên vị, những người khác đều do đột phá tới cảnh giới Kiếm Khách mà thất bại. Cả chín người còn lại tu vi bị phế. Trong số đó thì hai người bị tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch bị đứt chỉ còn có thể cố gắng mà ra khỏi Kiếm Trì.
Kể cả tên Kiếm Khách của Lạc Nhật phong, Lạc Thiên Phong không hề lưu tình, trục xuất cả mười người ra khỏi nội tông. Nhưng trước khi họ đi vẫn cho mỗi người một vạn tử ngọc tệ. Về phần sau này, mười người đó như thế nào cũng không còn là chuyện của nội tông nữa.
Mà trong nhóm đệ tử thứ hai, Đoạn Thanh Vân và Dư Cập Hóa cũng đi ra. Trong đó, Đoạn Thanh Vân thuận lợi đột phá tới Kiếm Khách tiểu thiên vị. Dư Cập Hóa cũng đạt tới Kiếm Khách trung thiên vị đỉnh.
Ngày thứ ba, cả năm người đều nhíu mày. Bởi vì, mười người đứng đầu Long Phượng bảng đều đã ra hết ngay ngày đầu tiên, chỉ còn lại Lục Thanh vẫn chưa đi ra.
“Chẳng lẽ đã chết?”
Mấy người Huyền Thanh thầm nhủ trong lòng. Dù sao thì chuyện kiếm giả đột phá không được mà bị tẩu hỏa nhập ma rồi chết cũng có khi xảy ra. Ở trong tông, hàng năm đều có những chuyện như vậy.
Nhưng trong suy nghĩ của bọn họ, Lục Thanh hoàn toàn có thể so với Lạc Thiên Vũ. Nếu như bị như vậy thì đúng là tông môn tổn thất quá lớn. Dù sao ngay cả vị sư thúc của bọn họ cũng rất coi trọng hắn. Nếu không có chuyện gì xảy ra trong tương lai, tông môn có một gã Kiếm Chủ chuẩn đại sư có được Phong Lôi kiếm khí là chuyện chắc chắn.
Nhưng bây giờ, thực sự là làm cho người ta cảm thấy thất vọng. Nét mặt của năm người Lạc Thiên Phong thoáng có chút không vui. Tiếp đó, hơn ba mươi tên đệ tử cuối cùng cũng lục tục đi ra. những mãi cho tới khi mặt trời ngả về Tây, vẫn không hề thấy bóng dáng.
– Đáng lẽ hắn cũng phải đi ra rồi. – Huyền Minh trầm giọng nói:
– Chúng ta đi vào nhặt xác.
Đến bây giờ, năm người ước chừng hơn một trăm người đi vào thì vượt qua kiểm tra khoảng bảy mươi người. Trong đó, mức độ tăng tiến tu vi khiến cho cả năm người đều hài lòng. Đối với luận kiếm vào ba năm sau giữa ngũ phong, cả năm người đều có đầy sự tự tin. Thanh Ngọc, Phù Vân cuối cùng cũng thấp hơn Tử Hà tông một bậc.
– Vào đi thôi! – Âm thanh bình thản, Lạc Thiên Phong đi vào vầng sáng.
Đúng vào lúc cả năm người mới bước được hai bước:
– Chờ một chút. – Lạc Thiên Phong đột nhiên quát khẽ.
Trong ánh mắt của năm người, vầng sáng lại một lần nữa dao động. Một bóng người cao lớn từ trong đó đi ra.
– Lục Thanh! – Cả năm người đều nhìn chăm chú. Thanh Luyện Tâm kiếm độc nhất vô nhị chỉ có duy nhất của một mình hắn không còn có của ai khác.
Ánh mắt năm người di chuyển khắp từ đầu đến chân khiến cho Lục Thanh có cảm giác bị soi mói, tuy nhiên lại không hề cảm nhận thấy bất cứ một chút thần thức nào. Tuy nhiên, hắn cũng không mở miệng, chỉ khom người thi lễ với năm người.
– Lục Thanh! Kiếm Sư tiểu thiên vị đỉnh! Kiếm Chủng củng cố viên mãn. Tăng lên gần hai thiên vị. Vượt qua kiểm tra. – Lần này do tông chủ Lạc Thiên Phong tự mình nói. Ngoại trừ Huyền Thanh, ngay cả bốn người Lạc Thiên Phong đều có chút kinh ngạc. Lúc trước đi ra có mấy người đạt tới Kiếm Sư tiểu thiên vị nhưng Kiếm Chủng đều không củng cố.
Tuy nhiên, Huyền Thanh biết Lục Thanh lĩnh ngộ rất sâu đối với lực lượng có thuộc tính. Vì vậy có thể đạt tới mức độ này hắn đã đoán được. Liếc mắt nhìn Lục Thanh một cái thật sâu, Lạc Thiên Phong nói:
– Được rồi! Ngươi đi đi.
Sau đó, năm người Lạc Thiên Phong đi vào giữa Kiếm Trì. Một lát sau, năm người mang theo mấy người đi ra. Những người đó đã chết được vài ngày, nhưng do trong Kiếm Trì nguyên khí dầy đặc nên vẫn giữ thi thể của họ không bị thối rữa. Mặc dù nét mặt vẫn còn hồng nhưng làn da đã hoàn toàn cứng ngắc.
Đến bây giờ, thời gian nửa năm tu luyện trong Kiếm Trì đã kết thúc. Gần một trăm người đi vào thì có sáu mươi tám người vượt qua kiểm tra. Hai mươi người không đạt yêu cầu bị trục xuất khỏi nội tông. Trong số hai mươi người đó có hai Kiếm Khách tiểu thiên vị. Sáu người tu vi bị phế. Mười ba người còn lại thì đều bị tẩu hỏa nhập ma, kiếm nguyên bạo phá mà chết. Trong số mười ba người đó còn có hai nữ đệ tử của Phiêu Miễu phong.
Sau đó, không khí trên năm ngọn núi lại trở lại bình thường. Sau khi Thú Khư bạo động không còn, Ngoại Sự đường cũng không phát ra một nhiệm vụ nào nữa. Tất cả đệ tử đều chìm vào trong sự tu luyện. Lúc này ở trong tông, sự phân hóa giữa mạnh và yếu đã càng thêm nghiêm trọng. Người mạnh càng mạnh mà người yếu thì dù có dốc hết sức đuổi theo, nhưng do tư chất và thời gian nửa năm trong Kiếm Trì lại càng cách xa.
Cứ như vậy, luận kiếm giữa năm ngọn núi càng lúc càng tới gần. Thời gian hai năm thoáng cái đã trôi qua.