Bất chợt hàng vạn chiếc xúc tu kia vỡ nát tất cả, trong vùng Thời Không màu xám bạc pha vàng vặn vẹo kia cũng sinh ra biến hóa khó hiểu. Một ít màu vàng nhạt trôi nổi bên ngoài, giờ phút này dần dần dường như hòa lẫn vào trong Thời Không màu xám bạc. Lúc này Thời Không hoàn toàn hóa thành màu vàng xám. Lực Thời Không màu vàng xám này vừa xuất hiện, một thanh âm to tướng vang lên trong hư không. – Lực Kiếm Đạo Thời Không và huyền ảo Lực Lượng rốt cục đã dung hợp hoàn toàn, đạt Tới Bỉ Ngạn đỉnh phong, đã mất tới ba vạn năm. Lúc này Từ trong Thời Không vặn vẹo, một bóng người áo xanh chậm rãi xuất hiện, trong mắt lộ vẻ mẻ man mờ mịt. Nhưng rất nhanh, vẻ mê man này đã biến mất không thay, lộ ra hai tròng mắt màu vàng xám. – Có một số việc cũng đã tới lúc giải quyết.. Trong mắt Lục Thanh lộ vẻ vô cùng kiên nghị, lúc này chỉ thấy hắn chậm rãi vươn tay phải ra, trong lòng bàn tay có một mảnh vỡ màu tím to chừng ngón út bay lên lơ lửng. Tuy rằng chỉ là một mảnh vỡ nhỏ bé không đáng kề, nhưng từ trong đó toát ra một cỗ khí Phong Mang đen sẫm. Tử Lôi Thánh Kiếm. Lúc trước nó thuộc về Thánh Kiếm của Kiếm Thần Độc Cô, vốn là thanh Thánh Kiếm từng bị Đạo Linh phá nát, sau đó dung hợp cùng Độc Cô, tái sinh trở lại. Sau đó, Độc Cô vì hắn mà ngăn cản Đại Năng Bỉ Ngạn, lại vỡ nát lần nữa. Độc Cô cũng hình thần câu diệt. Mặt Lục Thanh lộ vẻ hết sức kiên quyết, ngay sau đó, chỉ thấy trong lòng bàn tay nứt ra một vết nhỏ, một giọt máu màu vàng xám bay ra, bao phủ lấy mảnh vỡ màu tím kia. – Thời Không Luân Bàn, hiện! Không gian Động Hư trước mặt. Thời Không vặn vẹo một trận, một chiếc Thời Không Luân Bàn màu vàng xám xoay tròn hiện ra. Chiếc Thời Không Luân Bàn này chỉ có chu vi chừng một trượng, theo tay phải Lục Thanh điểm ra mảnh vỡ Thánh Kiếm được giọt máu màu vàng xám của hắn bao bọc lập tức bay vào trong Thời Không Luân Bàn. Trên mặt luân bàn kiếm văn dày đặc, không biết từ khi nào đã nứt ra một khe nứt Thời Không màu vàng xám. – Thời Không Nhiếp Nã! Thần sắc Lục Thanh tỏ ra ngưng trọng chưa từng có từ trước tới nay, kiếm chỉ khẽ vẫy, Từ trong khe nứt Thời Không kia, dòng sông Thời Không cuồn cuộn bắt đầu khởi động. Tại Đại Đạo Tinh Không này, cho dù là trở thành bậc Đại Năng Bỉ Ngạn, dẫn động dòng sông Thời Không như vậy cũng hơi có khó khăn. Đây cũng là nhờ Lục Thanh mất ba năm qua quay ngược thời gian, biến thành ba vạn năm mới có thể tu luyện đạt tới Bỉ Ngạn đỉnh phong. Mãi tới hôm nay, hắn mới nắm chắc được một ít.
Theo kiếm chỉ của Lục Thanh dẫn động, xuyên qua Thời Không Luân Bàn, dòng sông Thời Không cuồn cuộn bắt đầu khởi động. Trên đỉnh một ngọn sóng, một thanh Thánh Kiếm màu tím chậm rãi trôi nổi Thánh Kiếm này theo kiếm chỉ của Lục Thanh chỉ dẫn, rung động lên kịch liệt, sau đó đột ngột bay lên không, phóng về phía Thời Không Luân Bàn. – Tới đây! Trong phút chốc, thần quang bùng lên trong mắt Lục Thanh. Trên Thời Không Luân Bàn mở ra một khoảng không gian, không gian Hỗn Độn xưa kia nhìn thấy bên trong Thế giới Thời Không, giờ phút này lại xuất hiện. – Ong… Tiếng long ngẩm kinh khủng gào thét rung trời, một con lôi long Hỗn Độn vạn trượng từ trong Hỗn Độn giơ vuốt xông ra, một trảo chụp xuống. Không gian sụp đổ xuất hiện, uy năng lúc này hơn xa ở Thế giới Thời Không lúc trước. Xem ra lôi long Hỗn Độn trước kia cũng đã bị giam cầm uy năng trong Thế giới Thời Không. Trong lòng bừng hiểu, nhưng Lục Thanh cũng ra tay không chậm. – Thời Không Phá Diệt! Kiếm chỉ điểm ra, thần sắc Lục Thanh lúc này hết sức trang nghiêm. Chỉ trong thoáng chốc, khoảng không gian mà lôi long Hỗn Độn xuất hiện đã hóa thành Thế giới Thời Không vặn vẹo. Thế giới Thời Không màu vàng xám này vừa xuất hiện, lập tức vỡ ra từng mảnh như gương vỡ, phá nát tất cả sự vật bên trong Thời Không ấy không còn. Thậm chí lôi long Hỗn Độn kia không kịp kêu rên một tiếng, lần đầu tiên vừa xuất hiện ở Đại Đạo Tinh Không đã bị giết chết trong nháy mắt. Ánh mắt Lục Thanh như điện, từ trên người hắn toát ra một cỗ uy nghiêm hùng hậu chấn động Tinh Không: – Người mà Lục Thanh ta muốn cứu, cho dù là Đại Đạo mênh mông cũng không ngăn cản được! – Ầm… Trong không gian Hỗn Độn lập tức vang lên lôi âm ầm ầm. Lôi âm mênh mông này dẫn động, ngưng tụ thành ngàn vạn lôi long Hỗn Độn, gào thét xông ra muốn nuốt chửng Lục Thanh. Lục Thanh cười lạnh lẽo: – Nếu như Thời Không Phá Diệt không thể phong ấn ngươi, vậy vùng Thời Không này cũng không cần tồn tại nữa. Kiếm quang màu vàng xám trong mắt bạo phát, bất chợt kiếm chỉ Lục Thanh vạch ra, lại có một chiếc Thời Không Luân Bàn thành hình phía trước kiếm chỉ. Thời Không Luân Bàn này cao tới trăm vạn trượng, kiếm văn rất lớn đây đặc, luân bàng màu xám, kiếm văn màu vàng dung hòa với nhau thành một thể. -Đi! Lục Thanh quát lớn, Thời Không Luân Bàn trăm vạn trượng bắt đầu lăn vẻ phía không gian Động Hư. Thời Không vỡ nát, hết thảy đều tan tành trong hư vô, để lộ ra một vùng không gian Hỗn Độn tinh thuần. Không gian Hỗn Độn này hết sức tinh thuần, giống như ngọn nguồn ban đầu của Bản Nguyên nhưng lúc này Lục Thanh không thể chủ ý tới. Hắn giơ tay khẽ vẫy, lập tức Tử Lôi Thánh Kiếm bay tới bên cạnh. – Bùng… Ngay tức khắc, một tiếng kiếm ngâm khó hiểu vang lên mạnh mẽ. Tiếng kiếm ngâm này không hề bị ràng buộc, dù là Thời Không cũng không thể ngăn cản, nháy mắt xuyên thấu qua không gian Động hư này, càn quét về phía Đại Đạo Tinh Không. – Là Hắn. – Là Hắn. Ở sáu đại tinh vực, mấy người đồng thời mở mắt, lộ vẻ vẻ khiếp sợ, cùng nhau nhìn về một phía Tinh Không. Nhưng ngay sau đó, mấy người bọn họ đồng thời hự một tiếng đau đớn, thu ánh mắt về, khiếp sợ càng nồng đậm hơn trong mắt. Thời Không phá nát khiến cho hết thảy hóa thành hư vô, biến thành một mảng Hỗn Độn hoàn toàn mới, va chạm cũng Hỗn Độn Đại Đạo. Thức thứ ba mươi sáu của Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm: Phấn Toái Thời không!
Hai mãng Hỗn Độn va chạm kịch liệt, sinh ra uy năng lớn lao. Dù là ở Đại Đạo Tinh Không hàng ngàn vạn sinh vật cũng có thể cảm nhận được rõ ràng. Lúc này trong một không gia hư vô, Đạo Tề Thiên lặng lẽ mở mắt, vẻ mặt kinh ngạc: – Xem ra đạo của hắn mới là Đại Đạo chân chính, đáng tiếc đạo của ta đã đạt tới Bỉ Ngạn.. Chỉ hy vọng bảy năm sau có thể có thu hoạch… Cuồng phong Hỗn Độn kinh khủng thổi bay vượt hơn phân nữa không gian Động Hư. Sau vài lần hô hấp, Lục Thanh vượt qua hàng ngàn hàng vạn dặm, xuất hiện trên một đám thiên thạch ở Vực Ngoại Tinh Không. – Bùng…. Tử Lôi Thánh Kiếm kêu lên giữa Tinh Không mênh mông lồng lộng, dần dần hiện ra bóng Độc Cô Lôi. – Lục đạo hữu! Trong mắt Độc Cô Lôi lộ ra vẻ kinh nghi, sau một lúc mới trở nên thoải mái: – Đúng rồi Lục đạo hữu đã tiễn vào Bỉ Ngạn, chút thủ đoạn này có sá gì! Nhìn Độc Cô Lôi trước mặt, ánh mắt Lục Thanh không hề có tình cảm gì. Nhưng ngay sau đó, bất chợt hắn nở nụ cười: – Độc Cô đạo hữu, có muốn uống vài ly với Lục mỗ chăng? Độc Cô Lôi hơi sững sờ, sau đó cười to: – Được, được, có thể uống cùng bậc Đại Năng Bỉ Ngạn, Độc Cô Lôi ta ở Đại Đạo Tinh Không này coi như là người độc nhất! Giữa Tinh Không rực rỡ, hai người ngồi trên một Thiên thạch, mặc cho tinh quang mênh mông bay vô mục đích ngang dọc cạnh mình. Thanh Dương Liệt Tửu được Lục Thanh dùng Thái Dương Chân Hỏa nấu lên giữa Tinh Không, lại một chiêu Thời Không Lưu Tố xuất ra, nháy mắt đã trở thành rượu hàng ngàn năm. Rượu nồng đậm đặc. Lục Thanh giơ tay khẽ vẫy, rượu sánh như hồ phách lập tức rót đầy chén ngọc trước mặt hai người. – Độc Cô huynh, mời! – Lục huynh, mời! Rượu trong chén cạn, ân oán tình cừu ngày xưa cũng cạn theo. Tinh Vực Cổ Thần. Ở Tinh Hệ Thần Nhật thứ một trăm lẻ chín, là Tinh Hệ Đạo Kiếm mới sinh ra. Cả Tinh Hệ giống như một thanh thần kiếm, ba mươi sâu viên Sinh Mạng Nguyên Châu thật lớn chậm rãi quay quanh chu tinh Đạo Kiếm Tinh. Phía trước thánh điện. Mười tên Chuẩn Thánh Cổ Trường Không quỳ bái lạy, phía trước là một chiếc đỉnh rất to, hương khói bay nghi ngút. – Khí Chư Thiên cuồn cuộn, Kiếm Đạo tới ngày hưng! Phía sau, mấy vạn Kiếm Giả đồng thanh hô lớn, thanh âm tế bái hội tụ thành một luồng lũ lớn, phóng vút lên tận Tinh Không. Tế bái xong xuôi ngay sau đó, mười người Cổ Trường Không đồng thời đứng dậy, mặt lộ vẻ cung kính, nghiêm giọng nói: – Xin mời Tám vị Thánh Giả! – Ầm… ầm… Ngay tức khắc, đại mòn trước thánh điện chậm rãi mờ rộng, Tám bóng người Từ Từ tiến ra. ở Vực Ngoại Tinh Không, dường như Lục Thanh cảm ứng được, bên quay đầu nhìn lại. Ánh mắt hắn dường như xuyên qua Thời Không vô tận, xuống tới Tinh Vực Cổ Thần. – Cảnh giới Mệnh Hà… Trên mặt Lục Thanh lộ vẻ vui mừng, với cảnh giới của hắn hiện tại chỉ cần liếc qua một cái là có thể nhìn rõ cả Tinh Không mênh mông mờ mịt này. Kiếm Đạo suy tàn, tuy* rằng hiện tại hắn dùng lực một mình tạo lập được Tinh Hệ Thần Nhật, thậm chí đoạt được vị trí thứ nhất trên Cổ Thần bảng. Nhưng nội tình Kiếm Đạo trải qua mười vạn năm đã xuống dốc, trở nên mỏng manh yếu ớt vô cùng. Nguyện lực hương hỏa vô biên trên Cổ Thần bảng tự nhiên hội tụ về phía vài người có tu vi cao nhất trong Kiếm Đạo. Đây là nơi gởi gắm tâm niệm của rất nhiều Kiếm Giả trong cả Đại Đạo Tinh Không. Có lẽ Đại Năng Bỉ Ngạn là nền tảng của bọn họ, nhưng dù sao vẫn quá phiêu diêu mờ ảo. Mà Kiếm Đạo cần có chỗ dựa chân chính, chính là các Thánh Giả Mệnh Hà. – Bát Thánh xuất thế, nguyện lực văng sinh! Lục Thanh ngâm hai câu nho nhỏ, bất chợt trong mắt toát ra thần quang màu vàng xám kinh người: – Hỗn Độn sơ khai. Đại Đạo sinh diễn. Thời Không luân chuyển. Ngũ Hành luân hồi. Bát Thánh xuất thế, nguyện lực vãng sinh! Đạo Tề Thiên, quả nhiên lão không đơn giản chút nào! Mặc dù bị phong ấn vào trong không gian Hỗn Độn, nhưng lão vẫn có thể nhìn thấy sự hưng suy của Kiếm Đạo trong tương lai mười vạn năm! Vậy còn có chuyện gì mà lão không nhìn thấy? – Đột nhiên như nhớ lại chuyện gì, sắc mặt Lục Thanh bất chợt trở nên ngưng trọng. Chẳng lẽ… – Độc Cô Lôi bên cạnh dường như nhìn ra được chuyện gì, bất quá cũng không hỏi. Chuyện có thể làm cho bậc Đại Năng Bỉ Ngạn như Lục Thanh biến sắc, đương nhiên y cũng không có khả năng giải quyết. – Nhưng ngay sau đó. Lục Thanh chợt nở một nụ cười đẩy ẩn ý: