Làm sao có thể như vậy được? Hai người Diệp Vô Tâm cũng cảm thấy chấn động trong lòng, theo bọn họ thấy. Kiếm Đạo Thời Không của Lục Thanh có thể nói là độc nhất vô nhị dù là Lục Thiên Thư trước kia cũng không thể thoát. Trong Kiếm Đạo Thời Không, khắp thiên hạ này e rằng ngoại trừ Thiên Đạo chuyển thế, không ai bì kịp Lục Thanh. Thế nhưng hôm nay, Thời Không Luân Bàn do Lục Thanh diễn hóa ra lại bị người đảo lộn Thời Không, phá nát không còn. Trong thế giới Thiên Đạo này, rốt cục là ai có thể có được sức mạnh to lớn như vậy? Đạo Linh chăng? Hay là Ma Linh? Lục Thanh thoáng động trong lòng, nhưng lập tức hắn gạt bỏ đi ý nghĩ này. Nếu muốn đối phó với hắn, bằng vào thực lực của Ma Đạo nhị Linh, tuyệt đối không cần phải vận dụng tới thủ đoạn như vậy. Trước mặt thực lực tuyệt đối tất cả chỉ là hư ảo. Bên cạnh, Kiếm Thần ngưng thần, trong ánh mắt y dường như có lôi quang chớp động, quét ngang núi Hỏa Phượng một vòng. Toàn bộ núi Hỏa Phượng dưới ánh mắt Kiếm Thần đều run lên kịch liệt. Ngay tức khắc, vô số hoa máu tung bay, nhưng tiếng rên rỉ vang lên không ngớt. Đó là nhiều tộc nhân Phượng tộc sống trong núi Hỏa Phượng sụp đổ dưới ý chí của Kiếm Thần. – Ầm… Không bao lâu sau, toàn bộ núi Hỏa Phượng bắt đầu sụp đổ, bụi đất bốc lên mù mịt, tràn ngập mấy trăm dặm hư không. Đến lúc này, bộ tộc Phượng Hoàng ngoại trừ Liệt Diễm hiện tại không rõ hành tung, toàn tộc đã bị diệt sạch. Nhìn núi Hỏa Phượng sụp đổ, sắc mặt hai người Diệp Vô Tâm vẫn tỏ ra bình thản, chỉ có Lục Thanh cau mày. Thủ đoạn tiêu diệt toàn tộc như vậy đối với Lục Thanh, vẫn không thể nào chấp nhận. Dù sao theo Lục Thanh thấy, chỉ nên giết người nào đáng giết, tuyệt đối không làm thương hại đến kẻ vô tội. Tuy rằng suy nghĩ như vậy hiện tại ở Thiên Đạo đại lục sau khi thiên địa quay ngược lại này, chỉ có mình hắn mà thôi. Bất quá hắn không thay đổi được, cũng không muốn thay đổi. Nếu hắn coi thường sinh mạng, vậy có khác gì Ma Đạo nhị Linh, hắn đi tìm siêu thoát, còn có ý nghĩa gì nữa? – Tiểu hữu có muốn đi với ta một chuyến không? – Hai vị cũng đi cùng ta, nhiều năm không gặp, có rất nhiều chuyện có thể tâm sự. Lúc này Kiếm Thần quay đầu lại hỏi. Lục Thanh gật gật đầu, không từ chối, nhìn lại Kiếm Thần, tuy không thấy y có động tác gì, nhưng trước mặt tự động mở ra không gian Động Hư, ngưng kết thành một cánh cửa. Kiếm Thần cười nhạt, cũng không đợi hai người trả lời, lập tức đi vào không gian Động Hư. Ba người Lục Thanh nhìn nhau, đồng thời bước vào trong. Trong không gian Động Hư này đã được Kiếm Thần bố trí qua. Sau khi ba người tiến vào, lập tức nhìn thấy một chiếc bàn ngọc chừng một trượng, đồng thời có bốn chiếc ghế bằng Tử Ngọc tủy bày sẵn. Trên bàn ngọc có một lôi cầu màu tím tinh thuần, tuy rằng lôi cầu này chỉ là Tử Lôi bình thường, nhưng dưới mắt ba người Lục Thanh, lại khác biệt rất lớn. Trong lôi cầu lớn khoảng bằng đầu người này, dường như có ẩn chứa một cổ ý chí lớn lao. Ý chí này kiên cố như trời dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng ba người Lục Thanh vẫn cảm thấy chấn động tâm thần. Ý chí Thế Giới! Giữa lôi cầu này không ngỡ ẩn chứa một cỗ Ý chí Thế giới! – Xem ra Kiếm Thần đã đạt tới cảnh giới Kiếm Thánh viên mãn, đã sinh ra được Ý chí Thế Giới, e rằng ngày đột phá không còn xa nữa… Nhìn Kiếm Thần đang chậm rãi ngồi xuống, Diệp Vô Tâm lên tiếng nói. – Ba vị, mời ngồi. Kiếm Thần giơ tay mời, ba người Lục Thanh cũng không khách sáo, chia ra ngồi xuống ba chiếc ghế. Lúc này, rốt cục Kiếm Thần cũng nở một nụ cười khổ hiếm thấy: – Ngày đột phá, e rằng cũng là ngày ta chết! Ba người Lục Thanh không nói gì, tự nhiên cũng hiểu. Đạo Linh tuyệt đối sẽ không cho phép Kiếm Thần chân chính đột phá.
Khi thế giới Kiếm Vực trưởng thành, sẽ thật sự trở nên ngang hàng với thế giới Thiên Đạo. Đến lúc đó, e rằng Kiếm Thần sẽ có được thực lực có thể chống lại Đạo Linh. Tuy rằng không thể vượt qua được Đạo Linh, nhưng tối thiểu, Đạo Linh cũng không còn nắm sinh tử của y trong tay được nữa. Đối với thái độ trầm ngâm của ba người Lục Thanh, dường như Kiếm Thần đã sớm dự liệu từ trước, y lập tức hỏi: – Chẳng hay ba vị thấy thế nào về tình thế hiện tại của đại lục? – Chẳng phải Kiếm Thần là người hiểu rõ ràng nhất hay sao? Lúc này Lục Thanh lên tiếng nói trước mặt ý chí vô hình của Kiếm Thần, hắn không hề tỏ ra sợ hãi. – Rõ ràng ư? Kiếm Thần lắc lắc đầu: – Trước mặt Ma Đạo nhị Linh, trên thế giới Thiên Đạo này, không ai dám nói đã thấu hiểu được tình thế của đại lục. Kiếm Thần ngừng một chút, sau đó nói tiếp: – Bất quá ta có thể nói trước cho ba người một chút. – Là gì vậy? – Thiên Đạo chuyển thế, Ma Đạo nhị Linh đã diệt được mười đạo chân linh! – Không có khả năng! Diệp Vô Tâm kinh hô thất thanh: – Lúc trước chỉ có một đạo mà thôi Ma Đạo nhị Linh gần như hao tổn hết tất cả sinh linh của Thiên Đạo đại lục, mới có thể trấn áp, nhưng cũng không thể giết chết. Hiện tại sao có thể giết chết mười đạo chân linh nhanh như vậy được? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng! – Không có gì là không có khả năng. Giọng Kiếm Thần hết sức thản nhiên: – Năm đạo chân linh trong đó chết trong tay ta, năm đạo kia rơi vào tay Kiếm Ma. – Là thật sao? Hai người Diệp Vô Tâm sửng sốt: – Chân linh không đầy đủ, khi chuyển thế sẽ không thể viên mãn, Chẳng lẽ lần này, thiên hạ sẽ lọt vào tay Ma Đạo nhị Linh? Lục Thanh bên cạnh cũng cau mày, lộ vẻ không thể nào tin được đối với thực lực của Thiên Đạo. Tuy rằng Lục Thanh còn chưa thật sự thấy qua, nhưng sức mạnh to lớn của cỗ quan tài bằng đồng xanh trước kia, hắn lại hiểu biết rất rõ ràng, cỗ quan tài bằng đồng xanh kia chỉ có một đạo chân linh bị trấn áp từ khi thiên địa quay ngược lại lần đầu, cho dù là Lục Thanh đã đạt tới cảnh giới hiện tại hắn cũng không dám bảo đảm mình có thể hơn được đạo chân linh kia. Nhưng hiện tại Kiếm Thần lại nói y đã diệt được năm đạo chân linh của Thiên Đạo, nhưng nhìn qua không có thương tích gi, đây chính là một sơ hở rất lớn. Chân linh Thiên Đạo, cho dù chỉ là ý chí Thiên Đạo trước khi chuyển thế, nhưng trong lúc sinh tử cũng sẽ tuyệt đối xuất ra uy năng hết sức lớn lao. Uy năng này trong thế giới Thiên Đạo, đủ làm trọng thương bất cứ kẻ nào. – Sư phụ! Lục Thanh kêu lên. Diệp Vô Tâm xoay chuyển tròng mắt nhìn sang ánh mắt của Lục Thanh, lão cũng chấn động trong lòng, lập tức như nhớ lại chuyện gì, cũng lộ ra thần sắc chẳng khác gì Lục Thanh. – Xem ra ba vị đã nghĩ ra. Kiếm Thần mỉm cười. – Rốt cục là ý Kiếm Thần muốn nói gì? Lục Thanh lại hỏi. Kiếm Thần nhìn Lục Thanh chăm chú một hồi lâu, rốt cục cất tiếng cảm thán: – Lúc trước, lần đầu tiên gặp mặt ngươi, bản thân đã biết ngươi không đơn giản chút nào. Nhưng thật không ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi, ngươi đã trưởng thành tới mức này. Đây là may mắn bằng trời của ngươi, càng quan trọng hơn nữa, ngươi lại có được tâm cảnh ý chí như vậy. Đây mới là điều làm cho ta coi trọng nhất, ngươi, có hy vọng siêu thoát chân chính! – Cho nên… Trong đôi mắt Kiếm Thần dần dần nổi lên lôi quang màu tím, một cỗ ý chí sâu nặng bùng lên: – Cho nên ta muốn hợp tác cùng ngươi! Ánh mắt Kiếm Thần ấn chứa uy áp vô tận, uy nghiêm này không giống như bất cứ uy nghiêm nào khác, mà giống như Ý chí Thế giới, chẳng những trấn áp lên người Lục Thanh, mà còn trấn áp lên hai người Diệp Vô Tâm. – Bùng… Ý chí Phong Mang đen sẫm từ trên thân hai người Diệp Vô Tâm bùng lên, ngăn cản ý chí này bên ngoài. Dù là như vậy, hai người cũng giống như vừa lâm đại địch. Tích lũy qua năm vạn năm, thực lực Kiếm Thần đã chân chính đạt tới cảnh giới đỉnh phong viên mãn. Lúc này Diệp Vô Tâm mới hiểu, lúc trước mình đã hết sức coi thường thực lực của Kiếm Thần. Dưới sự cung cấp nguyện lực hương hỏa của cả đại lục, chỉ trong lần thiên địa quay ngược lại vừa rồi, không thể tiêu hao hết của Kiếm Thần được. Nhìn sang Lục Thanh, lúc này đối mặt với Ý chí Thế giới viên mãn của Kiếm Thần, trên người hắn cũng nổi lên một tầng kiếm quang màu xám bạc. Kiếm quang này ngưng tụ thành dòng sông Thời Không, bao phủ xung quanh người Lục Thanh. Ý chí vô biên kia vừa trấn áp lập tức bị dẫn vào trong Thời Không vô tận. Dưới sự ăn mòn không ngừng của Hành Lang Thời Không, không còn lại chút nào có thể xâm phạm tới người Lục Thanh. Lục Thanh tỏ ra hết sức ung dung bình thản nhìn Kiếm Thần, ý chí Phong Mang đen như mực vẫn vờn quanh trên người hắn, ngưng tụ thành hình dáng Chân Long, gào thét vang trời. Đột ngột Lục Thanh điểm ra một chi. Trên Kiếm chỉ, ý chí Phong Mang đen sẫm ngưng tụ, một con Chân Long dài chừng một trượng vượt qua mặt bàn ngọc, muốn nuốt chửng Kiếm Thần. Chân Long Phong Mang đen sẫm khi thì ngưng tụ thành hình kiếm, khi thì trở lại bộ dáng Chân Long. Kiếm Ý bùng lên ngập trời. Một dòng sông Thời Không đồng thời bùng lên trên thân Chân Long, vờn quanh giống như Thời Không đang luân chuyển. Một cỗ Kiếm Ý mênh mông hơn cả Hỗn Loạn Thời Không xuất hiện. Cỗ Kiếm Ý này sừng sững giữa đất trời, tập trung vào người Kiếm Thần. Thời Không luân chuyển, dần dần hóa thành hình một con cá đầu đuôi nối liền. -Giỏi!
Hai mắt Kiếm Thần sáng ngời, lộ ra vẻ kinh ngạc. Từ một chỉ này của Lục Thanh, y cảm nhận được một cỗ Kiếm Ý siêu thoát rất rõ ràng, cỗ Kiếm Ý này bất khuất thiên địa, dường như trên thế gian này không có thứ gì có thể trói buộc được nó. Đây là một cỗ Kiếm Ý nghịch thiên, trải qua nhiều năm. Kiếm Thần cảm thấy chiến ý đã tiêu tan từ lâu chợt bùng lên trên người mình. – Bùng… Kiếm Thần cũng điểm ra một chỉ, lôi quang màu tím lưu chuyển trong đó, cũng ngưng tụ lại thành hình Chân Long. Kiếm Ý Phong Mang đen sẫm quấn quanh, đồng thời ẩn chứa một cỗ ý chí thế giới mênh mông. Đây là Kiếm Thánh đỉnh phong viên mãn, thế giới Kiếm Vực Sắp sửa trưởng thành mới có được ý tứ sinh ra thế giới. Ý chí này không thể trái nghịch, thế như thiên địa! Kiếm Ý nghịch thiên của Lục Thanh, Kiếm Ý bá đạo không cho phép nghịch ý của Kiếm Thần, va chạm vào nhau trong phạm vi không gian một trượng này. – Ẩm…. Hư không vỡ nát, lôi đình Hỗn Độn gần như nháy mắt xẻ không mà ra, đánh xuống đầu cả hai người. Hai người không thèm để ý tới, Kiếm Ý hộ thân kinh người lập tức ngưng lại đột ngột đúng vào khoảnh khắc hai đạo lôi đình Hỗn Độn to bằng thùng nước còn cách đỉnh đầu cả hai chừng một trượng. Bất chợt hai cỗ Kiếm Ý Phong Mang đồng thời bùng lên, xé tan hai đạo lôi đình thành tro bụi cũng thuận thế phá vỡ mà vào trong không gian Hỗn Độn. -Rắc… Tiếng vỡ nát vang lên chói tai hai người Diệp Vô Tâm cạnh đó bị đánh bay xa ngoài xa