Choang…
Choang….
Những tiếng chùy xé gió vang lên khiến cho Lục Thanh đột nhiên ngẩn người. Trong mắt hắn, cái chùy bằng đồng trong tay lão nhân giống như hóa thành một thanh kiếm sắc bén cứ từng kiếm từng kiếm mà đâm vào chỗ quặng Hắc Thiết. Tuy nhiên, thanh kiếm đó cũng rất kỳ lạ. Nhìn tốc độ hạ xuống của nó vô cùng nặng nề chẳng khác gì một thanh cự kiếm từ trên trời giáng xuống với uy thế không thể tưởng tượng nổi. Vậy mà khi hạ xuống lại nhẹ nhàng tựa như một cánh chim.
Cái cự chùy chẳng khác gì một thanh trường kiếm trong tay một vị Kiếm Giả tuyệt thế. Nó liên tục biến đổi từ âm sang dương rồi ngược lại, xuất ra vô số chiêu thức ảo diệu. Từ từ một luồng kiếm ý uy nghiêm mang theo một làn hơi nóng tỏa ra xung quanh. Kiếm ý mạnh mẽ khiến cho ngay cả trong căn phòng cũng nổi lên những cơn gió nhẹ.
Tuy nhiên, hôm nay, Lục Thanh đã luyện tiên thiên thành công nên bất luận là ý chí tinh thần hay là thần thức từ Kiếm Nguyên cũng thoát thai hoán cốt nên mặc dù áp lực của kiếm ý rất mạnh hắn vẫn có thể chịu đựng được.
Vào giờ phút này, cái mà Lục Thanh khiếp sợ không phải là uy thế của kiếm ý mà là do hắn nhận ra rằng kiếm ý được phát ra từ trên chiếc chùy. Từ cán của cự chùy tỏa ra những luồng khí thế mạnh mẽ khiến cho hắn có cảm giác chỉ cần một vật nào đó tới gần sẽ bị nó đập cho nát ra thành phấn.
Chùy pháp này…kiếm ý….
Lục Thanh có một thứ cảm giác gì đó. Tuy nhiên ngay lập tức hắn nghĩ tới việc bản thân sử dụng Đại Diễn tam thập lục chuy thành kiếm pháp đã tạo ra một thứ kiếm pháp bao hàm cả gió và lôi điện, vừa nhu vừa cương, hoàn toàn khác biệt với bất cứ một thứ kiếm pháp nào. Chẳng lẽ trên đời này chùy pháp cũng có thể dùng vào trong kiếm pháp hay sao?
Dưới ánh mắt chăm chú của Lục Thanh, cây chùy trong tay lão nhân liên tục nện xuống khối hắc thiết làm cho ánh sáng của nó thay đổi. Vốn ban đầu nó có màu đen đục từ từ biến thành màu ngăm đen. Đó là do tạp chất trong quặng đã được luyện đến mức độ gần như không còn chút nào. Tuy nhiên, lão nhân vẫn không dừng lại mà tiếp tục vung chùy. Những tiếng chùy vang lên theo một thứ âm luật nào đó vong ra ngoài. Dần dần, Lục Thanh có thể cảm nhận được sự chuyển đổi âm dương trong đó.
Cuối cùng, khối hắc thiết trên lò lửa chỉ còn bằng nắm tay của trẻ con. Màu ngăm đen biến thành một màu đen như mực. Ngay cả màu sắc ban đầu của quặng mỏ cũng hoàn toàn biến mất.
Là người tinh thông việc chú luyện nên Lục Thanh biết rõ đó là do khoáng thạch đã không còn tạp chất, gần như đạt tới mức cơ bản nhất. Thậm chí nếu dùng nó để chế tạo chắc chắn sẽ tạo ra một thanh kiếm có cấp bậc vượt qua khả năng vốn có của nó. Tuy nhiên, muốn đạt tới mức độ như vậy lại vô cùng khó khăn. Ngay cả phụ thân của hắn dùng hết cả đời chú tạo, thậm chí đến phút cuối cùng dùng máu huyết của trái tim để tôi kiếm cũng không thể đạt tới mức độ của lão nhân.
Lão nhân chắc chắn là một cao thủ thâm tàng bất lộ, Lục Thanh thầm nghĩ. Không thể ngờ được trong Triêu Dương thành, ở một nơi hẻo lánh, nghèo túng như thế này lại có một người như thế. Kiếm ý rồi chùy pháp không có cái nào không phải là cao thủ số một trong khu vực Tử Hà tông.
– Nhìn có hiểu gì không? – Tiếng chùy đột nhiên ngừng lại. Lão nhân dùng kiềm kẹp khối hắc thiết để vào trong một cái sọt bằng gỗ. Lò lửa vẫn đỏ rực như trước, không hề thấy nó có chút yếu bớt.
Nét mặt có chút trầm tư, đối với câu hỏi của lão nhân, Lục Thanh sửng sốt một lúc rồi nhướng mày, ngẩng đầu nói:
– Chỉ hiểu được một chút, nhưng cũng là chút bề ngoài mà thôi.
– A… – Lão nhân nhíu mày, như gặp được chuyện gì đó hết sức thú vị mà hỏi:
– Vậy ngươi cho ta biết ngươi hiểu được một chút bề ngoài đó là cái gì?
– Thứ chùy pháp này hình như có thể sử dụng được giống như kiếm pháp.
Lão nhân nghe thấy vậy đột nhiên thốt lên một tiếng kêu kinh ngạc. Đôi mắt của lão chợt lóe lên một tia sáng rồi trở lại bình thường. Lão liếc mắt nhìn Lục Thanh một cái thật sâu, nói:
– Ngươi nói rất đúng. Rất đúng.
– Thời gian ba ngày luyện sắt với ta, ta hy vọng ngươi có thể lĩnh ngộ được điều gì đó.
Từ đó, trong ba ngày Lục Thanh liền bắt đầu theo Quý lão luyện tập việc luyện sắt. Cũng chẳng biết Quý lão lấy từ đâu ra một cái lò bằng hắc thiết và một cây chùy bằng đồng nữa. Lục Thanh cầm cây chùy trong tay có cảm giác hơi nhẹ. So với trước đó hắn cầm cây đại chùy bằng tinh thiết nặng năm mươi cân thì chẳng thấm vào đâu. Việc nó khiến cho Lục Thanh cảm giác không quen tay. Tuy nhiên lão nhân lại không đồng ý cho Lục Thanh một cây búa nặng hơn. Lục Thanh bất đắc dĩ chẳng còn cách nào khác là phải sử dụng nó.
Thời gian ba ngày có thể nói chỉ là một thoáng, cơ bản là như chưa có một chút cảm giác gì. Ban ngày Lục Thanh theo lão nhân ở trong phòng luyện sắt. Từ lúc bắt đầu, hắn sử dụng kinh nghiệm có được từ trước đó mà rèn luyện. Tuy nhiên, hắn lại bị lão nhân ngăn cản và bắt hắn phải làm theo các động tác vận lực của lão.
Lúc bắt đầu, Lục Thanh cảm giác hết sức ngượng ngập. Cho dù hắn sử dụng cảnh giới Cử nhược trọng khinh vào việc sử dụng chuy pháp nhưng khi hua chùy theo cách của lão nhân vẫn thấy hết sức khó khắ, chẳng khác gì một đứa trẻ cố gắng giơ một tảng đá nặng trăm cân vậy. Cơ bản là hắn không thể khống chế được phương hướng, thậm chí khi hạ xuống còn suýt bị nó làm cho trọng thương.
Tuy nhiên, Lục Thanh vốn là người có trái tim kiên định. Điều đó có thể thấy qua việc hắn điều khiển lửa giúp phụ thân chú kiếm. Việc bỏ dở giữa chừng đối với hắn mà nói cơ bản là chuyện không hề có. Điều này cũng là thứ mà hắn đọc được từ trong các loại thư tịch từ thời thượng cổ. Người học tập cho dù đối diện với một dòng chảy xiết cũng phải bước vào, ý chí quyết tâm mạnh mẽ.
Ý chí đó của hắn khiến cho lão nhân đứng bên cũng phải gật đầu hài lòng. Lão mở miệng chỉ điểm cách vận lực, tư thế, bước chân, sự thay đổi của tâm cảnh. Từ đó giúp cho Lục Thanh từ từ cảm nhận việc thi triển chùy pháp mà phát ra kiếm ý. Sau đó dưới sự bao phủ của kiếm ý bắt đâu rèn luyện.
Sau khi kiếm ý tỏa ra, Lục Thanh cảm thấy cây chùy trong tay mình thoáng cái đã nặng mấy trăm cân, gần như đã đạt tới cực hạn của thân thể hắn. Điều này cũng cho hắn biết được dụng ý ban đầu của lão nhân. Thì ra ngay từ đầu, lão nhân đã nhận ra mức độ cực hạn của thân thể hắn. Vì vậy mà nếu đưa cho hắn một cây chùy quá nặng thì đến lúc này chỉ sợ hắn bị gẫy xương mà trọng thương cũng nên.
Mà cho dù như vậy thì dưới sự bao phủ của kiếm ý do lão nhân phát ra, không khí trong căn phòng như bị cô đọng mà vây chặt lấy người Lục Thanh khiến cho hắn cử động hết sức khó khăn. Tuy nhiên, vào thời điểm này, Lục Thanh hoàn toàn bình tĩnh. Hắn như nhớ lại lúc tu luyện trong Minh Nguyệt đầm trên Triêu Dương phong. Cái cảm giác bị cả ngọn thác dội xuống người mang đến một nguồn áp lực mãnh mẽ cũng giống hệt bây giờ. Chỉ có điều, kiếm ý còn có thêm sự áp lực của tinh thần.
Đó là sự khảo nghiệm đối với ý chí của người luyện kiếm. Tuy nhiên tới thời điểm này, nó không thể lay động ý chí trong đầu Lục Thanh. Mà đến lúc này, Lục Thanh cũng hoàn toàn bình tĩnh, quỹ tích của cây chùy trong tay lão nhân cũng đã rõ hơn rất nhiều.
Cứ như vậy, ba ngày sau, Lục Thanh cảm nhận được khí thế của bản thân đã khác trước rất nhiều. Nếu như trước đó, gã chỉ là một người mới bước vào cảnh giới thứ hai của Kiếm đạo, Kiếm Nguyên biến đổi về chất. Nếu như trước đó khí thế của hắn mạnh mẽ là nhờ Tử Điện kiếm khí trong cơ thể thì vào lúc này, toàn thân của hắn đều có cảm giác giống như một thanh kiếm. Người đứng trước mặt hắn đều có thể cảm nhận được hơi thở của kiếm, giống như một thanh kiếm vừa mới được tôi xong, mặc dù còn non nớt nhưng vẫn có một thứ khí chất đặc biệt của kiếm.
Lúc này đã là sáng sớm ngày thứ tư. Trong tiết đông giá rét lại chợt xuất hiện chút ánh nắng ấm áp của mặt trời. Một vài tia nắng len lỏi qua những đám mây trên bầu tời mà chiếu xuống bức tường trong ngõ nhỏ khiến cho không khí trong cái ngõ trên nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Trong căn phòng chú kiếm, hai tiếng chùy luân phiên nhau vang lên. Một tiếng vừa nhu vừa tinh tế vang lên giống như những giọt mưa xuân rớt xuống mái hiên, thấm đậm vào lòng người. Một âm thanh khác thì non nớt tuy nhiên đã có một sự phối hợp giữa cương và nhu. Mặc dù nghe kỹ vẫn còn thiếu một chút gì đó, giống như một thứ rượu đục chưa được tinh khiết cho lắm.
Đột nhiên âm thanh của hai tiếng chùy dừng lại. Ánh mắt lão nhân bình thản, cất giọng ôn hòa, nói:
– Ba ngày qua, sự tiến bộ của ngươi vượt qua tưởng tượng của ta. Mặc dù tư chất tiên thiên của ngươi cũng chỉ hơn người một chút, nhưng ngộ tính của ngươi phải nói là hiếm có trong thiên hạ. Điều này có lẽ là do thần thức mạnh mẽ của ngươi tạo ra.
Trải qua ba ngày, khí chất của Lục Thanh càng thêm thuần khiết. Lúc trước, trên người hắn phát ra kiếm khí không thể thu liễm thì bây giờ đã biến mất toàn bộ. Thoáng nhìn qua giống hệt như một gã thiếu niên của một thế gia.
– Đa tạ ân chỉ điểm của tiền bối. Sau này, Lục Thanh luôn nhớ ân dậy dỗ hôm nay. – Buông cây chùy trong tay xuống, Lục Thanh khom người quay về phía lão nhân mà bái ba cái. Qua ba ngày, hắn đã hiểu ra được rất nhiều thứ. Hắn cũng biết được chùy pháp của lão nhân chắc chắn là một bộ kiếm pháp thượng thừa. Tuy nhiên, đến cái thứ ba thì hắn bị lão nhân sử dụng kiếm ý ngăn cản, không cho bái nữa.
– Ngươi có thể tới đây thì đó là duyên phận. Học được kiếm pháp của ta cũng là do ngươi có ngộ tính hơn người, không cần phải nói nữa.
Dừng lại một chút, lão nhân lại nói:
– Bây giờ ngươi nói cho ta biết trong ba ngày qua sử dụng chùy pháp để luyện sắt, ngươi lĩnh ngộ được cái gì?
Cúi đầu suy nghĩ một lúc, một tia sáng chợt lóe lên trong mắt, Lục Thanh ngẩng đầu nói:
– Kiếm pháp,chùy pháp hay tất cả mọi vật trên thế gian thực ra đều có thể biến đổi cho nhau. Ta nhớ đã từng đọc qua một cuốn đạo đức kinh từ thời cổ có nói đạo sinh ra một, rồi hóa làm hai, hai lại hóa thành ba rồi ba biến thành vô vàn thứ. Nói chung là vạn vật trên thế gian này đều có một mối liên hệ lẫn nhau có thể hợp lại thành một.
Ánh mắt có một chút kinh dị, lão nhân nhìn về xa xăm như đang nhớ đến một cái gì đó. Sau đó, lão thở nhẹ một hơi, nói:
– Đúng vậy. Thiên đạo hóa kiếm đạo. Kiếm đạo cũng bao hàm cả thiên đạo. Từ một cái ban đầu mà hóa thành hai, ba rồi vạn loại kiếm pháp. Nhưng tất cả cũng có thể quy về một mối. Kiếm giả tu luyện đến một mức nào đó lại cầu cho được bốn chứ vãn pháp quy tông.
Vạn pháp quy tông!
Tinh thần Lục Thanh chấn động. Trong đầu hắn giống như mở ra một cánh cửa mới. Tuy nhiên, cánh cửa đó lại bị thứ ánh sáng chói lóa che khuất. ánh mắt hắn cơ bản là không thể nhìn rõ, hay phân biệt được phương hướng. Mất một lúc, hắn mới bình tĩnh lại được. Lúc này, mồ hôi của hắn đầy đầu, tinh thần thông suốt.