“Dương Thần Chuông! Rất có ý tứ a! Tiểu tử này tuy diễn biến ra còn kém, nhưng cũng coi như là có thần vận của Thần Chuông rồi.” Ánh mắt lão nhân lộ vẻ tán dương, nói tiếp: “Tiểu tử này có thể lĩnh ngộ trong chiến đấu, ngộ tính rất tốt!”
Lời lão vừa xong, một tiếng chuông ngân như muốn xâm nhập linh hồn vang lên. Có thể thấy được rõ ràng sóng âm vô hình khuếch tán ra.
Lão nhân nhẹ nhàng vung tay lên, âm ba đánh tới trước mặt ba người liền tiêu tán không còn.
Sâu không lường được!
Tuy rằng lão nhân này chỉ là một tia thần niệm hồn phách hiển hóa ra, nhưng vẫn gây cho hai người Lục Thanh cảm giác sâu không lường được. Tông Sư cảnh giới Kiếm Phách, thần thông thật sự khó phỏng đoán.
Nhìn tới giữa sân. Hỏa luân như ngưng thật đánh vào trên Dương Thần Chuông bắn ra một tia lửa màu lam nhạt. Hỏa luân phá vỡ thân chuông khoảng ba tấc liền không thể vào sâu thêm được nữa. Theo động tác của Lạc Tâm Vũ, Dương Thần Chuông bắt đầu xoay tròn tản ra Tử Dương Kiếm Khí sắc bén, hỏa luân lập tức bị vỡ tan.
Lạc Tâm Vũ phi thân nhảy lẽn, sau một tiếng hét, Dương Thần Chuông cũng lăng không bay theo người hắn. Một luồng uy áp khủng bố ép về phía Kiếm Khôi.
Kiếm Khôi không hề có chút lực ngăn cản, cứ như vậy bị Dương Thần Chuông bao phủ.
“Thắng rồi sao?”
Lục Thanh rõ ràng nghe thấy từ bên trong Dương Thần Chuông truyền ra tiếng Kiếm Khí xé gió mãnh liệt cùng với tiếng chuông ngân chấn động linh hồn.
Sắc mặt Lạc Tâm Vũ rất ngưng trọng, phi thân ra ngoài hơn hai mươi trượng đồng thời Tử Hà kiếm trong tay hắn lại vũ động.
Nguyên bản Tử Hà Kiếm Ý đã tắt lập tức lại bốc lên.
Tử Dương Kiếm Ý nóng cháy đem cả người Lạc Tâm Vũ bao vây, giống như có hư ảnh một mặt trời màu vàng chói mắt sau lưng hắn. Tử Dương Kiếm Nguyên hùng hồn dâng lên, uy thế bộc phát ra khiến không khí xung quanh trở lên run rẩy.
Dưới chân của Lạc Tâm Vũ, mặt đất liên tục bị phá vỡ. Trong phạm vi hơn mười trượng, mặt đất bị ngọn lửa Tử Dương Chân Hỏa thiêu đốt đỏ lên giống như que hàn cháy hồng. Không gian xung quanh vặn vẹo. Từng đợt Tử Dương Kiếm Khí từ lỗ chân lông toàn thân Lạc Tâm Vũ thoát ra, giống như tằm nhả tơ mà quấn quanh thân hắn.
Khí Tử Dương trong trời đất không ngừng hướng tới quả cầu Kiếm Khí tụ tập.
Bùm!
Bùm!
Từng tiếng nổ từ trong quả cầu Kiếm Khí vang ra, giống như bên trong đang có thứ gì đó thức tỉnh. Mỗi một tiếng nổ đều in sâu vào trong lòng người.
Cùng lúc trước bất đồng, hiện giờ khối kén màu vàng này sau khi nhảy lên một chút liền thu nhỏ lại một phần. Sau một lát, một cỗ Kiếm Khí dao động khủng bố tản ra. Trong Kiếm Khí dao động còn ẩn chứa một cỗ uy nghiêm hoàng giả không thể xâm phạm.
Hống
Đột nhiên, một tiếng kêu to đầy uy nghiêm vang lên. Một cỗ khí tức tràn ra, cỗ khí tức này mang đầy vẻ uy nghiêm của hoàng giả đứng đầu vạn vật.
Ba
Một tiếng vang lên như tiếng bọt nước vỡ tan, quả cầu Kiếm Khí màu vàng bao phủ quanh Lạc Tâm Vũ vỡ ra.
Thu!
Một đôi cánh to lớn bao phủ ngọn lửa màu vàng dài đến tám mươi trượng chậm rãi mở ra, lộ ra thân hình bên trong là một con chim lửa. Toàn thân nó được bao phủ một ngọn lửa màu vàng rực rỡ, mỗi sợi lông quanh người đều là do một đạo Tử Dương Kiếm Khí ngưng tụ thành.
Bên dưới thân của nó có đến ba chiếc chân đầy móng vuốt sắc nhọn. Đôi cánh con chim lửa mở ra, thân hình lập tức bay lượn trên bầu trời.
Đây là Linh Thú hoàng giả trong truyền thuyết từ thời xa xưa: Tam Túc Kim Ô.
Nhìn uy thế chiêu Kim Ô Diêu Nhật mà Lạc Tâm Vũ thi triển, trong lòng Lục Thanh không khỏi cảm thán. Nếu lần trước ngũ phong luận kiếm Lạc Tâm vũ có lĩnh ngộ như bây giờ thì chỉ sợ sẽ không có kết cục như trước.
Bỗng dưng!
Nguyên bản Lục Thanh đang chú ý tới Lạc Tâm Vũ liền chuyển sang nhìn về phía Kiếm Khôi đang bị áp chế trong Dương Thần Chuông. Dựa vào cảm ứng linh hồn của hắn, hắn rõ ràng cảm nhận một cỗ lực lượng kinh người đang dần tăng lên.
Ngâm
Tiếp theo, dưới ánh mắt khiếp sợ của hai người Lục Thanh, một cỗ Kiếm Ý kinh thiên nhanh chóng phá vỡ trở ngại của Dương Thần Chuông. Trong không trung, hư ảnh của một thanh kiếm năm màu to lớn lăng không dựng thẳng. Kiếm Ý cuồn cượn như trường giang đại hải, hung hăng áp tới người Tam Túc Kim Ô.
Thân thể vừa bay lên của Tam Túc Kim Ô trong nháy mắt đình trệ lại. Dương Thần Chuông không có Kiếm Ý trấn áp liền lập tức bị phá vỡ.
Lập tức trong tay Kiếm Khôi hiện lên một thanh kiếm. Bên trên thanh kiếm tỏa ra Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ năm loại ánh sáng lư chuyển. Ngũ Hành Kiếm Khí! Lục Thanh còn cảm thấy bên trong một cỗ Kiếm Ý sinh sôi không ngừng. Kiếm Khí ngang trời vô cùng ngưng thật. Khí thế phô thiên cái địa tả ra khiến Lục Thanh vô cùng kinh hãi.
Từ trong Kiếm Khí Lục Thanh cảm nhận được khí tiên thiên mơ hồ. Uy thế đã gần bằng với tiên thiên Phong Lôi Kiếm Khí của hắn. Nếu đối phương có tiên thiên Ngũ Hành Kiếm Khí thì Lục Thanh cũng không biết mình có thể cản nổi không.
Oanh.
Tiếng kiếm rít chói tay vang lên. Trong nháy mắt Ngũ Hành Kiếm Khí xuyên qua lư không, đến tàn ảnh cũng không lưu lại. Bị Ngũ Hành Kiếm Ý áp chế, Lạc Tâm Vũ hoàn toàn mất đi khống chế với Kim Ô pháp tướng, cứ như vậy Tam Túc Kim Ô bị chém thành hai nửa.
Tử Dương Kiếm Khí tản ra, mặt đất vang lên tiếng ầm ầm, vỡ ra vô số cái hố rộng vài thước sâu hoắm. Ngũ Hành Kiếm Khí xuyên qua Kim Ô, trong chớp mắt đánh lên mặt đất, tạo ra một khe rãnh dài trăm trượng không biết sâu bao nhiêu.
Phốc.
Trong hư không, Lạc Tâm vũ phun ra một ngụm máu tươi, cả người bắn ra sau hơn mười trượng mới lảo đảo hạ xuống mặt đất.
Nhìn Kiếm Khôi vẫn đứng thẳng không nhúc nhích, Lạc Tâm Vũ cười khổ hai tiếng rồi nói: “Vãn bối thua!”
“Tuy rằng đã thua nhưng tiểu tử ngươi cũng rất khá. Nếu có thể thì ngươi hãy đem bộ kiếm pháp tinh thâm kia cân nhắc lại thật tốt. Sau cảnh giới Kiếm Hồn thì con đường tốt nhất là do chính mình sáng tạo ra. Trên con đường Kiếm Đạo, học theo người khác thì không thể đạt tới đỉnh cao.” Lão nhân mở miệng nói.
Long Tuyết ở một bên đột nhiên mở miệng nói: “Tiền bối! Khảo nghiệm của ngài có vẻ bất công. Kiếm Chủ trung thiên vị, ai mà có được thực lực như vậy. Xem Kiếm Khôi này có cảnh giới kiếm pháp như vậy, chỉ sợ một ít Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn cũng không thấy qua, sợ đã là cảnh giới Tự Hóa Khinh Trọng đỉnh phong.”
Lão nhân hừ lạnh một tiếng, quét mắt nhìn Long Tuyết, nói: “Không cần ngươi phải so sánh. Các ngươi bất quả chỉ ở một góc nhỏ của Kiếm Thần Đại Lục mà thôi. Hào kiệt thiên hạ nhiều vô số kể. Cho dù là lúc trước, lão phu cũng không biết được có bao nhiêu.”
Trong lòng Lục Thanh vừa động nói: “Ý tiền bối có phải Kiếm Khôi này…”
“Ngươi đoán đúng. Thực lực của Kiếm Khôi này chính là thực lực của ta lúc ở cảnh giới Kiếm Chủ trung thiên vị, không hề có chút khác biệt. Thậm chí đến trình độ thân thể, ta cũng khống chế y như lúc trước, không hề có chút sai lệch.”
Đến lúc này, Lạc Tâm Vũ nguyên bản còn chút khó chịu đã hoàn toàn biến mất. Ánh mắt nhìn về Kiếm Khôi cũng trở lên kính trọng.
Không hổ là người đạt tới Kiếm Tôn, khi là Kiếm Chủ trung thiên vị cũng có thực lực mạnh mẽ như vậy.
“Tốt lắm!” Lão nhân lại phất tay lên, trong hư không lại giáng xuống một đạo Kiếm Khí cùng khí Ngũ Hành tinh thuần dung nhập vào người Kiếm Khôi, nói: “Đến lượt tiểu tử ngươi. Để ta xem ngươi đã đạt tới trình độ gì.”
Lời này chính là nói với Lục Thanh.
Ánh mắt Lục Thanh ngưng lại nhìn về phía Kiếm Khôi. Khí thế trên người Kiếm Khôi rõ ràng đã là Kiếm Chủ trung thiên vị đỉnh phong.
Sau thời gian một hơi thở, Lục Thanh đã đi tới trước mặt Kiếm Khôi.
Nhìn khí thế trầm ngưng trên người Kiếm Khôi, sợ rằng đây là đối thủ mạnh nhất mà Lục Thanh gặp phải từ trước tới nay.
Ầm ầm.
Trong nháy mắt, trong phiến không gian rộng hơn mười dặm này truyền đến tiếng sấm rền đùng đùng. Một đóa Lôi Vân rộng gần mười mẫu hội tụ thành, Tốn Phong khí màu xanh gào thét, cùng với Tử Điện từ trong Lôi Vân lóe ra. Điện quang chói mắt uốn lượn như một con rồng đang bay lượn, làm không khí chung quanh Lôi Vân thoát phá hình thành từng tầng chân không.
Thần thức mạnh mẽ từ giữa mi tâm Lục Thanh khuếch tán ra, dung nhập vào trong trời đất xung quanh. Bên trong còn mang theo một cỗ linh hồn dao động, dòng thần thức màu bạc giống như cửa ngõ nối tiếp trời đất lóe lên ở giữa mi tâm Lục Thanh. Dòng khí thần thức dọc theo một quỹ tích huyền ảo vận chuyển hình thành một lốc xoáy màu bạc.
Tình thần Lục Thanh toàn bộ dung nhập vào trong trời đất. Trong lòng Lục Thanh sinh ra một cảm giác như hợp lại thành một thể với trời đất xung quanh.
Lão nhân kinh dị kêu lên một tiếng, ánh mắt nhìn về Lục Thanh sáng lên, nói: “Tiểu tử này so với lao phu năm xưa không hề có chút thua kém. Để ta xem ngươi đã đạt tới trình độ như thế nào.”
Mà lúc này, tâm thần Lục Thanh đã hoàn toàn chìm đắm trong trời đất xung quanh. Lời nói của lão nhân, một câu hắn cũng không nghe được. Cảm thụ các loại khí thuộc tính xung quanh, lại nhìn tới đường kiếm của Kiếm Khôi, trong lòng Lục Thanh bắt đầu tự diễn hóa.
Lục Thanh không hề động đậy, chỉ lẳng lặng đứng yên một chỗ. Khí tức trên người hắn càng thêm mờ ảo. Nếu không phải tận mắt thấy Lục Thanh, Lạc Tâm Vũ cũng không dám khẳng định chỗ hắn đang thấy có Lục Thanh tồn tại. Trong cảm giác của hắn, thân hình Lục Thanh như cùng với trời đất xung quanh hòa hợp làm một.