Kiếm mang sáng chói không hệ lăng không bay lên, trăm thanh cự kiếm theo kiếm chỉ Lục Thanh dẫn động, cũng phóng xuất ra uy nghiêm bao la bát ngát.
Trên dưới trăm thanh cự kiếm tụ hợp vào một chỗ trong không gian, khiến cho toàn bộ không gian đều vặn vẹo. không gian loạn lưu đen ngòm theo đó ngưng tụ thành những mũi kiếm sắc bén cắn nuốt tâm thần.
– Ầm…
Trên chín tầng mây dường như vừa có một tràng sấm nổ, một vầng sáng màu đỏ máu hiện ra, huyết sắc dẻo dai bất tận, dường như cùng chín tầng mây trấn áp mảng huyết hải, huyết khí tanh hôi vẫn có thể ngửi thấy rõ ràng dù cách xa vạn trượng.
– Lục Đại sư!
Nhiếp Bích Tâm quát lớn một tiếng, đồng thời ném một chiếc bình ngọc vào tay Lục Thanh. Bước chân nhẹ nhàng giậm một cái, Lục Thanh lập tức biến mất trên đỉnh điện.
Phong Lôi bộ hiện giờ gần như đã thoát khỏi phạm trù của bộ pháp đơn thuần. Một phen tao ngộ ở động Cửu Viêm khi trước đã khiến lục thanh hiểu ra rất nhiều. Phong Lôi bộ lúc này xuất ra, dường như có một cái gì muốn phá kén mà ra, chỉ còn thiếu một chút ăn ý là có thể thuận lợi như nước chảy thành sông.
Giờ phút này, trên tấm màng máu bao phủ trên trời cao vạn trượng, một khe hở nứt ra rất rõ ràng. Thiên Phong lạnh thấu xương từ trong đó thổi ra, e rằng Kiếm Chủ tiến vào trong đó cũng phải tan xương nát thịt. Chỉ một bước, Lục Thanh đã bước sang một vùng trời đất khác.
Mười dặm bên ngoài Cầm kiếm tông, hai mươi tên Kiếm Giả lăng không mà đứng. Trên người bọn chúng lởn vởn một tầng kiếm cương nồng đậm, ngăn cản Thiên Phong bên ngoài thân thể.
Trong đó có một trung niên thân khoác áo bào màu đỏ máu, từ đầu đến chân bao phủ sương máu, là khác với những người còn lại. Y lẳng lặng ngồi xếp bằng giữa không trung, trên người không có một tia kiếm nguyên nào cả, dường như được không khí nâng lên, không hề có trọng lượng.
Bên cạnh y còn có ba lão nhân, một người trong đó Lục Thanh đã từng gặp qua, chính là Chú Kiếm Sư Tư Đồ Nam lúc trước thành tựu cấp Bạch Linh. Hai người còn lại bên cạnh có lẽ cũng có vị thế tương đương, mới có thể cùng đứng hầu sau lưng tên trung niên kia. Ngoài ra, mười bảy người còn lại toàn thân đầy kiếm cương. Không gian xung quanh hai mươi người này không còn chút không khí, đã hóa thành hư không thuần túy.
Bất chợt người trung niên ngồi phía trước ba người Tư Đồ Nam mở bừng hai mắt, đôi mắt màu đỏ máu tuy rằng không toát ra thần quang, nhưng dường như có thể nhì thấu tất cả trong không gian trước mặt. Ngay lúc này, ở ngoài xa mười mấy dặm, một tiếng gầm hùng mạnh vang lên…
– Không xong…
Tư Đồ Nam biến sắc, ba người định ra tay.
– Tâm cảnh các ngươi ở nơi nào?
Người trung niên khẽ nói giọng nặng nề như một tòa núi lớn, lại tràn ngập vẻ uy nghiêm khó tả bằng lời, lập tức ba người bọn Tư Đồ Nam ngừng động tác.
– Dạ, sư thúc!
Ba người vội vàng khom minh thi lễ, mặt không lộ chút gì bất mãn, chỉ có vẻ kinh sợ thật sâu. Ngay tức khắc, từ phương xa vang lên một tiếng kiếm ngâm, chỉ trong thoáng chốc, một bóng xanh hiện ra. Lục Thanh nhìn về phía trước, sắc mặt lập tức đại biến.
Là Tông sư Kiếm Phách!
Sau khi đắc đạo, cảm ứng của Lục Thanh đối với tông sư Kiếm Phác đã hết sức rõ ràng. Hắn chỉ cần liếc qua một cái, đã cảm giác được vẻ bất phàm của trung niên huyết bào ngoài mấy dặm.
Chỉ liếc nhìn một cái, Lục Thanh cảm thấy dường như mình vừa thấy huyết hải vô tận, máu huyết vô cùng, rất nhiều đạo huyết kiếm dường như muốn trấn áp mình, xông vào Thần Đình thức hải. Nhưng chúng không làm gì được hồn thức hùng mạnh của Lục Thanh, chưa kể sự tồn tại của Thức Kiếm. Những huyết kiếm kia chưa kịp nhập thể, đã bị đánh nát bên ngoài.
Đây là cảm giác huyền diệu khó lòng giải thích, bọn Tư Đồ nam không nhìn ra, nng Lục Thanh cũng hiểu, nó vô cùng chân thật. Nếu lúc nãy hắn không ngăn nổi, hiện giờ đã mất hết tâm thần, không còn sức phản kháng.
Trung niên huyết bào ủa một tiếng, ánh mắt nhìn Lục Thanh sững sờ, lập tức quắc mắt, đứng bật dậy, nhìn lục thanh trầm giọng nói:
– Ngươi đã đắc đạo?
Lời nói của trung niên huyết bào vừa ra khỏi miệng lập tức hóa thành một đợt sóng gầm cuồn cuộn. không gian trong phạm vi mười mấy dặm đồng thời chấn động, dường như không chịu nổi uy nghiêm của giọng nói kia, cơ hồ vỡ nát.
Gần như trong khoảng khắc đối phương vừa mở miệng, Lục Thanh đã lập tức phán đoán ra, đối phương tuyệt đối không phải mới bước vào cảnh giới tông sư Kiếm Phách như Bạch ma nữ, mà là đột phá đã lâu. Nếu không tuyệt đối không có được uy thế như vậy.
Chạy!
Không cần suy nghĩ, Lục Thanh bước một bước, Khí Động Hư vô tận dưới chân dâng lên. Một bước vừa ra, súc địa thành thốn, thoáng cái đã đi xa hai trăm dặm.
– Ở lại!
Trung niên huyết bào quát trầm, ngay sau đó thân hình chợt lóe, cũng biến mất trong hư không. Bọn Tư Đồ Nam ngơ ngác nhìn nhau, còn không hiểu ý đắc đạo là gì. Nhưng xem bộ dạng trang trọng của sư thúc bọn họ, cũng biết bọn họ không đối phó được với người nọ.
Vừa bước ra một bước, Lục Thanh lập tức biến sắc. Một đạo kiếm quang màu đỏ máu cững bước ra một bước vượt qua không cách gần hai trăm dặm, tới phía sau hắn. Lúc này Lục Thanh dừng bước, xoay người về phía sau hắn. Lúc này, Lục Thanh dừng bước, xoay người về phía người mới tới.
– Ngươi quả thật lớn gan, không hổ là Chuẩn Tôn sư đã đắc Thiên Đạo. Nếu ngươi viên mãn pháp tắc, e rằng chỉ trong vòng vài năm là có thể đột phá thành công.
Ánh mắt trung niên huyết bào lộ vẻ hiếu kỳ:
– Bất quá ta rất ngạc nhiên rốt cục ngươi có được năng lực pháp tắc thế nào, ngươi tu luyện hệ gì?
– Hệ của ta?
Lục Thanh ngẩn ra, sau đó nói:
– Tạm thời ta cũng không hiểu rõ…
Sắc mặt trung niên huyết bào lập tức sa sầm, đột nhiên mỉm cười:
– Đã bao nhiêu năm, không ai dám đáp lời ta bằng giọng điêu như vậy, ngươi là người đầu tiên. Xem ra quá lâu không xuất thế, rất nhiều người đã quên ta.
– Muốn động thủ sao?
Lục Thanh bất động yên lặng nhìn trun niên huyết bào trước mặt.
– ủa, ngươi quả thật vô cùng trấn tĩnh, tuy nhiên, nếu ngươi nghĩ rằng bộ pháp huyền ảo của mình có thể so vói một Kiếm Đế đại thiên vị, vậy ngươi đã sai lầm. Ngươi còn chưa đạt tới cảnh giới Kiếm Phách, vậy không thể nào hiểu được sự huyền ảo của cảnh giới Kiếm Phách. Dựa theo hiểu biết của ngươi, ta cũng đã đắc đạo.
Ánh mắt trung niên huyết bào trở nên lạnh lùng, tuy nhiên theo cảm giác của Lục Thanh, đó không phải là lạnh lùng điềm tĩnh, mà là lạnh lùng coi thường hết thảy.
Tông sư Kiếm Phách đắc đạo, sẽ có lực lượng mà loại rác rưởi ngay cả khí bản nguyên còn chưa lãnh ngộ như ngươi có thể sánh bằng. Thần phục ta, ta sẽ tha chết.
– Thần phục ư?
Lục Thanh lẩm bẩm. Ngay tức khắc, trên người hắn nổi lên một luồng khí Phong Mang không hề trở ngại, linh hoạt sắc bén màu trắng. Cùng với khí Phong mang màu trắng này là một cỗ Kiếm Ý mênh mông cuồn cuộn. Kiếm Ý vừa xuất hiện, chín tầng mây bất ngờ thay đổi, khiến cho trung niên huyết bào mơ hồ sinh ra một chút bất an trong lòng.
– Đây là ý chí của ngươi sao?
Trung niên Huyết bào trầm giọng nói:
– Xem ra cũng không tồi….
Ý chí Kiếm Đạo của kẻ đắc đạo, không phải dễ dàng thay đổi. tuy trung niên huyết bào đã đắc đạo, cũng đã bước vào cảnh giới Kiếm Phách, nhưng y cũng không nghĩ rằng chỉ bằng vào một câu nói của mình có thể làm thay đổi ý chí của Lục Thanh.
– Muốn động thủ sao?
Lục Thanh lẩm bẩm:
– Đuổi theo ta rồi hãy nói:
Ngay tức khắc, Lục Thanh lại bước ra một bước, biến mất giữa hư không.
– Chỉ là loài sâu kiến!
Ánh mắt trung niên huyết bào lộ vẻ cười chế nhạo, trước mặt y chợt mở ra một đạo không gian Động Hư hình tròn. Lập tức, trung niên huyết bào bước tới một bước rơi vào trong đó. Ngay sau đó, không gian Động Hư biến mất, trong hư không chỉ còn lại một cỗ huyết khí nhàn nhạt lưu chuyển. Ngoài hai trăm dặm, thân hình hai người gần như hiện ra cung lúc, bộ pháp của Lục Thanh không ngừng, lại bước một bước, lập tức biến mất trong hư không. Cảm nhận được Khí Động Hư nhàn nhạt còn lại trong hư không, ánh mắt trung niên huyết bào lộ vẻ nghi hoặc.
– Là hệ Động Hư ư? Không phải, nhất định không phải….
Ngay sau đó, bắt đầu cuộc đuổi bắt kẻ đuổi người chạy. Khoảng cách hai trăm dặm hư không không ngừng bị vươn ra, chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi, hai người đã vượt qua vài vạn dặm hư không.
Cảm giác được đối thủ sau lưng không chậm chút nào. Lục Thanh thoáng động trong lòng. Tuy rằng bộ pháp của đối phương cũng vo cùng huyền bí, nhưng dường như còn chưa thể đạt tới trình độ này. Y mở ra không gian Động hư là để làm gì, không ngờ chỉ bước một bước đã theo kịp Lục Thanh hắn? Một lúc lâu sau, cả hai người dừng bước.
– Ngươi rất khá, không ngờ có được tốc độ nhanh như vậy. Dưới cảnh giới Kiếm Phách e rằng không ai có thể đuổi kịp ngươi.
Trung niên huyết bào lộ vẻ khen ngợi:
– Bất quá vừa rồi, ta chỉ dùng tốc độ bình thường, nếu ngươi cho rằng bằng vào tốc độ này mà có thể chạy tới bốn đại tông môn, ta có thể nói rằng ngươi tuyệt đối không có cơ hội.
Nhìn trung niên huyết bào, Lục Thanh trầm giọng đáp:
– Cơ hội vẫn có thể sáng tạo ra…
Dứt lời, sau lưng Lục Thanh, Phong Lôi Kiếm Sí rộng hai trượng mở ra, hào quang màu tím bạc toát ra hết sức kinh người, trên mặt có từng đạo pháp tắc kỳ quái dao động.
– Đây là thần thông gì vậy?
Trung niên huyết bào lộ vẻ kinh hãi hết sức rõ ràng.
– Phong lôi kiếm sí, một lần vỗ cánh vượt năm trăm dặm!
Dứt lời, Lục Thanh vỗ nhẹ một cái, chỉ để lại tại chỗ một đạo tàn ảnh màu tím bạc.
– Khốn kiếp!
Ngay sau đó, sắc mặt trung niên huyết bào đỏ bừng lên. Hành động vừa rồi của Lục Thanh rõ ràng là muốn thách thức y. Trước đó, Lục Thanh vẫn không thi triển Phong Lôi Kiếm Sí, dường như muốn trêu đùa y một phen.
– Ngươi sẽ phải trả giá rất đắt!
Trung niên huyết bào quát một tiếng lạnh lùng, lập tức trên người hiện ra một tầng huyết quang nồng đậm, không gian xung quanh y nháy mắt vỡ nát. Lúc này trong không gian Động Hư cũng xuất hiện một quầng sáng màu đỏ máu.
Ngoài năm trăm dặm, thân hình Lục Thanh hiện ra, nhưng tốc độ của trung niên huyết bào cũng không chậm chút nào, đã theo sát tới!
– Ngươi trốn không thoát, Huyết Quang bộ!
Trung niên huyết bào quát lạnh một tiếng, bước chân giẫm mạnh, huyết khí toàn thân bốc lên, giữa không trung nở ra một đóa hao sen màu đỏ máu, mỗi một cánh hoa sen đều có bề ngoài trong suốt màu đỏ máu.