Gần như là tại thời gian ngay lập tức, Mạc Vô Kỵ liền đoán được, phá vỡ đối phương lĩnh vực, thủ đoạn tốt nhất là phải dùng lĩnh vực mạnh hơn. Thế nhưng là hắn hiện tại cả lĩnh vực lông mao cũng không có mò ra, thế nào đi phá vỡ?
– Dừng tay, ta đi cùng các ngươi…
Thấy Mạc Vô Kỵ bị lĩnh vực của Kế Viêm trói buộc lại, Hàn Thanh Như khẩn trương, tế xuất một cây ngọc thước, liền muốn xông lại. Chỉ là nàng vừa mới vọt tới vài bước, đã bị Kế Triệu ngăn cản.
107 nhánh mạch lạc của Mạc Vô Kỵ điên cuồng nghịch chuyển, nguyên lực chung quanh thân hắn càng là như ba đào cuồn cuộn, hắn không phá được đối phương lĩnh vực, coi như là miễn cưỡng có thể di động, cũng là một đường chết.
– Ầm!
Một đạo quang vựng nhàn nhạt lao ra từ trong cơ thể Mạc Vô Kỵ, đạo quang vựng này thật giống như thất sắc thải hồng vậy, trực tiếp lại đem lĩnh vực của Kế Viêm đánh ra từng đạo vết rạn.
– Cực Cảnh Linh Vận?
Kế Viêm khiếp sợ, làm một Thiên Tiên tu sĩ, hắn tự nhiên rõ ràng linh vận thải hồng trong cơ thể Mạc Vô Kỵ lao ra là vật gì, đây là thiên cực cảnh linh vận vòng sáng a.
Cực Cảnh Linh Vận xé ra Kế Viêm lĩnh vực sau đó, quanh thân Mạc Vô Kỵ nhẹ một chút, Phạm Thiên Côn Ảnh bao trùm ra, Hạ Nhất Côn xuất hiện ở cổ Kế Viêm.
– Răng rắc!
Gần như là tại sát na thời gian, một đạo quang mang từ Kế Viêm bờ eo bắn ra, chặn Thiên Cơ Côn của Mạc Vô Kỵ.
Mạc Vô Kỵ trong lòng thầm than, Hạ Nhất Côn thật giống như côn ảo vậy, vô thanh vô tức. Một chiêu này hắn tại tu chân tinh cầu không biết ám toán bao nhiêu người, hiện tại dễ dàng bị Kế Viêm ngăn trở, điều này làm cho Mạc Vô Kỵ càng là hiểu rõ, hắn Phạm Thiên Côn Ảnh tuy rằng mạnh, đẳng cấp lại quá thấp một chút.
– Coi như là ngươi có Cực Cảnh Linh Vận thì như thế nào?
Kế Viêm tức giận quát một tiếng, thân hình trên không trung lắc một cái, trường đao huyễn hóa thành một mảnh Đao Hà đánh về phía Mạc Vô Kỵ.
Lúc này ở trong mắt Mạc Vô Kỵ, chỉ có từng mảnh ánh đao một liên tiếp nhau, những thứ này ánh đao như sông lao nhanh vậy, bao trùm hướng Mạc Vô Kỵ.
Mạc Vô Kỵ tỉnh táo lại, hắn lần đầu tiên cảm giác trường côn cũng không thích hợp với hắn.
Đao Hà còn chưa hạ xuống, da thịt Mạc Vô Kỵ đã từng trận đau nhói. Thiên Cơ Côn lại đem Phạm Thiên Côn Ảnh phát huy tới cực hạn, một đoàn đoàn côn ảnh liên miên không dứt chồng chung vào một chỗ, lại đem Đao Hà nghiêng xuống ngăn trở. Cũng trong lúc đó, hai tay Mạc Vô Kỵ không ngừng vung ra thủ quyết, từng đạo Lôi Võng đi theo côn ảnh sau đó, ôm Đao Hà lưỡi mang phá tan côn ảnh.
Trong lúc nhất thời nguyên lực nổ tung, lôi quang cùng đao mang lại đem chung quanh hư không kéo cho ào ào rung động.
Lôi hệ tu sĩ? Thấy Lôi Võng của Mạc Vô Kỵ, Kế Viêm lần nữa khiếp sợ mở to hai mắt nhìn.
Mạc Vô Kỵ biết có thể đi hay không là vào giờ khắc này, nếu để cho đối phương thực sự coi trọng hắn, hắn sẽ không có cơ hội nữa. Hắn đánh ra thủ quyết sau đó, cũng vọt vào giữa Lôi Võng theo, tay trái giơ lên họa xuất một hình nửa vòng tròn huyền ảo.
Không gian trói buộc!
Kế Viêm đồng thời cảm giác được quanh người chính bản thân không gian bị ngưng đọng, sắc mặt của hắn đã thay đổi. Đây tuyệt đối không phải là lĩnh vực, mà là không gian thần thông.
Kế Viêm lại cũng không kịp đoái hoài đao của mình sông, điên cuồng thiêu đốt máu huyết, muốn tại ngay lập tức thời gian giãy cái không gian này trói buộc.
Mạc Vô Kỵ sắc mặt bộc phát tái nhợt, một cường giả có Thiên Tiên lĩnh vực, thời gian không gian trói buộc sẽ ngắn hơn, hắn càng thêm cật lực. Nhưng nếu thi triển không gian trói buộc, hắn há có thể làm cho đối phương rời khỏi. Một khi đối phương phá vỡ hắn trói buộc, đòn sát thủ còn chưa có đi ra, đó chính là một khắc hắn toi mạng.
Một đạo Lôi Kiếm ầm ầm đánh ra, gần như là tại trong nháy mắt Kế Viêm đã tránh thoát không gian trói buộc, Lôi Kiếm xuyên qua trái tim Kế Viêm. Thiên Cơ Côn theo cuồn cuộn nổi lên, trực tiếp rơi vào mi tâm của Kế Viêm. Một đoàn huyết vụ bạo bằng ra.
– Ta phải nuốt ngươi…
Kế Viêm bị giết đồng thời, Kế Triệu lại cũng không kịp đoái hoài tới hạ thủ lưu tình, Thiên Tiên lĩnh vực trực tiếp lại đem bạc nhược lĩnh vực của Hàn Thanh Như nghiền nát, kéo lớn trong tay xuyên qua bờ eo của Hàn Thanh Như.
Dù cho Hàn Thanh Như nguyên lực bạo phát tới cực hạn, vẫn không thể hoàn toàn né tránh một kéo này.
– PHỐC!
Kéo lớn cắt bờ eo Hàn Thanh Như ra một đạo vết tích sâu đậm, nếu không phải Hàn Thanh Như tránh nhanh, có thể nó đã cắt Hàn Thanh Như thành hai nửa.
Bên hông Hàn Thanh Như bắn ra một đạo huyết vụ, vội vàng lui về phía sau.
Kế Triệu điên cuồng đánh về phía Mạc Vô Kỵ, lĩnh vực cuốn về phía Mạc Vô Kỵ, kéo lớn hóa thành hơn mười đạo hàn mang trực tiếp từ sau lưng Mạc Vô Kỵ xuyên qua.
Tuy Mạc Vô Kỵ biết Kế Triệu đánh tới, hắn thật sự là không có năng lực né tránh. Hắn giết Kế Viêm đã dùng hết nguyên lực, cộng thêm trong lúc nhất thời không cách nào phá mở ra lĩnh vực của Kế Triệu, lại bị hàn mang của hơn mười đạo kéo lớn bắn trúng vừa vặn.
– Mạc dược sư…
Thấy hơn mười đạo kéo mang đi qua thân thể Mạc Vô Kỵ, Mạc Vô Kỵ bị huyết vụ bao lấy, Hàn Thanh Như ở xa xa kinh thanh kêu lên, hoàn toàn quên mất thương thế của mình.
– Ta sẽ cho ngươi chết trong chậm rãi…
Nhãn thần Kế Triệu tràn ngập khí tức tàn bạo nhìn chằm chằm Mạc Vô Kỵ, kéo lớn trong tay lần nữa mang ra một đạo hình cắt rộng hơn mười trượng, kéo hướng về phía hông Mạc Vô Kỵ. Hắn muốn lại Mạc Vô Kỵ trước cắt thành hai nửa, hắn nhìn ra Mạc Vô Kỵ đã tiêu hao hết nguyên lực.
Mạc Vô Kỵ chậm rãi quay đầu lại, dù cho nguyên lực của hắn đã dùng hết, hắn còn có 3 nhánh Trữ Nguyên Lạc, và một đạo Trữ Thần Lạc.
Một đạo thất thải Cực cảnh quang mang mở rộng ra, trực tiếp xé rách lĩnh vực của Kế Triệu, cũng trong lúc đó, Mạc Vô Kỵ đã đánh ra một quyền.
Đây là thời điểm hắn qua sông Tiên Hào, lĩnh ngộ một chiêu thần thông. Dung hợp thiên hỏa vào một quyền, trước đây hắn chính là dựa vào một quyền này đánh tan ra vô cùng vô tận Quý Thủy Chu cùng Âm Viêm Ngô. Chẳng qua là khi sơ hắn vừa đánh vỡ ra thông đạo, đã bị không gian lưỡi mang đả thương nặng, về sau lại tiến vào Bách Hoa Sơn Trang, vẫn không có thời gian đi thử lại một chiêu thần thông này, hiện tại mạng nhỏ của hắn nguy tại sớm tối, đâu còn có thể có nửa điểm lưu thủ?
– Ầm!
Một đạo hỏa diễm cực nóng không gian bị một quyền này của Mạc Vô Kỵ đánh ra.
Kế Triệu trong nháy mắt cũng cảm giác được xung quanh chính bản thân hoàn toàn trở thành hỏa hệ không gian, một loại khí tức tử vong bao phủ tại tâm thần của hắn.
Dù cho hắn còn muốn đem Mạc Vô Kỵ cắt thành hai nửa, lúc này cũng chỉ có thể thu hồi kéo lớn chắn trước hỏa diễm thông đạo này.
Kinh khủng tiếng oanh minh nổ tung, từng đạo hỏa diễm cùng quyền kình tràn ngập, quần áo quanh thân Kế Triệu biến thành tro bụi. Hắn trái lại thở phào nhẹ nhõm, hắn biết Mạc Vô Kỵ nguyên lực đã hao hết, một quyền này chỉ sợ là thiêu đốt sinh mệnh đánh ra mà thôi.
Lập tức hắn đã nhìn thấy Mạc Vô Kỵ lần nữa đánh ra một quyền, không, hắn thấy Mạc Vô Kỵ liên tiếp đánh ra hai quyền.
Da đầu Kế Triệu từng đợt tê dại, điều này sao có thể…
– Ầm, ầm!
Hai đạo quả đấm dung hợp thiên hỏa đánh vào ngực Kế Triệu, Kế Triệu cảm giác được suy nghĩ của mình nhất thời chậm lại, toàn bộ thân thể hắn bị đánh bay ra ngoài, nổ tan xác trong hư không.
Mạc Vô Kỵ phun ra một đạo máu tươi, ngồi co trên đất. Hắn có 3 nhánh Trữ Nguyên Lạc, dù cho tại tình huống nguyên lực hao hết, hắn cũng có thể đánh ra 3 quyền.
Hết thảy phát sinh trong nháy mắt, khi Hàn Thanh Như phản ứng kịp, hết thảy đều đã kết thúc, nàng vội vàng vọt tới lại đỡ lấy Mạc Vô Kỵ.
Mạc Vô Kỵ lấy ra vài tấm đan dược chữa thương nuốt vào, khàn khàn nói:
– Thu hồi nhẫn, đi mau.
Loại chuyện này Mạc Vô Kỵ làm nhiều rồi, Hàn Thanh Như vẫn là lần đầu tiên làm. Nghe được Mạc Vô Kỵ nói, nàng mới nhớ tới phải làm gì, nhanh chóng thu hồi hai cái nhẫn, lúc này Mạc Vô Kỵ đã tế xuất xe bay.
– Mạc dược sư, ngươi…
Hàn Thanh Như tận mắt thấy hơn mười đạo hình cắt đánh vào thân thể Mạc Vô Kỵ, nàng khẳng định Mạc Vô Kỵ bị tổn hại căn cơ.
Mạc Vô Kỵ lần nữa phun ra một búng máu, hắn biết mình không sao, đừng nhìn hắn hiện tại bị thương nặng không nhúc nhích được, chỉ cần lại trốn vài ngày, hắn liền sẽ từ từ khang phục lại. Hắn và người khác bất đồng là, hắn có Sinh cơ lạc.
Mạc Vô Kỵ xuất ra một món thượng phẩm phi hành linh khí, chật vật lấy ra một đống địa phẩm linh thạch phóng vào kho nhiên liệu của phi hành linh khí, lại đem hộp ngọc phong ấn thần niệm ấn ký trên người Hàn Thanh Như đặt ở bên trong linh khí, lúc này mới kích phát linh khí.
Phi hành linh khí nhanh chóng biến mất ở phía xa.
Làm xong những Mạc Vô Kỵ này mới hư nhược nói:
– Cô khống chế phi hành pháp bảo, đổi một cái phương hướng, mau trốn, nhớ kỹ thời gian phi hành đừng vượt quá hai ngày…
Vừa nói xong câu này, Mạc Vô Kỵ đã không còn khí lực, trực tiếp ngã xuống trong xe bay, ngất xỉu.
Hàn Thanh Như cũng bị thương nặng, nhưng so với Mạc Vô Kỵ, vết thương trên người nàng phải nhẹ hơn nhiều. Lúc này nàng hiểu được ý của Mạc Vô Kỵ, nhanh chóng khống chế xe bay, thay đổi một cái phương hướng, nhanh chóng đi xa.
…
Lúc Mạc Vô Kỵ tỉnh lại xung quanh là một mảnh đen kịt, thần niệm của hắn trong nháy mắt liền quét ra ngoài, rất nhanh thì phát hiện Hàn Thanh Như đang nằm ở bên cạnh. (!!!)
– Ngươi đã tỉnh?
Mạc Vô Kỵ khẽ động, Hàn Thanh Như liền tỉnh lại, ngạc nhiên mừng rỡ hỏi.
– Đây là một cái sơn động?
Mạc Vô Kỵ nghi hoặc hỏi một câu.
Hàn Thanh Như vội vàng đáp:
– Ân, ta dựa theo ngươi nói bay hai ngày, ngươi vẫn còn hôn mê. Nơi này là vùng ven Ngũ Liên Sơn, bên trong Ngũ Liên Sơn ta không dám đi, chỉ có thể ở ngoại vi tìm một cái sơn động trốn vào.
Mạc Vô Kỵ vừa nhìn phía ngoài cấm chế, liền biết Hàn Thanh Như đối với trận đạo cũng không giỏi, bất quá cái chỗ này ngược lại để cho Mạc Vô Kỵ rất hài lòng. Đây là tại bên trong một cái khe nứt thung lũng, không nghĩ tới Hàn Thanh Như còn có thể tìm ra loại địa phương ẩn núp này.
Hắn không có hỏi Hàn Thanh Như làm sao tìm được, chỉ là lấy ra một xấp trận kỳ dày ném ra ngoài.
Chỉ nửa canh giờ, Mạc Vô Kỵ lại đem cấm chế của cái sơn động này một lần nữa bố trí hoàn toàn mới.
Tuy đã sớm biết Mạc Vô Kỵ tinh thông trận đạo, nhìn thấy Mạc Vô Kỵ tốn nửa canh giờ cấm chế so với chính mình vài canh giờ bố trí cũng cao hơn cấp mười lần, Hàn Thanh Như đã cảm thấy khuôn mặt có chút nóng rần lên. Nàng suy đoán ra Mạc Vô Kỵ là một tán tu, nàng có nhiều tài nguyên tu luyện như vậy, cư nhiên không bằng một tán tu a.
– Ta đã hôn mê hai ngày?
Mạc Vô Kỵ bố trí xong cấm chế của sơn động mới hỏi.
Hàn Thanh Như gật đầu:
– Đúng vậy, ta bay hai ngày sau mới đến cái chỗ này, nơi này ta đã từng tới một lần, gọi là Ngũ Liên Sơn. Khe nứt bên trong hạp cốc này chỉ có ta và cha ta biết, cho nên ta liền trực tiếp trốn tới chỗ này.
Hàn Thanh Như trong lòng rất là kỳ quái, nàng đã kiểm tra thương thế của Mạc Vô Kỵ, tuyệt đối không có khả năng hai ngày liền tỉnh lại. Coi như là tỉnh lại, Mạc Vô Kỵ cũng không có khả năng lập tức là có thể bày binh bố trận. Trên thực tế Mạc Vô Kỵ chẳng những hai ngày đã tỉnh, thoạt nhìn dường như cũng không có vấn đề lớn lao gì.
– Cám ơn cô, nếu mà không nhờ cô, ta phỏng chừng đã mất mạng.
Mạc Vô Kỵ nói cảm tạ.
– Hẳn là ta cám ơn ngươi, nếu không phải là ngươi đem ta mang đi trốn, ta chung quy sẽ trở thành đồ chơi của người kia.
Hàn Thanh Như lắc đầu.
Mạc Vô Kỵ không có tiếp tục cái đề tài này, hắn sở dĩ cảm tạ Hàn Thanh Như, là bởi vì coi như là không có Hàn Thanh Như, hắn cũng không nhất định có thể tránh được huynh đệ họ Kế truy sát. Hắn và Hàn Thanh Như hẳn là giúp đỡ lẫn nhau.
– Hàn trang chủ, có thể nói cho ta biết là ai muốn bắt cô làm đồ chơi sao?
Mạc Vô Kỵ lại lấy ra vài viên thuốc vừa nuốt vào, vừa nói.