Chương 3: Nghe nói… anh ấy quay về rồi

Nghe nói… anh ấy quay về rồi

Khi hoàng hôn nhuộm lên vầng mây, phòng cấp cứu của bệnh viện lại nhận thêm bệnh nhân. Tài xế một chiếc container lái xe trong tình trạng mệt mỏi làm lật xe, khiến một chiếc xe du lịch cỡ lớn đâm vào phía sau. Ba người nguy kịch, mười người bị thương nặng, và mười người cần ở lại bệnh viện quan sát.

Nhà thuốc Tây cũng bắt đầu trở nên bận rộn. Khi dược sỹ làm đêm còn chưa tới thay ca, thì không một phút nào Cố Sơ được bỏ việc. Nhà kho điều động không kịp thời gian, thuốc cần dùng gấp đành lấy tạm từ nhà thuốc. Từng loại thuốc tiêu viêm, kháng sinh, từng hộp dung dịch tiêm đều được chất lên xe chở thuốc, rồi chuyển hết đợt này tới đợt kia đến chỗ các y tá. Khi các y tá trở tay không kịp, Cố Sơ lại đảm nhận cả việc đưa thuốc tạm thời. Cô lần lượt chạy tới các khoa, các phòng, đã tiết kiệm được lượng vận động của hai tuần tới phòng tập.

Khó khăn lăm cô mới thở được một hơi thì nhà kho lại gọi điện tới nhà thuốc Tây, yêu cầu tăng thêm nhân lực tới chuyển thuốc. Các đồng nghiệp trong nhà thuốc Tây đều là những người lão luyện mười mấy năm nay, dĩ nhiên chẳng ai quan tâm. Cuối cùng, Cố Sơ đành chủ động chạy tới nhà kho giúp đỡ.

“Giờ này cô phải nghỉ làm rồi chứ? Haiz, cô Cố à! Tôi thấy cô tốt quá rồi, họ suốt ngày coi cô như trái hồng mà bóp vậy.” Một bác đồng nghiệp ở nhà kho vừa chuyển thuốc lên xe vừa bất bình thay cô: “Nói gì thì nói cô cũng là dược sỹ, lần nào cũng bắt cô làm chân chạy vặt.”

Cố Sơ chỉ mỉm cười, không nói gì, rồi đối chiếu cẩn thận số thuốc trên xe với số thuốc trong đơn. Nơi đây trước nay luôn sắp xếp theo kinh nghiệm. Cô đúng là dược sỹ nhưng kinh nghiệm còn mỏng nên chỉ còn cách dựa vào sức mạnh của mình để bước từng bước về phía trước.
Thật ra cô không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần được ổn định, không muốn làm phiền tới ai, cũng không muốn bị ai làm phiền.

Cô chỉ là một ốc sên đeo trên lưng lớp vỏ mềm yếu, có lẽ một lúc nào đó sẽ bị người ta giẫm chết. Nhưng bao nhiêu năm nay cô đã học được cách né tránh, vừa đủ để bảo vệ bản thân không bị tổn thương. Vì cô không có quyền bị tổn thương, vì còn có Tư Tư nữa.

Cố Sơ đẩy từng thùng thuốc trở về, tóc trên trán đã hơi ướt. Không phải cô không nhìn thấy ánh mắt của các bệnh nhân xung quanh nhìn về phía mình. Có bệnh nhân còn thì thầm với bạn cùng phòng: “Cô bác sỹ đẩy thuốc kia trông như diễn viên ấy nhỉ, xinh thật! Cũng không biết làm ở khoa nào.”

Khi giúp y tá mang thuốc tới phòng phẫu thuật, Cố Sơ đứng nhìn ba chữ “Đang phẫu thuật” rất lâu. Nếu như… Nếu như cô vẫn còn là cô của khi trước, có lẽ bây giờ cô đang đứng trên bàn mổ, tay cầm dao mổ, cứu giúp tính mạng của các bệnh nhân phải không? Nếu tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra, cô nhất định sẽ trở thành bác sỹ ngoại khoa xuất sắc nhất. Phải, cô tự tin như vậy, vì cô đã từng quả quyết với mẹ điều ấy.

Lúc ở sân bay, Cố Sơ biết Kiều Vân Tiêu còn định nói điều gì sau câu nói còn dang dở. Tuy anh ấy đang trong hoàn cảnh bó buộc nhưng muốn chuyển ngay cô sang làm một công việc tại bệnh viện ở Quỳnh Châu vẫn là chuyện dễ dàng. Bao năm nay anh ấy vẫn muốn giúp cô chuyện gì đó, dù là việc lớn hay việc nhỏ nhưng điều cô có thể làm chỉ là từ chối nhẹ nhàng.

Vì cô biết có những người không được nợ nần tình cảm, một khi mắc nợ sẽ không bao giờ trả hết được.

Cuối cùng bận rộn tới túc tan ca, Cố Sơ ngồi trên chiếc ghế ở bãi cỏ bệnh viện, xoa bóp cánh tay nhức mỏi. Đèn của chiếc xe cấp cứu gần đó vẫn còn nhấp nháy. Thứ ánh sáng gấp gáp ấy khiến lòng người hoảng sợ, giống như chiếc xe năm đó đưa bố mẹ cô đi.

Chuông điện thoại kéo Cố Sơ từ hồi ức trở về. Cô nhận máy, là Tiêu Tiếu Tiếu. Người bạn duy nhất có liên lạc với cô nhưng lại cực kỳ ít ỏi, người đã từng ngủ ở giường dưới của cô.

“Tạ ơn trời đất, cuối cùng cậu cũng nhận điện thoại rồi. Tớ còn tưởng cậu đổi số rồi cơ, tìm được cậu rồi. Lỡ như không liên lạc được với cậu, tớ chẳng biết giải thích với tập thể lớp kiểu gì.” Âm lượng hào sảng của Tiêu Tiếu Tiếu xuyên thẳng vào tai Cố Sơ.

Cố Sơ từ tốn đưa điện thoại ra xa để nhìn, 20 cuộc gọi nhỡ. Cô nhớ người bạn Tiêu Tiếu Tiếu mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ, chắc chỉ có mình cô ấy gọi thôi.

“Hôm nay tớ hơi bận.”

Tiêu Tiếu Tiếu hỏi han mấy câu rồi bắt đầu trình bày “tư tưởng chủ đạo” của lần liên lạc này: “Thông báo với cậu một tiếng đây. Mười giờ sáng thứ bảy tuần này, trường đại học có buổi họp mặt.”

“Thứ bảy tớ vẫn phải đi làm, không…”

“Hượm đã, đừng có lấy công việc ra làm cái cớ. Thứ bảy kiểu gì cũng được nghỉ rồi. Với lại, lần họp mặt này tổ chức ở Quỳnh Châu chứ không phải ở Thượng Hải. Chẳng phải cậu quay về Quỳnh Châu rồi sao, quá tiện!” Tiêu Tiếu Tiếu ngắt lời Cố Sơ, nhắm vào trọng điểm: “Ngoài ra, lần này không chỉ có khóa của chúng ta đâu, có không ít đàn anh đàn chị khóa trên cũng tới nữa.”

Cố Sơ hơi do dự. Một lúc sau cô thở dài: “Tớ thật sự…”

“Ai cũng có thể vắng mặt, nhưng Cố đại tiểu thư đây thì phải có mặt.” Tiêu Tiếu Tiếu một lần nữa ngắt lời cô, có vẻ hơi nhiều chuyện.

Chẳng hiểu sao trái tim Cố Sơ bỗng run lên. Cô buột miệng: “Vì sao?”

“Bởi vì…” Tiêu Tiếu Tiếu dài giọng, ra vẻ thần bí: “Tớ nghe nói… anh ấy quay về rồi!”

Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Status: Completed Author:

Nếu con tim tan vỡ…

Cố Sơ nói: “Vậy thì, gặp nhau là được.”

Lục Bắc Thần nói: “Tôi sẽ giữ lại thi thể còn không nguyên vẹn đó của cô ta để phân biệt nhân tính."

***

Cố Sơ từng nghĩ tới vô số lần gặp lại nhau, nhưng không ngờ ngày này lại tới một cách đầy bất ngờ. Cô hoảng loạn, bối rối. Anh vẫn bình tĩnh, thản nhiên.

Cô lẩm bẩm: “Bắc Thâm…”

Anh: “Tôi là Lục Bắc Thần!”

Lục Bắc Thần, một người có thân phận cao quý lại khiến người ta phải kính nể. Anh là bác sỹ pháp y nhân chủng học quốc tế có quyền thế, là vị tiến sỹ có IQ cao khiến tội phạm không có chỗ lánh mình, là “người giải thích xác chết” có uy tín mà bất kỳ một manh mối nào cũng không thoát được khỏi đôi mắt hiểm của anh, là một giáo sư chuyên ngành đã được viện kiểm sát tối cao mệnh danh là “nam thần” khó mời nhất, là người nắm giữ “ngân sách Bắc Thần” tiếng tăm lẫy lừng.

Anh có gương mặt giống Bắc Thâm, nhưng lại không phải Bắc Thâm của cô.

Có người nói Lục Bắc Thần quá lý trí, cả máu cũng lạnh.

Có người lại nói Lục Bắc Thần quá nguy hiểm vì chân lý chỉ được nắm trong tay anh. Anh chỉ cần dùng một con dao là có thể lột một người từ vị trí chính giữa vòm họng cho tới khớp nối xương chậu mà không để lại vết tích.

Cũng có người nói trong lòng Lục Bắc Thần mãi chôn giấu một người con gái, người đã làm tổn thương anh rất sâu.

Từng vụ án giết người nghe đã thấy ghê rợn, từng trường hợp ly kỳ, khó giải thích, nguy hiểm cận kề, khó khăn đầy rẫy, thế giới của cô đã không còn bình yên nữa. Anh vẫn ung dung, bình tĩnh bóc tách từng lớp tìm ra sự thật, nhắc nhở cô: “Tốt nhất cô thông minh một chút, tôi không muốn có một ngày phải tận tay khám nghiệm xác cô đâu.”

Anh không phải là Bắc Thâm, ánh mắt của Bắc Thâm không lạnh lẽo, bàn tay của Bắc Thâm không băng giá. Nhưng anh lại dùng con dao giải phẫu chống lên ngực cô và nói: “Sao bằng được người không có trái tim như cô?”

Hai năm hạnh phúc đổi lấy năm năm khổ đau, thứ gặm nhấm cơ thể anh đâu chỉ có cô đơn? Đối với cô, anh chỉ là một người qua đường có duyên gặp mặt. Đối với anh, cô lại là giấc mơ quá khứ không thể xóa nhòa.

***

Lục Bắc Thần luôn khiến cô chìm vào ảo giác. Bóng hình thân thuộc, gương mặt thân thuộc, rồi khiến cô không sao thở nổi.

Nhưng anh lại nói: “Đã phụ lòng người, vì cớ gì phải đau khổ?”

Bỗng một ngày nào đó, có người nói với Cố Sơ: Đừng có tin Lục Bắc Thần, vì anh ta, không phải Lục Bắc Thần…

***

Tình yêu bị tuổi xuân giết chết, còn tuổi xuân lại bị tình yêu lưu đày…

Nhân vật: Lục Bắc Thần (Lục Bắc Thâm?), Cố Sơ, Cố Tư, La Trì, Kiều Vân Tiêu, Tiêu Tiếu Tiếu, Lâm Gia Duyệt, Lăng Song, Ngư Khương (Sera), Chloe, Ngữ Cảnh, Phan An, Hứa Đồng, Thịnh Thiên Vỹ, Lục Đông Thâm, Lục Nam Thâm…

Đời trước: Lục Chấn Dương, Tần Tô, Cố Trạch Phong, Sầm Nghệ, Sầm Vân, Tỉnh Tuệ, Kiều Trí Viễn, Tưởng Lăng… (Lục Môn, Viễn Thăng, Kiều Viễn)

Vụ án “Dây đàn hoa lệ”: Tiêu Tuyết, Lưu Kế Cường, Thường Quân, Bạch Đông, Khương Đinh.

Vụ án “Rối gỗ đèn xanh”: Mục Thanh Đăng, Thẩm Cường, Mi Thủ, Tiffany, Bàng Thành, Tề Tuyết (Mục Thanh Tuyết), Thích Kiều Kiều (Mục Thanh Liên), Quách Hương Vân, Lưu Thạch.

Vụ án “Vu ức” (Ký ức phù thủy): Kỳ Quái, Ngải Hân, Tiền Hào, Lưu Xuyên, Phùng Tử Liên…

*Khuyến cáo: KHÔNG nhảy hố nếu không có kiên nhẫn!

*Lời người dịch: Không thể hỏi tớ bất kỳ điều gì về số chương, nội dung, cái kết. Các bạn biết gì tớ biết cái đó nên tất cả mọi câu hỏi có liên quan tớ xin phép không trả lời. ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset