Chương 44: Những năm tháng không biết nặng nhẹ

Những năm tháng không biết nặng nhẹ

Ngày hôm ấy ánh nắng vừa đẹp. Mới đầu thu, trong không khí còn phảng phất một mùi hương thoang thoảng se lạnh. Đến hôm nay Cố Sơ vẫn còn nhớ đó là mùa của hương cúc, mùa của cua béo. Ngoài sân trường đại học A có hai ‘chiến trường’ lớn, một là sân bóng đá, một là sân bóng rổ, còn lại đều là những khu vực tập luyện thể thao nhỏ lẻ, không thể làm ‘chiến sỹ’ so tài với hai chiến trường kia. Trong đó sân bóng rổ là náo nhiệt nhất, có lẽ vì đa phần nữ sinh đều thích ngắm mấy nam sinh cao lớn, mang trái bóng rổ, nhảy vút lên như gió. Quả bóng ấy liền trở thành chiến lợi phẩm giữa các nam sinh. Khi nó vào rổ một cách chuẩn xác, hai bên sẽ la hét không ngừng.

Về sau Cố Sơ mới biết, khi Lục Bắc Thâm đánh bóng là đông người nhất, từ sinh viên viện nghiên cứu sinh tới các em sinh viên năm nhất, chẳng ai không biết có một nam sinh đẹp trai cao ráo giỏi nhất với quả ba điểm, đã giúp đại học A giành được không ít cúp. Chỉ tiếc là, Cố Sơ của khi ấy hoàn toàn không hay.

Khi cô xông ra sân bóng rổ thì Lục Bắc Thâm cũng vừa hay gọn gàng ghi được ba điểm, tiếng la hét của đám con gái vang vọng sân bóng suýt nữa xuyên thủng tai Cố Sơ. Len ra khỏi đám đông, trên sân bóng rổ dưới ánh mặt trời, giữa một đám con trai nhiệt huyết và mồ hôi nhễ nhại, bất thình lình từ đâu xuất hiện một cô bé, quả thực khiến người ta thấy kỳ lạ.

Tất cả mọi người đều nhìn Cố Sơ, mấy chị em theo sau thấy cô xông vào trong sân bóng thì ai nấy đều cực kỳ hoảng hốt, nhưng cũng chẳng có ai dám bước lên kéo Cố Sơ lại. Cố Sơ tìm chuẩn xác bóng dáng cao lớn đó, lập tức chặn trước mặt anh. Lục Bắc Thâm đang dẫn bóng, suýt nữa thì đâm sầm vào cô, cũng may anh phanh lại kịp thời.

“Muốn làm đội cổ vũ thì qua bên kia.” Lục Bắc Thâm có vẻ hứng khởi, giọng điệu cũng vui vẻ.

Các thành viên khác đều dừng bước, nhìn về phía họ.

“Để anh phải thất vọng rồi, tôi xưa nay không thích xem bóng rổ.” Cố Sơ ngẩng đầu thách thức, vừa hay đón phải ánh nắng, rơi xuống con ngươi của cô, tỏa ra một thứ ánh sáng nồng đậm như socola.

Lục Bắc Thâm giơ tay, ném bóng cho đồng đội: “Vậy em muốn làm gì?”

“Xin lỗi.”

“Gì cơ?” Lục Bắc Thâm nhướng mày.

“Tiếng Trung, phiên âm là daoqian! Anh cũng có thể nói bằng tiếng Anh với tôi, chỉ cần anh xin lỗi tôi.” Cố Sơ không sợ chiều cao của anh, càng không sợ sức mạnh một bạt tai là có thể đánh ngất cô của anh.

Lục Bắc Thâm cười: “Được thôi, anh chấp nhận lời xin lỗi của em, bây giờ ra ngoài được rồi chứ?”

Loại người biết thừa còn giả vờ giả vịt là Cố Sơ ghét nhất. Cô nghiến răng, cao giọng: “Đừng có giả ngốc! Là anh phải xin lỗi tôi!”

Lần này không chỉ Lục Bắc Thâm mà cả mấy bạn nữ xung quanh cũng đều nghe thấy, có người thốt lên kinh ngạc, có người xì xào bàn tán, cả mấy cậu bạn khác trên sân bóng cũng bày ra gương mặt hóng hớt. Lục Bắc Thâm mặc kệ ánh mắt của những người khác, nở nụ cười có chút xấu xa, ngoáy ngoáy lỗ tai: “Em nói gì cơ? Nói lại lần nữa anh nghe xem nào!”

“Anh – phải xin lỗi tôi, nếu không sau này đừng hòng được chơi vui vẻ với họ, anh còn chưa xin lỗi tôi ngày nào, tôi còn bám lấy anh ngày ấy.” Cố Sơ cười khinh thường.

“Lý do xin lỗi?”

“Anh hạ nhục tôi!”

“Anh hạ nhục em?” Lục Bắc Thâm cố tình tỏ ra không hiểu, rồi đột nhiên phá lên cười, hạ thấp giọng: “Ý em là cái khoản **?”

* Đoạn này trang mạng bị xóa chữ, mọi người có thể hiểu là một số từ nhạy cảm, tớ không thể dịch chính xác.

“Anh… Anh…” Cố Sơ dẫu sao vẫn còn nhỏ tuổi, lại chưa từng có bạn trai, nghe xong câu ấy, mặt lập tức đỏ bừng, chỉ tay vào: “Đồ lưu manh!”

Lục Bắc Thâm thấy cô đỏ mặt, có lẽ cũng nhận ra mình đã đùa quá trớn bèn nhún vai, nói: “Cứ coi như anh chưa nói gì.”

“Câu đó có thể bỏ qua, nhưng trước đó thì sao?” Thiện cảm đối với anh của Cố Sơ bỗng chốc chuyển về không.

Lục Bắc Thâm nhíu mày.

“Anh tiến hành công kích vóc dáng của tôi, mắng tôi giở thói tiểu thư ra, mắng tôi là bí đao. Nghe nói trí nhớ của anh tốt đến kinh người, không quên nhanh vậy chứ?” Cố Sơ túm chặt lấy câu chuyện, không buông tha.

“Muốn bắt anh xin lỗi em ư?” Nụ cười nơi khóe môi Lục Bắc Thâm càng lớn thêm, anh bất ngờ cúi người xuống, sát lại gần cô, nói rành mạch từng chữ: “Đừng-có-mơ!”

Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Status: Completed Author:

Nếu con tim tan vỡ…

Cố Sơ nói: “Vậy thì, gặp nhau là được.”

Lục Bắc Thần nói: “Tôi sẽ giữ lại thi thể còn không nguyên vẹn đó của cô ta để phân biệt nhân tính."

***

Cố Sơ từng nghĩ tới vô số lần gặp lại nhau, nhưng không ngờ ngày này lại tới một cách đầy bất ngờ. Cô hoảng loạn, bối rối. Anh vẫn bình tĩnh, thản nhiên.

Cô lẩm bẩm: “Bắc Thâm…”

Anh: “Tôi là Lục Bắc Thần!”

Lục Bắc Thần, một người có thân phận cao quý lại khiến người ta phải kính nể. Anh là bác sỹ pháp y nhân chủng học quốc tế có quyền thế, là vị tiến sỹ có IQ cao khiến tội phạm không có chỗ lánh mình, là “người giải thích xác chết” có uy tín mà bất kỳ một manh mối nào cũng không thoát được khỏi đôi mắt hiểm của anh, là một giáo sư chuyên ngành đã được viện kiểm sát tối cao mệnh danh là “nam thần” khó mời nhất, là người nắm giữ “ngân sách Bắc Thần” tiếng tăm lẫy lừng.

Anh có gương mặt giống Bắc Thâm, nhưng lại không phải Bắc Thâm của cô.

Có người nói Lục Bắc Thần quá lý trí, cả máu cũng lạnh.

Có người lại nói Lục Bắc Thần quá nguy hiểm vì chân lý chỉ được nắm trong tay anh. Anh chỉ cần dùng một con dao là có thể lột một người từ vị trí chính giữa vòm họng cho tới khớp nối xương chậu mà không để lại vết tích.

Cũng có người nói trong lòng Lục Bắc Thần mãi chôn giấu một người con gái, người đã làm tổn thương anh rất sâu.

Từng vụ án giết người nghe đã thấy ghê rợn, từng trường hợp ly kỳ, khó giải thích, nguy hiểm cận kề, khó khăn đầy rẫy, thế giới của cô đã không còn bình yên nữa. Anh vẫn ung dung, bình tĩnh bóc tách từng lớp tìm ra sự thật, nhắc nhở cô: “Tốt nhất cô thông minh một chút, tôi không muốn có một ngày phải tận tay khám nghiệm xác cô đâu.”

Anh không phải là Bắc Thâm, ánh mắt của Bắc Thâm không lạnh lẽo, bàn tay của Bắc Thâm không băng giá. Nhưng anh lại dùng con dao giải phẫu chống lên ngực cô và nói: “Sao bằng được người không có trái tim như cô?”

Hai năm hạnh phúc đổi lấy năm năm khổ đau, thứ gặm nhấm cơ thể anh đâu chỉ có cô đơn? Đối với cô, anh chỉ là một người qua đường có duyên gặp mặt. Đối với anh, cô lại là giấc mơ quá khứ không thể xóa nhòa.

***

Lục Bắc Thần luôn khiến cô chìm vào ảo giác. Bóng hình thân thuộc, gương mặt thân thuộc, rồi khiến cô không sao thở nổi.

Nhưng anh lại nói: “Đã phụ lòng người, vì cớ gì phải đau khổ?”

Bỗng một ngày nào đó, có người nói với Cố Sơ: Đừng có tin Lục Bắc Thần, vì anh ta, không phải Lục Bắc Thần…

***

Tình yêu bị tuổi xuân giết chết, còn tuổi xuân lại bị tình yêu lưu đày…

Nhân vật: Lục Bắc Thần (Lục Bắc Thâm?), Cố Sơ, Cố Tư, La Trì, Kiều Vân Tiêu, Tiêu Tiếu Tiếu, Lâm Gia Duyệt, Lăng Song, Ngư Khương (Sera), Chloe, Ngữ Cảnh, Phan An, Hứa Đồng, Thịnh Thiên Vỹ, Lục Đông Thâm, Lục Nam Thâm…

Đời trước: Lục Chấn Dương, Tần Tô, Cố Trạch Phong, Sầm Nghệ, Sầm Vân, Tỉnh Tuệ, Kiều Trí Viễn, Tưởng Lăng… (Lục Môn, Viễn Thăng, Kiều Viễn)

Vụ án “Dây đàn hoa lệ”: Tiêu Tuyết, Lưu Kế Cường, Thường Quân, Bạch Đông, Khương Đinh.

Vụ án “Rối gỗ đèn xanh”: Mục Thanh Đăng, Thẩm Cường, Mi Thủ, Tiffany, Bàng Thành, Tề Tuyết (Mục Thanh Tuyết), Thích Kiều Kiều (Mục Thanh Liên), Quách Hương Vân, Lưu Thạch.

Vụ án “Vu ức” (Ký ức phù thủy): Kỳ Quái, Ngải Hân, Tiền Hào, Lưu Xuyên, Phùng Tử Liên…

*Khuyến cáo: KHÔNG nhảy hố nếu không có kiên nhẫn!

*Lời người dịch: Không thể hỏi tớ bất kỳ điều gì về số chương, nội dung, cái kết. Các bạn biết gì tớ biết cái đó nên tất cả mọi câu hỏi có liên quan tớ xin phép không trả lời. ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset