Chương 56: Cô xứng sao?

Cô xứng sao?

Không sai, đã kết thúc như vậy đấy, nhưng bây giờ, vì sao người đàn ông ở trước mặt này còn muốn nhắc lại chuyện cũ? Thế nên Cố Sơ biết, anh tới để trả thù, anh chỉ muốn lật lại sự phản bội khi trước của cô hết lần này tới lần khác, cho cô hay cô đã từng tàn nhẫn cỡ nào, lấy sự áy náy của cô để tưởng nhớ em trai mình.

“Đúng, tất cả đều do tôi gieo gió gặt bão, là tôi có lỗi với Bắc Thâm, thật ra, tôi không đáng để anh ấy làm vậy.” Cố Sơ nói: “Tôi chưa từng nghĩ anh ấy sẽ xảy ra chuyện, ban đầu tôi chỉ muốn rời xa anh ấy, đơn giản thế thôi.”

Lục Bắc Thần nghiến răng: “Cô Cố nói chuyện nhẹ nhàng quá nhỉ, người ta hay nói lòng dạ đàn bà như kim dưới đáy biển, dùng câu này để hình dung cô Cố không oan ức chút nào. Đầu tiên là Bắc Thâm, sau đó là Kiều Vân Tiêu, xem ra cô Cố theo đàn ông chỉ cần một điều kiện, có tiền là được. À không, lúc đó ở trong mắt mọi người, Bắc Thâm chỉ là một kẻ nghèo hèn, e là một chút tư cách cũng không đủ để lọt vào danh sách của cô Cố. Mà Kiều Vân Tiêu bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một con cờ cô Cố không còn lợi dụng được nữa mà thôi.”

Trái tim Cố Sơ bị đục khoét đau đớn, nhưng vẫn nhẹ nhàng thốt ra một câu: “Giáo sư Lục nhìn người đúng là chuẩn xác hơn em trai anh.”

Lục Bắc Thần nắm chặt vô lăng, mu bàn tay có những gân xanh lờ mờ nổi lên.

“Có thể để tôi đi được chưa?” Cố Sơ hỏi.

Lục Bắc Thần hồi lâu không có động tĩnh gì.

“Giáo sư Lục, xin anh…”

“Nếu chỉ cần có tiền là được, chi bằng theo tôi.” Lục Bắc Thần bỗng bật cười, quay người lại, hướng về phía cô, từ tốn buông câu đó.

Như có một bàn tay lớn túm chặt lấy tóc cô. Cô bàng hoàng nhìn anh không chớp mắt, đầu tóc tê rần.

Nụ cười của Lục Bắc Thần cứ thế tràn vào trong ánh mắt. Anh áp sát cô, trái tim cô đập ‘thịch’ một tiếng, vô thức giơ tay chống lên ngực anh, nhưng anh ngầm gia tăng thêm sức mạnh. Cô có thể cảm nhận được rõ ràng lồng ngực rắn chắc của anh đang đổ từng chút một về phía cô. Tới tận khi sống lưng cô dính lên cửa xe, cô đột ngột nghiêng đầu, tránh khỏi gương mặt anh đang cúi xuống.

“Xấu hổ?” Anh cười khẽ, nhìn chằm chằm gò má ửng hồng của cô ở khoảng cách gần, tận sâu trong đáy mắt cuộn trào một tín hiệu mạnh mẽ mà ngang ngược. Anh giơ một tay ra, ấn chốt tủ để đồ của ghế lái phụ, lấy một kẹp chi phiếu ở trong ra, ném lên trước tấm kính chắn gió, nói với cô: “Chi phiếu ở đây, cô ra giá đi!”

Cố Sơ dồn toàn bộ sức lực đẩy anh ra một chút, hơi thở gấp gáp: “Anh… Anh… lưu manh!”

Câu nói này khiến sắc mặt Lục Bắc Thần lạnh đi rất nhiều. Anh hơi nheo mắt lại: “Cô cho rằng, loại phụ nữ như cô đáng để tôi bao nuôi sao?”

Câu nói có ý hạ nhục đó như một cái tát, tuy rằng không giáng thẳng vào mặt Cố Sơ nhưng cô cảm thấy gò má mình đã bỏng rát, sau đó cơn đau này như mọc chân không ngừng len lỏi vào xương cốt, cứ thế, không hề dừng lại…

“Đúng thế, tôi hoàn toàn không xứng đáng.” Thấy anh không tiếp tục dồn ép nữa, cô lại nói: “Có thể mở cửa xe rồi chứ?”

Lục Bắc Thần nhìn cô rất lâu mới ngồi thẳng dậy, giơ tay, cửa xe bèn bật mở.

Cố Sơ hoảng hốt bỏ chạy.

Lục Bắc Thần không gọi cô lại nhưng cô cảm thấy sau lưng có một đôi mắt từ đầu tới cuối vẫn không chịu buông tha cho mình. Sau khi đi vào trong khu nhà, cô mới dám quay đầu lại. Quả không sai, xe của Lục Bắc Thần vừa đi tức thì. Cố Sơ đi vào đơn nguyên*, ngón tay ấn cầu thang máy đã không còn nghe theo sự điều khiển của cô nữa. Tới lúc cửa thang máy mở ra, cô mới loạng choạng bước vào, cả cơ thể không chống đỡ nổi trọng lượng, từ từ cuộn tròn người ngồi sụp xuống.

*Đơn nguyên: Từ dùng trong lĩnh vực bất động sản và kiến trúc, chỉ một cụm nhà liền khối.

Cô không xứng đáng để bất kỳ ai hy sinh điều gì vì cô.

Bắc Thâm, nếu năm xưa anh đã từng vì em mà cố gắng, mà đấu tranh thì anh hãy nghe đây, loại phụ nữ như em, không xứng để anh… dốc hết chân tình yêu thương như vậy đâu…

Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Status: Completed Author:

Nếu con tim tan vỡ…

Cố Sơ nói: “Vậy thì, gặp nhau là được.”

Lục Bắc Thần nói: “Tôi sẽ giữ lại thi thể còn không nguyên vẹn đó của cô ta để phân biệt nhân tính."

***

Cố Sơ từng nghĩ tới vô số lần gặp lại nhau, nhưng không ngờ ngày này lại tới một cách đầy bất ngờ. Cô hoảng loạn, bối rối. Anh vẫn bình tĩnh, thản nhiên.

Cô lẩm bẩm: “Bắc Thâm…”

Anh: “Tôi là Lục Bắc Thần!”

Lục Bắc Thần, một người có thân phận cao quý lại khiến người ta phải kính nể. Anh là bác sỹ pháp y nhân chủng học quốc tế có quyền thế, là vị tiến sỹ có IQ cao khiến tội phạm không có chỗ lánh mình, là “người giải thích xác chết” có uy tín mà bất kỳ một manh mối nào cũng không thoát được khỏi đôi mắt hiểm của anh, là một giáo sư chuyên ngành đã được viện kiểm sát tối cao mệnh danh là “nam thần” khó mời nhất, là người nắm giữ “ngân sách Bắc Thần” tiếng tăm lẫy lừng.

Anh có gương mặt giống Bắc Thâm, nhưng lại không phải Bắc Thâm của cô.

Có người nói Lục Bắc Thần quá lý trí, cả máu cũng lạnh.

Có người lại nói Lục Bắc Thần quá nguy hiểm vì chân lý chỉ được nắm trong tay anh. Anh chỉ cần dùng một con dao là có thể lột một người từ vị trí chính giữa vòm họng cho tới khớp nối xương chậu mà không để lại vết tích.

Cũng có người nói trong lòng Lục Bắc Thần mãi chôn giấu một người con gái, người đã làm tổn thương anh rất sâu.

Từng vụ án giết người nghe đã thấy ghê rợn, từng trường hợp ly kỳ, khó giải thích, nguy hiểm cận kề, khó khăn đầy rẫy, thế giới của cô đã không còn bình yên nữa. Anh vẫn ung dung, bình tĩnh bóc tách từng lớp tìm ra sự thật, nhắc nhở cô: “Tốt nhất cô thông minh một chút, tôi không muốn có một ngày phải tận tay khám nghiệm xác cô đâu.”

Anh không phải là Bắc Thâm, ánh mắt của Bắc Thâm không lạnh lẽo, bàn tay của Bắc Thâm không băng giá. Nhưng anh lại dùng con dao giải phẫu chống lên ngực cô và nói: “Sao bằng được người không có trái tim như cô?”

Hai năm hạnh phúc đổi lấy năm năm khổ đau, thứ gặm nhấm cơ thể anh đâu chỉ có cô đơn? Đối với cô, anh chỉ là một người qua đường có duyên gặp mặt. Đối với anh, cô lại là giấc mơ quá khứ không thể xóa nhòa.

***

Lục Bắc Thần luôn khiến cô chìm vào ảo giác. Bóng hình thân thuộc, gương mặt thân thuộc, rồi khiến cô không sao thở nổi.

Nhưng anh lại nói: “Đã phụ lòng người, vì cớ gì phải đau khổ?”

Bỗng một ngày nào đó, có người nói với Cố Sơ: Đừng có tin Lục Bắc Thần, vì anh ta, không phải Lục Bắc Thần…

***

Tình yêu bị tuổi xuân giết chết, còn tuổi xuân lại bị tình yêu lưu đày…

Nhân vật: Lục Bắc Thần (Lục Bắc Thâm?), Cố Sơ, Cố Tư, La Trì, Kiều Vân Tiêu, Tiêu Tiếu Tiếu, Lâm Gia Duyệt, Lăng Song, Ngư Khương (Sera), Chloe, Ngữ Cảnh, Phan An, Hứa Đồng, Thịnh Thiên Vỹ, Lục Đông Thâm, Lục Nam Thâm…

Đời trước: Lục Chấn Dương, Tần Tô, Cố Trạch Phong, Sầm Nghệ, Sầm Vân, Tỉnh Tuệ, Kiều Trí Viễn, Tưởng Lăng… (Lục Môn, Viễn Thăng, Kiều Viễn)

Vụ án “Dây đàn hoa lệ”: Tiêu Tuyết, Lưu Kế Cường, Thường Quân, Bạch Đông, Khương Đinh.

Vụ án “Rối gỗ đèn xanh”: Mục Thanh Đăng, Thẩm Cường, Mi Thủ, Tiffany, Bàng Thành, Tề Tuyết (Mục Thanh Tuyết), Thích Kiều Kiều (Mục Thanh Liên), Quách Hương Vân, Lưu Thạch.

Vụ án “Vu ức” (Ký ức phù thủy): Kỳ Quái, Ngải Hân, Tiền Hào, Lưu Xuyên, Phùng Tử Liên…

*Khuyến cáo: KHÔNG nhảy hố nếu không có kiên nhẫn!

*Lời người dịch: Không thể hỏi tớ bất kỳ điều gì về số chương, nội dung, cái kết. Các bạn biết gì tớ biết cái đó nên tất cả mọi câu hỏi có liên quan tớ xin phép không trả lời. ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset