Chương 93: Manh mối bị bỏ sót

Manh mối bị bỏ sót

Khi đối mặt với công việc, Lục Bắc Thần khác hẳn, cởi bỏ vẻ cao ngạo và lạnh lùng thường ngày, thay vào đó là một thái độ cố chấp và nghiêm túc đối với sự thật. Sự bất thường trong một bức ảnh, nếu đổi lại là cô có thể sẽ chẳng để tâm, thậm chí rất nhiều pháp y khác cũng sẽ không chú ý. Nhưng Lục Bắc Thần từ đầu tới cuối vẫn nghiền ngẫm, vẫn ngâm cứu, không bỏ qua bất kỳ manh mối đáng nghi nào. Điều này khiến Cố Sơ cảm thấy, trong công việc anh là một người cực kỳ cuốn hút.

Đè nén sự bài xích về mặt tâm lý đối với bức ảnh, cô lại quan sát tỉ mỉ. Qua sự gợi nhắc của Lục Bắc Thần, quả thật là có chút khác biệt, nhưng sự khác biệt này nếu so sánh tương đối thì quá đỗi nhỏ nhặt, nếu chỉ nhìn mà không truy tìm tới cùng thì có thể cũng chẳng phát hiện ra điểm gì bất ổn. Như thế, cô lại càng khâm phục ‘hỏa nhãn kim tinh’ của Lục Bắc Thần.

“Liệu có phải là vết hoen tử thi không?” Câu nói này bật ra từ miệng một kẻ ngoài ngành như cô, đến bản thân cô cũng cảm thấy không đáng coi trọng.

Nhưng Lục Bắc Thần lại nghiêm túc trả lời: “Không phải.”

Anh khẳng định như vậy khiến Cố Sơ cảm thấy anh chính là uy quyền. Rồi cô lại nhìn kỹ lần nữa, suy nghĩ rất lâu mới nói: “Sao tôi trông hơi giống vết xơ cứng bắp thịt vậy?”

Lục Bắc Thần khẽ gật đầu: “Đây cũng là điều tôi nghi ngờ, phần bắp thịt này trông giống như cơ vân bị suy dinh dưỡng, sợi của bắp thịt trở nên mảnh khiến cho thể tích bắp thịt thu nhỏ.”

Cố Sơ dẫu sao cũng là người học y, vừa nghe anh nói là đã hiểu ra. Cô ngước mắt nhìn anh: “Anh nghi ngờ Tiêu Tuyết mắc bệnh loạn dưỡng cơ*?”

*Theo nghĩa đen, bệnh loạn dưỡng cơ (Muscular Dystrophy – MD) có nghĩa là tình trạng cơ teo dần. Nói đến bệnh loạn dưỡng cơ (MD) là nói đến nhóm các bệnh di truyền có đặc trưng bởi sự ốm yếu diễn tiến và sự thoái hóa của các cơ xương có nhiệm vụ điều khiển cử động. Có nhiều dạng loạn dưỡng cơ, một số có thể nhận thấy khi trẻ được sinh ra được gọi là loạn dưỡng cơ bẩm sinh trong khi những dạng khác phát triển ở thời kỳ thanh thiếu niên (BECKER MD). Dù cho bệnh xuất hiện ở thời gian nào trong đời thì một số dạng loạn dưỡng cơ gây nên tình trạng cử động yếu hoặc thậm chí là tê liệt.

“Không, nghiêm túc mà nói, cô ta chỉ bị loạn dưỡng cơ một phần. Nói chính xác hơn thì chỉ có phần bắp thịt này mà thôi.” Lục Bắc Thần dịch con trỏ lên trên một chút, chỉ cho cô xem: “Đây là phần thịt ở bắp đùi của cô ta, những vị trí còn lại không phát hiện thấy điểm bất thường.”

“Nhưng báo cáo y học không hề chỉ ra rằng Tiêu Tuyết mắc bệnh loạn dưỡng cơ, dù là nguyên nhân do thần kinh hay do cơ. Năm nào cô ta cũng đi kiểm tra sức khỏe, nếu mắc chứng bệnh này, bác sỹ không thể nào lại không biết, hơn nữa người mắc bệnh này cũng không thể chỉ bị phá hoại đúng một miếng cơ vân được.” Cố Sơ đưa ra nghi vấn từ góc độ y học: “Nếu đây là phần bắp thịt thì trừ phi cô ta đã từng có phần xương bị hoại tử.”

“Đây cũng chính là chỗ khiến tôi do dự mãi.” Lục Bắc Thần nhíu mày.

“Có thể nào là nhìn nhầm không? Hiện trường thế nào anh chưa từng tới, các nhân viên khám nghiệm hiện trường cho dù có chụp ảnh thì cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi ánh sáng và vô số các nguyên nhân khác, liệu có phải vì anh quá cẩn thận không?” Cố Sơ càng nghĩ càng cảm thấy sự nghi ngờ này không phù hợp với y học và nguyên lý cơ thể con người, thế nên khả năng duy nhất cô nghĩ tới chính là tầm nhìn gây ảo giác. Sau khi buột miệng nói ra câu này, cô liền hối hận. Cô lại vô thức coi anh là Lục Bắc Thâm rồi, có một khoảnh khắc muốn tìm lại cảm giác tranh luận những vấn đề y học như hồi đại học. Nhưng anh không phải Lục Bắc Thâm mà là vị giáo sư pháp y nổi danh trong ngành, uy tín của anh sao có thể cho phép người khác hoài nghi?

Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị ăn mắng một trận.

Vậy mà Lục Bắc Thần trầm mặc ngoài dự liệu của cô, rất lâu sau mới đưa ra kết luận: “Không, đây tuyệt đối không phải vấn đề kỹ thuật chụp ảnh.”

Điều này khiến Cố Sơ có phần ngạc nhiên, nhưng không phải vì lời anh nói mà vì vừa rồi anh đã thật sự suy nghĩ nghi vấn mà cô đặt ra, nó khiến lòng cô nảy sinh một chút khác thường, một sự rất lạ, có chút hạnh phúc còn có cảm giác được khẳng định mình đã mất đi từ sau khi cô nghỉ học.

Lục Bắc Thần nhìn chăm chú vào màn hình mãi, gương mặt nghiêng nghiêng của anh càng thêm góc cạnh dưới ánh sáng từ màn hình chiếu ra. Cố Sơ ý thức được mình đã ngắm anh quá lâu, vội vàng thu ánh mắt lại, không nói gì.

“Trên lâm sàng, em có từng gặp loại bệnh nào giống như vậy chưa? Có thể chứng minh một điểm, cái bóng trên vị trí bắp thịt này…” Nói tới đây anh nhấn mạnh: “Tôi tạm thời dùng hai chữ ‘cái bóng’ để hình dung dấu vết này, phần bóng này nhất định được tạo ra khi nạn nhân còn sống.”

Cố Sơ mím môi: “Tôi… ở bệnh viện không làm lâm sàng.”

Lục Bắc Thần quay đầu nhìn cô, cô cúi gằm, dáng vẻ tội nghiệp. Ánh mắt anh tối đi, không nói thêm câu nào.

Hai người cứ giữ im lặng như thế, trong bầu không khí lạnh lẽo của phòng thực nghiệm, bên cạnh là một đống xương ghê người, trên màn hình lại là những bức ảnh nát bét đến không dám nhìn thẳng. Cố Sơ nhìn trân trân, rồi lẩm bẩm: “Còn có tình huống gì khiến cho sợi cơ trở nên mảnh đi nhỉ?” Nếu Lục Bắc Thần đã khẳng định sự tồn tại của dấu vết này, vậy thì chắc chắn phải có tình huống gì đó xảy ra để hình thành nên một vết tích giống như loạn dưỡng cơ.

Lục Bắc Thần trầm ngâm.

Bỗng nhiên, có một bóng hình xông vào suy nghĩ của Cố Sơ. Cô ‘a’ lên một tiếng, cả người trở nên rất kích động.

“Tôi nhớ ra một bệnh nhân ở bệnh viện chúng tôi. Bác ấy ở bệnh viện lâu năm, tôi thường xuyên gặp bác ấy ở vườn hoa. Trên mu bàn tay của bác ấy cũng có vết này.” Cố Sơ cố gắng nhớ lại, sau đó gật đầu khẳng định: “Không sai, tôi nhớ ra rồi. Lúc đó tôi còn hỏi bác ấy, bác ấy nói phải truyền dịch từ bé, cứ cách vài ba hôm lại tới bệnh viện truyền một chai dịch, vị trí huyết quản trên mu bàn tay đều là lỗ kim, trong đó có một phần da thịt đã rắn lại, tụ màu đen.”

Ánh mắt Lục Bắc Thần chợt sáng lên.

“Là lỗ kim.” Cố Sơ phấn khích đứng bật dậy, chỉ vào ảnh và nói: “Nếu một người thường xuyên bị tiêm vào bắp chân, hơn nữa còn luôn tiêm vào cùng một chỗ thì chắc chắn sẽ khiến mảng thịt ở đó bị tổn thương.”

Lục Bắc Thần lại phóng đại bức ảnh hơn nữa, kiểm tra tỉ mỉ.

“Nhưng mà… vì sao Tiêu Tuyết phải làm như vậy chứ?” Cố Sơ lại tự tạt cho mình một gáo nước lạnh, ngồi sụp xuống ghế, lẩm bà lẩm bẩm.

Nhưng Lục Bắc Thần thì cười, thở phào nhẹ nhõm như cuối cùng đã công phá thành công một cửa ải khó khăn: “Cuối cùng tôi cũng hiểu rồi.”

Cố Sơ ‘á’ một tiếng. Hiểu gì cơ?

Lục Bắc Thần đứng dậy, lấy di động ra, nhanh chóng bấm một hàng số, sau khi đầu kia nhận máy, anh nói: “Tới chỗ tôi một chuyến, lập tức.” Dứt lời, không đợi bên kia nói gì anh đã cúp máy, nhìn vào bức ảnh trên màn hình, cười tươi.

Cố Sơ nhìn bộ dạng của anh là biết ngay anh đã nghĩ thông suốt điều gì. Cô cũng đứng dậy, hỏi: “Anh biết gì rồi phải không?”

Lục Bắc Thần nhìn cô, nụ cười ấy dần chảy tràn vào đôi mắt. Cố Sơ thấy thế, sống lưng lại bắt đầu lạnh, không biết anh định làm gì. Đang mải nghĩ đã thấy anh sải bước đi tới, lập tức nâng mặt cô lên, ngay sau đó mặt anh áp xuống.

Môi anh đè mạnh lên môi cô, lần này, nụ hôn nóng bỏng của anh tới rất đột ngột. Cô thở dốc, đang định đẩy anh ra thì anh cũng tự động buông cô ra, hơi thở trầm thấp phả xuống sống mũi cô. Anh nói: “Em thật sự là quá đáng yêu rồi!”

Cố Sơ đứng ngây ngốc ở đó, kinh hoàng nhìn anh.

Thế là ý gì?

Cô quá đáng yêu?

Ban nãy, anh vừa làm gì? Có phải lại vừa hôn cô không? Mặt cô lại đỏ rần. Cái con người này sao như quân ăn cướp vậy? Coi cô là gì chứ?

Chớp mắt đã thấy Lục Bắc Thần ngồi xuống trước máy tính, gõ rầm rầm không biết đang đánh cái gì. Cố Sơ đứng bên cạnh anh, đực ra như một khúc gỗ rất lâu mới lên tiếng: “Có phải tôi cũng có quyền được biết rốt cuộc mọi chuyện là thế nào không? Anh…”

“Suỵt…” Lục Bắc Thần ra hiệu cho cô không được ồn ào.

Cố Sơ hơi căm phẫn. Gì chứ, nói thế nào cô cũng coi như đã dâng hiến một phần công sức? Làm gì có loại người nào qua cầu rút ván kiểu này? Mặc kệ việc sẽ chọc giận anh, cô bước tới, giơ tay che chặt màn hình vi tính.

Lần này, cô đã thu hút được ánh mắt ‘quan tâm’ của Lục Bắc Thần thành công.

“Anh phải cho tôi biết.” Cô kháng nghị.

Lục Bắc Thần không giận nhưng có thể nhận ra anh đang gấp. Anh đứng dậy, nhẹ nhàng ôm cô qua một bên, dỗ dành dịu dàng một cách hiếm có: “Tôi đang làm gấp một bản báo cáo, ngoan, qua bên kia chơi!” Dứt lời, anh còn khẽ vỗ vào đầu cô mấy cái rồi quay về chỗ ngồi.

Như đang đối phó với đứa con nít.

Cố Sơ đứng sau lưng anh giận dữ. Nếu gan to hơn một chút nữa, cô nhất định sẽ giơ chân đạp thẳng vào đầu anh ta. Thế nào gọi là qua bên kia chơi? Bên kia thì có gì mà chơi? Ngoài máy móc thì chỉ còn bộ xương, cô chơi với ai?

Mười mấy phút sau, La Trì quay trở lại phòng thực nghiệm.

“Không phải chứ? Mắt cậu dùng làm gì vậy? Cũng rơi vào lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân như Tôn Ngộ Không đấy à?” La Trì nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên màn hình, cố gắng mãi mới nhìn thấy được một vết bất thường rất nhỏ ấy: “Một manh mối bé xíu thế này mà cũng không lọt qua được đôi mắt cậu.”

Lục Bắc Thần có vẻ đã thoải mái hơn không ít, uể oải dựa ra sau ghế, mở một chai nước khoáng, tu một ngụm: “Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành vẻ vang, toàn bộ công việc còn lại thuộc về cảnh sát các cậu.”

“Đừng đừng đừng!” La Trì lập tức nịnh nọt, tiến tới, hai tay nắm chặt lại nhẹ nhàng đấm chân cho anh, khom lưng uốn gối nói: “Tuy rằng cậu chỉ là pháp y thôi nhưng mà bao năm qua số vụ trọng án cậu được chứng kiến chắc chắn là nhiều hơn tôi. Cho dù cậu không xen vào điều tra cũng biết nhiều hơn tôi, đừng có khoanh tay đứng nhìn chứ.”

Lục Bắc Thần không có phúc hưởng màn nịnh bợ của anh ấy, giơ chân lên, né tránh nắm đấm của La Trì: “Cảnh sát La, chuyện điều tra án không phải sở trường của tôi, hơn nữa tôi cũng không thể vượt quyền.”

“Không phải vượt quyền, là giúp đỡ bạn bè không được sao? Ông anh cung cấp chút ý kiến cũng được mà.” La Trì tươi cười đon đả.

Lục Bắc Thần quả thực không nỡ nhìn cái bản mặt lấy lòng của anh ấy, ngao ngán lắc đầu. La Trì thấy thế lập tức đứng dậy, cầm một chiếc cốc giấy, lấy lại chai nước khoáng trong tay Lục Bắc Thần, rót một cốc nước rồi đưa cho anh: “Ông anh uống nước đi, uống nước đi!”

Lục Bắc Thần đón lấy, không tiếp lời.

“Nói vậy là, cậu nghi ngờ có người tiêm thuốc cho Tiêu Tuyết trong một thời gian dài?” La Trì ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu phân tích tình tiết vụ án.

“Trước đây tôi đã nói rồi, dựa theo tình hình của nạn nhân, nếu giả thiết trúng độc tử vong mà thành lập, vậy thì cách thức trúng độc hoặc sẽ phải là hít vào, hoặc sẽ phải là tiêm vào. Mấy lượt khám nghiệm trước tôi không phát hiện ra vị trí tiêm thuốc, là vì lúc phát hiện thi thể đã thối rữa nghiêm trọng, cũng rất khó nhận ra, thế nên đã dồn trọng điểm vào khả năng hít chất độc vào cơ thể.” Lục Bắc Thần siết chặt chiếc cốc giấy: “Nhưng sự thật chứng minh, tại tôi đã bỏ sót manh mối quan trọng này.”

~Hết chương 93~

Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Status: Completed Author:

Nếu con tim tan vỡ…

Cố Sơ nói: “Vậy thì, gặp nhau là được.”

Lục Bắc Thần nói: “Tôi sẽ giữ lại thi thể còn không nguyên vẹn đó của cô ta để phân biệt nhân tính."

***

Cố Sơ từng nghĩ tới vô số lần gặp lại nhau, nhưng không ngờ ngày này lại tới một cách đầy bất ngờ. Cô hoảng loạn, bối rối. Anh vẫn bình tĩnh, thản nhiên.

Cô lẩm bẩm: “Bắc Thâm…”

Anh: “Tôi là Lục Bắc Thần!”

Lục Bắc Thần, một người có thân phận cao quý lại khiến người ta phải kính nể. Anh là bác sỹ pháp y nhân chủng học quốc tế có quyền thế, là vị tiến sỹ có IQ cao khiến tội phạm không có chỗ lánh mình, là “người giải thích xác chết” có uy tín mà bất kỳ một manh mối nào cũng không thoát được khỏi đôi mắt hiểm của anh, là một giáo sư chuyên ngành đã được viện kiểm sát tối cao mệnh danh là “nam thần” khó mời nhất, là người nắm giữ “ngân sách Bắc Thần” tiếng tăm lẫy lừng.

Anh có gương mặt giống Bắc Thâm, nhưng lại không phải Bắc Thâm của cô.

Có người nói Lục Bắc Thần quá lý trí, cả máu cũng lạnh.

Có người lại nói Lục Bắc Thần quá nguy hiểm vì chân lý chỉ được nắm trong tay anh. Anh chỉ cần dùng một con dao là có thể lột một người từ vị trí chính giữa vòm họng cho tới khớp nối xương chậu mà không để lại vết tích.

Cũng có người nói trong lòng Lục Bắc Thần mãi chôn giấu một người con gái, người đã làm tổn thương anh rất sâu.

Từng vụ án giết người nghe đã thấy ghê rợn, từng trường hợp ly kỳ, khó giải thích, nguy hiểm cận kề, khó khăn đầy rẫy, thế giới của cô đã không còn bình yên nữa. Anh vẫn ung dung, bình tĩnh bóc tách từng lớp tìm ra sự thật, nhắc nhở cô: “Tốt nhất cô thông minh một chút, tôi không muốn có một ngày phải tận tay khám nghiệm xác cô đâu.”

Anh không phải là Bắc Thâm, ánh mắt của Bắc Thâm không lạnh lẽo, bàn tay của Bắc Thâm không băng giá. Nhưng anh lại dùng con dao giải phẫu chống lên ngực cô và nói: “Sao bằng được người không có trái tim như cô?”

Hai năm hạnh phúc đổi lấy năm năm khổ đau, thứ gặm nhấm cơ thể anh đâu chỉ có cô đơn? Đối với cô, anh chỉ là một người qua đường có duyên gặp mặt. Đối với anh, cô lại là giấc mơ quá khứ không thể xóa nhòa.

***

Lục Bắc Thần luôn khiến cô chìm vào ảo giác. Bóng hình thân thuộc, gương mặt thân thuộc, rồi khiến cô không sao thở nổi.

Nhưng anh lại nói: “Đã phụ lòng người, vì cớ gì phải đau khổ?”

Bỗng một ngày nào đó, có người nói với Cố Sơ: Đừng có tin Lục Bắc Thần, vì anh ta, không phải Lục Bắc Thần…

***

Tình yêu bị tuổi xuân giết chết, còn tuổi xuân lại bị tình yêu lưu đày…

Nhân vật: Lục Bắc Thần (Lục Bắc Thâm?), Cố Sơ, Cố Tư, La Trì, Kiều Vân Tiêu, Tiêu Tiếu Tiếu, Lâm Gia Duyệt, Lăng Song, Ngư Khương (Sera), Chloe, Ngữ Cảnh, Phan An, Hứa Đồng, Thịnh Thiên Vỹ, Lục Đông Thâm, Lục Nam Thâm…

Đời trước: Lục Chấn Dương, Tần Tô, Cố Trạch Phong, Sầm Nghệ, Sầm Vân, Tỉnh Tuệ, Kiều Trí Viễn, Tưởng Lăng… (Lục Môn, Viễn Thăng, Kiều Viễn)

Vụ án “Dây đàn hoa lệ”: Tiêu Tuyết, Lưu Kế Cường, Thường Quân, Bạch Đông, Khương Đinh.

Vụ án “Rối gỗ đèn xanh”: Mục Thanh Đăng, Thẩm Cường, Mi Thủ, Tiffany, Bàng Thành, Tề Tuyết (Mục Thanh Tuyết), Thích Kiều Kiều (Mục Thanh Liên), Quách Hương Vân, Lưu Thạch.

Vụ án “Vu ức” (Ký ức phù thủy): Kỳ Quái, Ngải Hân, Tiền Hào, Lưu Xuyên, Phùng Tử Liên…

*Khuyến cáo: KHÔNG nhảy hố nếu không có kiên nhẫn!

*Lời người dịch: Không thể hỏi tớ bất kỳ điều gì về số chương, nội dung, cái kết. Các bạn biết gì tớ biết cái đó nên tất cả mọi câu hỏi có liên quan tớ xin phép không trả lời. ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset