Trong phòng lại hoàn toàn an tĩnh một lần nữa, an tĩnh đến nỗi khiến người hồi hộp.
Ước chừng hơn một canh giờ qua đi, trời bỗng dưng sầm xuống. Vốn dĩ bầu trời đang sáng sủa thì có vài đám mây đen bắt đầu kéo tới, dường như hết thảy đều biểu thị mưa gió sắp ập đến thành Lạc Dương.
Đến khi ánh tà dương dần dần biến mất, sườn cửa sổ rốt cuộc lại lần nữa bị gõ vang.
Khấu Lẫm buông chén trà, bước đến bên cửa sổ tiếp nhận một cuốn giấy — — đây là tin tức do Lục Thiên Cơ phái người đưa tới. Khấu Lẫm muốn tra chuyện này thì trong thiên hạ chỉ có Lục Thiên Cơ mới đủ năng lực để dễ dàng làm được, hắn có thể dịch dung ngụy trang tiến vào bất cứ nơi nào bị nghiêm mật kiểm tra.
Khấu Lẫm đứng ngay cửa sổ mở ra xem, vẻ mặt trải qua một sự biến hóa kỳ quái. Mới đầu là từ từ nhếch lên khóe môi, ý như “Ta quả nhiên không hề đoán sai”; theo sau là nụ cười hoàn toàn biến mất, ánh mắt tựa ao lạnh dưới vực sâu, trong băng giá có thêm phần thô bạo. Mà khi Khấu Lẫm khép lại tư liệu, liếc mắt nhìn “Sở Tiêu” một cái thì biểu tình lập tức quay về bình tĩnh. Hắn đi tới ném cuốn giấy cho Liễu Ngôn Bạch.
Khi Liễu Ngôn Bạch đọc tin, “Sở Tiêu” nhìn thấy bàn tay đeo bao tay của tiên sinh run nhè nhẹ.
Nguyễn Tễ gấp đến độ nhịn không được: “Liễu huynh?”
Liễu Ngôn Bạch không nói một lời đưa cuốn giấy cho Nguyễn Tễ. Mới đầu Nguyễn Tễ đọc xong vẫn chưa hiểu được, nhưng sau khi ngộ ra thì mồ hôi lạnh ào ạt tuôn rơi.
“Sở Tiêu” và Viên Thiếu Cẩn đứng ngồi không yên, khi Nguyễn Tễ ném cuốn giấy cho bọn họ, hai người cùng nhau xem.
Trên cuốn giấy viết ba phần tin tức.
Phần thứ nhất: “Phía dưới lòng đất của Thần Đô Vệ Thiên Hộ Sở ở trấn Thiên Thủy có một mỏ vàng, đang được khai thác.”
“Sở Dao” cả kinh.
Mỏ vàng ở triều đại nào cũng thuộc về sở hữu của triều đình, bất luận kẻ nào cũng không được tự mình luyện kim. Cho nên mười năm trước sau trận động đất lớn ở trấn Thiên Thủy đã lộ ra mỏ vàng, Lạc Vương phát hiện được liền cấu kết với Thần Đô Vệ chiếm làm của riêng khai thác tinh luyện, rồi thông qua Hạ Lan thế gia tiêu táng?
Lại xem phần thứ hai: “Kho vũ khí của Thần Đô Vệ năm năm trước đã được tân trang hoàn toàn. Năm năm trước Hà Nam bị lũ lụt nhưng không ảnh hưởng đến Lạc Dương, Thần Đô Vệ lấy lý do hỏa dược bị ẩm ướt, xin phép đổi mới toàn bộ kho vũ khí. Hạ Lan thế gia lén kinh doanh hỏa dược.”
Còn phần thứ ba chỉ có hai chữ: “Lui gấp!”
“Sở Dao” suy nghĩ thật lâu bèn nghĩ thông suốt sự liên hệ giữa phần thứ nhất và phần thứ hai, lông tơ cả người đều dựng thẳng.
Nàng đã hiểu!
Hoàn toàn không phải do động đất lớn làm lộ ra mỏ vàng, mười năm trước trận động đất kia không phải do thiên tai, mà là nhân họa!
Ban đầu là Lạc Vương muốn tạc tượng Phật ở trấn Thiên Thủy, trong quá trình thăm dò vô tình phát hiện mỏ vàng. Hắn và Thần Đô Vệ muốn nuốt riêng quặng vàng, nhưng chưa nói đến vấn đề khai thác cần phải có thời gian, hơn nữa điều quan trọng nhất là làm thế nào để có thể giấu được bá tánh trấn Thiên Thủy và mấy thị trấn chung quanh. Vì thế bọn họ suy nghĩ ra một biện pháp đẹp cả đôi đàng, bí mật lấy ra toàn bộ thuốc nổ trong kho vũ khí, có khả năng còn thông qua Hạ Lan thế gia mua thêm rất nhiều…
Tóm lại, ở mười năm trước vào một đêm khuya canh bốn, toàn bộ trấn Thiên Thủy đã bị nổ tung. Sau đó trận ôn dịch chỉ sợ cũng là “Nhân họa”, khiến trấn Thiên Thủy và vùng phụ cận bị Thần Đô Vệ chiếm lấy một cách quang minh chính đại.
Sau khi Viên Thiếu Cẩn nghĩ thông suốt thật lâu không nói gì, sau đó khó có thể tin hỏi: “Hỏa dược có thể tạo thành uy lực thật lớn như vậy sao?”
“Sở Tiêu” trái tim băng giá không thôi trả lời: “Ngươi đã quên trong sách sử có nhắc đến, thời Thiên Đức xưởng Công binh trong kinh thành bị nổ mạnh? Xưởng Công binh là nơi sản xuất hỏa dược cho Thần Cơ Doanh, trong kinh thành đã chết hơn hai vạn người… Đám người Lạc Vương sợ là được vụ này dẫn dắt.”
Viên Thiếu Cẩn vẫn không thể tin được, lúng ta lúng túng nói: “Nhưng kinh thành sẽ phái quan viên tới xem xét…”
Nói nửa câu, hắn đột nhiên nhớ tới năm đó Công Bộ Thị Lang được phái tới xem xét là Vương Hoài, sau đó bị xét nhà diệt tộc.
Khấu Lẫm cười lạnh: “Tất cả đều minh bạch rồi chứ? ‘Hung thủ’ vì sao phải giả Thiên Ảnh đưa tới bảy con rối gỗ? Chính vì biết bản quan đang khai chiến với Thiên Ảnh nên muốn dụ bản quan tới Lạc Dương. Hắn giết hại hài tử của quan lớn cũng không phải mục đích để báo thù, bởi vì Ngụy Huyện lệnh và Đào Tri phủ đều từ tỉnh ngoài mới được điều nhiệm đến Lạc Dương trong vòng ba năm, không hề có chút liên hệ gì đến mỏ vàng. Ngụy công tử và Đào công tử chết đáng thương, bị coi như quân cờ mà thôi.”
Mấy người không nói lời nào.
Khấu Lẫm tiếp tục: “Hung thủ làm ra nhiều chuyện như vậy, trông như có vẻ phức tạp nhưng đơn giản chỉ muốn mê hoặc bản quan, đồng thời mê hoặc đám người Lạc Vương, làm cả hai bên đều cho rằng rối gỗ có quan hệ đến thương hội Bắc Lục Tỉnh. Lạc Vương cũng sợ các đại lão gia thương nghiệp bị giết trên địa bàn Lạc Dương nên mới đáp ứng để Hạ Lan Nhân vào kinh mời Nguyễn Thiếu Khanh lại đây hiệp trợ, sau đó hung thủ bèn giết người tạo dựng manh mối đợi chúng ta tra ra.”
Tim “Sở Dao” sắp nhảy ra khỏi lồng ngực: “Hạ Lan lão gia coi bộ cũng chưa nói cho Lạc Vương biết đại nhân cũng tới, từ thái độ của Phạm Dương có thể thấy được Lạc Vương và Thần Đô Vệ căn bản không biết thân phận của ngài. Nhưng buổi chiều hôm nay, hung thủ thông qua hai kẻ giết người tự sát để lộ ra một manh mối quan trọng là ‘trấn Thiên Thủy’, nhờ vậy mà đại nhân tra ra chân tướng, đồng thời đám người Lạc Vương cũng biết bảy con rối gỗ là hướng về phía bọn họ, triệu Hạ Lan lão gia đi qua thương nghị… Đám người này hiện tại sợ là không chỉ kiêng kỵ hung thủ, mà càng kiêng kỵ đại nhân ngài hơn…”
Khấu Lẫm lạnh lùng nói: “Đây chính là mục đích của hung thủ, lôi bản quan tới thảy vào ao nước đục.”
Liễu Ngôn Bạch nhéo nhéo cánh tay: “Vậy Khấu Chỉ Huy Sứ chuẩn bị làm thế nào?”
Khấu Lẫm đứng dậy, mặt vô biểu tình: “Chúng ta hiện tại rời đi còn kịp. Chờ trở lại kinh thành bẩm báo Thánh Thượng…”
Khóe miệng Liễu Ngôn Bạch xẹt qua một tia châm chọc: “Chờ ngài về kinh thành một chuyến rồi quay lại, ngài cảm thấy trấn Thiên Thủy còn lưu lại bất kỳ chứng cứ gì chăng? Hung thủ đã làm lộn xộn đến mức như vậy thì nói không chừng lại xảy ra thêm một ‘Thiên tai’ gì nữa đấy chứ, dù sao “Trời cao Hoàng đế xa” ai mà quản được.”
Khấu Lẫm cho Liễu Ngôn Bạch một ánh mắt “Ngươi chỉ được cái miệng”, cười nhạo mỉa mai: “Vậy ngươi nói cho bản quan biết, hiện tại bản quan nên làm gì bây giờ? Tất cả thành trì trong phạm vi này đều là địa bàn của Lạc Vương và Thần Đô Vệ. Tổng cộng bên người bản quan mới triệu tới ba mươi ám vệ từ trong kinh, còn phần Lạc Vương có bao nhiêu hộ vệ và tử sĩ ngươi có biết rõ không? Thiên Hộ Sở đóng ở trấn Thiên Thủy ước chừng một ngàn chín trăm quân, Lạc Dương Nam Đại Doanh Thần Đô Vệ có thêm một vạn người! Bọn họ tùy tiện tìm cái cớ nào đó là đã có thể giết gọn ‘nhân sĩ giang hồ’ là bản quan đây!”
Sau đó Khấu Lẫm chỉ vào Nguyễn Tễ, “Ngươi dám chọc vào bọn chúng hay không? Chỉ Huy Sứ Thần Đô Vệ Bùi Chí Khôn là thúc thúc ruột của người lãnh đạo trực tiếp Bùi Tụng Chi nhà ngươi! Hơn nữa, chuyện này có lẽ không chỉ liên quan đến bọn rắn độc cấu kết với nhau ở Lạc Dương, hiện giờ các loại thế lực đấu đá lung tung rối loạn trong kinh thành, kẻ muốn chiếm tiện nghi của mỏ vàng này sợ là không ít…”
Khấu Lẫm chợt chỉ về hướng Viên Thiếu Cẩn lạnh lùng nói, “Không chừng trong đó cũng có phần của vị Thủ Phụ cha ngươi!”
Viên Thiếu Cẩn run rẩy.
Nguyễn Tễ cũng không hé răng, biểu tình cực kỳ thống khổ. Năm đó vì sao hắn phải từ bỏ Lục Bộ tiến vào Đại Lý Tự, chính là lòng mang nhiệt huyết vì dân tẩy oan.
Nhưng hiện tại…
Nếu không có Khấu Lẫm, những người này hắn căn bản không thể trêu vào, thậm chí còn sẽ liên lụy đến người nhà…
“Đại nhân.” “Sở Tiêu” đi ra phía sau đại sảnh, “Thuộc hạ có thể hỏi riêng ngài một vài vấn đề được không?”
Khấu Lẫm nghe lời theo “Sở Tiêu” đi qua, sau khi xoay lưng về phía mọi người liền hạ giọng nặng nề nói: “Dao Dao, chúng ta cần thiết rời khỏi nơi này.”
“Sở Dao” rũ mắt hỏi: “Nếu thiếp không theo tới đây khiến chàng không yên lòng, chàng có thể bỏ mặc hay không?”
Khấu Lẫm hơi trầm mặc một lát rồi nói: “Bỏ chứ, ta có thể lăn lộn được tới vị trí hôm nay toàn dựa vào sự thức thời.” Dừng một chút, bĩu môi cười, “Tuy nhiên nếu không phải Nguyễn Tễ và Liễu Ngôn Bạch cùng theo, còn có Lục Thiên Cơ cũng biết, sợ là ta cũng muốn tới đòi chia một chén canh.”
“Sở Dao” ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt Khấu Lẫm: “Thật sự à?”
Khấu Lẫm kiên định đối mắt với nàng: “Đương nhiên, đây là mỏ vàng, ta chính là kẻ tham quyền yêu vàng vô cùng…”
“Đây là vàng dính máu, chàng sẽ không đụng vào đâu! Ngay cả vàng Tống gia bồi thường mà chàng cũng không thèm.” “Sở Dao” chăm chú nhìn phu quân, “Thiếp biết, nếu không bị thiếp trói buộc, trong lòng chàng sẽ có mâu thuẫn không đưa ra quyết định rút lui nhanh như vậy. Chàng vẫn luôn muốn trở thành một gian thần nịnh thần dưới mắt mọi người, muốn làm rõ đầu rõ đuôi cho mọi người biết chàng là một Cẩm Y cẩu tặc; thế nhưng trước sau gì chàng chưa bao giờ vượt qua cánh cửa lương tâm, bất luận chàng bỏ đi hay lưu lại thì chàng đều sẽ hối hận, trong lòng chắc chắn rất khó chịu…”
Khấu Lẫm giật giật môi, bất chợt tim đập nhanh hơn. Hắn cũng không biết nàng hiểu hắn thấu triệt như vậy. Ngay lúc này hắn không biết nên làm ra loại phản ứng nào, hoảng loạn tránh đi tầm mắt, ngữ khí trầm thấp áp lực: “Nàng thật sự nghĩ quá nhiều.”
“Sở Dao” cũng không chấp nhất tranh luận, chỉ hỏi: “Thiếp muốn chàng thành thành thật thật trả lời thiếp, nếu chàng lưu lại, chàng có biện pháp nào lôi bọn rắn độc này ra trừng trị theo pháp luật hay không?”
Khấu Lẫm há mồm muốn nói “Không có”, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc của nàng, hắn nói không nên lời trầm mặc một lát: “Có.”
“Sở Dao” lại hỏi: “Cơ hội chúng ta toàn thân mà lui, có lớn hay không?”
Khấu Lẫm lại trầm mặc một trận rồi trịnh trọng gật đầu: “Lớn.”
“Sở Dao” vốn định duỗi tay vuốt phẳng nếp nhăn giữa mày của phu quân, nhưng chợt nhớ tới mình đang ở trong thân thể ca ca, vì thế chỉ nói: “Vậy chàng không cần làm lựa chọn, thiếp sẽ lựa chọn thay chàng. Như vậy chàng sẽ không phải hối hận khổ sở, chàng cứ trách thiếp tùy hứng không biết điều là được.”
Khấu Lẫm lại giật giật môi, nhắm mắt thở dài: “Cho dù dẹp yên nơi này, hồi kinh…”
“Sở Dao” ngắt lời: “Có lẽ chàng đã quên, trong kinh còn có phụ thân.”
Khấu Lẫm bật cười: “Phụ thân nàng…”
“Ông ấy cũng là phụ thân của chàng, chớ nói thiếp cảm thấy phụ thân sẽ tán đồng với cách làm của chúng ta, cho dù không tán đồng thì phụ thân cũng sẽ giúp chúng ta.” “Sở Dao” thoáng do dự rồi nói, “Đêm trước khi chúng ta rời kinh, phụ thân bắt chàng quỳ trong từ đường, nhìn như là muốn phạt chàng, thật ra là đã thừa nhận chàng là con cháu của Sở gia, là nửa nhi tử của phụ thân.”
Khấu Lẫm chậm rãi mở to mắt nhìn lại “Sở Dao”.
“Sở Dao” lộ ra ý cười ấm áp: “Tựa như xưa nay thiếp và ca ca ở bên ngoài càn rỡ chưa bao giờ nghĩ ngợi quá nhiều, dù sao có gây ra chuyện lớn đến mức nào cũng sẽ có phụ thân đứng ra thu dọn… Nếu chàng không tin thì cứ mượn cơ hội này thử một lần xem sao…”
Suy nghĩ một chút, nàng lại bồi thêm một câu: “Phu quân, chàng phải nhớ kỹ, chàng không còn phải lẻ loi một mình.”
Khấu Lẫm trầm mặc không nói, không biết suy nghĩ cái gì.
“Sở Dao” đã trình bày hết những gì trong đầu, cũng không nói chuyện nữa, để lại không gian cho Khấu Lẫm tự đưa ra quyết định.
Ước chừng qua một khắc, Khấu Lẫm nện bước vững vàng đi đến bên cửa sổ, kiên định hô to: “Tiểu Giang!”
Đại nhân kêu lớn tiếng như vậy, Đoạn Tiểu Giang minh bạch muốn để hắn hiện thân, không giấu trong chỗ tối nữa: “Đại nhân xin phân phó!”
“Lấy lệnh bài của bản quan, điều động tất cả ba mươi ám vệ hiện có trong tay đến phủ Hạ Lan bảo hộ phu nhân an toàn. Nếu phu nhân có bất kỳ tổn thương gì thì đem đầu tới gặp ta!”
“Rõ!”
“Mặt khác, tức tốc điều toàn bộ người của Cẩm Y Vệ Bách Hộ Sở địa phương tập trung bên ngoài phủ Hạ Lan.”
“Rõ!”
“Lấy quan phục của bản quan, Tú Xuân đao và hộp binh khí mang tới đây.”
“Tuân lệnh!”
*By Bà Còm in Wattpad*
Trong phòng một mảnh tử khí trầm trầm.
Thấy Khấu Lẫm quay vào, mấy người đều đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt ngưng trọng.
Khấu Lẫm mặc quan phục trên người, Tú Xuân đao cầm trong tay, quan uy khiếp người. “Sở Tiêu” đi theo phía sau cũng mặc Phi Ngư phục.
Khấu Lẫm quét mắt nhìn Liễu Ngôn Bạch, Nguyễn Tễ và Viên Thiếu Cẩn: “Các ngươi không muốn trộn lẫn thì hãy rời đi nhanh, bọn rắn độc này đang thương lượng đối sách, đã bắt đầu điều động Thần Đô Vệ, thành Lạc Dương sắp bị phong tỏa.”
Nguyễn Tễ ngơ ngác hỏi: “Khấu Chỉ Huy Sứ muốn đi đâu?”
Khấu Lẫm chỉ tay về một hướng: “Đến phủ Lạc Vương.”
Nguyễn Tễ kinh ngạc: “Đến đó làm gì?”
Khấu Lẫm khẽ nâng cằm, biểu tình ngạo mạn: “Đánh đòn phủ đầu.”
Nói xong bốn chữ này, hắn nhanh chóng rảo bước ra ngoài. “Sở Tiêu” thật sự như một thị vệ thề sống chết nguyện trung thành, trong mắt chỉ có bóng dáng Khấu Lẫm, xốc lên Tú Xuân đao bước nhanh đuổi kịp.
Liễu Ngôn Bạch ngồi bất động, nhìn về phía Khấu Lẫm và “Sở Tiêu” ánh mắt hiển lộ vài phần kinh ngạc, sau đó hắn vẫn mặc một thân đạo sĩ cải trang cũng đuổi theo.
Nguyễn Tễ lại hô: “Liễu huynh, huynh đi đâu thế?”
Liễu Ngôn Bạch trả lời: “Đi bói cho Lạc Vương một quẻ.”
Nguyễn Tễ muốn nói lại thôi, nhìn về phía Viên Thiếu Cẩn. Thấy Viên Thiếu Cẩn siết chặt nắm tay đi về phía phòng ở.
Nguyễn Tễ có chút thất vọng nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra: “Viên công tử, chúng ta…”
Viên Thiếu Cẩn ngắt lời: “Thuộc hạ trở về phòng đổi quan phục.”
Nguyễn Tễ sửng sốt: “Ngươi không sợ phụ thân ngươi…”
Viên Thiếu Cẩn nói: “Vấn đề của Viên Thủ Phụ ông ấy sẽ tự xử lý, thuộc hạ thân là Cẩm Y Vệ Bách Hộ, lãnh triều đình bổng lộc thì đương nhiên phải đi theo Chỉ Huy Sứ đại nhân!”
Lúc này đây, Viên Thiếu Cẩn hắn đây thật sự không phải vì muốn so tranh với Sở Tiêu.