Khi Sở Dao rời giường thì Ngu Thanh đã đi lâu rồi.
“Ngu Tổng binh xảy ra chuyện gì? Vì sao sư huynh của Tiểu Giang phải vượt ngàn dặm xa xôi chạy về báo cho việc này?” Ngồi ở trong phòng ăn vài miếng cháo, Sở Dao cau mày hỏi một đống vấn đề, “Có thể là âm mưu gì hay không? Tựa như lúc trước Thiên Ảnh dụ Ngu Thanh từ Phúc Kiến về kinh…”
Nàng không biết vụ Khấu Lẫm phái sư huynh Tiểu Giang đi tìm thần y, chỉ biết người này đã từng bắt cóc nàng nên không tin được.
Khấu Lẫm lúc đầu không nói cho nàng biết, hiện tại cũng không chuẩn bị nói ra, chưa biết kẻ được gọi là thần y có đáng tin cậy được chăng, không muốn cho nàng hy vọng rồi lại làm nàng thất vọng. Hắn chỉ chỉ chén ý bảo nàng hãy chuyên chú ăn cơm: “Ngu Thanh mà còn phải để nàng nhọc lòng hay sao? Cho dù nàng lo lắng thì có thể làm được gì?”
Nói như vậy cũng không sai nhưng Sở Dao vẫn oán trách: “Chàng nên gọi chúng ta thức giấc để chúng ta có thể nói lời tạm biệt.”
“Đâu cần nói gì, không chừng qua vụ này thì có thể gặp lại rồi.” Khấu Lẫm tâm sự đầy bụng nên nuốt không trôi, dựa theo nguyên tắc không lãng phí mà nhai cơm như nhai sáp cùng Sở Dao ăn cho xong bữa sáng.
Hắn còn đang tự hỏi có nên đi Phúc Kiến hay không, cũng không biết lúc nào tìm được thời gian rảnh để lên đường. Ngu Thanh đi trước là tất nhiên, nàng ta sẽ ra roi thúc ngựa chạy không ngủ không nghỉ, mà hắn mang theo Sở Dao đương nhiên là đuổi không kịp. Huống chi sự tình ở Lạc Dương còn chưa giải quyết xong.
Sở Dao không biết tính toán của Khấu Lẫm, chỉ cảm thấy lời này là muốn an ủi nàng. Lần trước từ biệt phải mất năm năm mới tái kiến, lần này không rõ sẽ kéo đến năm nào tháng nào. Chờ lát nữa ca ca mà biết sợ là tinh thần lại sa sút một thời gian.
Quả nhiên, chạng vạng khi mọi người từ bên ngoài trở về, Khấu Lẫm tụ họp tất cả trong sân viện, báo cho bọn họ chớ có lộ ra vụ mỏ vàng. Mấy người phản ứng không đồng nhất, chỉ một mình Sở Tiêu dường như không nghe thấy, hai mắt vô thần. Hôm qua hắn hờn dỗi cả một ngày, tuy ở sát bên phòng Ngu Thanh nhưng cứ nhịn xuống không thèm gặp nàng. Ban đêm trằn trọc khó ngủ, tỉnh lại mới hơn nửa đêm, chuẩn bị buổi sáng rời giường sẽ tới giải hòa với nàng, không ngờ được nàng đã đi mất rồi. Hôm nay suốt một ngày hắn đều cảm thấy trong lòng rất vắng vẻ.
Viên Thiếu Cẩn sau khi nghe xong Khấu Lẫm dặn dò liền căm giận bất bình: “Đại nhân, đạo lý thuộc hạ đều hiểu, nhưng chẳng lẽ cứ phải che lấp tội ác của bọn chúng rồi cho qua? Người vô tội bị uổng mạng chẳng phải đều chết oan? Các bá tánh cũng vĩnh viễn không biết chân tướng?”
Nguyễn Tễ đã có quá nhiều vụ án qua tay, hiểu rõ sự bất lực trong đó, chỉ hơi thở dài.
Bàn đá trong sân viện có bốn đôn đá vây quanh, chỉ một mình Khấu Lẫm ngồi xuống, ngước mắt quét về phía Viên Thiếu Cẩn một cái, không đợi hắn lên tiếng lại bị Liễu Ngôn Bạch đoạt trước: “Người cũng đã chết rồi, nỗi oan uổng không được biết đến lại có thể thế nào? Còn phần chân tướng, ngoại trừ người có tâm thì số người coi trọng vụ này chẳng có bao nhiêu đâu, ngươi không cần nhọc lòng.”
Viên Thiếu Cẩn lại nói: “Nhưng sách sử sẽ phải ghi lại thế nào? Đời sau…”
Liễu Ngôn Bạch khẽ cười một tiếng: “Sách sử sẽ ghi lại Lạc Vương có ý đồ mưu phản nhưng bị thất bại. Ngươi biết chân tướng, bộ muốn sửa lại sao?”
Viên Thiếu Cẩn nháy mắt ngậm miệng.
Liễu Ngôn Bạch lại nói: “Nhưng ta cảm thấy, khi vụ mỏ vàng bị giấu nhẹm, với “thanh danh” của Lạc Vương và Khấu Chỉ Huy Sứ, sử sách phần nhiều sẽ ghi lại: Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Khấu Lẫm là tiểu nhân gian tà gom tiền vô độ; Lạc Vương không muốn thông đồng làm bậy nên bị bôi nhọ tội mưu phản…”
Viên Thiếu Cẩn hoàn toàn ngậm miệng, hồi tưởng những cuốn sách sử hắn đã từng học qua, không biết dưới từng câu văn đã vùi lấp bao nhiêu chân tướng máu chảy đầm đìa.
Khấu Lẫm cúi đầu nhìn móng tay của mình, khóe miệng hơi nhếch: “Lời này của Liễu Tiến sĩ nghe rất “thâm minh đại nghĩa”, có thể lý giải cả quyết định của Thánh Thượng. Nhưng sao bản quan lại cảm thấy trong lòng ngươi đang trào phúng?”
Sắc mặt Nguyễn Tễ biến đổi: “Khấu Chỉ Huy Sứ, Liễu huynh tuyệt đối không có ý này.”
Nguyễn Tễ dĩ nhiên biết Liễu Ngôn Bạch đang thầm trào phúng, chế giễu Thánh Thượng mặc kệ thế đạo có bị mưa to gió lớn vùi dập thành bộ dáng gì đi nữa vẫn chỉ lo duy trì cảnh thái bình giả tạo. Lời này nói ra thì Cẩm Y Vệ có quyền tử hình Liễu Ngôn Bạch ngay tại chỗ vì tội khi quân.
Liễu Ngôn Bạch đứng thẳng tựa thân cây tùng, nhàn nhạt nói: “Hạ quan cũng không biết Khấu Chỉ Huy Sứ lại bác học đa tài đến thế, còn biết được Thuật đọc tâm?”
Sở Dao đứng ở trong phòng nghe ngóng, bởi vì chỗ mấy người nói chuyện không xa với khung cửa sổ nên nàng nghe được cực kỳ rõ ràng. Nàng có chút đổ mồ hôi lạnh vì sự to gan của Liễu Ngôn Bạch. Khấu Lẫm đoán tiên sinh là Thiếu Ảnh chủ Thiên Ảnh, Sở Dao không tin — vị lão sư này xưa nay không hề khom lưng với quyền quý, bằng không năm xưa cũng không đắc tội nhiều người như vậy, mặc dù được Trịnh Quốc Công cho một chỗ dựa tốt mà vẫn để vuột khỏi tay vị trí Trạng Nguyên, bị ném đến Quốc Tử Giám làm trợ giáo.
Ngay cả phụ thân cũng tiếc hận cho tài hoa và khát vọng của Liễu Ngôn Bạch, khổ nỗi tiên sinh quá mức cố chấp, quá mức cứng đầu, không biết cách cư xử, căn bản không thích hợp tham gia chính trường, đi dạy học cũng tốt.
Viên Thiếu Cẩn ngửi không ra mùi thuốc súng, chỉ lo hỏi: “Vậy kế tiếp là phải áp giải Lạc Vương vào kinh? Hắn sẽ bị xử tử hay sao?”
Nguyễn Tễ muốn tách ra khỏi đề tài giữa Khấu Lẫm và Liễu Ngôn Bạch, vội vàng trả lời: “Chỉ là “có ý đồ” mưu phản mà thôi, cũng không có hành động thực tế để chứng minh, Lạc Vương là Hoàng tộc, phỏng chừng chỉ bị phán giam cầm chung thân.”
Phạm tội vậy mà chỉ bị giam cầm? Viên Thiếu Cẩn cảm giác sâu sắc Luật Đại Lương từ gốc rễ đã không công bằng, bỗng nhiên lại nghĩ đến: “Vậy còn Chỉ Huy Sứ Thần Đô Vệ Bùi Chí Khôn thì sao? Khấu đại nhân, ngài có bẩm báo Thánh Thượng hay không?”
Khấu Lẫm nhìn về phía Liễu Ngôn Bạch: “Liễu Tiến sĩ đoán xem bản quan có bẩm báo chưa?”
“Không hề.” Liễu Ngôn Bạch lắc đầu, “Nếu muốn định tội Lạc Vương thì cần thiết phải cho Bùi Chí Khôn phủi sạch quan hệ thoát ra. Sau lưng hắn là hai nhà Bùi – Tống, căn bản không thể xử trí hắn được. Cho dù là Thánh Thượng cũng không thể muốn làm gì thì làm. Biết rõ Thánh Thượng đụng vào hắn không được, vậy thì Khấu Chỉ Huy Sứ cần gì phải làm điều thừa mà bẩm báo, tội gì còn phải đối diện với khả năng bị Bùi gia cắn ngược một cái…”
Viên Thiếu Cẩn nói: “Vậy chẳng phải quá tiện nghi cho hắn!”
Sở Tiêu rốt cuộc đã thanh tỉnh một chút, mỉa mai nói: “Bùi Chí Khôn đang đứng về phe Viên gia của ngươi đấy.”
“Vụ mỏ vàng phụ thân ta khẳng định không hiểu rõ.” Viên Thiếu Cẩn nghiêm mặt phản bác, “Phụ thân tuy rằng… nhưng ông ấy không làm đến mức đó đâu.”
Sở Tiêu cười lạnh: “Vậy thì cũng phải, Viên Thủ Phụ chỉ cần ngồi ở nhà là bao nhiêu vàng bạc tài bảo đưa tới cửa, quả thật chướng mắt một cái mỏ vàng hèn mọn kia, đâu cần phải bí quá hoá liều.”
“Ngươi…!” Viên Thiếu Cẩn dựng thẳng lông mày, ngày hôm qua mới nói cái gì mà “Huynh đệ tốt phải giúp đỡ cho nhau” đâu mất rồi? Mới qua một ngày đã tới nói móc chèn ép hắn? Mệt hắn tối hôm qua còn nghiêm túc tự hỏi cả đêm, có nên tiêu tan hiềm khích lúc trước với tên bạn học này hay không!
Vào ngay lúc này, Đoạn Tiểu Giang ở bên ngoài bẩm báo: “Đại nhân! Chỉ Huy Sứ Thần Đô Vệ Bùi Chí Khôn bái phỏng!”
Khấu Lẫm chậm rãi đứng dậy: “Để hắn chờ ở phòng nghị sự.”
Đoạn Tiểu Giang đáp: “Rõ!”
“Người là do bản quan mời đến.” Khấu Lẫm thuận miệng giải thích, sau đó nhìn về phía Viên Thiếu Cẩn, “Bản quan nhớ rõ thư pháp của ngươi cực tốt, rất giỏi bắt chước chữ người khác. Lúc trước khi Tam ty hội thẩm đã từng bắt chước bút tích Sở Tiêu làm chứng cho hắn.”
Viên Thiếu Cẩn ngẩn ra: “Đại nhân muốn thuộc hạ bắt chước bút tích của ai?”
Khấu Lẫm không đáp: “Đi theo bản quan.” Lại chỉ ba người Liễu Ngôn Bạch, “Các ngươi cũng đi.”
*By Bà Còm in Wattpad*
Lại là một ngày mặt trời chiều ngã về Tây, bên ngoài Cẩm Y Vệ Bách Hộ Sở, một đoàn Thần Đô Vệ bội đao chỉnh tề xếp thành hai hàng.
Ngoài phòng nghị sự, Chỉ Huy Thiêm sự La Minh Huy mang theo một đội binh tinh nhuệ đứng đầy khắp sân.
Trong bầu không khí chết chóc kia, Khấu Lẫm nhàn nhã bước vào phòng nghị sự, nhìn về phía Bùi Chí Khôn đã an tọa ở ghế đầu tiên phía dưới bên trái, mỉm cười nói: “Ái dồ dồ, Bùi Chỉ Huy Sứ bày ra quan uy thật lớn!”
Bùi Chí Khôn lãnh đạm đáp trả: “Ta chỉ là trong lòng sợ hãi, phải tự bảo vệ mình mà thôi.”
“Nói đến đâu rồi, ở ngay dưới mí mắt của Thần Đô Vệ thì bản quan mới đang trải qua những ngày bất an.” Khấu Lẫm đi đến ghế chủ vị trên cao ngồi xuống, Liễu Ngôn Bạch và mấy người ngồi ở dãy ghế dành cho khách bên phải, “Sao lại thế này, không ai dâng trà cho Chỉ Huy Sứ đại nhân à?”
“Không cần.” Bùi Chí Khôn nào dám uống trà của Khấu Lẫm, sợ hắn âm thầm hạ độc, quét mắt một cái về phía mấy người Liễu Ngôn Bạch, đều chỉ là những kẻ tham dự, có thể yên tâm nói chuyện, “Khấu Chỉ Huy Sứ mời ta đến, có phải chỉ thị của Thánh Thượng đã tới rồi?”
Khấu Lẫm gật đầu: “Ý của Thánh Thượng chính là, vụ mỏ vàng cần thiết phải ém nhẹm.”
Nắm tay siết chặt của Bùi Chí Khôn rốt cuộc lơi lỏng, cứ như vậy thì an toàn của hắn càng được bảo đảm hơn. Rốt cuộc vụ mỏ vàng là sự tình quan trọng, hắn thân là Tổng Chỉ Huy Sứ mà nếu cứ một mực bảo rằng không biết, căn bản không thể nào chấp nhận được.
Khấu Lẫm đưa mắt ra hiệu cho Đoạn Tiểu Giang, Đoạn Tiểu Giang cầm một quyển sổ con đưa cho Bùi Chí Khôn.
Bùi Chí Khôn mở ra đọc, là sổ con Khấu Lẫm chuẩn bị đưa đến Nội các buộc tội Lạc Vương mưu phản, viết đúng như những gì ước hẹn trước, người tố giác là Bùi Chí Khôn, sổ con có ký tên Khấu Lẫm và quan ấn.
Khấu Lẫm nói: “Hiện tại chỉ thiếu một phần sổ con của ngươi.”
Bùi Chí Khôn gật đầu: “Ta trở về sẽ viết ngay.”
Khấu Lẫm cười lạnh: “Bùi Chỉ Huy Sứ hãy viết ngay tại chỗ này đi, ngươi không yên tâm thì bản quan cũng không yên tâm, bản quan sẽ nhìn ngươi viết. Sổ con của bản quan sẽ do ngươi phái người đưa đi, sổ con của ngươi sẽ do bản quan phái người đưa. Làm như vậy thì cả hai chúng ta đều được an tâm.”
Bùi Chí Khôn trầm ngâm, quả thật là hai bên đều an tâm.
Trước tiên hắn ra khỏi phòng nghị sự, hô tới một ám vệ bên người, giao sổ con của Khấu Lẫm cho ám vệ, phân phó hắn đi kinh thành đem tới phủ An Tế Hầu để phụ thân Hầu gia đưa vào Nội các, phân phó xong mới quay lại viết sổ con.
Ngay cả văn phòng tứ bảo của Cẩm Y Vệ Bách Hộ Sở đều không cần, phân phó thủ hạ hồi Nam Đại doanh lấy đến, sau đó La Thiêm sự đưa vào trong sảnh: “Đại nhân, đồ ngài muốn đây rồi.”
Bùi Chí Khôn bắt đầu viết sổ con.
Mấy người ngồi bên phải hai mặt nhìn nhau, Liễu Ngôn Bạch thì bận quan sát Khấu Lẫm đang ung dung uống trà, biết hắn chuẩn bị làm khó dễ Bùi Chí Khôn, thậm chí có khả năng sẽ ngỗ nghịch Thánh ý “xoay chuyển càn khôn”, nhưng thật đoán không ra Khấu Lẫm tính làm thế nào.
Những chuyện liên quan đến đảng phái chính trị, Liễu Ngôn Bạch thừa nhận mình không đủ năng lực khống chế đại cục bằng Khấu Lẫm.
“Đã viết xong.” Bùi Chí Khôn ký tên rồi nhấn xuống quan ấn, giao cho Đoạn Tiểu Giang.
Đoạn Tiểu Giang lại đưa cho Viên Thiếu Cẩn.
Viên Thiếu Cẩn kinh ngạc tiếp nhận, mở ra nghiêm túc nghiên cứu từng câu từng chữ.
Khấu Lẫm hỏi: “Thế nào?”
Viên Thiếu Cẩn đang định nói không thành vấn đề, sống lưng đột nhiên cứng đờ, nhớ tới lúc nãy Khấu Lẫm hỏi hắn có phải giỏi về bắt chước chữ viết hay không. Viên Thiếu Cẩn chợt minh bạch nguyên nhân Khấu Lẫm trao quyển sổ con cho hắn — Khấu Lẫm đang muốn hỏi hắn có nắm chắc bắt chước được chữ viết của Bùi Chí Khôn hay chưa?
Viên Thiếu Cẩn không biết Khấu Lẫm tính làm chuyện gì, nhưng vụ này có chút vượt qua năng lực thừa nhận của hắn — Vụ Long bào hắn chỉ phụ trách tìm ra, trong lòng biết rõ nhưng vẫn chưa tham dự. Hiện giờ, hắn lại trực tiếp tham dự vào vụ này, thậm chí còn có khả năng phạm tội khi quân. Nhưng hắn tin tưởng Khấu Lẫm không hãm hại mình, đại nhân luôn có những hướng đi không bình thường, chắc chắn có thâm ý nào đó.
Lòng bàn tay Viên Thiếu Cẩn đổ mồ hôi đầm đề nhưng vẫn trịnh trọng gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Hắn thấy Khấu Lẫm dường như nhẹ nhàng thở phào, cho hắn một ánh mắt “Tiểu tử ngươi có tiền đồ”.