[1] Giường quan tài.
Khi nhân viên trực ca lăng thứ mười ba mở cửa lớn của bảo tàng Định Lăng, bật hệ thống chiếu sáng, dẫn theo đoàn người Diệp Phi Vũ, Thượng Quân Trừng và Jim vào địa cung. Dọc theo hành lang vừa rộng vừa sâu dẫn tới địa cung là những hậu điện quan tài của Hoàng đế.
Từng đợt gió lạnh từ phía sau thổi tới, nhân viên trực ca không khỏi nhíu mày. Nếu không phải vì số tiền đã nhận, nếu không phải vì kiêng nể mối quan hệ của Jim thì bọn họ đã chẳng dại gì mà nửa đêm còn đi vào nơi quỷ quái này.
Nhưng khi Thượng Quân Trừng bước trước bước sau kéo Diệp Phi Vũ chạy tới hậu điện, nơi mà họ trông thấy Từ Nam Phương qua camera, thì lại không thấy bóng dáng cô ở đó, một con kiến cũng không thấy.
“Kỳ lạ, người đâu?” Giọng nói của Thượng Quân Trừng có phần mất kiên nhẫn, nhưng rõ hơn là sự lo lắng.
Anh nhìn chung quanh, bốn bề im ắng. Đám nhân viên chạy theo đằng sau thở hồng hộc, sắc mặt cực xấu: “Tôi đã bảo ở đây không có rồi mà, hệ thống giám sát của chúng tôi trị giá những mười triệu tệ, các anh…”
“Thế vừa rồi các anh trông thấy trên camera là cái gì?” Thượng Quân Trừng ngắt lời anh ta.
Một nhân viên trẻ tuổi bỗng dưng thốt lên đầy khiếp sợ: “Không… không phải là ma chứ?”
Thanh âm anh ta không lớn nhưng lại vang vọng, loáng thoáng. Jim vừa nghe vậy đã nổi da gà, ôm hai tay, tìm cách rút lui: “Danny, tôi thấy cũng đúng, bảo tàng không phải nơi tùy tiện ra vào được.”
“Sao? Anh cũng biết sợ à?” Thượng Quân Trừng vốn còn bất mãn với Jim, nghe anh ta nói xong lại càng bực, “Vậy anh ra ngoài chờ đi.”
Bị Thượng Quân Trừng nói vậy, Jim lập tức ngậm miệng. Khó khăn lắm mới quay về làm trợ lý cho Thượng Quân Trừng được, anh ta đâu ngốc mà từ bỏ đơn giản như vậy.
“Đúng thế, vừa nãy chúng ta trông thấy, nhưng đã là một lúc lâu rồi, có thể cô ấy đã đi chỗ khác.” Diệp Phi Vũ vô cùng bình tĩnh nói.
Nhưng có lẽ đám nhân viên đã nghe được quá nhiều chuyện nên có phần kiêng kỵ đối với mộ cổ, lúc này bèn lấy một vài chuyện ma quỷ ra để dọa người: “Ở đây âm khí nặng quá, vừa nãy chúng ta nhìn thấy trong camera có người, nhưng biết đâu chỉ là ảo giác? Không chừng còn là oan hồn ấy chứ! À không phải oan hồn, nơi này mai táng Hoàng hậu Hiếu Đoan và Hiếu Tĩnh.”
Khi anh ta nói đến những chữ cuối cùng, một cảm giác rùng rợn đột ngột truyền đến, chỉ có điều, không ai biết cảm giác ấy đến từ đâu.
Chính giữa địa cung bày ba bộ quan tài: Hoàng đế Vạn Lịch, hai bên là hai vị Hoàng hậu của ông ta.
Diệp Phi Vũ và Thượng Quân Trừng quay đầu lại nhìn ba chiếc quan tài kia, chợt có cảm giác kỳ lạ.
“Nói vớ vẩn!” Thượng Quân Trừng quát lớn, khiến không khí âm u trong địa cung thoáng cái bị quét sạch.
Không chút nể nang với đám người này, Thượng Quân Trừng thẳng thắn nói: “Vậy các anh cứ ra ngoài chờ đi, tôi tự tìm.”
Jim nghe vậy, trong mắt hiện rõ sự lo lắng, định khuyên can thì Diệp Phi Vũ đã nhanh miệng phụ họa: “Tớ và cậu đi tìm, chia nhau ra.”
Địa cung quá rộng lớn, hai người lại không quen đường, nhưng thấy những người khác đều tỏ ra gượng ép và sợ hãi, hai người chỉ còn cách cầu người không bằng tự mình làm.
Thấy chỉ còn Diệp Phi Vũ ủng hộ mình, Thượng Quân Trừng hứng chí vỗ vai người bạn, sau đó tự chọn một lối rẽ bên cạnh hậu điện, mỗi người một hướng đi tìm.
***
Đám nhân viên và Jim lúng túng đứng ngây người tại chỗ, Jim do dự một chút, sau đó cắn răng nói với theo: “Danny, chờ tôi.”
“Quản lý, chúng ta làm gì bây giờ?” Nhân viên công tác nhìn nhau, “Hay ra ngoài chờ họ đi!”
“Ra ngoài cái đầu cậu! Chúng ta không ở đây trông liệu có được không? Cậu còn nhớ công việc của mình là gì không hả? Yên tâm, mặc dù lúc khai quật còn nhiều thứ chưa được khám phá rõ ràng nhưng mà chỗ này trở thành bảo tàng lâu như thế rồi, bao nhiêu người đến đây thăm quan, có chướng khí vong linh gì cũng đã bị dọn sạch sẽ rồi…” Bọn họ đứng đây tự an ủi nhau.
“Hay là vậy đi, chúng ta ở đây giữ liên lạc với phòng giám sát, bên kia họ phát hiện ra điều gì thì chúng ta cũng có thể trực tiếp hành động, như vậy cũng nhanh chóng…”
Đám nhân viên đứng ở lối rẽ chính giữa địa cung, mỗi người một ý, nhưng điểm chung duy nhất là họ đều sợ hãi.
Diệp Phi Vũ chọn một lối rẽ, đi thẳng về phía trước, hành lang trống trơn chỉ vang lên tiếng bước chân của anh. May mà dọc đường còn có ánh đèn chiếu sáng, nếu không, người thường đi vào nơi này đều sẽ nơm nớp lo sợ, huống chi một người mắc chứng sợ bóng tối như anh.
Lối rẽ của Diệp Phi Vũ và Thượng Quân Trừng đều đi dẫn tới điện thờ phụ, hai bên hành lang là những bức tranh lớn do các họa sĩ cung đình vẽ, miêu tả công lao của Hoàng đế Vạn Lịch. Điểm cuối của hành lang dài chính là điện thờ phụ trái và điện thờ phụ phải.
Thông thường, ở điện thờ phụ sẽ bày những vật dụng được tuẫn táng. Ví dụ như điện thờ phụ mà Thượng Quân Trừng phát hiện ra lúc này chính là ba hàng cẩm thạch dài, bày hai mươi mốt chiếc rương, bên trong rương là những đồ dùng bằng vàng, bạc, để Hoàng đế Vạn Lịch hưởng thụ khi xuống cõi âm. Tuy nhiên, toàn bộ những món đồ đó đã được đưa đi trưng bày tại nơi khác, chỉ còn lại hai mươi mốt chiếc rương gỗ lim mô phỏng.
Thế nhưng, bên điện thờ mà Diệp Phi Vũ đi tới lại là một khoảng không trống trải, không có bất cứ thứ gì ngoài một chiếc giường đá để đặt quan tài.
Diệp Phi Vũ nhìn quanh một vòng, gian phòng này rất lớn, sự trống rỗng khiến người ta cảm thấy kỳ lạ. Trên thềm đá có một tấm biển dựng đứng, trên đó là những dòng chữ bằng cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh để giới thiệu.
Diệp Phi Vũ chần chừ một lúc. Nếu ở đây không có Từ Nam Phương thì anh phải quay ra đi chỗ khác tìm.
Nhưng đúng lúc anh quay đầu định đi thì có âm thanh khe khẽ chợt vang lên phá vỡ không gian im lặng. Diệp Phi Vũ quay đầu lại, trông thấy Từ Nam Phương với mái tóc rối mù, lẳng lặng đứng sau mình.
Những âm thanh khe khẽ kia chính là do quần áo của cô ma sát mà sinh ra. Mái tóc đen nhánh của cô bị gió thổi nhẹ nhàng bay, ánh mắt sắc bén của cô thoạt nhìn tựa như quái vật giữa màn đêm, khiến Diệp Phi Vũ giật nảy mình.
Anh nhìn về phía sau cô, không hề có cánh cửa nào, anh không biết cô từ đâu đi ra.
“Anh đã đến rồi!” Giọng nói của cô không giấu được vẻ vui mừng.
“Cô rất quen thuộc địa hình nơi này à?” Diệp Phi Vũ dường như không nhận ra sự mừng rỡ của Từ Nam Phương, câu đầu tiên anh ta nói với cô có phần lạnh lùng.
Diệp Phi Vũ quả thực rất lãnh đạm, anh nghĩ Từ Nam Phương có thể đột nhiên biến mất, không cần đi bằng lối cửa chính mà vẫn vào được địa cung, như vậy, cô có lẽ là người đầu tiên hiểu rõ về nơi đây ở thời đại này.
Thực tế, lúc thấy đèn điện trong này được bật sáng, Từ Nam Phương đã đoán ra được có người vào. Nhưng cô không xác định được người vào là kẻ mặc áo gió đen kia, hay là Diệp Phi Vũ, là kẻ muốn giết mình, hay người tới cứu mình.
Thế nên mãi tới khi Diệp Phi Vũ xuất hiện trong tầm mắt, cô mới bước ra từ con đường bí mật. Trốn chạy một lúc lâu, hiện tại nhìn thấy bạn mình, dù chỉ là bạn tạm thời, nhưng cũng giúp tâm trạng cô tốt lên nhiều. Thế nhưng, niềm vui từ đáy lòng này nhất thời bị thanh âm hờ hững của Diệp Phi Vũ quét sạch.
Từ Nam Phương thầm cười nhạo mình, bây giờ là lúc nào rồi mà cô còn có thứ suy nghĩ ngây thơ như thiếu nữ ấy? Trông thấy Diệp Phi Vũ, cô thật sự đã cho rằng quân cứu trợ của mình tới, nhưng thứ mà anh ta quan tâm chỉ là sự hợp tác giữa hai người. Cô được cứu, thực chất chỉ là thoát khỏi tay kẻ mặc áo gió đen, chẳng qua chỉ là “tránh vỏ dưa, lại gặp vỏ dừa”.
“Bây giờ anh mới đến, nếu tôi không hiểu rõ nơi này thì có lẽ đã bị người khác giết rồi. Lúc ấy anh có muốn lợi dụng tôi cũng không còn cơ hội nữa.” Từ Nam Phương lấy lại tinh thần, bình tĩnh nhìn Diệp Phi Vũ. Kẻ áo đen kia muốn giết cô vì Thượng Quân Trừng, vậy thì cô cũng chỉ còn biết cầu cứu Diệp Phi Vũ mà thôi.
Diệp Phi Vũ hoàn toàn làm như không nghe thấy yêu cầu của Từ Nam Phương, mà thẳng thừng giải thích vế đầu trong câu nói của cô: “Thượng Quân Trừng tìm người tới giúp, tôi có muốn cứu cô cũng không đủ bản lĩnh.” Anh liếc mắt nhìn về phía đầu hành lang tối như mực, “Cậu ta bỏ cô lại đây, chắc chắn đã hối hận muốn chết! Hiện giờ không biết đã lo lắng đến mức nào rồi.”
Từ Nam Phương cười khẩy: “Sao? Anh muốn tôi rung động với anh ta đến vậy sao? Đối với anh mà nói, đây chưa chắc là là chuyện tốt?” Cô chớp mắt, lật tẩy động cơ của Diệp Phi Vũ.
Nhưng cô cũng không hiểu vì sao khi biết Thượng Quân Trừng đang cuống quýt đi tìm mình, lại có cảm giác khó tả như vậy.
Diệp Phi Vũ thản nhiên cười: “Cậu ấy ở bên kia, chúng ta qua đó đi.”
Điện thờ bên phải còn thông với mấy gian phòng nữa, Thượng Quân Trừng không thấy Từ Nam Phương ở đó, nhất định sẽ đi nơi khác tìm kiếm.
Nhưng Từ Nam Phương lại không có ý định rời đi. Khuôn mặt cô vẫn quay về phía chiếc giường đá cao ráo trống trơn kia, xung quanh được quấn mấy sợi xích sắt.
“Biết đây là gì không?”
Diệp Phi Vũ quay đầu lại nhìn cô, thấy sắc mặt cô cực kỳ khó coi. Trong lòng anh dự cảm được điều gì, đang định nhìn lại tấm bảng giới thiệu kia nhưng còn chưa kịp đi tới thì Từ Nam Phương đã chỉ tay về bức tường đá phía sau chiếc giường quan tài kia. Thanh âm của cô giống như đến từ bên ngoài bức tường đá đó, xuyên qua độ dày hơn mười xen-ti-mét, xuyên qua khoảng thời gian ba, bốn trăm năm: “Ở đây vốn dĩ còn có một cỗ quan tài, mà người nằm trong đó là tôi.”
Lúc cô nói ra những lời này, Diệp Phi Vũ chợt đổ mồ hôi lạnh, cảm giác giống như đang nghe một câu chuyện ma. Thế nhưng trên mặt anh không hề gợn một chút sợ hãi nào, anh nhìn Từ Nam Phương, cái nhìn như muốn hỏi: “Rốt cuộc cô là ai?”
Từ Nam Phương đăm chiêu nhìn về cuối hành lang, chuyện cũ dần cuộn sóng trong lòng. Có lẽ lúc này, cô chỉ có thể nói hết với Diệp Phi Vũ – người duy nhất thấu hiểu và tin câu chuyện của cô, cho dù cô đã coi anh ta là một cái cây không có tình cảm.
“Vốn dĩ chính ở chỗ này, từng có một cô gái đưa vị phu quân già nua của mình tới đây để xem xét lăng tẩm của ông ta. Cô gái ấy đã thề non hẹn biển, rằng sẽ ở bên cạnh trượng phu của mình suốt quãng đời còn lại, đến khi xuống đất cũng sẽ ở bên cạnh ông ta. Lúc ấy, vị phu quân già nua của cô gái cũng đồng ý, nói sau này cô qua đời, nhất định sẽ an táng cô tại đây.”
Sắc mặt Từ Nam Phương tái nhợt như màu tuyết, chẳng khác nào người vừa mới sống dậy từ cõi chết: “Tôi, chính là cô gái đó.”
Cô nói tới đây, ánh mắt liền phóng tới Diệp Phi Vũ, tia lạnh lẽo trong mắt đủ khiến trái tim người khác bị đóng băng.
“Cô… cô là Hoàng hậu của Vạn Lịch?” Dù đã lờ mờ đoán ra Từ Nam Phương là người trong hậu cung, nhưng khi nghe chính miệng cô thừa nhận, Diệp Phi Vũ hoàn toàn không kịp quen. Thực ra, anh từng nghĩ tới thân phận thật sự của Từ Nam Phương, nhưng thứ nhất, có khả năng cô lấy tên giả, thứ hai, cái tên Từ Nam Phương không xuất hiện trong bất cứ sách lịch sử nào, hơn nữa anh cũng không biết chính xác niên đại mà cô sinh sống, cơ bản không thể tra cứu được cái gì. Bởi vậy, anh chỉ có thể phỏng đoán về người phụ nữ này. Không ngờ hôm nay, chính tại nơi này, thân phận thật sự của cô đã hoàn toàn lộ rõ.
Từ Nam Phương lắc đầu: “Không, tôi không phải Hoàng hậu. Tôi chỉ là một phi tần. Vào cung mười năm, tôi bắt đầu từ thân phận một cung nữ hèn mọn, từng bước từng bước leo cao, nhưng cuối cùng chỉ có thể làm một phi tần, được sủng ái, nhưng không có quyền lực. Thế nên, tôi không có tư cách được mai táng trong lăng tẩm, không có tư cách được hợp táng cùng Hoàng đế.” Cô cười khẽ, “Nhưng Hoàng thượng vẫn giữ đúng lời hứa với tôi, thậm chí còn chuẩn bị sẵn giường quan tài ở đây, đợi khi tôi chết sẽ được mai táng bên cạnh ông ta, mãi mãi không lìa xa.”
Nói tới đây, khẩu khí của cô bình thản đến ghê người, nhưng bên trong lại ẩn chứa nỗi xót xa như “chim quyên đổ máu”: “Chính giữa hậu điện là vị Hoàng đế thứ mười ba của Đại Minh, hay còn gọi là Hoàng đế Vạn Lịch. Bên cạnh ông ta là hai vị Hoàng hậu, còn tôi, chỉ là một vật bồi táng, giống như những món đồ cổ bằng vàng bạc kia, là món đồ chơi của ông ta. Món đồ chơi của ông lão sáu mươi tuổi.”
Những lời này của Từ Nam Phương ở thời cổ đại nhất định sẽ bị coi là bất kính, nhưng tất cả đều là suy nghĩ lặp đi lặp lại trong đầu cô rất nhiều lần, thế nên bây giờ nói ra mới bình thản như vậy, bình thản tựa như đang kể chuyện người khác.
Những điều cô vừa nói hoàn toàn giống với bản ghi chép khắc sau quan sàng và phần giới thiệu ở chính đường hậu điện.
Diệp Phi Vũ lắng nghe Từ Nam Phương nói, cảm nhận câu chuyện của cô, người vợ của một lão già sáu mươi tuổi. Mười năm trong cung, từ một cô bé mười tuổi hồn nhiên, ngây thơ đến khi trở thành một thiếu nữ hai mươi như hoa như ngọc. Quãng thời gian tươi đẹp nhất của một người con gái đã phải dâng hiến cho một ông chồng già nua? Mỗi ngày cô còn phải gồng mình lên chống trọi với những âm mưu, lừa gạt…
Diệp Phi Vũ bất giác đưa tay lên, hướng về phía Từ Nam Phương, mới đến lưng chừng, anh lại lặng lẽ rụt về. Anh cúi mặt, nghiêng đầu đi chỗ khác, nhưng trong lòng vẫn từ từ thẩm thấu nỗi đau khổ của Từ Nam Phương.
“Vậy vì sao cô còn muốn trở về đó…” Lúc Diệp Phi Vũ ngẩng đầu lên, trong mắt anh tràn ngập một niềm khát khao, anh muốn cô ở lại.
Đôi mắt Từ Nam Phương trống rỗng vô hồn: “Tôi phải bảo vệ một người, thế nên tôi nhất định phải về!”
Cô vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền đến. Diệp Phi Vũ đang muốn hỏi gì đó cũng phải quay đầu lại, cùng Từ Nam Phương nhìn về phía cuối hành lang. Thượng Quân Trừng đột ngột lao ra từ bóng tối, Từ Nam Phương còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy hai tay mình ấm áp, cả người cô bị Thượng Quân Trừng ôm gọn vào lòng.
Từ Nam Phương ngây người đứng tại chỗ. Cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh, nghe được nhịp hô hấp của anh, tiếng thở dồn dập lẫn trong câu nói chất đầy tâm trạng: “Làm tôi sợ muốn chết! Tưởng cô làm mồi cho bọn khốn kia rồi.”
Giọng của Thượng Quân Trừng vang lớn, cất lên cao vút, nhưng khi vào lỗ tai Từ Nam Phương, cô lại cảm thấy ngọt ngào dễ chịu, sự ấm áp và dịu dàng ấy khiến những giọt nước mắt của cô trào ra.
Diệp Phi Vũ và Jim há hốc miệng đứng bên cạnh. Jim rất muốn nhắc nhở Thượng Quân Trừng giữ gìn hình tượng, ở đây còn có camera theo dõi, sẽ có ảnh hưởng không tốt với Quân Trừng. Nhưng vì sợ Thượng Quân Trừng ghét bỏ nên Jim chỉ có thể hắng giọng ho khan vài tiếng.
Nghe được tiếng ho khan của Jim, Thượng Quân Trừng dường như tỉnh táo lại. Anh lập tức đẩy Từ Nam Phương ra, còn khoa trương phủi phủi quần áo của mình, giống như đang rũ sạch mùi vị sau khi tiếp xúc với Từ Nam Phương.
Cho dù đang nhíu mày, nhưng Thượng Quân Trừng cũng không thể che giấu đi sự vui mừng trên mặt. Từ Nam Phương cúi đầu, không muốn dùng đôi mắt ươn ướt của mình nhìn Thượng Quân Trừng.
Nếu không phải cô đang ở địa cung Định Lăng, nếu người đầu tiên tìm được cô không phải Diệp Phi Vũ mà là Thượng Quân Trừng, nếu Thượng Quân Trừng có thể thấu hiểu được nỗi lòng cô, nếu…
Những chữ “nếu” liên tiếp hiện lên trong đầu Từ Nam Phương, chỉ có điều, cô không dám tưởng tượng, nếu tất cả những cái “nếu” ấy trở thành sự thật, thì những giọt nước mắt cô gắng kìm nén liệu có lập tức xối xả chảy ra hay không, không biết quyết tâm quay về của cô có còn hay không…
“Cô đúng là đầy bản lĩnh! Dám trốn tận đây, nếu tổ chức cuộc thi trốn tìm toàn cầu, chắc chắn cô sẽ được giải nhất!”
Sau khi đẩy Từ Nam Phương ra, Thượng Quân Trừng không kìm được tức giận với chính mình vì vô cớ ôm lấy cô, thế nên lại dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô, nói những lời châm chọc.
Từ Nam Phương không trả lời, hành độrg của Thượng Quân Trừng cũng không thật sự thể hiện điều gì, như vậy lại khiến cô thoải mái hơn.
“Cô tới đây định làm gì? Trộm mộ chắc? Giờ người sống không dễ lừa nên chuyển sang lừa người chết hả?”
Mỗi khi Từ Nam Phương không chịu đối đáp, Thượng Quân Trừng y như rằng sẽ tìm những lời lẽ gay gắt để kích động cô, buộc cô phải tranh cãi với mình.
Từ Nam Phương lắc đầu, đáp lại: “Cảm ơn anh đã đến tìm tôi.”
“Cô đừng có tưởng rằng ai cũng thích cô!” Thượng Quân Trừng lập tức phủ nhận. Làm sao anh có thể thừa nhận mình quan tâm tới Từ Nam Phương? Anh chỉ tay vào Diệp Phi Vũ, nói: “Là Phi Vũ tốt bụng, nói sợ cô bị sói ăn thịt, bị oan hồn lấy mạng. Tôi chỉ làm người tốt mà thôi. Người như cô, tôi thèm vào quan tâm! Xem cô bị oan hồn cuốn lấy còn dám ra ngoài hại người khác hay không!” Thượng Quân Trừng càng nói càng độc mồm độc miệng, nhưng những lời này vào tai Từ Nam Phương lại khiến cô không kìm được tủm tỉm cười.
Diệp Phi Vũ không lên tiếng, anh chỉ chăm chú quan sát Từ Nam Phương. Nỗi lòng của Thượng Quân Trừng như thế nào, anh hiểu rất rõ. Còn Từ Nam Phương, có lẽ lúc này anh cũng đã nhìn ra.