Từ Nam Phương sửng sốt, đoán chừng Diệp Phi Vũ vừa báo thù xong, tổn hao quá nhiều sức lực, cô bèn khuyên nhủ: “Anh cũng nên suy nghĩ cho cuộc sống sau này của mình. Thế giới này còn rất tươi đẹp, hay là anh đi đâu đó cho khuây khỏa?”
Lời khuyên nhủ dịu dàng của Từ Nam Phương khiến sắc mặt Diệp Phi Vũ càng thêm ủ rũ, anh thở dài buồn bã đáp: “Lấy được ‘Ngôi sao lấp lánh’ rồi, cô định khi nào trở về?”
Câu hỏi của Diệp Phi Vũ nhất thời khiến trái tim Từ Nam Phương như rớt xuống vực sâu. Cô giơ cao chiếc hộp trong tay lên, nước mắt không ngừng rơi, tựa như chuỗi trân châu đứt dây rơi xuống.
“Nếu tôi quay về, Thượng Quân Trừng sẽ phải chết, nhưng tôi không quay về thì cha tôi không sống được…”
“Vì sao Thượng Quân Trừng phải chết?” Diệp Phi Vũ ngạc nhiên hỏi.
Từ Nam Phương lắc đầu: “Tôi chỉ biết, tôi có thể tới được nơi này là vì tính mạng của một người đã giúp khối thiên thạch mở ra, người đó chính là cha tôi. Hiện giờ, phải đổi lại bằng Thượng Quân Trừng… Chỉ có anh ấy mới có thể mở được khối thiên thạch.”
Từ Nam Phương khẽ lau đi giọt nước mắt rơi trên chiếc hộp. Nước mắt đã ngấm qua lớp vải bọc xuống nắp hộp, cô đang định mở ra thì Diệp Phi Vũ cầm lấy chiếc hộp, đặt vào tay cô một túi khăn giấy: “Có lẽ ông trời muốn cô ở lại bên cạnh cậu ta.”
Nghe Diệp Phi Vũ nói vậy, Từ Nam Phương chỉ cảm thấy buồn cười, ông trời rõ ràng là đang đùa cợt cô.
Diệp Phi Vũ hiểu rõ quyết tâm của cô, dù có luyến tiếc Thượng Quân Trừng, cô cũng nhất định trở về cứu cha. Chỉ là cô không ngờ ông trời lại bắt cô dùng mạng của Thượng Quân Trừng để đổi lấy một mạng khác.
“Biết đâu có biện pháp khác.” Thấy Từ Nam Phương buồn bã, Diệp Phi Vũ chỉ còn biết khuyên nhủ.
Biện pháp khác?
Có lẽ đúng là có biện pháp khác. Từ Nam Phương không nói cho Diệp Phi Vũ biết suy nghĩ của mình, cô quan tâm tới người nào, thì người đó sẽ chính là người mở được khối thiên thạch. Nếu như cô quan tâm một người khác, biết đâu Thượng Quân Trừng sẽ thoát chết? Chỉ có điều, làm như vậy tuy giữ được tính mạng của anh, nhưng cô lại phải do dự một lần nữa với người mà cô quan tâm.
Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Phi Vũ, chẳng hạn như, từ bây giờ, cô năng tiếp xúc với anh ta một chút, có phải anh ta sẽ là người thay thế Thượng Quân Trừng không?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Từ Nam Phương lại càng hoảng sợ. Hóa ra, cô lại là một người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, kể cả thủ đoạn tàn nhẫn. Thế nhưng sao cô có thể làm vậy với Diệp Phi Vũ? Dù tình cảm của cô đối với Diệp Phi Vũ không giống như đối với Thượng Quân Trừng, nhưng Diệp Phi Vũ chưa từng làm hại cô, cô cũng mong anh ta được sống hạnh phúc sau khi đã trải qua bao nhiêu đau khổ, làm sao cô có thể nghĩ tới việc làm hại anh ta chứ?
Mồ hôi chảy ròng ròng, Từ Nam Phương nhanh chóng xua tay gỡ cái suy nghĩ quỷ quái kia ra khỏi đầu.
Diệp Phi Vũ hoàn toàn không biết, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi này, đầu óc Từ Nam Phương đã quay cuồng bao nhiêu vòng.
Lúc này, Diệp Phi Vũ đã lấy lại tinh thần, hỏi cô: “Cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi.”
“Anh đi đâu? Nếu tiện, có thể cho tôi tạm thời đi theo anh được không?” Từ Nam Phương vừa hạ mí mắt liền trông thấy bàn tay quấn băng gạc của Diệp Phi Vũ đang bưng cái hộp, “Tay anh đỡ nhiều chưa? Còn đau nhiều không? Có nhớ uống thuốc hằng ngày không?”
Cô hỏi liền mấy câu, thậm chí còn vì sự ân cần trong lời nói của chính mình mà toát mồ hôi. Cô đang muốn làm gì thế này? Cô tự thuyết phục bản thân đừng cố gắng làm gì cả, không được làm tổn thương Diệp Phi Vũ, nhưng hai bàn tay lại không nghe lời sai khiến của cô, đang khẽ vén tay áo của Diệp Phi Vũ lên, thậm chí vẻ mặt cô lúc này còn tràn đầy sự áy náy.
Diệp Phi Vũ ngẩn ra một lúc, ngoài gật đầu nói “Được!” ra, không nói gì thêm nữa.
***
Diệp Phi Vũ đưa Từ Nam Phương tới một khách sạn trong thành phố T ở tạm, người lái xe cho họ là Bạch Thanh Dật. Chuyện này khiến Từ Nam Phương có phần ngạc nhiên.
Cô biết giữa Diệp Phi Vũ và Bạch Thanh Dật có mối quan hệ không bình thường, thế nhưng đó là mối quan hệ dựa trên lợi ích. Dựa vào thực lực hiện giờ, Bạch Thanh Dật vốn dĩ không cần phải phục vụ bất cứ ai, càng đừng nói đến một kẻ vô danh tiểu tốt như Diệp Phi Vũ. Vậy mà chỉ với một cuộc điện thoại của Diệp Phi Vũ, Bạch Thanh Dật đã tới làm tài xế, còn đi thuê phòng khách sạn.
Cô nghe thấy anh ta gọi Diệp Phi Vũ một tiếng “đại ca”. Đương nhiên, Diệp Phi Vũ không phải anh ruột của Bạch Thanh Dật, nhưng có thể khiến một kẻ không ai bì nổi như Bạch Thanh Dật gọi một tiếng “đại ca”, điều này khiến cô càng không ngờ đến. Rốt cuộc Diệp Phi Vũ có bản lĩnh lớn đến thế nào? Nếu đã có bản lĩnh như thế vì sao còn phải trải qua bao nhiêu gập ghềnh mới hạ gục được nhị lão gia?
Có thể, đại thù đã trả xong, Diệp Phi Vũ không cần che giấu bất cứ cái gì nữa, cho nên anh ta mới công khai liên lạc với Bạch Thanh Dật trước mặt cô.
Từ Nam Phương một lần nữa suy nghĩ về âm mưu của Diệp Phi Vũ. Giả dụ, Bạch Thanh Dật ngay từ đầu đã nghe theo Diệp Phi Vũ thì vở kịch ám sát xảy ra ở Lăng mộ thứ mười ba chính là do Diệp Phi Vũ đạo diễn, trận phục kích trong rừng cũng đã được anh ta dự liệu sẵn? Thậm chí Thượng Quân Trừng say khướt bất tỉnh có lẽ là do anh ta bỏ thuốc mê trong rượu.
Từ Nam Phương chợt cảm thấy trong phòng vì có mặt Diệp Phi Vũ mà âm khí quá nặng. Người đàn ông này bụng dạ thâm sâu khó lường.
“Không muốn hỏi tôi cái gì sao?”
Có lẽ đoán được Từ Nam Phương đang thắc mắc về mối quan hệ giữa mình và Bạch Thanh Dật, Diệp Phi Vũ chủ động hỏi.
Nhưng Từ Nam Phương chỉ cười: “Chuyện đã qua, có gì hay mà hỏi. Bây giờ chỉ cần sống tốt mỗi ngày là được rồi.”
Câu trả lời lạc quan như ánh dương xán lạn của cô khiến Diệp Phi Vũ không khỏi kinh ngạc.
Sau đó, anh lại nghe thấy Từ Nam Phương tươi cười hỏi mình: “Đi đâu ăn? Tôi đói rồi!”
Giọng điệu của cô hệt như một cô gái vô tư đang làm nũng bạn trai, dường như “Ngôi sao lấp lánh” và sự lựa chọn sống chết giữa hai người bỗng chốc không còn liên quan tới cô nữa.
Diệp Phi Vũ bị cái nhìn của Từ Nam Phương làm cho nhất thời ngẩn người, ngay cả lúc trả lời cô cũng nói không rõ ràng.
***
Mấy ngày nay, thành phố T đâu đâu cũng bàn luận về chuyện nhà họ Hạ. Đầu tiên là chuyện lão vương gia đuổi hết đám con cháu ra khỏi nhà, sau đó là tin tức lão vương gia qua đời, toàn bộ sản nghiệp được ông hiến vào ngân khố quốc gia. Khắp các ngõ ngách trong thành phố, không ai là không bàn tán.
Vì Hạ lão vương gia cống hiến tài sản cho quốc gia nên chính quyền tổ chức tang lễ cho ông ở thành phố T vô cùng long trọng, đồng thời trao tặng huân chương Vinh dự cả đời, thậm chí còn lấy danh nghĩa chính phủ ban thưởng, có một không hai trong lịch sử xây dựng đất nước.
Hạ lão vương gia qua đời mấy ngày mà truyền thông vẫn không ngừng đưa tin về ông, dòng người đổ về thành phố T cũng ngày càng đông, mỗi lần Diệp Phi Vũ và Từ Nam Phương đi ra ngoài đều gặp tình trạng tắc đường.
Thế nhưng hôm nay đi ăn, chủ đề trên tivi đã có chút thay đổi, nội dung tin tức nghe được khiến Từ Nam Phương ăn không ngon miệng. Họ đang nói về Thượng Quân Trừng.
Thượng Quân Trừng luôn là đứa con cưng của truyền thông, nhà họ Hạ tan rã nhưng danh tiếng của anh không chút nào bị ảnh hưởng, trái lại, ngay cả đài truyền hình trung ương cũng luôn bật đèn xanh với những chương trình và tiết mục của anh. Vì có sự thiên vị của lão vương gia, sự nghiệp của Thượng Quân Trừng như có được tấm kim bài miễn tử, chỉ một đường thông lên phía trước.
Trên tivi, họ đang nói về ca khúc mới của Thượng Quân Trừng, mấy ngày gần đây, anh đã thu xong ca khúc này. Bấy giờ Từ Nam Phương mới ý thức được hôm nay ra ngoài, đi đến đâu cũng nghe thấy người ta mở bài hát này, các cửa hàng cửa hiệu giống như đã thống nhất với nhau, đều chỉ mở một bài hát của anh. Chỉ có điều, ngồi trong ô tô, lao vút trên đường nên cô không nghe rõ ca từ.
Bây giờ đến cả trên ti-vi cũng đang giới thiệu về nó, người dẫn chương trình giơ đĩa nhạc trong tay lên, nói bằng giọng nịnh nọt: “Ca khúcHãy để anh ở bên em đã được Danny viết trong một đêm, ngay sáng hôm sau anh đã thu âm. Có người cho biết, cổ họng Danny hôm đó bị khàn nên đã phải thu đến cả trăm lần mới thành công. Chứng tỏ, ca khúc này vô cùng có ý nghĩa với anh! Đặc biệt hơn nữa, có tin đồn cho rằng ca khúc này là Danny viết tặng người trong trái tim anh. Mọi người đều biết, từ sau khi bạn gái của Danny bị lọt vào ống kính máy ảnh của giới truyền thông, Danny rất vô tư xuất hiện cùng bạn gái ở nơi công cộng. Cách đây không lâu, hai người cùng đến Thượng Hải du lịch ở khu Từ Gia Hồi, đã bị người hâm mộ bắt gặp và vây lấy, Danny còn lớn tiếng bảo mọi người không được xô đẩy bạn gái mình. Những điều này đủ cho thấy Danny cực kỳ yêu thương và bảo vệ bạn gái. Ngay cả Tiểu Thư tôi nghe xong cũng phải ngưỡng mộ. Hóa ra Danny của chúng ta lại nặng tình như thế.”
Vẻ mặt cô gái dẫn chương trình tràn đầy vẻ ước ao: “Tiểu Thư nghĩ, hàng ngàn hàng vạn người hâm mộ Danny cũng có cảm giác giống tôi lúc này phải không?”
“Trở lại chủ đề chính, ca khúc này Danny viết tặng cho người trong lòng, bên trong có đoạn: yêu là chuyện của hai người, nếu em nhất định phải rời xa nơi này, xin hãy bỏ anh vào trong túi. Không biết đây có phải tâm sự thật của Danny về tình yêu của anh hay không, nhưng sau khi nghe xong ca khúc này, riêng Tiểu Thư bỗng có một cảm giác không ổn rồi. Ca khúc của Danny rất có sức hút riêng, riêng bài hát này lại khiến Tiểu Thư muốn rơi nước mắt, thế nên Tiểu Thư xin giới thiệu tới các bạn bài hát này, và, một câu cuối cùng, Tiểu Thư muốn chúc Danny và bạn gái mãi mãi hạnh phúc, Tiểu Thư tin rằng đây cũng là mong muốn của tất cả người hâm mộ đối với Danny…”
Sau đó, giai điệu ngọt ngào của Hãy để anh ở bên em vang lên. Nước mắt Từ Nam Phương đã rơi không ngừng xuống cái đĩa trước mặt. Cô nghe giọng hát của Thượng Quân Trừng, giống như tiếng nỉ non, da diết bên tai mình, giống như khi anh dịu dàng vuốt tóc cô, hơi thở phả trên mặt khiến cô ngứa ngáy.
Anh nói, nếu em nhất định phải rời xa nơi này, xin hãy bỏ anh vào trong túi.
Nếu em không còn vương vấn, anh sẽ trốn kỹ trong trái tim em…
Thượng Quân Trừng, rõ ràng cô muốn quên anh đi, không muốn nghĩ về anh, nhưng anh lại đi vào trái tim cô trong lúc cô lơ đễnh, bức tường thành khó khăn lắm cô mới xây lên đã bị tiếng hát của anh dễ dàng đánh đổ.
Diệp Phi Vũ đưa khăn giấy cho cô, quan tâm nói: “Hay là đi tìm cậu ấy đi, dù sao cô cũng còn phải tìm biện pháp khác.”
Từ Nam Phương lau nước mắt, uống một thìa canh: “Không sao, Phi Vũ, canh này ngon quá.”
Mất một tiếng đồng hồ cô mới bình tĩnh trở lại, bỏ cái gì vào miệng ăn, mùi vị như thế nào, cô hoàn toàn không biết. Ra khỏi nhà hàng, Từ Nam Phương trông thấy một đám trẻ con đang chạy về phía mình, tất cả các cô bé đều đeo cánh thiên thần màu trắng, tay cầm chiếc que có đính ngôi sao. Bọn chúng túm lấy cô tranh nhau nói.
“Chị gái xinh đẹp, cùng thiên sứ đi đếm sao được không?” Một cô bé chừng năm, sáu tuổi đứng trước mặt Từ Nam Phương, ngước khuôn mặt ngây ngô lên nhìn cô.
Từ Nam Phương ngơ ngác không hiểu, nhưng nhìn phía sau, thấy mỗi đứa trẻ đều đang lôi kéo một cô gái đi về một hướng.
“Chị ơi!” Cô bé lại lắc lắc tay Từ Nam Phương, mỉm cười nói, “Ở quảng trường Thế Kỷ đằng kia kìa, chúng ta cùng đi nhé?”
Bàn tay nhỏ nhắn của cô bé kéo Từ Nam Phương hòa vào đoàn người.
Từ Nam Phương cũng không biết vì sao mình không phản bác lại, cùng với Diệp Phi Vũ đi theo cô bé kia tới quảng trường.
Quảng trường Thế Kỷ đã tụ tập rất nhiều người, đều là do các thiên thần bé nhỏ kia đưa đến đây.
Trên bậc thềm giữa quảng trường, người ta dùng những cái giá màu đen để tạo thành một cái chòi nghỉ chân rộng, mái màu đen, ba mặt cũng bị quấn những tấm mành đen, khoảng không chính giữa đặt một chiếc ghế và cây micro.
Từ Nam Phương và Diệp Phi Vũ bị đoàn người chen lấn, dịch chuyển lên phía trước, mỗi lúc một gần cái bục, lúc này mới phát hiện ra bốn phía quanh bục đều có bảo vệ, tránh để đoàn người xông lên.
Âm nhạc vang lên, tất cả mọi người đều thét lên: “Danny! Là Danny!”
Giống như bầu trời vừa rớt xuống, các cô gái đều nhảy cẫng lên sung sướng, không ngờ cái gọi là “cùng thiên sứ đi đếm sao” mà những cô bé thiên sứ kia nói lại chính là Thượng Quân Trừng.
“Danny chính là thiên sứ!”
“Lãng mạn quá!”
Hầu như mọi người ai cũng phải kinh ngạc thốt lên.
Trên tấm màn đen được trang trí rất nhiều ngọn đèn nhỏ, nhấp nháy chợt sáng chợt tắt, hệt như bầu trời đêm dày đặc sao, tất cả nhằm làm nền cho Thượng Quân Trừng đang ngồi chính giữa, anh lúc này thật sự giống thiên sứ.
Khói trắng dưới chân tạo cảm giác như anh đang bồng bềnh giữa tầng mây, anh gảy dây đàn, hát ca khúc như đến từ không trung. Tất cả mọi người đều bị tiếng hát của anh làm cho say sưa, ngân nga theo anh: Hãy để anh ở lại bên em…
Ca từ của bài hát giữa rừng người càng khắc sâu vào trái tim Từ Nam Phương. Cô ngắm nhìn Thượng Quân Trừng trên sân khấu từ xa. Dù không đành lòng, nhưng cô vẫn cố ép mình quay đầu, ép mình bước đi.
“Nam Phương!” Tiếng nhạc đột nhiên ngừng lại. Đoàn người cũng thôi ngân nga, quảng trường rộng lớn bỗng chốc im phăng phắc. Tất cả là vì tiếng hét bất ngờ của Thượng Quân Trừng.
Từ Nam Phương run lên, không dám quay đầu lại.
“Nghe anh hát hết!” Thượng Quân Trừng lại bắt đầu gảy đàn nhưng Từ Nam Phương vẫn cắn răng bước tiếp.
“Em đừng đi!” Lần này anh hét lớn hơn, giọng nói mang theo sự năn nỉ.
Từ Nam Phương khựng chân lại, cô xoay người, trông thấy Thượng Quân Trừng đang nhìn về phía mình, đôi mắt anh sáng hơn cả những vì sao trên trời, có thể dễ dàng thiêu đốt người khác.
Đám đông gần như vô thức dạt về hai phía, từ sân khấu dẫn tới trước mặt Từ Nam Phương. Họ đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cô, không biết ai lên tiếng trước, tất cả mọi người cùng vỗ tay hô lên nhiều lần “Hãy để anh ở lại bên em”, giống như đang chứng kiến một đôi vợ chồng chuẩn bị tiến vào lễ đường thành hôn. Trên mặt họ là nụ cười chúc phúc, họ đều vui vì sự lãng mạn và hạnh phúc của Thượng Quân Trừng.
Thượng Quân Trừng đi tới trước mặt Từ Nam Phương trong sự cổ vũ của mọi người, anh nhìn sâu vào mắt cô, dường như bản thân đã quên hết bao nhiêu buồn bực lúc trước. Anh cầm tay cô, khẽ nói: “Xin lỗi em! Anh đã tìm hiểu lịch sử, vị Hoàng đế Vạn Lịch đó vốn là một ông già hồ đồ, nhất định em có nỗi khổ tâm nên mới nói với anh những lời kia. Em không muốn anh đi cùng em để gặp nguy hiểm, không muốn anh đau lòng nên mới cố tình nói như vậy.” Anh hít sâu một hơi, dùng cả hai tay nắm tay cô, bốn mắt nhìn nhau, “Anh biết em muốn tốt cho anh, nhưng anh cũng phải chia sẻ cùng em, em yên tâm, cho dù phải chết anh cũng không do dự.”
Anh hùng hồn nói, giống như trước mắt mình thật sự là một nơi hang hùm miệng hổ. Những người khác đứng chung quanh tuy rằng không hiểu anh đang nói gì nhưng đã bị sự lãng mạn của anh làm cho cảm động, tất cả đều đồng thanh hô: “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Từ Nam Phương lúng túng, không ngờ anh lại nói những lời này trước mặt nhiều người như thế. Cô muốn rời khỏi đây nhưng chợt phát hiện ra mình đã bị đoàn người bao vây, ngay cả xoay người cũng khó. Cô đành nghiêm mặt với Thượng Quân Trừng: “Thôi được rồi, đừng ầm ĩ nữa, có chuyện gì cũng không cần nói ở đây.”
Cô không muốn anh khó xử trước mặt nhiều người như vậy, nhưng Thượng Quân Trừng nhất định không chịu, ỷ vào sự ủng hộ của người hâm mộ, anh nửa đùa nửa thật nói: “Thế anh coi như em đã đồng ý, đã tha thứ cho anh rồi nhé.”
Anh vừa nói, gương mặt vừa rạng rỡ như bông hoa hồng nở rộ.
Từ Nam Phương nhìn vào đôi mắt anh, chỉ thấy toàn tơ máu nổi lên. Có lẽ đã mấy đêm rồi anh không ngủ ngon. Lòng cô đau, rất đau, nhưng chợt nghĩ tới những điều anh vừa nói, “Dù có phải chết anh cũng không do dự.” Cô run sợ, anh nói như ngầm ám chỉ rằng mình chết là kết cục khó tránh.
Từ Nam Phương vừa nghĩ đến đó, đầu như bị nổ tung. Cô hít sâu, lấy lại sự cứng rắn: “Anh không nợ tôi cái gì, sao cần tha thứ.”
Thượng Quân Trừng tận đáy lòng vốn đang tràn đầy vui mừng, cho rằng Từ Nam Phương ngượng ngùng, không biết phải nói sao. Thế nhưng lúc này, sắc mặt cô còn lạnh lùng hơn khi nãy gấp bội, khiến cả người anh run lên.
Thượng Quân Trừng bỗng dưng đờ đẫn tại chỗ, người hâm mộ lại tưởng hai người họ đã không thể kìm nén nỗi nhớ mong dành cho đối phương, đang cần người đổ thêm dầu vào lửa, thế là tiếng hò hét từ bốn phương tám hướng truyền tới: “Kiss! Kiss! Hôn đi! Hôn đi!”
Tiếng reo hò càng lúc càng to, Từ Nam Phương chỉ cảm thấy lòng thêm bất an. Ánh mắt Thượng Quân Trừng nhìn cô lúc này biết bao tha thiết, anh dường như đã quên hết ngôn ngữ, có lẽ trong lòng anh cho rằng dùng sự lãng mạn này tấn công thì cô sẽ không thể chống đỡ. Vì thế, khi thấy cô vẫn lạnh lùng như tảng băng, vẫn giữ khoảng cách với anh, anh đột nhiên không biết phải nói gì.
Từ Nam Phương dễ dàng nhận ra Thượng Quân Trừng đã chịu sự công kích, còn điều gì có thể khiến người ta đau lòng hơn khi thổ lộ chân thành mà không nhận được sự hồi đáp của đối phương?
Từ Nam Phương gắng chịu đựng nỗi đau đớn đang dằn vặt mình, chỉ có khiến Thượng Quân Trừng hoàn toàn thất vọng, hoàn toàn buông tay thì cô mới có thể quên anh được.
Cô nhìn anh, mỉm cười: “Em thích anh!”
Ngay tại thời khắc nói xong câu đó, ngay khi Thượng Quân Trừng còn chưa kịp cười, thì Từ Nam Phương đã quay đầu đi nơi khác, nói tiếp: “Phi Vũ!”