*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khẳng Khẳng có thể phá được mọi kết giới, trận pháp cũng không có ảnh hưởng với nó mấy. Vinh Tuệ Khanh bảo A Nga mang theo nó, thật ra là muốn giúp nàng ấy đi lại thuận tiện hơn thôi.
Khẳng Khẳng làm mặt quỷ với Vinh Tuệ Khanh, nó cũng không vạch trần lý do của cô.
Vinh Tuệ Khanh lấy cỏ ẩn thân rồi đưa cho A Nga một cây, mình đeo một cây, ẩn mình đi vào bên trong trận pháp.
May là chỉ có hình dáng bên ngoài thay đổi chứ nguyên tắc bên trong của trận pháp vẫn như cũ.
Vinh Tuệ Khanh lặng lẽ dẫn theo A Nga và Khẳng Khẳng đi xuyên qua rừng rậm, vòng qua từng cạm bẫy và những con đường3giả, cuối cùng cũng đi tới cánh cửa nội tông của Thanh Vân Tông.
Muốn bước vào cánh cửa nội tông này cần phải có tín vật đặc biệt của Thanh Vân Tông.
Trên người Vinh Tuệ Khanh có, Khẳng Khẳng cũng có, nhưng A Nga lại không có.
Vinh Tuệ Khanh suy nghĩ một lát rồi nói với Khẳng Khẳng: “Ngươi dẫn theo A Nga đi vào trước, giấu nàng ở trong động phủ của ta, sau đó lại đi ra đón ta.”
Vinh Tuệ Khanh đưa tín vật của mình cho A Nga.
A Nga không hiểu lý do, nhưng vẫn đi theo Khẳng Khẳng vào cánh cửa nội tông của Thanh Vân Tông.
Khẳng Khẳng rất quen thuộc với nơi này, chẳng bao lâu sau đã dẫn A Nga đi tới0trước động phủ của Vinh Tuệ Khanh.
Không ngờ gần động phủ lại có mấy người trông coi.
Khẳng Khẳng rất kinh ngạc.
Cũng may nó và A Nga đều ở trong trạng thái ẩn thân, những người kia căn bản không cảm giác được bọn họ.
Khẳng Khẳng vội dẫn theo A Nga xuyên qua tường, bước vào động phủ.
“Ái chà, thật là quá nguy hiểm. A Nga, ngươi chờ ở đây, nhớ không được đi đâu cả, ta đi đón Tuệ Khanh vào.” Khẳng Khẳng nói xong là lập tức biến mất.
A Nga rất nghe lời, ngoan ngoãn ngồi ở trong động phủ, im lặng nghĩ về Lang Thất.
Khẳng Khẳng đi tới bên ngoài cánh cửa nội tông của Thanh Vân Tông mới lặng lẽ lộ rõ thân hình.
Vinh Tuệ5Khanh nhìn thấy nó thì vội vàng chạy tới bế lên.
Khẳng Khẳng trả tín vật Thanh Vân Tông lại cho Vinh Tuệ Khanh, như vậy cô và nó mới có thể cùng tiến vào tông môn.
Dọc đường đi, Khẳng Khẳng nói với cô: “Có người canh giữ ở cửa động phủ của cô. Muốn vào sẽ không dễ đâu, cô vẫn phải cùng ta xuyên tường thôi.”
Vinh Tuệ Khanh biết, nhất định là do Tông chủ Thanh Vân Tông và Thiếu tông chủ Phác Cung Doanh cố ý cho người canh giữ, không phải là để theo dõi Vinh Tuệ Khanh, mà là để đề phòng những kẻ âm thầm nhìn lén động phủ của cô.
Khi đi tới trước động phủ của mình, Vinh Tuệ Khanh phát hiện4ra những người canh giữ ở đây đều có tu vi thấp nhất là Kết Đan. Cô mỉm cười, cùng Khẳng Khẳng xuyên tường bước vào động phủ của mình.
Động phủ của cô có cấm chế đặc biệt, người khác không thể xuyên tường, chỉ có người của cô mới làm được.
Cuối cùng cũng trở về động phủ của mình.
Vinh Tuệ Khanh xúc động nhìn xung quanh.
Đã qua nhiều năm như vậy, nhưng hình như ngoài ngôi nhà ở Dốc Lạc Thần trước kia, cô không có một ngôi nhà thật sự nào nữa. Cô vẫn không ngừng vất vả bôn ba khắp nơi, cho dù là lúc đầu bị động do phải chạy thoát thân, hay đến bây giờ là chủ động đi tìm kiếm, cô cũng9chưa từng dừng chân.
Khẳng Khẳng vui mừng phát hiện số nhân hạt thông mình giấu ở đây vẫn còn ăn được, nó thích thú ôm lấy gặm.
A Nga thì ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, không dám nhúc nhích.
Vinh Tuệ Khanh suy nghĩ một lát mới bảo A Nga đến gian phòng của Lang Thất. Cho dù gian phòng kia tương đối bẩn, nhưng bởi vì là phòng của Lang Thất nên A Nga vui vẻ chấp nhận, lập tức ra tay thi triển các loại pháp thuật, giúp nó dọn dẹp phòng.
Vinh Tuệ Khanh đi vào mật thất luyện đan.
Đương nhiên, ở đó không có ai luyện đan, cũng không có lò luyện đan và lò lửa.
Nhưng nếu bây giờ cô đã trở về thì cũng cần phải chuẩn bị để xuất quan.
Cô vốn đã nói sẽ bế quan một trăm năm để luyện hai đan dược thất phẩm cho tu sĩ cao cấp ở tông môn đỉnh cấp.
Khi chia tay Phác Cung Doanh, Vinh Tuệ Khanh đã cho y một viên đan dược, bây giờ cô chỉ cần luyện ra một viên nữa là được.
Vinh Tuệ Khanh nhớ tới Tiểu Ô ở bên trong đan điền. Nó là con cháu của Hỏa Thần Nha, có thể phun ra ngọn lửa yêu hỏa đẳng cấp cao nhất để luyện đan. Nhưng trước đó, cao nhất nó chỉ mới phun ra Thiên Hỏa. Sau đó Vinh Tuệ Khanh xin Đồ Sơn Quỹ Họa một ngọn lửa Hoang Hỏa, để cho Tiểu Ô nuốt vào, bây giờ chắc hẳn nó đã luyện hóa xong rồi nhỉ?
Vinh Tuệ Khanh gọi Tiểu Ô.
Một con chim to béo mập mạp có một chân lại vui mừng bay ra.
Bộ lông chim màu xanh lam che phủ cơ thể béo mập, bên trong lại lấm tấm màu đỏ, cái cổ dài nhìn như hạc trắng, mỏ chim cũng biến thành màu trắng.
Quả thực giống như từ quạ đen biến thành Phượng Hoàng, chỉ là con “Phượng Hoàng” này hơi mập và chỉ có một chân.
Vinh Tuệ Khanh giật mình.
“Tiểu Ô? Là ngươi sao? Sao ngươi lại béo đến mức này hả?!” Vinh Tuệ Khanh quả thực không dám tin vào mắt mình.
Con quạ Tiểu Ô nhỏ nhắn đáng yêu màu đen huyền kia lại có thể biến thành con chim một chân, cổ dài, mỏ trắng và béo mập thế này à!
Tiểu Ô đột nhiên cảm thấy mình bị chê bai, nó chạy vòng vòng ở trong mật thất của Vinh Tuệ Khanh, vỗ mạnh cánh nhưng không bay lên được.
Sau khi chạy vài vòng trong phòng luyện đan, Tiểu Ô mệt thở hồng hộc, nó ngồi bệt xuống đất, há mỏ chim nói chuyện với Vinh Tuệ Khanh: “… Ngươi dám nói ta béo! Ta là con Tất Phương duy nhất của Ngũ Châu Đại Lục đấy! Là Tất Phương!… Ngươi có biết không hả?”
Vinh Tuệ Khanh thành thật lắc đầu: “Ta không biết. Tất Phương là gì vậy?”
Tiểu Ô chống đôi cánh từ dưới đất đứng dậy, làm một tư thế cao ngạo: “Tất Phương chính là chim thần Hỏa Thần Nha thượng cổ. Ta đã luyện hóa Hoang Hỏa, chính thức tu luyện thành một con Tất Phương trưởng thành!”
Vinh Tuệ Khanh chợt hiểu ra: “Hóa ra ngươi đã luyện hóa xong Hoang Hỏa!… Ngươi nhanh phun yêu hỏa ra, ta cần mở lò luyện đan!”
Tiểu Ô hoàn toàn không muốn làm, nó cảm thấy thân phận của mình bây giờ đã khác trước, làm sao có thể nói phun lửa là phun lửa được, thật không tôn trọng chim thần thượng cổ như nó chút nào.
Nhưng Vinh Tuệ Khanh đã lấy lò luyện đan bằng đồng ra, Tiểu Ô liếc nhìn mấy chữ cổ xưa trên lò luyện đan, chẳng bao lâu đã không kiềm chế được, chỉ có thể nghe theo lời Vinh Tuệ Khanh sai bảo, bắt đầu phun lửa cho cô.
Lúc đầu là lửa nhỏ, sau đó lửa trung bình, cuối cùng là dùng lửa lớn, sau một thời gian lại đổi thành lửa trung bình.
Màu sắc ngọn lửa từ đỏ tươi, đến trắng như tuyết rồi lại thành màu lam nhạt, nhiều lần yêu hỏa được phun ra ở mức độ cao nhất.
Đây là lần đầu tiên Vinh Tuệ Khanh phối hợp luyện đan cùng yêu hỏa, đương nhiên là hơi luống cuống tay chân, làm hỏng mất mấy lò dược liệu, cuối cùng mới thành công luyện ra được một lò đan dược.
Tổng cộng, cô đã tốn gần một tháng.
“Được rồi, Tiểu Ô, không cần phun lửa nữa.” Vinh Tuệ Khanh thu lò luyện đan bằng đồng vào.
Khi lò luyện đan biến mất khỏi tầm mắt của Tiểu Ô, nó lập tức tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện ra mình quá mệt mỏi, nó dứt khoát nằm lăn ra đất, không chịu đứng dậy.
Vinh Tuệ Khanh đành phải lấy ra một viên đan dược thích hợp với yêu tu để cho nó ăn, mới có thể dụ được Tiểu Ô vào đan điền của cô nghỉ ngơi.
Trong mật thất yên tĩnh. Vinh Tuệ Khanh đờ đẫn nhìn hai viên đan dược màu xanh.
Lần này, hình như không chỉ luyện ra được đan dược thất phẩm.
Nhưng hơn một tháng rồi, Xích Báo và Lang Thất vẫn chưa thấy về.
Vinh Tuệ Khanh quyết định tự mình đi tới Thành Nguyên Đan Lâu một chuyến.
Vinh Tuệ Khanh mở động phủ, truyền tin cho Tông chủ Thanh Vân Tông: “Đan dược đã luyện xong, ta xuất quan sớm.”