“Nhất định phải là nắng lúc giữa trưa sao?” Vinh Tuệ Khanh muốn xác nhận lại. “Nếu như không có mặt trời thì phải làm sao? Ví dụ như khi trời nhiều mây, trời mưa, còn cả lúc tuyết rơi nữa. Vậy thì ta không thể luyện được Húc Nhật Quyết à?”
Lông mày Mão Tam Lang dựng3lên, không vui nói: “Sao ngươi nhiều lời vô nghĩa vậy nhỉ?!” Thấy vinh Tuệ Khanh xấu hổ cúi đầu, khóe miệng Mão Tam Lang cũng cong lên, giọng nói dịu dàng đi ít nhiều. “Là thế này…”
Giọng nói của Tiểu Hoa bất thình lình truyền tới trong đầu Vinh Tuệ Khanh: “Đừng có hỏi nhiều thế.1Để Mão Tam Lang đọc hết Húc Nhật Quyết cho ngươi nghe cái đã. Tổng cộng có chín tầng. Ngươi cứ học thuộc lòng đi rồi tính sau…”
Vẻ mặt Vinh Tuệ Khanh vẫn bình tĩnh như thường, nhưng thực ra trong lòng cũng giật mình, không nghe rõ ràng lời Mão Tam Lang đang nói.
Tiểu Hoa hẳn3là trộm tỉnh dậy, không hiểu nó nói vậy rốt cục có ý gì.
“Ngươi có nghe không thế?” Mão Tam Lang tinh tường nhận ra Vinh Tuệ Khanh đang thất thần, không nhịn được bèn bước tới gõ cái thước lên trán cô: “Đang suy nghĩ gì đấy!? Ta nói với ngươi, ngươi có nghe không hả?”
“Xin3lỗi, vừa rồi có hơi thất thần, không nghe kỹ. Huynh có thể lặp lại lần nữa không?” Vinh Tuệ Khanh áy náy vô cùng.
Ánh nhìn sắc bén lạnh ngắt của Mão Tam Lang bắn về phía Tiểu Hoa đang nằm phơi bụng giả bộ ngủ sau lưng Vinh Tuệ Khanh:
“Cái con sóc chết tiệt này! Có9phải ngươi lại đang phá rối không?!”
Mão Tam Lang quát to một tiếng, duỗi tay, linh lực bắn ra từ ngón trỏ, nhắm thẳng vào Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa mặc dù có hơi béo, nhưng động tác thì vẫn linh hoạt tới không ngờ. Lăn một cái đã lướt ra mép giường, tránh được đòn tấn công của Mão Tam Lang.
Thấy một chiêu không làm gì được con sóc mập, Mão Tam Lang cảm thấy vô cùng mất mặt trước Vinh Tuệ Khanh. Cậu giận tới tím mặt, định lao về phía trước.
Vinh Tuệ Khanh hoảng hốt, trong lúc bối rối bèn bổ nhào lên ôm lấy Mão Tam Lang từ sau lưng rồi kêu với Tiểu Hoa: “Tiểu Hoa mau chạy đi!”
Tiểu Hoa kinh ngạc quay đầu lại, thấy Mão Tam Lang đứng cứng đờ ra bên giường, tựa hồ đã bị Vinh Tuệ Khanh giữ chặt. Nó không khỏi mừng rỡ, bật một cái, thân hình nho nhỏ bay lên. Đạp một cước trúng mặt Mão Tam Lang.
Mão Tam Lang không nhúc nhích, nhận ngay cú đạp ấy, bên má trái hiện ra một vết chân hình hoa mai…
“Vinh cô nương lẽ nào có thần lực trời sinh? Mão Tam Lang mà lại không nhúc nhích được sao?” Lúc này Tiểu Hoa mới lớn tiếng nói.
Gương mặt tuấn tú như ngọc của Mão Tam Lang như thể được phủ thêm một tầng vải đỏ.
Vinh Tuệ Khanh thấy Mão Tam Lang không có ý tiếp tục ra tay với Tiểu Hoa nữa, liền cười cười buông cậu ta ra. Cô nâng áo thi lễ: “Mão đại ca, là do ta không phải, mong huynh chớ trách.” Nói xong cô xoay người bế Tiểu Hoa lên, ôm vào ngực, hòa nhã bảo: “Tiểu Hoa, mau xin lỗi Mão đại ca đi.”
Tiểu Hoa cười hì hì, chắp hai chân trước be bé, cúi đầu vái Mão Tam Lang một cái.
Cả người Mão Tam Lang chấn động. Cậu phục hồi tinh thần, trừng mặt nhìn Tiểu Hoa rồi quay sang gật đầu lia lịa với Vinh Tuệ Khanh. Đoạn vội vã rời khỏi phòng cô. Lúc đến cửa phòng cũng không quên bỏ lại một câu: “Lúc giữa trưa nhớ đến hậu viện.”
Vinh Tuệ Khanh thoải mái đáp lại một tiếng, xem như đã đồng ý.
Bước ra khỏi phòng Vinh Tuệ Khanh, Mão Tam Lang hốt ha hốt hoảng đâm thẳng vào một người.
Ngẩng đầu lên nhìn. Thì ra là cha cậu, Mão Quang, đã trở lại.
“Cha…” Mão Tam Lang gọi một câu, đoạn xoay người đi về phòng mình. Mão Quang sầm mặt đi theo. Vừa vào trong, ông bèn đóng cửa phòng lại, chỉ xuống sàn đất trống bảo: “Nghiệt tử! Mau quỳ xuống cho ta!”
Cái uy từ tu vi cường đại tỏa ra, Mão Tam Lang không phản kháng lại được chút nào. Hai đầu gối cậu mềm nhũn, quỳ rạp xuống trước mặt Mão Quang.
“Sao con có thể không thương lượng tiếng nào với ta đã đem Húc Nhật Quyết truyền cho Vinh cô nương?!”
Mão Quang trầm giọng giận dữ mắng.
Mão Tam Lang không dám ngẩng đầu, hai tay đặt trên đùi, nhỏ giọng đáp: “Cha, cha hãy nghe con nói, con đã suy tính kỹ càng rồi.” Cậu nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Mão Quang. “Cha, Vinh cô nương có Lôi linh căn vô cùng hiếm thấy, hơn nữa lại có Kim linh căn ẩn, tư chất quá mức kỳ lạ. Con chỉ e thế gian sẽ có người nổi lòng bất chính với cô bé. Cô bé không có tu vi, đúng là một đứa trẻ lên ba ôm theo báu vật. Tuyệt đối không thể sống đến lúc trưởng thành được.”
Mão Quang lẳng lặng nhìn Mão Tam Lang, hai tròng mắt lộ ra kim quang.
Mão Tam Lang lấy hết dũng khí nói tiếp: “Nếu Vinh cô nương có thể tu luyện Húc Nhật Quyết, đợi cô bé luyện đến tầng thứ hai, Lôi linh căn có thể được che giấu thành Hỏa linh căn. Tới lúc đó, trong mắt tu sĩ loài người, cô bé cũng chỉ là một người có song linh căn Kim và Hỏa. Tuy rằng tư chất không tồi, nhưng cũng không phải là quá đặc biệt. Điều này có thể giúp cô bé đi lại trên giang hồ dễ dàng hơn một chút.”
Húc Nhật Quyết là loại công pháp kỳ lạ, có thể tạm thời đem Lôi linh căn chuyển hóa thành Hỏa linh căn. Đợi cô bé luyện thành cả chín tầng của Húc Nhật Quyết, thì Lôi linh căn có thể hiển lộ trở lại. Tới khi đó, tu vi của cô bé đã là hạng nhất hạng nhì tại Đông Đại Lục, không ai có thể vì tư chất của cô bé mà làm khó cô bé được nữa.
Đến cả Mão Quang hiện giờ cũng chỉ mới luyện thành tầng thứ năm của Húc Nhật Quyết, vừa mới tới Kim Đan hậu kỳ, đang chờ cơ hội Kết Anh.
Vinh Tuệ Khanh muốn luyện tới tầng thứ chín, không hiểu phải đợi tới khi nào.
Mão Quang thở dài một tiếng, nhìn về phía Mão Tam Lang: “Chỉ vậy thôi? Con chỉ vì những lý do này?”
Mão Tam Lang cắn răng, quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Mão Quang: “Vinh cô nương giúp phố Hồ Lô chúng ta chữa lại trận pháp, có thể bảo vệ phố Hồ Lô vạn năm không xảy ra chuyện. Cứ cho là chúng ta dạy cô bé Húc Nhật Quyết, cũng không đủ để báo đáp đại ân đại đức này.”
Mão Quang cười cười: “Húc Nhật Quyết của Mão gia chúng ta không truyền cho người ngoài. Vinh cô nương không phải người Mão gia, nếu học trộm Húc Nhật Quyết, sẽ phải phế bỏ kỳ kinh bát mạch của cô bé. Sau này không thể tu hành được nữa. Con hiểu được vấn đề chứ?”
Mão Tam Lang kinh hãi, quỳ gối tiến lên vài bước, ôm lấy chân Mão Quang, không ngớt nói: “Cha! Không phải lỗi của cô bé! Cô bé không học trộm! Là con chủ động dạy. Trăm sai ngàn sai đều là của mình con! Nếu cần phế…” Mão Tam Lang cắn răng: “… thì cứ phế của con đi…”
Mão Quang đá cậu nhóc một cái: “Đồ vô dụng! Vinh cô nương chỉ mới có chín tuổi. Suy nghĩ kia của con, ta thấy chỉ uổng phí thôi!”
Mão Tam Lang mím chặt môi, quật cường đáp: “Con giúp cô bé là vì cô bé tốt. Cô bé cần Húc Nhật Quyết, cần trở thành một kẻ mạnh, đi làm chuyện mình nên làm. Con không hề nghĩ tới mình sẽ được lợi gì. Cô bé chín tuổi cũng thế, chín mươi tuổi cũng vậy, con đều sẽ giúp!”
“Con không mong nhận được lợi ích gì từ cô bé? Đến cả trái tim cô bé con cũng không cần sao?” Mão Quang cười mà như không nhìn đứa con trai của mình. Có ai hiểu con bằng cha chứ. Mão Tam Lang nghĩ gì, Mão Quang hiểu hơn bất kỳ ai.
Mão Tam Lang mấp máy môi vài cái. Một hồi lâu sau thì lắc đầu đáp: “Không. Con giúp cô bé là vì cô bé cần được giúp, không phải vì mong được báo đáp nên mới giúp.
“Nếu không phải là Vinh cô nương, mà là người khác, con có thể làm điều tương tự không?” Mão Quang nhìn Mão Tam Lang tới nửa ngày, đột nhiên hỏi: “Trả lời cha, không được nói dối!”
Uy áp từ Húc Nhật Quyết tầng thứ năm được phóng ra, vây chặt lấy Mão Tam Lang.
Mão Tam Lang thở hổn hển, nhưng cũng không muốn nói dối. Cậu nói một cách đứt quãng: “Không… Con không biết…”
Mão Quang thở dài, thu uy áp của Húc Nhật Quyết lại, ngồi xuống trong phòng Mão Tam Lang: “Dại lắm! Mão gia chúng ta, toàn sinh ra trẻ dại cả! Đứng lên đi. Ta thấy là do đời trước của con thiếu nợ Vinh cô nương nên đến đời này con phải trả đây mà.”
Mão Tam Lang khó tin mà ngẩng đầu, vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc nhìn Mão Quang: “Cha! Cha không trách con, cũng không trách Vinh cô nương sao?”
Mão Quang nâng chén trà lên nhấp một ngụm, không thèm nhìn Mão Tam Lang: “Con có thể nghĩ cho tình cảnh của Vinh cô nương, đem toàn lực ra mà giúp cô bé, sao ta lại ngăn cản con được? Có điều con phải nhớ cho kỹ những lời con nói hôm nay: Con giúp cô bé không phải vì mong được báo đáp. Con giúp, là chuyện của riêng con. Sau này không được ép người ta báo ơn, rõ chưa?”
Mão Tam Lang gật đầu lia lịa, cười cười đứng dậy. Cậu bước nhanh đến bên người Mão Quang, nắm tay lại đấm bóp cho cha: “Cha, con biết cha là người thấu tình đạt lí mà!”
Đại nương mập vẫn một mực canh chừng ngoài cửa. Bà sợ Mão Quang nhất thời nóng tính mà đánh Mão Tam Lang. Hiện giờ thấy hai cha con vui vẻ thân mật, bà bèn cười cười bước tới, sẵng giọng với Mão Quang: “Ông thật đúng là, đang yên đang lành dọa con làm gì?” Nói rồi bà kéo tay Mão Tam Lang, yêu thương vuốt ve gương mặt cậu: “… Vinh cô nương không tệ, đặc biệt là nhân phẩm. Là một cô nương tốt. Tiếc rằng, cô bé là người, chúng ta là yêu. Người và yêu khác đường, cho dù hai đứa có ở bên nhau cũng sẽ không có kết quả tốt. Con à, nghe ta nói một câu. Con có thể tốt với Vinh cô nương, dốc hết sức mà giúp đỡ con bé. Nhưng con phải bảo vệ được lòng mình, đừng dễ dàng trao cho người khác, hiểu chưa?”
Trong lòng Mão Tam Lang mờ mịt, chính cậu cũng không rõ bản thân mình nghĩ thế nào. Mão Tam Lang trông bộ dạng vẫn còn là thiếu niên, nhưng cách tính tuổi của yêu tu không giống với con người. Cậu lớn hơn Vinh Tuệ Khanh nhiều.
“Cha, mẹ. Hai người đừng lo lắng quá. Con không có ý gì khác cả.” Mão Tam Lang ngượng ngùng bảo.
“Vậy thì tốt rồi. Cho dù có ý khác thật, thì cũng sớm từ bỏ đi. Phải rồi. Ta có một phong thư, con giúp ta đưa thư tới chỗ Long Chưởng môn của Thái Hoa Sơn. Nhớ là mang thư trả lời về đấy.” Mão Quang rút một phong thư ra, đặt vào tay Mão Tam Lang.
Mão Tam Lang nhận thư, vẫn không cam lòng, cầu khẩn nói: “Cha, nếu cha đã đồng ý, vậy thì giúp con việc này đi. Cha dạy Vinh cô nương Húc Nhật Quyết được không? Tu vi của cha cao hơn con nhiều. Để cha dạy bảo, hiệu quả sẽ tốt hơn so với con dạy nhiều.”
Nói xong, cậu lại quay sang cầu khẩn đại nương mập: “Mẹ, mẹ khuyên cha đi…”
Đại nương mập cười gật đầu: “Con yên tâm, cha con nếu đã đồng ý để con dạy Vinh cô nương Húc Nhật Quyết, thì sẽ không buông tay mặc kệ đâu. Con cứ yên tâm đi đưa thư, nhớ về sớm một chút!”
Mão Tam Lang mừng rỡ, bèn vái chào Mão Quang và đại nương mập: “Vậy con xin nhờ hai người.”
Cậu vui vẻ ra khỏi nhà, vui vẻ tới Thái Hoa Sơn đưa thư.
Đại nương mập chờ Mão Tam Lang ra khỏi phố Hồ Lô mới thu lại nụ người, hỏi Mão Quang: “Vinh cô nương có thể luyện tập Húc Nhật Quyết à?”
Mão Quang khẽ hừ một tiếng: “Con trai bảo bối của bà, đến cả Đế Lưu Tương cũng chuẩn bị xong giúp Vinh cô nương rồi. Bà nói xem, còn không luyện được hay sao?
Đại nương mập tươi cười, mà khóe mắt lại có phần ướt. Bà xoay người làm bộ như nhìn bên ngoài, bình thản mà lau lệ, thấp giọng hỏi: “Năm đó ông tính ra Tam Lang có một kiếp, liệu có phải ứng vào chuyện này không?”