Luôn luôn nhìn anh, giống như đăm đắm nhìn theo bóng lưng của một nhà leo núi vậy.
Chỉ tiếc rằng, người leo núi bao giờ cũng phải leo đến điểm cao nhất rồi mới dừng lại nhìn xuống dưới. Còn anh, thì mãi mãi vẫn không tìm thấy điểm cao ấy.
Có lẽ, dẫu anh leo được cao đến mấy, cũng mãi không cho rằng đó là điểm cao nhất.
Em chỉ có thể mãi, mãi nhìn theo bóng lưng anh.
Có lẽ anh cho rằng, lên được đỉnh núi là đã chinh phục được núi.
Nhưng núi không vì bất cứ ai giẫm lên đỉnh núi mà thấp đi nửa phân nửa thốn.
Núi vĩnh viễn là núi, anh cũng vẫn là anh.
Người ta thường quên mất mình đang sở hữu gì, cần phải tự nhắc nhở mình đúng lúc.
Anh chỉ một lòng leo lên đỉnh núi, không còn thời gian đâu để nhắc nhở bản thân.
Em chỉ có thể nhắc anh, em đang ở dưới đây nhìn theo bóng anh này.
Nhưng anh sắp vượt khỏi tầm mắt em rồi, em sắp sửa không thấy được anh nữa.
Có thể xin anh dừng chân lại, nhìn xuống dưới này một lần không.
Em không mong muốn rằng, ký ức sâu đậm nhất cùng ấn tượng cuối cùng về anh…
Chỉ là bóng lưng anh.
Người đẹp số 6.
-‘๑’-•:*´¨* •ღ ܓܨܓ
Tôi dọn khỏi căn phòng ký túc thời đại học, dự định lúc nào học nghiên cứu sinh cũng sẽ ở ký túc xá. Chỉ tiếc là số giường giành cho nghiên cứu sinh của trường rất ít, mà số người lại nhiều, đành phải dùng cách rút thăm để quyết định xem ai có thể ở trong ký túc.
Tôi và Lại Đức Nhân đều không rút trúng, nhưng Ruồi thì trúng được một giường.
Tôi thuê một căn phòng bên ngoài, rất sơ sài, giống như loại dành cho học sinh cấp III gia cảnh bần hàn vậy. Bên trong chỉ có giường, bàn sách, tủ quần áo, nhưng vậy cũng đủ rồi.
Căn phòng Lại Đức Nhân thuê tốt hơn của tôi nhiều, còn có cả ti vi, tủ lạnh, lò vi sóng và điều hòa nhiệt độ. Đối với cuộc sống của một nghiên cứu sinh, tôi đây đã giác ngộ từ lâu rồi, phòng nghiên cứu mới là trung tâm của cuộc sống.
Tuy số học phần phải học ít hơn thời đại học rất nhiều, nhưng luận văn tốt nghiệp mới là thứ quan trọng nhất. Ai làm về lý thuyết, suy luận thì trên bàn lúc nào cũng có một đống lớn tài liệu phải đọc; kẻ nào làm thực nghiệm, thì cả ngày vùi mình trong phòng thí nghiệm; những kẻ viết phần mềm mô phỏng, thì cả ngày cả đêm ngồi trước máy vi tính. Tôi thuộc loại nghiên cứu sinh viết phần mềm mô phỏng, để tiện lập trình và chạy thử chương trình, tôi đã sắm luôn một cái máy tính để trong phòng nghiên cứu.
Tòa nhà của khoa có bốn phòng nghiên cứu, mỗi phòng ngồi được 12 người.
Tôi ở phòng thứ hai, cùng phòng với Lại Đức Nhân, chỗ ngồi cũng ở ngay bên cạnh.
Chỗ chúng tôi ngồi sát cửa sổ, bên ngoài cửa sổ có ban công, trên ban công có cỏ, phía trên cỏ là bầu trời.
Tối đến có thể ngửa mặt lên ngắm bầu trời đêm, ngôi sao sáng nhất trên vòm không chính là Người đẹp số 6.
Người đẹp số 6 học ở Đài Bắc, chúng tôi thường chỉ lên diễn đàn trao đổi tin tức với nhau.
Có lẽ vì cả hai đều bận, thời gian rảnh rỗi thường bất định lại ngắn ngủi vụn vặt, vì vậy cơ hội tôi gặp được nàng trên mạng còn ít hơn lúc trước, cũng vì thế mà tôi càng mong mỏi được gặp nàng trên mạng hơn.
Có lẽ bởi tôi quá nhớ nhung Người đẹp số 6, đến nỗi có lần tôi nhầm sexbeauty thành sixbeauty.
“Ồ, lâu rồi không gặp.” Trên màn hình nhảy ra một cửa sổ tin nhắn.
“Đúng là lâu lắm rồi không gặp. Người đẹp số 6, dạo này bạn khỏe chứ?” tôi lấy làm phấn khích gửi lại.
“Ai là Người đẹp số 6?”
Tôi giật thót mình, dụi dụi cặp mắt đã đăm đăm trước màn hình máy tính suốt ba tiếng đồng hồ, nhìn kỹ lại một lần nữa. Là “e” chứ không phải “i”, tim tôi liền nguội ngắt.
“Cô có biết thế nào là châm biếm không?” tôi gửi tin.
“Châm biếm?”
“Có người đứng bên vệ đường trông thấy một vạt cỏ ba lá lớn, liến cúi xuống tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được một cây cỏ ba lá có bốn lá, tượng trưng cho may mắn.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó anh ta hưng phấn đứng bật dậy, kêu lớn: ta thật may mắn. Nhưng mới đi được vài bước, đã bị xe tông cho một phát, vì anh ta đứng gần đường cái quá mà.”
“Thế nên là?”
“Đấy chính là châm biếm đấy. Bye bye.” Tôi lập tức ra khỏi mạng rồi tắt ngoéo luôn màn hình.
Cứ khô héo chờ đợi Người đẹp số 6 trước màn hình máy tính là một việc hết sức ngu xuẩn, cần phải có thay đổi mới được. Đến giai đoạn này thì điện thoại di động đã trở nên rất phổ biến, từ hồi đại học năm thứ tư, Lại Đức Nhân đã sắm một cái, Ruồi thì vừa tốt nghiệp đại học cũng làm một cái luôn.
Giờ tôi cũng muốn mua điện thoại di động, chỉ vì Người đẹp số 6.
Có điều nếu nàng không có điện thoại di động, chẳng phải là uổng công sao.
Tuy đoán rằng Người đẹp số 6 hẳn cũng có di động rồi, nhưng đoán dù sao cũng chỉ là đoán.
Có buổi tối vừa mang cơm hộp từ bên ngoài về phòng nghiên cứu, Lại Đức Nhân nói với tôi:
“Bạn gái cậu vừa gọi điện thoại đến phòng nghiên cứu kiếm cậu đấy.”
“Bạn gái?”
“Thì là Ông Huệ Đình đó.”
“Cô ấy là bạn gái tớ à?”
“Hả?”
“Hả cái gì. Tớ còn không biết cô ấy có phải bạn gái tớ hay không, làm sao cậu biết được?”
“Hả?”
“Đừng có mà hả nữa,” tôi nói, “cô ấy nói gì thế?”
“Cô nàng có phải bạn gái cậu đâu, biết mà để làm gì?”
“Này.”
“Cô ấy nói, có điện thoại di động rồi, còn để lại số nữa. Bảo cậu có thể gọi cô ấy lúc nào cũng được.”
“Số điện thoại của cô ấy đâu?”
“Cô ấy có phải bạn gái của cậu đâu, biết mà để làm gì?”
“Này.”
“Tớ chép lại đây này.” Lại Đức Nhân chìa ra một tờ giấy.
“Đưa cho tớ.” Tôi xòe tay ra.
“Cô ấy có phải bạn gái cậu đâu, sao tớ phải đưa?”
“Này!” Tôi liền giật luôn tờ giấy về tay.
“Tớ có thể thường xuyên gọi điện cho Ông Huệ Đình, nói chuyện với cô ấy được không?” cậu ta hỏi.
“Không được.”
“Cô ấy có phải bạn gái cậu đâu, can thiệp làm gì?”
“Cậu xong chưa hả?”
“Khi nào cậu thừa nhận Ông Huệ Đình là bạn gái cậu, tớ sẽ xong.”
Đối với cái khái niệm bạn trai bạn gái này, tôi cảm thấy cũng giống như ngày đầu tiên của mùa thu vậy, khó mà tìm được một điểm xác định.
“Khi nào thì cậu xác định được mình là bạn trai của Tiểu Thiến?” tôi hỏi.
“Có lần Tiểu Thiến muốn tớ theo cô ấy về nhà, tớ hỏi tại sao, cô ấy bảo đã nói với mẹ rồi, phải dẫn bạn trai về,” Lại Đức Nhân nói. “Từ lúc đó, tớ mới biết mình đã trở thành bạn trai của một cô nào đó rồi.”
Nếu theo cách nói của Lại Đức Nhân, tôi và Người đẹp số 6 thậm chí còn chẳng dính dáng tẹo nào đến cái khái niệm ấy cả.
Một tháng trước tôi cũng hỏi Ruồi vấn đề này, lúc đấy cậu ta nói, cậu ta và Muỗi Con đã chính thức trở thành bạn trai bạn gái của nhau.
“Khi tớ và Muỗi Con nói chuyện bắt đầu sử dụng điệp từ với số lượng lớn, thì tớ biết ngay,” Ruồi trả lời.
“Điệp từ?”
“Ví dụ như là: em đau đau ở đâu thế? Để anh thổi thổi xoa xoa cho nhé. Hay là: em bị con gì gì cắn thế? Hư thật, để anh đánh đánh nó cho em nhé. Thế này có ngứa ngứa không?”
“Ặc…” Tôi nổi hết cả da gà. “Như là đang dỗ trẻ con ấy.”
“Khi cậu coi cô gái nào như trẻ con mà dỗ dành, thì cô đó chính là bạn gái của cậu rồi.”
Cách nói của Ruồi cũng không hợp với tôi lắm, vì trong mắt và trong tim tôi, Người đẹp số 6 đều không phải trẻ con, nàng rất vĩ đại.
“Nói thêm cho cậu biết sự khác biệt giữa có và không có bạn gái nhé,” Lại Đức Nhân lại nói.
“Khác biệt như thế nào?”
“Lúc không có bạn gái, cảm thấy xung quanh chẳng cô nào đẹp cả, chẳng hiểu phải theo đuổi ai nữa,” cậu ta nói. “Nhưng có bạn gái rồi, sẽ phát hiện trên đường đâu đâu cũng thấy người đẹp, thậm chí vào tiệm Seven Eleven mua bình nước, cô bán hàng cũng đẹp nữa.”
“Câu này kinh điển quá, tớ nhất định phải chép lại mới được.”
“Thường thôi thường thôi.”
“Sau đó đưa cho Tiểu Thiển xem.”
“Này.” Cậu ta hết sức căng thẳng. “Đừng đùa chứ.”
Thực ra tôi không để tâm việc tôi và Người đẹp số 6 có thể coi là bạn trai bạn gái hay không, phải cũng được, không phải cũng được, dù sao cũng không thể thay đổi được hiện thực cách lìa Nam Bắc hiện giờ.
Điều tôi thực sự để tâm là, liệu tôi có thể trở nên lớn hơn, sâu hơn, giống như biển lớn ngoài kia hay không.
Sau khi biết số di động của Người đẹp số 6, tôi lập tức đi mua điện thoại.
Người đẹp số 6 nói có thể gọi cho nàng bất cứ lúc nào, tôi bèn ấn từng phím số một, trong lòng không khỏi hơi căng thẳng. Đặc biệt là khi nghe thấy một tràng tiếng “tút tút tút” báo hiệu tín hiệu đã nối thông.
“Xin hỏi, người…, à không, là Ông…,” Tôi gần như chưa bao giờ gọi tên nàng, cảm giác rất gượng gạo.
“Ông Huệ Đình có ở đó không ạ?”
“Tú Cầu?”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
Sau đó nàng ở đầu dây bên kia bật cười, tôi cũng cười theo.
“Đây là số di động của mình, chỉ có mình dùng thôi,” nàng nói. “Sau này cứ gọi luôn là Người đẹp số 6.”
“Mình biết rồi.”
“Dạo này ổn chứ?”
“Ổn lắm. Còn bạn?”
“Mình cũng rất ổn.”
“Chúng mình đều rất ổn, tốt quá.”
Người đẹp số 6 lại bật cười.
Chúng tôi mới chuyện trò được vài câu ngắn, Người đẹp số 6 đã nói giá cước điện thoại di động đắt quá, không nên lãng phí tiền.
Khoảng thời gian ấy, điện thoại di động và tiền cước đều rất đắt, đắt đến độ không còn tính người nữa.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Có thể nghe thấy giọng bạn thật là tốt.”
“Ừ. Mình cũng có cảm giác ấy.”
Sau đó chúng tôi tạm biệt, rồi gác máy.
Nhìn chiếc điện thoại di động mới mua, tôi đột nhiên có cảm giác thời đại đã hoàn toàn thay đổi.
Không cần phải suy đoán đối phương đang ở đâu, chỉ cần nhấn một tổ hợp số, cho dù người kia ở chân trời góc biển, chỉ cần vẫn nhận được tín hiệu, liền có thể nghe thấy giọng nói của nàng.
Đáng buồn là, trừ phi người kia nói cho bạn biết họ đang ở đâu, bằng không bạn cũng không thể nào biết được.
Điện thoại di động khiến tình nhân có thể liên lạc nhanh chóng và tiện lợi, nhưng tình yêu liệu có vì thế mà càng thêm hạnh phúc hay không?
Điện thoại di động của tôi lần đầu gọi đi, là vì Người đẹp số 6, lần đầu đổ chuông, cũng là bởi Người đẹp số 6.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Hôm nay không phải thứ Sáu ngày 13 đúng không?
“Không phải.”
“Chúc mừng sinh nhật.”
“Cảm ơn bạn.”
“Vì hôm nay là sinh nhật bạn, vì vậy mình phải nói với bạn một câu chúc mừng sinh nhật.”
“Cảm ơn. Bạn đã nói hai lần rồi, tiền điện thoại đắt lắm đó.”
“Nếu đã nói hai lần rồi, vậy thì chúc mừng sinh nhật thêm lần thứ ba cũng chẳng phương hại gì.”
“Vậy thì mình chỉ còn cách cảm ơn lần thứ ba thôi.”
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Bạn nhất định sống lâu trăm tuổi.”
“Mình…”
“Bạn nhất định đấy.”
“Ừ.”
Mùa hè đã qua, mùa thu đến; mùa thu qua đi, mùa đông lại đến.
Tôi vẫn không gặp được Người đẹp số 6.
Khi gặp lại nàng, thì đã là đầu năm 2001, mùa đông sắp kết thúc tới nơi.
Hôm ấy là trung tuần tháng Hai, khoảng 1 giờ chiều, nàng đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng nghiên cứu.
Tôi nghe thấy tiếng người gõ cánh cửa vốn đang mở hai ba tiếng liền, bèn đứng dậy xem là ai.
“Tú Cầu,” Người đẹp số 6 nói.
Tôi ở sát cửa sổ bên trong cùng, nàng đứng ngoài cửa, tôi phải chăm chú nhìn nàng đến hơn mười giây, vẫn không nói nên lời, chỉ thấy tim mình đập thình thịch, thình thịch.
“Tám tháng không gặp, bạn quên mình rồi à?” Gương mặt Người đẹp số 6 nở một nụ cười.
“Xin lỗi.” Có lẽ mặt tôi đã đỏ bừng lên. “Người đẹp số 6.”
Nàng bật cười khúc khích, dáng vẻ rất vui tươi, sau đó bước về phía tôi.
“Ăn cơm chưa?” tôi hỏi.
“Ăn trên tàu rồi. Còn bạn?”
“Mình vừa ăn cơm hộp.”
“Cơm hộp ngon không?”
“Nhét cho đầy bụng thôi, chẳng thể nói là ngon hay không được.”
“Ừm.” Nàng gật gật đầu, đưa mắt quan sát xung quanh.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Chúng mình cất công vất vả đến đây để thảo luận xem ăn cơm rồi hay chưa à?”
“Không. Chúng mình…” tôi nói, “chúng mình định làm gì nhỉ?”
“Mình chỉ muốn đến gặp bạn, nghe gọi một tiếng Người đẹp số 6 thôi.”
Tám tháng không gặp, vốn tưởng rằng bản thân sẽ trở nên có đôi chút xa lạ với Người đẹp số 6, hoặc sẽ phát hiện ra nàng có chút thay đổi rất nhỏ bé ở đâu đó.
Nhưng ánh mắt và nụ cười của nàng vẫn trong sáng như thế, đối với tôi, như vậy có nghĩa là Người đẹp số 6 hoàn toàn không hề thay đổi.
“Chỉ có mình bạn ở đây thôi à?” nàng hỏi.
“Ừ. Giờ vẫn đang là thời gian nghỉ đông, những người khác vẫn chưa về trường.”
“Thế tại sao bạn lại ở đây?”
“Bởi vì…” tôi nghĩ ngợi giây lát, “vì mình muốn chăm chỉ một chút.”
“Bạn đã chăm chỉ lắm rồi, mới năm thứ nhất thôi mà.”
“Vẫn chưa đủ. Mình phải nỗ lực hơn nữa, mới có thể thành biển lớn được.”
“Vì vậy mình vẫn là cá voi?”
“Ừ. Lúc nào bạn cũng là cá voi khổng lồ mà.”
“Nhưng mình đã biến nhỏ lại.” Nàng cười cười. “Vì mình gầy rồi.”
“Phải rồi, sao bạn lại chọn ngày hôm nay đến thế?” Tôi hỏi. “Nếu mình không ở đây thì sao?”
“Mình biết là bạn nhất định sẽ ở phòng nghiên cứu mà.”
“Sao bạn lại biết?”
“Bạn quên rồi à?” Nàng nhoẻn miệng cười. “Mình có dự cảm kỳ lạ mà.”
“Đây là suy đoán đúng không?”
“Xin hỏi làm sao mình suy đoán được là bạn sẽ một mình ở lại phòng nghiên cứu trong kỳ nghỉ đông được chứ?”
“Được rồi,” tôi cười cười, “đây là dự cảm.”
“Ý?” Nàng chỉ vào tầng cao nhất của chiếc giá sách kê sát tường. “Có phải quả tú cầu đấy không?” Theo hướng ngón tay nàng, tôi nhìn thấy quả tú cầu màu đỏ ấy.
Quả tú cầu này vốn vẫn để trong phòng ký túc thời đại học, lúc dọn nhà Lại Đức Nhân đưa cho tôi, tôi lại kiên quyết nói rằng chính cậu ta mới bắt được tú cầu, vậy là cậu ta đành để lại trong phòng nghiên cứu.
“Ừ.” Tôi gật gật đầu, trong lòng không hiểu sao bỗng thấy rối bời.
“Mình xem được không?”
Tôi lấy một cái ghế, đứng lên đó vươn tay với, miến cưỡng lấy quả tú cầu xuống.
Tôi lau nhẹ quả tú cầu, lau xong rồi đưa cho Người đẹp số 6, nàng đón lấy bằng cả hai tay.
“Nhớ cái âm thanh này quá.” Hai tay nàng lắc lắc quả tú cầu, quả chuông nhỏ bên trong liền kêu lên những tiếng đinh đang trong vắt.
“Ừ.” Tôi đáp một tiếng, lòng càng rối hơn.
“Không ngờ lại là bạn bắt được quả tú cầu này, xem ra đúng là chúng mình có duyên thật rồi.”
Người đẹp số 6 lắc lắc quả tú cầu, cúi đầu lắng nghe tiếng chuông trong veo ấy.
Tôi không thể im lặng mãi được nữa, nếu không nói sự thực cho Người đẹp số 6, tôi sẽ mãi mãi không thể trở thành biển lớn được.
Tôi cần phải thành thật, thẳng thắn, có dũng khí, muốn có tấm lòng rộng mở thoáng đạt như biển cả mênh mông thì không thể giấu giếm bí mật trong lòng được, càng huống hồ đây phải gọi là một lời nói dối thì đúng hơn.
“Người đẹp số 6.”
“Ừ. Tú Cầu.”
“Tuy đã muộn mất hơn hai năm, nhưng mình vẫn phải nói với bạn một chuyện.”
“Chuyện gì thế?” Ánh mắt nàng rời khỏi quả tú cầu ngẩng lên nhìn tôi.
“Quả tú cầu này không phải do mình bắt được đâu,” tôi nói. “Người bắt được là Lại Đức Nhân.”
“Hả?” Nàng dường như rất ngạc nhiên, đôi mắt mở to tròn.
“Lại Đức Nhân bắt được rồi laapk tức dúi cho mình. Vì thế…” Tôi ngập ngừng giây lát, rồi nói: “Vì thế mình rất xin lỗi, mong bạn lượng thứ cho.”
Tuy rằng cuối cùng cũng nói ra sự thật, nhưng tôi vẫn cảm thấy hổ thẹn, cúi gằm mặt xuống không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nàng.
“Sau đó thì sao?” nàng hỏi.
“Hả?” Tôi ngẩng đầu lên. “Cái gì sau đó?”
“Bạn đã nói với mình, Lại Đức Nhân bắt được quả tú cầu này. Sau đó thì sao?”
“Mình…”
“Chắc bạn không định nói tiếp rằng, vì bạn không bắt được tú cầu, cho nên chúng ta không nên quen biết nhau chứ?” nàng nói. “Hay là muốn nói thực ra giữa chúng ta chẳng có duyên phận gì?”
Tôi há hốc miệng, không biết nên nói gì cho phải.
“Lẽ nào bạn cho rằng chúng ta có thể tiếp tục, chỉ vì mình nghĩ rằng bạn bắt được quả tú cầu?”
“Mình…” cuối cùng tôi cũng mở miệng, “có lúc đúng là mình nghĩ thế đấy.”
“Vậy thì bạn sai bét rồi,” nàng nói. “Tình bạn của chúng ta duy trì, chỉ vì bản thân bạn thôi.”
“Mình?”
“Nếu lúc đó là Lại Đức Nhân ôm tú cầu lên sân khấu, về sau mình vẫn sẽ quen với bạn cơ mà,” nàng nói. “Quá trình quen biết có thể sẽ khác, nhưng kết quả vẫn như nhau thôi, mình vẫn quen với bạn.”
“Nhưng mình không thẳng thắn ngay từ đầu, đó là mình đã sai.”
“Về điểm này, bạn phải xin lỗi mình tử tế vào,” nàng nói. “Xin lỗi mình đi.”
“Mình xin lỗi.”
“Mình chấp nhận lời xin lỗi của bạn.”
“Hả?”
“Bạn đã xin lỗi mình vì không thẳng thắn từ đầu, mình cũng chấp nhận lời xin lỗi đó rồi.” Nàng cười cười. “Nhưng giữa chúng ta, thì bạn chẳng có gì để xin lỗi cả.”
“Nhưng mà mình…”
“Còn vấn đề gì sao?”
Tôi bần thần nhìn Người đẹp số 6, nói không nên lời, một hồi lâu sau, mới chầm chậm lắc đầu.
“Tốt lắm.” Nàng đưa quả tú cầu lên trước ngực. Chuẩn bị ném tú cầu đây.”
“Hả?”
“Còn đần ra đấy làm gì?” nàng nói. “Chuẩn bị bắt tú cầu đi.”
Nói xong nàng liền ném quả tú cầu ấy về phía tôi, tôi bắt lấy theo phản xạ.
“Ai bảo người bắt được tú cầu không phải là bạn nào?” Nàng bật cười khúc khích. “Rõ ràng là bạn bắt được còn gì?”
“Người đẹp số 6.”
“Ừ. Tú Cầu.”
“Bạn nhất định sống lâu trăm tuổi.”
“Thế còn phải xem bạn có chuyện gì giấu mình hay không đã.”
“Hết rồi,” tôi nói, “thực sự là hết rồi.”
“Vậy thì tốt,” nàng nói. “Có thể đi với mình ra đường Đông Phong xem hoa chuông nở không?”
“Ừ.” Tôi gật đầu.
Tôi chở Người đẹp số 6 đến đường Đông Phong, nhưng hoa chuông vẫn chưa nở.
Cả hàng cây phong linh hoa vàng gần như đã rụng hết lá, trên đường phủ đầy những chiếc lá khô màu nâu nhạt,
“Phải mấy ngày nữa hoa mới nở,” tôi nói.
“Tiếc quá.” Người đẹp số 6 thở dài.
“Lá cây giờ chắc chỉ muốn mau mau chóng chóng rơi rụng hết, để cho hoa sớm nở.”
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Dự cảm của mình lại xuất hiện rồi.”ẍ
“Thật sao?”
“Chắc chắn bạn sẽ tự ví mình là lá cây phong linh, sau đó ví mình như hoa chuông.”
“Đây là suy luận chứ.”
“Coi như suy luận đi,” nàng nói. “Thế bạn nói xem, mình đoán có đúng không?”
“Ờ…” tôi ngập ngừng giây lát, “coi như là đúng đi.”
“Bạn ví von thật chẳng ra sao cả.” Nàng nhoẻn miệng cười.
“Xin lỗi.”
Chúng tôi giẫm lên những lá cây khô dưới đất, dọc đường thi thoảng còn trông thấy lá khô rời cành lướt xuống.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Muốn nghe thử cách ví von của mình không.”
“Ừ.”
“Một chiếc lá khô rơi xuống chỉ là một chiếc lá khô đơn thuần, chỉ khiến người ta cảm thấy cô đơn.” Nàng nói, “nhưng hai chiếc lá khô cùng rơi xuống thì không đơn giản chỉ là hai chiếc lá khô nữa rồi.”
“Thế hai chiếc lá khô cùng rơi xuống thì sẽ ra sao?” Tôi lấy làm thắc mắc.
“Nếu hai chiếc lá khô cùng rơi xuống, có lẽ sẽ khiến người ta liên tưởng đến Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, hóa thành bươm bướm,” nàng nói. “Không chỉ không còn cô đơn, mà còn rất đẹp nữa.””>
“Ừm,” tôi nói, “có lẽ vậy.”
“Thế nên em không phải là hoa chuông, em cũng giống anh, cũng chỉ là lá khô của cây phong linh thôi,” nàng nói. “Vả lại, em còn rơi xuống cùng anh nữa.”
Tôi dừng bước, quay đầu lại nhìn Người đẹp số 6.
Người đẹp số 6, cách ví von của em rất đẹp, cũng khiến anh vô cùng vinh hạnh.
Tuy rằng anh rất muốn em cùng anh lìa cành, tựa một đôi bươm bướm xinh đẹp bay múa trong làn gió; nhưng em nhất định là đóa hoa chuông rực rỡ sắc màu kia, không thể nào là lá khô được.
Còn anh thì đúng là lá khô rồi, nếu có thể khiến hoa em nở sớm, anh nhất định sẽ gắng sức để mình rơi xuống.
“Em phải về Đài Bắc rồi,” nàng nói.
“Nhanh vậy à?” Tôi hết sức kinh ngạc. “Ăn cơm xong rồi hãy đi.”
“Về Đài Bắc phải ngồi xe bốn tiếng đấy, ăn tối xong thì muộn quá.” Nàng cười cười. “Vả lại hôm nay là em lén đi đấy chứ, không thể về muộn quá được.”
“Nhưng đi vội đi vàng như thế, mệt lắm đấy.”
“Chẳng sao đâu, mục đích của em đã đạt được rồi mà.”
“Mục đích?”
“Thì nói rồi đấy thôi, em chỉ muốn gặp anh, nghe anh gọi một tiếng Người đẹp số 6 thôi mà.”
“Người đẹp số 6.”
“Ừ. Tú Cầu.”
“Nếu em không ngại, lần sau muốn gặp anh, cứ nói một tiếng, anh sẽ đến Đài Bắc.”
“Em ngại đấy.”
“Hả?”
“Như vậy thì hầu như ngày nào anh cũng đến Đài Bắc mất.”
Tôi lặng lẽ nhìn Người đẹp số 6, cảm động không nói nên lời.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Chở em ra bến xe.”
“Ừ.” Tôi gật đầu.
Tôi chở Người đẹp số 6 ra trạm vận chuyển hành khách gần ga tàu hỏa, sau đó cùng nàng đợi xe.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Khi nào hoa chuông nở, phải nhớ báo cho em biết đấy nhé, như vậy em mới biết mùa xuân đã đến rồi.”
“Nhất định sẽ báo cho em.”
“Ừ. Bye bye.”
“Bye bye.”
Người đẹp số 6 nhoẻn miệng cười, vẫy vẫy tay rồi bước lên xe.
Sáu ngày sau, hoa chuông cuối cùng cũng nở, một vài đóa hoa vàng điểm xuyết trên tán cây.
Ba ngày sau đó nữa, hoa đã nở rộ hoàn toàn, cả đường Đông Phong lại biến thành một biển hoa vàng rực rỡ.
Người ta thường nói, hoa đỏ cần lá xanh làm nền mới đẹp hơn bội phần; nhưng hoa chuông vàng nở rộ trên những cành khô khi lá xanh đã rụng hết, ngược lại còn có một vẻ đẹp khó có thể tả nổi thành lời.
Có lẽ tại Người đẹp số 6 không ở cạnh bên, tôi cảm giác đó là một vẻ đẹp thê lương lạ lùng.
Hoa chuông hẳn rằng cũng rất cô đơn, dẫu cho có gắng sức nở rộ để tán cây phủ kín một sắc vàng, thì lá khô cũng đành lặng lẽ nằm dưới mặt đất, chỉ khi nào có người bước chân qua, mới phát ra những âm thanh lạo xạo lạo xạo.
Tôi gọi điện cho Người đẹp số 6, báo tin hoa chuông đã nở.
“Mùa xuân rốt cuộc cũng đến rồi.” Giọng nàng hết sức hưng phấn.
Có lẽ Người đẹp số 6 đã quên, hoặc có lẽ nàng không muốn nhấn mạnh đến, trước đây nàng nói rằng, chỉ khi chúng tôi cùng ngắm hoa chuông, mới coi đó là ngày đầu tiên của mùa xuân.
Nhưng hôm nay chỉ có mình tôi ngắm hoa chuông, thế nên thực ra mùa xuân vẫn chưa đến.
Tuy mùa xuân vẫn chưa thực sự đến, nhưng lại ra đi rất dứt khoát, mùa hè đến sớm hơn dự định.
Sau đó mùa hè cũng ra đi, tôi bước vào năm thứ hai của đời nghiên cứu sinh.
Tám tháng lại trôi qua, tôi và Người đẹp số 6 không gặp mặt nhau một lần.
Khoảng thời gian này, chúng tôi chỉ thi thoảng gửi tin nhắn qua diễn đàn, hoặc nói chuyện trên điện thoại di động.
Vì tiền cước điện thoại quá đắt đỏ, tôi chỉ thường lặng lẽ đợi nàng trên diễn đàn.
Nhưng làm vậy cũng phải trả giá đắt, cái giá ấy chính là thường xuyên phải gặp sexbeauty.
“Dạo này tôi đọc Harry Potter, hay lắm,” sexbeauty gửi tin nhắn.
“Ừ. Vậy cô có biết lúc mẹ Harry Potter sinh cậu ta, là sinh tự nhiên hay phẫu thuật không?”
“Câu hỏi quái quỷ gì vậy?”
“Đổi câu khác vậy, vết sẹo hình tia chớp trên trán của Harry Potter từ đâu mà ra?”
“Không biết.”
“Mẹ Harry Potter đẻ mổ. Lúc bác sĩ rạch bụng ra, không cẩn thận cắt phải trán Harry Potter, thế nên trên trán cậu ta mới có dấu hiệu hình tia chớp.”
“Cái gì hả?”
“Bye bye.” Tôi lập tức thoát khỏi mạng.
Lần gặp Người đẹp số 6 tiếp theo là ngày 16 tháng Mười, ngày bão Hải Âu đổ bộ vào Đài Loan.
Đấy là trận bão thứ mười được thông báo trong năm nay, cũng là trận cuối cùng.
Trưa hôm ấy, Người đẹp số 6 gọi điện thoại di động cho tôi.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Tối nay rảnh không?”
“Dĩ nhiên là có.”
“Thế tối nay em đến Đài Nam.”
“Hả?” Tôi rất căng thẳng. “Có bão đấy.”
“Đúng rồi.” Nàng ngược lại còn cười. “Em cũng biết là có bão.”
“Nhưng từ năm ngoái, chúng ta đã không còn cuộc hẹn bão táp nữa rồi, vì vậy em không cần đến Đài Nam đâu.”
“Em đến Đài Nam không phải vì bão.” Nàng lại cười. “Nhưng có bão thì càng tốt.”
“Vậy để anh lên Đài Bắc nhé.”
“Không. Em nhất quyết phải đến Đài Nam.”
“Nhất quyết.”
“Gặp nhau rồi nói nhé.”
Tôi đứng ngồi không yên, cũng may khoảng 5 giờ chiều thì mưa gió bắt đầu ngớt đi.
Người đẹp số 6 đến Đài Nam lúc 7 giờ tối, tôi ra ga đón nàng, lúc đó mưa gió đã ngừng hẳn.
Tuy người ra khỏi nhà ga rất đông, nhưng thoạt nhìn tôi đã nhận ra Người đẹp số 6 ngay lập tức.
Nàng quả thực quá sáng chói, sáng chói đến độ khiến người ta không thể nhìn thẳng, đồng thời cũng khiến người ta quên cả hít thở.
“Tú Cầu.” Nàng bước đến trước mặt tôi.
Tôi lại chẳng thốt nên lời.
“Ừ,” mười giây sau tôi mới mở miệng, “Người đẹp số 6.”
“Phản ứng chậm quá.” Nàng cười cười. “Chúng mình đi thôi.”
“Nhưng giờ em mới đến Đài Nam, lúc về chẳng phải đã là nửa đêm rồi sao? Có muộn quá không.”
“Yên tâm đi. Em nói với Hiếu rồi, đêm nay ở lại chỗ em ấy.”
“Vậy thì tốt.”
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Chúng mình cất công vất vả đến đây để thảo luận xem đêm nay em ngủ ở đâu à?”
“Vậy chúng mình phải…”
“Kiếm nhà hàng nào đấy ăn cơm chứ còn gì.”
Trong lòng tôi và Người đẹp số 6 đều hiểu, hôm nay là ngày kỷ niệm lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt ăn tối với nhau. Có lẽ nên đến quán bít tết Thiếu Úy, nhưng hai tháng sau khi chúng tôi ăn với nhau lần đầu tiên, quán ấy đã đóng cửa rồi, địa chỉ cũ biến thành một nhà hàng chuyên bán mì Ý.
Tên quán là một chuỗi chữ tiếng Anh dài dằng dặc, tôi không sao nhớ nổi, nhưng đấy không phải là điểm quan trọng; quán ấy bán mì Ý, thịt gà Mexico hay là thịt nướng Hàn Quốc cũng không quan trọng; quan trọng là nơi ấy, tọa độ ấy, là nơi chúng tôi lần đầu gặp mặt.
Chúng tôi bước vào quán mì Ý, gọi món xong, tôi liền hỏi: “Tại sao em nhất quyết đòi đến Đài Nam thế?”
“Có thể ví von được không?”
“Được chứ.”
“Gặp lại mối tình đầu bên bờ biển quê hương, cảm giác tuyệt đối khác hẳn so với gặp nhau trước cửa quán McDonald’s ở một thành phố xa lạ.”
“Hả?”
“Chúng ta quen nhau ở Đài Nam, vì vậy ngày này gặp lại nhau ở Đài Nam chắc chắn cảm giác sẽ khác hẳn ở Đài Bắc rồi.”
“Em ví von hay lắm.”
“Cảm ơn.” Nàng nhoẻn miệng cười.
Mì được bưng lên, chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện về trận bão ba năm trước. Rồi nói chuyện về quán bít tết Thiếu Úy, về cô phục vụ và câu chuyện cười của cô.
“Em vẫn còn nhớ hai câu đó đấy,” nàng nói.
“Hai câu nào?”
“Đợi khi mưa tạnh trời sẽ xanh.”
“À…” Tôi gật gật đầu. “Chờ khi mây tan thấy trăng vàng.”
“Thì ra anh cũng nhớ.” Người đẹp số 6 bật cười.
Đương nhiên là tôi vẫn nhớ, cho dù là tiếng mưa gió ngày hôm ấy, đến giờ vẫn thường vẳng lại trong lòng tôi.
Người đẹp số 6 cẩn thận lấy trong túi xách ra một cái hộp, mở hộp bỏ giấy lót bên trong, rồi lấy ra hai vật nhỏ cũng bọc trong giấy.
Nàng chầm chậm bóc lớp giấy bao bên ngoài một vật, phần màu đỏ bên trong lộ ra mỗi lúc một nhiều, thì ra là một quả trứng được nhuộm đỏ. Vật kia khi bóc lớp vỏ bên ngoài đi, cũng là một quả trứng như thế.
“Đưa tay cho em,” nàng nói, “cả hai tay ấy.”
Tôi xòe hai tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, nàng đặt hai quả trứng lên tay tôi, mỗi tay một quả.
“Tại sao lại là hai quả?” tôi hỏi.
“Ngày này năm ngoái chúng mình không gặp nhau, vì vậy một quả là phần của năm ngoái,” nàng nói.
“Quả nào là của năm ngoái?”
“Đồ ngốc.” Nàng bật cười. “Hai quả đều làm lúc sáng nay đấy.”
“Vậy anh làm sao phân biệt được đâu là quả trứng của năm ngoái đâu là quả trứng của năm nay?”
“Quả màu sậm hơn là năm ngoái.” Nàng chỉ vào quả trứng bên tay trái tôi. “Vì em tô thêm mấy lớp màu đỏ nữa đấy.”
“Tại sao quả trứng năm ngoái lại phải tô thêm mấy lớp màu đỏ nữa?”
“Vì thế nó sẽ nặng hơn.”
“Tại sao?”
“Nó đợi cả một năm rồi, dĩ nhiên phải nặng hơn chứ.”
“Người đẹp số 6.”
“Ừ. Tú Cầu.”
“Có thể không ăn được không?” tôi nói. “Anh muốn giữ hai quả trứng này lại.”
“Sau đấy mỗi ngày sớm tối ba nén hương à?”
“Hả?”
“Ăn đi mà.” Nàng nhoẻn miệng cười. “Sau này còn có rất nhiều rất nhiều trứng đỏ nữa.”
“Thật không?” tôi hỏi.
“Chỉ cần anh sống lâu trăm tuổi.”
Người đẹp số 6, có lẽ em không biết, khoảnh khắc gặp em lần đầu tiên ba năm về trước, anh đã không chỉ sống lâu trăm tuổi rồi, bởi khoảnh khắc ấy, chính là vĩnh hằng.
Ra khỏi nhà hàng, cảm giác gió thổi mát rượi, mùa thu chắc là đã đến rồi.
“Dưới bầu trời sao mùa thu, ai nên cùng em đi dạo trong sân trường nhỉ?” nàng nói.
“Nếu em không thấy ngại, anh đi với em nhé.”
“Anh không đi em mới ngại đấy.” Nàng lại nhoẻn miệng cười.
Chúng tôi thả bộ chậm rãi trong sân trường, tối nay không có trăng, sao thì gắng gượng cũng thấy được vài ba ngôi.
“Sáng sớm mai em về,” nàng nói.
“Để anh tiễn em ra ga.”
“Không cần. Hiếu đưa em ra được rồi.”
“Không. Anh nhất quyết phải đưa em đi.”
“Anh nhất quyết?”
“Có thể ví von được không?” tôi nói.
“Ừ.” Nàng cười cười.
“Cơm hộp của mối tình đầu đưa tới, tuyệt đối là ngon hơn cơm hộp của nhân viên phục vụ quán McDonald’s đưa cho.”
“Cách ví von này của anh rất tệ.” Nàng bật cười. “Lại còn coi em như cơm hộp à.”
“Xin lỗi.” Tôi cũng phì cười.
“Sáu rưỡi sáng mai đã đi rồi, em sợ anh không bò dậy nổi, vì dạo này anh toàn 4 giờ mới ngủ thôi.”
“Sao em biết thế?”
“Em có dự cảm đặc biệt mà.”
“Nhưng thế này thì hơi quá…”
“Thực ra là Lại Đức Nhân kỠvới em đấy.” Nàng cười cười.
“Thì ra là thế.” Tôi cũng cười. “Nếu em thực sự có thể dự cảm được anh ngủ lúc mấy giờ, không khéo anh mơ gì em cũng biết ấy chứ.”
“Anh mơ gì thế?”
“Không phải em có dự cảm đặc biệt sao?”
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Em muốn biết giấc mơ của anh.”
“Chỉ là mơ thôi mà.”
“Nói đi mà.”
“Anh mơ thấy mình cuối cùng cũng trở thành biển lớn, sau đó có một chú cá voi bơi lội trong ấy rất vui vẻ.”
“Chỉ vậy à?”
“Ừ,” tôi gật gật đầu, “giấc mơ của anh chỉ có thế thôi.”
Người đẹp số 6 khẽ ưm một tiếng, rồi nhoẻn miệng cười, không nói gì thêm nữa.
Rời khỏi sân trường, tôi đưa nàng thẳng về dưới chân nhà nàng thuê trọ trước đây.
Hồi trước tôi hay đợi nàng ở chỗ này, tuy rằng thời gian chờ đợi thường chỉ có mấy phút, nhưng lúc nào tôi cũng thấy sao mà dai dẳng, đến cả trái tim cũng tăng nhanh nhịp đập.
Đã lâu lắm rồi không đến, nhưng giờ đứng tại nơi đây, trái tim không hiểu sao lại đập nhanh hơn hẳn.
Tôi ngẩng đầu nhìn mái hiên che mưa, đây là thói quen thuở trước, có thể làm giảm bớt tốc độ của nhịp tim phần nào.
“Người đẹp số 6.”
“Ừ. Tú Cầu.”
“Sáu rưỡi sáng mai anh đến đây chở em đi.”
“Nếu anh không bò dậy được thì đừng cố nhé, em sẽ bảo Hiếu…”
“Nếu anh không bò dậy được, em có thể gọi anh là Cầu Tú.”
“Ưm.” Nàng bật cười, rồi quay người đi lên lầu.
Tôi sợ ngủ quên làm lỡ mất thời gian của Người đẹp số 6, vì vậy cả đêm không ngủ chút nào.
Trời vừa tờ mờ sáng, tôi đã lập tức phóng xe từ phòng nghiên cứu đến chỗ nàng. Dọc đường còn tiện thể mua luôn đồ ăn sáng, để nàng mang lên xe ăn.
Bắt đầu từ năm thứ hai, vì buổi sáng không phải lên lớp, hầu như đêm nào tôi cũng thức đến 4 giờ sáng mới ngủ.
Lâu lắm không thấy ánh mặt trời buổi sớm rồi, thì ra ánh dương lúc sớm mai lại đẹp thế này, tôi cảm động lắm.
Người đẹp số 6 xuống rất đúng giờ, thấy tôi liền nhoẻn miệng cười, rồi ngồi luôn lên sau xe.
Tôi chở nàng đến trạm vận chuyển hành khách cạnh ga tàu hỏa, nàng xuống xe, rồi cảm ơn một tiếng.
“Bữa sáng của em đây.” Tôi đưa đồ ăn sáng vừa mua trên đường cho nàng.
“Cảm ơn anh.” Nàng đưa tay phải nhận lấy. “Của anh đâu?”
“Vẫn ở trong tiệm.”
“Hả?”
“Anh quên không mua phần cho mình rồi, dù sao cũng lâu lắm không ăn sáng rồi mà.”
“Đây là bữa sáng em làm cho anh.” Nàng cũng lấy ra một túi nhỏ đưa cho tôi.
“Buổi sáng em rán một quả trứng, thêm vào rau xanh và bánh mì, miễn cưỡng cũng có thể gọi là sandwich.”
“Em có làm cho mình không?”
“Không.” Nàng nhoẻn cười lắc lắc đầu. “Em cũng giống anh, lâu lắm rồi không ăn sáng.”
“Vậy chúng ta coi như là trao đổi bữa sáng rồi.”
“Ưm,” nàng nói, “anh ăn thử xem, chưa bao giờ em làm bữa sáng, không biết có ăn được không đâu đấy.”
“Em…”
“Xe đến rồi,” nàng nói.
“Ừ.” Tôi thấy quyến luyến vô cùng, không biết đến khi nào mới gặp lại nàng nữa.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”o
“Đợi khi mưa tạnh trời sẽ xanh.”
“Chờ lúc mây tan thấy trăng vàng.”
Chúng tôi đều bật cười, nàng gật gật đầu rồi xếp hàng chuẩn bị lên xe.
“Người đẹp số 6.”
“Ừ. Tú Cầu.”
“Anh…” tôi ngập ngừng, “quên mất định nói gì rồi.”
“Không sao đâu.” Nàng xoay người đi lên xe. “Sau này đừng thức muộn quá đấy. Bye bye.”
Xe đi một phút rồi, tôi mới nhớ ra mình định nói:
Anh sẽ cố gắng trở thành biển lớn, không còn là hồ nước nữa, như thế em mới có thể bơi lội vui vẻ.
Tôi không nghe lời khuyên của Người đẹp số 6, tối nào cũng vẫn ngủ rất muộn, ra sức làm luận văn.
Thầy giáo hướng dẫn của tôi lúc nào cũng ra rả cái gì mà thấy núi là núi, thấy núi không phải núi, thấy núi lại là núi gì gì đó.
“Học hành phải nghiêm túc cẩn trọng, không chỉ phải biết là như thế, mà còn phải biết tại sao là như thế nữa,” thầy nói.
Nhưng làm học trò thì mệt rồi, không chỉ phải làm đúng, mà còn phải biết tại sao mình đúng nữa cơ đấy.
“Dạo này khỏe không?” sexbeauty gửi tin nhắn trên diễn đàn.
“Cái gì mà thấy núi là núi, thấy núi không phải núi, thấy núi lại là núi?” tôi gửi lại.
“Anh đừng có mà lúc nào cũng hỏi những câu kỳ quặc thế chứ.”
“Cách 10 mét trông thấy hai người đàn ông ôm hôn nhau, bước lại gần 5 mét liền phát hiện một người là đàn bà, lúc đi ngang qua họ cuối cùng mới biết hai người đó thực ra đều là đàn ông.”
“Anh đọc sách nhiều quá bị nhũn não rồi hả?”
“Không, tôi ngộ được rồi. Đây chính là thấy núi là núi, thấy núi không phải là núi, thấy núi lại là núi.”
“Cái gì cơ?”
“Bye bye.” Tôi lập tức thoát khỏi mạng, tắt màn hình cái xoẹt.
Mùa thu qua rồi, mùa đông lại đến, rồi cũng qua đi.
Hoa chuông nở rồi, mùa xuân lại đến, rồi cũng qua đi.
Mùa hè đến, hoa phượng nở.
Dù tiết trời có thay đổi thế nào, tôi cũng tập trung hết toàn bộ tinh thần vào cái máy tính trong phòng nghiên cứu. Vốn có thể bảo vệ luận văn ngay đợt đầu, nhưng lúc sắp nộp bản sơ thảo đầu tiên thì ổ cứng đột nhiên dở chứng, đành phải hoãn xuống đợt thứ hai.
Thực ra cũng tại tôi sơ ý, máy tính làm việc suốt ngày suốt đêm như thế, khó mà tránh khỏi có vấn đề.
Tuy bình thường đã có thói quen sao lưu, nhưng không thể ngày nào cũng sao lưu dữ liệu được.
Ba hôm trước hạn nộp bản luận văn sơ thảo, đã phát hiện đĩa cứng có gì là lạ rồi, nhưng lúc ấy lại thầm nhủ hay để ngày mai sao lưu cũng được. Khi ta tự nhủ để ngày mai hãy sao lưu dữ liệu, thông thường ổ cứng đêm ấy sẽ giở chứng.
Đây cũng không khác nào một thứ định luật.
Quả nhiên hôm sau khi định sao lưu dữ liệu thì máy tính không sao bật lên nổi.
Mở máy, rút ổ cứng ra, lắp vào máy của Lại Đức Nhân thử xem có lấy được dữ liệu không, nhưng vẫn không được. Toàn bộ ổ cứng coi như tiêu đời.
Lần sao lưu dữ liệu gần đây nhất là một tuần trước, như vậy là nguyên cả một tuần tôi công toi.
Tuy rằng trong lòng than thở không thôi, nhưng vẫn chỉ có thể cố bình tĩnh hết sức, nhớ lại xem tuần vừa rồi mình đã làm những gì.
Kết quả là tôi lỡ mất đợt bảo vệ thứ nhất, đành phải cố cho kịp đợt thứ hai.
Để xua bớt đi cảm giác buồn bực này, tôi đổi chữ ký trên diễn đàn của mình thành:
Tiêu đời rồi, tiêu đời rồi, ổ cứng tiêu đời rồi
Mang theo dữ liệu của ta, thành quả của ta,
luận văn của ta
Không
Còn
Chuyển
Động
Không
Thể
Không
Nếm
Cảm
Giác
Mất
Hồn
Ổ cứng ơi, đi chầm chậm thôi
Rảnh rỗi nhớ ghé chỗ tao chơi!
Hôm sau Lại Đức Nhân vừa vào phòng nghiên cứu trông thấy tôi, liền nói ngay:
“Chữ ký của cậu đúng thực là một bài thơ hay, tớ đọc xong cứ thấy bồi hồi thương cảm.”
“Tại sao cậu phải thương cảm?” tôi hỏi.
“Không ngờ cậu đột nhiên biến thành thằng ngớ ngẩn, dĩ nhiên tớ đây phải thấy thương cảm rồi.”
“Này.”
“Này cái gì,” cậu ta nói, “điện thoại của cậu đâu?”
“Hỏi làm gì?” tôi nói. “Điện thoại của tớ dĩ nhiên ở trên người tớ.”
“Chắc không?”
“Hả?” Tôi sờ sờ vào túi quần. “Tớ để ở nhà, quên không mang rồi.”
“Quả nhiên.”
“Quả nhiên cái gì?”
Lại Đức Nhân không buồn để ý đến tôi nữa, lấy điện thoại của cậu ta ra bấm số.
“Không sao. Chỉ quên điện thoại ở nhà thôi.”
“Tâm trạng rất bình thường. Cậu ta không phải hạng đa sầu đa cảm, chỉ là thỉnh thoảng hơi hồ đồ chút thôi.”
“Bài thơ ấy hả? Đấy mà là thơ à? Chỉ là thằng ngớ ngẩn tập viết văn vần thôi.”
“Thật là không sao đâu mà, không phải lo.”
“Không cần đâu, tớ sẽ để ý cậu ta.” Lại Đức Nhân cười cười. “Không để cậu ta nhảy lầu đâu mà lo.”
“Được rồi. Tớ sẽ nhắn cậu ta.”
Lại Đức Nhân gác máy.
“Cậu nói chuyện với ai đấy?” tôi hỏi.
“Ai đó.”
“Phí lời. Thế chẳng lẽ là con gì chắc?”
“Câu này kinh điển quá.” Cậu ta cười lên hô hố. “Tớ nhất định phải chép lại.”
“Vừa nãy rốt cuộc cậu nói chuyện điện thoại với ai?”
“Đừng làm ồn.” Cậu ta lại lấy điện thoại ra. “Tớ còn phải gọi điện.”
“Tiểu Thiến,” cậu ta nói, “ngày mai được nghỉ, anh đưa em đi chơi nhé.”
“Em đừng giận nữa mà, dạo trước bận cuống lên để nộp luận văn cho kịp, không phải cố ý đâu.”
“Hay là anh thuê cái xe, chúng ta đến đập nước Tăng Văn chơi nhé?”
“Vì ngày mai Ông Huệ Đình sẽ đến Đài Nam, thuê cái xe cùng đi thì tiện hơn.”
Tôi nhảy bật dậy khỏi ghế, đầu gối đập vào cạnh bàn, đánh “cốp” một tiếng rõ to.
“Cậu nói…” tôi xoa xoa cái đầu gối đang đau điếng, nước mắt sắp trào ra đến, “cô ấy sẽ đến?”
“Được rồi, cứ thế nhé,” cậu ta không buồn để ý đến tôi, tiếp tục nói với cái điện thoại. “Bye bye.”
Lại Đức Nhân lại gác máy.
“Cô ấy thật sẽ đến à?” Đầu gối vẫn còn đau, tôi không đứng thẳng được.
“Tiểu Thiến à?” cậu ta nói. “Đúng thế, ngày mai Tiểu Thiến sẽ đến.”
“Tớ không nói Tiểu Thiến.”
“Thế cậu định bảo ai?”
“Này.”
“Này cái gì,” cậu ta nói. “Tớ có nói Ông Huệ Đình sẽ đến đâu.”
“Nhưng vừa nãy không phải cậu nói với Tiểu Thiến…”
“Đúng là tớ không hề nói Ông Huệ Đình sẽ đến,” cậu ta ngắt lời. “Là Ông Huệ Đình tự nói cô ấy sẽ đến đấy chứ.”
“Sao cô ấy lại đến đây?” Đầu gối của tôi đột nhiên hết đau hẳn.
“Vì có thằng ngớ ngẩn nào đấy viết một bài thơ ngớ ngẩn, rồi lại ngớ ngẩn đến nỗi quên cả điện thoại di động ở nhà. Cô ấy lo lắng quá, muốn chắc chắn xem thằng ngốc ấy có ổn không.”
“Thằng ngớ ngẩn ấy là chỉ tớ đấy hả?”
“Chẳng lẽ là tớ?”
“Cậu chưa nghe chuyện thằng ngu mắng người khác ngốc hả?”
“Này.”
“Tiêu đời rồi, tiêu đời rồi, ổ cứng tiêu đời rồi…” Tôi thật vui hết sức.
“Đừng đọc nữa, buồn nôn quá đi mất.”
“Ổ cứng ơi, đi chầm chậm thôi
Rảnh rỗi nhớ ghé chỗ tao chơi!”
“Đủ rồi đấy.”
“Đúng là một bài thơ đầy máu và nước mắt, cảm động đến tận tâm can phế phủ.”
“Cậu vui cái nỗi gì?” Lại Đức Nhân nói. “Cậu có đi được đâu.”
“Ai bảo tớ không thể đi được?”
“Ba ngày sau cậu phải bảo vệ lần một còn gì.”
“Thì đấy là chuyện của ba ngày sau nhé.”
“Tóm lại cậu muốn đi là được rồi,” cậu ta cười khì khì nói. “Thế tiền thuê xe với tiền xăng cậu trả nhé.”
“Trả thì trả!” Tôi đứng bật dậy hét lớn: “Biển ơi! Cá voi sắp đến rồi!”
Vốn ban đầu chỉ có Lại Đức Nhân, Tiểu Thiến, tôi và Người đẹp số 6 đi, nhưng Muỗi Con và Tuệ Hiếu cũng muốn đi, Muỗi Con đi thì Ruồi cũng đi theo, vậy là lại thành ra bảy người.
Chúng tôi hẹn 11 giờ trưa bắt đầu xuất phát, nhưng một cái xe hơi thì không đủ bảy chỗ ngồi.
Lúc đầu Ruồi xung phong phóng xe máy đi theo, nhưng xe cậu ta lại đột nhiên dở chứng ngay trước lúc lên đường.
Quyết định cuối cùng là để tôi lái xe máy chở Người đẹp số 6, năm người còn lại ngồi ô tô.
Hẹn hò gặp mặt ở quán ăn cạnh lối vào đập nước Tăng Văn xong xuôi, Lại Đức Nhân lái ô tô đi trước.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Anh làm em rất lo lắng đấy.”
“Thật sự xin lỗi em,” tôi nói, “luận văn của em bảo vệ lần một xong chưa?”
“Tuần trước xong rồi.” Nàng gật gật đầu. “Thế nên bây giờ mới không có việc gì làm.”
“Ngày kia anh phải bảo vệ. Nhưng mà em không cần lo, anh cũng chuẩn bị hòm hòm rồi.”
“Vậy thì tốt.” Nàng nhoẻn miệng cười.
Kể từ khi gặp Người đẹp số 6 lần trước, đã tám tháng trôi qua rồi.
Nhưng Người đẹp số 6 vẫn luôn là Người đẹp số 6, không thay đổi gì cả.
Không biến thành số 5 cũng không biến thành số 7.
Ở trong lòng tôi, nàng mãi mãi là Người đẹp số 6.
“Tú Cầu”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Chúng ta cất công vất vả đến đây thảo luận việc bảo vệ luận văn à?”
“Xin lỗi.” Tôi vội vàng nổ máy xe. “Mời em lên xe.”
“Đi nào.” Người đẹp số 6 ngồi lên xe, khẽ vỗ vào mũ bảo hiểm trên đầu tôi.
Đoạn dường này đi ô tô mất khoảng một tiếng, nếu đi xe máy, chắc phải tốn thêm 20 phút nữa. Thời tiết tháng Sáu tuy đã có chút oi bức, nhưng qua Tả Trấn thì bắt đầu có đường dốc lên núi, ánh mặt trời cũng yếu đi đôi phần, người ít đi, cây nhiều thêm, hơn nữa từng cơn gió mát phất qua người, cũng khiến người ta thấy tinh thần thêm sảng khoái mát mẻ.
Lúc đầu, tôi và Người đẹp số 6 còn nói chuyện mấy câu bâng quơ, về sau thì tôi hoàn toàn không nghe thấy tiếng nàng nữa, mà trọng lượng áp lên lưng tôi dường như cũng nặng hẳn lên.
Tôi hơi ngoảnh đầu lại, phát hiện nàng đã nhắm hai mắt, áp má phải gối lên lưng mình.
Hả? Người đẹp số 6 đã ngủ thiếp đi rồi sao.
Tôi cho xe chậm lại, đồng thời gắng hết sức để duy trì tốc độ đều, thân trên hơi nghiêng về phía trước, hai tay nắm chặt tay lái, cẩn thận giữ thăng bằng, đồng thời nâng đỡ trọng lượng của nàng.
Quãng đường lẽ ra chỉ tốn 30 phút, tôi chạy mất gần 50 phút.
Lúc sắp đến điểm hẹn, tôi từ từ dừng xe lại bên vệ đường, ngoảnh đầu lại nhìn Người đẹp số 6. Nàng vẫn ngủ rất ngon lành.
Dù đã dừng xe, tắt máy, tôi vẫn giữ nguyên tư thế lúc lái xe, hai tay nắm chặt tay lái.
Năm phút sau, điện thoại di động của Người đẹp số 6 đội nhiên đổ chuông, làm nàng giật mình thức giấc.
Nàng nghe máy xong chỉ nói một câu, “để mình chuyển máy,” rồi đưa luôn máy cho tôi.
“Cậu làm cái trò khỉ gì thế! Ngã xuống vách núi rồi hả?” Lại Đức Nhân gần như kêu toáng lên.
“Đúng đấy. Giờ đang lơ lửng trên không đây,” tôi nói.
“Rốt cuộc cậu đang ở chỗ nào rồi?” cậu ta lại kêu lên.
“Khoảng 200 mét bên dưới các cậu.”
“Khoảng cách à? Hay chỉ là độ cao so với mực nước biển?”
“Một phút là đến ngay đây.” Tôi tắt máy, trả điện thoại cho Người đẹp số 6.
“Bọn mình đi thôi.” Tôi cười cười. “Ngồi cho vững đấy nhé.”
“Ừ.” Người đẹp số 6 cũng nhoẻn miệng cười.
Tôi nổ máy, 30 giây sau liền đến trước cửa quán ăn đã hẹn.
Bọn Lại Đức Nhân đến từ lúc 12 giờ, còn tôi và Người đẹp số 6 thì 12 giờ 45 mới đến.
Bảy chúng tôi ăn cơm trưa luôn tại đây, quán này chuyên phục vụ các món làm từ cá trong hồ. Cá trong hồ này có mùi vị đặc biệt thơm ngon, dù rán hay hấp, chỉ cần trình độ nấu bếp cỡ trung bình là có thể làm ra vô số món ngon rồi.
Sau bữa ăn no căng bụng, chúng tôi đi vào đập nước Tăng Văn, thẳng tiến luôn vào đình nghỉ mát hai tầng ở gần đập nước lớn.
Đình nghỉ mát ở ngay bên hồ nước, cảnh hồ bốn phía xung quanh đều thu hết vào tầm mắt, phong cảnh đẹp vô cùng.
Lại Đức Nhân mang theo một bộ đồ uống trà và một bộ pha cà phê kiểu ống xi phông đun bằng cồn, chúng tôi bèn ngồi ở tầng hai đình nghỉ mát, vừa nói chuyện vừa uống trà và cà phê.
Lâu lắm rồi bảy người chúng tôi mới tụ tập, vì vật có rất nhiều chuyện để nói.
Tiểu Thiến và Muỗi Con tốt nghiệp đại học xong liền đi làm luôn, Tiểu Thiến ở Đài Nam còn Muỗi Con ở Cao Hùng.
Hôm nay Muỗi Con cũng đến Đài Nam đi với chúng tôi.
Lại Đức Nhân và Ruồi đã bảo vệ xong luận văn lần một từ hai tuần trước, Người đẹp số 6 tuần trước cũng đã xong xuôi, còn tôi thì ngày kia mới bảo vệ.
Tuệ Hiếu giờ đang học nghiên cứu sinh năm nhất, cũng ở trường chúng tôi luôn.
“Tú Cầu.”
“Ừ.” Tôi đứng dậy.
“Ủa?”
“Không phải em muốn đi dạo quanh quanh một chút sao?”
“Làm sao anh biết?”
“Anh cũng có dự cảm đặc biệt mà.”
“Nói nhảm.” Nàng nhoẻn miệng cười.
Lúc tôi và Người đẹp số 6 chuẩn bị xuống cầu thang, giọng Lại Đức Nhân vang lên đằng sau: “Đừng có mà nhảy hồ tự tử vì tính đấy nhé.”
Sau đó cậu ta cười lên hô hố, những người khác cũng cười theo.
Đúng là thằng ngốc tự cho rằng mình hài hước lắm.
Ra khỏi đình nghỉ mát, tôi và Người đẹp số 6 thả bộ ven bờ hồ.
“Vừa nãy anh có dự cảm thật đấy à?” nàng hỏi.
“Miễn cưỡng có thể xem là có,” tôi nói. “Anh loáng thoáng nghe thấy em đang thầm nói trong lòng: mình muốn nghe thấy một tiếng Người đẹp số 6.”
“Đúng là em thầm nghĩ thế đấy.” Nàng nhoẻn miệng cười.
“Chúc mừng chúc mừng,” tôi nói, “siêu năng lực của em vẫn còn.”
“Thật là ngượng quá,” nàng nói, “lúc anh lái xe em lại ngủ thiếp đi mất.”
“Không sao đâu,” tôi lắc đầu đáp, “đêm qua em không ngủ được hả.”
“Ừ,” nàng gật gật đầu, “cả đêm qua gần như không ngủ được, vừa sáng sớm đã từ Đài Bắc khởi hành luôn.”
“Tại sao không ngủ? Em đã bảo vệ lần một xong rồi, hẳn không còn áp lực gì chứ.”
“Đồ ngốc,” nàng cười khúc khích, “vì lo cho anh đấy.”
“Ừm,” chắc là tôi đỏ mặt lên rồi, “thật sự xin lỗi em.”
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Sau này anh làm gì cũng được, nhưng đừng bao giờ làm thơ nữa nhé.”
“Tại sao?”
“Thơ của anh đáng sợ lắm.” Nàng cười cười. “Khiến người ta dở khóc dở cười.”
“Anh biết rồi.” Tôi cũng cười theo, gãi gãi đầu. “Xin lỗi.” được
“A?” Nàng chăm chú nhìn bàn tay gãi đầu của tôi, gần như giật thót cả mình.
“Sao thế?” Tôi buông tay xuống.
“Đưa tay anh đây xem nào.”
Tôi xòe hai bàn tay về phía nàng, rồi cúi đầu nhìn, chính mình cũng giật thót một cái.
Vì giữa hai lòng bàn tay hằn lên hai vệt màu đỏ sậm, trông như dấu ấn in bằng sắt nung.
“Tay anh sao vậy?” nàng hỏi.
“Chắc là lúc lái xe bóp vào tay lái mạnh quá ấy mà,” tôi nói.
“Hả?”
“Lúc ấy em đang ngủ, anh sợ em ngã, nên hai tay nắm tay lái rất chặt.”
“Ồ,” nàng nói, “cuối cùng em cũng hiểu ra rồi.”
“Hiểu gì cơ?”
“Lúc thiếp đi ấy, em có nằm mơ,” nàng nói.
“Mơ thấy gì?”
“Em mơ thấy mình nằm trên mặt biển, bầu không màu lam thẫm điểm xuyết vô số đóa mây trắng, gió nhẹ thổi phất phơ. Cả người em đều thả lỏng thư giãn, vừa yên tĩnh vừa rất dễ chịu, có cảm giác yên lòng.”
“Nằm trên mặt biển mà không chìm à?” tôi hỏi.ô
“Trong mơ làm gì có lô gíc chứ?”
“Xin lỗi,” tôi nói. “Thế rốt cuộc em hiểu ra điều gì vậy?”
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Vì hai tay anh nắm chặt tay lái, vậy nên em mới không chìm.” Nàng mỉm cười. “Còn anh, Tú Cầu, anh chính là vùng biển ấy.”
“Hả?”
“Anh chính là vùng biển ấy đấy.”
Người đẹp số 6 lại nhấn mạnh thêm lần nữa, sau đó nhoẻn miệng cười rất tươi.
Tôi lặng lẽ chăm chú nhìn nàng, trong lòng trào dâng lên một luồng sức mạnh lớn lao.
Người đẹp số 6, anh nhất định sẽ trở thành biển lớn thực sự.
Sau đó em có thể vui vẻ mãi thế này, cho đến khi trăm tuổi.
Lúc tôi và Người đẹp số 6 trở lại đình nghỉ mát thì đã 5 giờ chiều, cả bọn bèn dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị về.
Trên đường về vẫn là Lạc Đức Nhân lái xe, tôi đi xe máy chở Người đẹp số 6.
Cả bọn hẹn nhau gặp mặt ở quán ăn trên đường Đông Phong, bảy người lại cùng ăn bữa tối.
Ăn tối xong, Muỗi Con phải về Cao Hùng, Lại Đức Nhân và Tiểu Thiến đi trả xe ô tô.
Đêm nay Người đẹp số 6 ở chỗ Tuệ Hiếu, sáng sớm ngày mai lên xe về Đài Bắc.
“Còn tớ?” Ruồi hỏi.
“Anh ra tiệm sửa xe xem đã sửa xong chưa,” Muỗi Con nói. “Báo hại anh Bình phải đi xe máy cả quãng đường dài như thế, về nhà úp mặt vào tường tự kiểm điểm cho em.”
Lại Đức Nhân lái xe chở Muỗi Con ra ga, tiện thể thả Ruồi ở tiệm sửa xe máy, sau đó đưa Tuệ Hiếu về nhà, cuối cùng mới đi trả xe.
Lúc Tuệ Hiếu xuống xe, tôi và Người đẹp số 6 đã đợi ở đó được khoảng mười phút.
“Anh Bình,” Tuệ Hiếu nói, “anh nói chuyện với chị Huệ Đình đi, em lên nhà trước.” Tuệ Hiếu để lại cánh cửa sắt khép hờ rồi đi lên cầu thang.
Tôi bảo Người đẹp số 6, sáng sớm mai sẽ đưa nàng ra bến xe.
Nàng kiên quyết không để tôi đưa đi, bảo tôi phải ngủ cho đẫy giấc để ngày kia còn bảo vệ luận văn.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Phải cố lên đấy nhé.”
“Ừ.” Tôi gật gật đầu.
“Về sớm nghỉ ngơi đi.”
“Ừ.”
Nàng vẫy vẫy tay, chúc tôi ngủ ngon, rồi xoay người đi vào bên trong cánh cửa sắt.
“Người đẹp số 6.”
“Ừ. Tú Cầu.”
“Anh chắc chắn sẽ bảo vệ thuận lợi, em đừng lo lắng gì nhé.”
“Ừ.”
Nàng cười cười, rồi chầm chậm đóng cửa sắt lại.
Quả nhiên tôi bảo vệ rất thuận lợi, các vấn đề còn lại trong luận văn cũng không nhiều.
Đại khái chỉ mất khoảng nửa tháng là hoàn thành được bản cuối cùng.
Nộp bản luận văn đã chỉnh sửa, làm xong thủ tục rời trường, nhận bằng tốt nghiệp, cuối cùng tôi cũng tốt nghiệp rồi.
Sau khi gói ghém mọi đồ đạc cá nhân trong phòng nghiên cứu và nhà trọ, tôi chuyển hết về nhà.
Một tháng sau, giữa tháng Tám oi bức, tôi cắt kiểu đầu Đặng Tiểu Bình, nhập ngũ làm lính.
Thời gian tại ngũ khoảng 18 tháng.
Sau khi kết thúc đợt huấn luyện tân binh, tôi được cử về làm pháo binh ở một sân bay miền Nam.
Tôi thuộc không quân, chế độ ăn uống tốt hơn lục quân, coi như cũng là một sự may mắn.
Lại Đức Nhân là trung đội trưởng công binh, đi nghĩa vụ quân sự ở Yến Sào, cũng rất khá.
Ruồi thì đi nghĩa vụ ở quần đảo Đông Sa, chỗ đó thời tiết rất tốt, biển sạch sẽ, lại gần như không có bóng người.
Đông Sa là nơi bảo tồn rùa biển, rùa còn nhiều hơn cả người, cậu ta có thể ở đấy mà tự kiểm điểm lại bản thân.
Trong quân đội nghiêm khắc hạn chế sử dụng điện thoại di động, cũng không tiện lên mạng cho lắm.
Tôi chỉ có thể tranh thủ những lúc nghỉ phép, gọi điện cho Người đẹp số 6 nói chuyện.
Thi thoảng tôi cũng về phòng nghiên cứu trong trường mượn máy tính của mấy chú em lên mạng.
Nhưng trong thời gian đi lính, tôi gần như không gặp được Người đẹp số 6 trên diễn đàn.
Ngược lại chỉ thường xuyên đụng độ với sexbeauty.
“Giờ giấc của lính tráng các anh điều độ thế, hẳn là anh rất khỏe mạnh. Chẳng như tôi, lại bị cảm rồi,” sexbeauty gửi tin nhắn.
“Ờ,” tôi thở dài đáp lại.
“Giờ cổ họng tôi vẫn còn đau đây này.”
“Tôi có cách này trị đau họng rất thần kỳ.”
“Thật không?”
“Đi đi! Cổ họng khỏe!”
“Cái gì thế?”
“Đây là thần chú học của Harry Potter. Giờ họng cô chắc là đỡ nhiều rồi đấy.”
“Cái gì?”
“Bye bye.” Tôi lập tức thoát khỏi mạng, tắt chương trình, chuẩn bị về doanh trại.
Những ngày tháng đi lính có thể nói là khô khan, mà còn áp lực nữa. Thỉnh thoảng lại phải thi, thông thường đều là nhìn hình dáng máy bay trên phim chiếu, sau đó nhanh chóng phân biệt đâu là máy bay địch đâu là máy bay ta.
Máy bay địch xuất hiện trên không thì phải làm sao?
Bắn pháo chứ còn gì nữa, chẳng lẽ lại lấy cờ trắng ra vẫy?
Không ngờ lại còn hỏi cả mấy câu kiểu này, tôi lấy làm lo lắng, không hiểu khi giải ngũ chỉ số thông minh của mình có bị giảm sút nghiêm trọng không.
Có lần diễn tập bắn đạn thật, mục tiêu vừa xuất hiện trên không, các đơn vị pháo binh đã bắn pằng pằng pằng pằng liên hồi kỳ trận. Trong màn lưới lửa giao nhau chằng chịt ấy, mục tiêu cuối cùng cũng bị bắn hạ.
Cũng không dễ dàng chút nào, vì mục tiêu thật ra chỉ bằng nửa người bình thường.
Phán quyết cuối cùng là mục tiêu do đơn vị của tôi bắn hạ, tôi sướng điên người.
Vậy có nghĩa là tôi sẽ được nghỉ hai ngày vẻ vang.
Tôi quyết định rút ra một ngày để đến Đài Bắc thăm Người đẹp số 6, nàng cũng đã nhận lời rồi.
Người đẹp số 6 tốt nghiệp xong liền đi làm luôn, hai ngày nghỉ của tôi đều rơi vào ngày đi làm.
Để không ảnh hưởng đến công việc, tôi hẹn nàng sau giờ làm hãy đến chỗ hẹn.
Chúng tôi hẹn nhau trước cửa tòa nhà Đài Bắc 101 [24] trên đường Tín Nghĩa.
Lúc đó còn hơn hai tháng nữa là tôi giải ngũ, còn tòa nhà Đài Bắc 101 thì vừa mở cửa được một tháng.
Tôi đến tòa nhà 101 khoảng bốn rưỡi chiều, còn khá sớm, Người đẹp số 6 vẫn chưa hết giờ làm.
Bầu trời Đài Bắc rặt một màu xám trắng, có lẽ vừa đổ mưa, hoặc sắp đổ mưa.
Tôi đi vòng quanh tòa nhà cao nhất thế giới ấy một vòng, dọc đường gần như lúc nào cũng ngửa cổ lên.
Nhìn bên ngoài, tòa nhà 101 trông như rất nhiều rất nhiều chiếc cốc giấy dùng một lần xếp chồng lên nhau.
Người đẹp số 6 nói cấm có sai, cách ví von của tôi quả nhiên thậm tệ.
Khoảng 6 giờ, Người đẹp số 6 gọi điện bảo nàng đã xong việc, nhưng ngồi xe đến phải mất một lúc nữa. Tôi ngừng đi lang thang, đứng chờ trước cửa tòa nhà 101 trên đường Tín Nghĩa.
Nhưng giờ đang là mùa đông, giữa tiết trời vừa lạnh vừa ẩm mà đứng bên ngoài thì rất khó chịu, đợi khoảng 20 phút, tôi lại bắt đầu đi loanh quanh, thử dùng bước chân đo diện tích của quảng trường phía trước tòa nhà 101.
“Tú Cầu.”
Tôi dừng bước ngoảnh đầu, Người đẹp số 6 đang nheo mắt cười nhìn tôi.
Làm pháo binh một năm, từ lâu đã quen với tiếng pháo ầm ầm rồi.
Dù có tiếng nổ lớn cách mấy cũng không thể khiến tôi dao động.
Nhưng một tiếng gọi “Tú Cầu” của Người đẹp số 6 lại khiến trái tim tôi cơ hồ như sắp vọt ra khỏi miệng.
“Tú Cầu,” nàng lại gọi.
“Ừ.” Tôi đứng nghiêm. “Người đẹp số 6.”
“Em có phải chỉ huy của anh đâu.” Nàng nhoẻn miệng cười.
“Xin lỗi.” Tôi hết sức ngượng ngùng.
“Diện tích quảng trường này rộng bao nhiêu?”
“Hả?”
“Vừa nãy không phải anh dùng bước chân đo diện tích của quảng trường này à?”
“Anh quên là đã đi được bao nhiêu bước mất rồi.”
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Chúng ta cất công vất vả đến đây để đo diện tích quảng trường này à?”
“Không. Anh chỉ đến gặp em thôi.”
“Sau đó thì sao?”
“Anh đã gặp được em rồi, cũng biết em rất khỏe. Vậy là anh có thể đi được rồi.”
“Đồ ngốc.” Nàng nhoẻn miệng cười. “Vào trong ăn tối đã. Bên ngoài lạnh lắm.”
Người đẹp số 6 có lẽ không thay đổi gì, ít nhất là không giống với các cô gái đẹp ở Đài Bắc trong ấn tượng của tôi.
Các cô gái đẹp ở Đài Bắc trong ấn tượng của tôi, dù trời lạnh đến mấy, cũng vẫn mặc áo ngắn váy ngắn, ngẩng cao đầu rảo bước.
Nhưng nàng vẫn mặc chiếc áo khoác dầy bịch có mũ trùm đầu từ thời đại học, hai tay nhét trong túi áo.
Tôi đột nhiên có một cảm giác rất an tâm.
Chúng tôi ăn cơm ở phố ẩm thực trong tầng hầm, người đông nghìn nghịt.
Nhớ ra Người đẹp số 6 không thích chỗ nào đông người quá, tôi cảm thấy rất bất an.
“Anh sao thế?” nàng hỏi.
“Xin lỗi em,” tôi đáp, “chỗ này đông người quá.”
“Không sao đâu,” nàng nói, “em vừa vào nhà vệ sinh gỡ kính áp tròng ra rồi.”
“Hả?”
“Vì vậy lúc này thế giới trước mắt em chỉ có anh thôi.” Nàng nhoẻn miệng cười rất tươi.
“Người đẹp số 6.”
“Ừ. Tú Cầu.”
“Hai tháng nữa là anh xuất ngũ rồi, sau đó anh nhất định sẽ cố gắng làm việc.”
“Ưm,” nàng gật gật đầu, “em tin anh.”
“Anh nhất định sẽ trở nên lớn hơn, sâu hơn, như vậy thế giới của em mới càng rộng lớn.”
“Ưm.” Nàng nhoẻn miệng cười, đôi mắt sáng lấp lánh.
Đi lính có lẽ làm tôi ngu đi, cũng có lẽ đã khiến tôi quên rất nhiều chuyện, nhưng có một chuyện không thay đổi và cũng không thể nào quên.
Đó là Người đẹp số 6 vẫn là cá voi, còn tôi thì vẫn muốn trở thành biển lớn.