Sirien đang nói liên miên lải nhải một hồi, Tạ Kiến Vi nghe không vào lấy nửa chữ, trong đầu anh hiện giờ đều là Lục Tiểu Ly.
Lần này thật nhỏ, bạn nhỏ đáng thương…
Nhóc rắn đen cũng đang nhìn anh, đôi mắt nhỏ màu vàng rất có thần, sáng long lanh, giống như hạt vàng giữa quặng than đá.
Tạ Kiến Vi cũng không biết rõ số tuổi hiện tại của Lục Tiểu Ly… Có lẽ chỉ số thông minh chỉ dừng ở mức hai ba tuổi?
Anh cũng không ngại nuôi một đứa con, chẳng qua phải làm thế nào để từ “con trai” quá độ thành người yêu? Chắc chắn Lục Ly sẽ lại tự ngược mình tới nát bấy cả trong lẫn ngoài mới thỏa nguyện.
Bây giờ Tạ Kiến Vi còn chưa nhận ra, vấn đề nan giải nhất giữa bọn họ không phải cái này, mà là làm sao để Lục Ly hiểu rằng Tạ Kiến Vi nuôi hắn không phải vì ăn hắn.
Được rồi, chuyện này vẫn để nói sau, việc đầu tiên phải giải quyết là, làm sao để mang Lục Ly đi, cũng không thể để hắn cứ mãi ở bên làm “vật nuôi” của người ta được.
Bữa sáng rất phong phú, nhưng chủ nhà Sirien suốt cả buổi vẫn ngồi yên tại chỗ, chưa ăn một miếng nào.
Nguyên nhân chính là, khi ăn Tạ Kiến Vi không thể cũng vẫn mang mũ, mà sau khi anh bỏ mũ che mặt xuống, Sirien lại chỉ biết ngẩn ra.
Tạ Kiến Vi lòng nặng nề tâm sự đang bận suy nghĩ làm thế nào để dụ dỗ ông chồng nhỏ của mình, cho nên cũng không để ý.
Vì thế bữa cơm này diễn ra vô cùng đặc sắc, Tạ Kiến Vi một mình ngồi ăn, một người một rắn ngồi đối diện vẫn cùng nhau duy trì một trạng thái chăm chú nhìn anh.
Dùng bữa xong, Sirien vỗ vỗ tay, bảo người làm đem ba mươi đồng vàng tới.
Tạ Kiến Vi thấy khay tiền vàng cũng không bận để mắt tới.
Sirien nói: “Tạ tiên sinh, xin hãy nhận lấy!”
Tạ Kiến Vi suy nghĩ, cân nhắc nói: “Ta có một yêu cầu có phần quá đáng, không biết ngươi có không đồng ý không.”
Mắt Sirien sáng lên, vội vàng nói: “Tạ tiên sinh cứ việc nói, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ dốc hết sức.”
Tạ Kiến Vi: “Vẫn biết quân tử không có nhiều thứ mình thật lòng yêu quý, nhưng ta thật sự thích rất hứng thú với hắn, vậy nên…” Anh dừng lại đoán ý, “Nếu ta từ chối ba mươi đồng tiền vàng này, vậy ta có thể mang con rắn nhỏ này đi không?”
Sirien ngẩn người.
Tạ Kiến Vi rất căng thẳng: có đường đột quá không? Tiểu Ly đáng yêu như vậy, có lẽ là bảo bối của Sirien, cứ như vậy đòi đem bảo bối nhà người ta đi, có hơi quá đáng không?
Sirien nghiêm mặt nói: “Không được!”
Quả thế… Tạ Kiến Vi rất mất hứng, nhưng cũng không có cách nào khác, mềm không được thì cứng xem sao, dù sao nhất định anh phải mang Lục Ly đi.
Đang nghĩ như vậy, Sirien đã lên tiếng: “Ba mươi đồng vàng này nhất định tiên sinh vẫn phải cầm, về phần Tiểu Ly, có thể được Tạ tiên sinh coi trọng, đó là phúc của nó, tiên sinh thích thì cứ mang đi!”
Thật là quanh co, có hi vọng, mắt Tạ Kiến Vi không khỏi sáng lên.
Tâm trạng của Sirien lúc này chính là: đừng nói là một con rắn, bảo hắn dâng cả nhà cho anh, hắn cũng không nhăn mày lấy một cái!
Mỹ nhân khuynh thành lại khuynh quốc, lời này quả nhiên không hề phóng đại chút nào!
Tạ Kiến Vi cẩn thận hỏi: “Thật sao?”
Sirien vô cùng có khí khái đàn ông: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.” (*)
(*) Ý chỉ lời nói chắc như đinh đóng cột
Tạ Kiến Vi mắt cong cong, vui vẻ nói: “Thật sự cám ơn ngươi.”
Sirien hít một hơi thật sâu, cảm thấy mình có lẽ sắp chết vì tim nổ tung!
Sirien vội vàng đưa nhóc rắn đen lên, Tạ Kiến Vi vươn tay ra, đứa nhóc kia liền chuyển động về phía này.
Tạ Kiến Vi chăm chú dõi theo hắn, vẫn cảm thấy quá mức đáng yêu.
Không còn cách nào khác, cứ nghĩ tới đây là Đại Ly, trong lòng anh liền tan chảy.
Sau đó Sirien lại thấy hối hận, nếu hắn không đưa con rắn đen nhỏ cho Tạ Kiến Vi một cách dễ dàng như vậy, ắt hẳn hắn sẽ có thể níu kéo mỹ nhân ở lại đây thêm vài ngày, nhưng trong nhất thời hắn bị sắc đẹp mê hoặc, dâng con bài chưa lật ra ngoài, Tạ Kiến Vi hiển nhiên không còn lý do gì để ở lại nữa —— anh còn đang vội đi tìm cách giúp Lục Ly biến thân!
Trở lại hành cung (*), bầy chim hoàng oanh nhỏ thấy bệ hạ trở về, cả đám hào hứng tụ lại hợp xướng.
(*) Hành cung: Hành cung là nơi triều đình cho xây dựng những cung điện để vua nghỉ ngơi khi xa giá đi tuần du ở các nơi xa kinh đô
Giọng bọn chúng thanh thúy du dương, giai điệu cất lên vô cùng êm tai, những âm thanh trầm bổng như dòng suối rửa sạch tai nghe, khiến lòng người càng thêm vui sướng.
Tạ Kiến Vi phân phó cho bọn chúng: “Đi kiểm kê đồ cho ta.”
Bầy chim hoàng oanh vội vàng tuân lời.
Tạ Kiến Vi dẫn theo Lục Ly về phòng, nói với hắn rằng: “Từ giờ ngươi sẽ theo ta.”
Nhóc rắn đen vẫn không hề nhúc nhích, chỉ nhìn anh như lúc đầu.
Tạ Kiến Vi ấn ấn xuống ót hắn, dịu dàng nói: “Nghe hiểu không?”
Nhóc rắn đen vẫn bất động.
Tạ Kiến Vi nói: “Nghe hiểu được thì gật đầu đi.”
Nhóc rắn đen ghé vào lòng bàn tay anh, hai mắt nhắm nghiền.
Tạ Kiến Vi cảm thấy có chút buồn cười, anh chọc chọc hắn: “Rõ ràng là có nghe hiểu mà!”
Nhóc rắn đen vẫn không chịu động đậy.
Tạ Kiến Vi suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên có chút hụt hẫng: “Chẳng lẽ ngươi luyến tiếc Sirien sao?”
Nhóc rắn đen cuộn tròn lại, từ từ nhắm hai mắt để thiếp ngủ.
Tạ Kiến Vi khó được khi thấy ghen tị: “Hắn ta tiện tay liền đem ngươi đi tặng cho người khác, không đáng cho ngươi nhớ mong!”
Nhìn nhóc rắn đen vẫn không di chuyển, Tạ Kiến Vi âm thầm quyết định, cả đời này anh sẽ không gặp lại Sirien, miễn cho Lục Ly mù quáng mong mỏi đi tìm “chủ cũ”!
Bầy chim hoàng oanh bay vào, nhìn đến nhóc rắn đen trong lòng bàn tay Tạ Kiến Vi, ngay lập tức hưng phấn nói: “Bệ hạ, ngài tốt quá, thậm chí còn mang quà về cho bọn ta.”
Tạ Kiến Vi: “…”
Một con chim hoàng oanh ríu rít: “Đây là loại sâu gì vậy? Chưa từng thấy bao giờ, thịt mềm không ạ? Vị được không ạ?”
Một con chim hoàng oanh khác lại nói: “Bệ hạ sẽ không chỉ mua một con đấy chứ? Chúng ta có sáu người lận, làm sao để chia bây giờ?”
“Ai nói sẽ cho ngươi chứ? Là ta thấy trước, Bệ hạ nhất định muốn tặng cho ta!”
“Lần trước ngươi mới được cho châu đeo trán, lần này phải đến lượt ta.”
“Lần đó Bệ hạ không phải đã thưởng cho ngươi bánh hoa quế (*) sao? Lần này đồ ăn vặt kia nhất định là của ta!”
(*) bánh hoa quế:
Tạ Kiến Vi nghe được toàn bộ không còn gì để nói.
Gạo trong đầu anh đã cười cạp cạp cạp đến mức sắp biến thành một con ngỗng ngốc tới nơi.
Lại nhìn nhóc rắn đen, hắn đang nhìn sang mấy vị kẻ thù khổng lồ trời sinh kia, vẻ mặt không còn gì lưu luyến với cuộc sống nữa.
Cuộc sống của hắn không hề dễ dàng, không biết bao nhiêu lần trong rừng rậm phải tìm đường sống trong chỗ chết mới có ngày hôm nay, cho nên ngay lần đầu tiên gặp Tạ Kiến Vi hắn đã thấy được bản thể của anh.
Thật sự là một con chim xinh đẹp, đẹp tới mức ngay cả cầu vồng sau cơn mưa cũng không thể sánh bằng.
Nhưng càng đẹp càng nguy hiểm, chân lý này nhóc rắn đen đã vô cùng thấu hiểu.
Mặc dù hiểu, nhưng vào lúc Tạ Kiến Vi nói muốn hắn, thế nhưng trong lòng hắn lại nghĩ: Có thể chết trong bụng người ấy cũng là chuyện tuyệt vời nhất trên đời.
Có đôi khi cuộc sống lại buồn cười như vậy. Vô số lần hắn phải giãy dụa tìm đường sống, mặc kệ hoàn cảnh có hung hiểm ra sao cũng đều liều mạng để sống, nhưng sau khi nhìn thấy anh, mọi ý chí cầu sinh của hắn đều biến mất.
Có thể ở bên cạnh anh, có phải chết cũng cam tâm tình nguyện.
Nhóc rắn nhỏ đã sớm tự chuẩn bị tâm lý thật tốt cho mình, chờ đợi bị ăn, nhưng tới lúc này, lại thấy hết sức nhói lòng.
Hóa ra anh cũng không muốn ăn hắn, hóa ra anh đem hắn về là để làm đồ ăn vặt cho đám chim kia.
Hóa ra ngay cả cơ hội được chết trong bụng của anh hắn cũng không có.
Nhóc rắn đen rất suy sụp, hắn chờ đợi thần chết tuyên án, chờ anh vứt bỏ hắn..
Tạ Kiến Vi cất cao giọng nói: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa, ai cũng có quà.”
Bầy chim hoàng oanh vui sướng nói: “Bệ hạ là tuyệt nhất!”
Nhóc rắn đen: “…” Trái tim chỉ bằng hạt mè nhanh chóng vỡ vụn thành muôn vàn cánh hoa.
Bầy chim hoàng oanh sốt ruột, hiển nhiên rất muốn nếm thử hương vị của loại đồ ăn vặt mới này.
Ai ngờ Tạ Kiến Vi lại đem giấu nhóc rắn đen vào trong tay áo, rồi dùng phép thuật biến ra một cái túi nhỏ, bên trong có rất nhiều đồ chơi.
Bầy chim hoàng oanh ngay lập bị phân tán lực chú ý, vui vẻ tranh nhau.
Nhóc rắn đen nằm trong tay áo tối đen, tâm trạng vô cùng phức tạp: chắc hẳn là do khó chia nhỉ, dù sao hắn chỉ có một, bầy chim có tận sáu, cũng có thể chia làm sáu phần, nhưng có vẻ quá nhỏ, không đủ nhét kẽ răng, vậy nên trước đành giấu hắn đi.
Đừng nhìn rắn Lục Ly còn nhỏ, trí tưởng tượng rất lớn, hắn đã nghĩ tới: có lẽ định nuôi thêm một chút, ừm, lớn hơn một chút rồi ăn…
Tạ Kiến Vi nào biết đâu rằng ông chồng nhà mình có trái tim thủy tinh, trong đầu anh chỉ nghĩ làm thế nào để Lục Ly hóa thành người.
Tuy rằng khác loài, nhưng không thành vấn đề, dù sao cũng là một một thế giới kỳ ảo lung tung lộn xộn, chim còn có thể biến thành người, vì sao rắn lại không thể chứ? Lại nói nữa … A Ly là rắn không phải là sâu đâu nhỉ?
Mặc kệ hắn là rắn hay là sâu, biến thành người rồi đều là người cả thôi!
Tạ Kiến Vi nghiêm túc nghiên cứu tài liệu, nhưng tộc chim tự do, chưa bao giờ biết tu luyện là cái gì, nghề chính của bọn họ là so nhan sắc, nghề phụ là làm quần áo, thật vô lý khi một chủng tộc cá muối (*) như vậy mà lại chưa tuyệt chủng!
(*) cá muối: loại cá lười biếng cả ngày nằm phơi thây
Tạ Kiến Vi lật tới lật lui, lịch sử tộc chim vĩ đại chỉ ghi lại ít ỏi mấy câu: “… Đến lúc sẽ tự biến hóa.”
Cái gì gọi là đến lúc? Như thế nào mới tính là đã đến lúc?
Tạ Kiến Vi nhớ lại một chút, chính mình ở tộc chim đã phát triển như thế nào, sau mười năm khổng tước đã trưởng thành để biến hóa, bởi vì bản thể đã là loài xinh đẹp khó sánh, sau khi biến thành người cũng vô cùng lộng lẫy, trong một lần đại hồi bầu cử (sắc đẹp), anh có được tất cả phiếu chấp thuận, trở thành vua của trăm chim.
Lại nhớ tới chim hoàng oanh nhỏ bên cạnh anh, thật sự vô cùng lười, phần lớn chỉ ngủ và ngủ, bỗng nhiên liền biến thành người —— hoàn toàn không có chút giá trị tham khảo nào!
Các đại thần chim khác cũng vậy, còn có người đến khi đời chim sắp hết, sắp chết già, cũng không biến hóa, thật sự cứ chờ như vậy, trước một giây khi sắp tắt thở, bỗng nhiên liền biến thành người.
Sau đó tiếp tục lười biếng sống.
Tạ Kiến Vi cảm thấy cách này của tộc chim chắc chắn không thể phù hợp với A Ly.
Nên làm gì bây giờ đây?
Tạ Kiến Vi sờ sờ cái gáy của nhóc rắn đen, như có điều suy nghĩ.
Nhóc rắn đen yên lặng nhìn anh, giống như đang thưởng thức một đóa hoa xinh đẹp lại có độc, biết rõ đến gần rồi sẽ chết, nhưng lại vẫn quyến luyến vẻ đẹp ấy.
Tạ Kiến Vi vừa bận rộn nghiên cứu cách giúp Lục Ly biến hóa, vừa nghiêm túc nuôi nhóc rắn đen.
Có lẽ nếu lớn hơn một chút, Lục Ly có thể tự mình biến thành người. Tạ Kiến Vi nghĩ một cách nghiêm túc như vậy.
Nhoáng cái đã hai tháng, Tạ Kiến Vi hoàn toàn không nhận ra sự biến hóa nào rõ ràng, nhưng nhóc rắn đen đúng thật được anh nuôi rất tốt, tựa hồ đã lớn hơn không ít.
Tạ Kiến Vi vui mừng ngạc nhiên nói: “Tiểu Ly, ngươi lớn lên hơn nhiều rồi!”
Lục Ly: “…”
Bé chim hoàng oanh cũng xen mồm nói: “Vẫn là Bệ hạ anh minh, nuôi béo mới có nhiều thịt để ăn, chắc chắn ăn vào cũng rất ngon nữa!”
Còn ra vẻ sâu sắc nói rằng: “Nhưng cũng không nên nuôi quá lâu, nhỡ khi già rồi, ăn sẽ không còn mềm nữa!”
Tạ Kiến Vi: “…” Đám nhóc mất nết nhà các ngươi có thể đừng mơ tưởng tới thân thể chồng ta nữa được không!
Nhóc rắn đen đau lòng tới mức liên tục hai ngày không chịu ăn cơm, mất bao công lại gầy mất một vòng.
Tạ Kiến Vi đau thắt lòng: “Làm sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?”
Không nên chứ, rắn khi ngủ đông sẽ không ăn gì cả, nhưng lúc tỉnh chẳng phải cái gì cũng ăn được sao?
Nhóc rắn đen không nhìn anh.
Tạ Kiến Vi lại hỏi: “Đồ ăn dạo này không hợp khẩu vị ngươi sao? Ta bảo người đổi cho ngươi.”
Nhóc rắn đen mở đôi mắt vàng ra, nhìn vẻ mặt đang vô cùng lo lắng của anh lại bắt đầu tiếp tục cam chịu.
Ăn thôi ăn thôi, hắn chỉ hy vọng mình có thể ăn tới lúc béo múp míp, trở nên ngon miệng, khiến anh luyến tiếc không muốn chia hắn cho người khác cùng thưởng thức.
Mắt thấy Lục Ly lại đồng ý ăn, Tạ Kiến Vi mới yên lòng, anh dịu dàng nói với hắn: “Ngươi đó, phải mau lớn lên nhé.”
Nhất thời Lục Ly lại không có chút khẩu vị nào.
Tạ Kiến Vi không hề nhận ra, trong đầu chỉ nghĩ làm thế nào để hắn mau chóng biến thành người.
Đến mùa thu, Tạ Kiến Vi rốt cục hiểu vì sao tộc chim lười nhác như vậy lại có thể có được cuộc sống tốt đến thế.
Cuối tháng mười tại biển Bà Sa có mở một phiên chợ rất lớn, diễn ra trong mười lăm ngày, là dịp trọng đại để các tộc tập trung.
Mà vào dịp ấy, tất cả tinh anh của tộc chim dốc toàn bộ lực lượng, tham gia vào phiên chợ lần này.
Thứ họ bán khiến Tạ Kiến Vi không còn gì để nói.
Suốt cả năm, mỗi ngày anh đều đổi ba bộ quần áo, dường như chỉ cần mặc qua rồi sẽ không mặc lại lần thứ hai, vậy nên trong vòng một năm, số lượng quần áo anh bỏ đi tương đối khổng lồ.
Mà tất cả những bộ quần áo này khi tới tháng mười đều sẽ được đem bán tại hội chợ.
Mỗi một bộ đều được định giá cao tới mức đủ cho cả tộc chim ăn uống trong một năm…
Nhà ngươi hỏi có bán được hay không ấy hả?
Ha hả, chợ mở mười ngày, quần áo tộc chim gần như ngay trong một giờ đầu của ngày thứ nhất đã bị tranh không còn chiếc nào.
Chẳng lẽ toàn bộ đại lục đều yêu cái đẹp như vậy sao? Điều này thật ra cũng không hẳn.
Bọn họ cũng có người yêu cái đẹp, nhưng nói thật quần áo của tộc chim, người bình thường thật sự rất khó hợp, mặc vào không nhất định sẽ đẹp, trái lại có khi còn rất dọa người.
Đại đa số mọi người mua quần áo đều vì đá quý ở trên đó.
Tộc chim yêu quần áo đẹp, bọn chúng vì may quần áo cho vua của mình mà hết lòng bỏ ra rất nhiều công sức.
Đá quý cũng có thể mua được ở những nơi khác, nhưng loại đá quý mang “tâm huyết” của tộc chim như thế này quả thật là chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Thuộc tính của chúng rất phong phú, nhưng đại đa số đều rất có lợi cho người tu hành.
Bởi vì tộc chim tự lập nên một quốc gia riêng, ngoại tộc rất khó tiến vào, vậy nên mọi người đều chờ tới khi phiên chợ Bà Sa mở, tự mình tới mua một bộ quần áo của tộc chim, chắc chắn sau một năm tu luyện sẽ làm ít mà hưởng nhiều!
Có loại “hàng hóa” bán chạy như vậy, tộc chim muốn không giàu đến nứt đố đổ vách cũng khó.
Thật ra tộc chim chọn người đẹp nhất làm vua cũng là có đạo lý của họ, không phải người đẹp nhất, tộc chim sẽ không có hứng thú làm quần áo, không có lòng nhiệt tình thì đá quý cũng chỉ là đá quý bình thường, đây là một kết quả của một vòng tuần hoàn.
Vậy nên vua của trăm chim không cần phải xử lý việc công, nhưng nhất định phải được trăm chim yêu quý.
Hiện giờ phiên chợ Bà Sa khai mạc, Tạ Kiến Vi cũng tới “mua sắm”, anh muốn tìm xem có sách quý giúp biến hóa gì đó cho Lục Ly không.
Anh tiêu tốn nửa giờ tìm được một bộ quần áo bình thường để mặc lên người, sau khi đeo mũ che mặt lên rồi ra cửa.
Phiên chợ rất rộng lớn, nhưng mới vừa khai trương, cả đám người chỉ mong chờ tranh mua quần áo của tộc chim.
Tạ Kiến Vi mang hộ vệ đi dạo chung quanh, nhìn thấy không ít thứ thú vị, thuật luyện kim của thế giới này khiến anh rất tò mò, phương pháp thay đổi bản chất này thật sự có cơ sở để phát triển, chứ không phải hoàn toàn ăn ốc nói mò.
Kết cấu của từng thế giới đều khác nhau, hình thái chuyển động cũng không giống nhau, ví dụ như thuật luyện kim ở đây, cho dù Tạ Kiến Vi có học được cũng không thể nào mang về thời đại Ngân Hà để dùng, bởi vì tại vị diện của anh thiếu hụt một nguyên tố quan trọng trong thiên nhiên cho việc luyện kim.
Không có thứ này, việc luyện kim chỉ là nói suông.
Nhưng trong thế giới này lại có loại nguyên tố đó, vậy nên chỉ cần nắm vững kỹ xảo, là có thể thoải mái thực hiện.
Tạ Kiến Vi mới vừa đi không đến một tiếng đã đụng phải người quen.
Sirien ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Tạ tiên sinh!”
Tạ Kiến Vi ngay lập tức cảnh giác, anh không muốn thấy hắn, nhỡ đâu Lục Ly vẫn còn coi hắn là chủ nhân, muốn đi cùng hắn thì phải làm sao!
Có điều nếu đã gặp phải, cứ như vậy quay đầu chạy đi cũng quá bất lịch sự.
Sirien không đi một mình, bên cạnh hắn còn có một thiếu niên khác.
Tạ Kiến Vi chào hỏi hắn, Sirien cũng giới thiệu hai bên.
Tên thiếu niên kia rất kỳ lạ, chỉ duy nhất một chữ Tông.
Sirien gọi cậu ta là Tiểu Tông, Tạ Kiến Vi cũng gọi theo.
Sirien hỏi Tạ Kiến Vi: “Tiểu Ly có khỏe không?”
Tạ Kiến Vi nói: “Hắn rất ổn.”
Sirien tiến sát gần Tạ Kiến Vi, nói nhỏ: “Tạ tiên sinh thích nuôi rắn chứ?”
Tạ Kiến Vi từ chối trả lời.
Sirien tiếp tục nói: “Gần đây ta nhặt thêm được vài con rất đáng yêu, tiên sinh có muốn xem một chút không?”
Tạ Kiến Vi hoàn toàn không có chút hứng thú nào với những con rắn nhỏ khác ngoài Lục Ly.
Nhưng Sirien lại nói thêm: “Tiểu Tông là nửa người nửa rắn.”
Mắt Tạ Kiến Vi ngay lập tức sáng ngời.
Sirien thấy anh cảm thấy hứng thú, vội vàng nói: “Cậu ta bây giờ còn nhỏ, một ngày chỉ có thể duy trì hình người trong một tiếng, đợi thêm một lúc nữa cậu ta sẽ trở về bản thể.”
Tạ Kiến Vi hỏi: “Cha hay mẹ của cậu ta là rắn?”
Sirien nói: “Là mẹ, nhưng tộc rắn vốn có tính dâm, bà ta không yêu bố cậu ta, nhưng đến kỳ động dục, gặp được cha Tiểu Tông liền ở cùng nhau, sau khi sinh ra Tiểu Tông bà ta liền rời đi.”
Tạ Kiến Vi có chút thất vọng: “Tộc rắn rất hiếm thấy.”
Sirien nói: “Đúng vậy, đa phần tộc rắn đều sống một mình, không có lãnh địa cố định, cũng không có thủ lĩnh riêng, tính cách lại rất là vô kỷ luật, thật giống như ngọn gió không cách nào khống chế trong tay.”
Tạ Kiến Vi gật gật đầu.
Sirien nói: “Chúng ta tới quán trà ngồi một lúc chứ?”
Tạ Kiến Vi đáp: “Được.”
Bọn họ tới quán trà đối diện, tìm một chỗ riêng, gọi một bình Bích Loa Xuân (*) rồi bắt đầu nói chuyện phiếm.
(*) Bích Loa Xuân: là một loại trà xanh nổi tiếng ban đầu được trồng ở vùng núi Dongting gần hồ Tai ở Tô Châu, Giang Tô, Trung Quốc. Trà được sơ chế đơn giản,có hình hao hao ốc soắn, có màu xanh Bích diệp lục hay xanh Bích Ngọc. Hương thơm tự nhiên thanh nhẹ, tinh tuý tinh khiết, dư vị ngọt ngào sâu nắng
Nói không bao lâu, Tiểu Tông liền lộ vẻ mặt đau đớn.
Sirien nói: “Không sao, Tạ tiên sinh không phải người ngoài, ngươi không quen thì cứ biến về bản thể đi.”
Giọng Tiểu Tông lạnh lạnh, giống như giọt sương sớm giá buốt: “Mạo phạm rồi.”
Nói rồi, thiếu niên biến mất, thay thế bằng một con rắn cây nâu (*).
(*) Rắn cây nâu: Rắn cây nâu là một loài rắn sống trên cây có răng nanh sau thuộc họ Colubridae có nguồn gốc từ phía đông và ven biển phía Bắc Australia, Papua New Guinea, và một số lượng lớn các hòn đảo ở tây bắc Melanesia.
Tạ Kiến Vi chớp chớp mắt, con rắn cây nâu rất nhỏ, nhỏ không khác lắm với hình thể của A Ly.
Tạ Kiến Vi khá tò mò, nhìn chằm chằm nó không rời.
Nhóc rắn cây nâu bị anh nhìn tới ngượng ngùng, đuôi rắn quơ quơ, vòng thành một vòng tròn.
Sirien nói: “A Ly đâu? Để cho nó ra chơi cùng Tiểu Tông một chút.”
Tạ Kiến Vi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng được.” Để A Ly theo Tiểu Tông học xem sao, biết đâu lại ngộ ra cách để biến hóa!
Tạ Kiến Vi nghĩ thì hay, lại không biết Lục Ly khó chịu tới mức không muốn nói chuyện.
Hắn nhìn ra được Tạ Kiến Vi cảm thấy rất hứng thú với Tiểu Tông, mặc dù đang nói chuyện cùng Sirien, nhưng rõ ràng anh vẫn luôn liếc nhìn con rắn nhỏ kia.
Lục Ly cảm thấy ngay cả khả năng mình bị ăn cũng mất đi, bởi vì anh nuôi hắn lâu như vậy mà vẫn chưa lớn, trong khi Tiểu Tông lại có thể ngay lập tức biến lớn như thế kia …
Hiển nhiên càng lớn bao nhiêu thì ăn càng thỏa mãn bấy nhiêu, nhỏ giống như hắn, ngay cả món khai vị cũng không đáng.
Cái tên rắn cây nâu kia được Tạ Kiến Vi nhìn chăm chú nãy giờ, còn thường xuyên còn lắc lắc cái đuôi, dáng vẻ khiến người ta vô cùng chán ghét.
Lục Ly nhìn mà phiền lòng, muốn chui lại vào trong tay áo, nhưng Tạ Kiến Vi không cho.
Tạ Kiến Vi nói với hắn: “Chơi đùa một chút với Tiểu Tông đi.”
Lục Ly: “…”
Ý của Tạ Kiến Vi là muốn Lục Ly học trộm “thuật biến thân” của Tiểu Tông, Lục Ly lại cho rằng Tạ Kiến Vi đang muốn mang con rắn cây nâu về, hy vọng hắn có thể sớm quen thân với nó, về sau có thể “chung sống hòa thuận”.
Lục Ly càng nghĩ càng khó chịu, cuộn thành một vòng tròn không nhúc nhích.
Tạ Kiến Vi nói chuyện với Sirien không chú tâm, anh vẫn luôn chăm chú nhìn nhóc rắn nhỏ, mắt thấy Lục Ly buồn bã ỉu xìu mà vô cùng lo lắng.
Sirien nói: “Rắn là loài động vật sống một mình, cho dù là đồng loại cũng không thích gần gũi, vậy nên cũng không nên ép buộc nó.”
Như vậy à … Tạ Kiến Vi rất lo, vất vả lắm mới kiếm ra một người thầy cho A Ly, ai ngờ A Ly lại từ chối tiếp xúc với thầy giáo, như vậy làm sao mà biến hóa được đây?
Nhưng anh cũng không muốn miễn cưỡng Lục Ly, nếu Lục Ly không thích rắn cây nâu, như vậy cũng không cần ép buộc hắn phải giao lưu cùng.
Tạ Kiến Vi thu lại nhóc rắn đen vào trong tay áo.
Lòng Lục Ly chợt nóng lên một chút, nhưng ngay đó hắn liền nghe thấy tiếng nói chuyện của Tạ Kiến Vi với Tiểu Tông.
Giọng nói dịu dàng như vậy, ngữ điệu êm tai như thế, thậm chí còn có chút cẩn thận, giống như sợ dọa đến con rắn cây nâu.
Trong phút chốc Lục Ly đau lòng tới mức hít thở không thông, hắn làm anh chướng mắt đúng không? Hắn cản trở anh nói chuyện phiếm cùng con rắn kia đúng không!
Lục Ly muốn chui ra từ trong tay áo, muốn rời nhà trốn đi, nhưng đi đến cổ tay áo lại vô cùng luyến tiếc.
Làm sao đây…
Hiện giờ không đi, về sau cũng sẽ bị vứt bỏ.
So với bị vứt bỏ, tự mình đi vẫn có mặt mũi hơn.
Nhưng mà… Đi rồi liệu sau hắn còn có thể gặp lại anh không?
Sẽ không thể gặp lại nữa rồi.
Nhóc rắn nhỏ ra sức lắc lắc đầu, vô cùng khinh bỉ chính mình: có thể có chút tiền đồ được không, anh vốn là muốn ăn hắn, không gặp mặt mới là chuyện tốt!
Lục Ly ra quyết định, chọn trốn đi.
Ngay khi hắn sắp rơi ra khỏi tay áo, hắn nghe được tiếng nói chuyện của Sirien và Tạ Kiến Vi.
Sirien: “Nếu Tạ tiên sinh thích Tiểu Tông, không ngại thì có thể mang về chăm sóc, cậu ấy còn nhỏ, cha cũng không muốn, hiện giờ chỉ có thể ở bên cạnh ta.”
Vốn tưởng rằng Tạ Kiến Vi sẽ đồng ý ngay lập tức, ai ngờ Tạ Kiến Vi lại nói: “Vẫn là thôi đi, ta có Tiểu Ly là đủ rồi.”
Sirien ngạc nhiên: “Đừng ngại, Tiểu Tông có thể biến thành người, cũng có thể trò chuyện cùng ngươi.”
Tạ Kiến Vi lắc đầu, nghiêm túc từ chối: “Không được, ta mang Tiểu Ly đi từ chỗ ngươi, không thể lại mang Tiểu Tông đi.”
Sirien vội vàng nói: “Không sao, ta là người thô tục, chỉ sợ chăm sóc Tiểu Tông không tốt, nếu tiên sinh …”
Tạ Kiến Vi vẫn quyết tâm: “Thật sự không cần, ta chỉ muốn chuyên tâm chăm sóc Tiểu Ly.”
Lời này đủ để bạn rắn họ Lục ngọt tới tận tim gan, vốn đã đi đến cổ tay áo, chuẩn bị rơi xuống tự do, nghe anh nói thế lại lắc lắc trở về, tiến vào ổ nhỏ của mình, lòng khó mà tin được.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lục Ly: đừng cần ăn ta.
Sau đó liền “ăn” chủ nhân.