Nghe được lời ấy, Lục Ly sao có thể nhẫn nhịn, hắn không hề nghĩ ngợi đã lập tức hôn Tạ Kiến Vi.
Không khí tốt đẹp biết bao, Tạ Kiến Vi đương nhiên phối hợp, ra vẻ xấu hổ lại ngây ngô hôn đáp lại đối phương.
Hai người hôn đến khó lòng tách ra, tình ý được khơi lên, chỉ cảm thấy tất cả đều vô cùng tốt đẹp.
Mãi đến khi Tạ Kiến Vi ngửi thấy mùi tanh của máu mới chợt ngẩn ra sau đó lập tức hoàn hồn.
“Ngươi…” Tạ Kiến Vi vừa ôm Lục Ly một chút, mà giờ phút này tay anh đã nhuộm đầy máu đỏ.
Lục Ly vẫn tỉnh bơ, còn định tiếp tục hôn môi. Song Tạ Kiến Vi lại hết hồn, kêu lên: “Vết thương nứt ra rồi!”
Lục Ly nói: “Không việc gì, sẽ khỏi nhanh thôi.”
Tạ Kiến Vi đau lòng không gì sánh được: “Ngươi mau nằm xuống, ta thay băng cho ngươi lần nữa!”
Máu chảy nhiều như vậy, phải bôi thuốc lại, băng cũng phải thay mới hoàn toàn.
Vẻ suốt ruột của Tạ Kiến Vi khiến Lục Ly mê muội.
Hắn không từ chối nữa, đồng ý để Tạ Kiến Vi đỡ mình vào phòng.
Để Lục Ly ngồi xuống giường, Tạ Kiến Vi liền cẩn thận thay thuốc cho hắn. Anh cẩn thận như đang nâng niu đồ sứ quý giá trong tay, chỉ sợ bất cẩn sẽ làm đau hắn.
Lục Ly cố gắng chuyển rời tầm mắt, song trái tim vẫn đập với một tốc độ kinh hoàng: một lần hai lần rồi ba lần, bẫy rập người kia giăng ra với hắn chính là Ma chú trói buộc cả đời, không cách nào thoát được.
Tạ Kiến Vi cũng phục sát đất luôn, bị thương đến mức này, chỉ sợ phải đau muốn chết, nhưng đại Ly nhà anh hoàn toàn không nhăn mặt, máu cháy thành sông vẫn cứ tỉnh bơ.
Ngầu quá! Tạ Kiến Vi vừa đau lòng lại vừa cảm thấy tự hào, đúng là bình thường một chút nào.
Tạ Kiến Vi nghiêm túc thay thuốc, băng bó lại cho hắn. Xong việc, trán anh đã lấm tấm một lớp mồ hôi.
Lục Ly nhìn thoáng qua, nhẹ giọng nói: “Lần sau cứ để người khác làm…”
Tạ Kiến Vi lại bảo: “Có ta ở đây, sao còn muốn tìm người khác.”
Lục Ly mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa. Hắn muốn từ chối nhưng lại luyến tiếc, mà không từ chối lại càng luyến tiếc, tâm tư rối như tơ vò thật sự không thể nói nổi thành lời.
Tạ Kiến Vi đang định mở miệng, bụng lại chợt kêu vang.
Hai người im lặng trong chốc lát, Tạ Kiến Vi bớt xấu hổ, lên tiếng: “Hơi đói.”
Anh đói thật. Trưa hôm qua đã không ăn cơm, buổi chiều Lục Ly trở về, anh lại bận chuẩn bị thuốc, nước, băng gạc một hồi, bận rộn đến tối cuối cùng chưa ăn đã mệt mỏi ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau thức dậy, anh cũng chưa kịp ăn sáng nữa.
Làm đồ ăn cho Lục Ly những hai lần, song bản thân anh lại chưa ăn dù là một ngụm cháo.
Mắt thấy mặt trời đã sắp lên đến đỉnh đầu, Tạ Kiến Vi liền bảo: “Ta đi chuẩn bị cơm, chắc ngươi cũng đói bụng rồi.”
Lục Ly gật đầu: “Để hạ nhân làm, ngươi đừng tốn sức.”
Tạ Kiến Vi vui vẻ đáp: “Không đâu, nhanh lắm, Tôn thượng chờ đi.”
Nói xong anh liền đẩy cửa chạy ra ngoài, bước chân nhẹ nhàng, tâm tình tốt đẹp không hề che giấu.
Lục Ly im lặng nhìn anh, trong lòng vừa cay vừa đắng, như bị một đống gia vị đổ vào, hỗn tạp không sao phân rõ được.
Tạ Kiến Vi rất cố gắng thể hiện bản thân, không cần biết chuyện cũ năm xưa là như thế nào, chỉ biết hiện giờ anh sẽ đối tốt với Lục Ly, rất tốt, rất rất tốt.
Tay nghề nấu nướng của Tạ Kiến Vi đã được “huấn luyện đặc biệt”, cực kỳ đáng tin.
Một bàn đồ ăn đủ màu đủ sắc được chuẩn bị xong, anh dùng đôi mắt tràn ngập chờ mong để nhìn Lục Ly ngồi vào vị trí.
Lục Ly thoáng nhíu mày.
Tạ Kiến Vi nói: “Nếm thử đi, mùi vị hẳn là không tệ.”
Lục Ly hỏi: “Ngươi học ở đâu.”
Tạ Kiến Vi giật mình, trả lời qua loa: “À… Học đầu bếp trong cung.”
Lục Ly không nói thêm gì nữa. Hắn cầm đũa gắp một miếng măng xào lên, nhìn nó một lúc lâu.
Tạ Kiến Vi cảm thấy bất an: “Ngươi không thích à?”
Lục Ly đáp: “Thích.”
Tạ Kiến Vi cũng không biết tình huống trước mặt là sao.
Lục Ly nhếch khóe miệng như là tự giễu, bỏ miếng măng vào trong miệng, mùi vị quen thuộc lập tức tràn ra, mạnh mẽ chiếm lấy toàn bộ khoang miệng hắn, đồng thời cũng khiến tim hắn đau âm ỉ.
Ký ức không phai nhạt theo thời gian, chúng chỉ bị giấu đi, giấu thật kỹ, tưởng chừng như không thể chạm đến nữa. Thế nhưng chỉ cần có một cơ hội, dù là cơ hội nhỏ như sợi tơ, cũng đủ sức kéo một con thuyền khổng lồ đã chìm sâu nơi đáy biển trồi lên mặt nước.
“Thuyền chìm” đã mất đi dáng vẻ huy hoàng ngày xưa, nó mục nát lại cũ kỹ, giống như một mộ phần trầm lặng.
Lục Ly không biết mình đã dùng tâm tình gì để ăn hết đống thức ăn này.
Một chút rồi lại một chút, mỹ thực giống như thuốc độc, ăn mòn trái tim mãi không chịu ngừng đập của hắn.
Tạ Kiến Vi không hề biết, những món ăn này đều là cấm kị ở cung Hàn Thanh. Đầu bếp ở đây tuyệt đối không dám làm ra chúng, bởi vì chủ nhân của bọn họ không cho phép.
Đều là những món mà chủ nhân của bọn họ thích ăn nhất, nhưng cũng là những món vĩnh viễn không được hiện diện trên mặt bàn.
Tại sao à?
Bởi vì chủ nhân của bọn họ đã từng trải qua một quãng thời gian vô cùng tươi đẹp, bên một người cho hắn tất cả mọi thứ trên đời.
Đồ ăn thơm ngon, tình yêu chân thành và tha thiết.
Sau đó… tình yêu hóa thành hư không, món ngon trở thành tội nghiệt không cách nào tha thứ được.
Tạ Kiến Vi cảm giác được gì đó không đúng lắm, nhưng anh thật sự không thể nghĩ ra.
Lần này ký ức của anh rất đầy đủ, bảy tuổi quen biết Lục Ly, trước đó anh là một đứa trẻ, chắc chắn không thể dính dáng gì đến hắn.
Không có khả năng Lục Ly sẽ yêu người khác, cho nên… rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Gạo hưng phấn đến mức muốn spoil tất cả!
Nhưng mà không được, Nó phải nhịn, Nó chỉ có thể hưng phấn trong âm thầm thôi! Ở đây cần phải lồng thêm tý tiếng: “Cạp cạp cạp!”
Lục Ly ở lại cung Hàn Thanh. Vết thương của hắn lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Tạ Kiến Vi phục lắm, điều kiện chữa bệnh ở thời đại này kém đến khiến người ta phát cáu, thế nhưng năng lực cá nhân lại mạnh tới khó tin.
Công pháp mà Lục Ly tu luyện có khả năng tự phục hồi rất mạnh, dù không có Tạ Kiến Vi cầm máu, băng bó, đắp thuốc này kia, hắn vẫn có thể tự hồi phục dần.
Chẳng qua là phải không ngừng chịu đựng sự đau đớn nứt da tróc thịt thôi.
Tạ Kiến Vi không nhịn được, hỏi: “Tôn thượng, vết thương này của ngươi…”
Anh còn chưa hỏi xong, Lục Ly đã lắc lắc đầu, cắt lời: “Ma tu vốn đáng chết.”
Tạ Kiến Vi nhíu mày, không đồng ý: “Không phải thế!”
Lục Ly nhìn về phía anh, nở nụ cười: “Ngươi có biết ta đã làm những gì không?”
Tạ Kiến Vi nói: “Bất kể có làm gì, Tôn thượng cũng vẫn là người tốt.”
Lục Ly không nói thêm gì nữa, chỉ đè ngón tay anh lại, chậm rãi xoa xoa: “A Vi…”
Tạ Kiến Vi: “Dạ?”
Lục Ly cầm tay anh, đặt lên miệng hôn hôn: “Ngươi có thích ta không?”
Tạ Kiến Vi bỗng trợn tròn con mắt, trông qua căng thẳng cực kỳ.
Mà anh cũng đang căng thẳng thật. Không biết phải hình dung như thế nào, song Lục Ly hiện giờ mang cho anh một cảm giác vô cùng khác biệt, anh không nhìn thấu hắn, cũng không cách nào hiểu hắn. Chỉ là, sự thần bí lại mơ hồ này, thế nhưng khiến hắn trở nên cực kỳ hấp dẫn.
Anh thật sự muốn hiểu Lục Ly, muốn biết hắn đã trải qua những gì.
Nên trả lời sao đây? Cuối cùng, Tạ Kiến Vi bất chấp tất cả, thấp giọng đáp: “Có ạ.”
Lục Ly nâng cằm anh, để anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi: “Vì sao?”
Tạ Kiến Vi không lên tiếng.
Lục Ly lại bảo: “Tuy ta đưa người về đây, nhưng lại hiếm khi ở cùng với ngươi. Ngươi sống trong cung Hàn Thanh hơn mười năm, mà thực tế, số lần nhìn thấy ta lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay.”
Dừng một chút, hắn hỏi: “Nếu thế thì, ngươi thích ta ở điểm nào?”
“Không biết.” Tạ Kiến Vi lắc đầu, “Ta cũng không biết nữa…”
Lục Ly không hỏi gì thêm, chỉ kéo Tạ Kiến Vi lại gần, chăm chú nhìn vào môi anh, không chớp mắt dù là một cái.
Tạ Kiến Vi không nhịn được, liếm liếm môi.
Đôi mắt Lục Ly tối lại, hắn ghì chặt gáy anh, hôn có hơi thô bạo.
Tạ Kiến Vi nhắm mắt lại, run rẩy ngẩng đầu, để hắn hôn được dễ dàng hơn.
Ngoan ngoãn biết bao, dụ người đến mức nào. Lục Ly như đang nhấm nháp một cành anh túc cực kỳ xinh đẹp, dù biết nguy hiểm bủa vậy, song lại đắm say không cách nào kiềm chế.
Lục Ly cởi quần áo của Tạ Kiến Vi. Tạ Kiến Vi hơi bất an, gọi nhỏ: “Tôn thượng…”
Lục Ly hôn lên hầu kết của anh: “Gọi ta là A Ly.”
“A Ly…” Tạ Kiến Vi gọi tên hắn, giọng nói ngọt như tẩm đường.
Lục Ly hơi cong môi, đỡ thắt lưng anh: “Đừng sợ, sẽ không làm ngươi đau.”
Đáy mắt dâng lên vài phần lo lắng, Tạ Kiến Vi nói: “Nhưng vết thương của ngươi…”
“Không có gì đáng ngại.” Lục Ly hôn anh, lại bảo, “Ta muốn ngươi.”
Làm sao Tạ Kiến Vi từ chối được? Anh hoàn hoàn không thể cự tuyệt hắn.
Đi qua rất nhiều thế giới, Tạ Kiến Vi đã quen với dòng chảy cuồn cuộn của thời gian, nhưng anh vẫn không cách nào coi mười năm xa nhau như gió thoảng mây bay được.
Xa cách lâu như vậy, không nói mười năm, dù chỉ mười tháng cũng đủ khiến anh phải bồi hồi.
Anh nhớ hắn, thật sự rất nhớ hắn.
Vì thế cho nên, dù biết tình trạng sức khỏe của Lục Ly hiện giờ rất không thích hợp để làm chuyện đó, song anh vẫn làm cùng với hắn. Bởi vì Lục Ly đã dùng giọng điệu vô cùng da diết mà nói với anh rằng: hắn muốn anh.
Tạ Kiến Vi sẽ thỏa mãn hắn, thỏa mãn tất cả những gì Lục Ly mong muốn.
Quá nửa đêm, Tạ Kiến Vi mơ màng tỉnh lại, ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt, đoán chừng vết thương của Lục Ly lại nứt ra rồi. Anh nhanh chóng ngồi dậy, cơ thể hơi khó chịu nhưng không đến mức không xuống nổi giường.
Chỉ là nhìn quanh một lượt, song anh vẫn không thấy người kia đâu: “A Ly?”
Tạ Kiến Vi khoác áo xuống giường, muốn đi tìm Lục Ly.
Lúc đi đến cạnh cửa, một trận gió lạnh lùa vào, làm toàn thân anh run rẩy.
Bên ngoài băng tuyết ngập trời. Ở nơi núi cao, tuyết vốn không tan được giờ lại dày thêm. Tạ Kiến Vi không mặc quần áo nên cũng không dám bước ra khỏi phòng.
Xuyên qua khung cửa sổ tuyết đọng trắng xóa, anh nhìn thấy hai cái bóng lờ mờ.
Một cái là của Lục Ly, mà cái còn lại… chẳng biết là ai nữa.
Bọn họ đứng giữa tuyết sương, không rõ đang nói chuyện gì.
Tạ Kiến Vi do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn không đi ra.
Chủ yếu là vì tu vi của anh không cao, nếu anh bước ra khỏi phòng chỉ e Lục Ly sẽ phát hiện ngay lập tức. Nếu hắn không muốn cho anh nghe, vậy thì chắc chắn là anh không cách nào nghe được.
Một khi đã như vậy, cũng chẳng cần thiết phải ra ngoài.
Thật ra, nếu tuyết không quá lớn, hẳn là Tạ Kiến Vi sẽ nhận ra người còn lại.
Bởi vì đối phương là một nhân vật rất quen.
Ngoài Lauren thì còn có thể là ai.
Giữa trời tuyết rơi trắng xóa, giọng nói của Lauren lại là lửa giận khó kìm: “Ngươi nói đi, rốt cuộc phải nhảy bao nhiêu lần vào cùng một cái hố ngươi mới hết ngu? Còn chưa đủ hay sao? Những gì ngươi làm vì hắn còn chưa đủ nhiều à! Chẳng lẽ phải dâng cả cái mạng này cho hắn ngươi mới cam lòng!”
Lục Ly không lên tiếng.
Lauren tức đến đau gan: “Ngươi đấy… Còn không bằng giao tính mạng cho hắn luôn đi!”
Như thế có khi lại đỡ khổ hơn một chút!