Sau khi Lam Sam nhận lại điện thoại di động của mình liền nhắn cho Tống Tử Thành một tin nhắn để thể hiện sự cảm ơn, thuận tiện giải thích một chút lý do tại sao chính cô không có thể tự ra cổng nghênh tiếp lãnh đạo được.
Tống Tử Thành không trả lời cô.
Gà Đàn Tử Kiều Phong mua về ăn rất ngon, cả Lam Sam và Schorodinger đều thể hiện sự thỏa mãn ra mặt, mặc dù có một vấn đề nảy sinh giữa một người một mèo là “ cái đùi gà cuối cùng ai sẽ được ăn đây”. Kiều Phong sợ Schorodinger khổng thể chống đỡ nổi nên phán luôn là dành cho Lam Sam, dù như thế thì Lam Sam ăn hơi bị quá nhiều…. Tính toán, có lẽ nên làm gì đó để có thể kích thích cô tiêu hóa hết chỗ thức ăn này thôi. Cơm nước xong, Kiều Phong đưa ra ý kiến muốn đi tản bộ vài vòng. Trước đây, thường sau bữa cơm tối anh sẽ ra cửa dạo một lúc, nhưng từ ngày Lam Sam xâm chiếm vào cuộc sống của anh, các thói quen cũng bị thay đổi loạn xạ, bây giờ anh định khôi phục lại truyền thống tốt đẹp này.
Lam Sam cũng muốn đi.
Kiều Phong cảm thấy, xét ở một góc độ nào đó Lam Sam và Schorodinger đều có điểm giống nhau là khá dính người. Schorodinger bám anh vì ỷ lại vào anh, còn Lam Sam bám anh… Đại khái hẳn là vì sắc tâm với anh bất tử?
Bên ngoài cửa, mặt trời đã lặn dần, ánh tà dương yếu ớt, đèn đường vẫn chưa được bật lên nên toàn bộ thế giới đều như chìm vào màn đêm đen tối.
Lam Sam đi bên cạnh Kiều Phong, cô chắp tay sau lưng, vì tâm trạng đang vui vẻ nên chân tay tung tẩy, vừa đi vừa nhảy nhót, dù không quá mạnh nhưng vẫn tạo nên cảm giác. Kiều Phong không thể nhịn được nữa, mới ra sức ấn bả vai cô:
– Cô không định để sa dạ dày đấy chứ?
Khuôn viên của tiểu khu này được xanh hóa rất tốt trên một diện tích khá lớn, lại luôn được chăm sóc cẩn thận, ngay đến thảm cỏ cũng được cắt tỉa chỉnh chu, hoa và cây xanh được trồng trong khuôn viên rất xanh tươi. Trên lối vào tiểu khu có một cái sân rộng, giữa quảng trường còn có đài phun nước, đến tối khi phun nước dưới đáy bể sẽ có đèn màu chiếu sáng với các hình ảnh không ngừng biến hóa từ hình dáng bọt nước đến muôn màu vạn sắc trong suốt rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.
Hai người cùng đi dạo trên khoảng sân rộng, nhìn ngắm bọn trẻ con nô đùa, xem các bác gái đang tụ tập ca múa trước sân, gió đêm thổi đến xóa tan những âm thanh ồn ã chỉ để lại trong lòng cảm giác bình yên.
Lam Sam nhắm mắt lại, cô cảm thấy tinh thần đang được thả lỏng, nội tâm vô cùng yên tĩnh, như đang trống rỗng, lại như đang chứa đựng toàn bộ thế giới. Đột nhiên, cô cảm thấy đầu gối hơi ngưa ngứa, nhất thời cô sợ đến độ dựng hết cả tóc gáy.
Một con chó rất to đang ngửi ngửi chân cô, lại còn liên tục vẫy đuôi nữa chứ.
Chó!!!
– Oa Oa Oa! – Lam Sam kêu lên thảm thiết, dường như là bản năng, cô một tay choàng lấy vai người bên cạnh, ngay sau đó ôm lấy cổ nhảy lên người anh, hai chân cô vắt bên hông anh, ôm thật chặt. Nhất định không được ngã xuống!
Kiều Phong:
– ….
Cô gái này bỗng nhiên nhảy lên người anh, cô ôm chặt anh như một con gấu túi đang ôm cây thế này…. Là có ý gì?
Lúc này cô đang ôm chặt lấy anh, hai tay nắm lấy nhau đặt trên vai anh, hai chân cô không nghe lời nhất định không buông tha mà quấn trên lưng anh, có xu thế càng ngày càng xiết chặt hơn. Bởi vì tiếp xúc quá gần, ngực cô đè chặt lên cánh tay anh. Hiện trời đã vào hè, mọi người thường không mặc nhiều quần áo dày nữa nên hai chiếc túi trước ngực vừa mềm mại vừa đàn hồi xuyên qua cơ bắp mà chạm đến từng dây thần kinh mã hóa trên da đầu anh một cách vô cùng mãnh liệt như một dòng điện cực mạnh. Huyệt thái dương của anh bị kích thích mà nhảy thẳng lên, não bị ảnh hưởng mà kêu ong ong, anh không dám cử động dù nhỏ nhất, cả người cứng lại như một bức tượng điêu khắc.
Lam Sam vẫn cứ không bỏ qua, hai chân vắt trên hông anh không ngừng tăng lực để mượn cơ thể đang chống đỡ di chuyển lên trên, giống như đang muốn leo nên bả vai anh. Đương nhiên cô không thể thành công, quá trình nâng đỡ này chỉ có hiệu quả duy nhất chính là ngực cô không ngừng cọ cọ lên cánh tay anh…
Ôi thật là được rồi…
Khuôn mặt Kiều Phong dần bị thiêu cháy, hiện tại đầu óc anh đang tương đối bị kích thích, cả người đứng ngây như phỗng, cũng không đủ tế bào não để tự hỏi vì sao Lam Sam làm như vậy.
Hoàn toàn trái ngược với anh, tinh thần Lam Sam lại vô cùng tỉnh táo, cằm cô đặt trên vai Kiều Phong, cô hét lên:
– Kiều Phong! Chó!
Cô mới là chó đấy…. A, chó?
Kiều Phong từ từ lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn xuống con kim mao choai choai kia vẫn chưa đi. Con chó nhỏ có vẻ rất thích Lam Sam, nó thấy Lam Sam đang kích động trên người Kiều Phong nên ngẩng đầu lên nhìn cô, dường như đang đợi cô xuống.
Hóa ra là vì sợ chó. Kiều Phong thả lỏng cơ thể, nhưng cùng lúc chính anh lại càng khẩn trương như đang lâm đại địch, thật ra cũng không cần thiết, vốn dây thần kinh của anh gần như làm từ chất liệu A-đrê-na-lin, thế mà lại thế này khiến anh cảm thấy hơi bất mãn và mất mát. Anh đỡ lấy hông cô. Rất hay là anh vừa mới hơi dời cánh tay, bắp đùi cô lại đè lên khiến anh càng lúng túng.
Lam Sam cúi xuống nhìn thấy đôi mắt đầy mong đợi của con kim mao kia, cô khóc không ra nước mắt:
– Sao mày vẫn còn chưa đi thế?
Kiều Phong nghiêng đầu nhìn cô, dịu giọng nói:
– Đừng sợ.
Làm sao mà không sợ được chứ! Nhưng dù sao vẫn có Kiều Phong làm chỗ dựa cho cô, Lam Sam dường như lấy lại được một phần sức mạnh, cô giận dữ la lớn:
– Chó nhà ai thế này? Sao không xích vào hả?
Chủ nhân của con chó rất ung dung chậm chạp bước tới, mắng nó vài câu, rồi dắt nó đi mất. Trước khi đi họ an ủi Lam Sam:
– Đừng sợ thế, nó không cắn người đâu.
Lam Sam nhìn họ đi mất hút, cô rất muốn được nói cho họ biết rằng đối với những người trời sinh đã sợ chó mà nói “Sợ hay không sợ” và “Cắn hay không cắn” thật ra chả có quan hệ gì với nhau hết…
– Cô định lúc nào thì leo xuống khỏi người tôi thế? – Kiều Phong bỗng lên tiếng.
– A? Ôi ôi, ngại quá! – Lam Sam nói xong, buông anh ra, nhảy xuống. Cô vỗ tay một cái, chỉnh lại quần áo: – Chuyện đó, cảm ơn anh nhé.
Kiều Phong hừ một tiếng nhỏ đến mức không thể nhận ra, không nói gì.
Lam Sam thấy hơi ngượng. Trong tình huống cấp bách thế mà cô lại vô lễ với tiểu thụ này, người ta bị con gái vô lễ thế đương nhiên không thể vui vẻ rồi.
Nhưng xét từ quan điểm khác, Lam Sam lại cảm thấy vô lễ với anh so với một người đàn ông khác thì vẫn an toàn hơn, dù sao chúng ta cũng có cùng một phương hướng giới tính mà…
Kỳ thật trong những lần ở bên cạnh Kiều Phong gần đây, họ luôn toát ra một loại cảm xúc tương tự như những cô bạn gái vô cùng thân thiết. Kiều Phong không phản kháng, cô cho rằng anh đang ngầm đồng ý cũng như dung túng cho cô. Người đàn ông kiểu này hình như cũng đang hưởng thụ tình bạn hữu nghị với nữ giới thì phải.
Hành động vừa rồi của hai người ( thật ra chỉ mỗi Lam Sam thôi) thu hút không ít người vây xem, nên cả hai quyết định hỏa tốc rút lui khỏi hiện trường. Họ đi xuyên qua bãi cỏ. Trời đã tối mịt hoàn toàn, trên bãi cỏ có lắp đèn hệ thống đèn chiếu sáng bằng năng lượng mặt trời, nhưng ánh sáng tỏa ra rất yếu ớt, ở khoảng cách gần chỉ có thể nhìn thấy thân thể chứ không thể nhận rõ ngũ quan, chỉ có hiệu quả đủ để không va phải người khác.
Kiều Phong luôn cúi xuống không nói lời nào, anh đi sau lưng Lam Sam nên cô không thể phát hiện khuôn mặt anh đang đỏ bừng nhưng ánh chiều tà.
Đợi đến khi sắc mặt của Kiều Phong đã hồi phục lại không còn quá khác biệt, họ đã ra đến đường chính. Lam Sam nhìn thấy trên ban công của một hộ gia đình có trồng rất nhiều hoa mẫu đơn, khi ánh đèn đường rọi xuống sân thượng nhà họ tỏa ra muôn hoa nghìn sắc đẹp tựa chốn thần tiên.
Thật đẹp quá! Lam Sam chảy nước miếng chạy đến, chống vào bờ rào để ngắm hoa. Có vài nhành hoa không chịu nổi cô đơn mà bò ra ngoài bờ rào, lại có những bông mẫu đơn nở rộ màu đỏ thắm, ngay trên bờ rào.
Lam Sam đỡ lấy bông hoa đương khoe sắc, ngửi một hơi, hôn một cái, sau đó cô kề mặt lại gần, nhờ Kiều Phong chụp cho cô vài kiều. Do cô không mang theo điện thoại nên không cách nào khác là đành nhờ Kiều Phong chụp bằng di động của anh, sau này gửi lại vào máy cô.
Kiều Phong nhấn liên tiếp vài kiểu, tuy rằng kỹ thuật chụp ảnh của anh cũng bình thường nhưng vì cô tạo dáng đúng kiểu nên trông cũng không tệ lắm. Lam Sam đảo qua đảo lại mấy tấm hình, càng ngắm càng thích, sau đó ngửa mặt lên trời thở dài:
– Thật muốn ăn trộm một chậu về nhà quá!
Tất nhiên cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi.
Hoạt động tản bộ muôn màu muôn vẻ cuối cùng đã kết thúc, hai người quay lại nhà mình. Sau khi về nhà Lam Sam lật lại di động của mình, thấy Tống Tử Thành gửi cho cô một tin nhắn.
Boss: Cô không cần phải như vậy, không có thành ý.
Uây uây uây! Đây là ý gì? Cô là loại người nào?
Lam Sam rất khó hiểu, dù sao mặc kệ là như thế nào làm thế này thì hẳn Bos có thể cũng mất hứng thật. Trong chuyện này liệu có hiểu lầm gì không đây?
Phát sinh hiểu lầm thường do đôi bên không thể giải thích rõ chân tướng, như vậy Tống Tử Thành không hiểu chân tướng gì đây?
Nguyên nhân vì cô và Kiều Phong đổi điện thoại di động cho nhau ư?
A đúng rồi, chắc chắn chính là như vậy. Lam Sam đã sáng tỏ. Nếu Tống Tử Thành cho rằng cô và Kiều Phong cố tình đổi điện thoại di động làm anh ta phải đợi chờ, hẳn sẽ vì thế mà mất hứng rồi.
Thế này không được, phải giải thích thôi! Lam Sam nhanh chóng bấm số di động của Tống Tử Thành.
– Alo? – Giọng của Tống Tử Thành văng vẳng truyền đến.
Lam Sam cười nịnh nọt nói:
– Sếp tổng, cảm ơn ngài hôm nay đã mang tài liệu đến cho tôi.
– Ừ. – Anh chỉ thờ ơ lên tiếng.
– Ai da, tôi vốn đang ngồi chồm hổm bên cạnh cái máy điện thoại đau khổ chờ ngài triệu kiến, sau đó phát hiện điện thoại di động bị cầm nhầm mất, thật là không phải… Không biết có làm chậm trễ chuyện của ngài không?
– Nếu như tôi nói là có chậm trễm cô định làm thế nào đây?
– A? Xin lỗi xin lỗi! – Lam Sam vô cùng hổ thẹn. – Cái đó, có thể đền bù được không?
– Không sao đâu, cô không cần lo lắng, nhưng lần sau cô đừng ngớ ngẩn như thế nữa, hôm nay chỉ cầm nhầm điện thoại của bạn trai, mai này cầm chầm điện thoại của khách hàng thì biết làm sao?
– Khụ khụ.- Cô có phần囧. – Cám ơn sếp đã chỉ dạy, dù sao thì anh ta cũng không phải là bạn trai tôi, hì hì.
– Vậy sao? – Tống Tử Thành khẽ cười, trêu chọc: – Tôi còn tưởng cô đang theo đuổi anh ta cơ đấy.
– Sếp tổng à, ngài kiếm đâu ra cái suy nghĩ thần kỳ như vậy thế?
– Không có gì, chẳng qua thấy anh ta trông cũng không tồi, chắc rất hay bị con gái các cô tấn công nhỉ.
Lam Sam cảm thấy không hợp lý:
– Sếp, ngài không phải cũng quan tâm đến anh ấy đấy chứ?
Tống Tử Thành trăm triệu lần không thể ngờ được Lam Sam bỗng nhiên lại hỏi một câu như vậy, anh cũng không biết phải đón nhận thế nào, không thể làm gì khác đành cắn răng nói:
– Lam Sam, không được nghĩ linh tinh.
Lam Sam cũng không định tiếp tục suy nghĩ linh tinh là có hay không, nhưng dù sao cô cảm thấy vẫn cần phải có một chút dự phòng, ngay sau đó cô nói:
– Sếp, anh ta tuy thế nhưng đã có chủ rồi.
Điều anh muốn chính là những lời này, Tống Tử Thành vì vậy mà cảm thấy mỹ mãn.
…..****….
Sau khi về đến nhà Kiều Phong lên mạng tìm kiếm, kiểm tra trong kho từ điển từ khóa “Thú thú”, lại tra cả trong kho tư liệu sinh vật học dành cho bác sỹ thú ý. Anh xem một lúc lâu, cảm thấy mình càng lúc càng đần hóa, Lam Sam sao có thể dùng đến từ điển chứ, hẳn nên tìm trong kho từ ứng dụng mới đúng. Ngay sau đó anh tìm trong kho từ điển ứng dụng, ….. rồi sục sạo ra một đống “từ ngữ không thể nhìn nổi”.
Thế phong nhật hạ thật không phụ nhân tâm. Kiều Phong lại tiến hành tiếp tục tìm kiếm nâng cao, phân loại sàng lọc các từ ngữ vừa tra cứu được, kết quả là tìm thế nào cũng không thể thấy được một đặc tính của mình thích hợp để lý giải từ “Thú thú “ kia.
Tiếp đó lại bới tung kho tư liệu cá nhân của Lam Sam, vẫn không hề có đầu mối như cũ.
Điều tra gặp trở ngại, không thể làm gì khác hơn là phải tạm gián đoạn, anh lấy điện thoại di động ra, gửi các tấm ảnh vừa chụp cho Lam Sam, gửi xong anh lại tự mình xem lại.
Cười tươi như hoa, người đẹp hơn hoa, dường như mọi từ ngữ tốt đẹp đều để dành cho cô. Kiều Phong trở mình hết bên này sang bên kia, hết lần này sang lần khác, nhìn một chút, anh không nhịn được mà cúi đầu cười, một nụ cười trầm tĩnh mà ôn nhu.
Sau đó không biết nghĩ đến điều gì, mặt anh lại đỏ lên.
…..
Ngày hôm sau, Lam Sam sau khi tan làm chạy sang tìm Kiều Phong, Kiều Phong vẫn đang nấu cơm. Cô như kẻ trộm chạy đến cái cửa sổ sát đất, đầu tiên là hôn nhẹ rồi lăn một vòng lên tấm thảm. Cửa sổ phòng Kiều Phong thật ra không phải là “cửa sổ”, đó là hai tấm kính trọng lực có thể kéo vào đẩy ra, thông ra ngoài ban công. Lúc này hẳn cánh cửa đang được đẩy ra, vì Lam Sam thấy tấm rèm cửa sổ màu trắng tinh hơi đong đưa trong gió, thật kỳ lạ, bây giờ đã là chạng vạng tối còn kéo rèm cửa sổ vào làm gì thế?
Lam Sam đứng dậy đi tới, kéo mạnh tấm rèm cửa sổ thật lớn ra. Một ánh hồng quang lập tức ùa vào, Lam Sam hé mắt, sau đó cô liền được chiêm ngưỡng một bức tranh 3D hình ảnh động vô cùng đặc – ngoài cửa là một ban công rộng lớn, đặt đầy những chậu hoa mẫu đơn đang nở rộ khẽ rung rinh trong gió dưới ánh trời chiều. Trắng như ngọc, đỏ như lửa, hồng phớt như làn khói….trùng trùng điệp điệp, kiều kiều diễm diễm, tạo ra muôn hồng nghìn tía rực rỡ xinh đẹp.