8.
Ngô Văn đang lúc không biết phải làm như nào,mọi suy nghĩ trong đầu anh bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, bỗng anh bị một âm thanh do dự phía sau làm gián đoạn. ” Anh Văn …”
Anh quay đầu lại, phát hiện Lưu Tiểu Lôi đang đứng ở trước bậc cầu thang. Cô ta răng nghiến chặt nhìn chằm chằm vào bọn họ, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Tiểu Du Thái quýnh quáng vội vàng rút tay về, còn tỏ vẻ lấy tay lau lau lên váy – cái loại hành động tỏ vẻ ghét bỏ này làm Ngô Văn ôm một bụng bất mãn.
Lưu Tiểu Lôi đi đến chỗ hai người, dừng lại bên cạnh
– Anh Văn, vị này là…?
Ngô Văn một tay đút túi, tỏ vẻ cực kỳ không thèm quan tâm quét mắt nhìn Tiểu Du Thái, đáp :
– Là nhân viên công ty. – Đến cả tên tuổi cô anh cũng lười không thèm giới thiệu.
Lưu Tiểu Lôi cười cười, hướng Tiểu Du Thái đưa tay ra:
– Xin chào, tôi tên là Lưu Tiểu Linh.
– Tôi tên Tiêu Thải Vi. – Tiểu Du Thái vui vẻ đưa tay ra bắt tay cô ta.
Lưu Tiểu Linh tiến thêm một bước, đứng gần Tiểu Du Thái thêm một chút. Hai người đứng đối diện nhau, chênh lệch chiều cao hiển hiện càng thêm rõ ràng. Tiểu Du Thái chỉ cao có 1m62, hôm nay chỉ đi giày cao có 3cm, nhưng Lưu Tiểu Linh cao ít nhất phải 1m67, lại còn đi thêm đôi giày cao hơn chục phân, làm cho khoảng cách chiều cao của bọn họ càng kéo dài thêm một khoảng lớn. Tiểu Du Thái nhìn nhìn Lưu Tiểu Linh, lại nhìn nhìn Ngô Văn, cực kỳ đau lòng mà phát hiện: ít nhất từ chiều cao nhìn vào, Lưu Tiểu Linh cùng với Ngô Văn cũng thật xứng đôi.
Cô không được tự nhiên mà lùi hai bước nhỏ về phía sau:
– Hai nguời có việc cần nói à? Vậy tôi không làm phiền nữa!
Ngô Văn quay người:
– Có việc cũng không cần nói ở đây, đi thôi.
Lưu Tiểu Linh theo sau lưng anh, mồm miệng liên hồi gọi ” anh Văn” này, ” anh Văn” nọ.
Tiểu Du Thái cuối cùng vẫn duy trì khoảng cách hai bước với bọn họ, cô nghe thấy Lưu Tiểu Lôi luôn mồm gọi thân mật như vậy, cô bất mãn nghiến răng.
– Mồm miệng cứ xoen xoét ” Anh Văn, anh Văn”, bà đây còn là Văn-Cách đấy! cái tên phản động như thế còn dám gọi… ( Văn ca-“anh Văn” 1 vụ án về hồng vệ binh giết người trong thời cải cách văn hóa “gọi tắt là Văn- Cách” của người trung quốc )
Ngô Văn đột nhiên dừng lại, quay người liếc nhìn cô một cái, ánh mắt bất thiện- rất rõ ràng là anh đã nghe thấy câu mỉa mai của cô.
– Chờ quay về xem xử lý cô như nào. – Anh cảnh cáo.
Tiểu Du Thái cảm thấy hôm này mình đã đắc tội với anh quá nhiều rồi, dù sao chắc chắn cũng không thoát được bị xử lý, nên cô cũng không sợ lại đắc tội thêm với anh nữa, cuối cùng trợn mắt giả vờ nôn khan.
Ngô Văn nhè nhẹ hừ một tiếng, nhưng miệng lại không tự chủ mà nhếch lên cười.
Tiểu Du Thái quay lại phòng bao, cuối cùng cũng được diện kiến chồng của Vương Tiểu Mỹ. Vị đại gia trong truyền thuyểt này đang nhân lúc Ngô Văn rời khỏi phòng ăn, từ phòng bên kia chạy qua bên này, nâng ly chúc mừng mọi người. Lúc Tiểu Du Thái quay lại vừa lúc nhìn thấy vị đại gia kia đang ngẩng cổ uống rượu,.
Vừa lúc người đi vào, vị đại gia kia liếc mắt nhìn ra cửa, nhìn thấy phía sau Tiểu Du Thái là Ngô Văn, nên ông thất kinh, tý nữa là sặc chết, vỗ vỗ ngực liều mạng ho. Vương Tiểu Mỹ vội vã rút khăn đưa cho ông ta.
Lưu Tiểu Linh lo lắng chạy đến :
– Cha, có sao không?
Đại gia thuận hơi lại, liền nhìn Ngô Văn, cười tươi nói:
– Tổng giám đốc Ngô, thật xin lỗi, vợ tôi dùng cơm ở bên này, tôi sang đây xem một chút .
Ngô Văn gật đầu, không nói gì thêm.
Tiểu Du Thái phải dùng đến hai mươi giây để phân rõ mối quan hệ của những người trước mắt này, đợi cho đến lúc cô hiểu rõ ràng, phát hiện các bạn học đều dùng một ánh mắt vừa kinh nhạc,vừa nóng bỏng, lại vừa tôn kính, chăm chú nhìn vào người…. cô…..người Ngô Văn đứng đằng sau cô T.T
Ngô Văn không quen biết bọn họ, cũng không muốn làm quen, anh liền quay người trở về phòng bao ciủa mình.
Tiểu Du Thái quay lại chỗ tiếp tục ngồi ăn. Những câu chuyện phiếm xung quanh rất tự nhiên mà chuyển thành thảo luận về Ngô Văn, bên tai toàn những từ miêu tả mỹ miều, Tiểu Du Thái thuận tai nghe thấy, cô cảm thấy cũng vinh dự lây.
Đồng Lập Đông vốn dĩ muốn hỏi xem Tiểu Du Thái có bị làm khó không, nhưng khi nhìn thấy cô vẫn ăn uống ngon như vậy, chắc là tâm tình cũng không quá tệ nhỉ.
Vừa hầu người ta ăn xong cơm, lại muốn tiếp tục đi hát, một đứa cuồng hát như Tiểu Du Thái đương nhiên là bám càng theo cùng.
Buổi tối hai người ăn chút đồ đơn giản rồi cùng nhau đi xem phim, Đồng Lập Đông tiễn cô về tận cửa nhà, anh bỗng đột ngột nói:
– Thải Vi, anh không muốn đóng giả làm bạn trai của em nữa.
Tiểu Du Thái tất nhiên hiểu rõ ý của anh. Cô chợt cảm thấy bản thân thật vô cùng có lỗi đối với người đàn ông đang đứng trước mắt cô này, anh đối xử với cô tốt đến vậy, thế nhưng cô lại thích một người khác. Trong chuyện này, cô cũng thực sự đã từng nghĩ qua cần phải cùng anh xác định rõ mối quan hệ, nhưng mà hiện tại, cô đột nhiên lại nghĩ, nếu như thực sự xác định quan hệ rồi, có công bằng cho anh không?
Đồng Lập Đông nhìn thấy Tiểu Du Thái đang đáng thương tự dằn vặt bản thân, thở dài đáp:
– Có phải trong lòng em sớm đã có người khác rồi đúng không nào?
Tiểu Du Thái ngạc nhiên đáp:
– Sao anh biết?
Anh mất kiên nhẫn nhìn cô :
– Cái này còn phải đoán ư? Nếu không phải em thích người khác, thì em đã chấp nhận anh từ lâu rồi.
Cô cúi đầu:
– Xin lỗi, nhưng em đang nỗ lực để thích anh, thật đấy!
– Cái người mà em thích ấy, chẳng lẽ hai người không thể đến với nhau được à?
Cô gật gật đầu.
– Vậy thì, em cũng đừng quá miễn cuỡng nhé. Chúng mình cứ thuận theo tự nhiên đi nào. Nếu em thực sự không thể chấp nhận được anh, thì cũng nhớ nói với anh, đừng để anh cứ ngốc nghếch chờ đợi nữa.
Tiểu Du Thái nặng nề gật đầu.
… …… …… …… …… …… …… …… …… ….
Trưa ngày thứ hai, công ty có một cuộc họp cấp cao, Tiểu Du Thái cũng có mặt làm thư ký ghi chép biên bản của hội nghị. Lúc tan họp, Ngô Văn gọi giám đốc bộ phận thị trường lại. Tiểu Du Thái thuận tay thu dọn văn phòng hội nghị, cố tình lăng xăng bên cạnh không chịu đi. Trực giác báo cho cô biết, nguyên nhân giám đốc bộ phận thị trường bị giữ ở lại chắc chăn có liên quan đến Đồng Lập Đông. Dù sao Ngô Văn không đuổi cô đi, nên cô cũng đứng bên cạnh nghe trộm.
Ngô Văn liếc nhìn Tiểu Du Thái, cũng không thèm nói gì. Anh dời ánh nhìn về phía giám đống bộ phận thị trường, nhẹ nhàng phân phó lại một câu:
– Để ý đến gã Đồng Lập Đông làm trong bộ phận các anh một chút đi.
Giám đốc bộ phận thị trường nhất thời không hiểu ý của Ngô Văn nên hỏi lại:
– Đồng Lập Đông biểu hiện trong công việc rất tốt, tổng giám đốc Ngô, anh muốn tôi để ý về mặt nào của anh ta?
Ngô Văn trưng ra vẻ mặt cao thâm bất trắc, cũng không giải thích thêm. Nguyên nhân chính là do anh cũng không biết phải để ý điều gì ở Đồng Lập Đông, dù sao chỉ cảm thấy nhìn gã này rất không thuận mắt thôi.
Tiểu Du Thái cảm thấy, đây là chuyện không nghĩ cũng biết: Đồng Lập Đông đắc tội với Lưu Tiểu Linh mà cô ta với cha cô ta là đối tượng làm ăn của Ngô Văn, nên Ngô Văn hoàn toàn có khả năng vì giúp Lưu Tiểu Linh xả giận mà đi tìm Đồng Lập Đông làm khó dễ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiểu Du Thái lo lắng, Lưu Tiểu Lôi xinh đẹp lắm đấy…. …..
Ngô Văn liếc nhìn mặt Tiểu Du Thái:
– Phát ngốc rồi à?”
Tiểu Du Thái lấy lại tinh thần, Đồng Lập Đông vốn đắc tội với Lưu Tiểu Lôi cũng là vì cô, cô không thể không giúp anh, cuối cùng nói:
– Tổng giám đốc Ngô, hay là anh tha cho Đồng Lập Đông đi, ngườii phải chịu trách nhiệm lớn nhất trong chuyện này vẫn chính là tôi, hơn nữa tôi nghĩ Lưu Tiểu Linh cũng không phải là một cô gái nhỏ nhen, thù dai.
Ngô Văn châm một điếu thuốc, anh rít một hơi thật sâu, trong màn khói thuốc thở ra, nhàn nhạn nhìn về Tiểu Du Thái, nhẹ giọng đáp:
– Còn bảo vệ hắn ta như vậy cơ à, hai người đã phát triển đến bước nào rồi?
Tiểu Du Thái đưa tay xoa xoa mũi:
– Tổng giám đốc Ngô anh yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm trái quy định công ty đâu.
– Thật không?
– Tôi cùng với Đồng Lập Đông, hai người chúng tôi……..à thôi, tôi nói chuyện này với ngài đây cũng không có nghĩa lí gì, nói chung Đồng Lập Đông thực sự vô tội, tổng giám đốc Ngô, anh cứ coi anh ta như cái rắm mà đánh ra ngoài, buông tha đi nhé……
Ngô Văn đột nhiên cảm thấy điên tiết, cơn giận này đến thật nhanh cũng thật mạnh mẽ, bất luận làm như nào cũng không ép xuống được. Anh chặn ngang lời cô:
– Đồng Lập Đông, Đồng Lập Đông, tất cả đầu óc cô bây giờ chỉ có Đồng Lập Đông thôi à, cô rốt cuộc có còn để tôi trong mắt nữa không đấy? “
Tiểu Du Thái choáng váng, cô nhìn thấy gương mặt anh hiện giờ toàn là mây đen u ám, cô hơi lo lắng:
– Tôi…..tôi.. cái đó…… – Cô đột nhiên nghĩ ra, cười toe toét: – Tổng giám đốc Ngô, tôi tất nhiên không bao giờ để anh trong mắt rồi.
Cái kiểu ăn nói không chút khách khí như vậy, làm Ngô Văn thực sự sắp nổ tung rồi, anh lạnh lùng nhìn cô, gằn miệng, gần như cắn đứt điếu thuốc:
– Tiêu Thải Vi, cho cô nói lại lần nữa.
– Tôi thực sự không để ngài trong mắt , tôi đặt ngài tận trong tim – Tiểu Du Thái nói đến đây cô đưa ngón tay chỉ vào tim, cười nhăn nhở nhìn anh, nụ cười của cô tuy có vẻ vô tâm vô phế, nhưng trong lòng cô lại đong đầy chua xót – đây là một câu nói đùa, nhưng cũng là những lời thật tận đáy lòng của cô.
Trong giây phút ấy, thần kinh Ngô Văn chợt cứng đờ, tim anh đập mãnh liệt, có một chỗ nào đó dường như đột nhiên xuất hiện một vòng xoay sâu hút đi tất cả các sợi dây thần kinh cảm giác trên toàn thân anh, ngón tay đang kẹp điếu thuốc cũng nhè nhẹ run rẩy, làm tàn thuốc rơi xuống trên mặt bàn hội nghị.
Nhưng rất nhanh, anh đã ổn định lại tinh thần và trầm mặc nhìn cô, nhìn cô đang cười đến vô tâm vô phế, lời cô nói ra vốn chẳng chút thành thật nào.
Ngô Văn day day mắt không nhìn cô nữa. Anh uể oải, trong lòng lại có điều gì đó bi ai. Thật vậy, anh làm sao không bi ai cơ chứ, có một số việc lại cứ mỉa mai như vậy đấy, cô chỉ là đang nịnh nọt vỗ mông ngựa thôi, anh vẫn cứ muốn coi đó là những lời thật lòng.
9.
Tiểu Du Thái thử dò hỏi Đồng Lập Đông rằng giám đốc bộ phận kinh doanh có gây khó dễ gì cho anh không? Đồng Lập Đông trả lời rằng không có, còn ngạc nhiên hỏi Tiểu Du Thái lý do.
Tiểu Du Thái suýt chút nữa nói chuyện Ngô Văn và giám đốc bộ phận kinh doanh cho anh nghe, nhưng lời đến miệng lại bị cô nuốt vào. Cô cũng là một người có trách nhiệm công việc, chuyện giữa Ngô Văn và giám đốc bộ phận thị trường được xem như là công việc giữa tầng lớp cao cấp, vậy nên cô theo thói quen mà bảo mật những chuyện này.
Cuối cùng cô đáp:
– Không có gì, e chỉ sợ Tổng giám đốc Ngô gây khó dễ cho anh, anh đã đắc tối với cô nàng Lưu Tiểu Linh kia, anh cũng thấy rồi đấy, bố cô ta cũng sắp trở thành đối tác làm ăn của công ty mình rồi.
Vấn đề hợp tác này, không kể người có mặt hôm ấy, đại bộ phận mọi người đều có thể đoán ra. Bởi vì cô nàng Lưu Tiểu Linh kia, năm lần bảy lượt chạy sang bên này, có lúc thì tự mình đến, đưa tí tẹo văn kiện này nọ rồi thì gửi lời nhắn vv….v . Lúc thì cô ta đi cùng nhân viên của ba cô ta, bản thân cô ta không hề hiểu rõ công việc làm ăn, đến tập đoàn Văn Phong tất nhiên là có ý riêng rồi.
Đúng vậy, Lưu Tiểu Lôi nhìn trúng Ngô Văn rồi – đến ngay cả một đứa ngốc cũng nhìn ra.
Ví dụ như một số việc cần liên lạc của bọn họ căn bản không cần đến Ngô Văn xử lí, nhưng mỗi lần Lưu Tiểu Linh làm xong việc chính đều đi đến tìm Ngô Văn chào hỏi, lại còn cứ thích ngồi ỳ ra ở trong văn phòng anh không chịu đi. Vị công chúa này cũng thuộc loại tự coi đâu cũng như nhà mình,vác theo một bộ da mặt dày là thật dày luôn, Ngô Văn đành nể tình giữ mặt mũi cho ông chủ Lưu nên không tiện đuổi cô ta đi.
Có lần Tiểu Du Thái gặp Lưu Tiểu Linh trong văn phòng Ngô Văn. Bằng trực giác chuẩn xác của phụ nữ , trong vô thức, hai người đã coi đối phương là tình địch. Nhìn từ thân phận của Lưu Tiểu Linh , Tiểu Du Thái cũng không tiện tỏ rõ thái độ trước mặt cô ta, nhiều lần chỉ dám len lén oán thán sau lưng. Nhưng cô Lưu Tiểu Linh kia cũng không phải người dễ quên, cô ta sinh ra đã là tiểu thư cao quý, tính khí hơi bị kênh kiệu, không sợ gì chuyện đắc tội một nhân viên quèn nho nhỏ như cô đâu. Hơn thế cô ta cũng đâu có ngu ngốc, cô ta nhận ra Ngô Văn chưa bao giờ dành biểu cảm tử tế đối với Tiểu Du Thái , điều này có nghĩa Văn ca ca của cô ta cũng chẳng ưa gì cô gái kia.
Thế nên Lưu Tiểu Linh rất an tâm mà to gan khiêu khích Tiểu Du Thái, cách thức khiêu khích của cô nàng này cũng rất đơn giản, thỉnh thoảng trào phúng, đả kích lòng tự tin của Tiểu Du Thái. Nếu như đứng trước mặt Ngô Văn, lời trào phúng khiêu khích lại trở nên cực nội hàm ẩn ý, nhưng người nghe đều có thể hiểu được thâm ý trong đó.
Tiểu Du Thái cực kỳ điên tiết.
Hôm nay, Lưu Tiểu Linh lại đến.
Tiểu Du Thái vào văn phòng của Ngô Văn mà không gõ cửa, không sai, là cô cố ý không gõ cửa, chính là muốn đột kích cận cảnh tình huống trong văn phòng.
Lưu Tiểu Linh đang ngồi trên sofa xem tạp chí, Ngô Văn cúi đầu làm việc, cả phòng an tĩnh, không một ai nói chuyện.
Lúc Tiểu Du Thái đẩy cửa đi vào, cả hai người kia đều hướng ánh mắt về phía cô.
Lưu Tiểu Linh không thể bỏ qua chuyện này, cô ta lập tức trách móc.
– Sao cô không gõ cửa thế hả?
Ngô Văn nhìn sang Tiểu Du Thái:
– Có việc gì không?
Tiểu Du Thái đáp:
– Tổng giám đốc Ngô, tôi có việc quan trọng muốn báo cáo với anh. – Cô cười toe toét nhìn Lưu Tiểu Linh: – Lưu đại tiểu thư, có thể phiền cô đi vào phòng vệ sinh bên chút được không?
Lưu Tiểu Linh liếc nhìn Ngô Văn, xác định anh không muốn cho cô nghe, cuối cùng đành đứng dậy đi ra ngoài. Túi xách cô nàng vẫn còn đặt trên sofa, chứng tỏ cô nàng thực sự chỉ là tránh ra ngoài một chút …. hôm nay nài nỉ hết lời mới được Ngô Văn nhận lời cùng cô ra ngoài dùng bữa tối, có đánh chết cô cũng không thể bỏ lỡ cơ hội lần này.
Đợi Lưu Tiểu Linh đi ra, Ngô Văn lại hỏi lần nữa:
– Rốt cuộc là có chuyện gì?
– Là một phần văn kiện quan trọng. – Tiểu Du Thái bước qua, đặt văn kiện lên trên bàn:
Tổng giám đốc Ngô, ngài bận việc của ngài, tôi không làm phiền nữa. – Nói xong liền rời đi.
Ngô Văn hơi khó hiểu gãi đầu, anh nhìn theo bóng lưng cô bằng ánh mắt phức tạp.
Tiểu Du Thái đi qua chỗ sofa lưu tiểu lôi ngồi, đột nhiên cô quay lại nhìn anh. Ngô Văn giật mình cúi đầu, giả vờ đang lật giở văn kiện. Tiểu Du Thái cúi xuống cầm cốc chà lên, cực nhanh hất cốc trà lên ghế, nửa cốc nước đổ hết lên trên chiếc sofa trắng.
Sau đó cô để cốc xuống, coi như chưa từng có gì phát sinh mà đi ra.
Tất cả hành động của cô đều lọt vào mắt Ngô Văn, anh cười khổ lắc lắc đầu.
Một lúc sau, Lưu Tiểu Linh quay lại, lúc cô bước vào văn phòng phát hiện Ngô Văn đang nhìn mình. Cô nàng nhất thời thụ sủng nhược kinh, cũng lập tức xuân tâm phơi phới mà hấp háy mắt nhìn lại anh vừa đi đến sofa.
Ngô Văn cũng chẳng biết bản thân bị làm sao nữa,tự nhiên anh lại không muốn cảnh báo cho Lưu Tiểu Linh lại còn nhàn nhã nhìn cô nàng ngồi xuống.
Sau đó Lưu Tiểu Linh cảm thấy dưới mông là một mảng mát rượi, cô ” Á” một tiếng kêu kinh hãi, lập tức nhảy từ sofa lên, đáng tiếc cũng đã muộn, mông cô ta sớm đã bị ươt một mảng lớn, hơn nữa hôm nay cô mặc một chiếc váy sáng màu bó sát lấy mông, lúc này thực sự khổ nói không lên lời.
Tiểu Du Thái vẫn đang len lén đứng nép ở bên ngoài dỏng tai nghe động tĩnh bên trong phòng, nghe thấy bên trong vọng đến tiếng con gái kêu thảm thiết , cô lập tức chạy vào, thấy Lưu Tiểu Lôi đang ôm mông, cả mặt đỏ lựng, gần như sắp khóc lên rồi.
– Sao thế , sao thế, sao thế? – Tiểu Du Thái còn ra vẻ sợ chuyện không đủ ồn ào nên cố tình chạy đến.
Vệt nước kia không thể chỉ dùng hai tay mà có thể che được, sau khi nhìn rõ, Tiểu Du Thái tỏ vẻ ngạc nhiên, xia cằm lắc đầu:
– Này này, sao cô lại có thể tuỳ tiện đại tiểu tiện linh tinh như vậy?
Lưu Tiểu Linh chỉ hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, cô ta cuối cùngđã hiểu rõ mọi chuyện,
– Là cô. – Nói xong cô ta giận run, lấy tay chỉ thẳng vào Tiểu Du Thái, nhưng đột nhiên nhớ ra có người đang im lặng đứng phía sau, nên vội vàng thu tay lại.
– Tôi làm sao nào? – Tiểu Du Thái ngây thơ vô tội nhìn lại cô ta.
– Là cô cố tình đổ nước lên ghế sofa, cô, loại đàn bà như cô, quá nham hiểm rồi..
Cứ nghĩ đến Tiểu Du Thái cô cuối cùng cũng có ngày bị người khác chửi là nham hiểm, cô đơn thuần coi lời này thành một mỹ từ khen ngợi, cười toe toét đáp:
– Cô cũng không nên tuỳ tiện mà đổ tội cho người tốt thế nhé, chứng cứ của cô đâu? Cô tận mắt thấy tôi đổ nước à?
Lưu Tiểu Lôi tức đến nỗi ngực sắp nổ tung rồi, cô quay lại nhìn Ngô Văn :
– Anh Văn, anh nói xem làm như nào đi….
Ngô Văn nhíu mày, gọi cho trợ lý Thang một cú điện thoại, đội phòng cháy chữa cháy của trợ lý Thang đang đứng sẵn bên ngoài, nhưng không được Ngô Văn triệu tập nên cũng không tiện đi vào, lúc này vừa tiếp điện thoại, trợ lý Thang lập tức bước vào :
– Tổng giám đốc Ngô, có việc gì ạ?
– Anh đưa cô Lưu đây về nhà, à, giúp cô ấy chọn hai bộ quần áo, thanh toán bằng thẻ của tôi.
Trợ lí Thang liền cởi áo khoác của mình để Lưu Tiểu Linh quấn quanh hông, Ngô Văn an ủi cô nàng vài câu, sắc mặt cô ta mới tốt hơn một chút. Sau đó trợ lý Thang liền đưa cô nàng đi khỏi.
Ngô Văn đứng trước cửa, , chỉ có điều hai mắt anh cực kỳ sắc bén, nhìn chằm chằm Tiểu Du Thái, cái loại ánh mắt này quá áp lực rồi, Tiểu Du Thái vốn dĩ đang run sẵn, bị anh nhìn như vậy hai chân liền nhũn ra.
– Tại sao lại làm như vậy? – Ngô Văn đột ngột hỏi.
– A – Cô ngẩng đầu nhìn anh, định giả ngu.
– Không cần giả ngu đâu, cô vốn dĩ đã đủ ngu ngốc rồi. – Ngô Văn không hề lưu tình mà nói toạc ra sự thật. – Bây giờ nói thật cho tôi biết, tại sao cô lại đấu đá với Lưu Tiểu Lôi? Có phải là vì ghen tị không?”
Tiểu Du Thái đơ ra một lúc:
– …. Đúng vậy.
Đôi mắt Ngô Văn bỗng tỏa sáng, anh truy hỏi :
– Là kiểu đố kỵ như nào thế? – Anh hỏi như vậy, trong lòng lại âm thầm mà nghĩ đến đáp án mà mình hy vọng.
Tiểu Du Thái đương nhiên không thể thừa nhận bản thân mình vừa ăn dấm, cô cúi đầu:
– Ghen tị rất nhiều là đằng khác, nhưng mà tôi chủ yếu ghen tị vì cô ta chẳng cần đi làm mà vẫn có cơm ăn.
– À, – Ngô Văn đáp một tiếng, hơi thất vọng.
Tiểu Du Thái thực ra rất muốn trước mặt Ngô Văn nói xấu tình địch, nhưng cô lại sợ trộm gà không được còn mất nắm thóc, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thôi. Cuối cùng, cô lấy hết dũng khí to gan hỏi ông chủ:
– Tổng giám đốc Ngô, ngài có ý định lấy Lưu Tiểu Linh kia không vậy?
Ngô Văn khó hiểu nhìn cô:
– Tôi sao phải lấy cô ta? Đầu tôi úng nước rồi hả?
– Thì người làm ăn như anh không phải rất thích cưới người cùng hợp tác à, càng liên hợp mạnh mẽ hơn.
– Càng nói càng không ra sao cả, tôi làm sao có thể vì kiếm tiền mà tự bán bản thân mình đi được, ông đây không phải ngưu lang đâu nhé. -Ngô Văn nói xong, còn ý vị thâm trường nhìn Tiểu Du Thái.
Tiểu Du Thái hai mắt mấp máy:
– Thế anh sẽ cưới người như thế nào vậy?
Anh tự nhiên thấy hơi xấu hổ:
– Tất nhiên là người tôi thích.
Tiểu Du Thái truy hỏi :
– Thế anh thích kiểu người như thế nào?
Giống như cô ý…….Lời Ngô Văn suýt chút nữa buột khỏi mồm, nhưng đến miệng liền vội nuốt lại.
Tiểu Du Thái giống như một cô bé hiếu kỳ nhìn anh, ánh mắt thuần khiết, không lộ chút dấu vết nào.
Nhìn bộ dạng đầy vẻ hồn nhiên của cô, Ngô Văn cảm thấy hơi thất vọng, anh cũng không biết trả lời cô như thế nào. đúng lúc đó, đột nhiên có điện thoại goi đến, đánh vỡ tính trạng trầm mặc giữa hai người.
Anh đi đến tiếp điện thoại, nghe xong một đoạn, sắc mặt dần dần trở nên u ám
… …… …… …… …… ……