Mấy ngày này Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng ra có cặp và có đôi, mỗi ngày đều cùng đi tới tập đoàn Trầm thị xử lý sự vụ, rồi lại rời đi, tất nhiên là bị người chú ý tới. Người vây xem ở đây không ít người là nhân viên tập đoàn Trầm thị, có một số còn biết Trầm Mặc Nùng chính là thiên kim đại tiểu thư tập đoàn Trầm thị.
Bình thường thấy nàng luôn nghiêm túc kiệm lời, khí chất cao nhã, diện mạo lại vô cùng xuất chúng, khiến người ta có một loại cảm giác rất khó tiếp cận. Bây giờ ở trụ sở chính Giai Lợi của tập đoàn Trầm thị lại xuất hiện một sự kiện màu hồng như vậy. Ngược lại còn kéo gần khoảng cách giữa nàng và những nhân viên kia.
“Hôn trong tuyết. Thật là lãng mạn nha”. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
“Hôn thêm một cái nữa đi”.
“Hắc hắc, cẩn thận bà chủ xào con mực cô đó”.
“Cái này có là gì? Bình thường bạn trai bạn gái ai không làm cái này chứ?”
Một số cô nàng trẻ tuổi thậm chí còn đùa Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng, đằng sau có tiếng còi xe vang lên, Trầm Nhi Hiền nhận cặp từ trong tay thư ký đi tới, thấy đám người tụm lại, hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì xảy ra à?”
Bọn họ dám giỡn Trầm Mặc Nùng là vì tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, nhưng lại không dám đùa giỡn với dạng một tay mở tập đoàn như Trầm Nhi Hiền này. Thấy mọi người không nói lời nào, Trầm Mặc Nùng nói: “Không có gì. Chỉ suýt bị ngã thôi”.
“Đường trơn, phải cẩn thận một chút. Cũng không biết những người kia làm cái gì, sao không quét sạch tuyết trên bậc thang?” Trầm Nhi Hiền hớn hở nói. Trầm Nhi Hiền những ngày qua tâm tình thư sướng, cực kỳ dễ chịu thời gian qua. Không nói có con gái cưng bầu bạn bên người, chỉ riêng nghiệp vụ tập đoàn cũng mở rộng không chỉ gấp ba. Nếu những xí nghiệp kia Mặc Nùng đều thu toàn bộ. Thực lực Trầm thị liền thành xưa chẳng bằng nay.
Ba mươi năm Hà Đông, bốn mươi năm Hà Tây. Mấy ngày hôm trước còn đang cảm thán Quách gia trong bốn gia tộc lớn cứ như vậy tiêu đời, không ngờ cũng không biết gặp vận gì, sau khi Quách gia rớt đài, xí nghiệp bọn họ có một nửa đều được công ty mình tiếp nhận. Mặc dù có một số phải đàm phán hoặc là thông qua một chút trình tự bán đấu giá. Nhưng chỉ những thứ nắm giữ trong tay bây giờ, cũng đủ khiến gã buổi tối nằm mơ cũng phải cười tỉnh dậy.
Lúc trước gã chẳng hề nghĩ tới nhà mình có thể từ trong sự việc này tìm được chỗ tốt gì. Nhưng kinh hỉ này đột nhiên ập tới thật thiếu chút nữa khiến gã ngất đi. Bây giờ gã cũng hiểu được con gái và con rể vì sao vội về Tô Hàng như vậy. Vụ thu mua từng kiện từng kiện này thuận tay như vậy. Giống như là đã thương lượng tốt với người ta. Chuyện này hẳn là liên quan không ít tới con rể mình luôn nhìn không thấu này không ít?
Nước lên thì thuyền lên. Hai ngày trước đi tham gia tụ hội trong một xí nghiệp ở Tô Hàng. Người chào hỏi gã đột nhiên nhiều hơn. Ai cũng nhận ra, Trầm tra là một trong những người được lợi trong sự việc này. Nếu không có chút quan hệ thông thiên, sau có thể đến phiên bọn họ xuất hiện giành ăn chứ?
Trầm Nhi Hiền mặc dù đối với thực lực của con gái mình cực kỳ tự tin. Nhưng gã biết rõ lần này hẳn không phải con gái làm. Có nhiều thứ không phải có năng lực là có thể nắm bắt được. Cần vận hành sau lưng nữa. Người trẻ tuổi có năng lực ở Tô Hàng đâu chỉ ngàn vạn?
Cũng chính vì như vậy, gã càng ngày càng thuận mắt con rể Diệp Thu này. Mỗi ngày lúc ăn cơm tối đều lấy bình nữ nhi hồng mình cất kỹ cùng Diệp Thu nhâm nhi.
Trầm Nhi Hiền ở cạnh văn phòng của gã cố ý mở một gian phòng làm việc cho Trầm Mặc Nùng và Diệp Thu. Toàn bộ đồ đạc đều là vừa mua sắm. Gã biết tửu lượng của Diệp Thu không tệ. Thậm chí đặc biệt tuyển tủ rượu nhỏ theo kiểu Châu Âu. Bên trong bày đầy các loại rượu ngon từ các nơi trên thế giới.
Lúc Trầm Mặc Nùng ghé vào bàn làm việc, Diệp Thu liền chẳng làm việc đàng hoàng mà bưng ly rượu vang đỏ ngồi ở trên ghế salon. Nhâm nhi một chút rượu, lại nhìn cô gái thành thục tài trí đang chăm chỉ làm việc một cái. Thật sự hạnh phúc lớn lao của đời người.
Diệp Thu vốn cho là Trầm Mặc Nùng sẽ vì sự cợt nhả của mình mà tức giận, nhưng không ngờ lại yên bình như vậy. Chuyện này có chút vượt ngoài ý liệu của Diệp Thu.
Diệp Thu từng nghe kể qua một câu chuyện, nói là một cô gái sau khi bị nam nhân lừa. Nàng đã yêu người nam nhân kia. Vốn thấy người viết câu chuyện này chỉ số thông mình quá thấp, hoặc là người tin câu chuyện này chỉ số thông minh quá thấp, bây giờ nghĩ lại, cũng là có đạo lý nhất định.
Lòng của con gái như kim dưới đáy biển. Không thử qua chân chính, ai có thể biết con gái nghĩ gì chứ?
Nhớ tới câu chuyện này Diệp Thu lại không kìm lòng nổi mà nghĩ tới chị em Tống gia, Tống Ngụ Thư xem như là bị mình trừng phạt. Có một số cô gái là sau khi bị trừng phạt một phen mới có thể biết nghe lời, hơn nữa muốn chinh phục cô gái như vậy, ở trước mặt nàng ngoan ngoãn quỳ gối hoặc làm bộ nhã nhặn, muốn ôm người đẹp về không nghi ngờ gì là người si nói mộng. Đây cũng là nguyên nhân nàng lớn tuổi như vậy mà vẫn còn là một xử nữ. Nam nhân bình thường nàng chắc chắn sẽ không vừa mắt. Mà mình vứt bỏ truyền thống đạo đức dùng cách trực tiếp nhất. Nói không chừng sẽ có được kết quả không tưởng.
Lần này Tống gia không ngờ cùng đứng ra tranh thành quả thắng lợi, khiến Diệp Thu rất kinh ngạc. Chẳng lẽ các nàng biết mình có phần ở sự kiện này sao?
Nếu không phải như thế, chỉ bằng lực ảnh hưởng lớn như Hàn gia, Tống gia sợ là sẽ không dễ dàng buông tah một khói thịt béo như vậy. Hóa ra Tống gia luôn không để Hàn gia ở Tô Hàng vào trong mắt, với thái độ của Hàn Ấu Lăng cũng cực kỳ tùy ý.
Về phần Tống Ngụ Ngôn, cô gái này là yêu tinh. Nếu nói tính cách Tống Ngụ Thư còn có thể đoán ra, thì tính cách Tống Ngụ Ngôn chính là biến ảo vô thường. Đây là một cô gái Diệp Thu không hiểu rõ, khi ở trên giường thì còn tạm hiểu, thời gian khác thì kính nhi viễn chi thì tốt hơn. Kết hợp với nàng hoàn toàn là vì một sai lầmcủa Lâm Bảo Nhi, nhưng bây giờ như gạo đã thành cơm, Diệp Thu cũng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.
Đương nhiên, nói vậy không có nghĩa là nam nhân sẽ bài xích loại nhẫn nhục chịu đựng giai nhân chủ động yêu thương nhớ nhung này.
Thời gian ở cùng người đẹp lúc nào cũng qua đặc biệt nhanh, nhưng tuyết rơi bên ngoài vẫn lớn, đường nhất định kẹt xe, ba người Diệp Thu, Trầm Mặc Nùng và Trầm Nhi Hiền cũng không về ăn cơm trưa, chỉ ở quanh đó tìm quán cơm ăn qua loa một ít.
Buổi chiều lúc tan việc, Trầm Mặc Nùng nói với Trầm Nhi Hiền: “Ba, một mình ba về đi. Nói với mẹ, con với Diệp Thu buổi tối không thể về ăn cơm được”.
“Ừ. Các con đi ra ngoài thư giãn chút đi. Cũng không nên luôn vội làm việc. Người trẻ tuổi mà. Thật muốn trở về lúc trẻ quá”. Trầm Nhi Hiền cười ha hả nói, lúc nhìn Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng thì vẻ mặt từ ái.
Lúc này chính là giờ cao điểm tan tầm. Hơn nữa tuyết đọng trên xe vô cùng dày, băng trên đường cũng trơn. Xem chừng kẹt xe sẽ vô cùng nghiêm trọng, nói không chừng lái xe còn không nhanh bằng đi bộ.
Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng sóng vai mà đi, giống những đôi tình nhân bình thường khác. Ủng da giẫm trên băng nghe răng rắc.
Một đôi tình nhân trẻ tuổi ở trong đống tuyết ném tuyết, cô gái nặn một quả cầu tuyết lớn ném vào chàng trai. Chàng trai dùng mánh khóe, nặn một quả cầu tuyết nhỏ nhét vào trong cổ cô gái. Vì vậy cô gái hét chói tai bảo chàng trai nhanh lấy khối tuyết ra giúp nàng, chàng trai luôn miệng đáp ứng. Nhưng lại nhân cơ hội chiếm tiện nghi.
Trầm Mặc Nùng thấy một màn như vậy thì như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Diệp Thu, bộ dạng muốn nói lại thôi.
“Tôi biết cô muốn nói gì. Nam nhân không có ai là người tốt. Đúng không?”
Trầm Mặc Nùng không ngờ hắn thật có thể đoán được ý nghĩ của mình, khóe mắt lộ ý cười, lại không ngờ thấy hắn trông dương dương tự đắc, cố ý quay mặt sang như không có chuyện gì cả.
Nếu nam nhân đều là người xấu, vậy dứt khoát xấu xa tới cùng luôn đi.
Diệp Thu đưa tay qua nắm lấy bàn tay nhỏ có chút lạnh của Trầm Mặc Nùng, Trầm Mặc Nùng giãy ra, lại bị Diệp Thu nắm chặt hơn. Biết mình giãy cũng không được, lại có chút tham luyến sự ấm áp trong lòng bàn tay hắn, nên cứ để mặc cho hắn nắm, cũng không dám quay mặt sang nhìn vẻ mặt của Diệp Thu. Liếc mắt một cái cũng không dám.
“Chúng ta đi đâu đây?” Diệp Thu cười hỏi. Trầm Mặc Nùng đã sớm quyết định không về ăn cơm, vậy chắc là muốn dẫn mình đi chỗ nào đó.
“Thấy anh không hợp khẩu vị thanh đạm của Tô Hàng lắm nên dẫn anh đi xem có thứ gì đó khác ăn không. Tôi với chỗ này cũng không quen thuộc, chỉ có thể vừa đi vừa nhìn”. Trầm Mặc Nùng lúc lời này có chút chột dạ. Cái này có tình là sự chủ động của mình không?
Cũng không phải là người gì của mình, sao lại đối tốt với hắn như vậy chứ?
Diệp Thu ngược lại cũng thật bị Trầm Mặc Nùng làm cảm động. Món ăn của Tô Hàng thanh đạm thanh trí, hai ngày mới tới ăn rất dễ chịu, nhưng thời gian lâu, cảm thấy trong miệng không có vị gì cả. Hai ngày nay thèm ăn mà không biết phải làm thế nào cho tốt. Ăn cơm trưa này càng ăn có mấy miếng. Xem ra những chuyện này nàng luôn ghi nhớ trong lòng.
Nếu là Khả Tâm ghi nhớ những chuyện này, Diệp Thu sẽ cảm thấy là chuyện đương nhiên. Vì Lam Khả Tâm luôn dịu dàng tỉ mỉ như vậy. Nhưng từ trong miệng Trầm Mặc Nùng nói ra… ngoại trừ ngoài ý muốn, còn lại là hạnh phúc.
Khó trách có người nói con gái là con mèo, con trai là con chó. Cái xương này thật đúng là nhỏ.
Thấy ven đường có một quán lẩu, tên là quán sống lưng Chu lão nhị, tên không dễ nghe chút nào, nhưng từ mặt kình bên ngoài có thể thấy, bên trong khách ngồi chật ních, sinh ý tốt vô cùng. Từng trận từng trận mùi thơm từ cửa quán bay ra ngoài, bị gió đưa vào trong lỗ mũi, đã cảm thấy mùi thơm hợp lòng người.
Thấy bộ dạng thèm thuồng của Diệp Thu, Trầm Mặc Nùng hỏi: “Ăn lẩu nha?”
Diệp Thu gật đầu. Mùa đông tuyết rơi, ở một quán nhỏ ven đường, vừa tựa vào mặt kính vừa ăn lẩu vẫn rất có cảm giác thoải mái ấm áp. Hơn nữa nhìn người xung quanh bộ dạng ăn nhanh nuốt nhanh đến nỗi mồ hôi đầy đầu, hẳn là không khó ăn lắm.
“Hai vị, muốn bát hay là nồi?” Người phục vụ cầm menu đưa tới, dò hỏi.
“Bát hay là nồi à?” Diệp Thu có chút thắc mắc hỏi. “Là ý gì?”
Cô phục vụ mình thoáng qua Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng, nói: “Hai vị là vừa tới đây sao? Nguyên liệu nấu lẩu của quán chúng tôi chỉ có một loại, đều là xương sống. Xương sống heo phối hợp với thảo dược bí phương gia truyền nấu ra. Đồ gia vị và đồ ăn kèm có thể tự mình chọn”.
Diệp Thu sau khi hỏi qua phân lượng của bát và nồi, thì tự động chọn nồi. Sau đó lại gọi đồ ăn kèm như chút rau xanh, nấm hương, cùng Trầm Mặc Nùng thông qua mặt kính nhìn cảnh người đi đường vội vã trong tuyết.
Trong quán lẩu còn có vài đôi tình nhân trẻ, nhưng Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng không thể nghi ngờ là một đôi hấp dẫn người ta nhất.
Cô gái thanh nhã tựa ánh bình minh, thoát tục như tuyết, chàng trai tiêu sái phong lưu khí chất xuất chúng, hơn nữa còn mặc áo tình nhân màu đen, muốn không gây chú ý cho người khác cũng thật khó. Đặc biệt là Trầm Mặc Nùng, cô gái tư sắc dạng này cho dù là ở trong giới giải trí người đẹp nhiều như mây cũng khó có được, huống chi là xuất hiện bây giờ trong quán lẩu ven đường này.
Đối với nam nhân mà nói, món ăn thích hợp nhắm rượu nhất là con gái và củ lạc, có cô gái tuyệt sắc phong tư Trầm Mặc Nùng này ngồi ở trước mặt, những nam nhân lớn tiếng gào uống rượu cùng thêm hăng say, nguyên một đám mặt đỏ tới mang tai, nói chuyện cũng không lưu loát, nhưng vẫn mời rượu không ngừng.
Diệp Thu cũng không ác đến độ người khác nhìn bọn họ mấy cái thì sẽ đánh người ta. Trái lại, hắn vẫn cảm thấy nam nhân mà đẹp trai thì nên để người ta nhìn. Khi hắn bị hai lão già như ma quỷ nhốt nhiều năm ở sơn thôn, cũng không biết bên ngoài những cô gái kia có biết mình sống như thế nào không.
Diệp Thu bình thường đều ở cùng với những tiểu thư nhà giàu Đường Quả, Lâm Bảo Nhi, khó có cơ hội đi ra ngoài thể nghiệp chút cuộc sống bình dân. Nghe tiếng cười nói và tiếng phạt rượu ồn ào xung quanh, mùi thơm mê người tràn ngập trong quán, loại cảm giác như vậy vô cùng tốt, Diệp Thu rất thích.
Một nam nhân xấu xí từ sau phòng vội vã đi ra, nhấc chân chạy ra ngoài. Lúc xốc mành da ở cửa muốn đi ra, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, lại lui về.
Nam nhân có thể là uống nhiều rượu, cước bộ lỗ mảng, đi đường đều đụng người ta. Đi tới trước mặt Diệp Thu, đầu tiên là tham lam nhìn Trầm Mặc Nùng vài lần, sau đó mới lau khóe miệng, vẻ mặt kiêu ngạo mà nói với Diệp Thu: “Hắc, thằng nhải, mượn bạn gái mày dùng chút. Tiệc rượu xong liền trả lại mày.
Mượn bạn gái dùng một chút?
Diệp Thu lộ vẻ kinh ngạc, còn có loại yêu cầu này sao?
Nam nhân vừa nói, vừa lấy ví tiền móc ra một cọc nhân dân tệ vỗ lên bàn trước mặt Diệp Thu. Thậm chí đếm cũng không thèm, nhìn sơ qua dù thế nào cũng khoảng hai ba mươi tờ.
Chỉ khiến Diệp Thu có chút buồn bực chính là, sao mình ăn một bữa cũng bị người khác quấy rầy nhỉ? Chẳng lẽ đầu năm nay người muốn ăn đòn nhiều vậy sao?
Mình không phải là nên nói với gã: Hắc, thằng nhãi, mượn mặt mày cho tao dùng một chút, tao dùng xong liền trả lại mày nha?