Thật đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, Tư Không Đồ vẫn luôn lo lắng trên yến hội của mình xuất hiện sự cố gì, phá hư loại không khí yên tĩnh tốt lành tối nay mà gã đã phí một món tiền khổng lồ đặc biệt xây dựng. Không ngờ một câu kinh hô của Diệp Thu vẫn đánh vỡ ảo tưởng tốt đẹp của gã.
Tư Không Đồ đã nghiên cứu cẩn thận qua tư liệu về Diệp Thu. Mặc dù không thể nói là hiểu quá rõ ràng người nam nhân này, nhưng biết hắn tuyệt đối không phải là loại lưu manh chỉ biết ăn nói lung tung. Đến loại nơi này của bọn họ, nói chuyện cũng quả thật không thể quá mức tùy tiện.
Nếu không cần thiết, hắn tự dưng bị điên, hét lớn ở trước mặt mọi người trong rươu có rắn sao?
Nếu thế, người mất mặt chính là bản thân hắn.
Ở dưới ánh nhìn soi mói của những người khác, Tư Không Đồ đi tới trước mặt Diệp Thu, hoi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Có rắn ở đâu?”
Tư Không Đồ rất ngưng trọng, giọng hỏi cũng dồn dập, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm ly rượu trong tay Diệp Thu , giống như muốn dùng nhãn lực của mình tìm ra “rắn trong rượu.”
Từ vẻ mặt mà xem, gã rất không tin lời của Diệp Thu. Về phần lòng gã nghĩ thế nào, thì cũng chẳng biết.
Lời nói của Diệp Thu rất không logic. Cho dù là hai người Đường Quả và Lâm Bảo Nhi tương đối thân với hắn cũng hoài nghi hắn có phải nói nhầm hay không.
Có thể là trong rượu có “độc”, mà vì hắn khẩn trương mà nói thành trong rượu có “rắn”.
Ly nhỏ như vậy, có thể bỏ nhiều nhất hai đồng xu. Hơn nữa vì sự trân quí ít ỏi của rượu lại còn là rượu mạnh cô đặc cao – cái ly chỉ rót một ít. Với tửu lượng của Lâm Bảo Nhi cũng cảm thấy Tư Không Đồ quá keo kiệt.
Trong một chút dịch như vậy, sao có thể giấu một con rắn chứ?
“Trong ly rượu” Diệp Thu nói.
Ánh mắt Diệp Thu lúc nhìn quanh bốn phía, thấy trong góc có một người trẻ tuổi không nghe theo lời khuyên của mình, không chịu nổi sự hấp dẫn của hương vị loại rượu này muốn uống rượu vào trong miệng. Diệp Thu một lần nữa hét: “Rượu này không thể uống, anh không nghe sao?”
“hắc hắc. Rượu này ngay cả thần tiên cũng muốn nếm thử. Ly của anh có rắn, nhưng trong ly của tôi chứa một con rắn không nổi. Nếu tất cả mọi người không dám uống, vậy tôi liền học Thần Nông một lần trước đi. Nếu tôi bị độc chết mới chứng minh rượu này thật sự có vấn đề”. Người đàn ông nói, ngửa đầu rót chất lỏng màu da cam từng giọt trong ly vào trong miệng.
Mỗi người trong đại sảnh yến hội đều khẩn trương nhìn mặt người này, sợ gã sau khi uống xong ly rượu này đột nhiên thân thể run rẩy, miệng sùi bọt mép ngã xuống.
Cảnh tượng cũng không xuất hiện. Người thanh niên kia sau khi uống rượu trong ly xong, vẻ mặt say mê mà nhắm mắt lại liếm liếm môi, dùng vẻ mặt rất khoa trương liếm rượu trên môi vào trong miệng cười nói: “Quả nhiên là rượu ngon”.
Mở to mắt, nhìn thấy người ở đây đều bưng ly rượu nhìn gã, liền cười cười ha hả nói: “Sao? Các ngươi cũng không muốn uống à? Nếu không muốn uống, vậ rất sẵn lòng uống thay nha. Tôi không phải vẫn khỏe mạnh à? Loại rượu này cũng không phải luôn có cơ hội thưởng thức đâu”.
Người thanh niên lúc nói lời này còn nhìn thoáng qua Diệp Thu rất khiêu khích.
Thấy người thanh niên này sau khi uống rượu xong còn bộ dạng vui vẻ, tất cả mọi người nở nụ cười thiện ý. Ánh mắt một số người có quan hệ tốt với Tư Không Đồ nhìn về phía Diệp Thu cũng có chút khó chịu. Người này rõ ràng là muốn gây sự trong yến hội.
Chỉ là, thủ đoạn này có phải quá thấp kém hay không?
Mẹ nó hẳn là chỉ số thông minh gì vậy. Ngay cả câu “trong rượu có rắn” bệnh như vậy mà cũng nói ra được, còn mặt mũi ra ngoài tranh đấu với người khác sao. Hàng như vậy sao còn chưa bị người ta đập chết nhỉ?
Giống như là để phản bác lời của Diệp Thu là sai lầm, những người khác cũng rối rít uống hết ly rượu trong ly.
Sau đó bọn họ vui vẻ mà nói chuyện với nhau, phân tích cảm thụ tuyệt vời khi uống rượu ngon này. Hơn nữa, thỉnh thoảng còn liếc xéo nhìn Diệp Thu – kẻ bày vở hài kịch làm trò cười cho thiên hạ – bây giờ có vẻ mặt gì.
Đường Quả nhìn thoáng qua ly rượu trong tay mình, hỏi : Diệp Thu, ở đây thật sự có rắn à? Em rất sợ loại ghê tởm đó á”.
Diệp Thu gật đầu, nói “Có”.
Tửu lượng của Lâm Bảo nhi không cao, phẩm rượu càng kém. Vốn bụng uống vào một ít rượu, đều có chút sôi sùng sục, đang muốn mượn cơ hội tìm thức ăn, mà không ngờ Diệp Thu hét lớn một tiếng khiến nàng bị dọa đến độ rượu trong bụng đều rò ra ngoài. Sờ cái bụng nhỏ tròn vo lộ vẻ đau khổ nói: “Diệp Thu chết bầm. Rốt cuộc có rắn hay không? Anh không được làm em sợ”.
Nếu trong rượu có rắn, người đầu tiên bị hại chính là Lâm Bảo Nhi. Bởi vì nàng là người thử nghiệm đầu tiên sau khi vò rượu mở nắp.
Diệp Thu khoanh tay nói: “Trong ly rượu của em không có độc.”
Nhiễm Đông Dạ, Tây Môn Hướng Đông, Tây Môn Thiển Ngữ bên cạnh tất cả đều vẻ mặt lo lắng nhìn Diệp Thu, không biết hắn sao lại hét lên một câu như vậy.
Mặc dù bọn họ tin lời Diệp Thu, nhưng những người khác đã dùng hành động để chứng minh, trong rượu này không có rắn.
Một tiếng kêu lớn truyền tới. Sau đó chỉ thấy một cô gái mặc bộ váy dạ hội ca ro ở cách đó không xa không có báo trước, ngã xuống.
Tiếng kêu lớn này cực kỳ thê thảm, khiến người nghe sởn cả gai ốc. Sợi dây đàn tỳ bà trong tay lão nhân hai tai không nghe thấy thế sự chuyên chú gảy đàn tỳ bà cũng trong tiếng kêu này đứt thành hai đoạn, không thể không dừng lại.
Một số tân khách còn đang cười nhạo Diệp Thu gặp biến cố như vậy lập tức sợ hãi như con thỏ nhỏ gặp rủi ro.
“Đóng cửa lại”. Diệp Thu nói với Tư Không Đồ.
“Đóng của sân lại” Tư Không Đồ không chút do dự, truyền những lời này của Diệp Thu cho hai gã vệ sĩ luôn đi sau gã. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Một vệ sĩ nói mấy câu về phía tai nghe mini trên cổ. Trong nháy mắt, có một đám nam nhân mặc vest đen xông vào, còn cửa sân đã được gã đóng lại từ bên trong.
Những người hộ vệ này dùng tư thế chiến đâu bảo vệ xung quanh sân này, không tha đi bất cứ tân khách nào. Ở trước khi chuyện chưa được tra rõ, ai cũng đều là đối tượng tình nghi.
Diệp Thu ngôi xổm người xuống xem hơi thở của cô gái kia, sắc mặt ngưng trọng nói: “Chết rồi”.
Còn những người kia thấy cô gái chế đều không khỏi lên tiếng kinh hô. Da mặt nàng phát xanh, thất khiếu chảy máu, con mắt lồi ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn vỗn xưng là người đẹp giờ khắc này vô cùng khiến người ta sợ hãi.
“Nhanh vậy sao?” Tư không Đồ sắc mặt âm trầm hỏi.
Mặc dù nét mặt gã bình tĩnh, nhưng trong lòng gã đã sớm bị phẫn nộ nhồi đầy.
Rốt cuộc là ai gian lận ở phía sau? Bọn họ rốt cuộc muốn gì?
Ánh mắt Diệp Thu lại chuyển đến ly rượu trong tay mình, nói: “Nếu tôi đoán không sai, trong rượu này đã bị người ta bỏ Xuyên Tâm Hồng”.
“Xuyên Tâm Hồng” Đó là gì? Tư Không Đồ nghi ngờ hỏi. Gã lần nữa tập trung nghiên cứu ly rượu trong tay Diệp Thu một phen, vẫn không thu hoạch được gì.
“Là một loài rắn cực kỳ hiếm”. Diệp Thu giải thích nói, không chỉ là Tư Không Đồ, ngay cả Lâm Bảo Nhi cũng một bộ dạng hiếu kỳ không chút chớp mắt mà nhìn Diệp Thu, vội vàng đợi Diệp Thu giảng giải.
“Trạng thái nguyên thủ của nó chỉ là một viên trứng thụ tinh. Nhỏ bé vô cùng, mắt thường hầu như không nhìn thấy. Nhưng có thể dùng một loại cao su bọc nó lại. Đợi đến khi cần thì bỏ loại cao su không màu không vị này vào trong rượu hoặc là trong nước trà.”
Những người khác cũng đều vây tới, bọn họ đều chưa từng nghe có loại rắn độc như vậy.
“Loại trứng thụ tinh này ở trong cao su sẽ không chét. Mà ngược lại, sức sống của nó cực kỳ mạnh mẽ. Khi có người cố ý động tay động chân, sau khi ném nó vào trong rượu, lớp cao su vây bên ngoài nó sẽ tự động hòa tan. Viên trứng rắn này tiếp xúc với nước sẽ sống lại. Hơn nữa có thể phát triển thành rắn trưởng thành.”
Diệp Thu bưng ly thủy tinh trong suốt trong tay tới trước mặt mọi người nói: “Các người nhìn kỹ xem, không cần cố gắng tìm rắn mà nên xem trạng thái rượu. Có phải cảm thấy nó đang lắc nhẹ không?”
“Ồ, đúng nhỉ. Chẳng lẽ đó chính là rắn?” Đường Quả kinh ngạc bụm miệng nhỏ của mình. Ly trong tay cũng rơi phạch một tiếng.
Nghĩ tới trong tay mình cũng cầm một con rắn nhỏ kinh khủng như vậy, người Đường Quả liền nổi lên một lớp da gà.
“Đây không phải là rắn. Đó là gợn khi Xuyên Tâm Hồng ở bên trong động đậy”. Diệp Thu nói: “Bây giờ nó vô cùng vô cùng nhỏ, còn nhỏ hơn cả sợi tóc, mà càng kinh khủng chính là, màu của nó hiện lên màu trắng, càng khiến cho người ta khó phát hiện được.”
“Ồ, thế làm thế nào mới có thể tìm ra nó?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Bảo Nhi tái nhợt như tở giấy. Bàn tay nhỏ bé sờ tới sờ lui ở trên bụng. Nếu trong bụng mình có một con rắn nhỏ, đó không phải là muốn lấy mạng người ta sao?
Diệp Thu cắn ngón tay mình, giọt máu trong nhỏ vào chén.
Trong nháy mắt, mọi người có thể thấy xuyên qua ly thủy tinh trong suốt, có một cái bóng rất nhỏ nhanh chóng bơi tới giọt máu tươi kia. Nháy mắt, cái bóng vốn đang trong suốt kia biến thành màu đỏ, giống như một tia máu nhỏ, ở trong ly rượu màu vàng, nhìn thấy mà giật mình cực kỳ.
Ai thấy một màn như vậy , đều từ đáy lòng dâng lên một cỗ ghê sợ.
Trên thế giời này, sao có thể có loại rắn độc như vậy, là ai bắt nó thả ra?
“Rắn Xuyên Tâm Hồng gặp nước thành hình, gặp máu thì tiếp tục lớn lên. Nếu có máu đầy đủ dùy trì, tốc độ sinh trưởng của nó rất kinh người.” Lúc Diệp Thu nói, thân hình của con rắn nhỏ đã bắt đầu kéo dài. Hình thể mới ban đầu còn chưa tới 1 cm sau khi hấp thu máu, bây giờ sinh trưởng tới gần 1,5cm.
“Sau khi nó tiến vào cơ theer người, theo máu người lưu động. Sau đó tiến thẳng vào tim người. Cho nên, mới có tên gọi là Xuyên Tâm Hồng”
Thấy một màn như vậy, Lâm Bảo Nhi khẩn trương đến mức chạy tới. “Diệp Thu, trong bụng em có phải có Xuyên Tâm Hồng không? Mau bắt nó ra giúp em, em không thích trong bụng có rắn đâu”.
Diệp Thu buồn bực một trận, ngoại trừ Ấn Độ biến thái kia, ai thích nuôi rắn trong bụng chứ?
Diệp Thu an ủi nói: “Không hề gì. Ly em uống không có rắn.”
Hắn tận mắt thấy. Tư Không Đồ mở lớp niêm phong vò rượu này ra. Ở lúc niêm phong hoàn hảo như vậy, người khác không có cơ hội xuống tay. Mà ly kia của Lâm Bảo Nhi thì là do Tư Không Đồ tự tay rót, lại tự mình bưng tới. Cho nên không có bất cứ vấn đề gì.
Về phần ly trong tay mình có độc, thì do trong quá trình chuyền bị người khác động tay động chân.