Diệp Thu kiểm tra một phen, quả nhiên không chỉ có ly rươu trong tay mình có rắn, mà trong ly rượu của bốn người Đường Quả, Nhiễm Đông Dạ, Tây Môn Hướng Đông, Tây Môn Thiển Ngữ đều bị người ta động tay động chân. Nếu cản thận quan sát, mặt ngoài chất lỏng trong ly đều dập dờn rất nhỏ. Đó là nguyên nhân Xuyên Tâm Hồng thoải mái bơi trong rượu.
“Tình huống rất rõ ràng. Mục tiêu của gã là chugns tôi”. Diệp Thu nói với Tư Không Đồ. “Ngoại trừ rượu trong ly mấy người chúng tôi bị người ta động tay động chân ra. Những người khác không có bất cứ vấn đề gì”.
Diệp Thu giữ chặt một người mặc cổ trang bưng khay đi khắp nơi trong đại sảnh phụ trách đưa rượu cho khách, hỏi: “Trong một khay sẽ có bao nhiêu ly rượu?”
“Sáu ly” Nữ phục vụ xinh đẹp khẩn trương nói, lộ ra mặt hoa thất sắc.
Diệp Thu nhìn thoáng qua cô gái trúng độc bỏ mình, nói với Tư Không Đồ: “Ngoại trừ năm ly bên chúng tôi cầm ra. Một chén rượu khác đã bị nàng bưng đi.”
Tư Không Đồ sắc mặt trầm trọng, nói với vệ sĩ bên cạnh: “Tập trung tất cả nhân viên phục vụ có thể tiếp xúc với rượu tới đây”.
Nếu bọn Diệp Thu tiêu đời ở trong yến hội của mình, Tư Không Đồ gã sao trốn khỏi liên quan.
Nội tâm Tư Không Đồ phẫn nộ, nhưng vẫn phải miễn cưỡng giữ phong độ đại tướng gặp nguy không loạn trước mặt mọi người. Có điều trong lòng thì lại quyết tâm, cho dù thế nào cũng phải tìm ra tên dám gây chuyện trước mặt mình.
“Vâng” Hai tên vệ sĩ bên cạnh đáp ứng, liền bắt đầu tìm người ở trong này.
Cũng không cần biết phiền cỡ nào, ngoại trừ Tư Không Đồ tiếp xúc bình nữ nhu hồng này đầu tiên, chính là nhân viên phụ trách rót rượu cho khách và đưa rượu sau đó. Ở sự thăm hỏi của hai gã vệ sĩ, mấy nhân viên phục vụ đều bị tụ tập tới giữa đại sảnh.
Những cô gái xinh đẹp mặc cổ trang đều do công ty lễ nghi thuê tới. Gia tộc Tư Không Đồ mặc dù không thiếu người giúp việc nữ. Nhưng những người giúp việc kia cũng không phải dựa theo tiêu chuẩn xinh đẹp để chọn. Những cô gái ở công ty lễ nghi này dáng người cao gầy, các nàng mang khí chất thanh lịch xuất chúng đến càng khiến cho yến hội tối nay tuyệt vời hơn.
Nhưng lúc này, nguyên một đám các nàng lại đứng nơm nớp ở đó, sắc mặt tái nhợt lo lắng và sợ hãi đợi sự xử lý của chủ.
Tư Không Đồ hỏi quản gia Watt chạy tới đứng ở bên cạnh gã, nói : “Tổng cộng có mấy người.”
“Mười người”. Quản gia Watt dùng tiếng Anh nói, xuất hiện chuyện như vậy, là điểm nhơ trong nghề của ga. Hơn nữa, người chủ trẻ tuổi này nếu bị chọc giận, rât có thể gã phải chấm dứt công việc của mình ở phương Đông này sớm.
“Thiếu một người”. Diệp Thu nói. Bây giờ đứng ở đại sảnh chỉ có chín nhân viên lễ nghi, còn một người mất đi tung tích. Rất dễ thấy lễ nghi mất tích là người hiềm nghi lớn nhất.
“Tìm nàng cho tôi”. Tư Không Đồ lạnh băng ra lệnh.
Nhóm vệ sĩ luôn đứng sau cửa nhận lệnh, lập tức hai người một tổ mà xông vào trong phòng sau đó tiếng hành lục soát từng góc khả nghi của biệt thự này.
Tư Không Đồ nhìn Diệp Thu áy náy nói: “Diệp tiên sinh, xảy ra chuyện như vậy tôi không dự liệu được. Nhưng mà, xin tin tôi, tôi là có ý muốn hữu nghị với anh”.
Tư Không Đồ không thể không đứng ra giải thích một phen với Diệp Thu. Nếu không để cho hắn nghi mình có ý đồ gì đó với hăn, kế hoạch của mình sẽ ngâm nước nóng, còn có thể tự dưng trêu thêm một địch nhân khủng bố cho mình.
Nếu chống lại trên buôn bán, Tư Không Đồ ngược lại không cần phải sợ Diệp Thu. Nhưng một người như vậy lại có thực lực cực kỳ biến thái, vậy thì không thể không đề phòng. Đầu năm nay, không sợ người lỗ mãng, chỉ sợ kẻ lỗ mãng dám cùng người ta liều mạng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – http://truyenfull.vn
Mạng kẻ có tiền, đương nhiên là phá lệ quý giá hơn một chút.
Những tân khách khác nơm lớp lo sợ mà tụ vào một chỗ đều cách rất xa mấy nhân viên phục vụ nữ ở trong phòng khách kia, giống như đứng đó là hung thủ có thể thả loại rắn độc kinh khủng này vậy.
Bởi vì Tư Không Đồ bảo người ta chặn cửa lại, cho nên bọn chúng cũng không có cách gì bỏ đi sơm. Ngay lúc này, ngược lại có không ít người hâm mộ Quách Úc Hằng.
Sớm biết thế thì mình cũng để bà cô kia tát hai cái rồi đuổi đi, cũng không cần ở lại đây hưởng thụ loại ” tai họa rắn” kinh tâm động phách này.
Thiệu Kỳ là người chủ trì chính của công ty lễ nghi. Người điều khiển chương trình lúc tối cũng có thể nói là người chủ trì ngự dụng của Tư Không Đồ. Kể từ sau khi Tư Không Đồ du học ở Anh trở về đột nhiên phung phí thiết lập các loại yến hội, tiệc rượu mới sử dụng bọn họ lâu dài.
Thiệu Kỳ cũng không phải là không có ảo tưởng có một ngày có thể thiên nga trắng bay lên đầu cánh biến thành phượng hoàng. Thân phận của mình biến thành bà bé của gia tộc Tư Không. Nhưng qua ba lần nàng vẫn chỉ là người chủ trì Tư không Đồ thích dùng. Mà ngoài ra, nam nhân bề ngoài khiêm tốn nhưng trong xương cực kỳ kiêu ngạo kia chưa từng liếc mắt nhìn nàng.
Yến hội tối nay là nhóm công ty và quản gia của Tư Không Đồ tỉ mỉ vạch ra thật lâu. Tư Không Đồ cũng tự mình tới hỏi nhiều lần. Chủ đề yến hội lần này chính là thể hiện nguyên vị nguyên nước cuộc sống nhân sĩ trong xã hội thượng lưu của Trung Quốc xưa.
Trên yến hội đã xảy ra án mạng, hơn nữa có thể là do nhân viên công ty của mình đầu độc, làm cho người phụ trách mười cô gái này, nàng sao có thể đảm đương nổi trách nhiệm như vậy chứ?
Thiệu Kỳ không còn phong tình vạn chúng như lúc đi từ trên cầu thang xuống nữa. Nàng chạy vội tới trước mặt Tư Không Đồ, giải thích với thiếu gia: “Tôi cảm thấy ở phương diện này nhất định có vấn đề. Tôi hiểu rõ nhân viên công ty chúng tôi. Các nàng không có lý do để làm ra chuyện như vậy”.
Tư Không Đồ khoát tay nói: “Trước tiên không nên tranh nhau rút ra kết luận. Chờ chút nữa hãy nói là được.”
Thiệu Kỳ mặc dù lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể nghe theo lời của Tư Không Đồ, lo lắng cùng đợi.
Một gã vệ sĩ vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói bên tai Tư Không Đồ mấy câu. Sắc mặt Tư Không Đồ càng thêm âm trầm, nói với Diệp Thu: “Ở trong tủ treo quần áo trong phòng thay đô của người giúp việc phát hiện một cái xác. Bước đầu hoai nghi là người mất tích kia”.
“Đi xem một chút”. Diệp Thu nói.
“Dẫn đường”. Tư Không Đồ phất tay với vệ sĩ nói, lại quay đầu nói với Thiệu Kỳ: “Thiệu tiểu thư, cô cũng cùng theo đi”.
Xuyên qua đại sảnh tới một cửa nhỏ trước mắt, sau đó có một hành lang dài. Cuối hành lang dài có một gian phòng. Đó là chỗ những nhân viên lễ nghi này dùng để thay trang phục.
Diệp Thu tới đó, Đường Quả, Bảo Nhi, Nhiễm Đông Dạ tất nhiên đi theo. Hai anh em nhà Tây Môn cũng đi theo sau chuẩn bị xem náo nhiệt.
Yến hội của Tư Không Đồ xảy ra án liên hoàn, chỉ sợ vui vẻ nhất chính là mấy người gia tộc Tây Môn. Nếu chuyện tối nay truyền đi, gia tộc Tư Không kể ra là mất hết mặt mũi, mà sau này Tư Không Đồ có tổ chức yến hội nữa, sợ là không có ai dám tới tham gia không biết chừng?
Bọn Diệp Thu đi quá, hai bên hành lang đã đứng đầy vệ sĩ áo đen. Căn cứ những gì Diệp Thu thấy, thực lực những người này không kém đội hộ vệ gia tộc Tây Môn dẫn tới sân bay đón mình là bao. Khó trách hai nhà có thể đấu ngang nhau. Thực lực hai nhà đều không thể khinh thường.
Ở sự dẫn đường của vệ sĩ, bọn Diệp Thu trực tiếp đi vào gian phòng vẫn còn tràn ngập từng đợt gió thơm này. Ở trong tủ treo quần áo đã bị kéo ra, một thi thể cô gái đang nằm im trong đó. Cô gái mặc cổ trang màu xanh có thêu hình chim quyên. Chính là trang phục giống mấy lễ nghi phụ trách phân rượu bên ngoài.
“Á. Trương Tình” Thiệu Minh kinh hô. Người chết chính là nhân viên Trương Tình của công ty các nàng.
“Có chắc chắn nàng là nhân viên của các cô?” Tư Không Đồ nhìn Thiệu Kỳ hỏi.
“Chắc chắn” Nàng đã làm ở công ty năm năm. So với tôi còn sớm hơn 1 năm”. Thiệu Kỳ khẳng định nói.
Mặc dù mất đi một nhân viên tận tụy, nhưng trong lòng lại cảm thấy thoải mái không ít. Nếu người hạ độc là nhân viên công ty mình. Vậy công ty lễ nghi chỉ sợ là mai sẽ phải đống cửa. Sự trả thù của gia tộc Tư Không không phải là loại công ty nhỏ như vậy có thể gánh được.
Diệp Thu tiến lên lật thi thể lên xem, không thể tìm thấy bất cứ vết thương nào ở trên người bị nạn. Khuôn mặt an tĩnh bình yên, xem ra là chết vô cùng bất ngờ.
Diệp Thu dùng ngón tay lấy khăn tay bọc lấy lục lọi trên người Trương Tình một hồi, nói “Cả vòng eo nàng đều bị gãy, xem ra là người ta dùng lực mạnh trực tiếp bẻ gãy”.
Diệp Thu nhìn thoáng qua tủ quần áo loại nhỏ dài chưa tới 1m5, rộng chỉ khoảng 1m này, nói: “Vậy mục đích của hung thủ, chỉ là vì để có thể giấu thân thể của nàng vào trong tủ treo quần áo này”.
Một đám con gái nghe mà sởn cả gai ốc. Đây là hung thủ biến thái như thế nào chứ, giết người thì thôi, vì giấu thi thể, lại bẻ gãy toàn bộ xương lưng của người ta.
Diệp Thu không có bận tâm tiếng hét của mấy cô gái, hỏi: “Báo cảnh sát chưa?”
“Báo rồi.Cảnh sát đang tới”. Tư Không Đồ đap.
“Vậy thì tốt”. Án mạng này vẫn nên giao cho nhân viên chuyên nghiệp đi”. Diệp Thu nói. “Nếu không còn chuyện gì nữa, chúng tôi có thể đi trước không?”
“Đương nhiên. Có điều, xin Diệp tiên sinh giữ chú ý tới án mạng này. Dù sao, Diệp tiên sinh cũng là một trong những người trong cuộc”. Tư Không Đồ thành khẩn nói. Gã nói như vậy, cũng vì rửa sạch hiềm nghi của mình, không muốn bị hiểu làm.
Vốn gã muốn mời Diệp Thu đứng ra giúp giải cái án chưa giải quyết này. Nhưng cảm thấy có chút không ổn, cuối cùng ngại mở miệng.
“Vậy thì làm phiền rồi. Bên cảnh sát không có vấn đề gì chứ?” Diệp Thu vừa cười vừa nói.
“Không vấn đề. Tôi sẽ dùng danh nghĩa của tôi bảo đảm cho các vị”. Tư Không Đồ nói.
Không cần trở lại yến hội nữa, đám người đáng thương kia còn làm gì đợi thẩm vấn của cảnh sát. Bọn Diệp Thu ở dưới sự dẫn đường của cận vệ Tư Không Đồ. Từ cửa sau của tiểu viện đi ra ngoài, đi thẳng tới trước bãi đỗ xe.
Sau khi lên xe, vẻ mặt Diệp Thu luôn bình tĩnh thoáng cái biến thành nghiêm trọng. Đối phương đúng là tới với ý đồ không tốt. Không ngờ mình vừa mới tới Hông Kông, liền thành mục tiêu của người khác.
Rốt cuộc là ai muốn đưa mình vào chỗ chết chứ.
Diệp Thu nhìn Thiết Ngưu ngồi ở ghết lái phụ, nói: Bên Tiểu Bạch có tin tức gì tới không?”
“Căn cứ tình báo, hắn đã tới Hồng Kông. Anh cũng biết, hắn không liên lạc với tôi”. Thiếu Ngưu cười hắc hắc, không có chút ý giận nào.
Diệp Thu suy nghĩ một lát, từ trong túi áo lấy di động ra, gọi nói cho Tiểu Bạch một chỉ thị. Chuyện như vậy, để Tiểu Bạch ở trong tối tiến hành có vẻ thích hợp hơn.