Đóng cửa số lại, Sở Sở ôm tên mập Tiếu Thủ Tắc hôn mấy cái, thời khắc này, nàng yêu tên mập này.
Cởi trang phục tiếp viên hàng không trên người xuống thay bộ đồng phục màu trắng bạc của mình vào, Sở Sở bỏ cuốn sổ rất quý vào trong túi xách cầm tay của mình.
“Ông xã, anh yên tâm đi. Hôm nay, chậm nhất là ngày mai, trong tài khoản của anh sẽ có một khoản tiền. Bây giờ em không có cách gì xác định được là bao nhiêu, nhưng tuyệt đối sẽ khiến anh vừa lòng. Đợi tới khi anh lấy được tài liệu gốc, một trăm ngàn đô la Mỹ kia sẽ không thiếu một xu”( tài liệu mật như vậy sao có 100 ngàn đô la Mỹ nhỉ?? :D)
Sơ Sở nhịn không được lại ôm Tiếu Thủ Tắc hôn hai cái, nói : “Em trước tiên đưa tư liệu đi. Phương diện an toàn anh không cần lo lắng, bọn em có con đường liên lạc đặc biệt. Ngoài ra, cưng ơi, nếu anh còn có thể nhớ lại, cũng có thể dùng sổ ghi chép lại tư liệu kỹ thuật như vậy. Chỉ cần có thể nhận được tư liệu đầy đủ của phòng thí nghiệm, cho dù là dùng cách nào nhận được, thù lao một trăm ngàn đô la Mỹ vẫn là của anh”.
“Anh biết rồi”. Tiếu Thủ Tắc cười ha hả nói, ánh mắt lại dò xét trên cặp mông của Sở Sở.
“Giống thật. Mẹ nó quá là giống”. Tiếu Thủ Tắc lẩm bẩm nói.
“Hừ, cuối cùng gia sản của anh cũng thành của cô gái khác. Thật đáng ghét”. Sở Sở liếc Tiếu Thủ Tắc một cái quyến rũ, sau đó cầm túi xách đi ra ngoài.
Tiếu Thủ Tắc nhìn bóng lưng người đi xa mà ngẩn người, bộ dạng thất hồn lạch phách.
Sở Sở sau khi lấy được thứ đó, không có tiếp xúc và liên lạc với Trần Kiến Châu. Mà người bình thường nghĩ không có việc gì, đầu tiên là lái xe về lại nhà trọ mà mình thuê.
Sau khi đóng cửa sổ, kéo rèm xuống, Sở Sở cới quần áo mình sạch không còn một mảnh, sau đó thân thể trần truồng đi vào phòng tắm. Nàng muốn tẩy sạch dấu vết người nam nhân kia lưu lại trên người nàng trước tiên.
Đương nhiên, thuận tay cũng cầm túi xách kia vào. Đồ quý giá như vậy, nàng muốn ở trong tầm mắt của mình một tấc cũng không rời.
Tắm rửa xong đi ra ngoài, Sở Sở chọn quần jean màu lam cùng T-shirt bó sát người thay, sau đó cởi tấc, quỳ trên đất, lục từ dưới giường một hộp bánh Trung thu.
Cẩn thận mà mở nắp hộp ra, bên ngoài là một tầng bánh Trung thu đen xám đã sắp mốc meo. Lấy nguyên một đám bánh Trung thu ra, vén tầng plastic mỏng kia lên, khéo léo khảy linh kiện điện tử dạng MP4 giấu ở tầng cuối cùng.
Sở Sở lấy MP4 từ trong hộp ra, ấn một cái nút tròn tròn màu bạc phía trên, lại từ túi xách của mình lấy ra một cái tai nghe màu đen, phía trên có hãng “Apple” cắm tai nghe vào trong MP4, tín hiệu điện tử trên đó không ngờ nhảy ra một loạt số.
Mấy con số này là dùng tay cảm ứng, người phải điểm nhẹ lựa một vài số. Sở Sở dựa vào trí nhớ của mình đưa mấy mã số vào, trên màn hình xuất hiện tín hiện hình đồ thị đang liên tiếp.
Đây là thành quả khoa học kỹ thuật mới nhất của tổ chức, bởi vì sự tê liệt của truyenfull.vn Châu Á, di động liên lạc trước kia đã bị nước Trung Quốc và những quốc gia khác thu được. Thứ đã bại lộ, đối với tổ chức mà nói đã mất đi giá trị sử dụng.
“Tích”
Sau một tiếng vang nhỏ, điện thoại bên kia đã có người nhận.
“Số 10, có chuyện gì không? Tôi đã nhắc nhở cô, nếu không có gì quan trọng, không nên dùng “Ra-đa” liên lạc”. Trong tai nghe truyền tới âm thanh trầm khàn của một người đàn ông.
“Đạo diễn, tôi có tình huống khẩn cấp cần báo cáo. Tôi chịu trách nhiệm quyến rũ nhân vật mấu chốt đưa ra một phần tài liệu kỹ thuật tới, phần tài liệu kỹ thuật này là gã dựa vào trí nhớ mà viết ra. Xin đạo diễn truyền ý kiến xử lý”. Sở Sở cứng nhắc nói, sự ngọt ngào và quyến rũ có trong thanh âm đã bị quét sạch, thanh âm lạnh băng băng, không mang theo bất cứ tình cảm nào.
Trong tai nghe trầm mặc một trận, thật lâu sau, bên kia mới hỏi: “Tài liệu có đáng tin không?”
“Dựa theo ước định trước đó của chúng tôi, chúng ta sẽ trả thù lao một trăm ngàn đô la Mỹ cho gã và thân phận quốc tịch Pháp. Bây giờ gã đã bán đứng ích lợi trụ sở, tài liệu có lẽ sẽ không phải giả”. Sở Sở lên tiếng phân tích nói.
Đầu bên kia điện thoại lại trầm mặc một trận, giống như là đối phương đang cân nhắc thiệt hơn, nói: “Có quá thuận lợi không?”
Đúng vậy, hết thảy đều quá thuận lợi.
Vốn Sở Sở đã vì che dấu quan hệ xã hội lâu dài mà chuẩn bị tốt, nhưng hết thảy đều vì quá thuận lợi. Hôm nay sau khi lấy được tài liệu, nàng còn có loại cảm giác không chân thật.
Sở Sở không trả lời, bởi vì nàng biết, chuyện như vậy là do cấp trên làm ra quyết định. Là một cấp dưới, rất có thể nói càng nhiều, lỗi càng nhiều.
“Có cảm giác đã có người theo dõi dấu vết không?” Đạo diễn hỏi.
“Không có”. Sở Sở đáp.
“Được. Cô làm tốt lắm. Khổ cho cô rồi. Tôi sẽ báo công cho cô lên tổ chức”. Thanh âm đ*o diễn đột nhiên biến thành nhẹ nhàng: “Đây là một đột phá lớn nhất. Tối nay 11h30 chúng ta sẽ gặp nhau ở quán bar Tô Hà”.
“Vâng, đạo diễn”. Sở Sở nói.
Bây giờ là 7h45, cách thời gian gặp còn hơn ba tiếng.
Đèn treo thủy tinh xa xỉ xinh đẹp chiếu cả phòng sáng trưng, chất lỏng màu đỏ ở trong ly thủy tinh trong suốt dập dờn. Một đám đàn ông hào hoa mặc vest hoặc ngồi dựa người thoải mái ở trong ghế salon, trêm mặt lộ vẻ hài hước của mèo vờn chuột.
Nhân Long gấp cuốn sổ trong tay lại, bưng ly thủy tinh trước mặt đi tới phòng khách cười nói: “Con chuột đã ra khỏi hang.Chúng ta có phải là nên nâng chén chúc mừng một phen không?”.
Đường Bố Y từ trên ghế salon đứng lên, hai gò má vì bị bệnh mà hóp lại lần nữa căng tròn. Một loạt động tác trước đó khiến gã đưa đối thủ lớn nhất bên trong Đường thị vào ngục giam, Đường thị bây giờ hoàn toàn phát triển tốc độ cao theo ý đồ của gã.
Đường Quả và Diệp Thu đi Hồng Kông, Đường Bố Y gần đây cũng rất ít đi công ty. Gã chẳng qua là người lập ra mục tiêu, trình tự kế hoạch và hoàn thanh kế hoạch kỹ càng đương nhiên sẽ có người đi làm. Đây là “Ủy quyền” mà một người lãnh đạo thông minh nên học được.
Không nên để cấp dưới của anh cảm thấy ở công ty không có việc gì để làm, vậy sẽ sinh ra cảm giác khủng hoảng.
“May mà kế hoạch tôi lập nên có thể tìm ra cái u ác tính này, bởi vì sự tồn tại của mấy người này, vô số lần tôi từ trong mộng bừng tỉnh. Những người này giống như rắn độc tiềm phục trong chỗ tới vậy, chỉ cần hơi không để ý thì sẽ bị người đó cắn một cái”.
Bố Y giơ ly rượu, nói với mọi người trong phòng: “Cảm ơn thế chân vạc của các vị trợ giúp, Đường mỗ khắc sâu trong lòng. Cạn ly”.
Trong tiếng leng keng cụng ly, mọi người một hơi uống sạch rượu vang đỏ trong ly.
Phí Tường cho dù ở bất cứ thời điểm nào đều giữ cử chỉ tư thái ưu nhã, cầm chai rượu tự mình rót rượu cho mọi người, hỏi: “Bước tiếp theo phải làm thế nào? Bây giờ có phải nên ra tay không? Chú Đường còn phải góp ý cho bọn cháu. Lúc Diệp thiếu gia đi đã nói, chuyện này bọn cháu phải hoàn toàn phối hợp với chú”. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
“Có nên đợi lâu thêm chút nữa không?” Trương Thắng đứng ở một bên cung kính noi: “Mặc dù tôi là kẻ đến sau, nhưng tôi cảm thấy tổ chức này không hề tầm thường. Nếu chúng tôi ra tay lúc này, cũng chỉ có thể với lên mấy con cá nhỏ”.
Trương Thắng thấy Phí Tường cũng không có vẻ gì không vui, lúc này mới nói tiếp: “Buông dây dài, mới có thể câu được con cá lớn. Nếu không thì chúng ta theo dõi lâu dài, xem thử một chút xem cuốn sổ kia của Tiếu Thủ Tắc rốt cuộc sẽ chạy tới đâu. Đến lúc đó, tới nhỏ tận gốc. Ông Đường, anh Phí, anh thấy thế nào?”
Trương Thắng là một tay Diệp Thu đề bạt, chỗ dựa lớn nhất của gã chính là Diệp Thu. Bản thân không có bối cảnh như Phí Tường, cugnx không giống như Nhân Long luôn đi theo Diệp Thu. Ở trong nhóm nhỏ thuộc Diệp Thu, gã chỉ xem như một kẻ tới sau. Cho nên, giữ một phần tâm tính khiêm tốn là rất cần thiết.
Mặc dù lúc này gã đã là kẻ nắm trong tay trật tự ngầm ở Yến Kinh!
“Trương Thắng nói không sai”. Phí Tường có chút tán thành. “Nhưng các người cũng thấy, những người này thật sự quá cẩn thận. Cho dù chúng ta dùng kế dẫn bọn họ ra ngoài, nhưng khó đảm bảo họ sẽ không nghi ngờ. Nếu bọn họ phát hiển vấn đề không đúng, lập tức lẩn trốn ngay. Hoặc là phát hiện khó có thể chạy trốn, uống thuốc độc tự vẫn, vậy chúng ta không phải là vớt lưới vô ích à?”
“Tôi đã từng quan hệ với tổ chức này, cực kỳ rõ hành vi của bọn họ. Cái chết đối với bọn họ mà nói cũng không phải là uy hiếp”. Phí Tường nói bổ sung.
Đường Bố Y cũng có chút do dự, nói: “Không, hay là gọi điện cho Diệp Thu đi, xem hắn có bố cục lâu dài không. Nếu không có, chúng ta thấy tốt liền thu đi”.
Diệp Thu trên đường về gia tộc Tây Môn nhận được điện thoại của Đường Bố Y, Đường Bố Y ở trong điện thoại nói đơn giản tình huống một phen, sau đó liền hỏi ý kiến Diệp Thu.
Diệp Thu trên đường về gia tộc Tây Môn nhận được điện thoại của Đường Bố Y, Đường Bố Y ở trong điện thoại nói đơn giản tình huống một phen, sau đó liền hỏi ý kiến Diệp Thu.
Diệp Thu vừa cười vừa nói: “Chú Đường, chú thấy thế nào thích hợp thì cứ làm thế đó là được rồi. Bọn họ sẽ phối hợp với chú. Có điều, theo cháu đoán rất khó câu được cá lớn, những người này thật sự là đối thủ quá giải hoạt. Trước tiên vớt những con cá nhỏ này lên đi. Quả Quả ở bên cạnh cháu đây, chú Đường có muốn nói một chút với nàng không?”
Không biết chuyện gì xảy ra, bây giờ Diệp Thu nói chuyện với Đường Bố Y, luôn cảm giác có chút lo lắng.
Vô duyên vô cớ ăn con gái cưng của người ta, cũng không về làm sao nói với ông đây.
Đường Bố Y vừa cười vừa nói: “Nó ở cùng với cháu, sao còn nghĩ tới người cha như chú chứ? Quên đi, làm chính sự quan trọng hơn. Bảo con bé có thời gian thì gọi cho chú. Chuyện ở bên cháu vẫn thuận lợi chứ?”
Đường Bố Y đang ở Yến Kinh, tất nhiên biết tin đồn lần này là Diệp Thu dẫn Lâm Bảo Nhi đi Hồng Kông từ hôn. Gã đã từng ngầm khuyên Đường Quả, nhưng con gái khư khư cố chấp, gã cũng không có cách gì.
Nếu là trước kia, Đường Bố Y nhất định sẽ có thái độ phản đối ở sự kiện này. Diệp Thu mặc dù ưu tú, gã cũng từng nghĩ tới gả con gái cho hắn. Thậm chí có đôi khi còn hay nói đùa hỏi Diệp Thu có hứng tiếp quản Đường Thị không. Nhưng gã biết số đào hoa của thằng nhóc này thật sự quá dày, nếu giao con gái cho hắn, khó đảm bảo sau này con gái sẽ không chịu ủy khuất.
Nhưng mà, trải qua kiếp nạn lần trước, tâm tình Đường Bố Y đã xảy ra biến hóa rất lớn. Bây giờ gã cảm thấy chỉ cần con gái cưng có thể ở cùng với minh, sống bình an khỏe mạnh, có thể thấy khuôn mặt tươi cười của con gái, những thứ khác hết thảy đều không quan trọng.
Con gái muốn lựa chọn thế nào, tùy nó đi. Chỉ số thông minh của nó còn cao hơn mình nhiều mà, nó rõ minh đang làm những gì.
Diệp Thu vừa cười nói: “Chú Đường, Quả Quả sẽ nhớ chú. Chú biết tính cách của nàng mà”.
“Ha ha, chú biết rồi. Con gái của mình còn có thể không hiểu sao? Cháu có thể hiểu được thì tốt rồi”. Đường Bố Y nói có chút tự hào.
Diệp Thu lộ vẻ xấu hổ, cũng không biết làm sao tiếp chủ đề này.
Chẳng lẽ hắn lại nói, yên tâm đi chú Đường cháu hiểu con gái chú lắm, bọn cháu đã từng thâm nhập nhau rất sâu rồi sao?
Đường Bố Y ở bên kia nở nụ cười sang sảng, cười nói: “Được rồi, cứ như vậy đi. Mấy anh em còn đang chờ, bên cháu đã không có tính toán lâu dài, vậy bên chúng ta phải ra tay bắt người thôi. Trước tiên khống chế những kẻ khủng bố này rồi tính sau”.
Cúp điện thoại của Diệp Thu, Bố Ty nói với mấy nam nhân vây bên cạnh nói: “Các vị, có thể ra tay”.
Nhân Long lập tức gọi điện thoại, vẻ mặt bì ổi mà nói vào loa: “Phượng cưng ơi, em đang ở ngoài có khỏe không? Em có biết anh đang nhớ em không? Bây giờ khí trời lạnh, nhớ mặc thêm áo. Nếu đông lạnh thì hỏng rồi, anh sẽ rất đau lòng đó…”
“Nếu câu tiếp theo không phải là trọng điểm nhiệm vụ, tôi liền cúp máy”. Giọng lạnh lùng của Nhân Phượng truyền tới.
“Ha ha, thật là cô gái không hiểu phong tình. Lão đại nói, có thể tiến vào trạng thái theo dõi”. Nhân Long cười ha hả nói.
” Biết rồi”. Vừa dứt lời, trong loa đã truyền tới tiếng tút.
Nhân Long cầm di động lộ vẻ cười khổ, nhỏ giọng nói: “Cô gái ngốc nghếch, anh chính là nói thật lòng mà. Nhu tình của anh, sao em lại không hiểu chư?”.