“Xuất động bộ đội SDU, cuối cùng cần tìm một cái cớ. Vì vậy, chúng tôi liền bảo ở Hong Kong có thuyền bị hải tặc chiếm, xin cảnh sát đặc nhiệm Hong Kong hỗ trợ cứu viện. Như vậy, sẽ không bị một số người công kích”.
Diệp Thu gật đầu, nói: “Nhiệm vụ lần này của chúng ta vừa thành công, vừa thất bại. Đương nhiên, trách nhiệm chủ yếu là do tôi”. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – http://truyenfull.vn
“Su phụ. Anh đừng nói thế, anh vì nhiệm vụ liều mạng như vậy, thiếu chút nữa cũng… Nhiệm vụ thất bại, sao có thể trách anh chứ?” Diệp Hổ lên tiếng khuyên nhủ.
“Đúng là nên trách tôi”. Diệp Thu vừa cười vừa nói: “Là tôi không tính đến sự tàn nhẫn giảo hoạt của ngươi Nhật, càng không ngờ bọn họ dám đồ sát ở ngay trên thuyền. Tôi tưởng rằng có chín tổ chức dị năng ở đó, ít nhất bọn họ sẽ giữ cẩn thận. Cho dù làm chuyện gì cũng tiến hành trong tối. Không ngờ bọn họ phát rồ đến thế, thật sự muốn diệt sạch người Thiên giới. Thậm chí ngay cả chín tổ chức dị năng kia cũng không bỏ qua”.
Thật ra khiến Diệp Thu ngoài ý muốn chính là người của tổ chức Độc Xà không ngờ cũng lên thuyền, hơn nữa còn liên quan chặt chẽ với Thiên Diệp Huân. Trải qua chiến dịch lần này, Thiên giới tổn thất thảm trọng, không biết cứu viện sau đó ra sao, nếu người cứu về quá ít, vậy Thiên giới chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.
Còn chín tổ chức dị năng lớn khác cũng đã tổn thất thảm trọng trong hỗn chiến, sau khi trở về sợ là cũng phải nghỉ một đoạn thời gian rất dài để lấy lại sức.
“Đội trưởng, vậy chúng ta phải làm sao? Nhiệm vụ đã coi là hoàn thành chưa? Làm sao báo cáo lên trên?” Con mắt xinh đẹp của Ngân Ly nhìn Diệp Thu hỏi.
“Thuyền con của bọn họ neo ở cảng Hong Kong, nhưng lại có gan chạy về phía biển Nhật, chứng tỏ bọn họ sau khi qua nhất định sẽ được sự che chở của người Nhật. Bây giờ chúng ta cũng không có cách nào đuổi theo. Thân phận của chúng ta đặc biệt, không có cách gì điều tra Nhật Bản đại quy mô. Cho nên, chuyện như vậy vẫn nên giao cho quốc an giải quyết đi”.
Diệp Thu suy nghĩ một chút, nói: “Chuyện này trước khi báo cáo, lúc chưa có tin xác thực của bọn chúng, chúng ta cũng không có cách gì làm thêm chuyện gì khác. Nhưng mà, tiểu đội Lôi Đình của chúng ta tạm thời không thể giải tán. Tôi có dự cảm, bọn họ sẽ ngóc đầu trở lại. Hơn nữa mục tiêu chính là Hong Kong. Về phần báo cáo lên trên thế nào… chuyện này để tôi xử lý. Sắp tới tôi sẽ trở về Yến Kinh một chuyến”.
“Vâng”. Mọi người cùng đồng thanh đáp ứng.
Diệp Thu ngáp một cái, nói: “Hôm nay đã mệt mỏi cả ngày, mọi người nên nghỉ sớm một chút đi”.
Lúc nói chuyện, ánh mắt Diệp Thu liếc về phía cầu thang thông lên lầu hai. Bởi vì đang có người từ trên đi xuống.
Là Ngân Nhãn lên lầu tắm rửa. Áo quần trên người nàng đã sớm bị nước biển ngấm ướt, cho nên bây giờ đành mặc áo quần của Ngân Ly, bởi vì ở đây tất cả đều là một đám đàn ông, mặc dù nàng cao hơn Ngân Ly một chút, nhưng cũng không có lựa chọn nào khác. Cũng không thể đã muộn như vậy còn chạy ra ngoài mua áo quần mặc.
Áo cổ sơ mi trắng, áo khoác công chức màu đen. Vóc người Ngân Ly đã đầy đặn, Ngân Nhãn so với nàng còn mượt mà hơn một phần. Cho nên, áo khoác kiểu vest màu đen kia mặc trên người nàng có chút chật. Nhưng càng khiến bộ ngực lộ vẻ căng tròn, cái mông vểnh cao.
Tóc vàng, mắt xanh, môi căng mọng gợi cảm. Tóc xõa trên vai, một đôi chân dài được giày cao gói xinh xinh phụ trợ càng khiến nó thêm thon dài. Không mang tất chân, lộ ra nửa cặp đùi trắng bóc.
Chỉ cần là đàn ông, thấy cô gái thành thục quyến rũ như vậy, đều có một loại khoái cảm muốn chinh phục mãnh liệt.
Ngân Nhãn không đếm xỉa tới ánh mắt người khác, đi thẳng tới trước mặt Diệp Thu, hỏi: “Tôi giờ làm sao?”
“Làm sao?” Diệp Thu sờ sờ đầu, cố gắng rút ánh mắt khỏi cái khe sâu không lường được của nàng, nói: “Cô à? Đã muộn thế này, đương nhiên là đi ngủ rồi”.
“Ngủ ở đây?” Ngân Nhãn cười hỏi. Nụ cười này, không ngờ có loại giảo hoạt tinh nghịch của trẻ con.
“Nếu cô không ngại”.
“Vậy thì được, tôi cứ nghĩ anh sẽ đuổi tôi đi nữa chứ”. Ngân Nhãn duỗi lưng một cái, triển lãm vóc người xinh đẹp cực kỳ trước mặt Diệp Thu ngáp một cái, nói: “Tôi đi ngủ đây. Các vị ngủ ngon”.
Nói xong, lại xoay ngươi đi lên lầu, để cho mọi người một thứ rung động không ngừng.
“Yêu tinh”. Diệp Thu thầm nghĩ.
Ngân Ly đều là con gái cũng có chút cảm giác bị thất bại. Trước kia vẫn còn tự cho mình cũng là thục nữ. Nhưng bây giờ so với người ta… mình vẫn chưa đủ thành thục nha.
———————–
Than thể Trầm Mặc Nùng vừa động, liền cảm giác hạ thân có chút khó chịu.
Lúc này mới phát hiện, hóa ra hai người tối qua sau khi điên cuồng, thứ khốn nạn kia của hắn vẫn còn ở trong người mình chưa rút ra.
Hơn nữa sau khi trải qua một đêm nghỉ ngơi, hồi phục, nó lại bắt đầu sung mãn. Thậm chí có vẻ sắp rục rịch trở lại.
Trầm Mặc Nùng nhấc nhẹ mông lên, định lén kéo bảo bối Diệp Thu ra ngoài. Tối qua Diệp Thu đột nhiên lao vào, hai người điên cuông đại chiến mấy trăm hiệp, chơi hai ba lần. Bảy giờ, nàng thật sự là một chút khí lực cũng không có.
“Không nên cử động”. Diệp Thu nhìn thấy ý niệm trong đầu Trầm Mặc Nùng, vội ôm eo nàng, khiến thân thể ấm áp mềm mại của nàng dán chặt vào người mình. Hai khối thịt co dãn trước ngực bị Diệp Thu đãi ngộ bất công, đè ép đến độ sắp biến thành một cài bánh thịt trắng tinh.
“Em muốn đi toilet”. Trầm Mặc Nùng vùi đầu vào trong ngực Diệp Thu, nói.
“Không cần. Anh biết, em bây giờ căn bản không buồn tiểu”. Diệp Thu nói. Nếu người buồn tiều, bụng sẽ phồng lên. Hạ Thân sẽ có cảm giác căng cứng. Hơn nữa, bằng vào năng lực thánh thủ đông cung như Diệp Thu, chẳng lẽ còn không phận biệt được một người có buồn tiểu hay không à?
“Hôm qua, chúng ta không dùng biện pháp an toàn”. Trầm Mặc Nùng lo lắng nói. Trước kia trước mỗi lần XXX, Diệp Thu đều mang áo mưa nhỏ, hoặc là nàng dùng thuốc sau đó.
Nhưng hôm qua Diệp Thu đột nhiên xông vào, hai người quá mức kích động, chưa mang áo mưa đã đâm vào lung tung. Hơn nữa, sau đó mình quá mức mệt mỏi, lại ngủ thiếp đi. Ngay cả thuốc tránh thai cũng không dùng.
Nên lúc này nàng muốn đi toilet uống thuốc, tránh việc mang thai mà không biết.
“Không sao, cùng lắm thì chúng ta sinh một cục cưng thôi. Lần trước mẹ em còn lén hỏi anh, định khi nào thì sinh em bé đó. Hai người bọn họ đều muốn ôm cháu ngoại lắm rồi”. Diệp Thu hôn một cái trên trán Trầm Mặc Nùng vừa cười vừa nói.
Nói thật, Trầm Mặc Nùng là một cô gái thành thục. Thái độ xử sự, lời nói, cử chi đều trang nhã tài trí, khiến người ta yêu thương. Nhưng khi nàng cởi sạch quần áo ở trên giường, thì lại luôn gò bó tay chân, ngượng ngùng giống như tiểu cô nương vậy.
Điểm này, nàng ngay cả Đường Quả cũng không bằng.
Nghe được lời của Diệp Thu, Trầm Mặc Nùng đầu tiên là vui mừng, nhưng rất nhanh, nàng lại che dấu vẻ vui sướng trên mặt mình, dịu dàng nói: “Bây giờ không phải hơi sớm sao? Chúng ta có thể chờ một thời gian nữa”.
Tình cảnh như bây giờ, nếu có em bé thì làm sao đây?
Trầm Mặc Nùng biết chỗ khó xử của Diệp Thu, cũng không muốn bức bách hắn quá.
“Cũng không cản trở… chúng ta cứ thuận theo tự nhiên đi”. Diệp Thu biết trong lòng Trầm Mặc Nùng đang nghĩ gì, cảm động nói.
Cô gái này, từ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, đã giống như là có thể nhìn xuyên người khác. Cho tới lúc này, ở trước mặt nàng, Diệp Thu vẫn có loại cảm giác không thể che dấu điều gì.
Cũng may bây giờ là tấn công nàng ở trên giường. Nếu biến thành đối thủ, vậy mới thực sự là một chuyện bết bát.
“Mấy ngày anh đi, em đã ký hợp đồng chuyển nhượng cả phần Viễn Dương với Tư Không Đồ. Trầm Thị gần đây khuếch trương quá nhanh, trong tay không có vốn lưu động. Em đã liên lạc với Diệp Nhiễm, sổ tiền kia là do nàng xoay ra…”
Diệp Thu bá đạo dùng miệng ngăn cái miệng nhỏ nhắn của cô gái này, nói: “Nói mầy cái này làm gì?”
“Diệp Thu, em…” Trầm Mặc Nùng còn muôn nói, lại phát hiện Diệp Thu đã xoay người đè lên, lại bắt đầu hành động.
Lời Trầm Mặc Nùng muốn nói liền nuốt vào, biến thành tràng rên rỉ uyển chuyển kéo dài.
—————————————
Lúc ăn sáng, khi Diệp Thu tinh thần vô cùng phấn chấn mà xuất hiện trước mặt mọi người, mọi người đầu tiên là ngăn người, sau đó Lâm Bảo Nhi rầm một tiếng đẩy ghế ra chạy vội về phía Diệp Thu.
Ôm Diệp Thu một lúc, sau đó há miệng cắn lên cánh lay hắn. Diệp Thu nhanh tay lẹ mắt, chụp được một bím tóc nhỏ sau đầu Lâm Bảo Nhi không biết ai tết cho nàng. Lâm Bảo Nhi kêu đau một tiếng, hét lên: “Diệp Thu chết bầm, thả em ra. Em phải cắn chết đồ không có lương tâm nhà anh. Lén đi thì thôi, còn mang theo cả súng của em. Mang súng của em cũng thôi đi, lại lén trở về, cũng không nói cho bọn em biết một tiếng. Anh có biết bọn em lo lắng cho anh nhiều lắm không? Mấy ngày nay em đều có cảm giác ngủ không yên… Ô ô ô…”
Đường Quả nhìn không lọt, liền vạch trần nàng: “Em ngủ không ngon là vì bụng em không thoải mái á?”
Lâm Bảo Nhi quay đâu hung hăng trừng mắt nhìn Đường Quả một cái, lại cười ngọt ngào, nói: “Diệp Thu, hai ngày nay em đặc biệt nhớ anh. Vì bụng của em rất không thoải mái. Chị Đường Đường nói, trong lúc bụng chị ấy không thoải mái, là anh trị giúp chị ấy. Cho nên, bây giờ anh cùng phải trị giúp em. Ối, đau chết em”.
Nói xong, Lâm Bảo Nhi liền ôm bụng, giả bộ rất đau đớn.
Diệp Thu thả bím tóc sau đầu nàng ra, nói: “Được rồi. Đừng đóng kịch nữa. Anh biết em đau bụng. Đợi anh ăn cơm xong sẽ giúp em xem thử mội chút”.
“Sao anh biết em đang diễn trò?” Lâm Bảo Nhi kinh ngạc hỏi.
Diệp Thu lắc đầu bất đắc dĩ, cũng lười trả lời vấn đề ngốc nghếch của trẻ con này.
“Lần này ra ngoài thu hoạch thế nào?” Tây Môn Hướng Đông ngồi đối diện quan tâm hỏi.
“Tạm. Sau khi ăn xong tôi có chút chuyện muốn thương lượng với anh”. Diệp Thu vừa cười vừa nói. Lần này nhờ có Tây Môn Hướng Đông xuất lực, mình lại thiếu gã một nhân tình.
Vốn muốn mượn Tư Không Đồ cản sự phát triển của gia tộc Tây Môn, không ngờ gã lại xuất ra chiêu này. Thật đúng là một nhân vật khôn khéo.
Không có âm mưu quỷ kế, cũng không có đả kích ngấm ngầm hay công khai, làm người làm việc quang minh chính đại. Vậy mới thực sự là đạo làm ăn.
Ở phương diện này, Diệp Thu tự nhận không bằng Tây Môn Hướng Đông.