Biết Diệp Thu tới, Trịnh Cảnh Thái vội vàng ra đón, vừa cười vừa nói: “Cuối cùng cũng không phụ sứ mạng, đã đưa nhóm người còn sống thứ hai về. Một số ngươi bị thương cần trị liệu…. cũng không phải vì ở trên biển rét lạnh mà xuất hiện vết thương, mà là bị thương ở mặt khác”.
“Tôi biết”. Diệp Thu gật đầu nói. Hắn biết chuyện Trịnh Cảnh Thái nói những ngươi này bị thương là gì. Trước khi rơi xuống nước, ở trên thuyền có thể đã trải qua hỗn chiến nhiều lần.
“Thành viên bị thương, chúng tôi đã sắp xếp đưa vào bệnh viện chữa trị. Còn mấy ngươi bình thường, chúng tôi tập trung toàn bộ ở trong đại sảnh có hệ thống sưởi hơi nghỉ ngơi, cung cấp cả thức ăn, anh xem còn có gì yêu cầu chúng tôi làm không?” Trịnh Cảnh Thái khẽ cười nói.
“Ừ. Các người sắp xếp vô cùng tốt. Đối với sự giúp đỡ của các người, tiểu đội Lôi Đình chúng tôi sẽ cảm kích trong lòng, cũng sẽ báo cáo chi tiết lên quân bộ”. Diệp Thu nói lời cảm ơn.
Trịnh Cảnh Thái vội vàng tỏ vẻ cảm tạ, dù sao, Hong Kong bây giờ đã bị chính phủ nước Trung Quốc thu hồi. Diệp Thu nói như vậy thật ra là nói tốt gián tiếp giúp gã, hơn nữa hiệu quả sẽ càng tốt hơn. Có thể khiến các lão già Yên Kinh kia hài lòng, tiền đồ của mình còn cần lo nghĩ nữa sao?
“Vị này chính là cô giáo đến dạy đội viên nhóm PTU của tôi sao? Thật vất vả cho cô. Tôi bảo người dẫn cô qua, đội viên PTU chúng tôi đã chờ ở phòng bắn”. Trịnh Cảnh Thái tối qua mặc dù cảm thấy Ngân Nhãn xinh đẹp, nhưng cũng không khiến ngươi khác khó quên lắm.
Không ngờ tắm rửa thay đổi áo quần một cái liền tỏa sáng, liếc nhìn sang liền có loại cảm giác kinh diễm. Gã sau khi nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa cắn lên đầu lưỡi của mình lúc nói chuyện.
Cho nên vội nghiêng đầu, giả bộ như căn bản không chú ý tới hình dáng của nàng. Cho tới tận lúc này mới lại chào nàng, ánh mắt liếc nàng một cái giống như vừa mới thấy.
“Không cần khách sáo”. Ngân Nhãn khiêm nhường nói.
“Ừm. Cô đi đi”. Diệp Thu vừa cười vừa nói. Trong lòng biết rõ Trịnh Cảnh Thái là muốn mượn cơ hội tiếp xúc thêm với Ngân Nhãn một phen. Hắn cũng không cố ý nói toạc. Đừng nói là gã, cho dù là mình từng gặp qua người đẹp đối mặt với nàng có tư vị nữ nhân mười phần, cũng luôn bối rối. Gã dẫn cô gái này đi cũng tốt, ít nhất như thế có thể giảm bớt cơ hội mình phạm sai lầm.
“Diệp đội trưởng tôi dẫn anh đi thăm những ngươi được cứu về”. Lâm Tuấn Kiệt vừa cười vừa nói.
“Được, làm phiền”. Diệp Thu gật đầu, liền theo phía sau Lâm Tuấn Kiệt đi tới cao ốc PTU.
Những dị năng giả Thiên giới này được sắp xếp ở trong đại sảnh tầng một, nơi này trước kia là phòng huấn luyện cỡ lớn. Bây giơ bên trong mở hệ thống sưởi hơi, lại có không ít chăn bông, dị năng giả Thiên giới cũng sẽ không thấy rét lạnh. Diệp Thu hiểu tâm tình những quan chủ viên PTU này, bọn họ cũng không có cách nào tốt hơn. Những dị năng giả Thiên giới này không chỉ có hình dáng kì lạ, áo quần kì lạ, tính tình cũng kì lạ. Chẳng lẽ thuê phòng ở khách sạn cho bọn họ ư?
Thấy Diệp Thu đi vào, không ít dị năng giả Thiên giói đứng lên. Bọn họ biết rõ, là Diệp Thu cứu họ về. Mà trận hét to trên máy bay của Diệp Thu đã khiến bọn họ hiểu sự tình đại khái. Diệp Thu quét một vòng, thấy những dị năng giả Thiên giới năng lực xuất chúng vốn tâm cao khí ngạo đang chán nản ngồi đó, trong lòng cũng có chút cảm xúc bi thương khó hiểu. Hơn nữa, Diệp Thu còn phát hiện không ít khuôn mặt quen thuộc bên trong nhóm người này. Trong đó cũng có không ít thành viên chín tổ chức dị năng khác.
Tối qua bọn Diệp Hổ dẫn tiểu đội Phi Ưng cứu viện, chín tổ chức dị năng khác tự giữ thân phận, cũng không đoạt cơ hội với những người Thiên giới khác.
Che nên, đại đa số bọn họ đều ở trong nhóm thuyền thứ hai về hôm nay. Càng khiến Diệp Thu vui mừng chính là, Phượng Vương có ở trong những người này. Tối qua Diệp Thu còn cố ý tìm nàng, nhưng không tìm được, còn tưởng rằng nàng đã chết.
Tóc Phượng Vương rối xù, sắc mặt cũng không quá tốt, nhưng ánh mắt lại sáng ngời sắc bén phi thường. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Khi Diệp Thu đi về phía nàng, nàng liền từ trên thảm đứng lên, cười dùng tiếng Anh nói: “Cảm ơn anh đã cứu chúng tôi”.
“Không có việc gì là tốt rồi. Tối qua không tìm được cô, còn tưởng cô không về được”. Diệp Thu vừa cười vừa nói.
“Những người Nhật kia quá ghê tởm. Tôi đã bảo người báo cho chính phủ nước tôi biết, chuyện này sẽ do bọn họ đi điều đình với người Nhật”. Lúc Phượng Vương nói tới người Nhật, sát khí trong mắt hiện ra. Phượng hoàng lửa lần này tổn thất thảm trọng chết hai ngươi, bị thương ba ngươi, bây giờ đi theo bên ngươi nàng chưa tới năm ngươi. Vẻ mặt bọn họ đều rất âm trầm khó coi. Nghĩ tới cừu hận với người Nhật và hoài niệm về đồng đội.
“Đúng vậy. Diệp Thu tiên sinh. Hải Điêu Mỹ chúng tôi cũng muốn cảm ơn tình hữu nghị của người Trung Quốc các ngươi với chúng tôi. Những người Nhật kia thật rất đáng hận. Tôi sẽ không bỏ qua cho bọn họ”. MARK lấy tiếng Trung Quốc bập bẹ nói. Lúc trước gã nói chuyện với người khác đều dùng tiếng Anh. Mọi người con tưởng gã không biết tiếng Trung. Nhưng bây giờ gã lại chủ động nói tiếng Trung, có thể thấy được sự cảm kích của gã với Diệp Thu và sự thống hận với người Nhật vào giờ phút này.
“Không cần khách sáo. Đây là việc tôi phải làm, cũng giống các người, tôi cũng là ngươi bị hại. Tôi đã ngâm rất lâu trong nước biển lạnh như băng, cũng không hy vọng bị đồ sát. Cũng may, bây giơ chúng ta đã vượt qua. Còn người Nhật sẽ vì sự ngu xuẩn của bọn họ mà trả giá đắt”.
Những thủ lĩnh tổ chức dị năng khác cũng đều tới nói lời cảm ơn với Diệp Thu, Diệp Thu vừa khiêm tốn đáp lại, vừa không ngừng nói người Nhật là nhân vật hèn hạ trong sự kiện lần này. Mọi ngươi cùng chung mối thù, lòng đầy căm phẫn, quyết định khởi xướng liên hợp nhiều quốc gia gửi thông điệp tới nước Nhật, kiện bọn họ một trận, cùng truy cứu trách nhiệm của Tình Quốc Hồn và Hùng. Diệp Thu giống như là anh hùng, đi tới chỗ nào, đều gặp ngươi chủ động đi tới nói cảm ơn. Thậm chí một số người da đen hoặc chủng tộc có tiếng nói hắn không hiểu, bọn họ cũng sẽ chọn cách riêng của mình để tỏ ý cảm ơn với Diệp Thu. Đặc biệt nhất chính, là một chàng trang trên đầu cắm hai cọng lông chim cúi xuống đất hôn giày da của Diệp Thu, thái độ thành kính cực kỳ, giống như đang phụng dưỡng thần linh của mình. Diệp Thu vừa khách khí vừa suy nghĩ trong lòng, đều ngâm ở trong biển lâu như vậy, hai cọng lông chim trên đầu gã sao còn ở đây? Hay là, sáng nay gã lại lấy hai cọng khác từ trong túi cắm lên?
Khi Diệp Thu đi tới trước mặt một gã có sẹo trên mặt, vẻ mặt Diệp Thu lập tức âm trầm, nói với Lâm Tuấn Kiệt sau lưng: “Bắt hắn trói lại cho tôi. Tôi có việc muốn hỏi hắn”.
Lâm Tuấn Kiệt vung tay lên, hai gã đội viên đội đặc nhiệm phía sau lập tức xông lên đè gã xuống. Tên mặt sẹo kia thoạt nhìn bộ dáng hung dữ kia căn bản không hề có chút ý phản kháng, cứ như vậy bị hai gã thực lực kém hơn gã nhiều bậc trói lại. Trong lòng Diệp Thu thầm khen, ngươi này cũng là kẻ biết điều. Gã ngồi bên cạnh, tất nhiên biết rõ người Thiên giới lúc này xem mình như thần linh. Nếu gã dám phản kháng ở đày, sợ là sẽ bị những người Thiên giới ôm mối hận trong lòng nhưng lại không thể phát tiết xem là đối tượng phát tiết, hành hạ đến chết, chi bằng cứ để bọn người trước mặt trói đi.
Diệp Thu đối với khuôn mặt gã vô cùng quen thuộc. Hắn vào lúc chiếc thuyền đối diện oanh kích bên này, gã còn là một trong những người liều mạng xông về phía mình. Lúc ấy chính là lúc Ngân Nhãn kéo hắn nhảy xuống biên, ở trong ánh sáng của ánh lửa, khuôn mặt này liền khắc sâu trong trí nhớ hắn.
“Mày tên gì?” Diệp Thu dùng tiếng Anh hỏi.
Mặt thẹo lộ vẻ mờ mịt, giống như nghe không hiểu Diệp Thu nói.
Diệp Thu đại lượng tha cho gã một phen, hỏi: “Mày là ngươi Ấn Độ?”
Nghe Diệp Thu nói chữ Ấn Độ, mặt thẹo mới gật đầu đồng ý.
“Ai biết tiếng Ấn Độ? Tới đây phiên dịch hộ một chút”. Diệp Thu hô.
“Tôi biết”. Một thiếu niên tóc vàng bên trong Hải Điêu Mĩ đứng dậy, dùng tiếng Anh nói với Diệp Thu.
“Tốt lắm. Phiên dịch lời của tôi cho hắn, sau đó phiên dịch câu trả lời của hắn cho tôi”. Diệp Thu nói với thiếu niên tóc vàng.
Có sự hỗ trợ của thiếu niên tóc vàng hai người rốt cuộc có thể trao đổi.
“Mày tên là gì?” Diệp Thu lại hỏi
“Hắn nói tên hắn là Zhagu Pi”. Thiếu niên tóc vàng phiên dịch câu trả lời của mặt thẹo cho Diệp Thu.
“Lúc ở trên thuyền có phải là hắn tập kích tôi không?”
“Hắn nói đúng”.
“Chúng ta không thù không oán, vì sao lại tập kích tao?” Ánh mắt Diệp Thu sắc bén hỏi.
“Hắn nói hắn là bị Hùng sai khiến, cả đám bọn họ đều bị Hùng mua”.
“Sao Hùng phải mua bọn mày? Mục đích của bọn mày là gì?”
Mặt thẹo nói một lèo, lúc này thiếu niên tóc vàng mới phiên dịch nói: “Hắn nói hắn không biết, là một ngươi tên là Brama liên lạc với bọn họ, cũng đáp ứng các loại điều kiện bọn họ đưa ra. Nhiệm vụ ở trên thuyền của bọn họ chính là lựa chọn Hùng làm ngươi chấp hành Thiên giới, cũng không biết rốt cuộc Hùng muốn làm gì”.
“Hùng tổng cộng có mấy đồng đảng? Các người nghe mệnh lệnh của mấy người?” Diệp Thu hỏi.
“Chúng tôi nghe theo chỉ huy của Hùng và Brama, còn những người khác, hắn nói hắn không biết”.
Diệp Thu biết những lời mặt thẹo nói đều là sự thật, bọn họ cũng bị chủ của mình bán, ngay lúc này tất nhiên sẽ không cần gì phải thủ tiết không nói. Nếu quả thật nói tới cừu hận, sợ là những ngươi bị Hùng thu mua trước kia càng hận Hùng thấu xương.
Đáng tiếc Thiên giới trải qua chuyện lần này tổn thất thảm trọng. Lúc đi có 345 người, bây giờ lúc về, trừ dị năng giả của chín tổ chức dị năng khác, dị năng giả Thiên giới còn chưa đầy trăm người.
Từ nay về sau, tổ chức Thiên giới này sợ là chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa. Bản thân chỉ cần tham gia đại hội Thiên giới một lần nữa thì sẽ bị xóa sổ.
Mặt thẹo sau khi thành thật trả lời hết vấn đề của Diệp Thu, liên lộ vẻ thấp thỏm mà nhìn Diệp Thu, sợ Diệp Thu đột nhiên đưa tay ra hiệu. Nếu thế, bản thân thật sự muốn chạy cũng chạy không được.
“Anh ngồi xuống trước đã. Anh thiếu nợ chúng tôi. Tí nữa lại tính với anh. Đứng nghĩ tới việc chạy trốn, anh hãy nhìn ở đây có mặt bao nhiêu người, nếu anh dám cả gan chạy trốn, chạy thoát hay không còn chưa tính. Nếu bị bắt về, anh cứ chuẩn bị mà sống không bằng chết đi”.
Diệp Thu phiền não khoát khoát tay với mặt thẹo, ý bảo gã ngồi xuống. Nhưng ánh mắt lại đang quét trong đại sảnh này.
Nếu có thể tìm được một người gia tộc Thiên Diệp, bắt đầu thẩm vấn thì tuyệt vời đến cỡ nào chứ.