“A… Là ớt! Ớt của người Trung Quốc các cậu tớ thật không chịu nổi…”
“Xí… mỹ vị nhân gian thế mà không chịu nổi?” Lâm Dật Phi cố ý khiêu khích những đứa trẻ khác, “Các cậu cũng thử một lần không? Không cay giống ớt của Mexico đâu!”
Những đứa trẻ làm sao mà chịu được khiêu khích như thế, vì vậy rất nhanh đã trúng chiêu.
Thấy hơn nửa lớp học vây quanh mình giống như đang vây quanh hàng bán sữa, Lâm Dật Phi vờ tỏ ra vẻ đắc ý đặt hộp cơm xuống trước mặt Chris, thiếu niên lạnh lùng kia dùng ánh mắt như nhìn đồ vật mà nhìn Lâm Dật Phi.
“Trong lớp chỉ còn mình cậu là chưa ăn, muốn thử hay không?” Lâm Dật Phi bày ra vẻ mặt khiêu khích, bộ dáng chắc chắn cậu ăn không được.
“Này… Này…” KK nháy mắt, ra hiệu bảo Lâm Dật Phi trở lại, “Đừng trêu chọc cậu ta!”
“Sao? Không dám?” Lâm Dật Phi khiêu khích, thật ra thì qua một ngày quan sát hôm qua, thấy bữa trưa của Chris rất đơn giản, chỉ có một cái sandwich, ngay cả sữa cũng không có. Lâm Dật Phi biết cuộc sống của Chris cùng mẹ anh rất túng quẫn, có thể đi học được đã là quá miễn cưỡng rồi. Nhưng, một thiếu niên mười một mười hai tuổi sao có thể chỉ dùng một cái sandwich làm bữa trưa thôi chứ.
Giống y như dự đoán của Lâm Dật Phi, Chris ném cho cậu một ánh mắt xem thường.
“Thôi bỏ đi, ngẫm lại thấy cậu cũng không dám ăn.” Lâm Dật Phi biết anh vẫn còn tính trẻ con, không bao giờ chịu thua, lấy chuyện của anh khi khiêu khích Kevin Phil trên sân đấu hồi kiếp trước là nhìn ra ngay.
“Ai bảo tôi không dám?” Chris mạnh tay cầm lấy chiếc đũa trong hộp cơm, cắm thẳng lên viên thịt sốt cay, sau đó bỏ vào miệng ăn nó một cách thong thả, rồi cầm đũa trét lấy trét để vào mặt miếng đậu hũ, “Thế nào? Cậu dám ăn không? Coi chừng bị lây AIDS và giang mai.”
“Cậu cho tớ là đứa ngốc à? Bệnh AIDS và giang mai đâu phải lây qua nước miếng đâu chứ!” Lâm Dật Phi đắc ý gắp miếng đậu hũ bỏ vào miệng, ăn xong còn há to miệng cho Chris nhìn, chứng minh mình thật sự đã nuốt xuống.
Rõ là một hành động ngây thơ đến buồn cười, nhưng nếu có thể giúp Chris ăn nhiều một chút, Lâm Dật Phi vẫn cảm thấy làm vậy là đáng.
Bọn KK đều trợn tròn mắt, một đứa trẻ tên là Michael nói: “Lâm… cậu không muốn sống nữa…”
Lâm Dật Phi hờ hững nhún vai, “Các cậu ngốc thật, tớ đã hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói bệnh giang mai và AIDS chỉ bị lây khi quan hệ tình dục thôi! Quan hệ tình dục đó có hiểu không?”
Lâm Dật Phi nhớ ra bọn trẻ ở Mỹ đều trưởng thành sớm, thật ra mình cũng không cần kiêng kỵ gì khi nói về điều này.
“Nhưng…” KK còn muốn nói thêm gì đó.
“Sao? Cậu sợ tớ lây bệnh giang mai và AIDS cho cậu à!” Lâm Dật Phi buồn cười cầm hộp cơm trở lại bàn của mình, tiếp tục ăn. Mẹ luôn nói không ngừng cái gì mà sợ đến Mỹ rồi sẽ không có cơm để ăn, ai ngờ sau khi đến đây, thức ăn Trung Quốc không nơi nào mà không có, ngay cả trong siêu thị cũng bán luôn.
KK thấy Lâm Dật Phi tự tin như vậy, dường như cũng hơi tin, “Tớ cũng thấy thế, nào có chuyện dễ bị lây vậy chứ, khắp phố đều là những người kia…” Thật ra bản tính của KK không xấu, nhưng bởi vì người nhà cô nàng có thành kiến với mẹ của Chris nên đã dạy dỗ những quan niệm không quá tốt.
“A, đúng rồi, ngày mai trường sẽ tổ chức đưa chúng ta đi tham quan câu lạc bộ nghệ thuật, là miễn phí đó nha!” KK nói với vẻ mặt phấn khởi, cô nàng thích vẽ tranh lắm.
“Sao lại miễn phí? Trường chúng ta nghèo như vậy…”
“Là chính phủ tài trợ, tất cả những trường trong New York đều được đi.” Michael bổ sung.
“Vậy sao, không cần tiền là tốt rồi!” Lâm Dật Phi cười ha ha, nếu không cho dù cậu có muốn đi thì mẹ chắc chắn sẽ nói: sau này cũng đâu thể trở thành họa sĩ, đi làm gì, đốt tiền à.
“Nhớ chuẩn bị cơm trưa chu đáo đó, đi tham quan xong câu lạc bộ nghệ thuật chúng ta sẽ cùng ăn trên bãi cỏ công viên!” KK có lòng tốt nhắc nhở.
Lâm Dật Phi nhìn thoáng qua Chris đang gục đầu ngủ trên bàn, không biết ngày mai anh có đi không nhỉ.
Buổi chiều trước khi học, cô giáo thông báo tin này cho mọi người. Đối với những đứa nhỏ ở tuổi này, chỉ cần không đi học, cho dù là đi xem cái gì thì cũng đủ làm bọn chúng vui vẻ.
Sáng sớm, Lâm Dật Phi theo thường lệ bị tiếng gào thét của mẹ đánh thức, xách hộp cơm vội vã chạy ra khỏi nhà. Có mấy chiếc xe buýt ngừng trước cổng trường, Lâm Dật Phi xem như đến muộn nên không biết lớp mình được phân ngồi ở chiếc nào. May mà có KK gõ gõ vào cửa kính, nhắc nhở cậu lên xe.
Lên xe rồi mới biết hai lớp ngồi cùng một chiếc. Bên cạnh KK có chỗ trống, cô nàng hưng phấn ngoắc ngoắc cậu lại, nhưng nào ngờ một người mập mạp nhanh nhẹn đi vượt qua Lâm Dật Phi, ngồi xuống bên cạnh KK, làm cô nàng tức đến mũi cũng sắp phun lửa, Lâm Dật Phi không tức giận mà chỉ thấy buồn cười.
Cô giáo vẫy tay, ý bảo cậu mau chóng tìm chỗ ngồi. Mắt Lâm Dật Phi đảo qua đảo lại, phát hiện trong xe chỉ còn mỗi chỗ bên cạnh Chris là trống. Lâm Dật Phi có đôi chút buồn cười, bởi vì bộ dáng bình thường của Chris giống như một người đang ở xa ngàn dặm, rõ ràng là một đứa nhóc dễ thương thế mà không ai chịu ngồi chung.
Chris chống cằm, hờ hững nhìn ra cửa sổ. Ánh nắng dịu nhẹ cùng bóng cây râm mát lần lượt lướt qua sườn mặt anh, đẹp đến không gì sánh bằng.
Lâm Dật Phi ngồi xuống cạnh anh, không quên huơ tay múa chân với KK, đừng lo lắng cho tớ!
Xe lắc lư mấy cái thì bắt đầu vụt nhanh, tư thế của Chris vẫn không thay đổi, kiêu ngạo tựa như anh không thuộc về thế giới này.
“Ngón tay của cậu thật đẹp, vừa dài vừa thon.” Lâm Dật Phi cười, cậu biết thật ra Chris từ nhỏ đã bắt đầu luyện đấu kiếm, chẳng qua là chưa được huấn luyện chính thức mà thôi, tất cả đều do học từ trong ti vi, cho đến tận khi được ngài Ozbourn đón về mới mời một huấn luyện viên đến dạy anh, cũng bắt đầu từ khi ấy, Chris bước bước chân đầu tiên vào chức nghiệp vận động viên.
Chris vẫn không phản ứng, tựa như Lâm Dật Phi đang khen ngợi người khác.
“Nếu đàn dương cầm hoặc những thứ khác thì thật đáng tiếc, nó thích hợp với đấu kiếm nhất.” Lâm Dật Phi cười, nhìn bờ vai Chris run lên, “Foil chỉ tập trung về tấn công, còn công kích của Epee thì quá đơn điệu, vẫn là Saber thích hợp với cậu nhất.”
Chris chậm rãi quay đầu nhìn Lâm Dật Phi, “Cậu biết đấu kiếm?”
“Tớ biết một chút.” Lâm Dật Phi nhún vai, cậu không biết với kỹ thuật của một người đứng thứ bảy thế giới về kiếm Saber nhưng linh hồn lại đang ở trong thân xác của một thiếu niên thì tài năng còn lại bao nhiêu.
Chris lần thứ hai quay đầu sang chỗ khác, Lâm Dật Phi mới nhớ chuyện cậu ấy hình như chỉ chú ý tới những cao thủ, thì ra tính cách này đã có từ nhỏ rồi nha.
Xe chạy vào trung tâm thành phố, vừa lúc là giờ cao điểm, xe bị kẹt ở giữa, không thể nhích cũng không thể lùi.
KK ngồi phía trước dường như bị say xe, vẻ mặt như sắp nôn ra. Lâm Dật Phi nhanh chóng nhét cái bao mà khi nãy vừa ra khỏi cửa mẹ đã đưa cho mình vào tay KK. Nhưng lại không ngờ người say xe không chỉ mình KK, những cái bao rất nhanh đã bị lấy sạch sẽ, khi một gói to truyền lại lên tay Lâm Dật Phi làm cậu hơi lúng túng. Nhưng vừa giương mắt lên lại thấy có rất nhiều người đang dùng ánh mắt cảm kích nhìn cậu.
Thật ra Lâm Dật Phi rất muốn cùng Chris trò chuyện thêm, nhưng thực đáng tiếc, cả đoạn đường vẫn không nói được gì. Cũng không còn cách nào, cho dù là lúc ở đại học, tình cảm giữa mình và Chris rất tốt, nhưng khi bên nhau cũng là một mình Lâm Dật Phi nói không ngừng, còn Chris chỉ im lặng lắng nghe.
Đến lúc xuống xe thì đã hơn mười giờ, mọi người ban đầu lên xe với tinh thần phấn chấn bây giờ lại xuống xe với gương mặt xanh xao, cũng may hướng dẫn viên trường mời tới rất nhiệt tình, nói chưa đến hai câu đã chọc mọi người cười ha ha. Lúc xếp hàng đi vào, Lâm Dật Phi đi cùng KK và Michael, giống như một đứa trẻ ngoan nghe hướng dẫn viên giảng giải, khóe mắt quét bốn phía, trông thấy Chris đang ngửa đầu nhìn chăm chú vào một bức tranh.
Lâm Dật Phi thở dài, Chris à, sao cậu lúc nào cũng không hòa đồng thế này?
Mặc dù hướng dẫn viên nói chuyện rất khéo léo, nhưng Chris vẫn như người xa lạ vĩnh viễn tự do trong thế giới của anh.
Cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa mà KK mong chờ, khi mọi người rời khỏi câu lạc bộ nghệ thuật, Chris vẫn đứng đó ngắm một bức tranh.
Lâm Dật Phi nhướng mày với KK, rồi sau đó chạy đến phía sau Chris.
“Cậu rất thích bức Eyes này sao?” Lâm Dật Phi cười nói, nhưng Chris vẫn không thèm nhìn cậu.
“Nét vẽ phóng khoáng kết hợp cùng gam màu sáng tạo ra một bức tranh đẹp mà không thô tục. Nhưng nó đẹp thì chúng ta chỉ cần đặt trong đầu là được rồi, nếu cậu cứ đứng ngắm mãi thì lát nữa xe đi rồi cậu phải một mình ngồi tàu điện ngầm quay về trường học, giá còn mắc gấp bốn lần ngồi xe trường đó!” Lâm Dật Phi cố ý nói về tiền xe, bởi cậu biết gia cảnh nhà Chris khó khăn nên anh rất để ý đến vấn đề tiền bạc.
Lâm Dật Phi không chờ Chris quay đầu lại đã nhanh chân chạy về phía bọn KK.
Lên xe, KK rốt cuộc cũng có cơ hội ngồi chung với Lâm Dật Phi, mà bên cạnh Chris là tên mập lúc nãy ngồi bên cạnh KK.
Xe chạy thẳng đến công viên, bọn trẻ hưng phấn xuống xe. Ánh mặt trời dịu nhẹ phủ lên tầng cỏ xanh biếc trông tràn trề sức sống. KK lấy miếng vải đã được chuẩn bị từ trước trải lên thảm cỏ. Mọi người đều mang cơm trưa của mình ra chia sẻ với nhau, nhưng khi Lâm Dật Phi mở hộp cơm của mình, mọi người đều run rẩy hồi lâu, mặt trên là một tầng sa tế thật dày, vừa ngửi đã làm người ta cay đến chảy mồ hôi hột.
“Hì hì, các cậu có muốn thử không, đây là món ăn do mẹ tớ đặc chế đấy, bản level up của món thịt gà xào ớt và thịt bò hầm sốt vang!” Mẹ của Lâm Dật Phi biết rất nhiều món cay Tứ Xuyên, lúc đầu khi vừa đến Mỹ cả nhà đều dựa vào số tiền kiếm được của ba, nhưng rất nhanh sau đó mẹ đã tìm được việc làm trong nhà hàng, đều nhờ vào tay nghề giỏi giang này cả đấy.
“Ực…” Tất cả mọi người cứng lưỡi, “Cậu cứ hưởng thụ một mình đi…”
Lâm Dật Phi cười xấu xa, một mình đi đến trước mặt Chris, vẻ mặt đắc ý, “Lần trước không cay được cậu! Là bởi vì đó không phải là món cay chân chính của Tứ Xuyên! Lần này tớ cam đoan cậu nuốt không nổi!”
Chris nhíu mày, dùng ánh mắt như nhìn ruồi bọ mà nhìn Lâm Dật Phi, “Cậu lại muốn thế nào?”
“Tớ muốn thế nào à? Cậu lại đây ăn thử xem?” Lâm Dật Phi lấy một đô la trong túi ra, “Tớ cá một đô la là cậu nuốt không nổi!”