Chris mở hộp ra, khi vừa nhìn vào đó, vai anh khẽ run lên. Đó là một ngôi nhà gỗ, là ngôi nhà mà lúc hai người còn học tiểu học ở New York cùng nhau làm ra, ngay cả trên nóc nhà vẫn còn những mảnh thủy tinh rực rỡ màu sắc phát ra ánh sáng tươi đẹp.
“Trước đó vài ngày, KK từ New York đến thăm tớ, đây là tớ bảo cậu ấy giúp tớ xin cô An trả lại cho chúng ta.” Ngón tay Lâm Dật Phi đẩy cánh cửa, khúc nhạc của Franz Schubert chậm rãi vang lên trong không khí nhộn nhạo.
Chris chỉ nhìn chằm chằm ngôi nhà gỗ kia.
“Cậu có nhớ lúc chúng ta làm nó tay tớ bị dính keo không?” Bàn tay Lâm Dật Phi huơ huơ trước mặt Chris, lại bị Chris nhẹ nhàng nắm lấy.
Chris nhắm mắt, nghiêng mặt, một nụ hôn mềm nhẹ dừng trên lòng bàn tay Lâm Dật Phi. Đôi môi của anh mềm mại mà ấm áp, khiến tim Lâm Dật Phi như bị ràng buộc.
“Tất cả đều sẽ tốt thôi, Chris.”
“Ừm. Chờ tớ trở về.”
Một tuần sau, nhà Ozbourn rời khỏi Washington.
Lâm Dật Phi bắt đầu hành trình chiến đấu một mình. Một năm này cậu dốc hết toàn lực, vào trận chung kết của cuộc thi đấu cá nhân ở Washington dùng tỉ số 15 so với 12 để thắng Andrew lấy giải quán quân rồi thẳng tiến vào trận đấu cả nước. Không chỉ như thế, đội bội kiếm của trường trung học thứ ba của Washington cũng lấy được giải nhì. Năm cuối cùng cấp hai của Lâm Dật Phi cũng vì thế trở nên bận rộn và tràn ngập tính khiêu chiến.
Trước đêm cậu sinh nhật mười lăm tuổi, cuối cùng cũng nhận được điện thoại Chris gọi đến từ Thụy Sĩ.
Ngoài cửa sổ mưa tí tách rơi, cả phố người Hoa chìm trong làn không khí ẩm ướt.
“Sinh nhật vui vẻ, Dật Phi.” Giọng nói của Chris thật thản nhiên, rõ ràng là âm sắc lạnh lùng nhưng lại tràn đầy lo lắng.
“Tớ nghĩ cậu đã quên tớ.” Lâm Dật Phi nhếch môi, “Quên nói với cậu, tớ đã vào được cuộc thi toàn quốc.”
“Ừm. Hãy thay tớ lấy giải quán quân.”
Câu nói kia, có một loại sức mạnh không thể hiểu được.
Mà trận đấu cả nước, Lâm Dật Phi một đường qua cửa đi thẳng tới chung kết. Đối thủ là học sinh năm cuối của một ngôi trường tư nhân danh giáo, kỹ thuật thành thục, kinh nghiệm cũng không ít. Nhưng cho dù mình bị đối phương bức đến không còn đường lui, Lâm Dật Phi vẫn bình tĩnh và phán đoán nhờ đó cậu thoát được không ít cú đánh hiểm. Hiệp đầu là 2 với 5, đến hiệp hai là 9 với 9, dùng một cú đánh trả cực kì mạo hiểm trước nhiều ánh nhìn của người xem khiến họ không khỏi phát ra tiếng thổn thức. Ngay cả hiệu trưởng của một ít trường danh giáo nhìn thấy biểu hiện của cậu cũng liên tục gật đầu.
Andrew ngồi cạnh Katherine, “Sau trận chung kết này, Lâm sẽ trở thành học sinh được cưng chiều của rất nhiều trường danh giáo.”
“Đó là đương nhiên, Lâm vốn rất có năng lực!” Katherine kiêu ngạo khi nghe nhắc đến bạn mình.
Hiệp đấu cuối cùng đã đến. Lâm Dật Phi hít sâu một hơi, nâng lên bội kiếm trong tay, cả người toát ra khí thế chém đứt tất cả.
Kiếm thứ nhất, Lâm Dật Phi áp dụng công kích chủ động, bước chân và động tác của thân thể phối hợp không chê vào đâu được, hơn nữa lại càng lúc càng nhanh. Đối thủ của cậu có loại cảm giác thất bại, dường như mỗi động tác của mình đều bị Lâm Dật Phi đoán trước, và trong những lúc điện quang hỏa thạch, Lâm Dật Phi đều có thể dùng góc độ đẹp mắt nhất mà lấy điểm của đối phương.
Chỉ là công kích giằng co trong mười lăm giây, nhưng lại khiến người khác quên cả hô hấp. Katherine trên thính phòng hỏi Andrew cũng đang ngơ ngác bên cạnh: “Có được điểm không?”
“Một kiếm kia quá nhanh. Nhưng hẳn là được, tớ thấy đèn sáng.” Andrew nhướng mày.
Trọng tài phán định công kích của Lâm Dật Phi được điểm, người xem ở đây thoáng thở ra một hơi, đối thủ của cậu thở gấp điều chỉnh hô hấp, khi hai người trở về tuyến chuẩn bị, đối thủ cuối cùng không nhịn được phát động công kích với Lâm Dật Phi, cho dù chỉ trong chớp mắt, Lâm Dật Phi cũng có thể đoán được mục đích và kiếm thế của đối phương, đại não của cậu chưa bao giờ khẩn trương đến như thế, có lẽ bởi vì câu nói “Hãy thay tớ lấy giải quán quân” của Chris.
Lâm Dật Phi tìm lại được tiết tấu trong sơ hở khi phòng thủ của đối phương, một kiếm đánh tới. Ngay sau đó là những cú chém liên tiếp, khi cậu lần thứ hai bổ kiếm lên tay đối phương, thì khí thế của hắn đã hoàn toàn tan rã.
Một kiếm cuối cùng kia, không ít người xem đều đứng hẳn dậy. Đó là một cái đâm, cậu ngăn kiếm của đối phương rồi nháy mắt dùng bước lướt lớn đâm kiếm ra ngoài, thân thể vươn dài tạo ra một đường cong đủ sức co dãn, tựa như bỏ qua cả sinh mệnh của mình.
Đèn trên người đối phương sáng lên, biểu hiện đã bị đánh trúng.
Cả Đấu Kiếm Quán đều im lặng.
“Người đạt được là ai?” Katherine khẩn trương đến tim cũng muốn nhảy ra ngoài.
“Hẳn là Lâm.” Andrew trả lời.
Đúng như lời Andrew, trọng tài phán định Lâm Dật Phi đạt được. Tuy rằng lúc nãy hai người đồng thời sáng đèn, nhưng chỉ có người công kích trước mới có thể đạt điểm. Lâm Dật Phi công kích trước, nhưng đối thủ của cậu lại không đỡ mà còn trực tiếp bổ kiếm về phía Lâm Dật Phi, không cấu thành phòng thủ phản kích, nên không đạt điểm.
Cứ như vậy, Lâm Dật Phi dùng tỉ số 15 với 11 để giành giải quán quân.
Trong chớp mắt trọng tài tuyên bố kết quả, người trên thính phòng vỗ tay như thủy triều.
Lâm Dật Phi tháo xuống mặt nạ bảo hộ nhắm mắt lại hô hấp. Tất cả như khi cậu thi đấu vòng loại của thế vận hội vào kiếp trước, đó là trận đấu mang tính quốc tế, đối thủ của cậu là một danh tướng người Italy, cậu rất khó khăn mới thắng được đối phương, mà tràng vỗ tay khi đó cũng tựa như giờ phút này vậy.
Dường như vô luận có chuyện gì xảy ra, thì vận mệnh đều đi theo một quỹ tích như thế.
Andrew đứng đó, mỉm cười, “Một kiếm cuối cùng kia tớ có cảm giác dường như thấy được Christopher Ozbourn vậy.”
“A? Phong cách đấu kiếm của Lâm và Chris sao có thể giống nhau được.” Katherine chau mày suy nghĩ.
“Cách đấu kiếm của Lâm, bên ngoài nhìn như trầm ổn cẩn thận, nhưng khi cậu ấy mạo hiểm, thì quyết tuyệt như Chris vậy, không để cho mình có đường lui.”
Khi nghi thức trao giải chấm dứt, lúc Lâm Dật Phi cầm hoa tươi xuống đài, thì thấy George đứng ở thính phòng cách đó không xa.
Đối phương khẽ gật đầu với cậu.
George… bác ấy không phải đi theo Chris bọn họ đến Thụy Sĩ sao?
Lâm Dật Phi chạy nhanh đến, “George… bác ở trong này, vậy Chris đâu?”
“Ông chủ và thiếu gia đều đã trở lại Washington, tôi tới đây là để đón cậu.”
Lời nói của Geeorge khiến Lâm Dật Phi nhíu mày.
“Chỉ có Ozbourn tiên sinh cùng Chris trở lại thôi sao?”
George hạ tầm mắt, trong mắt là sự đau thương làm cho trái tim đang nhiệt liệt vì giành được giải quán quân của Lâm Dật Phi nháy mắt lạnh đi.
“Bà chủ… vì suy tim nên đã qua đời ở Thụy Sĩ. Hôm qua ông chủ và thiếu gia vừa mang theo linh cửu của bà chủ về Washington.”
“Dì Ozbourn đã qua đời…” Lâm Dật Phi sững sờ tại chỗ.
Người phụ nữ vì Chris mà chịu đói chịu khổ hơn mười năm, người phụ nữ có nụ cười dịu dàng… người phụ nữ vẫn thích nói “Lâm, đến đây dì xem một chút” cứ thế mà rời đi?
Tuy Lâm Dật Phi đã sớm đoán trước kết cục này hơn bất cứ ai khác, nhưng khi nó đến, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
“Chris… đâu?”
“Thiếu gia nhốt mình trong phòng không ra. Đã hai ngày, cậu ấy vẫn chưa nếm qua món gì. Tiên sinh rất lo lắng, nên bảo tôi tới đón cậu.”
Có lẽ không ai hiểu được tình cảm sâu đậm mà Chris đối với mẹ anh. Người phụ nữ kia vì Chris mà trả giá tất cả, nên anh luôn bảo vệ người đó. Ở bên cạnh mẹ là điều mà anh cảm thấy yên tĩnh nhất an tâm nhất trên thế giới này. Nhưng bây giờ, anh đã mất đi.
“Được, cháu lập tức đến!”
Lâm Dật Phi giao tất cả phần quà cho Katherine, nói mình có chuyện quan trọng phải đi với George.
Katherine vốn muốn nói có gì quan trọng hơn giành được quán quân, nhưng khi trông thấy George, liền hiểu được chuyện này có liên quan tới Chris.
“Nhân vật chính đã đi rồi.” Andrew dùng ánh mắt nghi vấn nhìn Katherine.
“Không còn cách nào, Chris đối với Lâm mà nói, còn quan trọng hơn giải quán quân.” Katherine khoanh tay nhìn Andew, “Nhân vật chính là tớ, còn có Ivy, Mark, và Philip. Bởi vì chúng tớ đều là học sinh của trường trung học thứ ba ở Washington.”
“Nga, các cậu không tính mời tớ sao? Chẳng lẽ các cậu kỳ thị trường Griffith?” Andrew nửa thật nửa giỡn hỏi.
“Thôi đi, trường Griffith không kỳ thị chúng tớ đã rất tốt rồi.”
Lâm Dật Phi ngồi trong xe nhìn ra ngoài, cậu vẫn không hiểu vì sao Chris lại thích phong cảnh luôn lùi về sau khi xe chạy như vậy.
“… Lúc dì Ozbourn rời đi, có đau đớn không?”
“Không, bà chủ đi rất an bình. Dựa lên vai ông chủ Ozbourn xem báo, sau đó thì ngủ, và không tỉnh lại nữa.”
“Khi nào lễ tang được cử hành?”
“Thứ sáu tuần này.”
Lâm Dật Phi không hỏi thêm nữa, cho đến khi xe về tới nhà Ozbourn.
Vừa tiến vào phòng khách, đã thấy Ozbourn tiên sinh ngồi yên trên sô pha, ly trà trước mặt đã lạnh từ lúc nào, nhưng vẫn chưa từng đụng qua, ánh mắt luôn mạnh mẽ giờ đây toát ra sự đau khổ khiến người khác phải thương hại.
“… Lâm, cháu cuối cùng cũng đến. Chú đã nói với George nhất định phải chờ sau khi trận đấu chấm dứt mới nói cho cháu. Nếu ảnh hưởng đến giải quán quân của cháu, Chris nhất định sẽ không tha thứ cho chú.”
Lâm Dật Phi tiến lên ôm Ozbourn tiên sinh, nhẹ giọng nói, “Cháu rất tiếc.”
“Chú biết cháu rất tiếc, em ấy là người phụ nữ tốt.” Ozbourn tiên sinh hít một hơi, đặt tay lên vai Lâm Dật Phi, “Chris… vô luận chú nói gì với nó, nó cũng không phản ứng, nó không ăn gì cả. Chú không thể để nó tiếp tục như vậy… Nếu thế giới này chỉ có một người có thể khiến nó mở miệng nói chuyện, chú tin đó là cháu.”
Lâm Dật Phi đi lên lầu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Chris. Cậu đã rất lâu chưa vào phòng của anh, không gian phòng lúc này quá u ám, chỉ mở đèn ngủ, và thân thể đang cuộn mình của Chris ở trên giường.