“Rex, kiếm thuật của anh khiến tôi rất kính nể. Anh biết không? Cho dù một người bình thường lúc nói chuyện có đáng ghét đến đâu, chỉ khi cầm kiếm mới có thể nhìn thấy nơi sâu nhất trong lòng người đó. Giống như kiếm của anh, tiến lùi có độ, lúc công kích không để lại đường sống, lúc phòng thủ cũng rất cẩn thận, cùng anh đối chiến, thần kinh của tôi luôn phải tập trung cao độ, nhưng mỗi lần lấy được điểm của anh, tôi cảm thấy rất vui sướng.”
“Cảm ơn, tôi sẽ xem đây là lời khen.”
“Tôi tin anh cũng có cảm giác giống như vậy với tôi, anh thưởng thức kiếm của tôi, anh cảm thấy mình đã tìm được người có thể hiểu mình, nên trong đáy lòng anh khát vọng có thể tiếp xúc với tôi.” Lâm Dật Phi nghiêng đi, tránh ánh mắt của Rex, “Nhưng đó và thích là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”
“Cậu muốn thuyết phục tôi tin là mình chỉ thưởng thức cậu thôi sao?” Rex mỉm cười, cả sợi tóc cũng run lên, “Thưởng thức thì tim sẽ không đập nhanh như vậy. Thưởng thức thì ánh mắt của tôi sẽ không đuổi theo từng cử chỉ động tác của cậu. Thưởng thức thì tôi sẽ không đố kỵ với Christopher.”
Lâm Dật Phi ngơ ngác đứng đó, cậu không rõ, trước khi trọng sinh mình không đào hoa chút nào, nhưng vì sao sau lần trọng sinh này, tựa như ông trời trả hết tất cả lại cho cậu.
“Không phải mỗi lần thích người khác thì phải ép người đó đáp lại, điều ấy tôi hiểu. Nhưng tôi có dòng máu của người Pháp, tôi thích ai thì sẽ nói ra.” Rex nhảy xuống bàn thí nghiệm, ngón tay lướt qua cằm Lâm Dật Phi, “Đừng buồn. Tôi còn không buồn, cậu buồn cái gì?”
Nhìn theo bóng dáng Rex, bỗng Lâm Dật Phi cảm thấy anh ta thật rộng lượng. Anh ta chỉ là thích mà thôi, kết quả thế nào đối với anh ta không quan trọng.
Rời khỏi phòng thí nghiệm Hóa, Lâm Dật Phi lấy di động ra, lúc này mới thấy tin nhắn của Katherine, cậu ấy chỉ đạt hạng ba, đương nhiên không thể cứu Chris.
Cậu nhắn một tin cho Chris: Cậu đang ở đâu?
Vài giây sau, đối phương trả lời: Ở chiếc ghế dài trong thư viện.
Lâm Dật Phi nhanh chóng đi qua, lúc đến thì thấy Chris ngồi trên chiếc ghế dài, bên cạnh là một nữ sinh dù trên mũi có chút tàn nhang nhưng vẫn rất đáng yêu. Lâm Dật Phi không đến gần, mà chỉ ngồi dưới tàng cây thưởng thức hình ảnh trước mắt.
Chris không có biểu tình gì, dường như không muốn nói chuyện với nữ sinh đó. Nữ sinh đó chuẩn bị một hộp điểm tâm, đưa cho Chris, mà Chris thì lắc đầu.
Lâm Dật Phi thở dài, cậu ấy không thể ngẫu nhiên sẽ làm người khác vui vẻ chút sao? Cho dù thật sự không thích đối phương, nhưng vẫn phải tôn trọng người ta chứ.
Nữ sinh đó cúi đầu, nhìn hộp điểm tâm của mình, không khí giữa hai người im lặng đến đáng sợ.
Lâm Dật Phi đi qua, vẫy tay với Chris, “Này, Chris.”
Chris trông thấy Lâm Dật Phi, muốn đứng lên, Lâm Dật Phi lập tức đè lại vai anh, mỉm cười với nữ sinh bên cạnh: “Cậu tên gì, dường như tớ đã từng trông thấy cậu ở lớp của Katherine Berman.”
“Đúng vậy, tớ cùng lớp với cậu ấy, thường xuyên nghe Katherine nhắc đến cậu! Nói trình độ đấu kiếm của cậu và Chris hay như nhau.” Nữ sinh chần chừ một hồi, mỉm cười, “Quên nói, tên của tớ là Vickie.”
“Chào cậu, Vickie. Điểm tâm đó là cậu tự tay làm sao?”
“Không phải, là mẹ tớ làm. Sau khi mẹ nghe nói trường học tổ chức lễ nữ sinh, thì làm món điểm tâm này, muốn tớ mang vào chia sẻ với mọi người.” Vickie nói đến đây, nhìn thoáng qua Chris.
“Cái bánh ngọt nhỏ màu vàng đó, tớ có thể ăn không? Thoạt nhìn rất thơm ngon.”
“Không thành vấn đề!” Vickie vui vẻ mở nắp hộp, để Lâm Dật Phi lấy.
“Ưm…” Lâm Dật Phi nhắm mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ, “Xốp ngọt nhưng không ngán. Thật sự rất ngon!”
Sau đó cậu lại cầm lên một cái, đưa đến bên môi Chris, đối phương quay đầu đi chỗ khác, dường như không vui khi Lâm Dật Phi nói quá nhiều với Vickie.
“Nếm thử đi, tớ rất thích đó! Cậu không muốn biết hương vị của nó thế nào sao?”
Lâm Dật Phi lần thứ hai đưa bánh ngọt nhỏ đến bên môi Chris, Vickie cười nói: “Bỏ đi, có lẽ Chris không thích ăn điểm tâm.”
Nhưng ngay lúc đó, Chris hé miệng ngậm bánh ngọt, chậm rãi nhai.
Vickie nhìn chằm chằm mặt Chris, tựa như đang lo lắng anh sẽ cảm thấy không hợp khẩu vị.
“Thế nào, không tệ chưa? Hương vị đặc biệt giống như bánh của BREAD TOP!”
Chỉ có Lâm Dật Phi biết, vừa rồi khi Chris ngậm bánh ngọt vào miệng, đầu lưỡi liếm lên ngón tay cậu. Hành động đó tuyệt đối là cố ý.
Lâm Dật Phi và Vickie trò chuyện thêm một lát, Chris đứng lên.
“Này, Chris, cậu muốn đi đâu?” Lâm Dật Phi hỏi.
“Về ký túc xá.”
Nhìn theo bóng lưng xa dần của anh, Vickie thở dài.
“Thật ra cậu vất vả thắng cuộc thi đó, sao không chọn người nào thú vị để hẹn hò? Cái tên Chris đó không thích hợp nói chuyện yêu đương đâu.” Lâm Dật Phi đang sóng vai cùng Vickie về ký túc xá.
“Bởi vì… tớ không biết tại sao… cậu ấy có loại khí chất thu hút sự chú ý của người khác.”
Lời của Vickie khiến Lâm Dật Phi bật cười, đúng vậy… lần đầu tiên mình trông thấy Chris, cũng theo bản năng thường xuyên nhìn về phía cậu ấy.
“Được rồi, Vickie, rất vui vì có thể ăn món điểm tâm do mẹ cậu làm, tớ về ký túc xá đây.”
Sau khi Lâm Dật Phi tạm biệt Vickie trở về ký túc xá, Chris đang ngồi trước máy tính xem xu hướng cổ phiếu. Cậu ấy càng ngày càng hòa nhập vào nhà Ozbourn. Lâm Dật Phi bỗng nhớ đến lời Rex đã nói với mình, nhà Ozbourn sẽ không chấp nhận hai người họ ở bên nhau.
“Thật ra nữ sinh đó liều mạng muốn chiến thắng cuộc thi chỉ là vì muốn ngồi cạnh cậu ở ghế dài ăn điểm tâm mà thôi, vì sao lại lạnh lùng như vậy chứ.” Lâm Dật Phi đứng phía sau anh, Chris không trả lời cậu, Lâm Dật Phi không bỏ ý định chọt chọt lưng đối phương.
“Nếu không thích, thì đừng cho đối phương bất cứ tia hy vọng nào.”
“…”
Lâm Dật Phi biết cùng Chris thảo luận vấn đề này sẽ không có kết quả gì, bởi vì tác phong xử lý của hai người họ khác nhau. Mở máy tính, Lâm Dật Phi ngồi xuống tiếp tục chơi game trực tuyến. Lúc đó, Chris lập tức rời khỏi máy tính của mình, ngồi xuống bên cạnh Lâm Dật Phi, đè lại bàn tay đang chạy như bay trên bàn phím của cậu.
“Này! Như vậy tớ sẽ chết mất!” Lâm Dật Phi vừa quay đầu, liền thấy gương mặt lạnh lùng của Chris.
Thông thường nếu anh lộ ra vẻ mặt như vậy trước mặt Lâm Dật Phi, nghĩa là anh đang tức giận.
“A… Tớ đâu có nói quá nhiều chuyện với Vickie?”
Ngón tay Chris nâng cằm Lâm Dật Phi, ngón trỏ lướt qua môi dưới của cậu, nhẹ giọng nói: “Tớ không nhớ hôm nay đã từng hôn cậu.”
“… Vì sao lại đột nhiên hỏi như vậy?” Tim Lâm Dật Phi run lên, nghĩ thầm chẳng lẽ Chris biết chuyện Rex hôn mình trong phòng thí nghiệm? Không thể nào? Cậu ấy ở cùng Vickie, sao lại thấy chuyện trong phòng thí nghiệm chứ?
“Môi của cậu đỏ hơn.”
“… Không có gì, tớ tự cắn môi thôi.” Lâm Dật Phi xoay người, ép mình tiếp tục tập trung chơi game.
“Nói dối.” Chris trực tiếp bác bỏ.
“Này! Cậu có thể đừng như vậy hay không!” Lâm Dật Phi la lên.
“Vậy thì nói cho tớ biết là ai. Không phải Jenny, cậu sẽ đẩy cô ta ra, nên cô ta không có cơ hội dùng sức hôn cậu đến như vậy.” Suy đoán của Chris khiến Lâm Dật Phi vừa ngượng vừa sợ.
“Đã nói là không ai hôn tớ! Có nhiều nguyên nhân khiến cho môi sưng mà, ăn ớt môi cũng sẽ sưng…”
Giây tiếp theo, môi Lâm Dật Phi đã bị bao phủ. Đây là một nụ hôn mang tính trừng phạt, đầu Lâm Dật Phi bị hai tay đối phương cố định lại, không thể tránh đi.
Thật lâu sau, Chris mới buông ra, chóp mũi của anh tựa lên chóp mũi Lâm Dật Phi, hai mắt nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Miệng của cậu không có mùi ớt, mà trường chúng ta cũng không có thức ăn nào cay đến như vậy.” Bàn tay Chris di chuyển xuống dưới, ôm cả người Lâm Dật Phi vào lòng, tư thế nửa giam cầm như vậy khiến Lâm Dật Phi có chút tức giận.
“Tớ nói không có là không có, cậu có thể đừng cố chấp như vậy không?”
Vừa dứt lời, Lâm Dật Phi thấy ánh mắt hoàn toàn trầm xuống của Chris thì thầm kêu không tốt.
“Xin lỗi, Chris.”
Bỗng nhiên, Chris xoay người, đè cậu lên giường. Cằm Lâm Dật Phi đập xuống nệm, suýt chút cắn trúng lưỡi mình.
“Này! Cậu làm gì! Chris cậu buông tớ ra!” Lâm Dật Phi giãy giụa muốn bò lên, Chris một tay đè đầu cậu lại, một tay lưu loát cởi quần cậu, kéo mạnh xuống.
“Buông! Đừng làm bậy nữa!” Lâm Dật Phi sợ hãi nói, Chris chưa từng bạo lực như vậy, tay anh vuốt ve hai mông Lâm Dật Phi, nhiệt độ nơi lòng bàn tay anh như thiêu đốt từng mạch máu của cậu.
“Nói cho tớ biết ai đã hôn cậu.”
“Không ai cả!”
Lâm Dật Phi đương nhiên không ngốc đến nỗi nói ra tên của Rex, mọi người đều ở trong cùng một đội đấu kiếm, lỡ như Chris chạy đến tìm Rex tính sổ khiến mọi người biết hết, thì Lâm Dật Phi cậu không biết làm sao để sống đây.
“Cậu không nói tớ cũng biết là ai. Rex Grey.” Chris cúi đầu, nói bên tai Lâm Dật Phi, giọng của anh không lớn, nhưng không hiểu sao lại tựa như có sức mạnh chèn ép thần kinh Lâm Dật Phi.
Lâm Dật Phi giãy giụa mạnh, xoay người chạy sang một bên, đứng ở một khoảng cách an toàn kéo lại quần của mình.
“Tớ đã từng nói với cậu, đừng một mình ở cùng với Rex.” Chris vẫn ngồi trên giường Lâm Dật Phi, ngửa đầu nhìn anh.
Rõ ràng đang đứng, nhưng Lâm Dật Phi lại có cảm giác mình thấp hơn Chris rất nhiều.
Hai người im lặng, hơn mười giây sau, Chris đứng lên đi đến bàn máy tính của anh, tiếp tục xem tin tức tài chính.
Lâm Dật Phi mở máy của mình, vốn muốn tổ đội đánh quái, nhưng nửa ngày không thấy cậu phản ứng, bây giờ đã bị bạn cùng nhóm bỏ lại.
Đến bảy giờ, bụng Lâm Dật Phi đói đến reo lên, nghiêng đầu nhìn bóng lưng Chris, nhưng không dám nói muốn cùng đi ăn cơm tối, vì vậy cậu bước ra cửa nói “Tớ đi ăn cơm tối”. Lâm Dật Phi cố ý đóng cửa thật chậm, nhưng vẫn không thấy Chris đứng lên.