Chương 10

Chương 10

Sáng hôm sau, khi Laurel đang ngồi trên hiên nhà David thì anh chàng bước ra cửa để đến trường. David nhìn chằm chằm xuống cô đến mấy giây, rồi hít một hơi thật sâu và khoá cửa lại.

“Mình xin lỗi,” Laurel nói trước khi David có thể quay lưng đi. “Mình không có lý gì để quát tháo với cậu cả. Cậu đã rất tốt và cố gắng giúp mình, còn mình lại nổi khùng lên với cậu vì sự giưp đỡ đó.”

“Không sao đâu,” David lẩm bẩm rồi nhét chìa khoá vào túi.

“Không, không phải,” Laurel nói, nhào vào bậc thềm bên David. “Mình thật kinh khủng, mình đã to tiếng với cậu. Mình chưa bao giờ la hét cả. Chỉ lả mình quá căng thăng thôi.”

David nhún vai. “Mình đáng bị thế. Mình cứ ép cậu phải nói. Lẽ ra mình nên bình tĩnh hơn.

“Nhưng đôi lúc mình cần bị như thế. Mình không muốn đối mặt với những điều khó khăn. Cậu làm điều đí tốt hơn mình.”

“Đó là bởi vì nó không phải chuyện của cả nhân mình. Mình không phải là người có một bông hoa nở trên lưng.”

Laurel dừng bước, túm lấy tay David để kéo cậu quay người lại. Khi cậu quay lại rồi cô vẫn không buông tay ra. Thât ấm áp và dịu dàng khi bàn tay cô chạm vào bàn tay David. “Mình không thể vượt qua được chuyện này nếu không có cậu ở bên. Mình thật sự xin lỗi.”

David lắc đầu rồi từ từ đưa tay kia lên vén mấy sợi tóc xoà trên mặt Laurel. Khi làm thế, ngón tay cái của cậu khẽ mơn man trên má cô. Cô nín lặng, tận hưởng cảm giác bàn tay David trên má. “Cậu không thể mất trí đâu.”

“Ừ, mong là thế.” Đứng quá gần nên hơi ấm từ lồng ngực David phả sang cả người Laurel, cô cảm thấy một sự thôi thúc bất chợt muốn hôn David. Chẳng dừng lại để đắn đo về điều đó, Laurel dồn cả trọng lượng về đầu mũi chân và kiễng lên. Nhưng một chiếc ô tô phóng qua ngay lúc đó và Laurel đã để vuột mất dũng khí ấy. Cô đột ngột quay người bước đi.

David nhanh chân bắt kịp. “Vậy cậu đã muốn nói chuyện về nó phải không?” Cậu hỏi.

“Mình không biết còn có điều gì để nói chuyện nữa,” Laurel đáp.

“Sẽ thế nào nếu hắn ta nói đúng?” David chẳng phải chỉ rõ ai là hắn nữa.

Laurel lắc đầu. “Nó chẳng có nghĩa lý gì cả. Công nhận là mình có hơi khác lạ, và bông hoa ở trên lưng này lạ thường một cách nghiêm trọng, nhưng mới thế mà mình đã là một cái cây ư? Làm thế nào mà mình có thể sống được?”

“À, thực vật có thể bao gồm rất nhiều loại. Có những loài thực vật có nhiều khả năng hơn là cậu hình dung đấy – và đó mới chỉ là những loài mà các nhà khoa học đã phát hiện ra thôi. Họ nghi ngờ rằng còn hàng triệu chủng loài trong những cánh rừng rậm nhiệt đới mà chưa người nào có thể khám phá được.”

“Chắc chắn rồi, nhưng cậu đã bao giờ thấy môt cái cây bước lên khỏi mặt đất và đi lại trên đường chưa?”

“Chưa.” Anh chàng nhún vai. “Nhưng còn rất nhiều điều mà mình chưa từng thấy bao giờ mà. Điều ấy không có nghĩa là chúng không tôn tại.” Anh chàng đảo mắt. “Mình đang tìm hiểu về nó mỗi ngày đấy.”

“Nó chẳng nghĩa lý gì cả,” cô nàng lặp lại.

“Thực ra, đêm ra mình đã nghĩ về chuyện này rất nhiều. Thực tế có một cách khá dễ dàng để chứng mình hoặc bắc bỏ nó.”

“Như thế nào?”

“Các mẫu mô.”

“Gì cơ?”

“Cậu đưa cho mình vài mẫu tế bào lấy từ cơ thể cậu, rồi chúng ta sẽ quan sát chúng dưới kính hiển vi của mình, xem chúng là động vật hay thực vật. Như thế chúng ta mới két luận được.”

Laurel nhăn mũi. “Làm sao để mình cho cậu mẫu mô được?”

“Chúng mình có thể lấy các tế bào biểu mô từ trong má cậu giống như họ làm trên CSI(*) ấy”

(*) CSI : Crime Sencd Investigation : một seri truyền hình về chương trình lần theo dấu vết tội phạm ở Lag Vegas vào năm 2000 trên kênh CBS

Laurel cười phá lên. “CSI á? Giờ cậu định điều tra mình ả?”

“Nếu cậu không muốn thế thì thôi. Nhưng mình nghĩ ít nhất cậu nên kiểm chứng điều mà gã trai này… tên hắn là gì nhỉ?”

“Tamani.” Một cơn rùng mình khẽ lướt dọc xương sống cô.

“Phải rồi. Cậu nên kiểm tra những điều mà Tamani đã nói và khám phá xem liệu có tí sự thật nào trong đó không.”

“Nếu nó là sự thật thì sao?” Laurel dừng bước.

David ngoái lại nhìn Laurel, gương mặt cô hằn lên nỗi lo sợ. “Thế thì cậu sẽ được biết.”

“Nhưng điều đó có nghĩa là cả cuộc đời mình rồi đây là mọt sự dối trá khủng khiếp. Mình sẽ đi đâu? Mình sẽ làm gì?”

“Cậu sẽ chẳng phải đi đâu cả. Mọi thứ có thể vẫn y như thế.”

“Không, không thể! Người ta sẽ phát hiện ra và người ta sẽ muốn… mình không biết nữa, làm gì đó với midnh chẳng hạn.”

“Không có ai phát hiện ra cả. Cậu không nói, mình không nói. Cậu có bí mật đáng kinh ngạc khiến cậu ở một vị trí khác so với mọi người. Cậu giống như… một điều gì đó phi thường, nhưng sẽ không ai nghi ngờ gì về cậu cả.”

Laurel đá xuống con đường rải nhựa. “Cậu nói như thế nó lý thú và quyến rũ lắm ấy.”

“Có thể đúng thế đấy.”

Laurel ngần ngại và David bước tới gần cô hơn một chút. “Đó là quyền của cậu,” anh chàng khẽ nói, “nhưng dù cậu quyết định thế nào, mình cũng dẽ giúp cậu.” David đặt một bàn tay ấm áp, dịu dàng lên sau gáy Laurel khiến hơi thở của cô như bị hãm lại trong lồng ngực. “Bất cứ điều gì cậu cần, mình sẽ là điều đó. Nếu cậu cần một kẻ đam mê khoa học để cho cậu những câu trả lời từ sách vở, mình sẽ là kẻ đó. Nếu cậu chỉ muốn một người bạn ngồi bên trong giờ Sinh học và giúp cậu thấy thoải mái hơn mỗi khi buồn, mình vẫn sẽ là người đó.” Ngón cái của David chầm chậm vuốt ve qua vành tai cô và lần xuống má. “Và nếu cậu cần ai đó để che chở và bảo vệ khỏi bất kỳ kẻ nào trên thế gian này muốn làm cậu tổn thương, thì mình nhất định sẽ là chàng trai của cậu.” Đôi mắt xanh nhạt của David soi thẳng vào mắt cô và trong khoảng khắc Laurel như nghẹt thở. “Nhưng tất cả là tuỳ thuộc vào cậu, Laurel ạ,” chàng thì thầm.

Thật cuốn hút làm sao! Mọi thứ hiện diện ở David đều thật dịu dàng và dễ chịu. Nhưng Laurel biết điều đó sẽ không công bằng. Cô thích chàng trai này – thích rất nhiều – nhưng cô không chắc liệu những cảm xúc trong cô lúc này là đam mê hay đơ giản chỉ là cần chỗ dựa. Và cho tới khi biết chắc chắn, cô không thể trao gửi bất cứ điều gì. “David, mỉnh nghĩ cậu đúng – mình nên tìm kiếm câu trả lời. Nhưng ngay lúc này, tất cả những gì mình cần, tất cả những gì mình có thể đối đãi, là một người bạn.”

Nụ cười của David có hơi miễn cưỡng, nhưng anh chàng dịu dàng ôm xiết lấy vai cô và nói: “Thế thì cậu sẽ có điều đó.” Cậu quay người lại và bắt đầu bước đi, nhưng giữ khoảng cách để gần để vai cậu chạm nhẹ vào vai cô.

Cô thích điều đó.

***

“Đây rõ ràng là các tế bào thực vật, Laurel ạ.” David vừa nói vừa nheo mắt nhìn vào kính hiển vi.

“Cậu chắc chứ?” Laurel hỏi, giành lấy lượt quan sát các tế bảo mà cô đã thấm bằng gạc từ trong miệng phía bên má. Cô nhanh chóng nhận ra những tế bào hình vuông có vách ngăn dày, tạo thành những chấm sang sáng.

“Tới chín mươi chín phần trăm chắc chắn,” David vừa nói vừa vươn vai. “Mình nghĩ cái này là đều Tamani đề cập đấy.”

Laurel thở dài và đảo mắt. “Cậu không ở đó, anh ta thực sự kỳ quái lắm.” Phải rồi, cứ nói đi nói lại với mày điều đó, rồi mày sẽ tin thôi. Cô nàng cố xua những lời thì thầm trong đầu ấy đi.

“Tất cả điều ấy càng cho thấy gã đó có liên qua tới cậu.”

Laurel nhíu mày và đá vào thành ghế của David khi anh chàng cười khúc khích. “Mình bực mình lắm rồi đấy,” cô trợn mắt.

“Dù vậy,” David nói, “có vẻ là hắn ta đúng đấy. Ít nhất là cho đến lúc này.”

Laurel lắc đầu. “Phải có điều gì khác nữa.”

David im lặng một lát. “Còn một thứ, nhưng… không… nó ngớ ngẩn lắm.”

“Gì thế?”

David dò xét cô đến cả chụt phút. “Mình… có lẽ mình sẽ quan sát một mẫu máu.”

“Ôi.” Tim Laurel trùng cả xuống.

“Sao thế Laurel?”

“Cậu làm cách nào để lấy máu?”

David nhún vai. “Một vết chích ở đầu ngón tay có lẽ dêz dàng nhất.”

Laurel lắc đầu. “Mình không thể châm kim đâu. Mình sợ lắm.”

“Thật thế à?”

Laurel gật đầu, mặt mày nhăn nhó. “Mình chưa bị chích bằng kim bao giờ.”

“Chưa bao giờ á?”

Laurel lắc đầu. “Không bác sĩ. Nhớ chứ?”

“Thế mấy cụ khám sức khoẻ thì sao?”

“Mình chẳng khám lần nào cả. Mẹ mình đã điền vào một mẫu đơn đặc biệt để cho mình vào trường học.”

“Không có vết khâu nữa ư?”

“Ôi, khiếp!” Cô nàng kêu lên, che lấy miệng. “Mình thậm chí còn không nghĩ tới cái đó.”

“Được rồi, thế thì quên nó đi.”

Hai đứa ngồi im một lúc.

“Tớ sẽ không phải nhìn chứ?” Laurel hỏi.

“Mình hứa. Và nó thực sự không đau đâu.”

Laurel nghẹn thở, nhưng điều này có vẻ quan trọng. “Được rồi. Mình sẽ cố.”

“Mẹ mình bị tiểu đường, vì thế bà có một bộ đồ nghệ ở trong phòng để thử máu. Đó có lẽ là cách dễ dàng nhất. Mình sẽ trở lại ngay.”

Laurel thở hắt ra trong khi David ra khỏi phòng. Anh chàng trở lại với hay bàn tay không.

“Nó đâu rồi?” Cô hỏi.

“Mỉnh sẽ không nói cho cậu đâu. Mình thậm chí còn không đinh cho cậu thấy nó cơ. Xoay qua nào, mình có ý này.” Anh chàng ngồi lên giường trước mặt Laurel. “Được rồi, hãy ngồi phía sau mình và vòng tay qua eo mình này. Cậu có thể gục đầu vào lưng mình và ôm mình nếu thấy sợ.”

Laurel xoay người ra sau David. Cô áo mặt vào lưng cậu và ôm eo cậu chặt hết sức.

“Mình cần một bàn tay,” David nói, giọng hơi căng thẳng.

Laurel cố nới lỏng vòng ôm và thả một bàn tay ra. David khẽ xoa lên lòng bàn tay Laurel khi cô lại bắt đầu ôm xiết lấy cậu. “Sẵn sàng chưa?” Cạu hỏi.

“Làm nhanh đi,” cô nói, giọng không ra hơi.

David lại xoa tay cố lâu hơn, thế rồi Laurel bỗng kêu thét lên khi đầu ngón tay bất thình lình nhói lên như điện giật. “Được rồi, kết thúc rồi,” David điềm tĩnh bảo.

“Cậu lấy nó ra rồi à?” Laurel hỏi mà không ngẩng đầu lên.

“Rồi,” David đáp, giọng đều đều kỳ lạ.”Laurel, cậu cần xem cái này.”

Sư tò mò giúp Laurel xua bớt nỗi sợ hãi khi cô ló đầu qua vai David. “Gì cơ?”

David đang nhẹ nhàng ép lên đầu ngón tay giữa của cô. Một giọt dung dịch trong rỉ ra.

“Cái gì thế?” Laurel hỏi.

“Mình thì quan tâm hơn tới việc nó không phải thứ mình vẫn tưởng,” David đáp. “Nó không có màu đỏ.”

Laurel chỉ ngây ra nhìn.

“Ừm, mình có thể…?” David ra hiệu về phía hộp đựng bản kính.

“Tất nhiên,” Laurel lặng người nói.

David lấy một tấm bản kính mỏng và chấm nhẹ ngón tay Laurel lên nó. “Mình có thể lấy thêm một cặp nữa không?”

Laurel chỉ gật đầu.

Sau ba tấm kính, David lấy khăn giấy băng ngón tay Laurel lại và Laurel giấu hai tay vào trong lòng.

David ngồi bên cạnh cô, đùi cậu khẽ chạm vào đùi cô. “Laurel, đây không phải là thứ xuất hiện khi cậu bị thương à?”

“Mình không bị thương từ lâu lắm rồi.”

“Chắc chắn ít nhất phải có một vết trầy ở đâu đó chứ, đúng không?”

“Mình chắc là có, không…” Giọng cô nàng kéo dài rồi bỏ lửng khi cô nhận ra mình không thể xác định một trường hợp riêng rẽ nào. “Mình không biết nữa,” Laurel thì thầm. “Mình không thể nhớ được.”

David luồn những ngón tay qua tóc. Laurel, trong đời cậu đã bao giờ bị chảy máu… ở bất cứ đâu chưa?”

Laurel thấy ghét mọi điều mà David đang ám chỉ bóng gió, nhưng cô không thể chối bỏ sự thật. “Mình không biết. Mình thật sự không thể nhớ có bao giờ bị chảy máy không nữa.”

David trở lại chỗ kính hiển vi, đặt một tấm bản kính mới xuống dưới tiêu kính được chiếu sáng rồi nghiên cứu nó một lúc lâu. Cậu xoay nhanh các tấm bản kính và lại quan sát. Rồi cậu lôi vào tấm bản kính có màu đỏ từ một trong chiếc hộp khác và lần lượt quan sát chúng.

Trong suốt thời gian đó, Laurel không hề nhúc nhích.

David quay sang cô. “Laurel,” anh chàng lên tiếng “sẽ thế nào nếu cậu không có máu? Sẽ thế nào nếu thứ chết lỏng trong veo này là tất cả những gì vẫn chảy trong các huyết mạch của cậu?”

Laurel lắc đầu. “Điều đó là không thể. Mọi người đều có máu, David ạ.”

“Biểu mô của mọi người là tế bào động vật đều thế, Laurel, nhưng biểu mô của cậu không như thế,” David đáp. “Cậu từng nói bố mẹ cậu không tin vào bác sĩ – cậu đã bao giờ đến gặp một bác sĩ nào chưa?”

“Khi mình còn nhỏ, có một bác sĩ đã khám cho mình. Bố mình có kể cho mình về chuyện đó tối hôm trước.” Hai mắt cô mở to hơn. “Ôi trời ơi! Ông ấy đã biết, ông ấy chắc chắn đã biết!”

“Tại sao ông ấy không nói cho bố mẹ cậu?”

“Mình không biết.” Cô lắc đầu.

David im lặng, trán nhăn lại. Anh chàng nhập ngừng. “Cậu có ngại không nếu mình thử vài thứ?”

“Cậu không phanh mình để quan sát nội tạng là được.”

David bật cười.

Laurel không cười.

“Mình có thể bắt mạch cho cậu không?”

Một làn sóng nhẹ nhõm tràn qua làm Laurel tiêu tan mất cả sự cảnh giác lúc trước. Cô bật cười, và không thể ngừng được. David im lặng nhìn cô trong khi cô cười nghiêng ngả và cuối cùng lấy lại được bình tĩnh. “Xin lỗi cậu,” Laurel nói, thở hổn hển khi cố kiềm nén một trận cười rúc rích khác. “Chỉ là… chuyện này quá tốt so với việc mổ phanh mình ra.”

David gượng cười và chớp mắt. “Hãy đưa tay cho mình nào,” anh chàng nói.

Cô đưa cánh tay ra và David đặt hai ngón lên cổ tay Laurel. “Da cậu mát thật đấy,” cậu nói. “Sao trước đây mình không nhận ra điều đó nhỉ?” Rồi David im lặng, tập trung. Sau một lúc cậu từ chiếc ghế chuyển sang ngồi cạnh Laurel trên giường. “Để mình thử bắt mạch trên cổ cậu nhé?”

David đưa một tay giữ lấy gáy Laurel, rồi đặt ngón tay một cách dứt khoát vào cổ cô. Cô có thể cảm nhận được hơi thở David phả vào mặt cô, và dù David đã cố ý tránh nhìn vào mắt cô, Laurel vẫn không thể nhìn ra chỗ nào khác cả. Cô thấy được nhiều thứ mà trước đây cô chưa bao gờ để ý. Một chỗ da bị cháy nắng chạy dọc đường chân tóc, một vết sẹo gân như được giấu kín dưới đôi lông mày, và đường cong tuyệt mỹ của hai hàng mi chàng trai. Cô lơ đãng cảm thấy mấy ngón tay David ấn mạnh hơn một chút. Lúc hơi thở của Laurel đứt quãng cậu rụt tay lại. “Có đau không?”

Cô lắc đầu và cố gắng không để ý đến việc cậu ở gần đến mức nào.

Vài giây sau, David rút hai tay lại. Laurel không thích cái nhìn trong đôi mắt của cậu lúc nào – vẻ băn khoăn lo lắng hiện rõ lên giữa đôi lông mày. “Gì thế hả?” Cô hỏi.

Nhưng David chỉ lắc đầu. “Mình phải chắc chắn đã. Mình sẽ không làm cậu sợ đâu. Mình có thể… có thể nghie nhịp tim cậu không?”

“Kiểu bằng ống nghe á?”

“Mình không có ống nghe. Nhưng nếu mình…,” anh chàng ngập ngừng. “Nếu mình ghé tai gần tim cậu, mình có thể nghe được tiếng nó to và rõ.”

Laurel ngồi thẳng lên chút nữa. “Được thôi,” cô nàng khẽ đáp.

David đặt một bàn tay lên eo cô và từ từ hạ đầu xuống thấp. Laurel cố gắng thở đều đặn, nhưng cô nàng chắc rằng tim mình hẳn đang đập dồn dập. Má David nóng ấm trên da cô, và đang ép vào đường viền cổ áo sơ mi của cô.

Sau một lúc anh chàng ngẩng mặt lên.

“Vậy… “

“Suỵt.” David kêu, quay đầu và áp má kia lên phía bên kia lồng ngực cô. Cậu ngẩng đầu lên ngay. “Chẳng có gì cả,” cậu khẽ khàng. “Ở cổ tay lẫn cổ cậu đều không có. Và mình cũng không thể nghe thấy bấy kỳ tiếng gì trong lồng ngực cậu cả. Nó… trống khống.”

“Thế nghĩa là gì, David?”

“Cậu không có nhịp tim, Laurel ạ. Thậm chí có khi cậu còn không có tim nữa.”

~°°°°°°~

Cánh Tiên

Cánh Tiên

Status: Completed Author:

Hồi lên 5 lên 6, có cô bé nào không ấp ủ một giấc mộng thần tiên, không mơ rằng mình sẽ trở thành một nàng tiên xinh đẹp, lộng lẫy trong chiếc váy dài lấp lánh, với đôi cánh mỏng manh sau lưng và cây đũa thần trong tay.

Rồi các cô bé lớn lên... giấc mộng thần tiên nhạt phai dần. Ai cũng hiểu những nàng tiên chỉ có trong cổ tích và những đôi cánh mãi mãi chỉ đẹp rực rỡ trong giấc mơ thời thơ ấu.

Nhưng cô gái Laurel thì khác. Mười lăm tuổi, cô thấy mình hơi khác đám con gái xung quanh: làn da cô mỏng manh, cô chỉ thích ăn hoa quả, thích mặc đồ thoáng nhẹ và rất thích ở ngoài trời. Tuy nhiên, cô chẳng bao giờ nghĩ mình thuộc về một giống loài khác cho đến khi sau lưng cô bỗng mọc lên một bông hoa khổng lồ màu trắng xanh đẹp mê hồn.

Đến khi cậu bạn thân David khám phá ra rằng cô không có nhịp tim và máu đỏ như bao người bình thường khác và rồi một chàng trai lạ tên Tamani xuất hiện ngay trên mảnh đất cũ của nhà cô và nói rằng cô là một nàng tiên. "Em là một loài thực vật. Em không phải con người, không bao giờ là thế. Việc nở hoa chính là biểu hiện rõ ràng nhất", Tamani giải thích, bình tĩnh hơn là Laurel nghĩ cậu ta có quyền như thế.

"Một loài cây ư?" - Laurel hỏi, không buồn che giấu sự hoài nghi trong giọng nói - "Phải. Tất nhiên là không như bất kỳ loài thực vật nào. Em thuộc về hình thái tiến hóa cao nhất của sinh vật trên thế giới này". Cậu ta cúi người về phía trước, đôi mắt sáng lấp lánh. "Laurel, em là một tiên cây!"

Trong lúc Laurel còn hoang mang không biết phải tin vào điều gì thì Tamani đã bảo cô thuyết phục bố mẹ không được bán đi mảnh đất gia đình vì đó là nơi yếu địa của loài tiên. Cùng lúc ấy, những giấy tờ bán đất của cha mẹ với một gã đàn ông thô kệch xấu xí sắp sửa hoàn thành. Laurel bắt đầu nghi ngờ gã và cùng David lần tìm đến địa chỉ văn phòng bất động sản ghi trên danh thiếp. Cuộc điều tra đưa họ đến với bí mật về cuộc chiến nghìn năm giữa loài tiên và và loài quỷ khổng lồ, và cũng từ đó, họ đối mặt với những nguy hiểm kinh hoàng không thể lường trước. Đến lúc này, Laurel mới tìm đến Tamani.

Laurel thực sự là ai? Vì sao cô lại được gửi tới thế giới loài người nhiều năm trước và cô có vai trò gì trong việc giữ lại mảnh đất trọng yếu của loài tiên? Hàng loạt nghi vấn dồn nén, những thắt nút kịch tính đưa độc giả từng bước khám phá một thế giới hoàn toàn khác lạ với con người.

Xen kẽ giữa cốt truyện thần tiên đầy bí ẩn là những rung động hết sức tự nhiên và ấm áp của Laurel với David - cậu bạn luôn ở bên cô từ những ngày đầu cô còn bỡ ngỡ nơi ngôi trường mới, người cô chia sẻ bí mật lớn lao nhất của đời mình, người nói với cô những lời rất đỗi chân thành và thiết tha: "Bất cứ điều gì cậu cần, mình sẽ làm điều đó. Nếu cậu cần một kẻ đam mê khoa học để cho cậu những câu trả lời từ sách vở, mình sẽ là kẻ đó. Nếu cậu chỉ muốn một người bạn ngồi bên trong giờ Sinh học và giúp cậu thấy thoải mái hơn mỗi khi buồn, mình vẫn sẽ là người đó. à nếu cậu cần ai đó để che chở và bảo vệ khỏi bất kỳ kẻ nào trên thế gian này muốn làm cậu tổn thương, thì mình nhất định sẽ là chàng trai của cậu". Đôi mắt xanh nhạt của David soi thẳng vào mắt Laurel và trong khoảnh khắc ấy cô như nghẹt thở.

Nhưng với Tamani, chàng trai quyến rũ của tiên giới, Laurel cũng có những xúc cảm đặc biệt, một sự đồng cảm và lôi cuốn không thể lý giải, một nỗi mong nhớ mơ hồ để rồi khi cô cùng David gặp nạn, anh chính là người cô tìm đến đầu tiên. Khi vòng tay Tamani ôm chặt lấy cô, ngực anh ấm áp bất chấp những cơn gió đêm giá lạnh. Đôi bàn tay anh vỗ về tấm lưng cho đến khi anh chạm phải vết thương dài và sâu do vết cắt của khung cửa sổ, Laurel không thể kìm được tiếng rên khe khẽ. "Chuyện gì đã xảy ra với em thế này?" - Tamani khẽ nói bên tai cô khi đôi tay anh vuốt ve mái tóc cô.

"Những ngón tay của Laurel níu lấy tà áo anh khi cô cố gắng để giữ thăng bằng. Tamani nghiêng người và đưa tay đỡ dưới người cô, nâng cô lên khỏi đôi bàn chân đang đau đớn và kéo cô sát vào mình. Cô nhắm mắt, như bị thôi miên bởi nhịp bước uyển chuyển từ đôi chân dường như chẳng bao giờ tạo nên tiếng động của anh. Anh bước theo con đường mòn một lúc nữa rồi đặt cô xuống một nơi thật êm ái trên bãi đất".

Giữa David - chàng trai của đời thường bình dị và Tamani - chàng trai của tiên giới lung linh, Laurel sẽ chọn ai? Rồi còn sứ mạng với loài tiên và trách nhiệm với gia đình thân yêu, cô làm thế nào để sống mà không giằng xé, sống sao cho trọn vẹn?

Với dòng mạch văn chương trong sáng nhưng không kém phần kịch tính,Cánh tiêncủa tác giả Aprilynne Pike là sự kết hợp hoàn hảo của phiêu lưu và lãng mạn, của thế giới thần tiên và thế giới đời thường chân thực, hồn nhiên.

THÔNG TIN KHÁC
Nhẹ nhàng, lôi cuốn, series truyện về cô gái Laurel được đánh giá là một trong những tác phẩm "làm thay đổi thế giới" sauHarry PottervàChạng vạng. Từ khi xuất bản,Cánh tiênđã được dịch sang 20 ngôn ngữ khác nhau trên toàn thế giới, đồng thời, nó cũng được hãng phim nổi tiếng Walt Disney chuyển thể thành film.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset