“Ôi, vừa kịp này,” mẹ Laurel nói khi cô bước vào cửa, sau giờ tan trường ngày hôm sau. “Điện thoại của con đấy!”
Laurel nhấc điện thoại. Cô vừa mới tạm biệt David ở góc đường mà. Tại sao cậu ấy lại gọi cho cô ngay nhỉ? “Xin chào?” Cô hỏi giọng thăm dò.
“Laurel à? Chelsea đây.”
“Chào cậu,” Laurel đáp.
“Cậu có bận không? Hôm nay trời đẹp quá, tới ngọn hải đăng Battery Point với mình đi!”
Laurel đã nghe nói tới mốc bờ lịch sử đó rồi, nhưng vẫn chưa thấy tận mắt. “Ừ, mình không bận gì đâu, chúng mình đi đi!” Cô nói.
“Năm phút nữa tớ đón cậu nhé.”
“Ừa.”
“Con đi đâu với David à?” Mẹ Laurel hỏi sau khi cô gác máy.
“Chelsea mẹ ạ. Bạn ấy rủ con đến ngọn hải đăng. Con đi mẹ nhé!”
“Được, chỗ đó tuyệt đấy. Mẹ mừng là con đã chơi nhiều với các bạn hơn. Mẹ rất thích David, nhưng con nên có nhiều bạn bè hơn nữa. Sẽ tốt cho con rất nhiều đấy.”
Laurel đi tới chỗ tủ lạnh và mở một lon soda trong khi chờ đợi.
“Hôm nay mẹ nhận được bảng điểm giữa kỳ của con trong hòm thư,” mẹ cô nói.
Soda như nghẹn trong họng Laurel. Trước khi nở hoa, cô vẫn học hành khá tốt, nhưng cô không chắc mình vẫn duy trì được phong độ đó khi cuộc đời cô trở nên đảo lộn.
“Ba điểm A, hai điểm B. Thành tích khá đấy,” mẹ cô nói kèm theo một nụ cười. Thế rồi bà cười lớn: “Thành thật thì mẹ có phần tự hào về mình. Chắc là mẹ đã làm một việc đúng cho con, Laurel nhỉ.”
Laurel đảo mắt ngao ngán trong khi mẹ cô đưa cô bảng điểm. Điểm B môn Sinh học không có gì nhạc nhiên, cả điểm A môn Văn học nữa. Tất cả điều cô phải làm bây giờ là duy trì nó cho tới cuối học kỳ. Chắc là cũng không quá khó. Bây giờ điều tệ nhất rõ ràng đã ở phía sau cô rồi.
“Sao xe của bố lại ở đây ạ?” Laurel hỏi.
Mẹ cô thở dài. “Bố con ốm. Bố đã ốm cả ngày rồi. Thậm chí phải nghĩ cả công việc đấy.”
“Ôi,” Laurel thốt lên. “Bố chưa bao giờ bỏ một ngày làm việc nào cả.”
“Ừ. Mẹ đã bắt bố con phải nằm trên giường cả ngày. Ngày mai chắc ông ấy sẽ khoẻ hơn.”
Laurel nghe thấy tiếng bóp còi ở ngoài lối xe vào nhà.
“Chelsea đấy mẹ ạ,” Laurel nói rồi vớ lấy chiếc áo khoác.
“Vui vẻ nhé!” Mẹ cô mỉm cười.
Laurel trườn vào ghế sau xe của mẹ Chelsea và Chelsea xoay người cười rạng rỡ với cô. “Cậu à! Ngọn hai đăng này tuyệt vời lắm, nó hoàn toàn cổ kính. Cậu sẽ thích nó cho xem.”
Mẹ Chelsea thả hai đứa xuống bãi đậu xe bên bờ biển. “Các con chơi nhé! Hai tiếng nữa mẹ sẽ quay lại,” bà nói.
“Tạm biệt mẹ,” Chelsea vẫy tay.
“Bây giờ mình đi đâu đây?” Laurel hỏi, nhìn ra phía đại dương.
“Bọn mình đi bộ,” Chelsea nói, chỉ về phía một hòn đảo cách bờ chừng trăm năm mươi mét.
“Bọn mình sẽ đi bộ ra hòn đảo ấy á?”
“Nó sẽ giống một eo đất khi thuỳ triều xuống thấp.”
Laurel nheo mắt nhìn ra hòn đảo. “Mình có thấy ngọn hải đăng nào đâu.”
“Nó không giống những ngọn hải đăng cậu thấy trong tranh ảnh đâu. Nó là một ngôi nhà với một ngọn đèn trên mái cơ.”
Chelsea dẫn Laurel đi trên dải cát nối đất liền với hòn đảo nhỏ đó. Thật thú vị khi ở gần đại dương như thế mà không phải thả chân xuống dòng nước lạnh. Laurel thích hương vị mặn mòi của nước biển và những cơn gió mát lành, chúng vuốt ve mơn man trên khuôn mặt cô và làm cho mái tóc quăn của Chelsea tung bay nhè nhẹ.
Khi họ tới đảo, có một con đường lớn lát đá dẫn lên đồi. Chỉ mất vào phút, họ đã tới một khúc quanh nhỏ và ngọn hải đăng hiện lên trong tầm mắt.
“Nó đúng là một ngôi nhà bình thường,” Laurel ngạc nhiên.
“Ngoại trừ cái đèn,” Chelsea chỉ tay và nói.
Chelsea làm một vòng hướng dẫn trong khi chỉ cho Laurel xem khắp ngôi nhà nhỏ và giải thích về lịch sử của ngọn hải đăng, bao gồm cả vai trò trong những đợt sóng thần mà hàng năm thành phố Crescent phải hứng chịu. “Những cơn sóng thần kinh khủng lắm,” Chelsea nói, “ngay cả khi chúng còn chưa quá dữ dội.”
Laurel không chắc là mình có chia sẻ được với sự nhiệt tình của Chelsea hay không.
Chelsea đưa cô ra một khoảng sân nhỏ và chỉ vào những bông hoa màu đỏ tía phủ đầy những vách núi đá bên sườn của hòn đảo nhỏ. “Đẹp quá!” Laurel vừa nói vừa cúi xuống một khoảng đất nhỏ đầu những cánh hoa li ti.
Chelsea lôi từ túi xách ra một chiếc khăn và trải nó lên bãi cỏ mềm mại. Họ cùng ngồi yên lặng ngắm biển trong vài phút. Laurel cảm thấy thật yên bình giữa nơi đẹp đẽ toàn đá là đá này. Chelsea bới tìm trong túi lần nữa rồi lấy ra một thanh Snicker cho mình và đưa cho Laurel một hộp nhỏ đựng đồ ăn.
“Cái gì đây?” Laurel hỏi.
“Dâu tây. Chúng là chất hữu cơ đấy, nếu điều đó quan trọng,” Chelsea nháy mắt.
Laurel cười và bật nắp hộp. ”Cảm ơn cậu. Trông ngon quá.” Ngon hơn cả triệu lần cái thanh kẹo Chelsea đang thưởng thức ấy chứ.
“Vậy có chuyện gì với cậu và David thế?”
Quả dâu tắc nghẹn trong cổ Laurel và coi ho sặc sụa. “Ý cậu là gì cơ?”
“Mình chỉ băn khoăn không biết hai cậu đã phải là môt đôi chưa.”
“Thế hãy vào thẳng vấn đề đi,” Laurel nói với những trái dâu hơn là với Chelsea.
“David thật sự thích cậu đấy, Laurel ạ.” Chelsea thở dài. “Ước gì cậu ấy thích mình bằng một nửa như thế.”
Laurel dùng dĩa chọc chọc vào những trái dâu.
“Mình đã thích David ngay hôm cậu ấy chuyển đến. Hai đứa mình từng trong cùng một đội AYSO đấy,” cô bạn mỉm cười thêm.
“AYSO là gì?”
“Bóng đá!” Chelsea hào hứng đáp.
Laurel có thể hình dung thấy một Chelsea mười tuổi – ngoan cố và bộc trực giống như bây giờ, và chắc là không mấy thon thả – gặp David lần đầu tiên. Một David chấp nhận, không hay phê phán. Chắc hẳn là Chelsea đã đeo bám lấy cậu bạn. Nhưng vẫn… “Chelsea, sao cậu lại kể chuyện này với mình?”
“Mình không biết nữa.” Cả hai im lặng một lúc nữa. “Mình không cố làm cho cậu thấy tồi tệ hay gì đó đâu,” Chelsea vội nói. “David không thích mình theo cách đó, mình biết thế. Thành thật mà nói, nếu cậu ấy có bạn gái, thì thà đó là một người như cậu. Một người mà mình cũng là bạn.”
“Ừ…” Laurel nói.
“Vậy… bây giờ cậu là bạn gái cậu ấy à?” Chelsea dồn hỏi.
“Mình không biết. Có đúng không nhỉ?”
“Cậu còn hỏi lại mình sao?” Chelsea hỏi, ngoác miệng cười.
“Mình không biết nữa.” Cô ngập ngừng và liếc nhanh sang Chelsea. “Cậu thật sự sẽ không ngại nếu mình nói chuyện về điều này chứ?”
“Hoàn toàn không. Nó giống như trải nghiệm một cách gián tiếp ấy.”
“Đôi khi cậu nói ra những điều lạ lùng thật đấy,” Laurel rầi rĩ nói.
“Ừ, David cũng nói thế. Nhưng mọi người không hay nói ra nhẽng điều họ thật sự nghĩ đâu.”
“Cậu rõ ràng có ưu điểm đó mà.”
“Thế cậu có phải là bạn gái của David không nào?” Chelsea lại hỏi, quyết không bỏ qua.
Laurle nhún vai. “Mình thật sự không biết. Đôi lúc mình nghĩ đó là điều mình muốn, nhưng trước đây mình chưa từng có bạn trai nào cả. Mình thậm chí còn chưa từng có anh chàng nào là bạn thân cơ. Mình thích điều đó, mình không muốn đánh mất phần cuộc sống đó đâu.”
“Có thể cậu sẽ không mất đâu.”
“Có lẽ. Mình không chắc.”
“Mà lại còn có cả những lợi ích phụ thêm nữa đấy,” Chelsea nói thêm.
“Như thế nào cơ?”
“Nếu anh chàng ấy muốn hôn cậu, anh chàng có thể sẽ phải làm cả bài tập Sinh học của cậu nữa.”
“Hấp dẫn đấy!” Laurel thốt lên. “Mình dốt môn Sinh lắm.”
Chelsea toe toét cười. “Ừ, cậy ấy cũng đã nói thế đấy.”
Laurel tròn mắt. “David không nói thế chứ! Thật không đấy Chelsea?”
“Chuyện đó khó mà bí mật được – hầu như bữa trưa nào cậu cũng than vãn về nó đấy thôi. Mình nghĩ cậu ấy là một người bạn trai tuyệt vời đấy,” Chelsea nói thêm.
“Tại sao cậu lại nói thế với mình? Đa số mọi người ở vị trí của cậu đều cố gắng chia rẽ bọn mình mà?”
“Mình không phải là đa số đó,” Chelsea đáp. “Hơn nữa,” cô tiếp tục, giọng nhẹ nhàng hơn, “điều đó sẽ làm cho cậu ấy hạnh phúc. Mình thật sự vui khi David được hạnh phúc.”
***
“Con về rồi đây!” Laurel hét to khi bước vào cửa, thả cái ba lô xuống đất rồi chạy ào vào phòng chứa đồ ăn để tìm đào đóng hộp. Vài phút sau, mẹ cô bước vào đúng lúc Laurel đang nhấn nháp một quả lên để ngoài cái lọ. Nhưng thay vì “Bà mẹ Khó tính” thường mắng cô con gái vì tội không dùng bát, mẹ cô hôm nay chỉ thở dài và mỉm cười vẻ mệt mỏi.
“Con có thể tự lo liệu bữa tối hôm nay chứ?”
“Vâng, có chuyện gì thế ạ?”
“Bố con đang ngày càng tệ hơn. Bụng ông đau và hơi trướng lên, bây giờ còn bị sốt nữa. Nhiệt độ người bố con không quá cao – khoảng 37,5° – nhưng mẹ không thể hạ sốt cho bố con bằng khăn lạnh hay tắm mát, hay thậm chí là viên nang từ rễ cây bài hương và cam thảo nữa con ạ.”
“Thật thế ạ?” Laurel hỏi. Mẹ cô có dược thảo cho mọi thứ và chúng có hiệu quả tuyệt vời. Bạn bè của bà thường gọi tới mỗi khi họ tuyệt vọng và những liều thuốc cao cũng không cắt được cơn sốt. “Mẹ đã thử cho bố dùng ít trà Echinacea chưa?” Cô gợi ý, vì đó là thứ mẹ cô thường cho cô uống.
“Đã cho bố con cả một mẻ rồi đấy, để lạnh nữa. Những bố con còn bị trướng bụng nữa nên mẹ không biết ông ấy có đỡ hơn không.”
“Con cá đây là do bố ăn phải thứ gì đó!”
“Có thể,” mẹ cô đáp vẻ lơ đãng, giọng nói nghe chừng không tin lắm. “Tình trạng bố con thực sự xấu đi sau khi con đi khỏi.” Bà nói thêm, bất chợt xoay đầu về phía con gái. “Mẹ sẽ ở bên bố con tối nay để xem có thể làm cho ông ấy thấy dễ chịu hơn không.”
“Vâng ạ. Con có món lê đóng hộp rồi, và cả một đống bài tập nữa.”
“Một tối bận rộn cho cả hai mẹ con mình đây.”
“Vâng,” Laurel thở dài đáp, nhìn về phía đống sách vở đang đợi mình trên bàn.
~°°°°°°~