Các tuần học kế tiếp trôi qua nhanh hơn Laurel tưởng tượng. Cô cảm thấy thật may mắn vì đã gặp David, hai người thường xuyên đi thơ thẩn cùng nhau ở trường, và cô cũng học chung một môn với Chelsea. Cô không bao giờ phải ăn trưa một mình và cảm thấy Chelsea và David đang dần trở thành những người bạn thực thụ của cô. Các giờ học cũng đều ổn cả. Không hẳn là Laurel đã bắt kịp tốc độ học với mọi người, nhưng cô đã quen dần với trường lớp.
Cô cũng dần quen với thành phố Crescent. Nơi đây sôi động hơn Orick, dĩ nhiên là thế, nhưng vẫn còn rất nhiều khoảng không gian mở và không có toà nhà nào cao hơn hai tầng cả. Các thảm cỏ dày và xanh ngắt, hoa nở rộ trên các cây thân leo phủ kín hầu hết các toà nhà.
Một ngày thứ Sáu của tháng Chín, Laurel tình cờ đâm sầm phải David khi cô nàng đang chúi đầu đi qua cửa lớp học tiếng Tây Ban Nha, tiết học cuối cùng trong ngày.
“Xin lỗi nhé,” David vừa nói vừa đặt một tay lên vai cô bạn giúp cô đứng vững lại.
“Không sao. Tại mình không chú ý.”
Trong tích tắc Laurel bắt gặp ánh mắt ấm áp của David. Cô nàng cười ngượng nghịu cho tới khi nhận ra là mình đang đứng chắn đường cậu.
“Ôi, mình xin lỗi,” Laurel nói, vội di chuyển tránh ra khỏi lối cửa.
“Ừm, thật ra, mình đang… mình đang tìm cậu.”
David có vẻ bồn chồn. “Được rồi. Mình chỉ… phải… ” Cô giơ cuốn sách của mình lên. “Mình cần phải cất cái này vào tủ đựng đồ.”
“Mình sẽ đi với cậu.”
“Tuyệt quá.”
Cả hai cùng đi tới chỗ tủ đựng đồ của Larel, cô xếp gọn gàng cuốn sách tiếng Tây Ban Nha vào rồi lấy ra cuốn Lịch Sử và khoá tủ đồ lại. Cô nàng cười và nhìn David vẻ mong đợi.
“Không biết là cậu có muốn, có lẽ là, đi loanh quanh với mình chiều nay không nhỉ?”
Nụ cười vẫn còn nguyên trên gương mặt, nhưng cô nàng cảm thấy bao nhiêu bình tĩnh bỗng… tiêu tan đi đâu mất. Tình bạn của họ trước đến nay toàn giới hạn trong trường học, đột nhiên Laurel nhận ra cô hoàn toàn không biết chắc David thích làm gì khi cậu không ăn trưa hay ghi chép bài vở. Nếu có thể khám phá được điều gì đó thì thật thú vị. “Cậu định làm gì?”
“Có mấy khu rừng phía sau nhà mình – vì cậu thích ở ngoài trời nên mình nghĩ chúng ta có thể đi dạo. Ở đó có một cái cây thật sự rất tuyệt mà mình nghĩ cậu có thế muốn thấy. À, thật ra là hai cây, nhưng… cậu sẽ hiểu khi nhìn thấy nó. Ý mình là nếu cậu muốn.”
“Okay.”
“Thật chứ?”
Laurel cười. “Chắc rồi.”
“Tuyệt.” Anh chàng nhìn xuôi theo hành lang tới chỗ cửa sau. “Đi ra bằng lối ra sau sẽ nhanh hơn đấy.”
Laurel đi theo David qua hàng lang đông đúc và bước ra làn không khí trong làng mát mẻ của tháng Chín. Ánh mặt trời đang nỗ lực xuyên qua lớp mây mù, không khí se lạnh và đầy hơi ẩm. Laurel mặc áo khoác vào và thấy mừng vì cô đã mặc quần dài thay vì quần lửng. “Có cảm giác như các mùa đang thay đổi. Như thể hôm nay là ngày lập thu vậy.”
David kéo khoá áo khoác. “Chắc là thế.”
Hai người băng qua sân bóng đá đằng sau trường tới phố Grant và rẽ lên Đại Lộ Nhỏ. “Nhà cậu còn bao xa?” Laurel hỏi.
“Chỉ hai dãy nhà nữa thôi.”
Khi mặt trời mát dịu, những con gió thổi đến từ hướng Tây mang theo vị mằn mặn của đại dương. Laurel hít thở thật sâu, tận hưởng không khí mùa thu khi họ tiến vào một vùng đất nhỏ yên bình cạnh nhà Laurel khoảng nửa dặm về phía Nam. “Cậu sống cùng với mẹ à?” Cô hỏi.
“Ừ. Bố minh tách ra sống riêng khi mình lên chín. Thế là mẹ mình kết thúc việc học và đến đây.”
“Mẹ cậu làm gì?”
“Bà làm dược sĩ ở Medicine Shoppe.”
“Ồ.” Laurel cười vang. “Buồn cười ghê!”
“Sao thế?”
“Mẹ mình là một bậc thầy về áp dụng liệu pháp thiên nhiên.”
“Đó là gì?”
“Về cơ bản, họ là những người bào chế ra tất cả các thuốc từ thảo mộc. Bà thậm chí còn tự mình trồng một đống các thứ đó nữa. Mình chưa bao giờ uống bất kì loại thuốc tây nào, kể cả Tylenol.”
David nhìn chăm chăm không chớp mắt. “Cậu đang đùa mình à!”
“Không. Thay vào đó mẹ mình chế ra mấy thứ ấy cho gia đình dùng.”
“Mẹ mình sẽ nổi đoá mất. Bà ấy nghĩ thuốc viên có thể chữa lành mọi thứ.”
“Mẹ mình thì nghĩ các bác sĩ chẳng khác nào đao phủ.”
“Mình nghĩ cả hai bà mẹ của chúng ta có thể học hỏi được vô số thứ từ nhau đấy.”
Laurel cười. “Có lẽ thế.”
“Vậy mẹ cậu chưa bao giờ đi khám bác sĩ à?”
“Chưa bao giờ.”
“Thế mẹ cậu sinh cậu ở nhà à?”
“Mình được nhận nuôi.”
“Ồ, vậy à?” Anh chàng yên lặng một lúc. “Cậu có biết ai là bố mẹ đẻ của mình không?”
Laurel khịt mũi. “Không.”
“Tại sao chuyện ấy lại buồn cười hả?”
Laurel cắn môi. “Hứa với mình là không cười nhé!”
David giơ tay giả bộ nghiêm trọng. “Mình thề.”
“Ai đó đặt mình vào một cái giỏ rồi để trên bậc cửa thềm nhà bố mẹ mình.”
“Không đời nào! Cậu toàn làm mình rối tung lên thôi!”
Laurel nhướng một bên lông mày với cậu bạn.
David há hốc miệng. “Thật á?”
Laurel gật đầu. “Mình đã bị bỏ trong giỏ như vậy đấy. Dù khi ấy mình không hẳn là vừa mới sinh ra. Lúc đấy mình hình như đã được ba tuổi, mẹ nói mình đang giẫy giụa và cố gắng trèo ra khỏi giỏ khi họ mở cửa ra.”
“Vậy cậu đã ba tuổi rồi à? Cậu đã biết nói chưa?”
“Rồi. Mẹ bảo mình đã có kiểu nhấn trọng âm buồn cười này từ khoảng một năm trước đó rồi,”
“Hừm, Cậu có biết mình từ đâu đến không?”
“Mẹ bảo mình chỉ biết mỗi tên mình, ngoài ra thì chẳng nhớ gì nữa. Mình không biết mình từ đâu đến hay chuyện gì đã xảy ra hay bất cứ gì.”
“Đó là điều kỳ lạ nhất mình từng nghe đấy.”
“Nó dẫn đến một đống rắc rối lộn xộn về vấn đề pháp lý. Sau khi bố mẹ quyết định nhận nuôi mình, họ đã nhờ một thám tử tư tìm kiếm mẹ đẻ của mình cùng tất cả những vấn đề về người giám hộ tạm thời và mọi thứ. Mất hai năm trời mọi chuyện mới xong xuôi.”
“Cậu đã sống ở nhà nuôi dưỡng hay đại loại thế à?”
“Không, Vị thẩm phán mà bố mẹ mình làm việc khá là dễ chịu, thế nên mình được sống cùng bố mẹ suốt hai năm đó. Một người làm công tác xã hội đến thăm nhà mình hàng tuần và bố mẹ không được phép mang mình ra khỏi bang cho tới khi mình được bảy tuổi.”
“Lạ nhỉ. Cậu có bao giờ tự hỏi mình từ đâu đến không?”
“Mình cũng từng thắc mắc thế. Nhưng chẳng có câu trả lời nào, vì thế đôi khi nghĩ đến lại nản lòng.”
“Nếu có thể tìm được ai là mẹ đẻ của mình, cậu có tìm không?”
“Mình không biết nữa.” cô đắp, đút hai tay vào túi áo. “Có thể. Nhưng mình thích cuộc sống hiện tại. Mình không hối hận vì được là con của bố mẹ mình.”
“Điều đó thật tuyệt.” David ra dấu về phía lối xe chạy dẫn vào nhà – “Lối này!” – rồi nhìn lên bầu trời. “Hình như sắp mưa đấy. Chúng mình bỏ ba lô ở đây nhé, hy vọng là sẽ kịp xem cái cây.”
“Nhà cậu đây á? Đẹp quá!” Laurel thốt lên khi cả hai đang rảo bước qua một ngôi nhà nhỏ màu trắng với cửa ra vào màu đỏ tươi. Trước nhà là những bông cúc zinnia đang khoe sắc trên một luống dài rực rỡ.
“Phải thế chứ!” David nói rồi tiến lên dẫn lối. “Mình đã dành ra hai tuần trong mùa hè vừa rồi để sơn nó đấy.” Anh chàng lôi từ trong túi quần ra một chiếc chiều khóa và mở cửa. “Nó từng có màu nâu pha xanh vô cùng khủng khiếp.”
Hai người thả cặp sách ở cửa trước rồi bước vào căn bếp được bài trí giản dị, gọn gàng. “Cậu dùng chút gì đó nhé?” David mở tủ lạnh rồi lôi ra một lon Mountain Dew và vơ lấy một hộp bánh Twinkes từ ngăn đựng đồ ăn.
Laurel cố gắng không nhăn mũi trước món Twinkes và đưa mắt nhìn quanh căn bếp. Mắt cô nàng tia thấy một tô hoa quả. “Mình có thể lấy một quả chứ?” Cô hỏi, chỉ tay về phía một trái lê xanh tươi ngon.
“Được chứ. Cậu mang nó theo đi.” David giơ một chai nước lên. “Nước chứ?”
Cô nàng cười tươi. “Chắc rồi.”
Hai đứa cho cả snack vào túi và David chỉ ra phía cửa sau. “Lối này.”
Laurel bước ra một khoảng sân sau được chăm sóc cẩn thận nhưng bị rào kín. “Trông như là tận thế đối với mình vậy.”
David cười. “Có lẽ đối với con mắt không được rèn luyện thôi.”
Rồi cậu dẫn cô tới mảng hàng rào bị cháy xém, và rất nhanh, cậu đu người lên rồi ngồi trên đó.
“Lại đây,” cậu nói rồi đưa tay ra. “Mình sẽ giúp cậu.”
Laurel nhìn lên cậu bạn vẻ hoài nghi, nhưng cũng với tay ra. Với một nỗ lực ít đến không ngờ, hai người đã nhảy qua được hàng rào.
Hàng cây gần ngay sát hàng rào, vì thế chỉ với môt bước nhảy nhỏ họ đã đứng trong rừng với thảm lá rụng ẩm ướt ngay dưới chân. Vòm lá rậm rạp chặn lại mọi âm thanh ồn ã của những chiếc ô tô ở đằng xa trong khi Laurel nhìn quanh trầm trồ. “Tuyệt quá.”
David ngước lên, bàn tay chống hông. “Khu rừng này tuyệt thật. Mình chưa bao giờ là một đại nhân vật sùng bái thiên nhiên, nhưng mình tìm thấy rất nhiều loài thực vật ở đây mà chỉ dùng kính hiển vi mới quan sát được.”
Laurel liến lên nhìn anh chàng. “Cậu có kính kiển vi á?” Cô nàng cười khúc khích. “Cậu cũng đam mê khoa học ghê nhỉ?”
David cười vang, “Phải rồi! Mọi người cũng nghĩ Clark Kent(*) là một anh chàng lập dị, và rồi xem chuyện đó hóa ra như thế nào!”
(*) Clark Kent : nhân vật siêu nhân trong bộ phim nổi tiếng Thị trấn Small Ville
“Cậu đang bảo mình cậu là siêu nhân đấy à?” Laurel hỏi.
“Cậu không bao giờ biết được đâu,” David trêu.
Laurel cười vang và chợt nhìn xuống e thẹn. Khi cô ngước nhìn lên, cô thấy David đang đăm đăm nhìn mình. Tràng cây dường như còn im ắng hơn khi mắt hai người giao nhau. Laurel thích cách cậu nhìn mình, đôi mắt cậu dịu dàng và đầy khao khát khám phá. Như thể nếu nghiên cứu thật kỹ khuôn mặt của cô cậu có thể biết được nhiều hơn về cô vậy.
Sau một lúc lâu, David mỉm cười, đôi mắt ngượng ngùng, rồi nghiêng đầu về con đường mòn phía trước. “Cái cây ở đường này.”
Cậu dẫn cô bạn tới một lối mòn hẹp. Sau vài phút cậu chỉ vào một cái cây lớn cách con đường mòn một quãng.
“Chà,” Laurel thốt lên. Cái cây tuyệt quá!” Nó thật ra là hai cây, một cây linh sam và một cây tống quán sùi, chúng nảy mầm sát cạnh nhau. Thân hai cây kết hợp với nhau củng lớn lên nên trông giống như một thân cây mà mọc ra tán lá kim ở một bên và lá rộng ở phía bên kia.
“Mình khám phá ra nó khi chuyển đến đây được vài năm với mẹ mình đấy.”
“Vậy bố cậu đang ở đâu?” Laurel hỏi, trượt lưng xuống một cái cây và an vị trong một đệm lá êm ái. Cô lấy quả lê ra khỏi túi áo.
David cười gằn trong họng. “San Francisco. Ông ấy là luật sư bào chữa và có hẳn một công ty lớn.”
“Cậu có thường gặp ông ấy không?” Laurel hỏi.
David đến ngồi cạnh Laurel trên đám lá, đầu gối cậu khẽ chạm vào đùi cô. Cô không lẩn tránh. “Đôi tháng một lần. Ông ấy có một chiếc máy bay riêng, ông bay đến cánh đồng McNamara và đón mình về nghỉ cuối tuần.
“Tuyệt đấy chứ.”
“Chắc thế.”
“Cậu không thích bố à?”
David nhún vai. “Chẳng biết. Ông ấy là người đã bỏ mẹ con mình và chẳng bao giờ cố gắng dành thời gian với mình hay bất cứ điều gì, bởi vậy mình không cảm thấy gần gũi ông ấy lắm, cậu hiểu chứ?”
Laurel gật đầu. “Mình xin lỗi.”
“Không sao đâu. Mẹ con mình luôn vui vẻ. Chỉ đôi khi có hơi… không hiểu nhau một chút thôi.”
Và vài phút trôi qua, cả hai ngồi đó đắm mình trong không gian tĩnh lặng thanh bình. Không khí quang đãng đưa họ chìm vào trạng thái yên bình thư thái. Nhưng sấm sét bỗng ầm vang rạch ngang bầu trời khiến cả hai cùng ngước nhìn lên.
“Tốt hơn là mình nên đưa cậu về. Trời mưa đến nơi rồi.”
Laurel đứng dậy và phủi sạch quần jeans. “Cảm ơn vì đã đưa mình đến đây,” cô nàng nói, ra hiệu về phía cái cây. “Cái cây rất đẹp!”
“Mình vui là cậu thích nó,” David nói. Anh chàng tránh ánh mắt Laurel. “Nhưng… mình còn vui vì nhiều điều khác cơ.”
“Ơ…” Laurel đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng.
“Lối này,” David bảo, khuôn mặt hơi ửng hồng khi cậu chàng quay người đi.
Hai người trèo trở lại qua hàng rào vừa lúc những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi xuống. “Cậu có muốn gọi cho mẹ đến đón không?” David hỏi khi cả hai đã trở lại căn bếp.
“Không cần, mình ổn mà.”
“Nhưng trời đang mưa. Mình sẽ đưa cậu về.”
“Không, không sao mà! Thật đấy, mình thích đi bộ dưới mưa.”
David ngưng một giây, rồi buột miệng: “Vậy mình có thể gọi cho cậu chứ? Có thể ngày mai được không?”
Laurel mỉm cười. “Ừ. Mình… nên đi thôi. Mình không muốn mẹ lo lắng.”
“Dĩ nhiên rồi.” Nhưng anh chàng chẳng chịu nhúc nhích ra khỏi lối ra của căn bếp.
“Cửa lối đó đúng không?” Laurel hỏi, vẻ lịch sự nhất có thể.
“Đúng rồi. Chỉ là, mình không thể gọi cho cậu khi không có số điện thoại.”
“Ồ, xin lỗi” Cô lấy ra một cây bút và nguệch ngoạc ghi số điện thoại của mình lên cuốn sổ bên cạnh máy điện thoại.
“Mình cho cậu số của mình nhé?”
“Ừ.”
Laurel định mở cặp, nhưng David ngăn lại. “Không phải phiền hà,” anh chàng nói. “Đây rồi.”
David cầm tay cô bạn và nguệch ngoạc viết số điện thoại của mình lên lòng bàn tay nàng.
“Thế này thì cậu sẽ không làm mất nó,” anh chàng nói.
“Được rồi. Nói chuyện với cậu sau nhé.” Cô nàng tặng David một nụ cười tươi rói ấm áp trước khi thả mình vào làn mưa dày đặc.
Khi đã đi xuống con phố đủ xa để ngôi nhà khuất khỏi tầm mắt. Laurel đẩy mũ trùm của áo khoác ra sau và ngẩng mặt lên trời. Cô hít thở thật sâu khi làn mưa lắc rắc rơi xuống má và chảy thành dòng xuống cổ. Cô bắt đầu dang rộng hai cánh tay, rồi chợt nhớ đến số điện thoại, cô lại vùi tay vào áo và vừa rảo bước vừa mỉm cười trong khi cơn mưa tiếp tục nhẹ nhàng rơi xuống mái đầu.
Khi Laurel bước vào nhà thì điện thoại đang đổ chuông. Có vẻ như mẹ cô không ở nhà, vì thế Laurel chạy vội tới để bắt cuộc gọi trước khi máy tự động bật. “Xin chào?” Cô nói không kịp thở.
“Ơ này, cậu đã về đến nhà rồi à? Mình đang định để lại lời nhắn.”
“David à?”
“Ừ, mình đây. Chào cậu. Xin lỗi vì đã gọi sớm quá,” David nói, “nhưng mình đang nghĩ chúng mình có bài kiểm tra Sinh học tuần tới, không biết cậu có muốn đến cùng học với mình vào ngày mai hay không…”
“Nghiêm túc chứ?” Laurel nói “Thật khủng khiếp! Mình đang quá là căng thẳng vì bài kiểm tra ấy đây. Hình như mình chỉ hiểu được có một nửa những thứ đó thôi.”
“Tuyệt vời.” David ngừng nói. “Không phải tuyệt vời vì bạn đang bị căng thẳng vì nó đâu, mà tuyệt vì… dù sao thì…”
Laurel bật cười trước sự lúng túng của cậu bạn. “Mấy giờ nào?”
“Bất cứ lúc nào. Mình chẳng có việc gì làm vào ngày mai ngoại trừ mấy việc lặt vặt ở nhà cho mẹ mình.”
“Okay. Mình sẽ gọi cho cậu.”
“Tuyệt. Gặp lại cậu vào ngày mai nhé.”
Laurel chào tạm biệt và gác máy. Cô nàng tủm tỉm cười trong khi tung tăng lên gác, nhảy liền hai bậc một.
~°°°°°°~