Sáng thứ Bảy, mắt Laurel hấp háy mở khi mặt trời vừa mọc. Không thấy ngại – cô nàng vốn là người dậy sớm mà, luôn luôn là thế. Cô thường thức dậy trước bố mẹ cả giờ đồng hồ để được tản bộ một mình và tận hưởng ánh mặt trời chiếu trên lưng cùng cơn gió nhẹ mơn man trên má trước khi phải dành hàng giờ liền trong phòng kín ở trường học.
Mặc chiếc váy hai dây vào, cô tóm lấy cây đàn ghi ta cũ của mẹ từ chiếc hộp đựng bên cạnh cửa sau rồi lặng lẽ lẻn ra ngoài tận hưởng sự tĩnh lặng khô lạnh của buổi sáng tinh mơ. Trời đã vào cuối thu, không còn những buổi sáng rực rỡ quang đãng của mùa hè mà thay vào đó là những màn sương mù bị cuốn đến từ đại dương và nấn ná lại ở thị trấn cho tới tận giữa trưa.
Cô đi dạo dọc theo con đường mòn ngắn xuyên qua khoảng sân sau nhà. Tuy ngôi nhà của họ hơi nhỏ bé, nhưng lô đất lại khá rộng rãi và bố mẹ Laurel đã nói đến khả năng một ngày nào đó sẽ mở rộng thêm. Khoảng sân có vài cây xanh che bóng cho ngôi nhà và Laurel đã dành gần một tháng giúp mẹ trồng những cụm hoa và nho dọc các bức tường ở bên ngoài.
Giống như nhiều ngôi nhà ở thành phố Crescent này, ngay phía sau nhà học có một khoảng rừng thưa. Cho dù lô đất của họ chỉ mở rộng thêm đến chỗ hàng cây, thì Laurel vẫn thường đi dạo chơi xa hơn cái mốc đó tới tận chỗ những con đường mòn mất hút vào trong một thung lũng hẹp dẫn tới nhánh con sông xuyên qua, song song với những dãy nhà.
Hôm nay cô lang thang xuống tận mép sông. Ngồi trên bờ, cô thả hai chân xuống làn nước trong trẻo mát lạnh của buổi sớm trước khi những con bọ nước và muỗi mắt mạo hiểm kéo ra rải rác trên khắp mặt sông kiếm ăn.
Laurel đặt cây đàn lên đầu gối và bắt đầu gảy một giay điệu ngẫu nhiên. Thật tuyệt diệu khi đong đầy không gian xung quanh bằng âm nhạc. Cô đã bắt đầu chơi đàn từ ba năm trước, khi cô phát hiện ra cây đàn ghi ta cũ của mẹ trên gác mái. Lúc đó nó đang trong tình trạng thảm hại – cần phải thay mấy dây đàn cùng vài nhúm chỉnh dây, và Laurel đã thuyết phục mẹ sửa lại nó. Bây giờ mẹ bảo chiếc đàn đó đã là của cô, nhưng Laurel vẫn thích nghĩ rằng nó là của mẹ hơn, điều đó làm nó tăng thêm phần lãng mạn. Giống như một món đồ gia bảo.
Một con sâu rơi lên vai cô và bắt đầu bò xuống dưới lưng. Laurel đập vào nó, nhưng ngón tay cô bỗng chạm vào một thứ gì đó. Cô với cánh tay ra sau xa hơn một chút nữa và lại cảm thấy nó. Vẫn ở chỗ đó, một cục u sưng lên tròn tròn, nó chỉ đủ to để cảm thấy dưới làn da. Laurel cố nghiếm cổ lại, nhưng chẳng trông thấy gì qua vai cả. Cô chạm vào nó lần nữa, cố gắng khám phá xem nó là cái gì. Cuối cùng cô đứng dậy, chán nản, trở về nhà để tìm một cái gương.
Sau khi khoá cửa buồng tắm. Laurel ngồi lên bệ rửa mặt, vặn người lại cho tới khi cô có thể nhìn thấy lưng mình trong gương. Cô kéo quai váy xuống và tìm kiếm cái cục sưng lên kia. Cuối cùng cô cũng phát hiện ra nó nằm giữa hai xương bả vai – một khối tròn nhỏ bé tí xíu nhô lên lẫn với phần da xung quanh. Nó rất khó phát hiện, nhưng rõ ràng là có ở đó. Cô ấn thử vào nó – không đau, nhưng hơi ngưa ngứa, ran ran. Trông nó như một cái mụn trứng cá. Như thế thì có thể an ủi được, Laurel nghĩ một cách châm biếm. Theo cái cách hoàn toàn chẳng thể an ủi được.
Laurel nghe tiếng chân nhẹ nhàng của mẹ bước dọc hàng lang bèn thò đầu ra khỏi cửa phòng tắm gọi: “Mẹ à?”
“Mẹ đang trong bếp,” tiếng mẹ cô vừa ngáp gọi với lại.
Laurel hướng về phía giọng mẹ cô cất lên. “Con có một cái bướu trên lưng. Mẹ có thể xem giúp con không?” Cô nhờ mẹ, rồi xoay lưng lại.
Mẹ cô ấn nhẹ vào cục sưng vài lần. “Chỉ là một cái mụn thôi mà,” bà kết luận.
“Con cũng đoán thế”, Laurel nói rồi kéo khóa váy lại
“Con thực sự không có mụn trứng cá.” Mẹ cô ngần ngừ nói. “Con bắt đầu… con biết đấy… “
Laurel lắc đầu thật nhanh. “Chỉ là một cái mụn đầu đinh thôi mà. ” Giọng cô nàng ranh mãnh. “Thời kỳ dậy thì, như mẹ vẫn thường nói.” Rồi cô nàng quay đi và chuồn thẳng trước khi mẹ cô có thể hỏi thêm bất cứ câu nào nữa.
Trở lại phòng mình, Laurel ngồi lên giường, lấy ngón tay sờ nắn cái cục nhỏ đó. Sự xuất hiện của cái mụn trứng cá đầu tiên khiến cô cảm thấy bình thường đến lạ lùng, giống như một nghi thức giao thời vậy. Cô không trải qua tuổi dậy thì như các cuốn sách giáo khoa mô tả. Cô chưa bao giờ có mụn trứng cá, mặc dù ngực và hông đã phát triển đúng như chúng phải thế – thực ra là hơi sớm một chút – nhưng mười lăm tuổi rưỡi cô vẫn chưa thấy kỳ kinh đầu tiên.
Mẹ cô luôn nhún vai tỏ vẻ không quan tâm tới nó, bà bảo rằng họ không biết tiền sử y học của mẹ đẻ cô như thế nào nên không thể đoán chắc nó có phải một đặc điểm di truyền bình thường hay không. Nhưng cũng có thể thấy bà đã bắt đầu lo lắng.
Laurel thay chiếc áo ba lỗ bình thường, mặc quần jean và bắt đầu buộc tóc cao lên. Nhưng rồi nghĩ đến những vết nám phản cảm mà đôi khi cô vẫn thấy lấm chấm trên lưng mấy đưa con gái lúc ở trong phòng thay đồ. cô lại thả tóc xuống. Đề phòng trường hợp cái cục sưng kia tiếp tục phát triển thành một thứ gì đó xấu xí.
Đặc biệt là ở nhà David . Thế thì “ê” lắm.
Laurel vơ lấy một trái táo khi đi ra cửa và chào tạm biệt mẹ. Gần tới nhà David, cô chợt trông thấy Chelsea đang tập chạy bộ từ lối đường kia. Laurel vẫy gọi cô bạn.
“Chào cậu!” Chelsea nói, cười tươi trong khi mái tóc quăn bay nhẹ ôm quanh khuôn mặt cô.
“Chào cậu.” Laurel cười. “Mình không biết cậu chăm chỉ chạy bộ như thế đấy.”
“Mình chạy quanh vùng này luôn. Mình thường xuyên tập cùng nhóm, nhưng vào thứ Bảy thì bọn mình tự tập. Cậu đang làm gì thế?”
“Tới nhà David,” Laurel đáp và tự nhiên cảm thấy ngường ngượng. “Bọn mình học nhóm.”
Chelsea cười vang: “Thế thì chào mừng cậu đến với câu lạc bộ những người hâm mộ David Lawson. Mình là hội trưởng, nhưng cậu có thể là thủ quỹ.”
“Không phải thế đâu,” Laurel nói, không chắc lắm là mình có nói thật hay không. “Bọn mình chỉ cùng học thôi. Mình có một bài kiểm tra môn Sinh vào thứ Hai mà mình xin chắp tay đầu hàng nếu không có vài sự can thiệp nghiêm túc.”
“Cậu ấy ở góc quanh kia kìa. Mình sẽ đi cùng cậu đến đó.”
Laurel cùng Chelsea rẽ vòng qua góc phố và nghe thấy tiếng máy cắt cỏ. Khi hai cô gái đi đến rồi cùng dừng lại nhìn, David vẫn không trông thấy họ.
Anh chàng đang đẩy một cái máy cắt cỏ đi qua thảm cỏ dày mà chỉ mặc độc cái quần jean và đi đôi giày tennis đã cũ. Bờ ngực và cánh tay cậu thuôn dài và rắn chắc, các cơ bắp gồ lên với làn da rám nắng và lấp lánh mồ hôi khi cậu di chuyển một cách thanh thoát trong ánh mặt trời sớm mai êm dịu.
Laurel ngây người nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Cô đã từng nhìn thấy bọn con trai cởi trần chạy quanh vô số lần, nhưng không hiểu sao lần này thật khác. Cô ngắm hai cánh tay chàng trai gồng lên khi cậu gặp phải một đám cỏ dày đặc biệt và phải dùng lực mạnh để điều khiển cái máy cắt tiếp tục tiến lên. Lồng ngực cô thắt lại.
“Ô! Mình nghĩ mình đã chết và lên thiên đàng rồi ý! ” Chelsea nói, không buồn che giấu vẻ ngưỡng mộ trong ánh mắt.
Như cảm thấy có người đang quan sát, David đột ngột ngẩn đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Laurel. Cô nàng cúi gắm xuống ngó đăm đăm vào hai bàn chân mình.
Chelsea thì thậm chí chẳng buồn chớp mắt.
Đến lúc Laurel ngước lên trở lại, David đang khoác một cái áo sơ mi lên. “Chào các cậu. Cậu đến sớm thế?”
“Giờ vẫn sớm à?” Laurel hỏi. Đã gần chín giờ rồi còn gì. “Ồ,” cô nói, ngượng nghịu, “mình quên không gọi điện.”
David nhún vai kèm theo một nụ cười toe toét. ”Không sao.” Anh chàng ra hiệu về phía cái máy cắt cỏ. “Mình xong rồi.”
“À… mình thì sẽ chạy tiếp.” Chelsea nói, hơi thở hổn hển của cô nàng trở lại khá đột ngột. “Thật đấy.” Cô nàng quay lại nên chỉ Laurel nhìn thấy gương mặt và khuôn miệng của cô nàng thốt lên hai chữ “Ôi chao!” trước khi vẫy chào hai người và chạy hết tốc lực xuống phố.
David nén cười và lắc đầu khi nhìn cô bạn chạy đi. Rồi anh chàng quay sang Laurel và chỉ tay về phía nhà mình. “Chúng ta học chứ? Sinh học không chờ đợi ai đâu.”
******
Vào thứ Hai sau khi thầy giáo thu bài kiểm tra, David bèn quay sang Laurel: “Thực lòng là nó có tệ lắm không?”
Laurel cười toe toét. “”Tốt, không đến nỗi tệ lắm. Tất cả là nhờ sự giúp đỡ của cậu đấy.” Hai đứa đã học suốt ba tiếng đồng hồ ngày thứ Bảy và còn trao đổi suốt một giờ nữa vào tối Chủ Nhật. Dù những cuộc trao đổi diện thoại chẳng nói gì khác ngoài Sinh học, nhưng có lẽ cô đã học được điều gì đó nhờ thẩm thấu dần dần. Thẩm thấu qua điện thoại. Đúng thế.
Anh chàng ngần ngừ giây lát: “Chúng ta có thể thường xuyên như này được không? Ý mình là học cùng nhau ấy?”
“Ừa,” Laurel nói, cảm thấy thích cái ý tưởng về nhiều buổi chiều ‘học’ yên tĩnh hơn với cậu bạn. “Và lần tới cậu có thể đến nhà mình,” cô thêm
“Tuyệt.”
Hết giờ Sinh học ngày hôm đó trời vẫn còn mưa, thế nên cả nhóm tụ tập dưới một hàng hiên nhỏ. Hầu như không ai ăn ở đó vì chẳng có cái bàn picnic hay bệ xi măng nào, nhưng Laurel thích cái thảm cỏ mấp mô dường như chẳng bao giờ khô ráo ở chỗ ấy – cho dù có cả mái che phía trên.
Hễ trời mưa là hầu như cả nhóm ở lại trong nhà, nhưng hôm nay David và Chelsea đã tham gia với cô, cả một cậu bạn trai tên Ryan nữa. David và Ryan hăm hở ném mẩu bánh mỳ vào nhau, còn Chelsea thì vừa tường thuật vừa bình luận lại trò nghịch ngợm đó – cô nàng không khỏi bị mấy mẫu bánh mì ném trúng.
“Được rồi, cậu kia là cố tình nhé!” Chelsea nói, nhặt lên một mẩu bánh vừa ném trúng ngực cô, và búng nó trở lại phía các chàng trai.
“Không, tai nạn thôi mà” Ryan nói. “Cậu chính là người bảo tớ không thể ném trúng bất kì thứ gì tớ nhắm đến cơ mà.”
“Thế thì có lẽ cậu nên nhắm vào tớ để tớ được đảm bảo là chả bao giờ bị tấn công, Ryan ạ!” Cô bạn đáp trả rồi thở dài và quay trở lại với Laurel. “Mình đã không định sống ở Bắc Califonia này,” cô nàng nói, vén đám tóc lòa xòa khỏi mặt. “Suốt kì nghỉ hè tóc mình đẹp ơi là đẹp, nhưng chi cần một ít nước mưa vào – thế là bùm! Nó thành ra thế này đây.” Chelsea có mái tóc nàu nâu vàng tuyệt đẹp thả quăn xuống tận lưng. Trong những ngày nắng, những lọn tóc xoăn lúc nào cũng mềm mại như lụa, nhưng rồi chúng sẽ đột ngột bung xù lên thoát ra khỏi vòng kiềm tỏa quanh gương mặt cô khi trời bắt đầu trở lạnh và ẩm ướt – cái thời tiết chiếm đến một nửa thời gian ở đây. Cô có một đôi mắt dịu màu xám gợi cho Laurel nhớ đến đại dương khi mặt trời đang mọc với những con sóng nối nhau bất tận trong cảnh huyền ảo mở màng.
“Mình thấy nó đẹp mà.” Laurel nói.
“Đó là bởi nó không phải tóc của cậu. Mình phải dùng loại dầu gội và xả đặc biệt chỉ để có thể chải nó hàng ngày thôi đấy.” Cô bạn nhìn sang Laurel và chạm váo mái tóc suôn thẳng, óng ả như lụa của cô trong giây lát. “Tóc cậu thích thật đấy, cậu dùng dầu gì thế?”
“Ờ, bất cứ thứ gì.”
“Hừm.” Chelsea chạm vào tóc cô bạn lần nữa. “Cậu có dưỡng sau khi gội không? Cái đó thường có tác dụng tốt nhất với tóc mình đấy.”
Laurel hít vào một hơi và thở ra thật mạnh. “Thực ra… mình chẳng bôi bất cứ thứ gì lên tóc cả. Bất cứ loại dưỡng nào cũng làm tóc mình có cảm giác trơn như nhờn dầu. Và nếu mình dùng dầu gội thì tóc mính sẽ rất, rất khô – ngay cả loại dưỡng ẩm đi chăng nữa.”
“Vậy cậu không gội đầu à?” Cái ý nghĩ này hẳn nhiên là quá lạ lùng với Chelsea.
“Mình gội qua bằng nước. Nó thực sự rất tốt. Ý mình là như thế cũng rất sạch sẽ.”
“Nhưng không có dầu gội gì cả á?”
Laurel lắc đầu và chờ đợi một lời bình luận nhuốm vẻ hoài nghi, nhưng Chelsea chỉ lầm bầm: “Thật may mắn” rồi quay lại với bữa trưa của mình.
Tối đó Laurel kiểm tra mái tóc mình thật kỹ. Cô có cần gội nó không? Nhưng nhìn nó vẫn giống y như bình thường mà. Cô quay lưng về phía gương ấn nhẹ vào cái nốt sưng kia. Sáng thứ Bảy nó vẫn còn bé tí xíu, nhưng qua mấy ngày cuối tuần nó đã phát triển khá lớn. “Cái mụn đầu tiên chết tiệt!” Laurel lầu bầu với bóng mình trong gương.
******
Sáng hôm sau, Laurel thức dậy với cảm giác ngứa ran âm ỉ giữa hai bả vai. Cố gắng không hoảng hốt, cô vội vào phòng tắm và ngoảnh cổ để nhìn vào gương phía sau lưng.
Cái nốt sưng đã lớn thêm một phần tư so với hôm trước!
Đây không phải là một cái mụn. Cô thận trọng chạm vào nó và cảm giác ngứa rát lạ lùng đọng lại ở khắp mọi nơi những ngón tay cô chà xát vào. Trong cơn hốt hoảng Laurel ôm chặt cái áo ngủ ôm trước ngực và chạy ra hàng lang tới phòng bố mẹ. Vừa đưa tay lên định mở cửa, cô chợt khựng lại và thở gấp.
Laurel nhìn xuống người và đột nhiên cảm thấy thật ngốc nghếch. Cô đang nghĩ gì thế này? Cô đang đứng ở hàng lang và gần như mặc mỗi đồ lót! Xấu hổ, cô rời khỏi cửa phòng bố mẹ và rón rén trở lại phòng tắm, đóng cửa lại thật nhanh và khẽ hết mức có thể. Cô quay lưng lại phía gương lần nữa và xem xét chỗ sưng ấy từ vài góc nhìn khác cho tới khi tự thuyết phục mình rằng nó không hẳn là to như mức mình đã nghĩ.
Đầu Laurel chợt nảy ra ý nghĩ là cơ thể con người biết cách tự chăm sóc lấy nó. Hầu như mọi thứ – nếu để mặc – tự chúng sẽ biến mất tiêu. Cả bố mẹ cô cũng sống theo cách ấy. Họ chẳng bao giờ tới bác sĩ, thậm chí không dùng cả thuốc kháng sinh nữa.
“Nó chỉ là một cái mụn quá cỡ thôi mà. Nó sẽ tự biến mất thôi!” Laurel tự nhủ với hình mình trong gương, giọng điệu y hệt mẹ.
Cô lục tung trong ngăn kéo của mẹ và tìm thấy một tuýp thuốc mỡ mẹ cô làm mỗi năm. Nó có tinh dầu hương thảo, oải hương, tinh dầu chè cùng vô số thứ khác nữa chẳng ai biết nổi và mẹ cô bôi nó lên mọi thứ.
Nó không gây đau.
Laurel bôi thứ thuốc mỡ có mùi thơm ngọt ngào đó lên lưng. Cảm giác ngứa ran khi tay cô làm rát chỗ sưng cùng với sức nóng của tinh dầu chè khiến lưng Laurel như cháy lên khi cô kéo cái áo ngủ qua đầu. Hai vai ép sát vào tường , cô nhanh chóng lỉnh về phòng.
Cô chọn một cái áo phông có tay rộng thùng thình và kín lưng kiểu dân chơi lóng chày cho hôm nay. Áo ba lỗ của cô cũng giấu được cục sưng ấy, nhưng Laurel không muốn có bất cứ sơ sẩy nào. Cái thứ này khi lớn hơn nữa kiểu gì cũng to lù lù và khi ấy Laurel thà giấu nó dưới lới áo còn hơn. Cứ bị vật gì cọ vào là nó lại ngứa ran – mái tóc dài, cái áo phông khi cô kéo nó qua đầu, và dĩ nhiên là mỗi lúc cô chạm vào nó, cố gắng tự hắc nhở bản thân chuyện này là hiện thực. Rốt cục, lúc đi xuống lầu, cô đã tin rằng từng dây thần kinh trên cơ thể mình đều nối với cái mụn sưng u kia.
Đến ngày thứ Năm, Laurel không có thể chối bỏ rằng cho dù trên lưng cô là thứ gì đi chăng nữa thì có cũng không phải là một cái mụn. Nó không chỉ tiếp tục phát triển thêm trong hai ngày qua, mà dường như còn lớn nhanh hơn nữa. Sáng hôm ấy nó đã to bằng một quả bóng golf rồi.
Xuống ăn sáng, Laurel quyết tâm nói cho bố mẹ biết về cái cục u kỳ lạ này. Cô thậm chí đã lấy hơi và mở miệng định lên tiếng.
Nhưng đến giây cuối cùng, cô lại chỉ nhờ bố chuyển món dưa đỏ sang cho.
Laurel mặc áo phông mấy ngày qua và liên tục thả tóc xõa nên không ai để ý đến cái bước đó cả, thế nhưng chỉ còn là thời gian thôi – đặc biệt là nếu nó vẫn tiếp tục lớn hơn. Nếu, Laurel nhắc đi nhắc lại với chinh mình, nếu nó tiếp tục lớn hơn. Có lẽ tại mấy thứ linh tinh của mẹ đã làm nó ra thế.
Cô vẫn bôi thuốc mỡ lên nó suốt ba ngày qua, nhưng dường như chẳng có tác dụng cho lắm. Chúng tỏ thứ làm cho cục u ngày càng lớn nhanh sẽ không thể được chữa khỏi bằng một ít tinh dầu chè. Có lẽ nó là một khối u. Laurel từng đọc tin tức về những người bị u xương sống. Cô hít vào một đột ngột. Đúng là một khối u rồi!
“Này? Cậu có đang nghe mình không đấy?” Giọng nói Chelsea cắt ngang dòng suy nghĩ của Laurel. Cô quay sang phía cô bạn.
“Gì cơ?”
Chelsea chỉ cười vang, “Chắc là chẳng nghe thấy gì rồi!” Rồi giọng cô nàng nhẹ nhàng hơn: “Cậu ổn chứ? Cậu trông cứ ngơ ngơ ý.”
Laurel nhìn lên và trong giây lát không thể nhớ được mình đang đi đến lớp học nào. “Mình khỏe,” cô nàng càu nhàu vẻ cáu kỉnh. “Chỉ là mình đang suy nghĩ thôi”
Chelsea nhìn cô chăm chú trong vài giây trước khi một bên lông mày nhướng lên vẻ nghi ngờ. “Ừ.”
David chạy tới đi bên hai cô gái, và khi tách ra đi đến lớp học của mình, Laurel cố gắng bước nhanh hơn để có thể vượt trước cậu bạn. Anh chàng vươn người ra kéo cô lại. “Cháy ở đâu thế hả Laury? Vẫn còn ba phút nữa mới đến chuông mà.”
“Đừng gọi mình như thế!” Cô nàng cấm cảu trước khi kịp nén lại.
Miệng David thình lình câm bật và anh chàng nín thinh khi dòng người lướt qua họ.
Laurel kiếm lời xin lỗi, nhưng nói gì đây nhỉ? Xin lỗi, David mình chỉ nổi cáu vì hình như mình có một khối u ư? Thay vào đó cô buột miệng: “Mình không thích cái nik-name đó.”
Nụ cười can đảm biến mất tiêu trên gương mặt David. “Mình không biết. Mình xin lỗi.” Anh chàng luôn những ngón tay vào mái tóc mình. “Cậu có…” câu nói bỏ lửng và dường như cậu đổi ý. “Đi nào, mình sẽ đi cùng cậu tới lớp học.” Giờ Laurel cảm thấy lúng túng khi bước đi bên cạnh cậu. Khi hai người đã tới lớp cô học, cô quay sang cậu và vẫy tay: “Gặp cậu sau nhé.”
“Laurel?”
Cô quay lại.
“Thứ Bảy này cậu rảnh không?
Laurel ngần ngừ. Cô đã hy vọng mình và David lại có thể làm gì đó cùng nhau. Và cho tới sáng nay cô vẫn cố nghĩ ra một cách đề tình cờ đề nghị. Nhưng có lẽ đó không phải là một ý hay.
“Mình đang nghĩ đến việc nhóm bọn mình có thể tụ tập làm một chuyến picnic, có thể đốt cả lửa trại nữa. Mình biết có một chỗ rất đẹp trên bờ biển. Chelsea nói cô ấy sẽ đến , cả Ryan, Molly và Joe nữa. Vài người khác cũng có thể sẽ tham gia cùng chúng ta đấy.”
Đồ ăn, cát và khói lửa. Chẳng có thứ gì trong đó nghe hay ho cả.
“Trời hơi lạnh, chúng ta chắc là không bơi, nhưng… cậu biết đấy, thảo nào cũng chả có ai đó bị đẩy xuống nước. Vui lắm!”
Nụ cười giả bộ của Laurel tan chảy mất. Cô nàng ghét cảm giác nước biển mặn đọng trên da mình. ngay cả sau khi tắm cô vẫn có thể cảm nhận thấy nó, như là muối đã thẩm thấu hết vào các lỗ chân lông vậy. Lần cuối cùng đi bơi ở biển, cô đã bị đờ đẫn mệt mỏi suốt mấy ngày. Và ở đó sẽ không có cách nào che giấu cái bướu của cô cả – hoặc là cái gì đi nữa – mà nhất là trong một bộ đồ bơi nữa chứ!
Laurel rùng mình tự hỏi hai ngày tới nó sẽ to đến mức nào nữa! Cô không thể đi, ngay cả khi cô vô cùng muốn. “David, mình…” Cô ghét phải làm cho cậu bạn cụt hứng. “Mình không thể.”
“Tại sao không?” David hỏi.
Cô có thể bảo là phải làm việc ở hiệu sách – mấy tuần vừa rồi cô vẫn dành hầu như cả thứ Bảy để xuống đó giúp bố – nhưng cô không thể nói dối được. Không phải với David. “Chỉ là mình không thể thôi,” cô lầm bầm trong miệng rồi vội lách qua cửa mà không không chào cậu bạn.
Đến sáng thứ Sáu, cái cục đó đã to bằng một quả bóng chày. Nó rõ ràng là một khối u. Laurel thậm chí còn không buồn đi vào phòng tắm để xem nữa. Có thể cảm nhận thấy nó.
Chẳng cái áo phông nào có thể giấu được nó nữa.
Laurel phải lục tung cả tủ đồ để tìm một cái áo dài tay có phủ lông mà ít nhất sẽ ngụy trang được cái bướu ấy. Cô đợi trong phòng cho tới lúc đến giờ đi học, rồi chạy cật lực xuống những bậc thang để lao ra cửa, chỉ gào lên một câu “Chào buổi sáng” và “Tạm biệt” với bố mẹ.
Cả ngày còn lại chậm chạp lê thê trôi qua. cái bướu bây giờ lúc nào cũng ngứa rát, chứ không chỉ khi cô chạm vào nó nữa. Ý nghĩ về cái bướu thường trực trong óc cô, giống như một tiếng vo vo dai dẳng không dứt trong đầu. Cô không nói chuyện với ai vào giờ ăn trưa và cảm thấy như thế thật tồi tệ nhưng cô không thể tập trung vào bất cứ thứ gì trong khi cái lưng bị ngứa ran quá mức như thế.
Đến tiết học cuối cùng, Laurel đã trả lời sai bốn lần khi được gọi phát biểu. Những câu hỏi được hạ dần từng nấc cho dễ hơn – như thể Senõra(*) Martinez đang cố cho cô cơ hội để chuộc mình – nhưng Senõra hình như đang nói tiếng Swahili(**) vậy. Chuông vừa reo, Laurrel đã rời khỏi chỗ và lao thẳng tới cửa ra vào trước mặt mọi người. Và hiển nhiên trước cả khi Senõra Martinez có thể dồn cô vào một góc vì màn thể hiển dốt nát cùng cực ấy.
(*) : Cách gọi phụ nữ trong tiếng Tây Ban Nha giống như Mrs của tiếng Anh.
(**) : Swahili là ngôn ngữ của một số tộc thiểu số định cư rải rác quanh vùng bờ biển Ấn Độ Dương từ Bắc Kenya cho tới Bắc Mozambique.
Cô trông thấy David cùng Chelsea đang tán gẫu cạnh tủ để đồ của Chelsea nên rẽ sang đường khác và vội vàng hướng tới cửa sau, hy vọng hai người đó không quay lại và nhận ra cô từ phía sau. Ngay khi vừa ra khỏi trường, Laurel rẽ ngang qua sân bóng, không biết phải đi đâu trong cái thị trấn vẫn còn xa lạ này. Lúc bước đi, cô vẫn không thể rũ bỏ nỗi sợ hãi đang lớn dần lên. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó là ung thư? Một khối u không thể tự biết mất. Hay là kể cho mẹ biết nhỉ?
“Thứ Hai,” Laurel thì thầm khi những con gió lạnh quất vào mái tóc cô. “Nếu đến thứ Hai nó không biến mất, mình sẽ nói với bố mẹ.”
Cô leo lên chỗ ngồi ở khán đài ngoài trời, đôi bàn chân nện mạnh trên từng bậc kim loại cho tới lúc leo tới đỉnh cao nhất. Cô đứng tựa vào hành lan can rồi phóng mắt trông ra những ngọn cây ở chân trời phía Tây. Ở trên cao này, cô thấy mình như tách biệt hẳn khỏi tất cả những ồn ào phía dưới. Cô thích cảm giác một mình ấy.
Chợt đầu Laurel căng lên khi nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Cô quay lại và trông thấy khuôn mặt ngượng nghịu của David. “Chào cậu.” anh chàng nói.
Laurel chẳng biết nói gì khi vừa khó chịu vừa thấy nhẹ nhõm. Cuối cùng cảm giác nhẹ nhõm dần chiến thắng.
David chỉ tay về phía băng ghế mà cô đang đứng trên đó. “Mình ngồi nhé?”
Laurel vẫn đứng như thế vài giây, rồi cô ngồi xuống băng ghế và vỗ nhẹ xuống chỗ bên cạnh mình, thoáng mỉm cười.
David rón rén ngồi xuống cạnh cô bạn như thể không tin chắc vào lời mời ấy. “Mình thật sự không có ý bám theo cậu đâu,” anh chàng nói, cúi người ra trước tỳ hai khuỷu tay lên đầu gối. “Mình định sẽ đợi cậu ra đến cùng, nhưng….” anh chàng nhún vai, “mình có thể nói gì đây? Mình là người chẳng kiên nhẫn cho lắm.”
Laurel lặng thinh không đáp.
Họ ngồi trong yên lặng một lúc lâu. “Cậu ổn chứ” David hỏi, giọng nói lớn bất thường khi nó vang lên giữa những băng ghế kim loại trống trải.
Laurel thấy nước mắt mình chực trào ra, nhưng cô chớp mắt kìm chúng lại. “Mình sẽ ổn thôi.”
“Cả tuần cậu lặng lẽ quá.”
“Mình xin lỗi.”
“Có phải… tụi mình đã làm điều gì không?”
Laurel ngẩng phắt lên. “Cậu ư? Không, Daivd! Cậu.. cậu tuyệt vời lắm.” Cảm giác có lỗi choáng lấy cô nàng. Cô cố mỉm cười. “Mình đã có một ngày tồi tệ, đó là tất cả. Hãy cho mình được nghỉ ngơi vào cuối tuần để vượt qua nó. Mình sẽ cảm thấy tốt hơn vào thứ Hai. Mình hứa dấy.”
David gật đầu và sự im lặng trở lại, nặng nề và ngại ngùng. Rồi chàng ta hắng giọng. “Mình đi về cùng cậu nhé?”
Laurel lắc đầu. “Mình sẽ ở đây một lúc. Mình sẽ ổn thôi.” Cô thêm.
“Nhưng…” David định nói, nhưng lại thôi. Cậu chỉ gật đầu, rồi đứng dậy và bắt đầu đi. Chợt cậu quay lại. “Nếu cần bất cứ thứ gì, cậu đã biết số điện thoại của mình rồi đấy!”
Laurel gật đầu. Cô đã viết nó lên tấm bảng trắng gia đình ngay lúc về nhà hôm ấy. Và giờ cô đã thuộc lòng nó.
“Được rồi. giờ mình đi đây.”
Ngay trước khi cậu bạn thoát khỏi tầm nhìn, Laurel cất tiếng gọi. “David?”
Nhưng khi cậu quay lại phía cô, trước gương mặt quá đỗi thắng thắn và cởi mở, cô lại mất tinh thần. “Ngày mai vui vẻ nhé,” cô nói cụt lủn.
Mặt cậu chàng hơi xịu xuống, nhưng rồi cậu cũng gật đầu, quay người đi tiếp.
Đêm hôm đó Laurel ngồi ghé trên thành bồn rửa mặt trong phòng tắm, nhìn chằm chằm vào lưng mình trong gương. Nước mắt lăn dài trên má khi cô lại bôi thuốc mỡ lên cục u. Từ trước nó chẳng có tác dụng gì và chắc lần này nó cũng sẽ không hiệu quả, nhưng cô vẫn phải cố gắng làm điều gì đó.
~°°°°°°~