Sáng thứ Bảy, bình minh mát lạnh, chỉ thoáng chút sương mù nhẹ mà lúc nữa thôi sẽ tan đi ngay dưới nắng trời ban trưa. Laurel đoán mọi người ở chỗ đốt lửa trại kiểu gì cũng nhảy xuống hoặc bị đẩy xuống làn nước lạnh giá của Thái Bình Dương, và thật mừng là cô đã chào thua nó trước. Laurel nằm lại trên giường vài phút để ngắm mặt trời lên giữa cảnh tượng giao hoà rực rỡ của những gam màu hồng, cam và xanh dương dịu dàng, huyền ảo. Hầu như ai cũng thích thưởng thức vẻ đẹp của hoàng hôn, nhưng với Laurel, bình minh mới là khung cảnh ngoạn mục thực sự. Rồi cô vươn người ngồi dậy, vẫn hướng ra cửa sổ. Cô nghĩ đến những con người kém may mắn trong cái thị trấn nhỏ này vẫn còn đang say ngủ và bỏ lỡ quang cảnh tuyệt vời ngoài kia. Bố cô chẳng hạn, ông là người mê ngủ có tiếng và hiếm khi nào dậy trước buổi trưa ngày thứ Bảy – hoặc ngày Ngủ, như ông vẫn gọi.
Cô nàng mỉm cười với ý nghĩ đó, nhưng trong chốc lát thực tế lại ùa về. Những ngón tay cô lướt qua vai và… hai mắt cô đột ngột mở lớn! Suýt chút nữa không kiềm được một tiếng hét thất thanh trong khi bàn tay kia cũng cuống quýt hùa theo tay trước, cô gắng xác nhận điều cô cảm thấy lúc này.
Cái bướu đã biến mất.
Nhưng có thứ gì khác đã thay thế nó. Thứ gì đó dài và mát lạnh.
Và lớn hơn nhiều cái bướu trước đó.
Tự nguyền rủa mình vì chẳng giống các cô gái khác có một cái gương trong phòng, Laurel ngoái cổ, cố nhìn qua vai mình, nhưng cô chỉ nhìn thấy một đường mép tròn của vật gì đó màu trắng. Cô gạt chăn mỏng và lao ra cửa. Nắm cửa xoay thật lặng lẽ, Laurel nhẹ nhàng mở cửa. Giờ này bố cô vẫn còn đang ngáy, nhưng thi thoảng mẹ cô lại dậy sớm nên cô phải rất khẽ khàng. Laurel để cánh cửa phòng mình mở – lần đầu tiên trong đời, cô biết ơn mấy cái bản lề được tra dầu chu đáo – và lẻn xuống hành lang hướng tới phòng tắm, lưng áp sát tường. Như thể làm thế sẽ ổn vậy.
Hai bàn tay cô run bắn khi đóng cửa phòng tắm lại và dò dẫm cái khoá. Chỉ khi nghe tiếng chốt kêu click vào đúng chỗ, cô mới thở hắt ra. Laurel tựa đầu vào tấm gỗ xù xì và cố nén hơi thở chậm lại. Những ngón tay cô lần tìm công tắc đèn để bật lên. Hít vào một hơi sâu, cô chớp mắt cho hết loá rồi bước về phía tấm gương.
Cô thậm chí còn chẳng phải quay lại để nhìn cái thứ mới phát triển đó nữa. Một vật dài màu trắng xanh nhô lên qua cả hai vai. Trong khoảnh khắc, Laurel bị mê hoặc và nhìn không chớp mắt vào vật màu xanh mờ đó, hai mắt mờ to. Chúng đẹp kinh khủng – gần như quá đẹp để có thể diễn tả!
Laurel từ từ xoay người lại để có thể thấy chúng rõ hơn. Chúa ơi! Những cánh hoa mềm mại trổ ra từ chỗ cái bướu trước kia, giống như một ngôi sao bốn cánh hơi cong cong trên lưng cô. Những cánh hoa dài nhất – xoè ra như cánh quạt trên hai vai và ló ra quanh eo lưng – dài hơn ba mươi phân và rộng bằng bàn tay cô. Những cánh hoa nhỏ hơn – khoảng hai mươi phân – xếp theo hình xoáy ốc quanh phần nhuỵ, lấp vào các chỗ trống. Thậm chí còn có vài chiếc lá nhỏ màu xanh nơi bông hoa khổng lồ gắn vào da cô.
Các cánh hoa đều nhuộm một màu xanh da trời sẫm ở trung tâm, rồi nhạt dần thành một màu xanh mát dịu dàng ở giữa và trắng muốt ở ngoài cùng. Mép viền gợi sóng lăn tăn và trông kỳ lạ như loài hoa violet châu Phi mà mẹ cô vẫn công phu trồng trong bếp. Phải có tới ba mươi cánh hoa mềm mại như thế. Có lẽ còn nhiều hơn.
Laurel quay người lại trước gương,
Mắt cô vẫn bị hút vào chỗ những cánh hoa bồng bềnh. Chúng gần giống như những cánh tiên đầy mê hoặc.
Một tiếng gõ cửa lớn đánh thức Laurel khỏi trạng thái như bị thôi miên. “Xong chưa con?” Mẹ cô hỏi giọng ngái ngủ. Móng tay Laurel bấm ngập trong lòng bàn tay khi cô nhìn chằm chằm kinh hãi vào những cánh hoa khổng lồ màu trắng xanh đó. Chúng đẹp, rất đẹp, nhưng trên đời này ai lại mọc ra một bông hoa khổng lồ trên lưng chứ? Điều này còn tồi tệ gấp mười, không, gấp trăm lần cái bướu kia. Cô sẽ phải che giấu nó thế nào đây?
Có lẽ những cánh hoa sẽ dứt ra được. Cô bèn túm lấy một trong những cánh hoa thuôn dài và giật mạnh. Cơn đau buốt lan xuống tận sống lưng khiến cô phải cắn vào môi thật mạnh để khỏi thét lên. Nhưng cô không thể ngăn tiếng rên thoát ra kẽ răng một cách đau đớn.
Mẹ cô lại gõ cửa. “Laurel, con ổn chứ?”
Laurel hít vào mấy hơi thật sâu khi cơn đau tan dần chuyển thành nhức nhối âm ỉ và cô lấy lại được sức lực để nói. “Con khoẻ mà,” cô đáp, giọng hơi xẵng. “Đợi con một phút nhé.” Mắt cô quét khắp phòng tìm kiếm thứ gì đó dùng được. Cái áo ngủ mỏng manh cô đang mặc chẳng có tác dụng gì cả. Cô vơ lấy cái khăn tắm lớn và quàng nó qua vai, quấn sát quanh người. Kiểm tra nhanh trong gương để chắc không có cánh hoa bự nào lộ ra, Laurel mở cửa và cố nở một nụ cười với mẹ. “Con xin lỗi vì đã chiếm cứ phòng tắm lâu quá.”
Bà Sarah chớp mắt. “Con đã tắm à? Sao mẹ không nghe thấy tiếng nước chảy nhỉ?”
“Chỉ tắm nhanh thôi ạ.” Cô nàng ngập ngừng. “Và con đã không làm ướt tóc,” cô thêm.
Nhưng mẹ cô chẳng chú ý. “Hãy mặc quần áo vào rồi xuống nhà, mẹ sẽ làm bữa sáng cho con,” bà ngáp dài. “Có vẻ sẽ là một ngày đẹp trời đây.”
Laurel đi mem qua mẹ để trốn thật nhanh vào phòng. Cửa phòng cô không có khoá, nhưng cô chèn một cái ghế vào dưới tay nắm cửa giống như người ta vẫn làm trên phim. Cô nhìn sự sắp xếp đó một cách nghi ngại. Nó trông không chắc chắn lắm, nhưng đó là việc tốt nhất mà cô có thể làm lúc này.
Cô thả khăn tắm rơi xuống khỏi vai và kiểm tra những cánh hoa bị ép chặt lại. Chúng bị nhăn chút ít, nhưng không bị tổn hại gì. Cô kéo một mẩu cánh dài qua vai và xem xét. Cái bướu to tướng đã khủng khiếp rồi, còn thứ này, cô sẽ làm gì với cái thứ này đây?
Cô thử ngửi một cánh hoa màu trắng ấy, rồi ngừng lại và lại ngửi. Nó có hương thơm giống như mùi hoa của cây ăn trái, nhưng khoẻ khoắn hơn. Đậm đặc hơn rất nhiều. Hương hoa ngây ngất bắt đầu tràn ngập cả căn phòng. Ít nhất thì cái thứ khổng lồ này không bốc mùi khó ngửi. Cô sẽ phải bảo với mẹ là cô xịt nước hoa mới hay thứ gì đó như thế. Laurel hít vào lần nữa và ước mong mình có thể tìm được thứ gì đó có hương thơm như thế này ở chỗ cửa hàng nước hoa.
Căn phòng dường như xoay tròn dưới chân Laurel. Lồng ngực cô thắt chặt lại khi cô cố gắng suy xét xem phải làm gì.
Điều đầu tiên tối quan trọng là phải giấu nó đi đã.
Laurel mở tủ và đứng ở đó, tìm kiếm một thứ gì đó có thể giúp cô giấu đi bông hoa khổng lồ đang mọc ra trên lưng, nhưng cô đâu có nghĩ đến tình huống trớ trêu này khi đi mua sắm quần áo vào hồi tháng Tám. Laurel rên rỉ trước tủ đồ đầy những cái áo dài tay và váy hai dây mỏng sáng màu. Chẳng giấu được bất cứ gì với mấy đồ ấy.
Cô lọc chỗ quần áo và vớ lấy vào cái áo chui cổ. Sau khi chắc chắn rằng ngoài hanh lang không có ai, Laurel vừa chạy vào phòng tắm vừa thề hôm nay sẽ tới cửa hàng và mua một tấm gương cho phòng mình. Cánh cửa đóng lại có hơi khó khăn hơn dự tính, nhưng ép sát tai vào lớp gỗ mát lạnh vài giây, cô không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào từ phía mẹ cả.
Cái áo đầu tiên thậm chí còn chẳng vừa với bông hoa khổng lồ đó. Cô nhìn chăm chăm nó trong gương. Phải có cách nào chứ!
Laurel túm lấy những cánh hoa dài màu trắng nhiều nhất có thể và cố gấp chúng quanh hai vai. Chẳng hiệu quả mấy. Hơn nữa, cô thực sự không muốn phải mặc áo dài tay suốt phần đời còn lại.
Thay vào đó cô kéo chúng xuống dưới hai cánh tay và gấp chúng bọc lại quang eo. Có vẻ tốt hơn rồi. Tốt hơn nhiều. Cô lấy một cái khăn lụa dài từ trên giá treo và cuốn nó quanh eo, xiết chặt những cánh hoa vào người. Rồi cô kéo chiếc quần jean lửng ra ôm bên ngoài một phần cái khăn. không đau, nhưng cô cảm thấy bị bức bí khó chịu kinh khủng.
Dù sao thì vẫn tốt hơn là không có gì. Laurel lấy một cái áo dài tay quê mùa mặc trùm lên trên. Rồi cô quay lại nhìn vào gương đầy lo lắng.
Khá là ấn tượng, cô nói với chính mình. Dù sao thì chiếc áo dài tay này cũng được may theo kiểu xếp nếp và có bèo áo, nên khó có thể nhìn thấy thứ gì đó bên trong. Ngay cả chỗ hơi phình ra phía lưng, nếu cô chải tóc xuống che lên nó thì cũng không ai có thể biết được. Một vấn đề nhỏ đã được giải quyết.
Còn cả trăm vấn đề lớn khác nữa.
Điều này còn khủng khiếp hơn cả những biểu hiện kỳ cục của tuổi dậy thì. Tính khí thất thường, mụn trứng cá làm biến dạng cả mặt, và thậm chí các kì kinh nguyệt hàng tháng ít nhất cũng còn phần nào bình thường. Nhưng… một bông hoa ngoại cỡ mọc ra từ một cái mụn lớn bằng quả bóng chày trên lưng ư? Đây là một điều hoàn toàn khác!
Trời đất ạ. Đây là những thứ chỉ xuất hiện trong các bộ phim kinh dị rẻ tiền. Cho dù cô có quyết định kể cho ai đó, thì ai sẽ tin cô chứ? Không bao giờ, cho dù là trong những cơn ác mộng tồi tệ nhất, không bao giờ cô có thể tưởng tượng được điều gì đó như thế này xảy ra với mình.
Chuyện này sẽ huỷ hoại mọi thứ. Cuộc đời cô, tương lai cô. Như thể mọi thứ sẽ bị cuốn sạch đi trong chớp mắt.
Căn phòng tắm bỗng nhiên trở nên quá ngột ngạt. Quá nhỏ, quá tối tăm, quá… quá mọi thứ. Tuyệt vọng, Laurel trốn qua phòng bếp, vơ lấy một lon soda và mở cửa sau.
“Con định đi dạo à?”
“Vâng ạ.” cô đáp mà chẳng quay đầu lại nhìn.
“Đi vui vẻ nhé.”
Laurel thốt ra một âm thanh tỏ vẻ đồng ý.
Cô nàng bước những bước nặng nề xuống con đường mòn nhỏ dẫn tới khu rừng phía sau nhà, chẳng để ý gì đến cây cỏ đẫm sương mai xung quanh. Vẫn còn một màn sương nhẹ ở đường chân trời phía Tây nơi nó bị cuốn ra đại dương, những vòm trời thì xanh ngắt và quang đãng, mặt trời đang tiếp tục cuộc hành trình của mình dần đi tới đỉnh trời. Quả là một ngày đẹp trời. Những cảnh tượng ấy! Cô cảm thấy như Mẹ Thiên Nhiên đang cười nhạo mình. Cuộc đời cô đang tan ra từng mảnh trong khi vạn vật xung quanh lại đẹp đẽ như thể trêu ngươi.
Laurel nấp sau một đám cây to, thoát khỏi tầm nhìn từ phía con đường vào nhỏ cô, những vẫn chưa đủ. Cô lại đi tiếp.
Sau ít phút, cô dừng lại và lắng nghe xem có ai – hay thứ gì – ở quanh mình không. Khi đã thấy an toàn, cô kéo phần lưng áo lên và tháo khăn ra. Một hơi thở nhẹ nhõm thoát ra từ môi cô khi những cánh hoa trên lưng bật trở lại vị trí ban đầu của chúng. Cảm giác như chúng đang được giải thoát khỏi một cái hộp chật chội, tù túng vậy.
Một chùm tia sáng mặt trời chiếu xuống từ lỗ hổng trên những vòm cây khiến bóng cô trải dài trên thảm cỏ trước mặt. Đường nét của cái bóng giống như một chú bươm bướm khổng lồ với đôi cánh mỏng nhẹ như sa. Và giống như cái bóng lạ lùng của những quả khinh khí cầu, phần bóng đen của đôi cánh cũng có chút xanh nhẹ bên trong. Cô thử làm cho đôi cánh đó chuyển động, nhưng dù cô có cảm nhận được chúng – cảm thấy từng phân trên những chiếc cánh lúc này đang thẫm đẫm ánh nắng mặt trời – thì vẫn không điều khiển được chúng. Cái thứ đẹp đẽ này quá sống động và rắc rối.
Cô nhìn chằm chằm vào cái bóng đôi cánh trên mặt đất một hồi lâu, tự hỏi phải làm gì. Cô nên kể với bố mẹ không? Cô đã tự hứa với mình là sẽ kể với họ vào thứ Hai nếu cái bướu không biến mất.
Thế thì, nó đã biến mất rồi đấy.
Kéo một mảnh cánh dài qua vai, Laurel lướt những ngón tay lên nó. Nó quá mềm mại. Và nó không đau. Có thể nó sẽ biến mất, cô nghĩ một cách lạc quan. Đó là điều mà mẹ cô thường hay nói. Thực tế là hầu hết mọi thứ đều tự biến mất. Có thể… có thể sẽ ổn cả thôi.
Ổn ư? Những lời này dường như lấp đầy trong đầu cô, ong ong dội lại trong óc. Mình có một bông hoa khổng lồ mọc ra từ xương sống. Làm thế nào mà chuyện này ổn thoả được chứ!
Trong khi những cảm xúc đang vây bủa xung quanh cô như cuồng phong bão táp, thì cô chợt nghĩ về David. Có thể David sẽ giúp cô lý giải chuyện này. Hẳn phải có một giải thích mang tính khoa học cho chuyện này. Cậu ấy có một cái kính hiển vi – một cái kính thực sự tốt, theo như những gì cậu ấy nói. Cậu ấy có thể quan sát một mẩu nhỏ của bông hoa kỳ dị này. Cậy ấy có thể cho cô biết nó là cái gì. Và cho dù cậu ấy có nói rằng không biết, cô cũng chẳng thấy tồi tệ hơn lúc này được.
Cô lại quấn cái khăn quanh bông hoa và vội chạy vào nhà, suýt nữa đâm sầm vào bố cô khi ông đang bày bừa trong nhà bếp.
“Bố ạ?” Cô ngạc nhiên nói, những dây thần kinh đã căng ra tới điểm sắp đứt giờ thậm chí còn căng hơn.
Ông cúi xuống hôn lên đỉnh đầu con gái. “Chào buổi sáng, cô bé xinh đẹp của bố.” Nói rồi ông quàng tay qua vai cô. Laurel nín thở, hy vọng bố cô không cảm nhận thấy những cánh hoa qua lớp áo.
Nhưng mà bố cô hiếm khi để ý thấy được thứ gì trước khi ông dùng tách cà phê thứ hai.
“Sao hôm nay bố dậy sớm thế?” Cô hỏi, giọng hơi run.
Ông than vãn. “Bố phải đi mở cửa hàng. Maddie cần một ngày nghỉ phép.”
”Thật ạ?” Laurel lơ đãng nói, cố gắng không xem sự thay đổi này là một điềm xấu.
Ông định buông tay ra, chợt dừng lại và hít hà làn không khí cạnh vai cô. Laurel đông cứng cả lại. “Con thơm quá. Con nên dùng loại nước hoa này thường xuyên hơn.”
Laurel gật đầu, cầu cho hai mắt không vọt ra khỏi đầu và gỡ mình ra khỏi vòng ôm của bố. Cô nàng vội vã nhấc chiếc điện thoại không dây và đi thẳng lên trên lầu.
Trong phòng mình, cô nhìn không chớp mắt cái điện thoại một lúc lâu trước khi những ngón tay lần quay được số của David. Cậu bạn nhấc máy sau hồi chuông đầu tiên. “Xin chào?”
“Chào cậu,” cô nói nhanh, cố ép mình không được gác máy.
“Laurel à? Có chuyện gì thế?”
Mấy giây im lặng kéo dài.
“Laurel?”
“Hả?”
“Cậu đang gọi cho mình đấy.”
Im lặng nữa.
“Mình có thể qua nhà cậu không?” Cô buộc thốt ra.
“Ừm, được mà. Khi nào?”
“Ngay bây giờ nhé?”
~°°°°°°~