Vài phút sau Laurel đã đặt lại cái ghế chẹn dưới tay nắm cửa. Cô nâng vạt áo sơ mi lên và kéo phần đầu một cái cánh dài màu trắng xanh ra ngoài chiếc khăn hồng. Nó trông quá mức vô hại, nằm im trong bàn tay cô. Gần như cô có thể quên đi là nó gắn liền với lưng mình. Cô nhấc cái kéo của mẹ lên và xem xét phần đầu cánh hoa xanh nhạt đó. Có lẽ cô khồng cần một mẩu quá to. Cô nhìn lại nó và chọn một mẩu ở chỗ đầu diềm.
Cô dốc hết sức mình khi đưa cây kéo sáng loáng lên. Cô muốn nhắm mắt lại, những lại sợ làm thế còn tệ hại hơn. Cô thầm đếm. Một, hai, ba…! Đếm đến năm nào! Sau khi thầm mắng mình là đồ nhút nhát, cô lại đặt kéo vào vị trí. Một, hai, ba, bốn, năm! Cô ấn xuống và cái kéo cắt gọn, búng một mẩu nhỏ màu trắng rơi lên tấm trải giường. Laurel thở hổn hển, nhảy lò cò vài giây cho tới khi cơn đau giảm bớt rồi nhìn xuống cái viền bị cắt. Nó không chảy máu , chỉ rỉ ra một chút chất lỏng trong trong. Laurel thấm chất lỏng ấy bằng khăm tắm trước khi nhẹ nhàng cho phần đầu cánh đó trở lại vào trong tấm khăn quàng. Rồi cô gói cái mẩu nhỏ màu trắng ấy vào một cái khăn giấy và cẩn thận nhét nó vào túi.
Cô nhún nhảy đi xuống lầu, cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể, Khi lướt qua chỗ bố mẹ ở bàn ăn sáng, cô nói: “Con đến nhà David đây ạ!”
“Gượm đã,” bố cô gọi.
Laurel ngừng bước, nhưng không quay người lại.
“Sao con không nói ‘Con có thể đến nhà David không’ nhỉ?”
Laurel quay người lại với một nụ cười cố nặn ra trên gương mặt. “Con có thể đến nhà David không ạ?”
Bố cô không rời mắt khỏi tờ báo trong khi đưa tách cà phê lên miệng. “Được rồi. Chơi vui vẻ nhé con yêu!”
Laurel bước những bước bình thường ra đến cửa, nhưng ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng, cô chạy ào tới chỗ chiếc xe đạp và phóng nó lên đường. Nhà David chỉ cách vài dãy nhà, chẳng mấy chốc Laurel đã dựng chiếc xe đạp tựa vào gara của nhà cậu bạn. Cô đứng trên tấm thảm chùi chân ở cửa, tập trung vào màu đỏ tươi của cánh cửa và rung chuông, trước khi có thể tự thuyết phục mình quay đầu chạy về nhà. Cô nàng nín thở khi nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nắm đấm cửa xoay.
Đó là mẹ của David. Laurel gắng giấu vẻ ngạc nhiên trên mặt – rút cuộc thì đây là ngày thứ Bảy, đáng lẽ cô nên nhớ bà sẽ ở nhà. Nhưng chỉ đến giây thứ hai Laurel đã gặp bà rồi.
Mẹ David mặc một chiếc áo ba lỗ màu đỏ duyên dáng, quần jean và mái tóc đen gợi sóng thả bồng bềnh xuống tận lưng. Bà là người-mẹ-không-giống nhất mà Laurel từng gặp. Theo nghĩa tích cực.
“Laurel, thật vui được gặp cháu!”
“Chào cô,” Laurel bối rối đáp, rồi cứ chôn chân ở đó.
May thay David đã xuất hiện ở góc rẽ. “Chào cậu,” anh chàng nói với nụ cười mở rộng. “Cậu vào đây.” Chàng ta ra hiệu cho Laurel đi xuôi hành lang. “Laurel muốn hỏi con về mấy bài tập Sinh học mẹ ạ,” cậu ta giải thích với mẹ. “Bọn con ở trên phòng thôi.”
Mẹ David cười với hai đứa. “Các con có muốn ăn gì không? Snack hay món gì đó nhé?”
Anh chàng lắc đầu. “Chỉ một chút yên tĩnh thôi ạ. Đó là một nhiệm vụ khá căng đấy.”
“Thế thì mẹ sẽ để hai đứa một mình.”
Cánh cửa màu xanh rừng cây dẫn tới phòng ngủ đang mở hé của David. Cậu cúi xuống lôi ra tập Sinh học của mình, và sau khi liếc nhanh xuống hành lang để chắc mẹ không có ở gần đó, cậu lập tức đóng cửa lại.
Laurel ngây người nhìn cánh cửa đã đóng. Trước đây cô đã từng vào phòng ngủ của cậu bạn, nhưng cậu chưa bao giờ đóng cửa cả. Lần đầu tiên cô để ý thấy nắm cửa phòng không có khóa. “Mẹ bạn sẽ không… đại loại nghe ở ngoài cửa chứ?” Laurel hỏi, cảm thấy thật ngớ ngẩn mặc dù câu hỏi đó thốt ra từ miệng mình.
David khịt mũi tỏ vẻ không vui. “Không bao giờ. Mình có được rất nhiều riêng tư vì mình không bao hỏi tại sao những người bạn hẹn hò của bà không rời đi cho tận sáng hôm sau. Mình không can thiệp vào việc cá nhân của mẹ, và bà cũng không can thiệp vào việc của mình.”
Laurel cười, chút bồn chồn trong cô đã tan biến hết. Giờ cô đã ở đây rồi.
David bảo cô ngồi lên giường và kéo một cái ghế ra cho mình. “Nào! Có chuyện gì vậy hả?” Anh chàng lên tiếng sau vài giây.
Là bây giờ hoặc không bao giờ. :Thực ra thì mình muốn nhờ cậu quan sát một thứ dưới kính hiển vi hộ mình.”
Sự bối rối thoáng lướt qua gương mặt David. “Kính hiển vi của mình á?”
“Cậu nói là cậu có một cái rất xịn mà.”
Anh chàng nhanh chóng tình táo lại. “Ừ, được chứ. Chắc chắn rồi.”
Laurel thọc tay vào túi lấy ra cái khăn giấy. “Cậu có thể cho mình biết đây là cái gì không?”
Anh chàng cầm lấy cái khăn giấy, cẩn thận mở nó ra và quan sát cái mảnh màu xanh trắng nho nhỏ đó. “Trông như một mẩu cánh hoa ấy.”
Laurel cố kìm nén một cái nhướng mày. “Cậu có thể xem xét nó dưới kính hiển vi không?”
“Được mà.” David quay sang một cái bàn dài bày la liệt cái dụng cụ – Laurel nhận ra vài đồ trong đó lấy từ phòng thiết bị Sinh học. Rất ít thôi. Cậu bạn kéo tấm vải phủ màu xám ra khỏi cái kính hiển vi đen bóng và lấy tấm bản kính từ một chiếc hộp có những vuông kính nhỏ, tách rời hai mảnh của chiếc khăn mỏng. “Mình có thể cắt nó ra không?”. Cậu hỏi, nhìn về phía cô bạn.
Laurel rùng mình nhớ lại lúc cắt nó ra khỏi người mình chưa đầy nửa giờ trước, cô gật đầu. “Nó là của cậu mà.”
David cắt mẩu nhỏ ấy ra và đặt nó lên bàn kính, nhỏ chút dung dịch màu vàng vào rồi đặt lớp kính bảo vệ lên trên. Cậu ghim bản kính dưới hai ống soi và thao tác với mấy đĩa số trong khi nhìn chăm chú vào thị kính. Từng phút trôi qua chậm chạp trong lúc anh chàng điều chỉnh đĩa số nhiều hơn và di chuyển xoay quanh tấm bản kính, quan sát nó từ các góc độ khác nhau. Cuối cùng cậu ngẩn lên. “Tất cả những gì tớ có thể nói chắc chắn với cậu nó là một mẩu cây và các tế bào còn rất sống động, linh hoạt, nghĩa là nó vẫn đang phát triển lớn lên. Nó đang nở hoa, tớ đoan chắc thế căn từ màu sắc.”
“Một mảnh của thực vật à?” Cậu có chắc không?”
“Khá là chắc chắn,” anh chàng đáp nhìn lại vào ống kính.
“Nó không phải là một phần của… một loài động vật nào đó à?”
“Ừ. Không thể nào.”
”Sao cậu biết?”
David lật qua vài tấm bản kính có sẵn được dán nhãn trong một chiếc hộp khác. Cậu ta chọn ra một tấm có đấm màu hồng hồng trên đó và trở lại thực hiện đúng quá trình điều chỉnh tiêu cự kính hiển vi. “Lại đây,” cậu vừa nói vừa đứmg lên ra hiệu về phía chiếc ghế của mình.
Laurel ngồi vào chỗ đó và ngập ngừng cúi về phía ống kính.
“Nó không cắn cậu đâu.” anh chàng cười bảo. “Cúi gần lại đi.”
Cô làm theo và mở mắt nhìn vào một thế giới hình ảnh hồng rực rỡ với những đường thẳng và chấm nhỏ màu nâu sẫm. “Cái mình đang được xem đây là gì thế?”
“Cậu hãy quan sát những tế bào đó. Chúng trông khá giống với những bức tranh trong sách Sinh học của bọn mình. Hãy xem chúng có hình tròn hoặc những hình dạng bất định như thế nào! Chúng trông như những đốm màu liên kết lại với nhau.”
“Mình thấy rồi.”
Anh chàng kéo cái kính hiển vi trở lại trước mặt mình và vặn chỉnh vào bản kính màu vàng mà cậu đã chuẩn bị ít phút trước. Sau khi xoay đĩa số, cậu đẩy ống kính trở lại cho Laurel. “Giờ thì nhìn cái này xem.”
Laurle cúi xuống hướng đến chỗ mắt kính, cô bỗng thấy lo sợ trước tấm bản kính này. Cô hy vọng David không nhận thấy hai bàn tay đang run rẩy của mình.
“Bây giờ nhìn những tế bào đi. Tất cả chúng đều vuông vuông và rất đồng bộ. Các tế bào của thực vật sắp thứ tự gọn gàng, chứ không như thế bào động vậy. Và chúng có các vánh tế bào dày hình vuông giống như cậu đang thấy ở đây. Không hẳn là cậu sẽ không bao giờ trông thấy các tế bào động vật hình vuông, nhưng chúng sẽ không đồng bộ như thế này và các vách tế bào sẽ mỏng hơn nhiều.”
Laurel từ từ ngồi lại. Điều này chẳng giải thích được chuyện gì cả.
Cô có một cái cây thực sự đang mọc trên lưng đây còn gì! Một bông hoa đột biến sống trên người cô như một vậy ký sinh! Cô là thứ quái dị trong những điều quái nhất và nếu có bất kỳ ai phát hiện ra thì cô sẽ bị xoi mói và trêu chọc suốt phần đời còn lại. Đầu Laurel bắt đâu xoay mòng nòng và cô cảm thấy như tất cả không khí đột ngột bị rút ra hết khỏi phòng. Lồng ngực cô thắt lại và dường như không thể hít vào một hơi thở sâu. ”Mình phải đi đây,” cô lầm bầm trong miệng.
“Đợi đã,” David nói, nắm lấy cánh tay cô. “Đừng đi. Cậu đừng đi khi lhi cậu trông lạ lùng như thế này.” Anh chàng cố bắt lấy ánh mắt Laurel, nhưng cô từ chối không nhìn vào cậu. “Mình thật sự lo lắng cho cậu. Cậu không thể kể với mình sao?”
Laurel bắt đầu nhìn đăm đăm vào đôi mắt màu xanh thẳm của cậu bạn. Chúng thật dịu dàng và tha thiết. Không phải cô nghĩ cậu không giữ được bí mật này, cô chắc chắn là cậu sẽ làm cậu. Cô tin tưởng cậu, cô đã nhận ra điêu đó. Cô cần phải kể cho ai đó. Cô tự làm mình rối trí thì chẳng ích gì. Thật sự là chẳng ích gì.
Có lẽ cậu ấy sẽ hiểu được. Cô còn gì để mất chứ?
Cô ngập ngừng. “Cậu sẽ không kể với bất kỳ ai chứ? Không bao giờ chứ?”
“Không bao giờ.”
“Cậu thề đi!”
Anh chàng gật đầu vẻ long trọng.
“Mình cần phải nghe thấy cậu nói điều đó, David ạ.”
“Mình xin thề.”
“Lời thề này không có giới hạn kết thúc đâu. Nếu mình kể cho cậu nghe,” sự nhấn mạnh của cô đến từ nếu đó là rất rõ ràng, “cậu không được kể cho bất cứ ai. Không bao giờ. Không phải trong mười năm hay hai mươi năm hay năm mươi…”
“Laurel! Dừng lại đã! Cậu đang hoang mang đấy! Mình hứa mình sẽ không kể với ai cả, không bao giờ! Không bao giờ trừ khi cậu bảo mình làm thế.”
Cô nhìn cậu chăm chăm. “Nó không phải là một phần của một bông hoa, David ạ. Nó là một phần của mình.”
David nhìn Laurel một lúc. “Ý cậu là gì? Nó là một phần của cậu á?”
Cô không còn quay đầu lại được nữa. “Mình có một cái bướu trên lưng. Đó là lý do mình bỗng trở nên kỳ quặc như thế. Mình đã nghĩ là mình bị ung thư hay thứ gì đó tương tự. Nhưng sáng nay cái thứ này… bông hoa này đã nở ra trên lưng mình. Mình có một bông hoa mọc ra từ xương sống!” Cô ngồi thẳng lại, khoanh tay trước ngực, thánh thức anh chàng chấp nhận sự thật này.
David ngây người, miệng hơi há ra. Cậu đứng dậy, tay để bên hông, môi mím chặt. Cậu quay người đi về phía giường và ngồi xuống, tỳ hai khuỷu tay lên đầu gối. “Lần này mình sẽ hỏi, bởi vì mình phải làm thế – nhưng mình sẽ không hỏi nữa bởi mình tin câu trả lời của cậu, được chứ?”
Laurel gật đầu.
“Đây là một trò đùa, hay cậu thực sự tin vào điều cậu vừa nói thế?”
Laurel đứng bật dậy và hướng về phía cửa. Đến gặp David là một sai lầm. Một sai lầm khủng khiếp. Nhưng trước khi cô kịp xoay nắm cửa thì cậu đã bước lên chắn trước cô.
“Đợi đã. Mình đã nói lần này phải hỏi mà. Và mình nghĩ thế. Cậu hãy thề với mình đây không phải là một trò đùa và mình sẽ tin cậu.”
Cô bắt gặp ánh mắt cậu và cẩn thận soi xét chúng. Những gì ấn chứa trong đó khiến cô phải ngạc nhiên. Đó không phải là sự hoài nghi, mà là sự không chắc chắn. David chỉ không muốn là nạn nhân của một trò chơi khăm ngu ngốc mà thôi. Cô muốn chứng minh mình sẽ không làm thế – không với cậu ấy.
“Mình chỉ cho cậu xem nhé,” cô nói, hơi ngập ngừng.
“Ừ.” Giọng cậu cũng có vẻ thăm dò.
Cô xoay lưng và tháo nút thắt của chiếc khăn quàng. Khi đã thả những cánh hoa khổng lồ ra, cô vén lưng áo sơ mi lên để chúng dần trở về đúng vị trí bình thường.
David há hốc miệng, nhìn chằm chằm kinh ngạc, cặp mắt mở to. “Nhưng làm cánh nào… cậu không thể… chúng là… cái quái quỷ gì thế?”
Laurel nhăn nhó, môi mím chặt. ”Thế đấy.”
“Mình có thể… có thể nhìn gần hơn không?” Laurel gật đầu và David ngập ngừng bước tới.
“Mình sẽ không cắn đâu,” cô nàng nói, nhưng giọng chẳng có vẻ hài hước gì cả.
“Mình biết, chỉ là… ” Mặt cậu đỏ bừng lên. “Đừng để tâm.” Cậu lại gần phía sau cô và lướt những ngón ra dọc theo bề mặt dài và mịn màng đó. “Thế này được chứ”? Anh chàng hỏi.
Laurel gật đầu.
David ấn thật nhẹ nhàng quanh phần đài hoa chỗ làn da cô trổ ra những chiếc lá nhỏ xanh biếc. “Thậm chí còn chẳng có đường nối ở đâu nữa. Chúng bắt nguồn ngay từ trong da cậu. Đây là thứ lạ thường nhất mà mình từng thấy đấy.”
Laurel nhìn xuống sàn nhà, không biết nên nói gì.
“Mình đã hiểu tại sao tuần vừa rồi cậu lại kỳ lạ thế.”
“Cậu không hiểu đâu,” Laurel vừa nói vừa ngồi xuống giường của David và xoay lưng về phía cửa sổ để mặt trời chiếu lên những cánh hoa.
David nhìn cô không chớp mắt, đôi mặt cậu chứa đầy nghi vấn. Nhưng cậu chẳng nói gì. Cậu ngồi xuống đối diện với cô, mắt cậu hết nhìn ánh mắt cô rồi lại phóng sang những cánh hoa đang xoè rộng trên vai và lưng cô. “Cậu có…?” Nhưng cậu đã ngưng lại.
Sau một vài phút anh chàng đứng lên và đi tới đi lui mấy bận. “Nó có thể…?” Cậu lại ngừng bật và tiếp tục đi qua đi lại.
Laurel chà lên hai bên thái dương. “Làm ơn đừng đi tới đi lui nữa – nó làm mình phát điên lên được.”
Lập tức David thả người vào ghế. “Xin lỗi.” Cậu lại săm soi cô. “Cậu biết điều này là không thể, phải không?”
“Tin mình đi, mình ý thức được mà.”
“Mình chỉ… mình biết, nhìn thấy là sẽ tin, nhưng mình cảm thấy nếu mình chớp mắt vài cái là sẽ tỉnh dậy… hay những ảo ảnh sẽ đột nhiên biến mất hay đại loại thế.”
“Được rồi,” Laurel nói, chú mục vào đôi tay đang đặt trong lòng. “Mình cũng vẫn đang chờ đợi để được tỉnh giấc đây.” Cô với lên vai, túm một cánh hoa dài, ngắm nghía nó vài giây rồi lại thả ra. Nó bật nẩy trờ lại bập bềnh trên vai cô.
“Cậu sẽ lại buộc chúng lên à?” David hỏi.
“Mình cảm thấy dễ chịu hơn nếu thả chúng ra.”
“Cậu cảm thấy dễ chịu á? Cậu có thể cảm thấy được chúng à?”
Laurel gật đầu.
Anh chàng nhìn sang mẩu cánh lúc trước cô đã cắt ra. “Đau lắm à?”
“Khá đau, như bị ong đốt ấy.”
“Cậu có thể… cử động chúng được không?”
“Mình không nghĩ vậy. Tại sao?”
“À, nếu cậu có thể cảm nhận được thì chúng không chỉ là một… sự hình thành gì đó bất thường. Có khi chúng là một phần cơ thể của cậu ấy chứ. Biết đâu chúng không hẳn là những cánh hoa, mà giống như… như đôi cánh chẳng hạn.” Cậu cười to. “Nghe thật kỳ quặc hả?”
Laurel khúc khích cười. “Kỳ quặc hơn cả cái hiện thực là chúng đang mọc ra từ lưng mình à?”
“Cậu đúng đấy.” David khẽ thở dài trong khi mắt lại bị cuốn trở lại với những cánh hoa đang toả sáng dịu dịu dưới ánh mặt trời. “Vậy… cậu có phải tưới nước cho nó… cho chúng không?”
“Mình không biểt.” Laurel khịt mũi. “Thế không tốt à? Như vậy mình đã có cách làm nó chết luôn!”
David lẩm bẩm gì đó trong hơi thở.
“Cậu vừa nói gì đấy?”
David nhún vai. “Mình nghĩ nó đẹp, chỉ thế thôi.”
Laurle liếc nhìn qua vai thấy những mép cánh mềm mại duyên dáng màu da trời nhạt đang xoè rộng ra hai bên người cô. “Cậu nghĩ thế à?”
“Chắc chắn đấy. Nếu cậu đến trường trong bộ dạng này, mình cá là một nửa đám con gái sẽ điên lên vì ghen tỵ đấy.”
“Còn một nửa kia sẽ nhìn mình chằm chằm như thể mình là một tạo vật kỳ dị vậy! Không, cảm ơn cậu.”
“Vậy cậu định sẽ làm gì?”
Cô nàng lắc đầu. “Mình không biết có thể làm gì nữa. Chẳng làm gì cả, mình nghĩ thế.” Cô nàng cười một cách đau khổ. “Hay là chờ đợi cho nó xâm chiến lấy cơ thể và giết chết mình nhỉ?”
“Có thể nó sẽ biến đi mà!”
“Phải, đó là điều mà mình đã không ngừng tự nhủ về cái bướu.”
David ngần ngừ. “Cậu… kể với bố mẹ chưa?”
Laurel lắc đầu.
“Cậu sẽ làm thế chứ?”
Cô lại lắc đầu.
“Mình nghĩ cậu nên kể.”
Laurel nuốt khan. “Mình đã nghĩ về chuyện đó từ lúc ngủ dậy rồi.” Cô quay sang nhìn David. “Nếu cậu là bố mẹ và con cậu bảo với cậu la chúng có một bông hoa khổng lồ mọc trên lưng thì cậu sẽ làm gì?”
David định nói gì đó những rồi lại nhìn xuống đất.
“Cậu sẽ làm một việc có trách nghiệm. Cậu sẽ đưa chúng đến bệnh viện, chúng sẽ bị chọc ngoáy kiểm tra và trờ thành một kẻ quái thai bệnh tật. Đó là điều sẽ xảy đến với mình. Mình không muốn là đứa bé đó! David ạ.”
“Có thể bố mẹ cậu sẽ làm được điều gì đó để giúp cậu,” David cố gợi ý những không mấy nhiệt tình nữa.
“Chúng mình đều biết thế này là cách tốt nhất mà.” Cô nàng búng ngón tay trước mặt. “Thành thật mà nói, nếu cái thứ này có giết chết mình, thì mình thà bị nó giết một cách kín đáo còn hơn. Và nếu nó biến mất,” cô nhún vai và xoè hai bàn tay ra trước mặt, “Thế thì không ai biết cả sẽ càng tốt hơn chứ.”
“Được thôi,” cuối cùng David nói. “Nhưng mình nghĩ cậu vẫn cần cân nhắc lại nếu như có bất cứ điều gì khác xảy ra.”
“Còn điều gì khác có thể xảy ra nữa chứ?” Laurel hỏi.
“Nó có thể lớn hơn nữa, hoặc xoè rộng ra.”
“Xoè ra nữa ư?” Cô nàng đã không nghĩ tới điều đó.
“Phải, kiểu như những cái lá đang lớn dần trên lưng cậu ấy – hay cậu mọc thêm những bông hoa ở vài chỗ khác chẳng hạn.”
Cô nàng im lặng một lúc lâu. “Mình sẽ suy nghĩ về điều đó.”
David cười không thành tiếng. “Giờ mình đã hiêu tại sao hôm nay cậu không thể đến bãi biển rồi.”
“Ôi, khỉ thật. Mình vô cùng xin lỗi, mình quên béng mất.”
“Không sao mà, nó đâu chỉ có một vài tiếng thôi đâu.” David im lặng một lát. “Mình muốn mời cậu lần nữa, nhưng…” Cậu ra hiệu về phía những cánh hoa và Laurel gật đầu buồn bã.
“Chính xác là sẽ không được đâu.”
“Liệu mình có thể đến gặp cậu sau không? Chỉ là để chắc chắn là cậu vẫn ổn thôi.”
Nước mắt chực trào ra trên đôi mắt Laurel. “Cậu nghĩ là mình sẽ ổn được sao?”
David đến ngồi bên Laurel trên giường và vòng cánh tay qua vai cô. “Mình hy vọng thế.”
“Nhưng cậu đâu có biết được, đúng không?”
“Ừ.” David thành thật đáp. “Nhưng mình dứt khoát cứ hy vọng thế.”
Laurel đưa cánh tay quyệt ngang mặt. “Cảm ơn cậu.”
“Vậy mình có thể đến chứ?”
Cô mỉm cười với cậu bạn và gật đầu.
~°°°°°°~