Laurel đang mơ màng nằm trên di văng thì có tiếng chuông cửa reo. “Để con ra mở,” Laurel gọi to. Cô nàng mở cửa và cười toe toét với David, anh chàng hôm nay mặc chiếc áo màu đen cùng cái quần sóoc lửng rộng màu vàng choé. “Chào cậu,” cô nàng vừa nói vừa bước ra ngoài hiên và kéo cánh cửa đóng lại sau lưng mình. “Bữa tiệc thế nào?”
David nhún vai. “Ở cùng cậu còn vui hơn.” Anh chàng ngập ngừng. “Cậu thế nào?”
Laurel nhìn xuống đất. “Mình ổn. Vẫn như lúc sáng thôi.”
“Nó có đau hay làm sao không?”
Cô lắc đầu.
Cô cảm thấy bàn tay David lướt dọc cánh tay mình. “Sẽ ổn cả thôi,” anh chàng khẽ nói.
“Làm thế nào mà ổn được cơ chứ, David? Mình có một bông hoa mọc ngay trên lưng. Chẳng ổn tí nào cả.”
“Ý mình là chúng ta sẽ khám phá ra được điều gi đấy chẳng hạn.”
Laurel cười buồn bã. “Mình xin lỗi. Cậu thật tốt đã đến với mình và mình chỉ…” Tiếng cô bị cắt ngang khi luồng sáng chói loà của những chiếc đèn pha chiếu rọi ngang qua mặt cô. Cô giơ một tay lên để cản bớt ánh sáng và trông thấy một chiếc xe lướt tới trên lối vào nhà. Một người đàn ông cao lớn, vai rộng bè bước ra khỏi xe và bắt đầu đi về phía cô cùng David.
“Đây là nhà Sewell phải không?” Giọng ông ta trầm đục như vọng từ dưới ngôi mộ vậy.
“Vâng ạ,” Laurel đáp khi ông ta bước lên hiên nhà. Laurel bất giác nhăn mũi. Gương mặt ông ra trông chẳng tử tế gì. Khuôn mặt sắc cạnh và gồ ghề, mắt trái sụp xuống. Cái mũi dài của ông ta trông như là đã bị gãy đến vài lần mà không được đặt lại ngay ngắn và thậm chí dù ông ta không nhếch mép cười nhạo báng ai, cái miệng ông ta vẫn mang đang vẻ khinh khỉnh cố hữu. Hai vai ông ra rộng bè ra và bộ cánh đang mặc trông chẳng hợp với cái vóc người đồ sộ ấy chút nào.
“Bố mẹ cô có nhà không?” Người đàn ông hỏi.
“Có ạ, ông đợi cháu một lát.” Cô từ từ quay người. “Mời ông vào ạ.”
Cô mở cửa để cả người đàn ông và David cùng bước qua. Khi cả ba đã đứng trên lối vào, người đàn ông khụi khịt mũi rồi hắng giọng. “Các cô cậu vừa đốt pháo hoa, lửa trại hay cái gì đó vào hôm nay à?” Ông ta hỏi và nhìn David vẻ phê phán.
“Đúng ạ.” David đáp. “Bọn cháu mở tiệc trên bờ biển. Cháu có nhiệm vụ đốt lửa và phải nói là có rất nhiều khói trước khi bắt lửa.” Cậu cười trong giây lát nhưng khi thấy người đàn ông thậm chí chẳng buồn nhếch mép, cậu lập tức im lặng.
“Để cháu gọi bố mẹ,” Laurel vội nói.
“Mình sẽ giúp cậu,” David nói và theo sau cô.
Hai đứa đi vào bếp chỗ bố mẹ Laurel đang uống trà.
“Có một ông đến gặp bố mẹ đấy ạ,” Laurel nói.
“Ồ.” Bố cô đặt tách trà xuống và đánh dấu chỗ đang đọc dở trong cuốn sách. “Bố ra ngay đây.”
Laurel lấn lá lại trên lối cửa, quan sát bố cô. Bàn tay David đặt nhẹ trên lưng cô, và cô thầm mong cậu đừng bỏ ra. Không hẳn là cô đang sợ hãi, nhưng cô không thể rũ bỏ được cảm giác băn khoăn lo lắng đang lởn vởn quanh mình.
“Sarah,” bố cô gọi. “Ông Jeremiah Barnes đang ở đây này.”
Mẹ Laural đặt tách trà xuống đánh cạnh một tiếng rồi vội vàng đi ngang qua David và Laurel để tới cửa trước.
“Jeremiah Barnes là ai thế?” David khẽ hỏi.
“Nhà đầu tư bất động sản,” Laurel trả lời. Cô nhìn quanh. “Lại đây,” cô nói rồi tóm lấy tay David, kéo anh chàng đi vòng tới cầu thang sau cái di văng ông Barnes đang ngồi. Cô nhón chân đi vài bước, không để ông ta nhìn thấy. Cô thả bàn tay David ra nhưng khi cả hai ngồi xuống, cậu lại đặt cánh tay ngang qua bậc thang phía sau lưng cô. Laurel hơi tựa vào đó, thích thú cảm giác có cậu bên mình. Nó xua đi ít nhiều cảm giác bất an xuất hiện từ khi ông Barnes này lái xe tới.
“Tôi khi vọng ông bà không phiền vì tôi ghé qua.”
“Không chút nào đâu.” Mẹ Laurel nói. “Ông dùng một tách cà phê nhé? Hay trà hoặc nước ạ?”
“Không cần đâu, cảm ơn bà,” ông Barnes đáp.
Chất giọng trầm đục của ông ta khiến toàn thân Laurel nổi da gà
“Tôi có vài câu hỏi về nguồn gốc xuất xứ khu đất trước khi chúng tôi đưa ra chào giá chính thức,” Barnes nói. “Tôi hiểu đây là vùng đất của gia đình. Gia đình ông và đã sở hữu nó bao lâu rồi?”
“Từ thời kỳ săn vàng”, mẹ Laurel trả lời. “Ông cố nội của tôi đã tuyên bố chủ quyền với mảnh đất và dựng lên túp lều gỗ đầu tiên ở đó. Mọi người trong gia đình tôi đã sống ở đó kể từ bấy đến nay, dù không bao giờ tìm thấy vàng.”
“Không có ai từng có ý định bán nó sao?”
Mẹ Laurel lắc đầu. “Không, chỉ có tôi thôi. Chắc mẹ tôi sẽ đội mồ lên mất, nhưng… ” Bà nhún vai. “Chúng tôi không muốn phải chứng kiến mảnh đất đó bị bán đi, nhưng còn nhiều thứ khác gì quan trọng hơn.”
“Đúng vậy. Thế có điều gì… bất thường về mảnh đất đó không?”
Bố mẹ Laurel nhìn nhau rồi lắc đầu. “Tôi không nghĩ thế,” bố cô nói. Barnes gật đầu. ”Các vị có rắc rồi nào với vấn đề lấn chiếm hay xâm phạm không? Những người lạ chiếm dụng bất hợp pháp hay bất cứ điều gì như thế chẳng hạn?”
“Không hẳn,” bố Laurel nói. “Đôi khi chúng tôi cho người ta đi nhờ qua vùng đất và gặp họ chỗ này chỗ kia. Nhưng chúng tôi có chủ quyền nay sát bên rừng quốc gia Redwood, chúng tôi không dựng hàng rào và không dựng mốc cảnh báo đường biên của khu đất. Tôi chắc chắn là nếu ông sở hữu nó ông cũng sẽ không gặp bất cứ rắc rối nào đâu.”
“Tôi không thể đoán biết được mức giá các vị sẽ đề nghị.” Barnes bỏ ngỏ một câu hỏi lơ lửng ở đó.
Bố Laurle hắng giọng. “Thật khó để xác định mức giá chính xác cho khu đất đó. Chúng tôi đã có hai người định giá và cả hai đều cố tìm cách làm mất giá của chúng tôi. Chuyện đó rất bực mình. Tốt hơn cả là ông hãy đưa ra mức giá và chúng ta sẽ bắt đầu từ đó.”
“Có thể hiểu được.” Ông ta đứng dậy. “Tôi hy vọng sẽ chuyển được bản chào giá đến các vị trong vòng một tháng nữa.”
Nói rồi ông ta bắt tay bố mẹ Laurel và rời đi.
Laurel nín thở cho tới khi cô nghe tiếng ô tô rồ ga và trở ra lối xe đi. Cánh tay David nới lỏng ra và Laurel lần xuống thang gác.
“Mọi chuyện sắp xong xuôi rồi Sarah ạ,” bố cô sôi nổi nóu. “Sáu tháng trời đằng đẵng trôi qua kể từ lần đầu ông ta tìm gặp anh. Anh đã bắt đầu nghĩ là mình đánh đổi tất cả mà chẳng được gì.”
“Nó sẽ khiến cho mọi việc ổn thoả hơn,” Sarah đồng tình, “Dù sao thì thoả thuận vẫn chưa ngã ngũ.”
“Anh biết, nhưng nó rất gần rồi.”
“Trước đây chúng ta cũng đã gần đạt được rồi. Cặp đôi hồi đầu mùa hè đó, họ đã rất hào hứng với ngôi nhà.”
“Phải rồi, thật sự hào hứng,” bố Laurel hùa theo. “Nhưng khi chúng ta gọi chi bà ta để kiểm tra như bà ta nói, và anh dẫn lời nhé, ‘ngôi nhà nào cơ?’ – bà ta hoàn toàn quên mất nó!”
“Đúng vậy,” mẹ cô tán đồng. ” Em đoán bà ta đã không mấy để tâm đến chuyện ngôi nhà.”
“Bố mẹ không suy nghĩ nghiêm túc việc bán khu đất của nhà mình cho ông ta đấy chứ?” Laurel nói vẻ kích động.
Bố mẹ coi quay sang nhìn cô con gái với anh mắt dò hỏi. “Laurel à?” Mẹ cô hỏi. “Sao con lại nói thế?”
“Ôi, thôi nào. Ông ta thật làm người ta sởn gai ốc.”
Mẹ Laurel thở dài. ”Con đừng từ chối cơ hội đổi đời bẳng việc bán nhà cho một người chỉ vì trông họ không mấy đánh tin.”
“Con không thích ông ta. Ông ta làm con thấy sợ.”
“Làm con sợ ư?” Bố cô hỏi. “Có gì đáng sợ ở ông ta chứ?”
“Con không biết,” Laurel đáp, bây giờ chỉ cảm thấy hơi sợ vì cái người đàn ông tên Barnes đó đã đi rồi. ”Ông ta, ông ta trông thật buồn cười.”
Bố cô cười to. “Đúng vậy. Có lẽ ông ta từng là một cầu thủ bóng đá đã dùng mũi đỡ quá nhiều cú sút mạnh. Nhưng con không thể có thành kiến với một người chỉ dựa trên ngoại hình của người đó. Con nhớ chuyện cuốn sách và cái bìa bọc sách chứ?”
“Vâng, con biết,” Laurle dịu lại, nhưng cô nàng không bị thuyết phục. Có điều gì kỳ lạ ở ngươi đàn ông đó, một điều gì đó lạ lùng trong đôi mắt ông ta. Và cô không thích nó.
David cuối cùng cũng hắng giọng. “Mình phải về rồi,” cậu nói. “Mình chỉ ghé qua vài phút thôi.”
“Mình sẽ tiễn cậu,” Laurel nói nhanh tồi dẫn đường ta cửa.
Trước khi bước ra hiên, Laurel còn kiểm tra hai lần để chắc rằng lối xe vào đã hoàn toàn vắng người.
“Cậu có thấy ông ta vẻ kỳ quặc không?” Laurel hỏi ngay khi David đóng cánh cửa trước lại
“Cái gã Barnes đó hả?” Anh chàng ngừng một lúc lâu rồi nhún vai. “Không hẳn,” cậu thú nhận. “Ông ta thuộc dạng kỳ quái, nhưng mình nghĩ hầu như là vì cái mũi đó. Giống như cái mũi của Oweb Wilson* ấy. Có lẽ nó bị va chạm khi chơi bóng giống như bố cậu nói đấy.”
* Owen Wilson (18/11/1968) : Diễn viên hài nổi tiếng người Mỹ, từng đảm nhiệm vai chính trong những bộ phim lừng danh như Anh chàng siêu mẫu hay Kỳ đà cản mũi. Nam diễn viên này có cái mũi rất đặc biệt nên người hâm mộ thường gọi anh là ngôi sao ”vẹo mũi”
Laurel thở dài. “Có thể chỉ có tớ thấy thế. Có lẽ tớ đang quá nhạy cảm vì… ” Cô nàng ra hiệu về phía lưng. “Cậu biết rồi đấy.”
“Ừ, mình cũng muốn nói với cậu như thế,” David thọc hai tay vào túi quần rồi lại rút chúng ra và bắt chéo trước ngực. Sau vài giây, anh chàng đổi ý và thục mạnh hai tay trở lại túi. ”Mình phải nói với cậu, Laurel ạ, đây là điều kỳ dị nhất là mình từng thấy, mình không thể giả vờ như không có chuyện gì được.”
Laurel buôn bã gật đầu. “Mình biết. Mình là một quái vật mà!”
“Không, cậu không phải thế. Ờ… cậu biết mà, kiểu như thế. Nhưng bản thân cậu không phải quái vật,” anh chàng vội nói thêm. ”Cậu chỉ có cái thứ kỳ lạ này thôi. Và mình… mình sẽ làm bất cứ điều gì để giúp cậu. Được không, Laurel?”
“Thật không?” Laurel thì thầm.
David gật đầu. “Mình hứa.”
Những giọt nước mắt biết ơn chực trào ra, nhưng Laurel đã kìm chúng lại. “Cảm ơn cậu.”
“Ngày mai mình sẽ đi lễ nhà thờ với mẹ rồi cùng mẹ đến Eureka dùng bữa tối và sẽ gọi cho cậu.”
“Ừ. Chúc cậu vui vẻ nhé.”
“Mình sẽ cố.” Anh chàng ngập ngừng một phút và trông như sắp quay người rời đi. Nhưng đến giây cuối, anh chàng bước tới và ôm chầm lấy Laurel
Ngạc nhiên, cô cũng ôm đáp lại.
Cô nhìn chiếc xe đạp của David biến vào bóng tối nhá nhem và cứ thế đứng trông theo cậu một lúc lâu sau khi cậu đã mất hút khỏi tầm nhìn. Cô đã vô cùng sợ hãi khi đến nhà David vào ban sáng, nhưng giờ thì cô biết rằng cậu đúng là người cô nên kể chuyện này. Cô mỉm cười. rồi lặng lẽ quay vào nhà với bố mẹ cô.
****
Thứ Hai là ngày đầu tiên Laurel đến trường với bông hoa khổng lồ trên lưng. Cô nàng đã cân nhắc đến việc giả ốm, nhưng ai biết được bông hoa đó sẽ ở đấy bao lâu chứ? Có thể là mãi mãi cũng nên, Laurel nghĩ mà rùng mình ớn lạnh. Cô không thể ốm mãi được. Cô gặp David trước cửa lớp và anh chàng cam đoan đến mấy lần rằng không hề thấy thứ gì dưới lớp áo sơ mi của cô. Cô hít vào một hơi thật sâu và vào lớp học tiết đầu.
Giờ ăn trưa, Laurel ngồi nhìn David. Những đám mây chốc lát lại tan ra, hé lộ một đợt nắng chói chang, và Laurel để ý cái cách mặt trời chiếu ánh sáng lên cậu bạn – nó chiếu xuống những điểm nổi bật tinh tế trên mái tóc màu nâu đỏ và hai hàng mi của cậu. Trước đây cô không hay để ý xem cậu bạn của mình đẹp trai đến mức nào, nhưng vào ngày gần đây, cô phát hiện thấy mình quan sát cậu càng lúc càng nhiều hơn, và hai lần trong bữa ăn trưa cậu ấy đã quay sang và bắt gặp ánh nhìn của cô. David đang bắt đầu gợi lên trong cô cảm giác xốn xang kỳ lạ mà cô thường đọc thấy trong sách báo.
Thừa lúc không có ai nhìn, Laurel giơ tay lên hứng mặt trời. Cũng không hẳn trông như thế. Cả người David đã chắn mất mặt trời và khúc xạ ánh nắng ra bên cạnh. Bàn tay cô chỉ hứng được một phần ánh nắng thôi, thứ ánh sáng nóng rực ấy dường như đi xuyên qua da thịt cô. Laurel đút vội tay vào túi áo. Có lẽ cô mắc chứng hoang tưởng mất rồi.
Những cánh hoa ôm quanh eo Laurel càng lúc càng khó chịu hơn và cô mong được thả chúng ra – đặc biệt là dưới ánh nắng chói chang này mà cô biết sẽ vô cùng hiếm hoi trong vài tháng tới. Laurel hy vọng mặt trời sẽ vẫn còn nắng vào cuối buổi chiều, khi cô có thể trốn một mình đi dạo.
Chelsea nghỉ ốm ở nhà, vì vậy David thân chinh đi cùng Laurel tới lớp tiếng Anh của cô.
“David à?” Cô hỏi.
“Mình đây?”
“Cậu có muốn đi chơi một chuyến với mình chiếu này không? Mình và bố mẹ,” Laurel thêm
Mặt David xịu xuống. “Mình không thể rồi.”
“Tại sao không?”
“Mình sẽ lấy bằng lái trong vài tuần nữa và mẹ đã quyết định là mình cần phải làm việc để trang trải cho tiền xăng cùng tiền bảo hiểm. Mẹ đã kiếm cho mình một công việc vào hôm nay.”
“Ồ. Thế mà cậu đã không kể với mình đấy!”
“Mình chỉ mới tìm được công việc vào hôm qua thôi. Hơn nữa…” anh chàng cúi gần hơn, “hiện tại vấn đề của cậu quan trọng hơn chuyện của mình mà.”
“Vậy thì, chúc may mắn nhé,” Laurel nói.
David thở dài. “Ừ, khó mà làm cho tất cả đồng nghiệp đều thích mình được!” Anh chàng cười gọn lỏn. “Nhà cậu định đi đâu thế?”
“Về nhà cũ của mình. Suốt hai ngày vừa rồi, mẹ mình chẳng nói chuyện gì khác ngoài việc bán ngôi nhà. Mẹ rất hào hứng với nó, nhưng bà cũng còn nhiều điều khó nghĩ.”
“Tại sao? Mình nghĩ là bố mẹ cậu thực sự muốn bán mà.”
“Mình cũng nghĩ thế. Nhưng mẹ đang buồn rầu vì chuyện đó. Mẹ từng lớn lên ở đó. Và bà ngoại trước đây cũng thế. Và trước, trước nữa cũng vậy. Cậu hiểu chứ?”
“Mình nghĩ diểu đó thật đáng sợ. Giá như nhà cậu không phái bán nó đi.”
“Mình cũng mong vậy,” Laurel nói. “Không hẳn là ở đây không tuyệt vời,” cô vội nói. “Mình mừng là nhà mình đã chuyển tới đây. Nhưng ước gì mình có thể về thăm nơi ấy.”
“Câu có về đó kể từ hồi chuyển đi không?”
“Không. Gia đình mình quá bận rộn với cửa tiệm và chuyển về nhà mới, thế nên chẳng có ai có thời gian cả. Vì vậy mẹ muốn về thăm, để chắc chắn là bà quyết tâm bán nó và cào sạch lá trong khi ở đó. Và lau cửa kính nữa. Còn bố mình, có thể ông muốn cắt tỉa gọn gàng cái hàng rào.” Cô cười to, cô làm vẻ hào hứng. “Sẽ rất vui, vui lắm đấy!”
David gật đầu, rồi nhìn cô vẻ nghiêm túc hơn. “Ước gì mình có thể đi,” cậu nói. “Mình thật sự mong vậy.”
Laurel vội nhìn xuống, ánh mắt David quá mãnh liệt. “Để dịp khác vậy,” cô khẽ nói, cố để giọng mình không có vẻ quá thất vọng.
“Ừ. Mình hy vọng thế.”
~°°°°°°~