Tóc Laurel rồi tung khi cả nhà cô đến nơi. Đây là hậu quả bốn mươi lăm phút lái xe trong chiếc mui trần cũ với gió quất vù vù ngang mặt. Họ hướng lên con đường dài dành cho xe chạy, và Laurel nín thở khi xe vòng qua một lùm cây và ngôi nhà giõ nhỏ hiện ra trong tầm mắt.
Sự xuất hiện của ngôi nhà cũ khơi lên nỗi nhớ nhà, đồng hành cùng nó là cơn sóng cảm xúc da diết mà Laurel không ngờ tới. Ngôi nhà gỗ tuy ngỏ bé nhưng lạ mắt náu mình trong một đồn cỏ lớn xanh mướt và rậm rạp có hàng rào ọp ẹp bao quanh. Laurel vẫn thường nhớ đến nó kể từ khi chuyển đi, nhưng chưa bao giờ nỗi nhớ trong cô lại mãnh liệt như lúc này – khi nó xuất hiện trở lại trong tầm nhìn sau bốn tháng trời xa cách. Mười hai năm cô đã sống trông ngôi nhà này và trên mảnh đất này. Cô biết tất cả những con đường mòn ngoằn ngoèo xuyên qua cánh rừng mênh mông sau nhà và từng dành hàng giờ đồng hồ tha thẩn trên những con đường đó. Không hẳn là cô ước ao lại được sống ở đó, nhưng cô cũng không muốn để nó ra đi.
Chiếc xe dừng lại và bố mẹ cô bắt đầu đầu dỡ mớ que xào, xô chậu cùng máy hút bụi xuống. Thấy Laurel lôi cây đàn ghi ta từ ghế sau, mẹ cô cười: “Mẹ thích con chơi cái thứ cổ lỗ sĩ ấy.”
“Tại sao ạ?”
“Nó làm mẹ nhớ về hồi mẹ từng chơi nó ở Berkley.” Bà quay sang cười thật tươi với bố Laurel. “Khi chúng mình lần đầu gặp nhau, anh nhỉ. Hồi đó chúng mình thật đúng là dân hippi.”
Laurel đánh mắt nhìn viền áo dài của mẹ cùng đôi xăng đan hiệu Birken của bố và khịt mũi cười. “Bố mẹ giờ cũng hippi mà.”
“Không, cái này chẳng là gì cả. Hồi đó bố mẹ thật sự hippi cơ.” Bà đan các ngón vào tay chồng. “Em từng mang cây ghi ta tới các cuộc biểu tình. Em chơi bài ‘Chúng tôi sẽ không nhúc nhích’ bị lạc điệu khủng khiếp và mọi người thì gào rống lên. Nhớ không anh?”
Bố Laurel cười và lắc đầu. “Những ngày đại đoàn kết tuyệt vời,” ông nói vẻ chế nhạo.
“Ôi, thật buồn cười!!!”
“Ừ, nếu em nói thế!” Bố cô xoa dịu, cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi mẹ.
“Bố mẹ không phiền nếu con đi lang thang một chút chứ?” Laurel vừa hỏi vừa khoác đai đàn lên vai. ”Lát nữa con sẽ quay về giúp bố mẹ.”
“Được rồi,” mẹ cô nói trong khi bới tìm phía sau thùng xe.
“Con đi đây ạ.” Laurel nói rồi rảo bước về phía sau nhà.
Khu rừng đầy những cây lá kim và cây lá rộng toả bóng mát rượi lên thảm lá xanh mượt trên mặt đất. Hầu như các thân cây ở đây đều phủ một lớp rêu xanh thẵm trên lớp vỏ thô nhám xù xì. Sáng hôm đó trời lất phất mưa. Mặt trời đã ló dạng, biến hàng triệu giọt nước nhỏ thành vô số thiên cầu nhấp nháy khiến bề mặt của mọi vật sáng lung linh như những miếng ngọt lục bảo. Những đường mòn quện xoắn vào nhau len lỏi giữa khoảng tối đen giữa những thân cây. Laurel chậm rãi hướng tới một trong những con đường đó.
Dường như cô đang đi xuyên qua một vùng đấy linh thiêng – nơi in dấu những di tích đổ nát của một thánh đường vĩ đại nào đó từ xa xưa trước khi ký ức loài người xuất hiện. Laurel mỉm cười khi trông thấy một cành cây phủ rêu được rọi sáng nhờ những tia nắng mặt trời yếu ớt. Cô quệt bàn tay qua nó để những giọt nước nhỏ long lanh rơi vào ngón tay mình, rớt xuống mặt đất và loé sáng trong ánh nắng lấp lánh.
Khi đã chắc chắn bố mẹ không thể trông thấy mình, Laurel luồn cây ghi ta ra phía trước và tháo khăn quàng ra. Thở phào nhẹ nhõm, cô nâng vạt áo sơ mi lên một chút để những cánh hoa được tự do xoè dần ra. Vì bị trói chặt gần một ngày trời nên khi được tha ra chúng đau nhức nhối như bị chuột rút. Những cánh hoa tư từ trải rộng trong khi Laurel tiếp tục đi xuống con đường mòn trải đầy lá mỏng. Nghe thấy tiếng róc rách của con suối lớn đằng xa, cô liền rẽ xuống lối đi xuyên qua đám cây, và chỉ vài phút cô đã tìm ra con suối. Ngồi bệt xuống một tảng đá bên bờ suối, cô tháo đôi dép xỏ ngón ra và khẽ đu đưa những ngón chân trong làn nước lạnh giá.
Laurel luôn yêu thích con suối này. Làn nước ở đây lúc nào cũng trong veo đến mức có thể nhìn xuống tận đáy và ngắm đàn cá tung tăng bơi lội. Nơi con suối cắt vào vách đá tạo thành một thác nước nhỏ, bọt trắng xoá được khuấy tung lên trông như muôn vàn bong bóng xà phòng rực rỡ. Cả khung cảnh đó trông chẳng khác nào một bức hoạ lung linh.
Laurel bắt đầu gảy những giai điệu yêu thích trong các bài hát của Sarah McLachlan khi làn hương thơm từ bông hoa dần bao bọc lấy cô.
Bỗng có tiếng sột soạt phát ra phía bên trái khiến cô thình lình ngẩng đầu lên. Cô thận trọng lắng nghe, và thấy có tiếng thì thầm khe khẽ. “Mẹ à?” cô thăm dò hỏi. “Bố ạ?”
Laurel tựa vào cây ghi ta vào một thân cây và tháo nút cái khăn vừa buộc lại quanh cổ tay. Tốt hơn là nên giấu những cánh hoa đi trước khi bố mẹ cô trông thấy.
Cái khăn lục dài không chịu nới lỏng ra khỏi cổ tay cô và cô lại nghe thấy tiếng sột soạt khác lớn hơn khi nãy. Mắt cô lia nhanh tới điểm phát ra âm thanh – ngay bên vai trái. “Xin chào?”
Thận trọng, Laurel xếp các cánh hoa lại và cuốn quanh eo. Cô sắp buộc chặt chúng lại bằng khăn quàng thì một dáng người loạng choạng lao ra từ sau một thân cây. Hắn chiếu tướng cái cây vẻ khó chịu trong giây lát rồi quay về phía Laurel. Tâm trạng bối rối của tên con trai này tan biến và một vẻ ấm áp không ngờ lấp đầy trong đôi mắt hắn. “Xin chào,” hắn nói và mỉm cười.
Laurel thở hổn hển và cô gắng lùi lại, nhưng gót chân vướng vào một cái rễ cây và cô nàng nhã nhào, những cánh hoa bung ra đỡ lấy cô.
Đã quá muộn để che giấu bất cứ điều gì, chúng đã bật xoè lên rõ mồn một trong tầm mắt của một kẻ lạ mặt.
“Không, đừng!… Ôi, trời ơi. Tôi xin lỗi. Tôi có thể giúp em không?”
Laurel ngước nhìn vào đôi mắt xanh biếc sâu thẳm gần như quá rực rỡ và ấn tượng để có thực trên đời. Khuôn mặt một gã trai trẻ ngó xuống cô đăm đăm trong khi cô nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
Kẻ lạ mặt đưa tay ra. “Tôi thật sự xin lỗi. Chúng tôi… là tôi đã gây ra tiếng động vừa rồi đấy. Tôi cứ nghĩ là em nghe thấy tiếng tôi rồi.” Hắn cười bẽn lẽn. “Chắc là tôi nhầm.” Khuôn mặt hắn trông như một bức hoạ cổ điển – xường gì má hằn rõ dưới làn da mịn màng, rám nắng, trong có vẻ phù hợp với bãi biển Los Angeles hơn là trong khu rừng lạnh giá phủ đầy rêu này. Mái tóc dày đen nhánh, ăn khớp với đôi lông mày và hàng mi rậm viền quanh đôi mắt lo âu của mắt. Mái tóc đó khá dài và ẩm ướt – và bằng cách nào đấy hắn đã cố nhuộm cho chân tóc có cùng màu xanh rực rỡ như đôi mắt. Nụ cười hắn dịu dàng và êm ái khiến hơi thở của Laurel tắc nghẹn trong cổ họng. Phải mất mấy giây cô mới lấy lại được giọng nói của mình.
“Anh là ai?”
Hắn khựng lại và quan sát cô bằng một cái nhìn thản nhiên đến kỳ lạ.
“Sao hả?” Laurel giục.
“Em không biết tôi à?” Hắn hỏi.
Laurel định trả lời, nhưng vội ngừng lại. Cô cảm thấy hình như đúng là mình có biết hắn ta. Có một vùng ký ức nào đó, bên ngoài ranh giới của trí óc, nhưng cô càng với tới nơi đó, nó càng tuột đi nhanh hơn. “Tôi nên biết anh sao?” Giọng cô cảnh giác.
Cái nhìn chằm chằm dò xét đột ngột biến mất – cũng nhanh như khi nó xuât hiện. Kẻ lạ mặt khẽ cười – tiếng cười đượm vẻ buồn bã – và giọng hắn bỗng vút lên giữa đám cây rừng, nghe giống một tiếng chim hơn là tiếng con người. “Tôi là Tamani,” hắn nói, vẫn giơ một bàn tay ra giúp Laurel đứng lên. “Em có thể gọi tôi là Tam nếu muốn.”
Đột ngột ý thức được việc mình vẫn đang nằm trên mặt đất ẩm ướt, Laurel cảm thấy xấu hổ kinh khủng. Cô nàng phớt lờ bàn tay Tamani và chống người đứng dậy, quên cả giữ những cánh hoa của mình. Thở gấp gáp, cô nàng giật mạnh vạt áo sơ mi xuống, cau mày khi bông hoa bị ép chặt vào làn da.
“Đừng có lo,” gã trai nói. “Tôi sẽ giữ khoảng cách với bông hoa của em mà.” Hắn ngoác miệng cười toe toét và nhướng cặp lông mày đen lên với cô. Laurel cảm thấy như mình đang lạc lối trong một trò chơi nào đó. “Tôi biết bông hoa của ai được phép đi vào và của ai thì không mà.” Hắn hít vào thật sâu. “Ừm. Và thật hoang đường khi em toả mùi hương mà những cánh hoa của em lại cấm tôi không được bén mảng tới gần.” Hắn tiếp tục nhướng một bên lông mày lên. “Ít nhất là cho tới lúc này.”
Hắn khẽ chạm vào mặt cô và Laurel không thể nhúc nhích. Hắn phẩy mấy chiếc lá ra khỏi mái tóc cô rồi liếc nhanh từ trên xuống dưới thân hinh cô. ”Em có vẻ còn nguyên vẹn. Không có cánh hoa nào bị rách hay bị tước mất cả.”
“Anh đang nói gì thế?” Laurel hỏi, cố giấu đi mấy cánh hoa đang thò ra dưới lớp áo.
“Có hơi muộn cho chuyện đó, em không nghĩ thế sao?”
Cô trừng mắt nhìn hắn. “Anh đang làm gì ở đây vậy?”
“Tôi sống ở đây.”
“Anh không sống ở đây,” cô nói, lúng túng. “Đây là khi đất của tôi mà.”
“Thật thế à?”
Giờ thì Laurel bối rối hơn. “À, đây là đất của bố mẹ tôi.” Cô giữ chặt đuôi áo. “Và anh… anh không được chào đón ở đây.” Sao mà đôi mắt hắn trở nên quá mức dữ dội, không còn là màu xanh lá cây nữa? Cảm xúc giao tiếp thôi. Laurel tự nhủ mình một cách kiên quyết, cố gắng không để bị làm cho loá mắt.
“Tôi không được á?”
Đôi mắt Laurel mở lớn khi hắn tiến một bước tới gần hơn. Khuôn mặt hắn quá tự tin, nụ cười của hắn quá mê hoặc khiến cô không thể bước đi được. Laurel chắc chắn trong đời minh chưa bao giờ gặp một ai như con người này cả, nhưng một cảm giác thân thuộc lại áp đảo, lấn át cô.
“Anh là ai?” Laurel lặp lại.
“Tôi đã nói với em rồi, tôi là Tamani.”
Cô lắc đầu. “Anh thực sự là ai?”
Tamani ép một ngón tay lên môi cô. “Suỵt, đến lúc rồi đấy. Đi với tôi nào.” Kẻ lạ mặt cầm lấy tay Laurel và cô chẳng buồn giật ra khi hắn dẫn cô đi sâu hơn vào tron rừng. Bàn tay kia dần quên mất việc nó đang làm và buông ra khỏi vạt áo sơ mi. Những cánh hoa từ từ nâng lên cho tới khi chúng xoè rộng phía sau cô, phô bày tất cả vẻ đẹp rực rỡ. Tamani nhìn lại ra sau. “Đó, thấy thoải mái hơn rồi đúng không?”
Laurel chỉ có thể gật đầu. Tâm trí cô mờ mịt và dù đâu đó trong tiềm thức cô hoài nghi mình không nên bận tâm đến tất cả chuyện này, cô vẫn bước theo tên con trai có nụ cười mê hồn kia.
Tên con trai đưa Laurel tới một vạt rừng nhỏ quang đãng nơi lá cây phía trên rẽ ra để cho một khoảng nắng lọt qua và rọi xuống tràng cỏ nhỏ điểm những đám rêu xanh lỗ rỗ. Tamani ngồi bệt xuống bãi cỏ ấy và ra hiệu cho Laurel ngồi xuống bên cạnh.
Mê mẩn thích thú, Laurel chỉ ngây ra nhìn. Mái tóc xanh đen của hắn đung đưa những sợi mảnh dài rũ xuống ngang trán, chỉ lộ đôi mắt xanh thẳm. Hắn vận một chiếc áo sơ mi thụng màu trắng trông như được may ở nhà và chiếc quần đùi màu nâu, rộng thùng thình cũng với phong cách tương tự, được buộc thắt lại dưới đầu gối. chúng rõ ràng là lỗi mốt, nhưng hắn đã biến chúng thành rất hợp thời y như những phần còn lại của hắn. Đôi chân hắn để trần, nhưng dường như những chiếc lá thông sắc nhọn và những cành cây gãy dọc con đường mòn chẳng có vẻ gì là làm phiền hắn được. Hắn có lẽ cao hơn Laurel tới mười lăm phân và di chuyển như một chú mèo duyên dáng – điều cô chưa từng thấy ở các chàng trai khác.
Laurel khoanh chân ngồi xuống và nhìn sang hắn vẻ mong đợi. Cảm giác khao khát lạ lùng được đi theo hắn bắt đầu nhạt dần và sự bối rối đang dần len vào.
“Em khiến chúng tôi khá hoảng sợ đấy, cứ chạy mất tăm đi như thế!” Giọng hắn du dương êm ái – âm sắc không hẳn là người Anh, cũng không hẳn là người Ireland.
“Như gì cơ!” Laurel hỏi, cố gắng làm đầu óc tỉnh táo.
“Hôm trước ở đây, hôm sau đã biến mất. Em đã ở đâu thế? Tôi bắt đầu hoang mang lo lắng rồi đấy!”
“Hoang mang lo lắng ư?” Laurel bối rối đến mức không có ý định phản bác hay đòi hỏi thêm thông tin nào.
“Em có kể cho ai nghe về cái đó chưa?” Hắn hỏi, chỉ qua vai Laurel.
Cô nàng lắc đầu. “Không – mà… có. Tôi đã kể cho bạn tôi, David.”
Mặt Tamani sa sầm lại một cách khó hiểu. “Cậu ta chỉ là một người bạn thôi à?”
Sự bình tĩnh của Laurel dần dần bắt đầu trở lại. “Phải… không… tôi không nghĩ điều đó có liên quan gì tới anh.” Nhưng cô nói câu ấy rất nhỏ.
Những đường thẳng nhỏ xuất hiện nơi khoé mắt Tamani và trong khoảng khắc Laurel nghĩ mình đã trông thật một thoáng sợ hãi. Rồi hắn ngả người ra sau và nụ cười dịu dàng trở lại – chắc hẳn cô đã tương tưởng ra điều vừa thấy. “Có thể là không.” Hắn nghịch vơ vẩn một cọng cỏ. “Nhưng bố mẹ em không biết chứ?”
Laurel định lắc đầu, nhưng rồi cô chợt thấy truyện này thật là ngớ ngẩn. “Không… à… có lẽ là có – tôi không nên ở đây.” Cô níi gọn lỏn rồi nhổm dậy. “Đừng có theo tôi.”
“Đợi đã,” Tamani nói, giọng hoang mang.
Laurel gạt một cành cây thấp chắn ngang. “Anh đi đi.”
“Tôi có câu trả lời!” Tamani gọi với theo.
Laurel đứng và nhìn lại sau. Tamani đã nhổm lên, vẻ khẩn nài cô ở lại.
“Tôi có câu trả lời cho tất cả các thắc mắc của em. Về sự nở hoa, và về… bất cứ điều gì khác.”
Cô từ từ quay lại, không chắc liệu có nên tin tưởng gã trai này không.
“Tôi sẽ kể cho em nghe bất cứ điều gì em muốn biết,” hắn ta nói, bây giờ giọng đã bình tĩnh hơn.
Laurel tiến bước về phía trước và Tamani tức thời bớt căng thẳng. “Anh ngồi ở đó,” Laurel nói, chỉ tay về phía bên kia khoảng đất trống. “Còn tôi sẽ ngồi ở đây. Tôi không muốn anh chạm vào tôi lần nữa.”
Tamani thở dài, nhưng vẫn nói: “Công bằng đấy.”
Laurel ngồi yên trên thảm cỏ nhưng vẫn đầy cảnh giác và sẵn sàng bỏ chạy. “Được rồi. Nó là cái gì nào?”
“Một bông hoa.”
“Nó sẽ biến đi chứ?”
“Đến lượt tôi hỏi chứ, em đã đi đâu thế?”
“Thành phố Crescent. Nó sẽ biến mất chứ?” Cô nhắc lại, giọng đanh hơn.
“Đáng buồn là đúng thế.” Hắn thở dài não nề. “Và còn đáng tiếc nữa.”
“Anh chắc hắn là nó sẽ biến đi chứ?” Sự ngần ngại của Laurel biến mất khi cô túm được cái tin tức tốt lành hắn vừa cung cấp.
“Tất nhiên rồi. Em sẽ lại nở hoa vào năm tới. Cũng như tất cả các bông hoa khác, chúng không tồn tại mãi mãi đâu.”
“Sao anh biết điều đó?”
“Lại đến lượt tôi rồi. Thành phố Crescent cách đây bao xa?”
Laurel nhún vai. “Bốn bay năm mươi dặm gì đó.”
“Hướng nào?”
“Không, lượt của tôi. Làm thế nào anh biết được về cái thứ này?”
“Tôi giống em mà. Chúng ra cùng một loài.”
“Vậy hoa của anh đâu?”
Tamani cười lớn. “Tôi không nở hoa!
“Anh đã nói là anh giống tôi mà. Nếu đúng như thế thì lẽ ra anh cũng phải có một bông hoa chứ!”
Tamani chống một khuỷu tay lên. “Tôi là con trai, trong trường hợp em không nhận ra.”
Laurel cảm thấy hơi thở của mình tăng nhanh. Cô nhận thức rõ hắn là một tên con trai.
“Hướng nào?” Hắn lập lại.
“Hướng Bắc. Anh không có bản đồ à?”
Hán toét miệng ra cười. “Đây là câu hỏi của em à?”
“Không!” Laurel kêu lên, rồi trừng mắt nhìn Tamani khi hắn cười ngất. Câu hỏi thực sự của cô nóng lòng muốn bật ra khỏi đầu môi, nhưng cô lại sợ câu trả lời. Cuối cùng cô nuốt khan và khẽ hỏi: “Tôi sẽ biến thành một bông hoa sao?”
Một nụ cười khoái trá xuất hiện nơi khoé miệng Tamani, nhưng hắn không cười thành tiếng. “Không,” hắn khẽ đáp.
Laurel thở phào nhẹ nhõm.
“Em vẫn luôn là một bông hoa mà.”
“Gì cơ?” Cô hỏi. “Ý anh là sao?”
“Em là một loài thực vật. Em không phải một con người, không bao giờ là thế. Việc nở hoa là biểu hiện rõ ràng nhất,” Tamani giải thích, bình tĩnh hơn là Laurel nghĩ hắn ta có quyền như thế.
“Một loài cây ư?” Laurel hỏi, không buồn che giấu sự hoài nghi rõ ràng trong giọng nói.
“Phải. Tất nhiên là không phải như bất kì loài thực vật nào. Em thuộc về hình thái tiến hoá cao nhất của sinh vật trên thế giới này.” Hắn cúi người về phía trước, đôi mắt sáng lấp lánh. “Laurel, em là một tiên cây!”
Quai hàng của Laurel nghiến chặt lại khi nhận ra mình đã ngu ngốc đến mức nào. Bị cuốn hút vào bởi một khuôn mặt điển trai, bị điều khiển để hắn ta dẫn dắt vào sâu trong rừng, và thậm chí cìn cả tin vài những đòi hỏi thái quá của hẳn nữa. Cô đứng dậy, đôi mắt loé lên giận dữ.
“Đợi đã,” Tamani gọi, lao tới tóm lấy cổ tay Laurel. “Đừng đi chứ. Tôi cần biết bố mẹ em em sắp làm gì với mảnh đất này.”
Laurel giằng mạnh cổ tay ra. “Tôi muốn anh rời khỏi đây!” Cô rít lên. “Nếu như tôi còn nhìn thấy anh lần nữa, tôi sẽ gọi cảnh sát đấy!” Cô quay người và bỏ chạy, kéo mạnh phần lưng áo xuống che những cánh hoa.
Hắn gọi với theo: “Laurel! Tôi cần phải biết, Laurel!”
Cô thúc mình chạy nhanh hơn nữa. Dường như lúc này không có gì quan trọng hơn việc phải tránh xa Tamani, càng xa càng tốt. Con người xa lạ ấy đã khuấy lên nhiều cảm xúc rồi bời trong cô.
Laurel dừng lại vài phút để cuốn những cánh boa quanh eo và buộc chúng lại bằng tấm khăn choàng. Cô nhặt cây đàn ghita và khoác lên lưng. Khi khoác đàn lên, bàn tay cô lướt ngang qua một tia nắng mặt trời. Cô khựng lại, thò bàn tay ra lần nữa. Cổ tay cô lấp lánh những chấm li ti của một thứ bột bụi đan toả sáng lờ mờ. Tuyệt thật, hắn đã để lại một thứ cặn bẩn nào đó lên người mình. Một trờ lừa đảo ngu ngốc!
Khi tiến lại gần ngôi nhà gỗ nhỏ, Laurel dừng lại, ngực cô trĩu nặng. Cô nhìn lại cổ tay mình lần nữa và điên cuồng chà xát thứ bột lấp lánh đó đi cho tới khi tất cả dấu vết của nó biến mất.
~°°°°°°~