Quyển 11 – Chương 3

Quyển 11 - Chương 3

Tôi trích từ trong trí não ra tất cả những ký ức liên quan tới Mộ.

Đó là khoảng thời gian tôi mới thành hình người, bắt đầu tu luyện trên núi Phù Lung.

Cứ sau mỗi dịp Trung thu, tôi liền đi xuống thung lũng dưới chân núi, tìm một loại quả dại tên là sơn mang tử. Giống quả này chẳng ngon chút nào, chua loét lại hơi đăng đắng, thịt quả thô xác, cứ như quăng vào miệng một nắm gai nhỏ, nhưng Tử Miễu cứ khăng khăng bắt tôi mỗi ngày phải ăn một quả, cho tới tận tiết Đông chí, nói rằng nó có lợi cho điều hòa hơi thở, củng cố nguyên khí. Ngoài mùi vị của giống quả này, tôi còn nhớ đến một cây hòe mọc trơ trọi một mình giữa thung lũng, một cây hòe nhỏ thấp bé gầy gò, thiếu sức sống, cành nào cũng rũ xuống rũ rượi, giống như một mớ tóc xõa rối bù.

Trông nó chẳng có gì đáng chú ý. Nếu không phải vì cả một thung lũng chỉ có một cái cây này, có lẽ tôi đã không phát hiện ra sự tồn tại của nó.

Khi đó, tôi vẫn là một yêu cây bé nhỏ ham chơi quên trời, thích bứt những sợi dây leo nhỏ bé mọc quanh thung lũng bện thành lưới, sau đó chạy tới bên đầm nước được hình thành bởi dòng suối phun ra từ một hang ngầm nào đó bắt cá chơi. Cá trong đầm nước đẹp tuyệt vời, không những sắc màu rực rỡ, mà có nhiều con còn biết kêu lên những âm thanh rất vui tai, đặc biệt là khi chúng bị tôi nhốt vào trong lưới, có con còn kêu khóc như trẻ nhỏ, khiến tôi lúc đó vô cùng thích chí, thường xuyên bắt chúng lại, rồi thả ra, rồi lại bắt lại, sau đó lại thả ra, cứ đùa ác mãi như thế mà không biết chán.

Trong thung lũng còn có rất nhiều động vật nhỏ. Có loài chim cánh vàng cam rực rỡ, có cáo trắng tinh khôn, có chuột chũi xảo quyệt, nhiều vô số kể. Nhưng tôi thích nhất vẫn là con thỏ ba tai, mặt đen mình trắng, béo nung núc như một quả bóng xù, dẫn theo bầy con nhỏ, phục phịch tìm đến ven đầm nước tìm đám cỏ dại trông giống hệt rêu xanh gặm ăn. Khi thấy những con vật béo núng nính vừa nhìn đã muốn trêu chọc này, tôi luôn nấp vào một chỗ mà chúng không ngờ tới, sau đó thình lình nhe ranh giơ vuốt nhảy vọt ra, dọa cho bọn chúng giật mình tháo chạy tán loạn, suýt lăn cổ xuống hồ nước, còn tôi thì đứng ở bên cạnh cười ngặt nghẽo đến đau cả bụng.

Tôi đã thỏa sức tận hưởng cuộc sống tự do nhờ tu được hình người, thân thể và linh hồn tôi ngất ngây trong niềm vui sướng nguyên sơ nhất, thuần túy nhất.

Nhưng ngày hôm đó, khi cây hòe nhỏ ngượng ngùng đưa cành lá giữ lấy cánh tay tôi, gọi tên tôi, khẩn cầu tôi tìm Tử Miễu để biến cô ta thành người như tôi, tôi đã thẳng thừng từ chối.

– Tại sao lại không thể? Chị Sa La, rõ ràng em đã nhìn thấy thượng tiên Tử Miễu ban hình dạng con người cho chị vào cái đêm hôm ấy! – Cành cây của cô ta càng quấn chặt lấy cánh tay tôi, lắc qua lắc lại một cách không cam chịu – Chị ơi, chị hãy cầu xin thượng tiên Tử Miễu, cũng ban hình người cho em!

Thật nực cười! Chúng ta thân quen lắm hay sao?

Đối mặt với một đồng loại chẳng biết chui từ đâu ra, đối mặt với một yêu cầu “vô lễ” đến thế, đương nhiên là tôi thấy phản cảm, lại càng không thể đồng ý với yêu cầu của cô ta. Tử Miễu từng nói với tôi, khi anh ban tặng hình người cho tôi, thoạt nhìn ngỡ như đơn giản, nhưng kỳ thực đã tổn hao không ít nguyên khí và linh lực, phải mất đến bốn mươi chín ngày sau mới coi như hồi phục hoàn toàn, để tôi có được hình dạng con người là việc không hề dễ dàng, nên rất mong muốn tôi sẽ chăm chỉ tu luyện. Trước sự thực này, điều khiến tôi quan tâm không phải là những lời Tử Miễu nói ra, mà là đôi môi trắng bệch khi anh nói. Bắt đầu từ giây phút đó, tôi liền phát hiện ra, điều tôi quan tâm nhất, hoàn toàn không phải là tôi tu luyện thế nào, mà là Tử Miễu có được bình an hay không.

Giờ đây, làm sao tôi có thể vì một “tham vọng” viển vông vô lý của một kẻ được gọi là đồng loại mà chuốc thêm phiền phức cho Tử Miễu? Tôi chẳng hề quen biết cây hòe này, chỉ đôi lúc chạy chơi mệt thì tựa vào thân nó nghỉ ngơi chốc lát, thi thoảng tâm sự vài câu vô thưởng vô phạt với nó mà thôi. Lẽ nào chỉ vì thế mà nó khẳng định rằng nó đã là bạn thân tri kỷ của tôi, tôi sẵn sàng hi sinh vì nó? Thật nực cười!

– Chị Sa La, hãy dẫn em đi với!

– Không được, tôi và cô không giống nhau! – Tôi bắt đầu giằng những cành cây bám lấy cánh tay mình ra.

– Tại sao lại không giống nhau? Chẳng phải chúng ta được sinh ra cùng một chỗ đấy ư? – Nó ngỡ ngàng, dường như hơi tức giận.

– Tôi đã nói rồi, chúng ta không giống nhau!

Tôi cũng không hiểu tại sao tôi cứ nhấn mạnh điều đến điều này. Tôi và nó có điểm nào không giống nhau? Chẳng qua chỉ là một cây mọc trên đỉnh núi, một cây mọc dưới chân núi mà thôi.

– Không giống nhau ở chỗ nào? Chị có thể làm được, thì em cũng có thể! Em muốn giống như chị, sống tự do tự tại! – Cành cây quấn lấy cánh tay tôi mỗi lúc một chặt hơn.

– Ở lại nơi này sẽ tốt hơn cho cô. – Tôi đã tìm ra được một lý do khác thuyết phục hơn, rồi vừa giằng giật những cành cây đang quấn lấy cánh tay mình, vừa lặp lại một cách máy móc.

– Nói dối! Chị nói dối! Chị nói dối! Chị có thể làm được, tại sao em lại không thể?

Những cành cây bất ngờ vươn lên cổ tôi, chất chứa một niềm phẫn nộ muốn bóp chết tôi.

Đùa à? Một cây hòe nhỏ bé yếu ớt thế này, làm sao có thể là đối thủ của tôi? Tuy tôi khi đó mới chỉ có chút bản lĩnh mèo què, nhưng dù sao tôi cũng đường đường là một yêu cây được thượng tiên trên thiên giới, thủy thần của bốn phương Tử Miễu đích thân chăm chút thành hình, với thân phận là tỳ nữ của anh.

Cành cây của nó đã bị thần chú của tôi cắt phăng thành mấy đoạn.

Tôi nghe thấy tiếng khóc của nó ở sau lưng.

– Em muốn được giống như chị… Em cũng muốn được ăn quả dại trong núi, muốn hù dọa bầy thỏ béo tròn… Em muốn có người nói chuyện với em, đưa em cưỡi gió bay lượn, giống như Tử Miễu đã đối xử với chị…

Tôi lập tức chạy vụt đi. Tiếng khóc của cô ta khiến tôi rất khó chịu. Khi đó, tôi vẫn chưa biết cách cảm thông với nỗi đau buồn của người khác.

Câu Chuyện Phù Sinh

Câu Chuyện Phù Sinh

Score 9
Status: Completed Author:

#REVIEW: CÂU CHUYỆN PHÙ SINH + PHÙ SINH NGOẠI TRUYỆN 7 ĐÊM.

Tác giả: Sa La Song Thụ.
Thể loại: Huyền huyễn.
Tình trạng: Được Huy Hoang Bookstore phát hành.
Dịch giả: Chu Thanh Nga - Đặng Hương Thảo
Reviewer: Tram H. Nguyen

---------------

(Ai không kiên nhẫn thì đọc 1-2 chương đầu có thể nhảy đến chương 10 đọc về cặp đôi chính!)

Thật sự lâu lắm rồi, gần cả một năm nay tôi mới đọc được một truyện hài lòng đến vậy! Truyện vô cùng lạ, hấp dẫn lôi cuốn lại giàu nhân văn.

Nếu tuổi thơ bạn đã từng đắm say những câu chuyện 1001 đêm, mỗi ngày là một câu chuyện hoàn toàn khác nhau, thế giới khác nhau...

Nếu bạn đang trong tâm trạng chán truyện, hiện đại cũng ngán, cổ đại cũng nản, huyền huyễn cũng không ưng…

Nếu bạn đã quá ngấy với các loại truyện yêu hận tình thù, hai nhân vật chính vừa yêu thắm thiết lại vừa ngược nhau cả mấy trăm chương không có hồi kết

Nếu bạn không có đủ thời gian để theo dõi một câu truyện dài với nhiều tình tiết, mưu mô hại não nhưng vẫn muốn đọc truyện thư giãn

…thì mời bạn theo tôi bước vào “Câu Chuyện Phù Sinh”.

Phù sinh, chính là đời người, vô định, nổi trôi, đầy biến số..."Cuộc đời vốn dĩ là một hành trình đắng ngọt sóng đôi". Nhưng “Câu chuyện Phù sinh” và “Phù sinh ngoại truyện” không phải viết về cuộc đời con người, mà viết về những yêu quái sống đan xen giữa nhân gian loài người”.

---------------

Với tôi, đây là một câu chuyện rất LẠ và HAY.

🌿Truyện lạ vì truyện có kết cấu …rất lạ mà tôi chưa từng thấy ở những truyện ngôn tình khác! Cả truyện là tập hợp nhiều câu chuyện đơn lẻ nhưng được xâu chuỗi với nhau xoay quanh người dẫn truyện là nữ chính. Những câu chuyện kể về cuộc sống của muôn loài, từ thực vật, tới những động vật như mèo, chuột, bươm bướm tới nhân sư…

Ban đầu khi tôi đọc cũng chưa hiểu phần liên kết giữa những nhân vật này, cảm thấy lạ nhưng hơi rời rạc. Nhưng bạn cứ bình tĩnh đọc hết, về sau sẽ thấy các nhân vật được liên kết rất chặt chẽ, đều là anh em bạn bè tốt của nam nữ chính, dễ thương vô cùng.

* Nhờ vậy nếu đọc mấy mẩu chuyện nhỏ mà bắt đầu chán thì nhảy đến chương 10 để đọc diễn biến của đôi chính nha! (Drop vài chương ko ảnh hưởng gì đến truyện)

🌿Truyện lạ vì truyện là sự kết hợp tinh tế độc đáo giữa cổ đại, hiện đại, huyền huyễn và dị giới. Truyện bắt đầu từ một yêu cây được sinh ra làm người từ hàng ngàn năm trước và tồn tại cho đến bây giờ giữa thế giới văn minh loài người. Truyện lại không viết về con người mà về những yêu quái mang hình dáng con người, với những năng lực đặc biệt nên mang một màu sắc huyền huyễn bí ẩn, liêu trai, thu hút.

🌿Truyện hay vì truyện mang đến nhiều hương vị, nhiều khung cảnh cho người đọc, từ rừng tuyết Bắc Âu đến sa mạc Sahara nắng cháy, từ thời cổ đại xa xưa tới thành phố văn minh phồn hoa.

🌿 Truyện hay vì truyện rất giàu tình cảm và giá trị nhân văn! So với thể loại ngôn tình thông thường, truyện đã vượt qua tình cảm yêu đương nam nữ thuần túy mà mang đến những bài học cao hơn về tình người, về lý tưởng, niềm tin, khát vọng sống.

🌿Truyện hay vì truyện được dịch rất mượt mà, thuần Việt, giọng văn hài hước thú vị. Khi đọc, tôi không có cảm giác đây là môt truyện ngôn tình Trung Quốc. Ngoài ra truyện còn thành công nhờ có một đôi nam nữ chính hết sức cá tính, dù xuất hiện ít nhưng “chất như nước cất trên trời”

---------------

🌿Nữ chính Sa La- một yêu cây (cây yêu quái thành người) được sinh ra trong tháng Chạp tuyết trắng trên đỉnh núi Phù Lung. Trải qua ngàn năm vui buồn, cô mở một tiệm bánh ngọt Không Dừng với loại trà đắng mang tên Phù Sinh. Sa La ham tiền ham vàng, thích nghe khách đến quán kể chuyện, mang một tính cách có vẻ ung dung bình thản. Nhưng bản chất Sa La là một cô gái hết sức trượng nghĩa, tốt bụng, hào hiệp mà cũng quật cường cố chấp vô cùng.

🌿 Nam chính Ngao Xí- con rồng hung bạo kiêu hãnh, cháu đích tôn của Long Vương, thân phận cao quý, rực rỡ như mặt trời. Nam chính xuất hiện chính thức rất trễ, tận những chương cuối nhưng không vì vậy mà bị chìm khuất. Ngược lại, khi ngẫm lại, ta sẽ thấy Ngao Xí đã luôn bên cạnh Sa La ngàn năm vạn năm. Ngang tàng khí phách mà cũng dịu dàng sâu sắc thâm tình biết bao!

---------------

🌿"Chúng ta căm ghét một người, thường bởi vì đôi bên quá giống nhau. Chúng ta yêu quý một người, cũng bởi vì đôi bên quá giống nhau.Nhưng có những lời, tôi không bao giờ có thể thốt ra khỏi miệng. Hắn cũng vậy"

🌿"Chúng ta kết hôn đi…
– Cho tôi ba lý do! – Rất lâu rất lâu sau, tôi lên tiếng.
– Thứ nhất, ngoài tôi ra không ai thèm lấy cô. Thứ hai, ngoài cô ra cũng chẳng có ai thèm lấy tôi. Thứ ba, anh yêu em! – Ngao Xí trả lời một cách thần tốc, tựa như buột miệng phun ra chẳng hề suy nghĩ.

🌿 "Đi mãi, đi mãi, tôi chợt giở thói nhõng nhẽo:

– Đi không nổi nữa! Anh cõng em đi…

– Em khùng à? Con lạc đà lù lù ngay bên cạnh, còn đòi anh cõng? – Hắn trừng mắt nhìn tôi.

– Lạc đà là chồng em hay anh là chồng em? – Tôi nâng cao âm lượng.

– Là anh… Haizzz… Đành vậy. – Hắn khom người xuống, chỉ lên lưng mình"

🌿"Đời người vốn dĩ là một cuộc hành trình đắng ngọt sóng đôi. Người không có tình yêu, dù bên cạnh có đông vui náo nhiệt, vẫn không khỏi cô đơn. Người có tình yêu, dù phiêu bạt chân trời, dầm sương dãi gió, cũng không hề đơn độc.

Tôi nghĩ, mình không cần phải bôn ba Không Dừng nữa, bởi vì, tôi đã tìm thấy nơi tôi muốn dừng lại nhất."

---------------

🌿 Có điểm khiến tôi không hài lòng về truyện không? Đương nhiên sẽ có chứ! Đó là vài đoạn trong truyện mang tính “thuyết giáo” hơi nhiều. Những bài học đạo lý thì để chúng ta tự nhận ra, tự ngẫm nghĩ sẽ hay hơn là nói ra hết rồi. Ngoài ra, một điều nữa mà tôi phải nói “giá như”, đó là …giá như có thêm nhiều đoạn tình cảm của đôi Rồng và Cây này. Đôi này dễ thương quá đi mất! Tiếc là ít đất diễn quá!

🌿 Trong những ngày vất vả cơm áo gạo tiền, lên bờ xuống ruộng, khép lại trang sách cuối với lời tự nhủ của Sa La, tôi thấy lòng mình bỗng nhẹ nhàng hơn nhiều...

"Chỉ cần chúng ta còn sống, chỉ cần chúng ta vẫn tin tưởng và hy vọng, chỉ cần chúng ta sẵn lòng đi về phía trước, rồi sẽ tới được đoạn đường tốt đẹp hơn."

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset