Quyển 14 – Chương 3

Quyển 14 - Chương 3

Chất lỏng âm ấm, xộc lên mùi hôi tanh lợm giọng chầm chậm chảy từ đầu lưỡi vào trong cơ thể.

Từng tế bào sắp bị đông cứng dần dần hồi tỉnh trong một sự ấm áp khó chịu.

Đường Trạch nhấc mi mắt nặng trịch lên, một bóng đen ngược sáng mờ mờ ảo ảo in vào tầm mắt.

Khạc!

Trong phổi dường như đã chảy vào thứ gì đó không nên chảy vào, mùi tanh nồng nặc khiến anh bị sặc, ho dữ dội.

Lúc này, Đường Trạch mới nhìn rõ, thứ vừa phun ra từ miệng mình không chỉ là nước bọt, mà còn những giọt máu lẫn với nước bọt. Trước ngực anh ướt đẫm một mảng, vạt áo trắng đã đổi sang màu đỏ tươi.

Luồng hơi nóng phì phò thô bạo phụt thẳng vào mặt anh. Ngẩng đầu lên lần nữa, một khuôn mặt nhem nhuốc bùn đất và bẩn thỉu kề sát mặt anh, một mái tóc rối bù như rơm lay động trong gió, đuôi tóc chốc chốc lại quét lên trán và mũi anh, bốc lên một thứ mùi khó ngửi.

Bàn tay mọc đầy những chiếc móng dài ngoẵng đen sì, hoặc có lẽ là giống vuốt hơn, nâng một chiếc lá cây rất dày đã được cuộn thành hình phễu, bên trong vẫn còn đọng lại ít chất lỏng đỏ tươi, khẽ sóng sánh.

– Ngươi là cái giống gì!

Đường Trạch hét lớn, thẳng tay đẩy bật đôi tay trước mặt đi, kéo lê bên chân đứt lùi lại đằng sau, theo phản xạ lần tìm thanh trường kiếm luôn gắn với mình như hình với bóng.

Ánh mắt hoảng loạn nhìn khắp xung quanh, chỉ thấy cách đó không xa, một vài ngọn núi cao ngất mịt mờ đứng san sát trong màn sương mỏng, dưới chân núi cỏ dại phủ rợp, đá tảng khấp khểnh chồng chéo, lại có nhiều hang đá cao tới mấy chục mét, xếp thành một hàng thẳng tắp từ chân núi tới bờ biển, trông không giống như hang đá tự nhiên, mà giống như được đào thành.

Đằng sau, tiếng sóng vỗ ì oạp mỗi lúc một lớn dần. Đường Trạch quay đầu lại nhìn, bầu trời và mặt biển nối liền với nhau thành một đường mờ mịt, chẳng thể nào phân biệt được phương hướng.

– Kiếm đâu? Kiếm của ta đâu? – Đường Trạch gầm lên giận dữ, hai tay cào bới loạn xạ lên mặt đất, nỗi đau đớn kịch liệt ở phần chân đứt đã trở nên tê dại.

Kẻ kia vẫn ngồi chồm hỗm tại chỗ, bất động nhìn Đường Trạch đang gần như hóa điên, hồi lâu sau, mới đứng dậy, quay người bước sang bên phải, tiến lại gần một thân cây to lớn cong vẹo.

Hình dáng chẳng có gì khác biệt so với con người bình thường, lại còn rất mảnh mai, giống như con gái, quanh người quấn mảnh lông thú màu đen, trước ngực đeo một chuỗi ngọc tròn xoe, trắng muốt trong veo như ngọc mỡ dê. Cánh tay và bắp chân đều để lộ ra ngoài, đi chân trần, trên làn da cáu bẩn bám đầy bùn đất và rác rưởi.

Đường Trạch đến lúc này mới nhìn rõ toàn bộ diện mạo của kẻ này, trái tim bỗng nảy lên dồn dập không thể nào áp chế.

Ánh mắt anh di chuyển theo đối phương.

Nằm dưới gốc cây là một con hươu, phần cổ đỏ loang một mảng, bốn vó chốc chốc còn co giật.

Đường Trạch đã biết thứ mình vừa uống khi nãy là gì.

“Con người” kia bước tới chỗ cách con hươu không đầy một mét, lấy từ bên dưới lớp lá khô ra thanh kiếm mà Đường Trạch đã đánh mất.

Quay trở lại, “keng” một tiếng ném thanh kiếm xuống cạnh anh.

– Ngươi là cái giống gì? Đây là nơi nào? – Đường Trạch vội chộp lấy vũ khí của mình, chỉ thẳng vào “con người” đang im lặng nhìn anh.

Thế nhưng, cánh tay anh đã không còn đủ sức giữ vững thanh trường kiếm nặng như đá tảng này nữa. Cái sức nặng quen thuộc từ lâu, lúc này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của anh.

Keng!

Cánh tay anh rã rời thõng xuống. Thanh trường kiếm rơi xuống đất, đập vào đám đá tảng lởm chởm, tia lửa bắn tóe.

Không những không nhấc nổi kiếm lên, mà ngay cả thứ năng lực dị thường dùng để phân biệt giống sinh vật đứng trước mặt kia là con người hay yêu ma cũng đã tiêu biến hoàn toàn.

“Người kia” bước tới bên anh, khom lưng xuống nâng cánh tay anh lên, kéo anh về phía hang đá.

Vóc dáng tuy mảnh mai nhỏ nhắn, nhưng sức lực lại lớn mạnh đến kinh ngạc, xem ra có lẽ sánh ngang với sức lực của hai người đàn ông bình thường.

Đường Trạch vận hết sức lực, vẫn không thể nào giãy ra được.

Muốn vung kiếm lên, nhưng không nhấc nổi.

Anh chưa bao giờ ngờ được rằng mình sẽ rơi vào cảnh thê thảm đến mức này. Chàng trai phi phàm trừ yêu diệt ma chỉ trong chớp mắt trước kia, giờ đây đã rời khỏi anh mỗi lúc một xa…

Đường Trạch là một pháp sư trừ yêu chuyên nghiệp, nhưng chỉ làm việc cho duy nhất một chủ – tập đoàn Đồ Môn, những kẻ hừng hực dã tâm, thề sẽ thâu tóm toàn bộ huyết mạch kinh tế toàn cầu trong tay mình.

Tuy nhiên, anh lại không hề thừa nhận thân phận “làm thuê” của mình. Chủ tịch tập đoàn Đồ Môn, một lão già tóc bạc phơ phơ đã sắp xuống lỗ, trong buổi tiệc một năm về trước, đã chính miệng tuyên bố thông tin về hôn lễ của cháu gái mình và kẻ “làm thuê” là anh.

Lễ Giáng sinh năm nay sẽ là ngày anh rước vị hôn thê về dinh. Chính cô gái nhan sắc mỹ miều, nhưng ốm yếu bệnh tật ấy đã đích thân chọn ngày tổ chức hôn lễ.

Cô sinh ra đã mắc phải căn bệnh quái lạ, cứ tới mùng một hôm rằm là không thể thở được, đau đớn tới mức chỉ muốn chết luôn cho xong. Những bác sĩ nổi tiếng trên khắp thế giới mà ông nội cô đã tìm tới đều bó tay hết cách. Dùng đủ mọi thiết bị máy móc tân tiến, mới miễn cưỡng duy trì được sự sống cho cô tới năm mười bảy tuổi. Cho tới lúc đó, một vị Lạt Ma đã nói với ông nội cô rằng, bệnh của cô chỉ có thể dùng nguyên đan của yêu ma trong thiên hạ cho vào thuốc, mới có thể lấy độc trị độc, bảo toàn tính mệnh. Bằng không, sẽ không sống được qua tuổi mười tám.

Và thế là, một bản hợp đồng dài hạn đã được đặt trước mặt Đường Trạch. Từ lúc đặt bút ký hợp đồng tới nay, đã hơn bốn năm. Vì cô, số yêu ma chết dưới kiếm của anh trong mấy năm nay đã nhiều không đếm xuể. Nguyên đan của chúng dễ dàng bị anh đoạt lấy, cuối cùng biến thành một vị “thuốc quý” trong bát thuốc của vị hôn thê.

Truy sát con quỷ biển sống ở nơi thẳm sâu của biển Tây Hải là “nhiệm vụ” cuối cùng của anh trước khi kết hôn. Bệnh tình của vị hôn thê, gần đây dường như lại có dấu hiệu trầm trọng hơn, nguyên đan của đám tiểu yêu tầm thường đã không đủ để đáp ứng, anh buộc phải tìm những yêu ma có đạo hạnh ngàn năm trở lên cho cô.

Quỷ biển ngàn năm là lựa chọn tốt nhất.

Vậy mà, anh đã thất bại.

Anh cứ ngỡ rằng quỷ biển sẽ ngoan ngoãn giao nguyên đan ra. Những yêu quái đẳng cấp như nó, cho dù mất đi nguyên đan cũng sẽ không mất mạng. Chúng vẫn có thể tiếp tục giữ lại thân xác của mình, sống như một con người bình thường trên thế gian, dần dần già lão.

Hóa ra yêu ma cũng biết thế nào là thà chết không chịu khuất phục. Sau khi tận mắt chứng kiến đồng loại từng kẻ một bỏ mạng dưới lưỡi kiếm điên cuồng của anh, nó thà tự hủy hoại thân xác của mình, dồn nén tất cả oán hận vào trong viên nguyên đan đã dùng tính mạng để kích nổ, quyết không để cho Đường Trạch được như ý…

Câu Chuyện Phù Sinh

Câu Chuyện Phù Sinh

Score 9
Status: Completed Author:

#REVIEW: CÂU CHUYỆN PHÙ SINH + PHÙ SINH NGOẠI TRUYỆN 7 ĐÊM.

Tác giả: Sa La Song Thụ.
Thể loại: Huyền huyễn.
Tình trạng: Được Huy Hoang Bookstore phát hành.
Dịch giả: Chu Thanh Nga - Đặng Hương Thảo
Reviewer: Tram H. Nguyen

---------------

(Ai không kiên nhẫn thì đọc 1-2 chương đầu có thể nhảy đến chương 10 đọc về cặp đôi chính!)

Thật sự lâu lắm rồi, gần cả một năm nay tôi mới đọc được một truyện hài lòng đến vậy! Truyện vô cùng lạ, hấp dẫn lôi cuốn lại giàu nhân văn.

Nếu tuổi thơ bạn đã từng đắm say những câu chuyện 1001 đêm, mỗi ngày là một câu chuyện hoàn toàn khác nhau, thế giới khác nhau...

Nếu bạn đang trong tâm trạng chán truyện, hiện đại cũng ngán, cổ đại cũng nản, huyền huyễn cũng không ưng…

Nếu bạn đã quá ngấy với các loại truyện yêu hận tình thù, hai nhân vật chính vừa yêu thắm thiết lại vừa ngược nhau cả mấy trăm chương không có hồi kết

Nếu bạn không có đủ thời gian để theo dõi một câu truyện dài với nhiều tình tiết, mưu mô hại não nhưng vẫn muốn đọc truyện thư giãn

…thì mời bạn theo tôi bước vào “Câu Chuyện Phù Sinh”.

Phù sinh, chính là đời người, vô định, nổi trôi, đầy biến số..."Cuộc đời vốn dĩ là một hành trình đắng ngọt sóng đôi". Nhưng “Câu chuyện Phù sinh” và “Phù sinh ngoại truyện” không phải viết về cuộc đời con người, mà viết về những yêu quái sống đan xen giữa nhân gian loài người”.

---------------

Với tôi, đây là một câu chuyện rất LẠ và HAY.

🌿Truyện lạ vì truyện có kết cấu …rất lạ mà tôi chưa từng thấy ở những truyện ngôn tình khác! Cả truyện là tập hợp nhiều câu chuyện đơn lẻ nhưng được xâu chuỗi với nhau xoay quanh người dẫn truyện là nữ chính. Những câu chuyện kể về cuộc sống của muôn loài, từ thực vật, tới những động vật như mèo, chuột, bươm bướm tới nhân sư…

Ban đầu khi tôi đọc cũng chưa hiểu phần liên kết giữa những nhân vật này, cảm thấy lạ nhưng hơi rời rạc. Nhưng bạn cứ bình tĩnh đọc hết, về sau sẽ thấy các nhân vật được liên kết rất chặt chẽ, đều là anh em bạn bè tốt của nam nữ chính, dễ thương vô cùng.

* Nhờ vậy nếu đọc mấy mẩu chuyện nhỏ mà bắt đầu chán thì nhảy đến chương 10 để đọc diễn biến của đôi chính nha! (Drop vài chương ko ảnh hưởng gì đến truyện)

🌿Truyện lạ vì truyện là sự kết hợp tinh tế độc đáo giữa cổ đại, hiện đại, huyền huyễn và dị giới. Truyện bắt đầu từ một yêu cây được sinh ra làm người từ hàng ngàn năm trước và tồn tại cho đến bây giờ giữa thế giới văn minh loài người. Truyện lại không viết về con người mà về những yêu quái mang hình dáng con người, với những năng lực đặc biệt nên mang một màu sắc huyền huyễn bí ẩn, liêu trai, thu hút.

🌿Truyện hay vì truyện mang đến nhiều hương vị, nhiều khung cảnh cho người đọc, từ rừng tuyết Bắc Âu đến sa mạc Sahara nắng cháy, từ thời cổ đại xa xưa tới thành phố văn minh phồn hoa.

🌿 Truyện hay vì truyện rất giàu tình cảm và giá trị nhân văn! So với thể loại ngôn tình thông thường, truyện đã vượt qua tình cảm yêu đương nam nữ thuần túy mà mang đến những bài học cao hơn về tình người, về lý tưởng, niềm tin, khát vọng sống.

🌿Truyện hay vì truyện được dịch rất mượt mà, thuần Việt, giọng văn hài hước thú vị. Khi đọc, tôi không có cảm giác đây là môt truyện ngôn tình Trung Quốc. Ngoài ra truyện còn thành công nhờ có một đôi nam nữ chính hết sức cá tính, dù xuất hiện ít nhưng “chất như nước cất trên trời”

---------------

🌿Nữ chính Sa La- một yêu cây (cây yêu quái thành người) được sinh ra trong tháng Chạp tuyết trắng trên đỉnh núi Phù Lung. Trải qua ngàn năm vui buồn, cô mở một tiệm bánh ngọt Không Dừng với loại trà đắng mang tên Phù Sinh. Sa La ham tiền ham vàng, thích nghe khách đến quán kể chuyện, mang một tính cách có vẻ ung dung bình thản. Nhưng bản chất Sa La là một cô gái hết sức trượng nghĩa, tốt bụng, hào hiệp mà cũng quật cường cố chấp vô cùng.

🌿 Nam chính Ngao Xí- con rồng hung bạo kiêu hãnh, cháu đích tôn của Long Vương, thân phận cao quý, rực rỡ như mặt trời. Nam chính xuất hiện chính thức rất trễ, tận những chương cuối nhưng không vì vậy mà bị chìm khuất. Ngược lại, khi ngẫm lại, ta sẽ thấy Ngao Xí đã luôn bên cạnh Sa La ngàn năm vạn năm. Ngang tàng khí phách mà cũng dịu dàng sâu sắc thâm tình biết bao!

---------------

🌿"Chúng ta căm ghét một người, thường bởi vì đôi bên quá giống nhau. Chúng ta yêu quý một người, cũng bởi vì đôi bên quá giống nhau.Nhưng có những lời, tôi không bao giờ có thể thốt ra khỏi miệng. Hắn cũng vậy"

🌿"Chúng ta kết hôn đi…
– Cho tôi ba lý do! – Rất lâu rất lâu sau, tôi lên tiếng.
– Thứ nhất, ngoài tôi ra không ai thèm lấy cô. Thứ hai, ngoài cô ra cũng chẳng có ai thèm lấy tôi. Thứ ba, anh yêu em! – Ngao Xí trả lời một cách thần tốc, tựa như buột miệng phun ra chẳng hề suy nghĩ.

🌿 "Đi mãi, đi mãi, tôi chợt giở thói nhõng nhẽo:

– Đi không nổi nữa! Anh cõng em đi…

– Em khùng à? Con lạc đà lù lù ngay bên cạnh, còn đòi anh cõng? – Hắn trừng mắt nhìn tôi.

– Lạc đà là chồng em hay anh là chồng em? – Tôi nâng cao âm lượng.

– Là anh… Haizzz… Đành vậy. – Hắn khom người xuống, chỉ lên lưng mình"

🌿"Đời người vốn dĩ là một cuộc hành trình đắng ngọt sóng đôi. Người không có tình yêu, dù bên cạnh có đông vui náo nhiệt, vẫn không khỏi cô đơn. Người có tình yêu, dù phiêu bạt chân trời, dầm sương dãi gió, cũng không hề đơn độc.

Tôi nghĩ, mình không cần phải bôn ba Không Dừng nữa, bởi vì, tôi đã tìm thấy nơi tôi muốn dừng lại nhất."

---------------

🌿 Có điểm khiến tôi không hài lòng về truyện không? Đương nhiên sẽ có chứ! Đó là vài đoạn trong truyện mang tính “thuyết giáo” hơi nhiều. Những bài học đạo lý thì để chúng ta tự nhận ra, tự ngẫm nghĩ sẽ hay hơn là nói ra hết rồi. Ngoài ra, một điều nữa mà tôi phải nói “giá như”, đó là …giá như có thêm nhiều đoạn tình cảm của đôi Rồng và Cây này. Đôi này dễ thương quá đi mất! Tiếc là ít đất diễn quá!

🌿 Trong những ngày vất vả cơm áo gạo tiền, lên bờ xuống ruộng, khép lại trang sách cuối với lời tự nhủ của Sa La, tôi thấy lòng mình bỗng nhẹ nhàng hơn nhiều...

"Chỉ cần chúng ta còn sống, chỉ cần chúng ta vẫn tin tưởng và hy vọng, chỉ cần chúng ta sẵn lòng đi về phía trước, rồi sẽ tới được đoạn đường tốt đẹp hơn."

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset