Quyển 14 – Chương 9

Quyển 14 - Chương 9

Chập tối hôm sau, một con thuyền cũ chẳng có gì bắt mắt xuất phát từ bến cảng.

Trên thuyền chỉ có mười một người, gồm Lạt Ma, Đường Trạch và chín gã đàn ông áo đen, thuộc hạ của Lạt Ma.

Sau khi đi được một lúc, Lạt Ma bước tới mũi thuyền, lấy viên Cốt Đột ra, đặt vào lòng bàn tay, rồi các ngón tay của bàn tay còn lại xoay vòng quanh nó, miệng niệm chú liên hồi.

Lớp ngoài cùng của viên ngọc đã bị sức mạnh của các ngón tay lăn mài mòn, những vật chất màu trắng nhỏ mịn như cát bong ra từng lớp một, xoáy tròn bay lên, chớp mắt đã biến thành một vòi rồng nhỏ xoáy tít với tốc độ kinh hồn trong bàn tay lão.

– Lại đây! – Lạt Ma ngoảnh đầu lại, liếc nhìn Đường Trạch đang đứng cách đó không xa.

Đường Trạch bước lại gần, Lạt Ma đưa mắt ra hiệu cho gã áo đen đứng cạnh.

Gã áo đen lập tức rút ra một cây kim vàng dài chừng mười phân, kéo tay trái của Đường Trạch lên, đâm cây kim vào lòng bàn tay anh, rồi nhanh chóng rút ra, động tác hết sức lẹ làng.

Đến khi Đường Trạch kịp hoàn hồn, cây kim vàng đã ở trong tay Lạt Ma. Trên cây kim lúc này đã chạy ngoằn ngoèo những hoa văn màu đỏ máu, trông như dây mây.

– Ông đang làm gì thế? – Đường Trạch nhìn giọt máu nhỏ ứa trong lòng bàn tay, có phần tức giận.

Lạt Ma không nói gì, chỉ đặt cây kim vào trung tâm của “vòi rồng”.

Một luồng sáng vàng rực chói mắt đột ngột bắn vọt lên, cùng với một tràng những tiếng gầm rít ma quái. “Vòi rồng” bị luồng sáng cắt thành vô số đốm trắng, bay lên giữa không trung, xoáy tròn vài vòng, rồi nhất loạt rơi xuống biển.

Đường Trạch vươn người ra khỏi thuyền nhìn xuống mặt biển. Một vật hình sợi dây màu đỏ thẫm viền vàng ẩn hiện dưới làn nước, chạy thẳng tắp về phía trước, giống như mũi tên chỉ phương hướng trên đường cái, chỉ cho bọn họ một con đường dài không biết dẫn tới nơi nào…

– Ha ha, đi theo sợi dây vàng này, sẽ nhanh chóng tìm ra bọn chúng. – Lạt Ma đắc ý vuốt ve chuỗi tràng hạt lồng trên cổ tay. Gió biển thổi vào tấm áo bào nặng nề của lão, khiến nó bay phần phật không ngừng.

– Đại sư, mong ngài nói rõ cho tôi biết – Đường Trạch cố gắng kìm nén nỗi nghi hoặc và tức giận trong lòng – mục đích của một loạt những hành động này là gì? Đã là bạn đồng hành cùng hội cùng thuyền, tôi nghĩ tôi cần phải biết.

Lạt Ma phá lên cười ha hả, vỗ lên vai Đường Trạch, nói:

– Việc ta làm, đối với ta, với cậu, thậm chí đối với rất nhiều người trên thế giới, đều là việc tốt đẹp lớn lao.

Đường Trạch chau tít đôi mày, không nói gì.

– Ở ngoài biển sâu có một bộ tộc, tên gọi là Dạ Xoa. – Lạt Ma lần chuỗi tràng hạt – Bọn chúng không phải người, không phải thú, cũng không phải yêu ma, sống tách biệt với thế giới. Viên ngọc Cốt Đột mà cậu mang về, chính là thứ nguyên đan chỉ riêng Dạ Xoa mới có, cũng là loại nội đan duy nhất trên thế giới không cần phải nuôi dưỡng trong cơ thể. Mỗi khi có một Dạ Xoa chào đời, Cốt Đột cũng được sinh ra đồng thời với nó, sau đó được đeo trên cổ, cùng trưởng thành với chúng.

– Dạ Xoa… – Trước mặt Đường Trạch chợt hiện lên một khuôn mặt tầng tầng cáu ghét, và dáng hình mảnh dẻ dưới ánh trăng…

– Ông trời đối với cậu không bạc, lại khiến cậu có duyên gặp được bọn họ. – Đôi mắt Lạt Ma nheo lại như sợi chỉ – Con Dạ Xoa đã tặng Cốt Đột cho cậu, nhìn vào kích cỡ của Cốt Đột, xem ra cũng phải hơn ngàn tuổi. Ha ha!

– Cốt Đột… – Chuyện cũ ồ ạt ùa về, Đường Trạch bất giác sờ lên chân trái của mình, lẩm bẩm – Lẽ nào Cốt Đột có thể khiến chân cụt mọc lại?

– Chân cụt mọc lại? – Lạt Ma cụp mắt xuống nhìn vào chân trái của Đường Trạch – Chân trái của cậu năm đó từng bị cụt?

Đường Trạch hít sâu một hơi, thẳng thắn trả lời:

– Năm đó tôi truy sát quỷ biển, bị băng vĩnh cửu sinh từ nguyên đan của nó trói chặt lấy chân trái, bất đắc dĩ phải chặt bỏ mới có thể thoát thân. Nhưng sau đó…

– Ha ha, cho nên mới nói là cậu có phúc dày. – Lạt Ma đột ngột cười lớn ngắt lời anh, rồi lập tức im bặt, túm chặt lấy cánh tay Đường Trạch – Cốt Đột của Dạ Xoa là báu vật trên thế gian, chỉ cần còn lại một hơi thở, thì dù bệnh có nặng tới mức nào, cũng bất kể là mắc phải chứng nan y quái lạ gì, chỉ cần uống được Cốt Đột, chắc chắn sẽ khỏi hoàn toàn.

– Thật sao? – Đường Trạch ngỡ ngàng nhìn Lạt Ma.

– Đương nhiên là thật. Vợ của cậu không phải là một bằng chứng sống sờ sờ đấy ư? Ngoài Cốt Đột, Dạ Xoa còn có một tác dụng hiếm hoi khác… Hờ hờ… – Lạt Ma cười vài tiếng khô khốc, không nói tiếp nữa.

Đường Trạch cũng chẳng có tâm trạng nào gặng hỏi thêm. Chỉ riêng những lời mô tả về Cốt Đột của Lạt Ma đã đủ để anh suy nghĩ miên man rất lâu, rất lâu.

– Cậu từng tiếp xúc với Dạ Xoa, trong máu của cậu còn lưu giữ ký ức, cộng thêm thần chú ta đã yểm vào Cốt Đột, như vậy, sợi dây vàng này sẽ dẫn chúng ta tới quê hương của Dạ Xoa. Lúc đó… – Nếp nhăn trên khóe mắt Lạt Ma càng giãn ra nhiều hơn so với đêm qua.

– Lúc đó? Lúc đó thì sao? – Đường Trạch chột dạ.

Lạt Ma buông lỏng bàn tay đang nắm lấy anh, nhìn về bầu trời xa xăm, nói:

– Khi chúng ta sở hữu được thứ báu vật có thể quyết định sinh mệnh của vô số người, cậu cho rằng, sẽ có bao nhiêu người sẵn sàng phủ phục dưới chân chúng ta? Lúc đó, thứ mà cậu có được không chỉ là một tập đoàn Đồ Môn, mà cậu sẽ sở hữu toàn bộ thế giới. Ha ha, trên đời này có quá nhiều kẻ sợ chết, chỉ cần có thể khiến bọn họ thoải mái sống tiếp, bất cứ giá nào bọn họ cũng sẵn lòng trả cho cậu. Hiểu ý của ta chứ?

Đường Trạch im lặng, chỉ cảm thấy máu huyết trong người bắt đầu sục sôi.

Chỉ sở hữu một tập đoàn Đồ Môn, có lẽ đúng là không đủ.

Đường Trạch nhớ lại thuở nhỏ, những đứa trẻ con nhà giàu thẳng chân đá đổ bát cơm thừa canh cặn mà mình phải khó khăn lắm mới xin được, giẫm đạp lên cơ thể mình, khinh miệt cười nhạo:

– Thằng oắt hèn mạt như mày còn chẳng bằng một con chó hoang. Cút đi cho xa, thế giới này không thuộc về mày!

Anh lại nhớ tới lão già chủ tịch đã từng nói với tâm phúc của lão rằng:

– Nếu không phải vì hắn có thể tìm được nguyên đan về cho Sa Sa, nếu không phải Sa Sa có ý với hắn, thì một kẻ có xuất thân như hắn, làm sao xứng đáng được đặt chân vào tập đoàn của chúng ta? Hắn hoàn toàn không thuộc về thế giới của chúng ta.

Anh lại nghĩ đến mấy năm nay, có những kẻ trước mặt thì tỏ ra cung kính, nhưng sau lưng lại thì thào bàn tán:

– Nếu không núp váy đàn bà, thì hắn có tài cán gì mà leo lên được địa vị hôm nay? Có khác gì một thằng trai bao, thật là làm trò hề cho thiên hạ. Giới thượng lưu chúng ta không ngờ lại để cho loại người này vớ một mẻ béo bở.

Nụ cười lạnh lùng và chua chát hiện trên khóe môi Đường Trạch.

Câu Chuyện Phù Sinh

Câu Chuyện Phù Sinh

Score 9
Status: Completed Author:

#REVIEW: CÂU CHUYỆN PHÙ SINH + PHÙ SINH NGOẠI TRUYỆN 7 ĐÊM.

Tác giả: Sa La Song Thụ.
Thể loại: Huyền huyễn.
Tình trạng: Được Huy Hoang Bookstore phát hành.
Dịch giả: Chu Thanh Nga - Đặng Hương Thảo
Reviewer: Tram H. Nguyen

---------------

(Ai không kiên nhẫn thì đọc 1-2 chương đầu có thể nhảy đến chương 10 đọc về cặp đôi chính!)

Thật sự lâu lắm rồi, gần cả một năm nay tôi mới đọc được một truyện hài lòng đến vậy! Truyện vô cùng lạ, hấp dẫn lôi cuốn lại giàu nhân văn.

Nếu tuổi thơ bạn đã từng đắm say những câu chuyện 1001 đêm, mỗi ngày là một câu chuyện hoàn toàn khác nhau, thế giới khác nhau...

Nếu bạn đang trong tâm trạng chán truyện, hiện đại cũng ngán, cổ đại cũng nản, huyền huyễn cũng không ưng…

Nếu bạn đã quá ngấy với các loại truyện yêu hận tình thù, hai nhân vật chính vừa yêu thắm thiết lại vừa ngược nhau cả mấy trăm chương không có hồi kết

Nếu bạn không có đủ thời gian để theo dõi một câu truyện dài với nhiều tình tiết, mưu mô hại não nhưng vẫn muốn đọc truyện thư giãn

…thì mời bạn theo tôi bước vào “Câu Chuyện Phù Sinh”.

Phù sinh, chính là đời người, vô định, nổi trôi, đầy biến số..."Cuộc đời vốn dĩ là một hành trình đắng ngọt sóng đôi". Nhưng “Câu chuyện Phù sinh” và “Phù sinh ngoại truyện” không phải viết về cuộc đời con người, mà viết về những yêu quái sống đan xen giữa nhân gian loài người”.

---------------

Với tôi, đây là một câu chuyện rất LẠ và HAY.

🌿Truyện lạ vì truyện có kết cấu …rất lạ mà tôi chưa từng thấy ở những truyện ngôn tình khác! Cả truyện là tập hợp nhiều câu chuyện đơn lẻ nhưng được xâu chuỗi với nhau xoay quanh người dẫn truyện là nữ chính. Những câu chuyện kể về cuộc sống của muôn loài, từ thực vật, tới những động vật như mèo, chuột, bươm bướm tới nhân sư…

Ban đầu khi tôi đọc cũng chưa hiểu phần liên kết giữa những nhân vật này, cảm thấy lạ nhưng hơi rời rạc. Nhưng bạn cứ bình tĩnh đọc hết, về sau sẽ thấy các nhân vật được liên kết rất chặt chẽ, đều là anh em bạn bè tốt của nam nữ chính, dễ thương vô cùng.

* Nhờ vậy nếu đọc mấy mẩu chuyện nhỏ mà bắt đầu chán thì nhảy đến chương 10 để đọc diễn biến của đôi chính nha! (Drop vài chương ko ảnh hưởng gì đến truyện)

🌿Truyện lạ vì truyện là sự kết hợp tinh tế độc đáo giữa cổ đại, hiện đại, huyền huyễn và dị giới. Truyện bắt đầu từ một yêu cây được sinh ra làm người từ hàng ngàn năm trước và tồn tại cho đến bây giờ giữa thế giới văn minh loài người. Truyện lại không viết về con người mà về những yêu quái mang hình dáng con người, với những năng lực đặc biệt nên mang một màu sắc huyền huyễn bí ẩn, liêu trai, thu hút.

🌿Truyện hay vì truyện mang đến nhiều hương vị, nhiều khung cảnh cho người đọc, từ rừng tuyết Bắc Âu đến sa mạc Sahara nắng cháy, từ thời cổ đại xa xưa tới thành phố văn minh phồn hoa.

🌿 Truyện hay vì truyện rất giàu tình cảm và giá trị nhân văn! So với thể loại ngôn tình thông thường, truyện đã vượt qua tình cảm yêu đương nam nữ thuần túy mà mang đến những bài học cao hơn về tình người, về lý tưởng, niềm tin, khát vọng sống.

🌿Truyện hay vì truyện được dịch rất mượt mà, thuần Việt, giọng văn hài hước thú vị. Khi đọc, tôi không có cảm giác đây là môt truyện ngôn tình Trung Quốc. Ngoài ra truyện còn thành công nhờ có một đôi nam nữ chính hết sức cá tính, dù xuất hiện ít nhưng “chất như nước cất trên trời”

---------------

🌿Nữ chính Sa La- một yêu cây (cây yêu quái thành người) được sinh ra trong tháng Chạp tuyết trắng trên đỉnh núi Phù Lung. Trải qua ngàn năm vui buồn, cô mở một tiệm bánh ngọt Không Dừng với loại trà đắng mang tên Phù Sinh. Sa La ham tiền ham vàng, thích nghe khách đến quán kể chuyện, mang một tính cách có vẻ ung dung bình thản. Nhưng bản chất Sa La là một cô gái hết sức trượng nghĩa, tốt bụng, hào hiệp mà cũng quật cường cố chấp vô cùng.

🌿 Nam chính Ngao Xí- con rồng hung bạo kiêu hãnh, cháu đích tôn của Long Vương, thân phận cao quý, rực rỡ như mặt trời. Nam chính xuất hiện chính thức rất trễ, tận những chương cuối nhưng không vì vậy mà bị chìm khuất. Ngược lại, khi ngẫm lại, ta sẽ thấy Ngao Xí đã luôn bên cạnh Sa La ngàn năm vạn năm. Ngang tàng khí phách mà cũng dịu dàng sâu sắc thâm tình biết bao!

---------------

🌿"Chúng ta căm ghét một người, thường bởi vì đôi bên quá giống nhau. Chúng ta yêu quý một người, cũng bởi vì đôi bên quá giống nhau.Nhưng có những lời, tôi không bao giờ có thể thốt ra khỏi miệng. Hắn cũng vậy"

🌿"Chúng ta kết hôn đi…
– Cho tôi ba lý do! – Rất lâu rất lâu sau, tôi lên tiếng.
– Thứ nhất, ngoài tôi ra không ai thèm lấy cô. Thứ hai, ngoài cô ra cũng chẳng có ai thèm lấy tôi. Thứ ba, anh yêu em! – Ngao Xí trả lời một cách thần tốc, tựa như buột miệng phun ra chẳng hề suy nghĩ.

🌿 "Đi mãi, đi mãi, tôi chợt giở thói nhõng nhẽo:

– Đi không nổi nữa! Anh cõng em đi…

– Em khùng à? Con lạc đà lù lù ngay bên cạnh, còn đòi anh cõng? – Hắn trừng mắt nhìn tôi.

– Lạc đà là chồng em hay anh là chồng em? – Tôi nâng cao âm lượng.

– Là anh… Haizzz… Đành vậy. – Hắn khom người xuống, chỉ lên lưng mình"

🌿"Đời người vốn dĩ là một cuộc hành trình đắng ngọt sóng đôi. Người không có tình yêu, dù bên cạnh có đông vui náo nhiệt, vẫn không khỏi cô đơn. Người có tình yêu, dù phiêu bạt chân trời, dầm sương dãi gió, cũng không hề đơn độc.

Tôi nghĩ, mình không cần phải bôn ba Không Dừng nữa, bởi vì, tôi đã tìm thấy nơi tôi muốn dừng lại nhất."

---------------

🌿 Có điểm khiến tôi không hài lòng về truyện không? Đương nhiên sẽ có chứ! Đó là vài đoạn trong truyện mang tính “thuyết giáo” hơi nhiều. Những bài học đạo lý thì để chúng ta tự nhận ra, tự ngẫm nghĩ sẽ hay hơn là nói ra hết rồi. Ngoài ra, một điều nữa mà tôi phải nói “giá như”, đó là …giá như có thêm nhiều đoạn tình cảm của đôi Rồng và Cây này. Đôi này dễ thương quá đi mất! Tiếc là ít đất diễn quá!

🌿 Trong những ngày vất vả cơm áo gạo tiền, lên bờ xuống ruộng, khép lại trang sách cuối với lời tự nhủ của Sa La, tôi thấy lòng mình bỗng nhẹ nhàng hơn nhiều...

"Chỉ cần chúng ta còn sống, chỉ cần chúng ta vẫn tin tưởng và hy vọng, chỉ cần chúng ta sẵn lòng đi về phía trước, rồi sẽ tới được đoạn đường tốt đẹp hơn."

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset