Quyển 5 – Chương 5

Quyển 5 - Chương 5

“Người đã thấy, hộp đang tìm.”

Khô Nguyệt viết một câu vào email, gửi đi. Đây là giao hẹn giữa anh với khách hàng, mỗi một bước hành động đều phải thông báo cho đối phương,

Tắt máy tính, anh thư thái đổ người lên chiếc giường cũng tạm được coi là êm ái. Thằng cha Seven kia sắp xếp cho anh ở trong một nhà trọ nhỏ đối diện chéo với quán bar Butterfly Kisses. Lúc Seven sắp đi khỏi, anh nhìn thấy rõ gã ghé tai thầm thì với ông chủ nhà trọ vài câu, rồi ông chủ cảnh giác nhìn Khô Nguyệt mấy cái, lặng lẽ gật gật đầu.

Đúng là một tay thuộc hạ thận trọng. Tuy Khô Nguyệt không ưa gì Seven, nhưng vẫn khen ngợi thái độ làm việc của hắn.

Sau khi ổn định chỗ ở, liên tiếp mấy ngày liền, Khô Nguyệt hàng sáng đều ra khỏi nhà vào một giờ nhất định, lang thang qua những đường lớn ngõ nhỏ, sắc mặt lo âu, tay cầm bức ảnh cũ rích hỏi han đủ kiểu.

Đóng kịch cũng cần phải chuyên nghiệp, bao gồm cả việc che giấu “tố chất nghề nghiệp” của sát thủ vào hôm trước, mặc kệ cho Seven đánh lén một gậy sau lưng, rồi nhân thể chết ngất luôn.

Chiều hôm nay, anh lê tấm thân “mệt mỏi rã rời” bước vào Butterfly Kisses, chọn chỗ ngồi sát cửa sổ như thường lệ, gọi một ly rượu vang rồi ngồi xuống.

– Không có kết quả? – Lạc Diệp bước tới trước mặt anh, trên tay bưng một ly nước ép trái cây, ngồi xuống.

– Tạm thời chưa có! – Khô Nguyệt lắc đầu. Anh ngẩng nhìn cô gái trước mặt, ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên qua lớp kính, hắt lên làn da trong suốt như thủy tinh của cô, mỏng manh như không chịu nổi một cái chạm.

Lạc Diệp là con gái của Cận Phi Vũ, nhưng không có quan hệ ruột thịt với ông. Năm xưa, ông đã cứu được Lạc Diệp, khi đó vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh từ trong miệng của một con nhện mặt quỷ. Cha mẹ của cô đều đã trở thành miếng mồi ngon của lão yêu quái đó. Mắt cô cũng vì bị dịch độc phun vào mà không còn nhìn thấy gì nữa. Cũng vì cứu cô, Cận Phi Vũ suýt chút nữa đã mất một cánh tay. Tới nay, trên tay phải của ông vẫn còn một vết sẹo rất to lớn.

Cận Phi Vũ là đại ca của toàn bộ Nguyệt Thành. Tất cả cư dân nơi này đều răm rắp nghe theo lời ông. Theo như quan sát của Khô Nguyệt trong những ngày này, sự phục tùng của bọn họ đối với Cận Phi Vũ không phải là do sợ hãi, mà là xuất phát từ niềm kính trọng thực thụ. Họ tôn trọng người đàn ông này, cam tâm tình nguyện coi mệnh lệnh của ông là kim chỉ nam trong cuộc sống. Đương nhiên, nguyên nhân của hiện tượng này không phải là điều mà một sát thủ cần phải tìm hiểu. Điều anh cần làm là sau khi tìm được chiếc hộp gỗ đào mà khách hàng yêu cầu, giết chết Cận Phi Vũ.

– Anh không nên tới Nguyệt Thành trong thời gian này. Nếu tôi là anh, tôi sẽ rời khỏi đây càng sớm càng tốt. – Cô ngậm lấy ống hút, hút mạnh một hơi – Anh không thuộc về nơi này.

– Ngoài việc không hào nhoáng bằng các thành phố lớn, mọi thứ ở nơi này đều rất tuyệt, con người cũng rất tốt. – Khô Nguyệt dịch người về phía trước, nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô, hỏi – Nhưng tôi cảm thấy rất tò mò, hôm đầu tiên gặp cô, cô nói cô đang tắm nắng?

Lạc Diệp cười vang, nói:

– Vào tất cả những ngày có nắng, tôi đều lên nóc nhà ngồi ngắm cảnh tắm nắng. Hôm ấy anh ở phía dưới đột ngột lên tiếng hỏi, thì tôi cũng tiện miệng trả lời thôi.

– Cô có thể ngắm cảnh? – Anh rất đỗi hiếu kỳ.

– Ánh nắng, nhà cửa, cây cối, hoa cỏ, tôi đều có thể nhìn thấy. – Cô chỉ vào đầu mình – Đều ở trong này! – Cô ngừng lại một lát, hai gò má ửng lên một vệt hồng nhàn nhạt – Và còn… hình dáng của King, tôi cũng có thể nhìn thấy.

– Ồ? – Khô Nguyệt cố làm ra vẻ ngạc nhiên – Lẽ nào cô đã thầm yêu King?

– Suỵt, suỵt! – Vệt hồng trên gò má Lạc Diệp phút chốc đã lan tới tận mang tai, cả khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc đỏ lựng như một trái cà chua, cô cuống quýt bịt miệng Khô Nguyệt lại, suýt nữa hất đổ cả ly nước trái cây đang uống.

– Được được, tôi sẽ giữ bí mật, giữ bí mật tuyệt đối! – Khô Nguyệt thành thật thề thốt – Nếu tôi tiết lộ cho người khác, sẽ bị ly nước trái cây của cô làm cho chết sặc!

– Như vậy còn tạm được! – Lạc Diệp đã yên tâm, thở phào một hơi, ngồi về chỗ cũ, nhưng còn chưa ngồi đã lại đứng lên, bước vòng qua bàn, ngồi xuống bên cạnh anh, túm lấy cổ áo anh mà nói – Anh nhất định phải giữ bí mật đấy!

– Quân tử nhất ngôn! – Anh giơ tay đầu hàng. Nhìn cô gái nhỏ hoạt bát lanh lợi như một chú thỏ, Khô Nguyệt thật khó lòng tin rằng cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Trái lại, cái vẻ khùng khùng nghịch ngợm của cô khiến anh nhớ tới một người bạn cũ. Cô yêu cây cũng hoạt bát hệt như một chú thỏ.

– Ngày hai mươi sáu tháng sau là sinh nhật của King, tôi đang chuẩn bị quà sinh nhật cho ông ấy. – Lạc Diệp im lặng một lúc rồi nói khẽ với anh – Đợi khi râm bụt ánh sao nở hoa, đã có thể hoàn thành!

Vẻ phấn chấn và hạnh phúc của cô khiến Khô Nguyệt lầm tưởng rằng vầng dương đang trì hoãn thời gian lặn xuống chân trời.

– Sao cô lại nói những chuyện này với tôi? – Anh nhìn chăm chăm vào đôi mắt cô – Tôi là một người xa lạ vừa mới chân ướt chân ráo tới đây. Cô xem, đám Seven tới bây giờ vẫn coi tôi là quân trộm đạo.

Lạc Diệp uống ừng ực một ngụm nước tráo cây lớn, vừa nhai miếng thạch dừa vừa nói rất vô tư – Dù sao anh cũng không phải là người xấu!

Từ lâu anh đã quen việc moi tin tức từ trong ánh mắt của tất cả mọi đối thủ, nhưng với Lạc Diệp, anh không thể nào tìm ra một mảy may dấu vết gì trong đôi mắt lúc nào cũng êm ả như mặt hồ lặng sóng. Thông thường, tình trạng này chỉ xuất hiện ở hai loại người, một là người sâu xa như vực thẳm, hai là người tinh khôi như giấy trắng.

– Lỡ tôi là người xấu thì sao? – Anh bỗng hỏi rất thành thật.

Lạc Diệp mím môi, đặt chiếc ly đã rỗng không xuống, nói:

– Người xấu sẽ không có ý nghĩ muốn cứu tôi khi tôi ngã từ trên nóc nhà xuống.

Khô Nguyệt thoáng ngây người.

– Tôi vẫn có mắt đấy, chẳng qua là nó mọc ở đây mà thôi! – Cô chỉ vào tim mình – Thôi, tôi phải đi đây. Bánh bao bị ốm, tôi phải đi thăm nó.

– Đợi đã! – Khô Nguyệt kéo cô lại – Cô đi thăm Bánh Bao à? Tôi đưa cô đi nhé!

– Thôi khỏi, tới cả cái tổ kiến nhỏ nhất Nguyệt Thành tôi còn tìm ra được, việc gì phải phiền đến anh! Anh cứ ngồi yên cho khỏe. – Cô làm mặt hề với anh, rồi căn dặn – Còn nữa, nhất định phải ghi nhớ lời King nói, buổi tối tuyệt đối không được ra ngoài! Anh không thuộc về nơi này. – Cô khẽ chau mày – Sau đó, hãy tự cho mình một kỳ hạn. Nếu trước khi râm bụt ánh sao nở hoa, anh vẫn chưa tìm được anh bạn Long kia, thì hãy đi đi! Tôi không đùa với anh đâu!

– Tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc vấn đề này! – Anh gật gật đầu.

Câu Chuyện Phù Sinh

Câu Chuyện Phù Sinh

Score 9
Status: Completed Author:

#REVIEW: CÂU CHUYỆN PHÙ SINH + PHÙ SINH NGOẠI TRUYỆN 7 ĐÊM.

Tác giả: Sa La Song Thụ.
Thể loại: Huyền huyễn.
Tình trạng: Được Huy Hoang Bookstore phát hành.
Dịch giả: Chu Thanh Nga - Đặng Hương Thảo
Reviewer: Tram H. Nguyen

---------------

(Ai không kiên nhẫn thì đọc 1-2 chương đầu có thể nhảy đến chương 10 đọc về cặp đôi chính!)

Thật sự lâu lắm rồi, gần cả một năm nay tôi mới đọc được một truyện hài lòng đến vậy! Truyện vô cùng lạ, hấp dẫn lôi cuốn lại giàu nhân văn.

Nếu tuổi thơ bạn đã từng đắm say những câu chuyện 1001 đêm, mỗi ngày là một câu chuyện hoàn toàn khác nhau, thế giới khác nhau...

Nếu bạn đang trong tâm trạng chán truyện, hiện đại cũng ngán, cổ đại cũng nản, huyền huyễn cũng không ưng…

Nếu bạn đã quá ngấy với các loại truyện yêu hận tình thù, hai nhân vật chính vừa yêu thắm thiết lại vừa ngược nhau cả mấy trăm chương không có hồi kết

Nếu bạn không có đủ thời gian để theo dõi một câu truyện dài với nhiều tình tiết, mưu mô hại não nhưng vẫn muốn đọc truyện thư giãn

…thì mời bạn theo tôi bước vào “Câu Chuyện Phù Sinh”.

Phù sinh, chính là đời người, vô định, nổi trôi, đầy biến số..."Cuộc đời vốn dĩ là một hành trình đắng ngọt sóng đôi". Nhưng “Câu chuyện Phù sinh” và “Phù sinh ngoại truyện” không phải viết về cuộc đời con người, mà viết về những yêu quái sống đan xen giữa nhân gian loài người”.

---------------

Với tôi, đây là một câu chuyện rất LẠ và HAY.

🌿Truyện lạ vì truyện có kết cấu …rất lạ mà tôi chưa từng thấy ở những truyện ngôn tình khác! Cả truyện là tập hợp nhiều câu chuyện đơn lẻ nhưng được xâu chuỗi với nhau xoay quanh người dẫn truyện là nữ chính. Những câu chuyện kể về cuộc sống của muôn loài, từ thực vật, tới những động vật như mèo, chuột, bươm bướm tới nhân sư…

Ban đầu khi tôi đọc cũng chưa hiểu phần liên kết giữa những nhân vật này, cảm thấy lạ nhưng hơi rời rạc. Nhưng bạn cứ bình tĩnh đọc hết, về sau sẽ thấy các nhân vật được liên kết rất chặt chẽ, đều là anh em bạn bè tốt của nam nữ chính, dễ thương vô cùng.

* Nhờ vậy nếu đọc mấy mẩu chuyện nhỏ mà bắt đầu chán thì nhảy đến chương 10 để đọc diễn biến của đôi chính nha! (Drop vài chương ko ảnh hưởng gì đến truyện)

🌿Truyện lạ vì truyện là sự kết hợp tinh tế độc đáo giữa cổ đại, hiện đại, huyền huyễn và dị giới. Truyện bắt đầu từ một yêu cây được sinh ra làm người từ hàng ngàn năm trước và tồn tại cho đến bây giờ giữa thế giới văn minh loài người. Truyện lại không viết về con người mà về những yêu quái mang hình dáng con người, với những năng lực đặc biệt nên mang một màu sắc huyền huyễn bí ẩn, liêu trai, thu hút.

🌿Truyện hay vì truyện mang đến nhiều hương vị, nhiều khung cảnh cho người đọc, từ rừng tuyết Bắc Âu đến sa mạc Sahara nắng cháy, từ thời cổ đại xa xưa tới thành phố văn minh phồn hoa.

🌿 Truyện hay vì truyện rất giàu tình cảm và giá trị nhân văn! So với thể loại ngôn tình thông thường, truyện đã vượt qua tình cảm yêu đương nam nữ thuần túy mà mang đến những bài học cao hơn về tình người, về lý tưởng, niềm tin, khát vọng sống.

🌿Truyện hay vì truyện được dịch rất mượt mà, thuần Việt, giọng văn hài hước thú vị. Khi đọc, tôi không có cảm giác đây là môt truyện ngôn tình Trung Quốc. Ngoài ra truyện còn thành công nhờ có một đôi nam nữ chính hết sức cá tính, dù xuất hiện ít nhưng “chất như nước cất trên trời”

---------------

🌿Nữ chính Sa La- một yêu cây (cây yêu quái thành người) được sinh ra trong tháng Chạp tuyết trắng trên đỉnh núi Phù Lung. Trải qua ngàn năm vui buồn, cô mở một tiệm bánh ngọt Không Dừng với loại trà đắng mang tên Phù Sinh. Sa La ham tiền ham vàng, thích nghe khách đến quán kể chuyện, mang một tính cách có vẻ ung dung bình thản. Nhưng bản chất Sa La là một cô gái hết sức trượng nghĩa, tốt bụng, hào hiệp mà cũng quật cường cố chấp vô cùng.

🌿 Nam chính Ngao Xí- con rồng hung bạo kiêu hãnh, cháu đích tôn của Long Vương, thân phận cao quý, rực rỡ như mặt trời. Nam chính xuất hiện chính thức rất trễ, tận những chương cuối nhưng không vì vậy mà bị chìm khuất. Ngược lại, khi ngẫm lại, ta sẽ thấy Ngao Xí đã luôn bên cạnh Sa La ngàn năm vạn năm. Ngang tàng khí phách mà cũng dịu dàng sâu sắc thâm tình biết bao!

---------------

🌿"Chúng ta căm ghét một người, thường bởi vì đôi bên quá giống nhau. Chúng ta yêu quý một người, cũng bởi vì đôi bên quá giống nhau.Nhưng có những lời, tôi không bao giờ có thể thốt ra khỏi miệng. Hắn cũng vậy"

🌿"Chúng ta kết hôn đi…
– Cho tôi ba lý do! – Rất lâu rất lâu sau, tôi lên tiếng.
– Thứ nhất, ngoài tôi ra không ai thèm lấy cô. Thứ hai, ngoài cô ra cũng chẳng có ai thèm lấy tôi. Thứ ba, anh yêu em! – Ngao Xí trả lời một cách thần tốc, tựa như buột miệng phun ra chẳng hề suy nghĩ.

🌿 "Đi mãi, đi mãi, tôi chợt giở thói nhõng nhẽo:

– Đi không nổi nữa! Anh cõng em đi…

– Em khùng à? Con lạc đà lù lù ngay bên cạnh, còn đòi anh cõng? – Hắn trừng mắt nhìn tôi.

– Lạc đà là chồng em hay anh là chồng em? – Tôi nâng cao âm lượng.

– Là anh… Haizzz… Đành vậy. – Hắn khom người xuống, chỉ lên lưng mình"

🌿"Đời người vốn dĩ là một cuộc hành trình đắng ngọt sóng đôi. Người không có tình yêu, dù bên cạnh có đông vui náo nhiệt, vẫn không khỏi cô đơn. Người có tình yêu, dù phiêu bạt chân trời, dầm sương dãi gió, cũng không hề đơn độc.

Tôi nghĩ, mình không cần phải bôn ba Không Dừng nữa, bởi vì, tôi đã tìm thấy nơi tôi muốn dừng lại nhất."

---------------

🌿 Có điểm khiến tôi không hài lòng về truyện không? Đương nhiên sẽ có chứ! Đó là vài đoạn trong truyện mang tính “thuyết giáo” hơi nhiều. Những bài học đạo lý thì để chúng ta tự nhận ra, tự ngẫm nghĩ sẽ hay hơn là nói ra hết rồi. Ngoài ra, một điều nữa mà tôi phải nói “giá như”, đó là …giá như có thêm nhiều đoạn tình cảm của đôi Rồng và Cây này. Đôi này dễ thương quá đi mất! Tiếc là ít đất diễn quá!

🌿 Trong những ngày vất vả cơm áo gạo tiền, lên bờ xuống ruộng, khép lại trang sách cuối với lời tự nhủ của Sa La, tôi thấy lòng mình bỗng nhẹ nhàng hơn nhiều...

"Chỉ cần chúng ta còn sống, chỉ cần chúng ta vẫn tin tưởng và hy vọng, chỉ cần chúng ta sẵn lòng đi về phía trước, rồi sẽ tới được đoạn đường tốt đẹp hơn."

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset