Quyển 6 – Chương 2

Quyển 6 - Chương 2

Đinh Tiểu Thác tới tận bây giờ vẫn không thể chấp nhận một sự thực là bản thân đã rơi vào một không thời gian khác từ trong bồn cầu. Mụ yêu cây tà ác đó đã nói gì nhỉ? Đúng rồi, mụ đã cho cô một đạo bùa, bảo cô dán lên trên chiếc bồn cầu nơi đã làm rơi mất sợi dây chuyền, còn dạy cô mấy câu thần chú cổ quái. Sau đó… vô số luồng sáng chói lòa trước mắt vụt qua, chiếc bồn cầu nứt ra làm đôi một cách đẹp mắt, để lộ một hang động phát ra thứ ánh sáng trắng ma quái. Một lực hút không thể nào cưỡng lại xộc ra, cuốn chặt lấy cô, lôi tuột cô vào trong hang.

Đinh Tiểu Thác từ một nữ sinh trung học thế kỷ 21 bỗng biến thành một thường dân sống vào năm Càn Hưng nguyên niên thời Bắc Tống! Khi cô đang giận dữ vì cái phong trào “vượt thời gian” quê mùa kia lại ứng vào mình, khi cô choàng tỉnh để nhận ra rằng kiếm Linh Tê đã xuyên qua khe hở thời không rơi vào trong tòa thành cổ này, khi cô tiếp tục nhận thức rằng người dân thời Bắc Tống vẫn chưa được giác ngộ về đồng Nhân dân tệ, thì trời Phật ơi, cô cũng biết đói, cũng phải ăn cơm chứ!

Các quán xá nhà trọ lớn nhỏ trong thành, trên tờ thông cáo tuyển người đều viết rõ rành rành chỉ cần nam không cần nữ. May mà cô cũng không quá ngốc, ăn trộm được một bộ quần áo mũ mão của nam giới thay ra, nghênh ngang bước vào trong quán trọ này. Sau khi đưa ra điều kiện chỉ cần bao ăn, không cần tiền công, cô đã thành công đánh bật những ứng cử viên khác, trở thành tiểu nhị thực tập của quán trọ Nhất Gian.

Hôm nay đã lả ngày thứ bảy, không có bất cứ tin tức gì của kiếm Linh Tê. Mấy ngày này, dòng người trong Biện Kinh rõ ràng đã đông lên rất nhiều. Cư dân bản địa, khách buôn từ vùng khác tới, qua lại trong thành nườm nượp như mắc cửi. Đinh Tiểu Thác nghe người làm trong quán nói, bảy ngày nữa là lễ hội hoa đăng tết Nguyên tiêu, là lễ hội lớn hàng năm, khách thập phương đổ về nghìn nghịt.

Vậy, anh ta cũng tới ngắm hoa đăng chăng? Ánh mắt của Đinh Tiểu Thác hướng về vị trí sát bên cửa sổ. Anh chàng đó tới thuê phòng ở quán trọ Nhất Gian vào đêm qua, cách ăn bận không giống với người trong thành cho lắm. Cổ dựng, tay hẹp, áo đen ủng cao, đầy mình bụi bặm, hành lý chẳng mấy, chỉ có một chiếc tay nải, một hộp gỗ đào dài ba thước, rộng một thước. Cái hộp gỗ đó, chưa lúc nào rời khỏi người anh ta.

Lúc này là giờ cơm tối, trong quán tiếng người ồn ã, khách vào ăn cơm lũ lượt không ngớt. Đinh Tiểu Thác vừa bưng bê thức ăn cho khách, chốc chốc lại liếc trộm về phía cửa sổ.

Anh dựa vào ghế, đầu hơi nghiêng, mái tóc xoăn nhẹ đen nhánh buộc hờ hững sau gáy bằng một sợi dây gai màu xám, trông có vẻ như đang nhàn nhã ngắm cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, cơm rượu gọi lên chưa hề động đũa. Bên ngoài, nắng xế đang hồi rực rỡ, nhìn ngược sáng, những đường nét thanh tú trên khuôn mặt anh như in lên khung cửa sổ vàng sậm. Cô nhìn tới thần người, hình bóng của anh, dường như đã dịch chuyển từ bên cửa sổ vào trong tâm khảm, bất chợt dấy lên một niềm bâng khuâng kỳ lạ.

– Tiểu tử thối, đần người ra đấy làm gì? Khách đang giục kia! – Lão chủ tiệm chết tiệt đập thẳng tẩu thuốc lên đầu Đinh Tiểu Thác.

– Vâng vâng vâng! – Đinh Tiểu Thác bưng cơm rượu lên, chẳng kịp nghĩ ngợi chạy thẳng tới trước mặt anh chàng kia – Khác quan, đồ ăn của ngài tới rồi!

– Bưng nhầm bàn rồi thì phải? – Anh chàng quay sang, liếc qua bộ mặt toa toét của Đinh Tiểu Thác. Lúc này cô mới nhìn rõ diện mạo của anh. Khuôn mặt đó hội tụ những điều kiện để giám định về anh tuấn phong độ. Ngoài vẻ tuấn tú, một thứ uy lực trời sinh, không giận mà uy toát ra từ trên người anh, hệt như một chú thỏ, ngấm ngầm len lỏi vào trong trái tim cô. Thế nhưng, thứ len lỏi vào trong tim Đinh Tiểu Thác trong khoảnh khắc này, không chỉ có “con thú nhỏ” kia, mà còn có ánh mắt của anh, giọng nói của anh, nhất cử nhất động của anh…

– Tôi… có quen anh phải không nhỉ? – Đinh Tiểu Thác bất chợt lên tiếng hỏi.

– E rằng cậu nhận nhầm người rồi – Anh hạ giọng, lịch thiệp trả lời

– Chắc chắn tôi đã từng gặp anh! – Đinh Tiểu Thác không hiểu tại sao mình lại cố chấp và khẳng định đến vậy, đến nỗi bản thân cô cũng cảm thấy giật mình. Anh chàng không thèm để ý gì tới cô nữa, quay mặt ra phía cửa sổ.

Một tràng tiếng vó ngựa giòn giã từ xa vọng lại, một đoàn thương nhân mặc trang phục người Hồ hối hả phi tới từ chợ Bắc. Khi băng qua trước quán trọ, Đinh Tiểu Thác trông thấy hàng hóa chất đầy trên lưng ngựa. Ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa đi đầu là một cô gái y phục màu xanh lục, mặt che tấm mạng sa. Trong đoàn người tuyền một sắc đen thẫm đơn điệu, vệt màu xanh biếc như ngọc kia trở nên vô cùng nổi bật.

Đoàn ngựa dừng chân chốc lát trước cửa quán trọ. Cô gái áo lục xuống ngựa, thì thầm vài câu với đồng bọn sau lưng, rồi một mình bước vào quán trọ. Cô ta ngồi xuống trước mặt anh chàng kia, vẻ như bọn họ là người rất đỗi quen thân. Đinh Tiểu Thác cố ý rề rà chuyển đĩa thức ăn bưng nhầm sang bàn bên cạnh, gắng hết sức dỏng tai nghe ngóng động tĩnh phía sau lưng.

– Đồ đâu? – Giọng nói của cô gái êm ái đến điệu đà.

– Người đâu? – Tay anh đặt trên chiếc hộp.

Cô gái lấy từ trong ngực áo ra một phong thư, úp bàn tay lên trên. Khi nhấc tay ra, phong thư mỏng tang đã cắm phập lên mặt bàn bằng gỗ thịt. Bên dưới tấm mạng sa, nụ cười lay động:

– Bắc Đường Khẩn, ai cũng nói anh là một gã đa tình, quả nhiên danh bất hư truyền, vì đứa con gái tên là Diệp Nghê Thường kia, điều gì cũng dám làm.

Bắc Đường Khẩn? Đinh Tiểu Thác bỗng tuột tay, khiến hũ rượu đổ nghiêng, rượu văng tung tóe khắp mặt bàn. Cái tên này thật quen tai.

Lời châm chọc của đối phương, hình như anh chẳng thèm đếm xỉa, “soạt” một tiếng đẩy thẳng hộp gỗ tới trước mặt cô gái áo lục.

– Kiếm Linh Tê đã là của cô!

Cái gì, kiếm Linh Tê? Đinh Tiểu Thác quay ngoắt lại, đúng lúc cô gái áo lục khóe mắt rạng ngời, nhón những ngón tay như hình búp lan mở hộp gỗ ra. Một luồng ánh sáng chói lòa chiếu ra từ chiếc hộp, cùng với đó còn là thứ “mùi” Đinh Tiểu Thác vô cùng quen thuộc.

Kiếm Linh Tê! Đích thực là kiếm Linh Tê! Tuy lúc này, nó xuất hiện với hình dạng của một thanh kiếm thực thụ, nhưng cô khẳng định trăm phần trăm thứ đựng trong hộp chính là thanh kiếm Linh Tê hàng ngay thóc thật mà cô đã giữ gìn mấy trăm năm. Thật đúng là “đi mòn giày sắt tìm không thấy, chẳng tốn công lao lại tới tay”! Đinh Tiểu Thác không thể kìm nén được niềm sung sướng điên cuồng trong tâm khảm, quăng vụt chiếc khay đi, mắt xanh lè thèm khát, xoay người lao thẳng tới chiếc hộp trong tay cô ả kia…

Câu Chuyện Phù Sinh

Câu Chuyện Phù Sinh

Score 9
Status: Completed Author:

#REVIEW: CÂU CHUYỆN PHÙ SINH + PHÙ SINH NGOẠI TRUYỆN 7 ĐÊM.

Tác giả: Sa La Song Thụ.
Thể loại: Huyền huyễn.
Tình trạng: Được Huy Hoang Bookstore phát hành.
Dịch giả: Chu Thanh Nga - Đặng Hương Thảo
Reviewer: Tram H. Nguyen

---------------

(Ai không kiên nhẫn thì đọc 1-2 chương đầu có thể nhảy đến chương 10 đọc về cặp đôi chính!)

Thật sự lâu lắm rồi, gần cả một năm nay tôi mới đọc được một truyện hài lòng đến vậy! Truyện vô cùng lạ, hấp dẫn lôi cuốn lại giàu nhân văn.

Nếu tuổi thơ bạn đã từng đắm say những câu chuyện 1001 đêm, mỗi ngày là một câu chuyện hoàn toàn khác nhau, thế giới khác nhau...

Nếu bạn đang trong tâm trạng chán truyện, hiện đại cũng ngán, cổ đại cũng nản, huyền huyễn cũng không ưng…

Nếu bạn đã quá ngấy với các loại truyện yêu hận tình thù, hai nhân vật chính vừa yêu thắm thiết lại vừa ngược nhau cả mấy trăm chương không có hồi kết

Nếu bạn không có đủ thời gian để theo dõi một câu truyện dài với nhiều tình tiết, mưu mô hại não nhưng vẫn muốn đọc truyện thư giãn

…thì mời bạn theo tôi bước vào “Câu Chuyện Phù Sinh”.

Phù sinh, chính là đời người, vô định, nổi trôi, đầy biến số..."Cuộc đời vốn dĩ là một hành trình đắng ngọt sóng đôi". Nhưng “Câu chuyện Phù sinh” và “Phù sinh ngoại truyện” không phải viết về cuộc đời con người, mà viết về những yêu quái sống đan xen giữa nhân gian loài người”.

---------------

Với tôi, đây là một câu chuyện rất LẠ và HAY.

🌿Truyện lạ vì truyện có kết cấu …rất lạ mà tôi chưa từng thấy ở những truyện ngôn tình khác! Cả truyện là tập hợp nhiều câu chuyện đơn lẻ nhưng được xâu chuỗi với nhau xoay quanh người dẫn truyện là nữ chính. Những câu chuyện kể về cuộc sống của muôn loài, từ thực vật, tới những động vật như mèo, chuột, bươm bướm tới nhân sư…

Ban đầu khi tôi đọc cũng chưa hiểu phần liên kết giữa những nhân vật này, cảm thấy lạ nhưng hơi rời rạc. Nhưng bạn cứ bình tĩnh đọc hết, về sau sẽ thấy các nhân vật được liên kết rất chặt chẽ, đều là anh em bạn bè tốt của nam nữ chính, dễ thương vô cùng.

* Nhờ vậy nếu đọc mấy mẩu chuyện nhỏ mà bắt đầu chán thì nhảy đến chương 10 để đọc diễn biến của đôi chính nha! (Drop vài chương ko ảnh hưởng gì đến truyện)

🌿Truyện lạ vì truyện là sự kết hợp tinh tế độc đáo giữa cổ đại, hiện đại, huyền huyễn và dị giới. Truyện bắt đầu từ một yêu cây được sinh ra làm người từ hàng ngàn năm trước và tồn tại cho đến bây giờ giữa thế giới văn minh loài người. Truyện lại không viết về con người mà về những yêu quái mang hình dáng con người, với những năng lực đặc biệt nên mang một màu sắc huyền huyễn bí ẩn, liêu trai, thu hút.

🌿Truyện hay vì truyện mang đến nhiều hương vị, nhiều khung cảnh cho người đọc, từ rừng tuyết Bắc Âu đến sa mạc Sahara nắng cháy, từ thời cổ đại xa xưa tới thành phố văn minh phồn hoa.

🌿 Truyện hay vì truyện rất giàu tình cảm và giá trị nhân văn! So với thể loại ngôn tình thông thường, truyện đã vượt qua tình cảm yêu đương nam nữ thuần túy mà mang đến những bài học cao hơn về tình người, về lý tưởng, niềm tin, khát vọng sống.

🌿Truyện hay vì truyện được dịch rất mượt mà, thuần Việt, giọng văn hài hước thú vị. Khi đọc, tôi không có cảm giác đây là môt truyện ngôn tình Trung Quốc. Ngoài ra truyện còn thành công nhờ có một đôi nam nữ chính hết sức cá tính, dù xuất hiện ít nhưng “chất như nước cất trên trời”

---------------

🌿Nữ chính Sa La- một yêu cây (cây yêu quái thành người) được sinh ra trong tháng Chạp tuyết trắng trên đỉnh núi Phù Lung. Trải qua ngàn năm vui buồn, cô mở một tiệm bánh ngọt Không Dừng với loại trà đắng mang tên Phù Sinh. Sa La ham tiền ham vàng, thích nghe khách đến quán kể chuyện, mang một tính cách có vẻ ung dung bình thản. Nhưng bản chất Sa La là một cô gái hết sức trượng nghĩa, tốt bụng, hào hiệp mà cũng quật cường cố chấp vô cùng.

🌿 Nam chính Ngao Xí- con rồng hung bạo kiêu hãnh, cháu đích tôn của Long Vương, thân phận cao quý, rực rỡ như mặt trời. Nam chính xuất hiện chính thức rất trễ, tận những chương cuối nhưng không vì vậy mà bị chìm khuất. Ngược lại, khi ngẫm lại, ta sẽ thấy Ngao Xí đã luôn bên cạnh Sa La ngàn năm vạn năm. Ngang tàng khí phách mà cũng dịu dàng sâu sắc thâm tình biết bao!

---------------

🌿"Chúng ta căm ghét một người, thường bởi vì đôi bên quá giống nhau. Chúng ta yêu quý một người, cũng bởi vì đôi bên quá giống nhau.Nhưng có những lời, tôi không bao giờ có thể thốt ra khỏi miệng. Hắn cũng vậy"

🌿"Chúng ta kết hôn đi…
– Cho tôi ba lý do! – Rất lâu rất lâu sau, tôi lên tiếng.
– Thứ nhất, ngoài tôi ra không ai thèm lấy cô. Thứ hai, ngoài cô ra cũng chẳng có ai thèm lấy tôi. Thứ ba, anh yêu em! – Ngao Xí trả lời một cách thần tốc, tựa như buột miệng phun ra chẳng hề suy nghĩ.

🌿 "Đi mãi, đi mãi, tôi chợt giở thói nhõng nhẽo:

– Đi không nổi nữa! Anh cõng em đi…

– Em khùng à? Con lạc đà lù lù ngay bên cạnh, còn đòi anh cõng? – Hắn trừng mắt nhìn tôi.

– Lạc đà là chồng em hay anh là chồng em? – Tôi nâng cao âm lượng.

– Là anh… Haizzz… Đành vậy. – Hắn khom người xuống, chỉ lên lưng mình"

🌿"Đời người vốn dĩ là một cuộc hành trình đắng ngọt sóng đôi. Người không có tình yêu, dù bên cạnh có đông vui náo nhiệt, vẫn không khỏi cô đơn. Người có tình yêu, dù phiêu bạt chân trời, dầm sương dãi gió, cũng không hề đơn độc.

Tôi nghĩ, mình không cần phải bôn ba Không Dừng nữa, bởi vì, tôi đã tìm thấy nơi tôi muốn dừng lại nhất."

---------------

🌿 Có điểm khiến tôi không hài lòng về truyện không? Đương nhiên sẽ có chứ! Đó là vài đoạn trong truyện mang tính “thuyết giáo” hơi nhiều. Những bài học đạo lý thì để chúng ta tự nhận ra, tự ngẫm nghĩ sẽ hay hơn là nói ra hết rồi. Ngoài ra, một điều nữa mà tôi phải nói “giá như”, đó là …giá như có thêm nhiều đoạn tình cảm của đôi Rồng và Cây này. Đôi này dễ thương quá đi mất! Tiếc là ít đất diễn quá!

🌿 Trong những ngày vất vả cơm áo gạo tiền, lên bờ xuống ruộng, khép lại trang sách cuối với lời tự nhủ của Sa La, tôi thấy lòng mình bỗng nhẹ nhàng hơn nhiều...

"Chỉ cần chúng ta còn sống, chỉ cần chúng ta vẫn tin tưởng và hy vọng, chỉ cần chúng ta sẵn lòng đi về phía trước, rồi sẽ tới được đoạn đường tốt đẹp hơn."

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset