Chương 100

Chương 100

Sau khi Thiệu Trạm đi, Hứa Thịnh lần mò vào nhà vệ sinh tắm vội, tháo cái hoa tai bị Thiệu Trạm hôn qua xuống, sau đó vừa lau tóc vừa nhắn tin cho Thiệu Trạm.

Thiệu Trạm muốn biết cậu đã ngủ chưa, cố ý gửi một tin nhắn “Lau khô tóc rồi mới được ngủ“.

Hứa Thịnh dựa lên cửa, cúi đầu trả lời, tiện tay đánh chữ:

-Ngủ cùng không?

Đối phương trả lời rất nhanh:

-Ngủ ngon.

Thiệu Trạm không làm đến bước cuối cùng, mặc dù Hứa Thịnh không ngại, thậm chí trước khi cậu đứng dậy còn kéo áo lại.

Trong tay Hứa Thịnh vẫn còn cầm cái hoa tai, cậu mượn ánh sáng màn hình điện thoại ngồi ở mép giường, không nhịn được, cố ý không nghe lời, ấn nút ghi âm xong thì đưa điện thoại đến sát miệng nói: “…Anh, có phải anh không được phải không?”

Bên kia, Thiệu Trạm mở thanh chat voice.

Bên phía đối diện yên tĩnh một lúc, ngay sau đó có tiếng vuốt vải vóc nhè nhẹ vang lên, tiếp đó là một câu gọi “Anh” trêu đùa của Hứa Thịnh. Do sau khi tắt đèn trong phòng quá yên tĩnh, cũng là do vừa rồi xảy ra một trận như thế, giọng của cậu không cao như bình thường, thậm chí còn hơi khàn.

Giọng nói của Hứa Thịnh rất khô khốc, lại mang theo sự uể oải sau “chuyện đó”, tốc độ nói nửa câu sau cũng chậm, nói xong hai chữ “phải không” thì dừng lại.

Hứa Thịnh gửi xong, chờ câu trả lời.

Cậu gõ ngón tay lên màn hình điện thoại mấy cái cho đến khi Thiệu Trạm trả lời sáu chữ.

-Đừng làm loạn.

-Em còn nhỏ.

“…”

Hứa Thịnh cảm thấy ba chữ “Em còn nhỏ” còn gây sát thương lớn hơn câu nói “Đàn ông không được” nhiều.

Hứa Thịnh cắn răng cười một tiếng: “Con mẹ nó, em nhỏ chỗ nào? Nhỏ cái gì mà nhỏ?”

Thiệu Trạm: Tuổi còn nhỏ.

Thiệu Trạm nhớ không nhầm, Hứa Thịnh kém cậu một tuổi, lần sét đánh cuối cùng ở nhà Hứa Thịnh hồi đó đã nghe được chính miệng Hứa Nhã Bình đề cập đến tuổi cầm tinh của Hứa Thịnh, bạn trai cậu vẫn là vị thành niên, chưa xuống tay được.

Trên thực tế, còn chưa đầy hai tháng nữa là đến sinh nhật của Hứa Thịnh.

S: Nói trước nhá, anh mau chuẩn bị quà sinh nhật đi.

S: Bạn trai anh qua sinh nhật là trưởng thành rồi, không nhỏ nữa.

Hứa Thịnh nằm mơ toàn là từ vựng ngữ pháp tiếng Anh và Thiệu Trạm, người và vật thay phiên nhau xuất hiện, có lúc thì Thiệu Trạm đang dạy ngữ pháp cho cậu, có lúc sổ tay từ vựng đầy chữ cứ lượn lờ trước mặt cậu. Đén khi cậu mở mắt ra tỉnh lại, cảm thấy ngủ còn mệt hơn cả làm đề.

Trước ngày đến lớp vào hôm sau.

Rất nhiều người vẫn còn cảm thấy xa lạ cái tên lớp 12-7 này.

Viên Tự Cường nói: “Các cậu không thể tưởng tượng nổi tôi đã làm gì đâu. Buổi sáng tôi đến nhầm phòng học, tôi cứ nghĩ sao mình ngồi mãi trong lớp mà không thấy một ai đến cả, đến khi nhìn lại hóa ra là phòng học lớp 11 của mình.”

Hầu Tuấn thấy Viên Tự Cường đến, cất giọng nói: “Tự Cường, cậu đến đúng lúc đấy, sửa lịch đếm ngược trên bảng đen đi, giảm bớt một ngày.”

Đàm Khải chỉ trích: “Rốt cuộc ai nghĩ ra cái trò đếm ngược này vậy?”

Hứa Thịnh ngồi phía sau học từ vựng, cậu cầm chai nước suối bằng một tay, nghe Hầu Tuấn nói: “Cố Diêm vương đấy, bảo là muốn vui vẻ hoan nghênh học sinh mới lên lớp 12, cứ làm như thế là đủ ngạc nhiên mừng rỡ.”

Đàm Khải: “Bộ não kinh người, với tư cách là học sinh mới lên lớp 12, tôi rất vui. Tối hôm qua còn nằm mơ thấy cảnh đếm ngược chết người này.”

Tiết đầu tiên chính là giờ tiếng Anh.

Giáo viên tiếng Anh đứng trên bục giảng nói: “Lật bài thi đến câu hỏi dịch, chúng ta xem câu đầu tiên——Ai ngủ thì tỉnh hết đi, bộ câu hỏi này mang tính điển hình, chúng ta phải phân tích kỹ, nắm rõ được bộ đề này. Câu hỏi có thể không làm được nhưng phải thông thạo phương pháp, tất cả lên dây cót tinh thần cho tôi.”

Hứa Thịnh đã chết lên chết xuống vì môn tiếng Anh, trời lại còn nóng nực, học tiếng Anh càng dễ dàng mệt rã rời. Cậu lên lớp được nửa tiết thì chìa cổ tay đến trước mặt Thiệu Trạm, giơ năm ngón tay ra: “Trạm ca, nắm tay tôi một chút.”

Thiệu Trạm nghiêng đầu nhìn cậu, đặt bút xuống.

Giáo viên tiếng Anh nói xong, quay lưng lên viết bảng: “At that crossroads, he wasa…”

Ngay tại thời điểm Hứa Thịnh cho rằng cậu ấy muốn nắm tay, Thiệu Trạm đan những khớp ngón tay vào tay cậu, bất ngờ không kịp đề phòng kéo tay cậu: “Tỉnh chưa?”

Lòng bàn tay lẫn ngón tay Hứa Thịnh nóng lên, sau đó cả người tỉnh táo lại.

Bảo cậu nắm, có bảo cậu kéo tay đâu.

Nhưng mà chiêu này thật sự rất hữu hiệu, Hứa Thịnh không tính toán nhiều với cậu nữa.

Hứa Thịnh nghĩ đến đề tài còn chưa trò chuyện xong tối hôm qua: “Hôm qua đùa với cậu thôi, không cần tặng quà gì đâu, phiền toái.”

Mặc dù bình thường cậu hay đi cùng hội Khưu Thu dạo cửa hàng hỗ trợ chọn quà, trên thực tế Hứa Thịnh không hề thích thú chuyện tặng quà cáp, lại thêm giữa nam sinh tặng nhau cũng ít, không giống như hội chị em bạn dì thân thiết, cái gì hộp nhạc, cái gì hoa bất tử cũng có thể tặng nhau được.

Hứa Thịnh còn nói: “…Nhưng mà sinh nhật là thật đó.”

Thiệu Trạm buông tay ra, còn nhéo khớp xương một cái.

Thiệu Trạm không nhắc đến chuyện tặng quà, không có nghĩa là cậu không chuẩn bị.

Nhưng “giáo bá Nam Bình” trải qua mười mấy năm cuộc đời chưa nghĩ ra được nên tổ chức sinh nhật cho bạn trai thế nào.

Trong giờ học, Hứa Thịnh không có mặt ở lớp, đúng lúc Hầu Tuấn đến xin chỉ bảo bài tập: “Trạm ca, có đề này tôi nghe giảng không hiểu, cậu giảng cho tôi nhé?”

Thiệu Trạm rất tự nhiên với tay lấy chai nước Hứa Thịnh để trên bàn uống nốt phần còn lại, lúc đóng nắp chai thì hỏi: “Câu nào?”

Một anh chàng lớp trưởng đã thành thạo mắt nhắm mắt mở bỏ qua hành động thân thiết giữa những bạn học cùng lớp giới tính nam.

Hầu Tuấn giả vờ không nhìn thấy, mở bài thi ra: “Xem câu này.”

Thiệu Trạm giảng bài chỉ mất vài phút, sau khi nhắc lại những kiến thức giúp Hầu Tuấn thì lại không có ý định muốn trả bài thi cho cậu: “Có chuyện này muốn hỏi cậu.”

Hầu Tuấn: “Ngài cứ hỏi.”

Thiệu Trạm: “Quà sinh nhật, có đề xuất gì không?”

Hầu Tuấn nghĩ ra vài thứ: “Ai nhận? Nam hay nữ?”

Cậu ta vỗ tay một cái: “Quá đơn giản, tặng cái gì cũng không bằng tặng thứ gì thực dụng chút. Bây giờ mọi người đều bận chạy nước rút thi Đại học, không bằng mua mấy túi cà phê hạt ý, nâng cao tinh thần tỉnh táo cho não, phấn chấn chiến đấu thi Đại học.”

“…”

Thiệu Trạm nghĩ quá nhiều chuyện liên quan đến sinh nhật, quên mất gu thẩm mỹ ma quỷ của Hầu Tuấn hồi sinh nhật Khưu Thu: “Cầm bài thi về chỗ mình đi.”

Trong nhóm Nam Bình lại nhận được kha khá ý kiến hữu ích.

Chỉ là không liên quan gì đến vẽ tranh cả.

-Trạm ca, tao có đây này, vô cùng lãng mạn.

-Nói.

-Hôm sinh nhật người yêu tao ý, có dẫn theo mấy người anh em. Giờ thể dục buổi sáng cướp lấy micro của chủ nhiệm trường, xông thẳng lên đài nói cho cả trường biết luôn——Là cô gái của Hổ ca tao, không chỉ riêng sinh nhật này, những sinh nhật sau này đều có tao ở cạnh bên cô ấy.

– …

-Ôi, xin lỗi Trạm ca, tao nói theo thói quen, bây giờ là người yêu cũ rồi, vừa chia tay với cổ mấy hôm trước xong.

Riêng ý kiến của tên này lại không có tính tham khảo gì hết.

Hồi Thiệu Trạm còn ở Nam Bình, nhóm người này rất điên cuồng, lúc yêu đương thường hay bị phạt, cuối cùng nhận được cả cảnh cáo đuổi học. Trong nhóm có người nhắc đến sinh nhật, nhớ đến trong số những người tỏ tình với Thiệu Trạm trước đây đã có người dùng cách đó.

Năm xưa có nữ sinh táo bạo lên đài tỏ tình với cậu, lúc đó Thiệu Trạm còn chẳng thèm nhìn lấy một cái, lùi thẳng xuống hàng cuối, đi về tòa nhà lớp học: “Ồn ào quá.”

Thời gian lên lớp cả ngày đều nghe giảng bài thi cuối kỳ, sau khi hết giờ tự học buổi tối, Thiệu Trạm về phòng tắm rửa, có thể là do nhớ đến Nam Bình, sau khi tắm xong cậu nhìn vào gương một lúc, quay người qua thấy được hình xăm dễ dàng bị cậu quên lãng trên lưng.

Gần đến sinh nhật Hứa Thịnh, lần thi tháng đầu tiên của năm lớp 12 vừa trôi qua.

Nói là thi tháng, thật ra càng giống một kỳ thi thử hơn.

Hứa Thịnh thi thử xong nhìn vào những từ vựng mình chưa biết trong bài thi của mình, tra cứu bổ sung, đúng lúc Trương Phong đi tới từ đầu hành lang bên kia.

Cậu ta đứng sau cửa sổ phòng học gõ cửa báo cho Hứa Thịnh: “Có phải mày quên anh em rồi không? Bao lâu rồi không đến lớp tìm tao.”

Hứa Thịnh lật một trang sổ tay từ vựng: “Nói rồi mà, đang trong giờ học đừng có quấy rầy.”

Hứa Thịnh thật sự học hành tử tế chính là kiểu như vậy, khoảng thời gian này còn muốn trước khi tập huấn nâng thành tích tiến bộ hết mức có thể, học thêm còn điên cuồng hơn so với hồi thi cao trung.

Trương Phong: “…Mặc dù mày cứ nói phải học tập, thành tích cũng không thể nào đột nhiên tăng mạnh thế được. Mày mà cứ thế này là vào được phòng thi thứ tư* luôn đấy.”

*Trước đây Hứa Thịnh luôn ở phòng thi cuối cùng, giờ tiến bộ là lên được phòng thi thứ 4.

Trương Phong nói xong còn nói tiếp, “Có phải mày đang yêu không?”

Hứa Thịnh thoáng thất thần, muốn hỏi trông rõ ràng thế cơ à.

Trương Phong: “Mày như vậy thật sự rất giống như đang hứa hẹn thi vào cùng một trường Đại học với ai đó.”

Hứa Thịnh sờ mũi, nghĩ thầm: Mày hiểu thế cũng không sai.

Hai học kỳ gần đây cậu tiến bộ nhanh như thế, hội họa chỉ là một mặt, mặt khác đúng là vì Thiệu Trạm.

Trước đây Học viện Mỹ thuật Trung ương là mục tiêu của cậu, nếu thật sự không thi đỗ thì những học viện khác cũng không phải không được. Nhưng trước khi thi cuối học kỳ trước, cậu được gọi lên nói chuyện thi nghệ thuật, nghe thấy Mạnh Quốc Vĩ đề cập đến: “Thiệu Trạm được tuyển thẳng* hẳn sẽ không có vấn đề gì.”

*Hàng năm các trường cao trung sẽ đề cử những học sinh xuất sắc nhất để vào thẳng các trường Đại học top đầu.

Từ khi nhập học năm lớp 10, thành tích của Thiệu Trạm đã vô cùng xuất sắc, các cuộc thi đấu tham gia không ít, trong đoàn thi đấu hàng năm của Lục Trung Lâm Giang cũng sẽ tiến cử một vài học sinh tuyển thẳng.

Chu Viễn gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy em ấy vào được Bắc Đại không phải quá khó.”

Trương Phong đổi đề tài: “Nhắc mới nhớ có phải sắp đến sinh nhật mày rồi không?”

Hứa Thịnh bị thi cử làm cho quên hết thời gian, nhìn lịch xong mới thấy đúng là nhanh quá.

Sinh nhật cậu vừa hay vào đúng hai ngày nghỉ cuối tuần, trước một tuần còn nhận được điện thoại của Hứa Nhã Bình gọi cậu về nhà: “Cuối tuần con về nhà dì Khang nhé, sinh nhật con tổ chức ở đâu cũng được. Vừa hay mẹ cũng muốn mời dì Khang con một bữa cơm.”

Lúc Hứa Thịnh nhận được điện thoại đúng lúc đang giải đề trong phòng Thiệu Trạm, cậu đặt bút xuống, dùng khẩu hình nói “Mẹ chúng ta” với Thiệu Trạm.

Nói “mẹ chúng ta” cũng không hề sai, Thiệu Trạm thật sự từng là một nửa con trai của Hứa Nhã Bình, tự phát triển ra cái bệnh tâm lý nhân cách thứ hai, khiến cho Hứa Nhã Bình cứ lo lắng mãi vấn đề tinh thần của Hứa Thịnh.

Hứa Thịnh nghe vậy cười một tiếng: “Rốt cuộc là sinh nhật ai?”

Hứa Nhã Bình nói: “Dù sao con cứ qua thẳng là được, còn nữa, mẹ thấy thành tích thi tháng của con không tệ.”

Hứa Thịnh “Vâng” một tiếng, tư tưởng không tập trung, nhận ra cuối tuần này không thể trốn được việc về nhà rồi.

Mỗi ngày Hứa Nhã Bình đều hỏi: “Hứa Trạm không xuất hiện nữa chứ?”

Hứa Thịnh: “Cũng lâu rồi, sao mẹ lại nhớ cậu ấy rồi? Con đã nói với mẹ không có vấn đề gì rồi mà.”

Hơn nữa Hứa Trạm còn đang ngồi cạnh con đây nè, Hứa Thịnh nhìn Thiệu Trạm một cái.

Hứa Nhã Bình nghĩ thầm sao mà yên tâm được: “Con cũng lớp 12 rồi, sắp thi Đại học, thời điểm này phải chú ý hơn, nhỡ Hứa Trạm xuất hiện lại xảy ra chuyện gì rắc rối…”

“…”

Thiệu Trạm: “Mẹ chúng ta nói gì?”

Hứa Thịnh cúp điện thoại: “Mẹ chúng ta bảo cuối tuần sinh nhật phải về nhà, tiện thể hỏi thăm cả anh đấy, Hứa Trạm.”

Thiệu Trạm: “…”

Câu hỏi này nằm ngoài đề cương

Câu hỏi này nằm ngoài đề cương

Score 9
Status: Completed Author:

Trường Lục Trung Lâm Giang nổi tiếng có giáo bá Hứa Thịnh, chính là kiểu học sinh không học giỏi, lại còn phá phách sinh sự.

Hứa Thịnh ở lớp 7 chưa bao giờ chịu mặc đồng phục học sinh khi đến trường, điểm trung bình các môn đều thấp không chịu nổi, thường xuyên nhận được thông báo kỉ luật, thường xuyên đứng trước toàn trường đọc kiểm điểm.

Ánh nắng chói chang, một nam sinh đứng giữa sân trường, dõng dạc nói một câu đầy khiêu khích: “Thật xin lỗi, lần sau em vẫn còn dám nữa.”

Mà người được gọi là học thần hạng nhất của khối, Thiệu Trạm, lạnh lùng không thích gần gũi người khác.

Ban đầu hai người chưa từng liên quan đến nhau, thế nhưng vì một lần bất ngờ mà hoán đổi thân thể cho nhau.

———-

Giáo viên nhìn hai cậu thiếu niên dù núi sập xuống vẫn sống chết không muốn ngồi cùng bàn với nhau.

Một người là học sinh cá biệt khiến ông đau đầu nhất – Hứa Thịnh, một người là học sinh ưu tú khiến ông tự hào nhất – Thiệu Trạm.

Thầy cân nhắc vài giây: “Lúc trước ai nói các em không có duyên ngồi cùng bàn với nhau?”

Người mặc áo phông đen hoàn toàn không hề ăn khớp với khung cảnh xung quanh mình – Hứa Thịnh dựa tường nói: “Duyên phận đến rồi.”

Thầy lại quay sang hỏi câu khác: “Là ai nói dưa cứng ăn không ngọt*?”

Đồng phục học sinh cài đến tận khuy trên cùng, học thần lạnh lùng cả người trên dưới như khắc năm chữ “Người lạ chớ lại gần”: “Dưa cứng không thử sao biết ngọt hay không?”

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset