Đúng ngày sinh nhật của Hứa Thịnh, cậu phải đến phòng vẽ. Dì Khang vẫn phải lên lớp, vì vậy Hứa Thịnh suy nghĩ sẽ về luyện vẽ cùng luôn, cho nên quyết định về nhà sớm.
Cậu gửi một dòng tin nhắn rất ngắn gọn cho Hứa Nhã Bình: Mẹ, con ra ngoài rồi.
Hứa Nhã Bình: Trên đường về chú ý an toàn, hôm nay mẹ được nghỉ nửa ngày, buổi chiều là có thể tới được.
Đồng thời trên khung chat còn một tin nhắn khác, thời gian gửi là đúng 0 giờ.
Bạn trai: Sinh nhật vui vẻ.
Mùa hè năm nay dường như kéo dài một cách bất thường, đến cuối tháng chín, vào tiết thu phân*, nhiệt độ vẫn cao như cũ, chẳng giảm bớt được độ nào. Nhưng mà nhiệt độ ngày đêm ở thành phố C chênh lệch quá lớn, lúc Hứa Thịnh ra ngoài vẫn mặc thêm áo khoác, cậu đi xuyên qua dòng người chật cứng, chen được ra ngoài cửa trạm.
*Tiết thu phân là ngày 22, 23 và 24 tháng 9
Hứa Thịnh nhìn màn hình điện thoại di động một hồi, tự nhiên lại nghĩ không biết bây giờ Thiệu Trạm đang làm gì.
Chắc là đang giải đề.
Trừ những đề thi thử vào Đại học còn phải luyện đề cho kỳ thi đấu… Sau khi lên lớp 12, nhiệm vụ dành cho đoàn thi đấu của Lâm Giang càng ngày càng nặng nề.
Hứa Thịnh nhận được một câu chúc mừng sinh nhật lúc 0 giờ đã rất vui vẻ thỏa mãn, lúc trước nói muốn tặng quà chẳng qua chỉ là tiện miệng nói thôi, nhưng mà nếu bây giờ Thiệu Trạm ở đây, có lẽ cậu sẽ càng thỏa mãn hơn chút nữa.
Cách liên thi vào tháng 12 chỉ còn lại hai tháng nữa, không ít bạn học trải qua đợt ôn tập đầu tiên ở trường đã đến phòng vẽ sớm để tham gia kỳ tập huấn.
Thời điểm Hứa Thịnh đến, từ xa đã thấy người phụ nữ ngồi ở vị trí không cách xa cửa lắm, làm mẫu cho học sinh: “Miếng vải lót em dùng, màu sắc quá bẩn, lúc phối màu phải…”
Bên ngoài gió lớn, Hứa Thịnh đội mũ lên, tóc mái trước trán bị gió thổi tán loạn, sau khi kéo cửa vào, cậu gọi một tiếng “Dì Khang”.
“Con đến rồi à?” Người phụ nữ hỏi.
Hứa Thịnh “Vâng” một tiếng, bạn nữ vây quanh dì Khang từng được cậu sửa tranh cho, cúi người xuống chào hỏi: “Chào trợ giảng Hứa.”
Hứa Thịnh: “…”
Dì Khang nhướn mày: “Quen nhau à? Con thành trợ giảng của dì từ khi nào thế, sao dì không biết nhỉ?”
Hứa Thịnh sờ mũi: “Có chút hiểu lầm thôi.”
Cuối tuần Hứa Thịnh sẽ đến phòng vẽ luyện tập, phần lớn thời gian đều trốn trong buồng nhỏ vẽ cùng với Khang Khải.
Ngẫu nhiên có một lần, cậu kéo cửa ra ngoài nhận điện thoại của Thiệu Trạm, điện thoại còn chưa kết nối, lúc ấy là thời gian nghỉ trưa, trong phòng vẽ trống trải vẫn còn một nữ sinh vóc dáng thấp bé ngồi đó. Cô gái nhìn bức tranh với vẻ buồn phiền, trông như muốn khóc.
Nữ sinh không theo kịp được tiến độ, vẽ mãi không đạt yêu cầu, ngồi một mình ấm ức.
Cô gái đang định để đó vẽ sau nhưng nhìn thấy một người đứng dựa bên tường, đuôi mắt chàng trai hơi xếch lên, còn mang theo nụ cười, ánh sáng le lói trên chiếc hoa tai của cậu, điện thoại di động kề sát bên tai. Cậu đưa điện thoại ra xa, lúc nói chuyện thể hiện mấy phần thờ ơ: “Bạn học nhỏ, hãy thử sử dụng nhiều màu sắc hơn khi vẽ vật chủ.”
Nữ sinh: “Hả?”
Hứa Thịnh đưa điện thoại lại gần lần nữa, dường như bên đối diện nói gì đó, cậu mới khẽ cười nói: “Làm loạn cái gì? Người tôi trêu ghẹo chẳng phải chỉ có mình cậu thôi hả? Không nói nữa, tôi đi sửa tranh cho người ta đã.”
Hứa Thịnh cúp điện thoại xong, tỏ ý bảo cô gái đứng dậy, nhường vị trí cho mình.
Khi nữ sinh này vẽ vật chủ, các sắc độ và sự nhạy cảm đều dùng một màu duy nhất, vò gốm sứ màu nâu thì chỉ dùng màu nâu xen lẫn màu trắng, hoàn toàn không có bất kỳ sắc thái nào.
Hứa Thịnh vẽ rất chậm, tỉ mỉ nói cho cô gái nên vẽ phản quang thế nào, vòng màu cơ bản* là gì, cách thêm màu nền như thế nào, giảng đến nửa tiếng.
Có lẽ chính câu “Bạn học nhỏ” kia đã khiến cô nàng tưởng mình là trợ giảng, với lại trước đây cũng không thấy cậu đến phòng vẽ mấy.
Hứa Thịnh giải thích: “Lần trước nghỉ trưa dì không ở đây, con hỗ trợ sửa tranh, còn có…”
Hứa Thịnh nói đến đây, cởi mũ áo che kín nửa gương mặt xuống, nói, “Bạn học nhỏ, tôi không phải trợ giảng.”
Nữ sinh vốn đang nhìn cô Khang làm mẫu, ánh mắt cứ dõi theo cậu từ khi vào cửa mãi không dứt được ra, thẳng đến khi cậu đẩy cửa buồng bên trong, dựa lên cửa nói vài câu với ai đó mới đi vào.
Nữ sinh nghĩ thầm, hóa ra không phải trợ giảng.
Lại có vài phần tiếc nuối, thảo nào nhiều ngày như vậy cũng không gặp được cậu ấy.
Khang Khải thấy cậu, phản ứng đầu tiên chính là ném chai nước qua: “Một tuần anh chỉ đến phòng vẽ có hai ngày, có thể buông tha cho em gái phòng vẽ nhà em không hả? Con bé đó vẽ cũng khá tốt, gần đây hôm nào cũng hỏi về trợ giảng làm em cứ tưởng mẹ em thật sự đã tuyển thêm người mới rồi.”
Hứa Thịnh tiện thể mở nắp chai nước, ngồi xuống trước giá vẽ, chân giẫm lên thanh ngang phía dưới giá, “Nói cái gì vậy, tôi đâu có thích nữ.”
Khang Khải nghĩ thầm, cũng may là anh không thích, nếu không nhỡ đâu anh thích con người ta thật thì sao?
Hứa Thịnh vừa hoàn thành xong bản thảo, điện thoại di động không ngừng rung, trên nhóm lớp đang rất náo nhiệt.
Hầu Tuấn không biết nghe ở đâu mà biết hôm nay là sinh nhật Hứa Thịnh, lên kế hoạch để mọi người trong nhóm cùng gửi lời chúc.
Hầu Tuấn: Thịnh ca, trước tình nghĩa của chúng ta, không cần nhắc đến quà cáp, tôi nói trước, tiền đồ như gấm*!”
*chỉ tương lai tốt đẹp
Đàm Khải: Chắc chắn đỗ được vào Học viện Mỹ thuật!
Viên Tự Cường: Khải Tử, sao ông lại cướp lời kịch của tôi?
Khưu Thu: Thịnh ca sinh nhật vui vẻ kakaka~ Chúc cậu thi nghệ thuật thật thuận lợi.
…
Tất cả bạn học lớp 7 đều biết Hứa Thịnh sắp phải tạm hoãn lớp văn hóa, đến phòng vẽ tham gia kỳ tập huấn. Trước đây bọn họ cũng không biết thi nghệ thuật là cái gì, bây giờ biết rồi thì cảm thấy, khi mà tất cả mọi người đi cùng một con đường lại có một người sẵn sàng bước ra ngoài đi một con đường khác, đây đúng là một chuyện rất dũng cảm.
Bốn giờ chiều, Hứa Nhã Bình tan ca, phòng vẽ cùng vừa tan lớp.
Dì Khang đang dựng bàn ăn ở sân nhỏ bên ngoài phòng vẽ, mấy người ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm đơn giản, bánh sinh nhật không lớn. Khi nhìn vào mấy cây nến ước nguyện, trong đầu Hứa Thịnh thoáng qua rất nhiều hình ảnh, cuối cùng dừng lại ở một ngôi sao giấy: Vậy thì Hứa Thịnh, ngôi sao giấy này và cả người gấp nó nữa*.
*Ngôi sao giấy là ngôi trường mơ ước, người gấp là Thiệu Trạm. Mọi người hiểu điều ước của Hứa Thịnh chưa ^.^
“Chớp mắt một cái đã lớn như vậy rồi.”
Sau khi hoàn thành ước nguyện về chỗ ngồi, Hứa Nhã Bình xúc động nói.
Dì Khang ngồi ở bàn ăn cười cười: “Đúng vậy, lần đầu tiên gặp Tiểu Thịnh, nó chỉ cao đến bả vai tôi.”
Hai người lại hàn thuyên sang chủ đề “tập huấn”, dì Khang nói: “Tôi muốn dẫn hai đứa bọn nó đến tập huấn ở phòng vẽ nhà khác, trình độ đàn anh của tôi có thể phù hợp hơn tôi trong việc dẫn dắt chúng nó.”
Bình thường dì Khang cũng tập huấn cho học sinh khác, nhưng trình độ của Hứa Thịnh và Khang Khải hoàn toàn khác với học sinh phổ thông bình thường. Thứ bọn họ cần học không chỉ là nội dung liên thi quy củ trong chương trình. Bà đề cử phòng vẽ có tên “Tam Nguyên Sắc*”, danh tiếng phòng vẽ này ở thành phố C không nhỏ, ở thành phố C còn có ký túc xá riêng biệt, ở phương diện “thiết kế, tạo hình cũng dạy tốt hơn bà.
*Tam Nguyên Sắc có nghĩa là ba màu cơ bản: xanh, đỏ, vàng
Hứa Thịnh nghe mà trong lòng không bình tĩnh được, liên tục cúi đầu xem giờ.
Thấy dì và mẹ trò chuyện đến 8 giờ 30 phút vẫn không có ý định dừng lại, Hứa Thịnh cúi đầu xuống, len lén nhắn tin với Thiệu Trạm.
-Đang làm gì thế?
-Ăn cơm, nghe mẹ tôi và dì Khang tán gẫu.
Ngày mai là thứ hai, Hứa Nhã Bình tưởng rằng cậu muốn về giường sớm để sáng ngày mai dậy sớm về trường. Hứa Thịnh ngồi không yên, cất điện thoại đi: “Mẹ, dì Khang, con về trường sớm đây. Ngày mai có bài kiểm tra, con không mang sách về, phải về đó ôn tập đã.”
Hứa Nhã Bình đứng dậy, tuy cảm thấy bất ngờ nhưng cũng không nghĩ quá nhiều: “Muộn thế này rồi vẫn còn về trường à?”
“…”
Chỉ có Khang Khải ở bên cạnh nhìn cậu bằng ánh mắt nhìn thấu hết mọi thứ.
Khang Khải làm khẩu hình: Đệt mợ.
Hứa Thịnh ung dung thong thả đi ngang qua sau lưng, kéo mũ xuống làm khẩu hình: Im miệng.
Sắc trời đã tối, bóng đèn đường ngược sáng bị kéo dài, Hứa Thịnh ngồi lên xe thì nhắn tin cho Thiệu Trạm: Muốn gặp cậu.
Đối phương cũng trả lời rất nhanh, chỉ có năm chữ.
-Ở giao lộ đường về.
-?
Giao lộ đường gì cơ?
Đầu óc Hứa Thịnh vòng vo mấy lần cũng không nghĩ ra được giao lộ đó là chỗ nào, mãi đến khi Thiệu Trạm gửi hình ảnh đến.
Trong ảnh, tại ngã tư trung tâm xe cộ thưa thớt, cửa hàng bên kia ngã tư khuất một nửa biển báo đường lộ ra trong góc ảnh, nơi này quá quen thuộc với cậu, chính là con đường đối diện phòng vẽ.
Lúc chụp hình, vì điều chỉnh góc độ, Thiệu Trạm giơ điện thoại di động lên, trong hình còn bất ngờ chụp được cả mấy đốt ngón tay của cậu.
Buổi chiều Thiệu Trạm ra ngoài “mua quà” vẫn luôn tìm cách, mặc dù không thể cùng nhau trải qua sinh nhật nhưng vẫn không nhịn được ngồi xe đến đây———–Cậu muốn xuống xe, muốn nhìn Hứa Thịnh ở nơi này.
Hứa Thịnh nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, nghĩ đến đây là chuyến xe cuối cùng hoàn toàn đi ngược chiều đến phòng vẽ: “…Fuck.”
Hóa ra hai người bọn họ chạy ngược chiều nhau đấy à?
Hứa Thịnh lười giải thích, gọi thẳng qua một cú điện thoại.
“Anh, anh giỏi quá”, Hứa Thịnh nói, “Đoán thử xem bây giờ em đang ở đâu?”
Thiệu Trạm dựa lên lan can, nghe được tiếng loa truyền đến từ bên kia điện thoại, trong lòng dần có suy đoán: “Trên xe à?”
“Là trên xe quay về trường đó”, Hứa Thịnh bổ sung, “Còn nửa tiếng nữa là về trường rồi.”
Thiệu Trạm hiếm hoi chửi bậy một câu, giọng cậu khi nói thô tục hoàn toàn khác với khi là một học thần nghiêm túc. Hứa Thịnh chỉ nhớ hai trường hợp duy nhất nghe được cậu ấy chửi bậy, một là bây giờ, hai là ở trên giường.
Sau khi Hứa Thịnh nói, cậu cảm thấy tình huống bây giờ của hai người bọn họ đúng là thú vị, dựa lên cửa kính xe bật cười, hỏi: “…Tôi quay lại hay cậu về?”
“Tôi về đó.”
Thiệu Trạm nói, “Cậu chờ đấy.”
Khi Hứa Thịnh về đến trường, còn hơn 20 phút nữa Thiệu Trạm mới đến trạm.
Đi đi lại lại khiến cả người toát mồ hôi, cậu về phòng đi tắm, sau đó mắt nhìn thời gian bấm giờ chờ Thiệu Trạm.
Thiệu Trạm trèo tường trở lại, đi cầu thang lên, cách một hành lang thật dài đã thấy cậu trai ngồi chồm hỗm trước cửa phòng cậu. Hứa Thịnh lười lau tóc, đang nhắn tin cho Hứa Nhã Bình, không ngẩng mặt lên đã thấy một bóng tối che khuất trước mặt mình.
Cuối tuần không cần mặc đồng phục, Thiệu Trạm mặc áo sơ mi trắng, cổ áo cũng được cài kín cổng cao tường: “Đứng lên.”
Hứa Thịnh tắm xong mặc áo thun dài tay rộng rãi, đi vào phòng theo sau cậu, thuận miệng hỏi: “Cậu đến phòng vẽ làm gì?”
Thiệu Trạm hỏi ngược lại: “Cậu chạy về trường làm gì?”
Câu trả lời không cần nói cũng biết.
Sau khi Hứa Thịnh vào phòng, đột nhiên nhớ đến câu nói “Còn nhỏ” hai tháng trước. Trên đường trì hoãn quá lâu, phòng ký túc xá đã đến giờ tắt đèn, khi nãy mở cửa cũng phải nhờ ánh sáng đèn cảm ứng trên hành lang mới có thể miễn cưỡng thấy rõ được bài trí trong phòng, sau khi đóng cửa lại trước mắt chỉ toàn một màu đen.
Buổi tối Hứa Thịnh uống tất cả đồ uống có trên bàn ăn, trong nháy mắt cửa đóng lại, cậu giống như uống hai bình rượu vậy.
Cậu dựa vào ánh sáng khi mở cửa, nhớ loáng thoáng được vị trí Thiệu Trạm ở đâu, đưa tay lên quả nhiên chạm vào được cổ tay gầy gò của thiếu niên———-Sau đó cậu ép cả người đến gần, trong bóng tối không hề kiêng kị gì cả tiến đến sát bên tai cậu ấy: “Anh ơi, thử một chút không?”
“…”
Nụ hôn của Thiệu Trạm hung hăng đè xuống, bởi vì không thấy rõ phương hướng nên rơi lên sống mũi Hứa Thịnh, sau đó mới dần dần trượt xuống.
Hứa Thịnh dựa vào cánh cửa, sau lưng hơi đau.
Một lúc sau, Hứa Thịnh mới thích ứng được ánh sáng trong phòng, cả một đường sứt đầu mẻ trán va đập với không ít chướng ngại vật, cuối cùng mới ngã được lên giường. Thời gian đã đến 12 giờ, cậu nghe thấy Thiệu Trạm nằm bên cạnh nói bên tai mình: “Sinh nhật vui vẻ.”
Mái tóc mới khô một nửa dán vào một bên mặt Hứa Thịnh, hơi lạnh, nhưng không hiểu sao còn có chút âm ấm.
Hai người đều có phản ứng, nhưng Thiệu Trạm chợt buông cậu ra, Hứa Thịnh nheo mắt lại, đang muốn nói, Thiệu Trạm thò tay ấn nút bật đèn bàn học.
“Tạch.”
Tầm mắt sáng lên trong phút chốc, Hứa Thịnh còn chưa quen hẳn, ti hí mắt hỏi: “Mẹ nó, cậu còn có sở thích này hả?”
…
Giọng Hứa Thịnh đã khàn, sau vài giây do dự thì không còn quan trọng gì nữa: “Bật đèn cũng không phải không được.”
Thiệu Trạm không đáp, cậu giơ tay lên, ung dung thong thả cởi một khuy áo sơ mi, ngay sau đó là cái thứ hai. Ánh mắt Hứa Thịnh không biết nên rơi vào những khớp xương ngón tay rõ ràng hay là xương quai xanh đang chậm rãi lộ ra của chàng trai, cả cơ bụng nữa… Hoặc là vẫn tiếp diễn đến thắt lưng đen trên hông.
Hứa Thịnh rất hứng thú thưởng thức cảnh tượng bạn trai cởi áo sơ mi.
Cho đến khi Thiệu Trạm nghiêng người vắt áo sơ mi lên ghế dựa bên cạnh, cậu mới nhìn thấy hình xăm trên xương bả vai đã bị sửa, dấu vết rất mới, hiện lên rất đỏ, nhìn một cái là biết hoa văn mới——-Hình ảnh ngọn lửa và đôi cánh không còn ở vị trí đó một mình như ban đầu nữa, sau khi được thiết kế lại đã có thêm một chữ cái “S” nghuệch ngoạc.
Hứa Thịnh nhìn đến ngẩn người.
Thiệu Trạm không nói nhiều, chỉ nói ba chữ: “Quà sinh nhật.”