Chương 14: “Xem ra có không ít chuyện, đúng là không có lửa làm sao có khói!”

“Xem ra có không ít chuyện, đúng là không có lửa làm sao có khói!”

Trên người Thiệu Trạm dường như không có dấu vết đánh nhau nào, trong không gian sáng tối lẫn lộn, tia sáng trên hành lang cũng di chuyển theo, thiếu niên chậm rãi đi tới gần mấy người đang quằn quại dưới đất.

Mấy người nằm trên đất không ngừng ôm bụng kêu “Ai da”.

Đến khi Thiệu Trạm quay lại, lúc này Hứa Thịnh mới nhìn thấy trên người “mình” không phải là không bị thương, nhưng rất nhẹ, khóe miệng bị đối phương cầm “hung khí gây án” sượt qua rách da một chút.

Cảnh tượng này.

Ánh sáng này.

Cứ như cảnh phim của đại ca vậy.

Hoàn toàn diễn mấy chữ “thiếu niên bất lương, đám người tụ tập đánh lộn” đến trình độ đỉnh cao nhất.

Thiệu Trạm cử động một cái, những người khác cũng tỉnh hồn theo.

Trương Phong buông cây chổi cùn xuống, sau khi nhiệt tình biến mất cảm thấy mình như vậy thật sự rất yếu kém, nhất là trước khí chất áp đảo của vị đại ca này, cử chỉ của cậu ta tỏ ra càng mất mặt, cậu ta ngây người hỏi: “Đánh, đánh xong rồi sao?”

Trương Phong: “Nhanh như vậy, mới chưa quá mấy phút thôi mà…”

Quả nhiên giống y như lời đồn!

Xem ra trong đống tin đồn khắp nơi kia, có lúc vẫn có thể tin tưởng được một cái!

Trương Phong bị chấn động quá lớn, trong lòng bổ sung thêm một câu, mẹ nó chứ sao cậu lại thấy còn ác liệt hơn so với tin đồn, Hứa Thịnh quả nhiên không hổ là Hứa Thịnh!!!

Trương Phong nghĩ tới đây, nhanh như vậy đã kịp phản ứng với chuyện đánh nhau xong, trước mặt cậu ta lại xuất hiện một người hiển nhiên càng kì lạ hơn nữa, cậu ta nhìn về phía cầu thang.

Hạng nhất toàn trường, sự tồn tại trong phòng thi cứ như một vị thần, “Thiệu Trạm” bình thường lạnh như băng không phản ứng với người khác giờ phút này đang đứng đối diện trước mặt cậu ta, trên người mặc đồng phục Lục Trung, chỉ có điều còn cởi hai khuy áo ra, so với ngày trước tăng thêm mấy phần thoải mái.

Trương Phong choáng váng, đột nhiên còn gặp được người thật, ai có thể nói cho cậu biết tại sao học thần lại xuất hiện ở một nơi như vậy vào lúc này?!

Trương Phong: “Học thần, cậu…Cậu cũng đến quán net sao?”

Trong đầu Hứa Thịnh cũng rất loạn, mức độ choáng váng không thua gì Trương Phong.

Lời đồn đại về cậu bên ngoài rất nhiều, không tuân thủ quy củ cũng là thật, nhưng vẫn có một bộ phận lời nói vô căn cứ, nhất là cái tin đồn một chọi năm nổi tiếng nhất, cũng không biết là tên thần kinh nào loan tin đó đi.

Hứa Thịnh nghĩ đến đây, nhìn năm cỗ “thi thể” trên đất.

Hứa Thịnh chậm giọng, trong nháy mắt hơi mờ mịt, cũng có chút tuyệt vọng, cậu buông tay vịn ra: “Không phải, tôi tìm cậu ta có chút việc.”

Trương Phong: “?”

Trước khi tới đây Hứa Thịnh đã tưởng tượng ra rất nhiều trường hợp.

Ví dụ như thấy “mình” nằm trên đất, bị người khác đánh tơi bời, đánh đến mức mặt mũi tím bầm.

Hoặc là đã sớm tìm được cơ hội bỏ chạy.

Trong rất nhiều các loại phỏng đoán, duy nhất chỉ có một cái tình huống không phù hợp trước mắt: Thiệu Trạm thật sự chọn cách đánh ngã cả năm người.

Hứa Thịnh nói xong cũng không đoái hoài tới Trương Phong sẽ nghĩ như thế nào, hỏi thẳng Thiệu Trạm: “Cậu không sao chứ?”

Đúng lúc Thiệu Trạm cũng muốn tìm cậu, đã nói là ba phút, kết quả bây giờ tên này mới đến, sắc mặt cậu không tốt lắm: “Sao cậu không đến chậm hơn nữa đi?”

Thiệu Trạm không muốn đánh lộn, trước khi đẩy cửa quán net ra ngoài cậu đã suy nghĩ không dưới ba phương án, nhưng mà vừa mới ra ngoài, đối phương thẳng tay ra đòn, một chút thương lượng đường sống cũng không có.

Hứa Thịnh do chạy đến mà mệt gần chết, nhưng dù sao cũng là mình gây chuyện, khiến Thiệu Trạm gánh tội trạng quả thật không tốt lắm.

“Lão Mạnh tìm tôi nói vài ba câu”, Hứa Thịnh hơi cúi người, lúc nói chuyện giọng còn thở hổn hển, cố gắng hết mức bình thản nói: “Thấy tin nhắn tôi chạy ngay đến đây.”

Tin nhắn?

Hai người còn thêm bạn tốt hả?

Vì vậy trong khoảng thời gian này, sau khi bị chấn động mạnh mẽ mấy lần, Trương Phong lại nghênh đón tiếp một kích chấn động khác. Cậu ta trơ mắt nhìn học thần nói xong, sau đó hai người ra khỏi cửa cầu thang cùng nhau đi xuống.

Rốt cuộc chuyện này như thế nào, quan hệ giữa hai người bọn họ từ lúc nào mà chuyển biến tốt như vậy?

Trương Phong không nghĩ ra, các bạn học khác trong quán net đang gọi cậu ta, cậu ta gãi đầu một cái, không nghĩ kỹ nữa: “Vào đây vào đây, chờ tao chút.”

Dưới lầu, cách đó không xa có một cửa hàng tiện lợi.

Cửa hàng tiện lợi này rất phổ biến với học sinh Lục Trung. Do cách trường học không xa, cộng thêm ngoài bán quà vặt và tạp hóa ra, bình thường học sinh ra khỏi trường ăn cơm sẽ bán thêm cả sushi, cơm hộp, cho nên buổi trưa hoặc sau khi tan học sẽ có không ít học sinh đến đây.

Phần lớn thời gian trong tiệm sẽ đặc biệt mở một khu vực nhỏ để ăn cơm———–Cái gọi là khu vực ăn cơm cũng chính là ở bên cạnh cửa sổ tăng thêm vài bàn ăn đơn giản cùng với mấy cái ghế.

Thời điểm này học sinh đến đây đã rất ít, lúc Hứa Thịnh kéo Thiệu Trạm đẩy cửa vào khu ăn cơm đúng lúc không có ai.

Hứa Thịnh: “Cậu ngồi đó chờ đi, tôi đi mua thuốc.”

Thiệu Trạm giơ tay lên, dùng đầu ngón tay lau mép: “Không cần, bị thương nhẹ thôi.”

So với vết thương không đáng kể trên, cậu càng muốn làm rõ ràng chuyện đánh nhau ở quán net vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì hơn.

Cậu vừa nói, vừa trực tiếp túm thẳng cổ áo đồng phục của Hứa Thịnh, không nhẹ không nặng tóm người trở về: “Giải thích trước. Đám người kia là ai, tới làm gì?”

Hứa Thịnh không cảm thấy đây là vết thương nhẹ, nhất là trong tình huống xảy ra với gương mặt của chính cậu: “Đối với cậu mà nói có thể là thương nhẹ, nhưng đối với tôi thì không hề nhẹ, không xử lý cẩn thận sẽ để lại sẹo, tổn hại đến hình tượng của tôi.”

“…”

“Cho nên”, Hứa Thịnh chỉ chỉ khu vực ăn cơm, “Mình tìm chỗ ngồi đã.”

Hứa Thịnh tìm được một lọ cồn i-ốt trên kệ hàng, lại cầm thêm túi tăm bông, cân nhắc đến chuyện mới tan học hai người cũng chưa kịp ăn cơm, Hứa Thịnh tiện thể lấy từ trong tủ giữ tươi hai cuộn sushi.

Ông chủ cửa hàng tiện lợi quét thanh toán xong mấy thứ đồ hỏi: “Cần làm nóng sushi không?”

“Có”, Hứa Thịnh lấy ra một tờ tiền lẻ, đưa tới, “Cảm ơn.”

Thời gian làm nóng là hai phút.

Đến khi Hứa Thịnh xách mấy thứ đồ tới, Thiệu Trạm đang cúi đầu nghịch điện thoại, nhìn từ xa thấy bộ dạng kia, mặc trang phục này, còn có vết thương ở khóe miệng mới ra lò…Nói cậu không phải tên bất lương sẽ chẳng có ai tin.

Cũng không biết hôm nay là ngày gì.

Lúc này Hứa Thịnh mới thật sự chậm rãi nhớ lại sự kiện xảy ra trong quán net vừa rồi.

“Chuyện hôm nay”, Hứa Thịnh không biết nói thế nào, “Tôi thật sự không ngờ bọn họ còn tìm đến.”

Thiệu Trạm giương mắt nhìn cậu: “Tiếp tục.”

Hứa Thịnh thuật lại đơn giản chuyện phát sinh ngày hôm đó ở quán net: “Không có mâu thuẫn gì lớn cả, chỉ là thuận miệng hù dọa bọn họ mấy câu thôi, cũng không nghĩ sau khi trở về bọn họ lại phản ứng như vậy.”

Sự hù dọa người khác của Hứa Thịnh, có nhưng trong giới hạn:

“Mày biết tao là ai chưa, là đại ca tiếng tăm lẫy lừng trên đường, không biết thì ra ngoài hỏi thăm tí đi, sau đó ra đây, cho bọn mày biết đại ca tao năm đó thất tiến thất xuất* thế nào, bớt can thiệp vào chuyện ở đây đi.”

Nhắc đến chuyện đánh người, Hứa Thịnh đúng là không có đánh nhau.

Cậu cũng không phải có phong cách động một tí là dùng quả đấm để nói chuyện với người khác, dựa vào nguyên tắc có thể động khẩu sẽ không động thủ. Ngày hôm đó Hứa Thịnh chọn đống hàng hóa xếp chồng lên nhau thuận mắt nhất ngồi xuống, bắt đầu đếm kĩ lại những năm cậu làm đại ca, còn bịa ra chuyện một đại ca xã hội mặc com lê “Hứa Phi Long” như thật vậy, sống động giải thích mình đã năm lần bảy lượt* cố gắng không can thiệp vào chuyện của người khác:

“Tao? Biệt hiệu Long ca này mày chưa từng nghe qua sao? Mấy người chúng mày hỗn loạn thế này không ổn đâu… Tao ở độ tuổi này vẫn còn biết phải bớt nhúng mũi vào mấy chuyện này.”

Nói đến đây, cậu đè thấp giọng xuống, “Biết vì sao tôi diễn thế không?”

Thiệu Trạm nghe được lời này, đặt điện thoại di động sang bên cạnh, coi như hiểu vì sao hôm nay đám người kia vừa đến đã khua tay múa chân, chính là một cái gối thêu hoa* sau khi bị người ta làm cho lòng dạt dào bất mãn: “Cậu còn biết thất tiến thất xuất bớt tham gia vào mấy chuyện này?”

Hứa Thịnh sờ mũi, cũng cảm thấy xấu hổ: “Nói nhảm đấy.”

Tư chất tâm lý như vậy, sau này có thể rèn luyện.

*gối thêu hoa: ví với những người chỉ có hình dáng bên ngoài không có học thức tài năng

Mấy ngày gần đây hai người trải qua liên tiếp nhiều chuyện bất ngờ cho nên đã có kinh nghiệm, đối mặt với chuyện hôm nay đã nhanh chóng bình tĩnh lại được.

Thiệu Trạm: “Cậu còn chuyện gì ngoài đường không?”

Hứa Thịnh: “Chắc là hết rồi, sau này cậu có thể yên tâm đi net.”

Nói là tổn hại hình tượng, dù sao ít nhiều cũng vẫn có chút áy náy.

Khiến một học bá thuộc lòng nội quy nhà trường buộc phải đánh nhau, nếu để cho Mạnh Quốc Vĩ hoặc bất kỳ một giáo viên bộ môn nào biết, chắc chắn sẽ lột sống cậu mất.

Hứa Thịnh vừa nói vừa đặt đồ đạc lên bàn, cúi người mở nắp lọ cồn i-ốt, rút ra một cây tăm bông, sau đó nắm cằm Thiệu Trạm ép buộc cậu ta ngẩng đầu lên.

Nhìn gương mặt của chính mình trong khoảng cách gần như vậy khó tránh khỏi cảm giác kỳ quái, Hứa Thịnh cầm tăm bông nói: “Có thể sẽ hơi đau, tôi sẽ cố gắng nhẹ hết mức.”

Thiệu Trạm muốn nói thật sự không cần.

Nhưng mà một giây tiếp theo, khóe miệng truyền đến cảm giác hơi đau nhói và mát lạnh.

Cậu nhận ra động tác của Hứa Thịnh đúng là rất nhẹ nhàng, sáp đến cũng thật gần, gần đến mức cậu có thể đếm được từng sợi lông mi của “bản thân”.

Có học sinh tan học muộn đi qua cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn.

Là hai bạn nữ sinh đeo cặp sách, đoán chừng là học sinh tan học ở lại làm trực nhật. Hai người đẩy cửa ra, còn chưa kịp vào trong, một người trong số đó đột nhiên dừng bước: “Chuyện gì kia?”

Một người khác cũng quay đầu theo, sau đó hai người đều chứng kiến cảnh tượng ở khu dùng cơm——-

Mặc dù thiếu niên mặc đồng phục Lục Trung cúi người đang bôi thuốc cho người khác, do hai người cùng ở trong góc, dù tầm mắt bị che khuất cũng vẫn có thể nhìn một cái là nhận ra ngay người thường xuyên phải lên đọc kiểm điểm sau nghi thức chào cờ ở trường kia.

Thật giống như phát hiện được ra bí mật lớn nào đó.

Hai người cùng nhau trở về phòng kí túc, đứng trước cửa, Hứa Thịnh đưa túi thuốc vào tay người kia: “Nhớ bôi, một ngày ba lần.”

Thiệu Trạm miễn cưỡng tiếp nhận nhiệm vụ này, đồng thời cũng nhắc nhở cậu: “Luyện chữ, 20 trang.”

Hứa Thịnh: “…” Không nói cậu cũng quên béng mất.

Bởi vì bất ngờ để Thiệu Trạm thu dọn cục diện rối rắm, tối nay Hứa Thịnh luyện 20 trang vở luyện chữ rất nghiêm túc, mẫu chữ thế nào cậu tô lại nguyên si, không có sáng tạo ra kiểu chữ độc đáo hay viết chữ bay ra khỏi ô vuông nữa.

Mãi đến khi cậu ngẩng đầu khỏi vở luyện chữ, phát hiện ra thứ này dường như đúng là có hiệu quả.

Bình thường trước đây chữ cậu chính là chữ thảo, hoàn toàn không có ý thức tự “hạn chế”, bây giờ sau khi có ý thức, chữ viết đã thay đổi không ít so với trước kia.

Hứa Thịnh hạ bút xuống, định rửa mặt rồi đi ngủ.

Trong đầu nhất thời thoáng qua nhiều suy nghĩ, cuối cùng dừng lại ở cảnh tượng Thiệu Trạm đứng quay lưng về phía đống hàng hóa xếp chồng kia.

Trên người Thiệu Trạm tựa như có thứ gì đó cậu đoán không ra, không biết tại sao trong phút chốc, cậu thậm chí còn cảm thấy có lẽ càng đến gần mới càng chân thực, nếu không sẽ không biết được đó là cậu ta.

Ngày hôm sau, Hứa Thịnh như cũ dùng thân phận “Thiệu Trạm” đến lớp vào giờ tự học sáng sớm.

Không qua ba phút, cậu nghe thấy bạn cùng lớp ở hàng trước vừa bổ sung bài tập vừa nói: “Các cậu biết gì chưa, chuyện giáo bá đánh nhau một chọi năm ở ngoài trường là thật đó.”

Những tin đồn bát quái thế này, tốc độ bịa chuyện hoàn toàn vượt xa khỏi tưởng tượng, huống hồ còn có căn cứ sự thật để ra sức đồn đại.

Bạn học hàng trước lại cảm khái một câu: “Xem ra có không ít chuyện, đúng là không có lửa làm sao có khói! Trước đây tôi còn không tin, nhưng mà lại là thật.”

Hứa Thịnh: “…”

Hứa Thịnh phát hiện ra bây giờ mình coi như dưới sự giúp đỡ của Thiệu Trạm đã hoàn toàn biến cái tin đồn này thành sự thật.

Câu hỏi này nằm ngoài đề cương

Câu hỏi này nằm ngoài đề cương

Score 9
Status: Completed Author:

Trường Lục Trung Lâm Giang nổi tiếng có giáo bá Hứa Thịnh, chính là kiểu học sinh không học giỏi, lại còn phá phách sinh sự.

Hứa Thịnh ở lớp 7 chưa bao giờ chịu mặc đồng phục học sinh khi đến trường, điểm trung bình các môn đều thấp không chịu nổi, thường xuyên nhận được thông báo kỉ luật, thường xuyên đứng trước toàn trường đọc kiểm điểm.

Ánh nắng chói chang, một nam sinh đứng giữa sân trường, dõng dạc nói một câu đầy khiêu khích: “Thật xin lỗi, lần sau em vẫn còn dám nữa.”

Mà người được gọi là học thần hạng nhất của khối, Thiệu Trạm, lạnh lùng không thích gần gũi người khác.

Ban đầu hai người chưa từng liên quan đến nhau, thế nhưng vì một lần bất ngờ mà hoán đổi thân thể cho nhau.

———-

Giáo viên nhìn hai cậu thiếu niên dù núi sập xuống vẫn sống chết không muốn ngồi cùng bàn với nhau.

Một người là học sinh cá biệt khiến ông đau đầu nhất – Hứa Thịnh, một người là học sinh ưu tú khiến ông tự hào nhất – Thiệu Trạm.

Thầy cân nhắc vài giây: “Lúc trước ai nói các em không có duyên ngồi cùng bàn với nhau?”

Người mặc áo phông đen hoàn toàn không hề ăn khớp với khung cảnh xung quanh mình – Hứa Thịnh dựa tường nói: “Duyên phận đến rồi.”

Thầy lại quay sang hỏi câu khác: “Là ai nói dưa cứng ăn không ngọt*?”

Đồng phục học sinh cài đến tận khuy trên cùng, học thần lạnh lùng cả người trên dưới như khắc năm chữ “Người lạ chớ lại gần”: “Dưa cứng không thử sao biết ngọt hay không?”

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset