Chương 37

Chương 37

Các trường trung học trong thành phố C thường xuyên tổ chức các loại hoạt động, những hoạt động này không có cùng chủ đề, mỗi học kỳ đều tổ chức để học sinh tham gia. Giáo dục quốc phòng nói trắng ra chính là một lần quân huấn* nhỏ, cùng lắm chỉ so được với mức quân huấn bình thường, thêm vào đó là một ít thực hành đi tham quan các hạng mục.

*quân huấn là cách nói ngắn gọn của huấn luyện quân sự.

Quốc phòng tên như ý nghĩa, vì bảo vệ chủ quyền quốc gia, sự an toàn và nguyên vẹn của lãnh thổ, phổ biến các kỹ năng và kiến thức liên quan đến toàn dân.

Mạnh Quốc Vĩ vừa nói xong, cả lớp sôi sục.

Đàm Khải: “Tuần trước vừa nghe thấy tin này, không ngờ là thật! Nghe nói lần này chúng ta có thể được nhìn thấy tàu bay mô phỏng, còn có thể nghịch súng…”

Đàm Khải làm động tác ngắm trúng đánh úp.

Mạnh Quốc Vĩ “khụ khụ” liên tục trên bục giảng: “Yên lặng nào, chuyện gì xảy ra với em thế hả? Tưởng đi du ngoạn mùa thu chắc?”

Mặc dù khác hẳn so với thu du* nhưng có thể tạm thời rời khỏi lớp học, đi chỗ nào bọn họ cũng cao hứng.

*thu du là cách nói ngắn gọn của du ngoạn mùa thu, đi chơi mùa thu.

Thư thông báo được truyền nhau từ đầu đến cuối lớp.

Hứa Thịnh gục xuống bàn mở nửa mắt ra, đúng lúc ấy Thiệu Trạm nhận lấy thông báo, đặt trước mặt cậu. Một nửa tầm mắt Hứa Thịnh bị cái mũ trên đầu che kín, một nửa rơi vào bàn tay còn chưa kịp thu lại của Thiệu Trạm.

“Tỉnh rồi cũng đừng nằm”, Thiệu Trạm nói: “Lão Mạnh nhìn chòng chọc cậu một lúc rồi.”

Hứa Thịnh miễn cưỡng ngồi dậy, mũ áo thuận thế tuột xuống một chút, cậu liếc mắt nhìn điện thoại di động, phát hiện chỉ còn năm phút nữa là hết giờ tự học sáng sớm. Cậu đặt điện thoại xuống mới cảm thấy lời này có chỗ nào đó không đúng, suy nghĩ rồi nói: “Cậu đây là coi như giúp tôi quan sát lão Mạnh sao?”

Thiệu Trạm một tay cầm bút, nghiêng đầu nhìn cậu: “Còn chưa đủ rõ ràng sao?”

Cái gì gọi là không rõ ràng?

Thiệu Trạm không phải người đầu tiên muốn lấy mất điện thoại của cậu đã là không tệ rồi.

Hứa Thịnh nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau đã náo loạn, trong lòng thầm nghĩ vị học thần ngồi cùng bàn như bây giờ có tính là tiêu chuẩn kép không?

Hứa Thịnh: “Có phải cậu quên mất mình còn một chức vụ gọi là lớp phó kỷ luật không?”

Thiệu Trạm không chối: “Quên rồi.”

Thiệu Trạm ngừng nói, đặt bút trong tay xuống, đang dựa ra đằng sau nhích lại gần, nhìn nội dung cần chú ý về lần giáo dục quốc phòng lần này Mạnh Quốc Vĩ viết trên bảng đen, còn nói: “Hay là cậu hy vọng tôi quản cậu?”

Đương nhiên Hứa Thịnh không hy vọng điều này.

Có thể trở lại cuộc sống lên lớp bình thường, không cần lúc nào cũng bị người khác ép buộc không cho phép làm cái này không cho phép làm cái kia, lại càng không cần phải diễn vai danh hiệu học thần của người nào đó để học tập mỗi ngày. Hứa Thịnh ngồi dậy không bao lâu, lại dùng hai tay chống cằm, ngồi như người không xương, cái mũ rộng còn lỏng lẽo đội trên đầu, cậu cong môi cười nói: “Cảm ơn bạn học Thiệu giơ cao đánh khẽ.”

Thiệu Trạm cũng không biết bản thân mình sao lại thế, trước đây cậu luôn chuẩn mực trước Hứa Thịnh, bây giờ thì…

Bây giờ đụng phải cậu ta hình như chuẩn mực gì đó đều không còn.

Nếu Mạnh Quốc Vĩ biết được kế hoạch “Khu vực 1” cuối cùng biến thành như vậy, phỏng đoán sẽ hộc máu nhiều lần rồi thăng luôn.

Bảo em quản Hứa Thịnh chứ không phải bảo em dung túng em ấy!

Cậu là học sinh ưu tú nhất Thiệu Trạm! Có chuyện gì đã xảy ra với thiếu niên thiên tài Thiệu Trạm vậy?

Hứa Thịnh nói xong mới cúi đầu đọc thư thông báo.

Các em học sinh thân mến,

Thầy hưởng ứng lời kêu gọi của nhà trường, tích cực phối hợp tổ chức hoạt động giáo dục quốc phòng, khối 11 thống nhất sẽ đi căn cứ Lục Châu vào thứ tư.

Hoạt động giáo dục quốc phòng lần này sẽ kéo dài trong năm ngày, mong các em học sinh hãy chuẩn bị sẵn sàng đồ dùng thường ngày, cấm mang theo những thiết bị giải trí không liên quan đến lần hoạt động này.

Nội dung thông báo vẫn là những lời đã nghe đến mòn tai.

Hứa Thịnh nhanh chóng đọc lướt qua, sau đó gấp thư thông báo nhét vào trong ngăn bàn.

Mạnh Quốc Vĩ đơn giản thuật lại rồi nhấn mạnh các yêu cầu trong thư thông báo, cuối cùng tổng kết nói: “Sáu người một phòng, các em tự bàn bạc cho tốt, tan học Hầu Tuấn nộp danh sách chia phòng cho thầy.”

Chuông tan học vang lên, bạn học lớp 7 lại sôi sục một lần nữa.

Hầu Tuấn kéo Đàm Khải hợp thành một nhóm: “Hai vị ca*, có ý kiến gì không? Hai người phải bằng lòng đó, để tôi tìm thêm hai người khác là phòng chúng ta đủ người thôi.”

*ca (哥) có ba nghĩa đều là “anh”, một là anh trai, hai là chỉ người có quan hệ thân thiết, ba là gọi người con trai có độ tuổi suýt soát người gọi một cách thân mật. Trong bối cảnh này thì tiếng “ca” của Hầu Tuấn mang nghĩa thứ hai.

Hứa Thịnh không có ý kiến: “Được đó.”

Hầu Tuấn quay đầu nhìn gương mặt “Đừng quấy rầy tôi” của Thiệu Trạm: “Chuyện đó…”

Cậu ta còn chưa dứt lời đã thấy Hứa Thịnh viết thẳng tên Thiệu Trạm lên giấy.

“Hả?”

Hầu Tuấn thầm nghĩ, cái này mà Trạm ca cũng không lên tiếng, cậu ấy đồng ý rồi hả?

Hứa Thịnh viết xong mới nói: “Cậu ấy âm thầm chấp nhận.”

Hầu Tuấn ngồi hết nhìn bên trái rồi nhìn bên phải, nhận ra Thiệu Trạm không có dấu hiệu phủ nhận, lúc này mới mang theo giấy thống kê đi.

Thứ tư, dọc theo con đường bên ngoài Lục Trung có một hàng xe buýt dài ơi là dài.

Nam sinh chuẩn bị đồ chỉ tốn vài ba phút là xong, trước khi lên đường, Hứa Thịnh mới cất quần áo mới giặt và đồ dùng tắm rửa đơn giản bỏ vào trong túi xách, đi xếp hàng theo số đông đứng ở cổng trường.

Dáng người cậu cao ráo, cả trường cũng chỉ có mình cậu không mặc đồng phục, đi trong đám đông hết sức huênh hoang.

Huênh hoang nổi bật đến mức Cố Diêm vương mắt vừa thấy đã gọi: “Hứa Thịnh! Em bước ra khỏi hàng!”

Đúng lúc đó xe buýt của lớp 7 mở cửa xe.

Hứa Thịnh uể oải đi đến: “Đến đây.”

Cố Diêm vương muốn nhắc nhở cậu phải tuân thủ quy tắc quân huấn cho thật tốt, ban đầu ông chỉ hơi mơ hồ lo lắng, thấy sau đó Hứa Thịnh thật sự không làm ra chuyện gì quá đáng, cứ như vị này không phải họ Hứa vậy: “Đến căn cứ Lục Châu đàng hoàng chút, đừng có lớn giọng với sĩ quan huấn luyện như lần trước. Lần giáo dục quốc phòng này cả trường cùng huấn luyện một chỗ, đến lúc đó không phải chỉ mình em vứt mất mặt mũi đâu, tất cả mặt mũi trường Lục Trung chúng ta cũng bị em ném sạch, nếu dám nháo ra chuyện gì lúc về em thấy mặt tôi xem tôi làm sao xử lý em! Có nghe thấy không?”

Hứa Thịnh: “Nghe thấy rồi, tai em không điếc.”

Cố Diêm vương còn muốn nói thêm gì đó, cậu trai đứng sau cùng hàng ngũ của lớp 7 đã dừng lại trước xe buýt: “Chủ nhiệm Cố, tập hợp.”

Cố Diêm vương nhìn thấy Thiệu Trạm lập tức thay đổi sắc mặt, trên gương mặt không ngừng tràn ra nụ cười: “Ôi thật tốt.” Nhưng mà nụ cười thoáng ra rồi biến mất, lúc đối mặt với Hứa Thịnh lại là vẻ mặt nghiêm túc, ông đưa tay chỉ Hứa Thịnh, trước khi đi còn cảnh cáo lần cuối cùng: “Có nề nếp vào biết chưa?”

Hứa Thịnh đi sau Thiệu Trạm, bọn họ là người lên xe cuối cùng, chỉ còn lại hai chỗ trống ở hàng cuối: “Tôi chắc sẽ ngủ trên xe một lát, cậu ngồi bên ngoài nhé?”

Thiệu Trạm không có ý kiến.

Sau khi ngồi xuống, Hứa Thịnh cúi đầu nhắn tin cho Hứa Nhã Bình, nhắn xong cũng không chờ đối phương trả lời, đeo một bên tai nghe rồi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Trái lại Thiệu Trạm hỏi một câu: “Lần quân huấn năm lớp 10, người lên đài đọc kiểm điểm là cậu à?”

“Hả?” Hứa Thịnh phản ứng chậm một nhịp, không ngờ Thiệu Trạm lại đột nhiên hỏi đến chuyện này, “Hình như có chuyện như vậy.”

Lần huấn luyện năm lớp 10 của Hứa Thịnh rất ồn ào, cũng không phải chuyện gì mới mẻ.

Cuộc sống quân huấn khó tránh khỏi việc gặp phải sĩ quan huấn luyện quá nghiêm khắc, tất cả mệnh lệnh đều phải cưỡng chế thi hành, không nghe bất kỳ sự giải thích nào, rất nhiều học sinh từng bị mắng đến phát khóc.

Đúng đợt quân huấn đó Trương Đồng đến kỳ kinh nguyệt, chỉ có thể mặc quần của mình, vốn dĩ không vừa vặn với cơ thể nhưng vẫn mạnh mẽ mặc vào nín nhịn huấn luyện. Kết quả sĩ quan huấn luyện không hỏi nguyên nhân, một trận mắng liên hoàn ập xuống đầu.

Hứa Thịnh cắt ngang: “Báo cáo.”

Sĩ quan huấn luyện: “Nói.”

Hứa Thịnh đứng xếp hàng ở cuối cùng, giọng thờ ơ nhưng lời nói ra hoàn toàn không như thế, thậm chí cậu còn cười một tiếng: “Sĩ quan, ngài có thể lắng nghe người khác nói một chút được không?”

Vì vậy, ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, học sinh khối 10 chỉ thấy một người đi ngược ánh mặt trời từ trong đám đông đi ra, trong tay cầm tờ giấy, đứng trên đài kéo cờ quá xa nên không thấy rõ gương mặt, chỉ có thể thấy vóc dáng đối phương rất cao và gầy, giọng nói tùy ý mà huênh hoang: “Các vị giáo viên tôn kính, em mang tâm trạng nặng nề viết bản kiểm điểm này.”

“… Em không khống chế được thái độ của mình, nhưng em cho rằng sĩ quan huấn luyện cũng không nên chưa nghe học sinh giải thích đã kết luận bừa, khiến sức khỏe của học sinh tạo thành tổn thương không cách nào xóa nhòa.”

“Nếu sĩ quan huấn luyện không thể sửa lại, em cũng không dám đảm bảo những chuyện tương tự sẽ không xảy ra lần nữa.”

“Người kiểm điểm, Hứa Thịnh lớp 10-2.”

Bạn học khối 10 còn chưa kịp thích ứng với trường mới và hoàn cảnh mới, chỉ biết ngày đầu tiên khai giảng đã có một bạn học lên đài đọc kiểm điểm, bản kiểm điểm còn rất có phong cách khác biệt.

Trong ấn tượng của Thiệu Trạm, ban đầu cái tên ” Hứa Thịnh” và người này hoàn toàn không nổi đến thế, cậu cùng chưa từng để ý xem người này là ai nhưng không thể không phủ nhận, ai cũng không thể quên mất mùa hè chói chang năm ấy, cũng không thể quên hình ảnh cậu trai đón nắng đi lên đài.

Hứa Thịnh chỉ kể lại đơn giản, bỏ qua chuyện Trương Đồng đến kỳ kinh nguyệt, chỉ nói thân thể khó chịu: “Nghĩ gì mà hỏi chuyện này?”

“Không có gì.” Thiệu Trạm nói.

Hứa Thịnh cũng không tiếp tục truy hỏi, âm nhạc trong tai nghe xen lẫn với tiếng mấy người Hầu Tuấn đang nằm vùng chơi game trên xe, phong cảnh ngoài cửa sổ nghiêng ngả lướt qua, Hứa Thịnh không biết mình ngủ lúc nào.

Đường xe đến căn cứ Lục Châu mất hơn một tiếng.

Đến khi cậu mở mắt ra thấy cổ áo Thiệu Trạm, lên chút nữa là yết hầu hơi nhô ra ở cổ họng của cậu trai và đường cong cằm lưu loát: “…”

Tại sao cậu lại ngủ dựa lên vai Thiệu Trạm thế?

Hứa Thịnh ngồi thẳng, tìm lý do giải thích nói: “Có phải xe này đi xóc quá không?”

Thiệu Trạm chặn họng: “Bình thường ngồi đều không nghiêm túc, cũng không mong chờ lúc ngủ cậu có thể biết điều.”

Hứa Thịnh vặn cổ vài cái, nghiêng đầu qua lại đối diện với ánh mắt bắn ra lửa của Hầu Tuấn và Đàm Khải.

Có phải có điều gì đó không đúng lắm không?

Sao ánh mắt bọn họ như sói như hổ vậy?

Nào ngờ trong lòng hai người đều nghĩ rằng: Mệt mỏi thật sự, quá mệt mỏi. Hai người này chắc chắn là thật rồi, còn thật hơn cả vàng.

“Sắp đến rồi, ai ngủ thì tỉnh đi, chúng ta đi nhận phòng cất đồ đạc trước, sau đó qua công viên Thế Kỷ tập hợp nhận quân phục.”

Mạnh Quốc Vĩ đánh thức những người khác, dựa theo bảng kế hoạch mà nói: “Buổi sáng sắp xếp như sau, tham gia nghi lễ khai mạc khóa học giáo dục quốc phòng, sắp đến giờ rồi, đừng mất nhiều thời gian…”

Căn cứ Lục Châu là căn cứ huấn luyện quân sự nổi tiếng ở thành phố C, diện tích rất lớn, chia thành tám khu vực lớn, xe buýt đi từ cửa trụ sở lái vào đều mất rất nhiều thời gian. Lần này bọn họ chủ yếu hoạt động trong khu vực giáo dục quốc phòng, trong khu vực nước biếc vờn quanh, bãi cỏ phơi mình dưới ánh mặt trời chói chang, đi vòng qua vùng đất trống vào đường Lục Âm, xe buýt từ từ lái vào khu nghỉ ngơi.

Trên đường đã có người mặc quân phục màu xanh lục của học sinh quân huấn lục tục đi ra khỏi khu nghỉ ngơi.

“Đó là Tứ Trung kìa”, có bạn học nhoài lên cửa sổ nói, “Không biết lần này có bao nhiêu trường cùng huấn luyện.”

Trong trụ sở Lục Châu rất thường gặp tình huống mấy trường cùng huấn luyện quân sự với nhau.

Để cho tiện phân biệt trường học, quân phục của Lục Trung khác với mấy học sinh Tứ Trung vừa đi ngang qua là phối màu xanh hải quân.

Học sinh nhận được quần áo xong thì về phòng đổi trang phục quân huấn. Hứa Thịnh mở núi nilon ra, đang định cầm quần áo trở về, Đàm Khải ở bên cạnh gọi: “Bên cạnh có nhà vệ sinh, tôi ra đó thay luôn, đỡ phải chạy tới chạy lui, quần áo thì để con khỉ cầm về.”

Hầu Tuấn nghe được nửa câu đầu vẫn còn gật đầu liên tục, khen tới tấp “Cậu thật thông minh”, sau khi nghe được nửa câu sau thì không vui: “Cậu chờ đã, tôi chen ngang một câu, xin hỏi chuyện này tôi có đồng ý sao? Đàm Khải, cậu có trái tim không hả?”

Đàm Khải: “Chức trách của lớp trưởng là gì, là phục vụ vì bạn học trong lớp.”

Hầu Tuấn: “Cậu biến đi, lớp trưởng lớp ta nguyện ý từ chức để dành cho người có tài.”

Hứa Thịnh cười mãi không khép miệng được.

Tuy Hầu Tuấn nói như vậy nhưng cũng không từ chối.

Trong nhà vệ sinh không có người, chỉ có ba buồng.

Thiệu Trạm gõ cửa, đẩy cửa vào, xác nhận bên trong không có người rồi nói: “Cậu thay trước đi.”

Chuyện này cũng không cần khách sáo, thay một bộ quần áo thôi mà.

Hứa Thịnh cầm quần áo đi vào.

Nhưng tình huống không hề đơn giản như cậu tưởng, Hứa Thịnh vừa mặc quân phục lên thì phát hiện ra một vấn đề.

Thiệu Trạm đứng chờ bên ngoài, cậu tính toán thời gian không quá năm phút, Hầu Tuấn ở buồng bên cạnh cũng đã thay xong đi ra nhưng buồng trước mặt cậu vẫn không có động tĩnh gì. Cậu đang muốn mở miệng ra hỏi “Thay xong chưa?” thì cửa hé ra một nửa.

Hứa Thịnh một tay kéo cửa, thấp giọng hỏi: “Có thắt lưng không?”

Thiệu Trạm nhìn thoáng qua nửa phần eo sáng loáng trước mặt mình, chiếc quần quân phục khó khăn lắm mới cố định được trên hông.

Eo của Hứa Thịnh đúng là…rất nhỏ.

Câu hỏi này nằm ngoài đề cương

Câu hỏi này nằm ngoài đề cương

Score 9
Status: Completed Author:

Trường Lục Trung Lâm Giang nổi tiếng có giáo bá Hứa Thịnh, chính là kiểu học sinh không học giỏi, lại còn phá phách sinh sự.

Hứa Thịnh ở lớp 7 chưa bao giờ chịu mặc đồng phục học sinh khi đến trường, điểm trung bình các môn đều thấp không chịu nổi, thường xuyên nhận được thông báo kỉ luật, thường xuyên đứng trước toàn trường đọc kiểm điểm.

Ánh nắng chói chang, một nam sinh đứng giữa sân trường, dõng dạc nói một câu đầy khiêu khích: “Thật xin lỗi, lần sau em vẫn còn dám nữa.”

Mà người được gọi là học thần hạng nhất của khối, Thiệu Trạm, lạnh lùng không thích gần gũi người khác.

Ban đầu hai người chưa từng liên quan đến nhau, thế nhưng vì một lần bất ngờ mà hoán đổi thân thể cho nhau.

———-

Giáo viên nhìn hai cậu thiếu niên dù núi sập xuống vẫn sống chết không muốn ngồi cùng bàn với nhau.

Một người là học sinh cá biệt khiến ông đau đầu nhất – Hứa Thịnh, một người là học sinh ưu tú khiến ông tự hào nhất – Thiệu Trạm.

Thầy cân nhắc vài giây: “Lúc trước ai nói các em không có duyên ngồi cùng bàn với nhau?”

Người mặc áo phông đen hoàn toàn không hề ăn khớp với khung cảnh xung quanh mình – Hứa Thịnh dựa tường nói: “Duyên phận đến rồi.”

Thầy lại quay sang hỏi câu khác: “Là ai nói dưa cứng ăn không ngọt*?”

Đồng phục học sinh cài đến tận khuy trên cùng, học thần lạnh lùng cả người trên dưới như khắc năm chữ “Người lạ chớ lại gần”: “Dưa cứng không thử sao biết ngọt hay không?”

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset