Chương 4: “Em và vị bạn học Thiệu Trạm này, hai bọn em không hợp nhau.”

“Em và vị bạn học Thiệu Trạm này, hai bọn em không hợp nhau.”

Thời điểm này trong phòng làm việc rất nhiều người, đều là cán bộ các môn học vội vàng đến nộp bài tập sau khi nghi lễ kéo cờ kết thúc. Thế nhưng một tiếng này thật sự đúng là khiến người ta khó mà không để ý được, giống như đang trong mùa hè nóng bức đột nhiên phả ra một luồng khí lạnh.

Càng khó không để ý được hơn nữa chính là giọng nói này hơi quen tai, khiến Hứa Thịnh đang ở nơi ồn ào như cái chợ này vẫn có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng hai chữ “Báo cáo“.

“Em tới đúng lúc lắm”, Mạnh Quốc Vĩ đặt ly nước xuống, “Bài tập thu đủ chưa?”

“Thiếu một bài.”

Hứa Thịnh thờ ơ rũ mắt, đầu tiên thấy một mảng vạt áo đồng phục màu xanh xám, sau đó thấy người kia đặt một chồng bài tập lên bàn. Vì vậy ánh mắt Hứa Thịnh di chuyển lên một chút, thấy một đôi bàn tay với những khớp xương rõ ràng để ngang trước mắt.

Xương cổ tay nhô lên, ngón tay rất dài.

Mạnh Quốc Vĩ muốn hỏi ai thiếu, thấy cái người đứng bên cạnh vừa mới từ trên đài kéo cờ đọc kiểm điểm đi xuống thì vội vàng phản ứng kịp, câu hỏi này vốn dĩ chẳng cần hỏi nữa, còn nói: “Ngày hôm qua em xin nghỉ, chắc vẫn chưa quen với bạn cùng lớp. Đúng lúc người chưa nộp bài tập cũng đang ở đây, hai em…làm quen chút đi, sau này quá trình thu bài tập sẽ thuận tiện hơn.”

“Em đến bây giờ vẫn chưa nộp bài tập lần nào, cho nên cũng không tiện hơn đâu.”

Hứa Thịnh vừa nói vừa nhìn học thần ngay trước mặt, đúng lúc đó Thiệu Trạm nghe vậy cũng ngoảnh sang nhìn, lúc hai người họ bốn mắt nhìn nhau, trong miệng cậu vẫn còn chưa nói xong câu “Còn chuyện gì nữa…” thì bất ngờ bẻ lái: “…Tại sao lại là cậu?”

Không ngờ người này chính là tên mặc đồng phục nghiêm chỉnh ngày hôm qua.

Cậu thiếu niên bởi vì da trắng nên càng tôn thêm mái tóc đen nhánh, gương mặt lẫn ngoại hình đều rất nổi bật, biểu cảm lạnh lùng như muốn nói “Cách xa tôi ra một chút” làm lu mờ sự sắc sảo trên gương mặt, tựa như cả người đều tách biệt khỏi thế giới xung quanh mình.

Trước đây Hứa Thịnh từng nghĩ “Đồng phục của Lục Trung mặc vào đẹp đến mức đó sao?”, giờ câu hỏi này đã có câu trả lời, bởi vì trong phòng làm việc có rất nhiều người cũng mặc đồng phục, thế nhưng lại chỉ có mình cậu ta là nhìn chững chạc hơn hẳn.

Mạnh Quốc Vĩ vô cùng mừng rỡ, vui không kể xiết, sự vui sướng còn bộc lộ rõ trong lời nói: “Hai em quen nhau sao?”

Nào chỉ là quen.

Ngay cả va chạm cũng có luôn rồi.

Hai người gần như trả lời cùng một lúc———-

Hứa Thịnh: “Cứ coi là vậy đi.”

Thiệu Trạm: “Không quen biết.”

Hứa Thịnh: “?”

Câu không quen biết này của Thiệu Trạm, lúc nói ra một chút nhịp điệu cũng không có, cực kỳ lạnh lùng.

Mạnh Quốc Vĩ bị hai người bọn họ làm cho mơ hồ, không nghĩ được rốt cuộc là quen hay không quen.

Lúc này Hứa Thịnh không rõ tâm trạng của bản thân là gì nữa, cả một đêm cậu viết bản kiểm điểm, vừa viết vừa nghiến răng, trong lòng nghĩ nếu để cậu biết đó là ai, không biết nửa đêm có xông vào phòng của đối phương gạt chăn của cậu ta ra mà tẩn cho một trận hay không, kết quả ngay từ đầu đối phương đã chẳng nhớ chuyện này.

“Dưới tầng ký túc xá, bản kiểm điểm 3000 chữ”, Hứa Thịnh nói, “Chắc là tôi phải nhắc lại lần nữa cho rõ ràng, bức tường.”

Ngày hôm qua Thiệu Trạm xin nghỉ, buổi tối ngồi xe quay về trường học, lúc đến dưới tầng ký túc xá thì thấy có người trèo tường vào, đúng là không để ý kẻ trèo tường là ai, ký túc xá người ra ra vào vào rất nhiều, cũng có không ít bạn học sau khi trở về phòng đã thay đồng phục ra. Lúc này cậu mới thấy rõ người trước mặt và người mới vừa rồi xếp hàng ở khoảng cách xa đi lên đài kéo cờ, mở miệng nói xong câu đầu tiên đã khiến cả trường chấn động hóa ra là cùng một người.

Rõ ràng Thiệu Trạm không muốn nói gì thêm, nhìn thấy Hứa Thịnh thì rũ mắt xuống, miễn cưỡng nhận xét bản kiểm điểm lần này: “Bản kiểm điểm viết tạm được.”

Hứa Thịnh: “…” Ai cần cậu nói?

Tâm trạng của Hứa Thịnh bây giờ chính là dùng một chữ “Đệt” để hình dung.

Mạnh Quốc Vĩ không nghe rõ, quyết định đi thẳng vào vấn đề: “Nếu hai em biết nhau trước rồi thì tốt quá, như vậy đi, trong lớp có mấy bạn học xin đổi chỗ ngồi, thầy định điều chỉnh lại một chút danh sách chỗ ngồi của lớp ta. Bước đầu kế hoạch để hai người các em ngồi cùng bàn, hai đứa không có ý kiến gì chứ?”

Hai người lại lần nữa đồng thời lên tiếng———–

Chỉ có điều lúc này lại vô cùng ăn ý.

“Có.”

Hứa Thịnh thật sự không muốn ở lại phòng làm việc thêm một giây phút nào nữa, trước mặt đang suy nghĩ xem có nên giới thiệu cho chủ nhiệm lớp biết, bạn học mới này là kẻ tối hôm qua vừa mới gây họa cho bạn cùng lớp hay không.

Cậu sợ mình không đủ lý trí nữa.

“Thưa thầy, em và vị bạn học Thiệu Trạm này”, Hứa Thịnh không biết diễn đạt thế nào, cuối cùng bực bội thốt ra một câu, “Hai bọn em con mẹ nó không hợp nhau.”

Mạnh Quốc Vĩ: “…”

“Giữa người và người phải chú trọng đến duyên phận, dưa cứng ăn không ngọt. Em và bạn ngồi cùng bàn bây giờ rất tốt, rất thân thiết, không khí cũng rất vui vẻ, cùng chung chí hướng, em ngủ cậu ấy nghe giảng không ai ảnh hưởng đến ai.”

Mạnh Quốc Vĩ định cắt đứt lời cậu.

Hứa Thịnh lại nói thêm: “Gượng ép với bạn cùng lớp sẽ dẫn đến không có cảm tình tốt.”

“…”

Hứa Thịnh nói xong cũng tự cảm thấy lời này càng nghe càng thấy kì lạ, vì vậy nói vòng vo xong thì dứt khoát kéo thẳng cửa phòng làm việc: “Dù sao bản kiểm điểm em cũng đã viết rồi, muốn xử phạt thế nào thì cứ làm thế đó đi, không còn chuyện gì nữa em về lớp đây.”

Mạnh Quốc Vĩ bị nghẹn lần thứ hai bởi Hứa Thịnh, thái độ này vừa thể hiện ra chính là muốn từ chối khai thông tư tưởng mềm cứng cũng không ăn, ông muốn giáo huấn cũng chẳng tìm được chỗ nào mà ra tay.

Một người đi, vẫn còn một người khác ở lại. Mạnh Quốc Vĩ ổn định lại tâm trạng, chuyển hướng sang Thiệu Trạm: “Em cũng không muốn ngồi cùng bàn với em ấy sao?”

“Vâng.”

Ngày hôm nay Mạnh Quốc Vĩ đụng phải cả hai bức tường, khó khăn lắm mới nuốt trôi không khí xuống: “Thầy có thể hỏi lý do là gì không?”

Lý do của Thiệu Trạm thật ra rất nhiều, nhưng mà cái đơn giản nhất là vì đổi chỗ ngồi quá phiền phức mà thôi, cậu cũng không có hứng thú muốn để ý đến ai: “Phiền toái.”

Kế hoạch “Khu vực 1” của Mạnh Quốc Vĩ ngay từ bước đầu đã không làm được, chết thẳng ngay từ trong trứng nước.

Mặc dù Hứa Thịnh nói không ngồi chung được với nhau, thật ra theo sự quan sát của Mạnh Quốc Vĩ, Thiệu Trạm mới là người không chơi chung hòa thuận được.

Lần đầu tiên Mạnh Quốc Vĩ thấy Thiệu Trạm là vào năm lớp 10, mặc dù ông không dạy lớp 10 nhưng vẫn chịu trách nhiệm thi học sinh giỏi giữa các tổ ở trường cao trung.

Sau khi ghi danh môn Toán thì bắt đầu bồi dưỡng thêm giờ tự học buổi tối, cả một phòng học cũng chỉ có mình cậu là học sinh lớp 10. Mạnh Quốc Vĩ căn cứ vào nguyên tắc cứ tham dự là đã đủ thành công, cố ý chuẩn bị cho cậu một bộ đề cơ bản.

Kết quả cậu thiếu niên ngồi ở hàng cuối cùng không tốn quá mười phút đã giơ tay, cầm bài thi nộp lên, đập bài thi đã được điền xong đáp án lên trước mặt ông: “Lần sau không cần cố ý chuẩn bị đề cơ bản cho em.”

Kỳ thi học sinh giỏi chuẩn bị hơn một tháng, Thiệu Trạm cứ đơn độc một mình, cũng chẳng thấy xích mích với bất kỳ ai, nhưng cũng không thấy cậu quan hệ tốt với ai cả, vẻ mặt nhìn chăm chú bài thi còn ấm áp hơn nhiều so với lúc nhìn mọi người trong phòng học.

Mạnh Quốc Vĩ yên lặng vài giây, định đổi góc độ để áp dụng phương án khác: “Vậy được, còn chuyện nữa, hôm qua lúc em không ở đây, ban cán bộ lớp ta vẫn chưa bầu đủ, em có muốn đảm nhiệm chức vụ gì không?”

“Sau này còn phải chuẩn bị thi học sinh giỏi, có thể không có thời gian và tinh lực.”

Thiệu Trạm chặn lại lời nói của Mạnh Quốc Vĩ.

Nhưng Mạnh Quốc Vĩ không chịu dễ dàng bỏ cuộc, ông vỗ đùi nói: “Đây không phải đúng lúc quá sao, thầy giữ lại chức vụ này cho em vừa vặn không cần lãng phí nhiều thời gian, cũng không tiêu tốn tinh lực.”

Thiệu Trạm nhìn ra chủ nhiệm lớp đã hạ quyết tâm phải giao bằng được một chức vụ trong lớp cho mình: “Thầy nói đi.”

Mạnh Quốc Vĩ cao hứng nói: “Đúng lúc lớp chúng ta thiếu một lớp phó kỷ luật!”

“Có đúng là không tốn nhiều thời gian phải không? Vừa vặn thích hợp, em quản Hứa Thịnh…À không phải, lúc quản kỷ luật trong lớp, chịu khó để ý đến bạn học Hứa Thịnh lớp ta một chút.”

Mạnh Quốc Vĩ: “Thỉnh thoảng em ấy sẽ lại có đủ mọi cách để trốn học, trèo tường ra ngoài, đi qua đêm không về, đánh nhau ngoài trường…”

Lúc Hứa Thịnh về lớp vẫn không biết Mạnh Quốc Vĩ ngấm ngầm bóc phốt sau lưng cậu.

Trương Phong nghe nói hôm nay học thần đã thật sự đến lớp, sau khi kết thúc giờ thể dục buổi sáng lại nằm bò trên cửa sổ lớp 7 quan sát xung quanh, Hứa Thịnh không có ở đây, cậu ta tìm bạn cùng bàn của Hứa Thịnh tán gẫu: “Dũng sĩ, cậu nói xem tại sao lần nào tôi và học thần cũng đi ngang qua vai nhau, chẳng lẽ tôi và cậu ấy không có duyên sao?”

Bạn cùng bàn của Hứa Thịnh là một nam sinh đeo kính, nhìn yếu ớt lịch sự, biệt danh gọi là Dũng sĩ. Ngoài việc trong tên vừa khéo có một chữ “Dũng” ra, cũng là vì cậu dám ngồi cạnh Hứa Thịnh, hơn nữa còn thuận lợi sống sót qua hai ngày.

Thật ra ban đầu Lý Minh Dũng không có dũng cảm như thế, do đi xe buýt gặp sự cố nên cậu ta cũng đến muộn, cùng với Hứa Thịnh hai người trước sau lần lượt ngồi cạnh nhau, vốn dĩ không còn sự lựa chọn nào khác.

Một giây lúc bước vào lớp 7, cậu ta suýt chút nữa đã cảm thấy mình đang đứng bên bờ vực kết thúc những ngày tháng của học sinh cao trung.

Lý Minh Dũng cũng mang lòng kính sợ đối với vị giáo bá này: “Học thần đến phòng làm việc rồi, hay là tiết sau cậu lại đến đi.”

Trương Phong: “Sao cậu nói chuyện mà run như cầy sấy thế, ngồi cùng bạn với đại ca của bọn tôi, có cảm tưởng gì không?”

Người vừa mới được Hứa Thịnh miêu tả trong phòng làm việc là “rất thân thiết, không khí cũng rất vui vẻ, cùng chung chí hướng” – bạn cùng bàn Lý Minh Dũng trong lòng nói: Muốn nghỉ học.

“Đại ca của bọn tôi một không đánh người, hai cũng rất ít khi mắng chửi người khác, rất văn minh đó”, Trương Phong nói, “Không cần sợ hãi như vậy.”

Đang nói chuyện, đúng lúc này Hứa Thịnh đi đến bên cửa sổ, cậu chưa vào lớp, đứng ngay bên cạnh Trương Phong, dựa lên bệ cửa sổ hỏi: “Sợ gì cơ?”

Trương Phong: “Đang nói về mày, bạn ngồi cùng bàn với mày hình như rất sợ mày đó.”

Hứa Thịnh tự biết mình chẳng làm gì hết, cậu tự nhận mấy ngày gần đây chuyện gì cũng không làm, giờ học không ngủ thì chơi điện thoại, lúc ra ngoài đứng phạt còn có thể tạo ra không khí yên tĩnh tuyệt đối để bạn cùng bàn yên tâm học tập, cho nên lúc nói với Mạnh Quốc Vĩ cũng không hẳn là hoàn toàn nói dối: “Tao và bạn cùng bàn quan hệ vô cùng tốt.”

Hứa Thịnh nói xong lại hỏi: “Đúng không Lý Dũng?”

Lý Minh Dũng: “…”

Trương Phong: “Người ta tên Lý Minh Dũng, ngay cả cái tên này tao ở lớp 1 còn nhớ, mày bị làm sao thế?”

Hứa Thịnh sờ mũi một cái, tránh đề tài này, buổi sáng cậu bận rộn một trận, còn chưa kịp ăn gì, lúc này mới thấy đói: “Có gì ăn không?”

Trương Phong móc từ trong túi ra một bao thuốc lá.

Hứa Thịnh nhìn cậu ta.

Trương Phong tự giác nhét bao thuốc trở lại, vị giáo bá này của Lục Trung không hút thuốc lá, cảm thấy hút thuốc hoàn toàn chẳng phải việc phù hợp với người lớn.

Trương Phong lại mò mẫm trong túi nửa ngày mới móc ra được một cây kẹo que: “Chỉ còn cái này thôi, lúc ra căng tin mua thuốc lá thì người ta đưa cả cho, mày chưa ăn sáng à?”

“Tối hôm qua vinh dự viết kiểm điểm, sáng nay ngủ.” Hứa Thịnh đặt khuỷu tay lên cửa sổ, nhận lấy kẹo que thì quay người, đưa lưng về phía cửa sổ lột vỏ kẹo ra, “Mày lại đến lớp 7 làm loạn cái gì?”

Trương Phong còn chưa kịp nói câu “Đến cười nhạo mày, chẳng phải mày nói sẽ không bị tóm được sao” ra khỏi miệng, đúng lúc đó chuông vào học vang lên, cậu ta vội vội vàng vàng lùi ngược trở lại, vừa đi vừa nói: “Không nói nữa, tiết sau của lớp tao là tiết của lão Lý, tao vào lớp muộn một giây sẽ bị ông ấy xé xác không còn mảnh nào.”

Hứa Thịnh nhét một tay trong túi quần, tùy ý khua tay về phía cậu ta một cái, sau đó ngậm kẹo vào lớp.

Cậu ngồi trên ghế, lúc này mới nhớ ra tiết này học gì, cậu ngửa người về sau, nheo mắt lại nhìn nhưng nhận ra tấm bảng đen trong góc đã bị người che mất, chỉ có thể nhìn thấy khuy áo được cài đến cái cao nhất trên đồng phục học sinh, nhìn lên trên nữa là yết hầu ở cổ họng người thiếu niên, cùng với biểu cảm lạnh như băng.

Đến khi Thiệu Trạm đi xuống hàng cuối cùng của lớp, góc nhìn mở ra, Hứa Thịnh mới nhìn rõ hai chữ “Toán học” được viết trên bảng đen.

Hứa Thịnh mất ba lần là cắn nát cây kẹo trong miệng, sau đó tiếp tục ngửa ghế về sau, tư thế cúi đầu lật sách trong ngăn bàn. Sách của cậu đến bây giờ dạng gì thì vẫn nguyên si dạng đó, ngay cả trang bìa tên cũng không viết.

Đang lật sách thì nghe thấy người trong lớp gọi một tiếng, sau đó cả lớp bắt đầu xì xào bàn tán.

Hứa Thịnh không ngẩng đầu nhưng để ý đến ánh mặt trời chiếu ngoài cửa sổ bị người chặn lại, vốn dĩ cả người cậu đang được ánh nắng bao trùm, lúc này tựa như thời tiết đột ngột thay đổi mà trở nên tối tăm, chiếu lên mặt bàn một khoảng bóng râm lớn.

Cậu nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Thiệu Trạm vượt qua mấy bạn học ở hàng trước, không đi thẳng về chỗ mình ngay. Cậu đi đến dãy bàn bên kia, hơi cúi người, hai ngón tay nắm lấy cây kẹo que mà Hứa Thịnh đang ngậm trong miệng. Hứa Thịnh ngẩn ra, cây kẹo que nhựa màu trắng trực tiếp bị Thiệu Trạm rút ra: “Trong giờ học không được phép ăn kẹo.”

Câu hỏi này nằm ngoài đề cương

Câu hỏi này nằm ngoài đề cương

Score 9
Status: Completed Author:

Trường Lục Trung Lâm Giang nổi tiếng có giáo bá Hứa Thịnh, chính là kiểu học sinh không học giỏi, lại còn phá phách sinh sự.

Hứa Thịnh ở lớp 7 chưa bao giờ chịu mặc đồng phục học sinh khi đến trường, điểm trung bình các môn đều thấp không chịu nổi, thường xuyên nhận được thông báo kỉ luật, thường xuyên đứng trước toàn trường đọc kiểm điểm.

Ánh nắng chói chang, một nam sinh đứng giữa sân trường, dõng dạc nói một câu đầy khiêu khích: “Thật xin lỗi, lần sau em vẫn còn dám nữa.”

Mà người được gọi là học thần hạng nhất của khối, Thiệu Trạm, lạnh lùng không thích gần gũi người khác.

Ban đầu hai người chưa từng liên quan đến nhau, thế nhưng vì một lần bất ngờ mà hoán đổi thân thể cho nhau.

———-

Giáo viên nhìn hai cậu thiếu niên dù núi sập xuống vẫn sống chết không muốn ngồi cùng bàn với nhau.

Một người là học sinh cá biệt khiến ông đau đầu nhất – Hứa Thịnh, một người là học sinh ưu tú khiến ông tự hào nhất – Thiệu Trạm.

Thầy cân nhắc vài giây: “Lúc trước ai nói các em không có duyên ngồi cùng bàn với nhau?”

Người mặc áo phông đen hoàn toàn không hề ăn khớp với khung cảnh xung quanh mình – Hứa Thịnh dựa tường nói: “Duyên phận đến rồi.”

Thầy lại quay sang hỏi câu khác: “Là ai nói dưa cứng ăn không ngọt*?”

Đồng phục học sinh cài đến tận khuy trên cùng, học thần lạnh lùng cả người trên dưới như khắc năm chữ “Người lạ chớ lại gần”: “Dưa cứng không thử sao biết ngọt hay không?”

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset