Chương 49

Chương 49

Trước khi Thiệu Trạm nhận được tin nhắn Hứa Thịnh gửi, cậu đã mở khung chat với Hứa Thịnh ra, nhìn vào cái tên “S” được một lúc rồi.

Giống như bị ma nhập, bản thân cũng không biết mình đang làm gì.

Một lát sau, tựa như là biết cậu đang nhìn chăm chú vào khung chat, phía sau chữ “S” xuất hiện một dòng Đang nhập đuổi theo, ngón tay cậu không khỏi căng thẳng.

Hứa Thịnh đang muốn nói gì với cậu?

Nhưng mà sau khi Hứa Thịnh gửi đến một hình ảnh sản phẩm, những suy nghĩ lung tung kia trong nháy mắt tiêu tan.

Cái này là cái gì vậy?

Thứ đồ khỉ gì đây?

Không khác gì dáng vẻ của mấy ông chú nông thôn bất chấp mưa to mặc áo mưa đi làm việc trên đồng ruộng cả.

Người mẫu trên hình ảnh bị bọc kín như cái bánh chưng, chỉ lộ ra nửa gương mặt, cằm cũng bị cổ áo dựng đứng lên che kín, cùng với đôi găng tay cao su và đôi ủng cao su màu nâu.

Cho dù có cẩn thận thưởng thức thế nào đi chăng nữa, không nghi ngờ gì nữa, bức ảnh này vẫn phát huy được ý nghĩa của từ quê mùa tới level cao nhất.

Thiệu Trạm hoàn toàn không biết được Hứa Thịnh đang nghĩ gì trong đầu: “…”

Hứa Thịnh lại rất tự tin với sản phẩm mình tìm được.

Cậu lười đánh chữ, gửi liền một đoạn chat voice qua điện thoại.

“Alo”, tiếng alo này của Hứa Thịnh hạ giọng xuống, âm cuối trầm theo, tựa như có một người bất cần đời trêu chọc bên tai bạn.

Hứa Thịnh: “Thấy sao, bộ đồ cách điện này, phòng chống sấm sét đến gần.”

“Tin tưởng Vật lý, tin tưởng khoa học, có bộ đồ cách điện này, chắc chắn sấm sét cùng phải bó tay trước chúng ta.”

“Bạn cùng bàn, mua hai bộ nhá?”

Thiệu Trạm dùng mấy phút để thuyết phục bản thân mới có thể tiếp tục trò chuyện với Hứa Thịnh. Giọng nói cậu lạnh lùng, giống như dòng điện chạy thẳng qua tai Hứa Thịnh: “Cậu nghiêm túc à?”

Hứa Thịnh: “Nói nhảm, nếu không chẳng lẽ tôi nhàn rỗi không có chuyện gì làm sao?”

Vài giây sau, Thiệu Trạm nói: “Chẳng ra gì.”

Hứa Thịnh: “Tôi cho cậu vài giây, nghĩ kỹ lại lần nữa thì trả lời tôi.”

“…” Thiệu Trạm nói, “Vậy cậu hỏi lần nữa đi.”

Hứa Thịnh hỏi: “Thấy thế nào?”

Thiệu Trạm lặp lại câu trả lời vừa rồi một lần nữa: “Vẫn chẳng ra gì.”

“…”

Thiệu Trạm thở dài: “Cậu mặc như vậy là sợ người khác không biết chỉ số thông minh của cậu có vấn đề sao?”

Hứa Thịnh: “Đệt.”

Câu trả lời của Thiệu Trạm không thể nào đả kích được nhiệt tình của Hứa Thịnh với bộ đồ cách điện này, chỉ cần còn một khả năng sống, cho dù là 1/1000 khả năng, cậu đều bằng lòng thử nghiệm.

Mạch não của Hứa Thịnh đúng là có những lúc không giống với người bình thường, dùng lời mà Khang Khải từng nói, đó chính là: “Làm nghệ thuật, đầu óc ít nhiều đều có chút vấn đề, không bình thường mới làm nghệ thuật tốt được.”

Hứa Thịnh quay đầu đi trò chuyện riêng với Khang Khải.

Đúng lúc Khang Khải cũng không ngủ, gần đây cậu có một cuộc thi hội họa, mất hai ngày mới chỉ tìm được một chủ đề tốt, tình trạng chung vẫn là không ổn, bản phác thảo bị cậu xé xuống ném sang bên cạnh.

Khang Khải nhận điện thoại: “Sao giờ này lại nhớ ra tìm em?”

Khang Khải nói xong, xé tờ giấy vẽ thứ hai “xoạt” một tiếng.

“Cậu vẫn còn ở phòng vẽ à?” Hứa Thịnh hỏi.

“Đúng vậy”, Khang Khải nói, “Gần đây có một cuộc thi, phòng vẽ nhà em cũng ghi danh, em cũng không thể nhường hạng nhất cho ai khác ngoài anh… Cuộc đời Khang Khải em gặp phải một mình anh siêu cấp thông minh như vậy là đủ rồi, tuyệt đối không thể gặp thêm người thứ hai nữa đâu.”

Hứa Thịnh bật cười, nhớ đến mục đích gọi điện thoại là gì: “Tôi gửi cho cậu một hình ảnh, cậu xem chưa?”

Đúng là Khang Khải không để ý.

Lúc vẽ cần tập trung tinh thần, có thể nhận được cuộc điện thoại này là do quên không cài chế độ im lặng cho điện thoại.

Khang Khải đặt cây bút đang phác thảo xuống, thu nhỏ màn hình nói chuyện lại, lúc này mới nhìn thấy hình ảnh mà Hứa Thịnh nói, cậu vô cùng kinh ngạc: “Đây là cái gì thế…”

Khang Khải chốt hạ một câu: “Trông rất ngầu.”

Trong lòng Hứa Thịnh thoải mái không ít: “Nói nhiều thêm vài câu đi.”

Khang Khải: “Quần này được thiết kế có đai, nhìn rất mốt, cả cái găng tay cao su với đôi ủng này nữa… Anh sao thế, định làm thợ điện à?”

“…” Hứa Thịnh không biết nói thế nào, “Cậu hiểu thế cũng được, tôi đi đặt hàng đã.”

Cũng không thể nói gần đây không hiểu sao tôi luôn bị sét đánh, sau đó mỗi lần sấm chớp đùng đoàng rền vang, cậu còn bị hoán đổi thân thể với bạn cùng bàn nữa.

Nếu mà nói ra chuyện này, kiểu gì Khang Khải cũng muốn lôi cậu đến khoa tâm thần ở bệnh viện một chuyến.

Khang Khải không thể nào hiểu được.

Mấy cuộc thi của những học viện mỹ thuật danh tiếng, ngay cả cậu cũng không dám chắc trăm phần trăm có thể qua được, nhưng Hứa Thịnh không giống thế. Nếu anh ấy thật sự muốn theo đuổi con đường này, trở lại thi cử nghiêm túc, có nhắm mắt lại cũng trúng tuyển được vào mấy học viện mỹ thuật mà.

Tại sao lại không nghĩ thoáng ra, phải đi làm thợ điện chứ?

Khang Khải giống như thấy một khối vàng tỏa sáng lấp lánh bị người ta ném vào trong vũng bùn: “Không phải em kì thị thợ điện, em cảm thấy mỗi nghề nghiệp đều có giá trị riêng của nó, nhưng là anh thì———“

Hứa Thịnh đang trò chuyện đôi câu với người bán hàng trên Taobao, sau đó đặt thẳng hai bộ đồ cách điện, cắt ngang lời cậu: “Được rồi, cậu vẽ tiếp đi.”

Khang Khải nuốt ngược lời đang nói dở vào, trước khi Hứa Thịnh cúp điện thoại thì gọi cậu lại: “Chờ một lát đã.”

“Chuyện đó”, Khang Khải quyết định đi đường vòng, dùng năng lực của mình lôi Hứa Thịnh trở lại: “Cuộc thi hội họa lần này, em nghĩ xong chủ đề rồi, chỉ là phương diện thiết kế còn có chút vấn đề, anh có thể làm người hướng dẫn của em không? Em gặp phải vấn đề gì sẽ hỏi anh.”

Những cuộc tranh giải hội họa thế này, có người hướng dẫn cũng không phải kì lạ.

Chỉ là Khang Khải muốn tìm người hướng dẫn, tại sao không tìm mẹ cậu ta?

Khang Khải kịp thời chặn đường lui: “Mẹ em phải hướng dẫn hơn nửa phòng vẽ, em không muốn làm phiền bà ấy.”

Hứa Thịnh: “Cho nên cậu bèn làm phiền tôi.”

Khang Khải: “Ha ha.”

Sắc trời cũng không còn sớm, Hứa Thịnh không để bụng chuyện này, không phải chỉ là làm người hướng dẫn thôi sao: “Được.”

Trước khi đi ngủ, Hứa Thịnh nhìn trang đặt hàng một cái.

Rất tốt.

Hai bộ đồ cách điện.

Một bộ cho cậu, một bộ cho bạn cùng bàn của cậu.

Bởi vì có nhiều học sinh nội trú, cộng thêm việc đám học sinh nội trú gần như mỗi tháng mới về nhà một lần, cho nên Lục Trung không cấm đoán việc chuyển phát nhanh hàng hóa đến trường của học sinh. Tất cả những hàng hóa chuyển phát thống nhất tập trung ở trong phòng bảo vệ, đến khi nào tan học mới cho phép học sinh vào phòng bảo vệ nhận hàng của mình.

Rất nhiều bạn học đều sống trong sự đau khổ chờ đợi giao hàng hỏa tốc mỗi ngày.

Trong giờ học.

Sau khi Hầu Tuấn làm xong bài tập, đột nhiên chợt ngẩng đầu, cổ họng gào to: “Giày đá bóng tôi mới mua rốt cuộc bao giờ mới giao đến tay tôi?”

“Trạng thái vận chuyển vẫn hiển thị của hai ngày trước, giày đá bóng của tôi!”

Hứa Thịnh ngồi hàng sau, vừa chơi game vừa phối hợp với Hầu Tuấn ngồi cách xa mình: “Gần đây tốc độ vận chuyển không phải hơi chậm sao? Tôi cũng đợi mấy hôm rồi.”

Hầu Tuấn: “Thịnh ca, cậu mua gì đấy?”

Hứa Thịnh bấm ngón tay về tường thành, ấp úng nói: “Quần áo.”

Thiệu Trạm ngồi bên cạnh Hứa Thịnh, đang lật một trang bài thi sang, nghe được hai chữ “quần áo”, gân xanh trên trán không nhịn được giật một cái.

Hứa Thịnh trở về thành mua trang bị xong, đang muốn khởi hành lần nữa, màn hình điện thoại di động bị một bàn tay che lại———–Thiệu Trạm đè điện thoại di động, ép Hứa Thịnh phải ngẩng đầu nhìn cậu.

“Bộ đồ kia, cậu mua à?”

“Mua rồi.”

Hứa Thịnh không chỉ mua mà còn mua hai bộ: “Cậu yên tâm đi, mặc dù hôm đó cậu coi thường nó như vậy, nhưng lòng tôi rất hào phóng, sẽ không tính toán với cậu đâu, tôi cho cậu một bộ.”

Thiệu Trạm: “…”

Hứa Thịnh lấy bàn tay Thiệu Trạm đang đè trên màn hình điện thoại của cậu ra, lấy đức báo oán: “Ai bảo cậu là bạn cùng bàn với tôi.”

Bây giờ đổi bạn cùng bàn còn kịp không?

Bộ đồ cách điện không phòng được sét hoàn tiền vô điều kiện kia của Hứa Thịnh vận chuyển mất ba ngày, cuối cùng đến cùng với đôi giày đá bóng của Hầu Tuấn.

Sau giờ tự học buổi tối, Hầu Tuấn cầm giày đá bóng, gặp Hứa Thịnh ở cửa phòng bảo vệ.

Cậu ta rất có hứng thú với túi đồ nặng trĩu của Hứa Thịnh: “Dày thật đấy ha ha.”

Toàn bộ trang phục đếm được rất nhiều thứ, lại còn mua hai bộ, nhìn hai cái túi to như cái trống thế này đúng là rất khoa trương, nhưng Hứa Thịnh phản ứng nhanh, ngay cả mắt cũng không chớp: “Quần áo mùa đông.”

Hầu Tuấn: “Đang hè mà, cậu đã mua quần áo mùa đông rồi?”

Hứa Thịnh: “Mùa hè mua mới rẻ.”

Biểu cảm của Hầu Tuấn rất vi diệu: “…”

Suy nghĩ của giáo bá, người bình thường đừng đoán.

Hứa Thịnh nói xong, cảm thấy lời giải thích này vẫn hơi gượng gạo, vì vậy lại bổ sung: “Tôi cũng mua cho bạn cùng bàn một món.”

Biểu cảm của Hầu Tuấn càng vi diệu hơn.

Lúc Hứa Thịnh mang hai túi đồ trở về phòng, đúng lúc Thiệu Trạm cầm ly kéo cửa phòng ra ngoài lấy thêm nước.

Thiệu Trạm vừa mới tắm xong, cả người đã thay ra đồng phục học sinh, dáng người cậu con trai cao lớn, chân dài, tóc mái hơi ướt, ánh mắt cậu rơi vào hai túi đồ trong tay Hứa Thịnh, khựng lại mấy giây mới cứng đờ dời đi, cuối cùng rơi lên người Hứa Thịnh: “Cậu không biết…”

Đang lúc bốn mắt nhìn nhau, tựa như có vật gì đó xuất hiện trong bóng tối, trong không khí như có vô số thứ đang không ngừng điên cuồng tán loạn, cuối cùng ầm ầm bùng nổ, gần như hai người đồng thời cử động———-Hứa Thịnh lấy thế nhanh như chớp đột nhiên tiến lên trước hai bước!

Nhưng Thiệu Trạm lùi lại còn nhanh hơn cậu!

Hứa Thịnh: “…Cậu chạy cái gì?”

Thiệu Trạm: “Cậu đuổi cái gì?”

Hứa Thịnh: “Nhanh đưa cho cậu quần áo chứ sao!”

Thiệu Trạm: “Cầm lấy.”

Trừ khi cậu điên rồi mới mặc thứ trang phục này vào người.

Trong tình thế cấp bách, không ai chú ý tới cuộc đối thoại ngắn gọn lại ấu trĩ này của bọn họ.

Ngay cả vạt áo của Thiệu Trạm Hứa Thịnh cũng chưa tóm được, Thiệu Trạm đã lùi vào phòng, tay cầm khóa cửa, định đóng thẳng cửa lại.

Vừa xong chậm hơn thì bây giờ nhanh hơn, Hứa Thịnh cướp trước một bước, cậu đặt tay lên cửa, sau đó cả người mượn lực đẩy ngược ra.

Thành công giữ được một khe hở ở cửa.

Sau đó tay Hứa Thịnh dời khỏi chốt cửa, năm ngón tay hơi cong, từ trong khe cửa thăm dò lên thẳng phía trên, nhét thẳng tay qua khe cửa.

Thiệu Trạm lo lắng cậu bị kẹp tay vào cửa, lực tay cũng thả lỏng ra.

Thiệu Trạm định nói phải trái với cậu một chút: “Cậu cảm thấy những người khác không nghe thấy tiếng sấm, dùng Vật lý có thể giải thích được không?”

“Cho nên phòng vệ Vật lý thì có ích gì?”

“Không biết lúc nào nó lại vang lên”, Thiệu Trạm buông tay ra nói, “Chẳng lẽ trước đó cậu vẫn cứ khăng khăng…” Mặc bộ đồ cách điện này?

Nhưng mà Thiệu Trạm còn chưa nói xong, gần như ngay tại khắc Thiệu Trạm nhắc tới “nó”, ngoài cửa sổ chớp sáng lóe lên như ban ngày, ánh chớp không biết tên đánh thẳng lên bầu trời, tạo ra tia sét như pháo hoa, chỉ là hiện tượng này xảy ra quá nhanh trong chớp mắt, nhanh đến nỗi không ai có thể chụp được. Đến khi chùm pháo hoa sáng rực này thoáng qua, từ chân trời im lìm phía xa xa mới đánh xuống một tiếng sấm.

“Đùng!”

Tia chớp kia xuất hiện quá nhanh, chớp mắt một cái đã không nhìn thấy đâu nữa, nhưng cái tiếng sấm này vẫn dữ dội đập thẳng vào tai hai người.

Thiệu Trạm: “…”

Hứa Thịnh: “…”

Tiếng sấm càng ngày càng rõ, dần hiện ra dáng vẻ làm rung chuyển trời đất: “Đùng đoàng!”

Cho đến khi tiếng sấm thứ hai đánh xuống, Hứa Thịnh mới lấy lại tinh thần, cậu “đệt” một tiếng: “Thiệu Trạm, cậu là miệng quạ đen sao?”

Hứa Thịnh luống cuống chân tay ném một túi đồ trong tay cho Thiệu Trạm, sau đó luống cuống chân tay bắt đầu bóc túi còn lại của mình, sau khi xé bao bì túi đồ, bên trong toàn là trang phục cách điện!

Cậu một tay vịn tường, nhanh chóng mặc quần lên: “Ngớ ra làm gì, mau mặc vào đi.”

Trừ khi tôi điên rồi.

Cho dù tôi từ trong phòng nhảy lầu xuống.

Tôi cũng sẽ không…

Thiệu Trạm chậm rãi khép mắt lại.

Không quá nửa phút, hai người mặc xong, mặt đối mặt đứng nhìn thứ trang phục lạ thường của nhau, dáng hai người đều cao tương đương nhau, màu vàng của bộ đồ cách điện mặc trên người bọn họ, nhìn từ xa giống như hai con Minions cao gầy.

Vậy mới nói, cho dù quần áo có xấu cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể làm hỏng được hai nhan sắc có giá trị cao của Lục Trung Lâm Giang.

Vóc người đẹp đẽ, trời sinh như cái mắc áo, mặc cái gì cũng đẹp trai.

Ví dụ như quần áo của Lục Trung Lâm Giang nhiều lần đội sổ trong cuộc bình chọn đồng phục học sinh ở thành phố C, mặc trên người Thiệu Trạm vẫn cứ là đẳng cấp.

————–Cho nên bộ đồ cách điện này cũng có thể.

“Đùng đoàng——-!” Tiếng sấm điên cuồng gào thét.

Nhưng hai người không thể nào suy nghĩ đến chuyện cười nhạo bản thân mình trong giờ khắc này.

Hứa Thịnh mặc niệm trong lòng: Mày là bộ đồ cách điện có thể chịu được điện thế 3kV.

Chuyên phòng chống sấm sét để tồn tại.

Mày có thể làm được, mày làm được.

Ông trời không nghe thấy tiếng kêu nội tâm của Hứa Thịnh, cảm giác choáng váng quen thuộc nhanh chóng ập đến đầu óc của hai người, thế giới lại vỡ vụn lần nữa, cuối cùng cũng tạo thành một tiếng sấm nặng nề đánh xuống.

Hứa Thịnh cảm nhận được sự hoảng hốt đang kịch liệt tăng thêm, trong đầu cũng ù ù theo. Một lát sau… Cậu thấy được thứ trang phục cách điện màu vàng trên người mình.

Bộ quần áo này, đúng là rất xấu.

Không chỉ xấu, trông còn đần độn ngu ngu.

Hứa Thịnh chìa tay: “Đưa điện thoại di động cho tôi, trong túi quần ý, bên trái hay bên phải tôi không nhớ nữa, tự sờ vào xem.”

Hứa Thịnh hít một hơi thật sâu: “Tôi sẽ đi viết đánh giá tồi.”

Câu hỏi này nằm ngoài đề cương

Câu hỏi này nằm ngoài đề cương

Score 9
Status: Completed Author:

Trường Lục Trung Lâm Giang nổi tiếng có giáo bá Hứa Thịnh, chính là kiểu học sinh không học giỏi, lại còn phá phách sinh sự.

Hứa Thịnh ở lớp 7 chưa bao giờ chịu mặc đồng phục học sinh khi đến trường, điểm trung bình các môn đều thấp không chịu nổi, thường xuyên nhận được thông báo kỉ luật, thường xuyên đứng trước toàn trường đọc kiểm điểm.

Ánh nắng chói chang, một nam sinh đứng giữa sân trường, dõng dạc nói một câu đầy khiêu khích: “Thật xin lỗi, lần sau em vẫn còn dám nữa.”

Mà người được gọi là học thần hạng nhất của khối, Thiệu Trạm, lạnh lùng không thích gần gũi người khác.

Ban đầu hai người chưa từng liên quan đến nhau, thế nhưng vì một lần bất ngờ mà hoán đổi thân thể cho nhau.

———-

Giáo viên nhìn hai cậu thiếu niên dù núi sập xuống vẫn sống chết không muốn ngồi cùng bàn với nhau.

Một người là học sinh cá biệt khiến ông đau đầu nhất – Hứa Thịnh, một người là học sinh ưu tú khiến ông tự hào nhất – Thiệu Trạm.

Thầy cân nhắc vài giây: “Lúc trước ai nói các em không có duyên ngồi cùng bàn với nhau?”

Người mặc áo phông đen hoàn toàn không hề ăn khớp với khung cảnh xung quanh mình – Hứa Thịnh dựa tường nói: “Duyên phận đến rồi.”

Thầy lại quay sang hỏi câu khác: “Là ai nói dưa cứng ăn không ngọt*?”

Đồng phục học sinh cài đến tận khuy trên cùng, học thần lạnh lùng cả người trên dưới như khắc năm chữ “Người lạ chớ lại gần”: “Dưa cứng không thử sao biết ngọt hay không?”

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset